Lúc này Dương Thần nhận được một cuộc gọi từ Dương Minh Thiên.
“Con à, ba nghe nói hôm nay là đám cưới của hắn ta?”
Dương Minh Thiên hỏi.
“Vâng, con sắp đi đến đó dự hôn lễ”
Dương Thần trả lời.
Yên lặng một hồi, Dương Minh Thiên nói: “Nếu giải quyết trong hòa bình được thì càng tốt, không nên làm loạn gây chết người, nếu hắn chịu thua van xin nhà họ Dương ta, con có thể tha cho hắn! Dù sao cũng có nhiều người biết đến sự tôn tại của hắn, nếu hấp tấp giết người thì đối với nhà họ Dương cũng không tốt lắm”
“Ba đừng lo.
Con sẽ chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho đứa con hoang này.
Con sẽ để nó quỳ dưới chân con mà đau khổ vùng vẫy.
Nếu nó muốn cầu xin tha thứ thì cũng không dễ như vậy đâu.
Con muốn hắn ta phải trả giá thật đau đớn cho những gì hẳn ta đã làm”
Dương Thần lạnh lùng nói.
“Thôi, con tự lo đi! Ba chủ yếu là sợ chuyện này gây ảnh hưởng không tốt.
Về phần tên đó, ba cũng không quan tâm, con muốn xử lý như thế nào thì tùy con.”
Dương Minh Thiên cúp sau khi nói xong thì cúp máy.
Trong đám cưới lần này, những người thân và bạn bè của Đoàn Lê Nguyên không có nhiều thay đổi.
Nhưng bên phía Dương Hạo Quân lại có thêm rất nhiều người.
Rất rất nhiều người.
Mẹ, em gái và rất nhiều người anh em.
Chỉ có Lê Minh Cường là vắng mặt, nhưng ba mẹ của anh ấy cũng đã đích thân đến.
Đối với Dương Hạo Quân, hôn lễ này đã thành công tốt đẹp.
Đủ để bù đắp những tiếc nuối sáu năm trước.
Đối với Đoàn Lê Nguyên, cô cũng nghĩ như Vậy.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Đoàn Lê Nguyên khoác tay Đoàn Hồng Thái, đi đến trước mặt Dương Hạo Quân.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
“Bùm bùm bùm!”
Đúng lúc này, hai đội áo đen bước đều bước tiến vào sân.
Đẳng sau là người đẩy súng đại bác.
Tất nhiên đó là súng đại bác bắn pháo hoa.
Những người này là quân đoàn Thiên Long do Tô Hoàng Long lãnh đạo.
Sau đó họ bắt đầu dàn trận.
“Bắn!”
Tô Hoàng Long ra lệnh.
Pháo hoa bắn lên không trung.
Tiếng vang thật lớn.
Bầu không khí trong hội trường vô cùng náo nhiệt.
So với sáu năm trước, Đoàn Lê Nguyên vô cùng hạnh phúc.
“Con à, ba nghe nói hôm nay là đám cưới của hắn ta?”
Dương Minh Thiên hỏi.
“Vâng, con sắp đi đến đó dự hôn lễ”
Dương Thần trả lời.
Yên lặng một hồi, Dương Minh Thiên nói: “Nếu giải quyết trong hòa bình được thì càng tốt, không nên làm loạn gây chết người, nếu hắn chịu thua van xin nhà họ Dương ta, con có thể tha cho hắn! Dù sao cũng có nhiều người biết đến sự tôn tại của hắn, nếu hấp tấp giết người thì đối với nhà họ Dương cũng không tốt lắm”
“Ba đừng lo.
Con sẽ chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho đứa con hoang này.
Con sẽ để nó quỳ dưới chân con mà đau khổ vùng vẫy.
Nếu nó muốn cầu xin tha thứ thì cũng không dễ như vậy đâu.
Con muốn hắn ta phải trả giá thật đau đớn cho những gì hẳn ta đã làm”
Dương Thần lạnh lùng nói.
“Thôi, con tự lo đi! Ba chủ yếu là sợ chuyện này gây ảnh hưởng không tốt.
Về phần tên đó, ba cũng không quan tâm, con muốn xử lý như thế nào thì tùy con.”
Dương Minh Thiên cúp sau khi nói xong thì cúp máy.
Trong đám cưới lần này, những người thân và bạn bè của Đoàn Lê Nguyên không có nhiều thay đổi.
Nhưng bên phía Dương Hạo Quân lại có thêm rất nhiều người.
Rất rất nhiều người.
Mẹ, em gái và rất nhiều người anh em.
Chỉ có Lê Minh Cường là vắng mặt, nhưng ba mẹ của anh ấy cũng đã đích thân đến.
Đối với Dương Hạo Quân, hôn lễ này đã thành công tốt đẹp.
Đủ để bù đắp những tiếc nuối sáu năm trước.
Đối với Đoàn Lê Nguyên, cô cũng nghĩ như Vậy.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Đoàn Lê Nguyên khoác tay Đoàn Hồng Thái, đi đến trước mặt Dương Hạo Quân.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
“Bùm bùm bùm!”
Đúng lúc này, hai đội áo đen bước đều bước tiến vào sân.
Đẳng sau là người đẩy súng đại bác.
Tất nhiên đó là súng đại bác bắn pháo hoa.
Những người này là quân đoàn Thiên Long do Tô Hoàng Long lãnh đạo.
Sau đó họ bắt đầu dàn trận.
“Bắn!”
Tô Hoàng Long ra lệnh.
Pháo hoa bắn lên không trung.
Tiếng vang thật lớn.
Bầu không khí trong hội trường vô cùng náo nhiệt.
So với sáu năm trước, Đoàn Lê Nguyên vô cùng hạnh phúc.
/2207
|