Lát sau, cô lại ghé qua bệnh viện thăm Thắng. Dù là bất kì ngày nào, cô cũng đến kể chuyện cho anh nghe. Mặc dù không biết anh có nghe đựơc hay không.
Tại sao cô lại phát hiện ra tình cảm của mình muộn thế chứ. Nếu biết sớm hơn thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.
Trứơc khi ta về, cô tặng cho anh 1 nụ hôn nhẹ ở trán. Đó cũng là lúc cô phát hiện ra lông mi của Thắng động đậy.
- Bác sĩ, bác sĩ..._ Tuệ Lâm lật đật chạy đi tìm bác sĩ.
....
Lát sau, bác sĩ bứơc ra từ phòng bệnh.
- Anh ấy sao rồi ạ?_ Tuệ Lâm gấp đến độ muốn điên rồi.
- Chúc mừng cháu, cậu ấy đã có dấu hiệu bắt đầu tỉnh lại, các mao mạch ở não trái cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại, ta tin rằng trong 1 tương lại không xa, cậu ấy sẽ tỉnh dậy thôi_ vị bác sĩ từ tốn giải đáp
- Là... Thật sao?_ Dừơng như không tin vào những gì mình nghe đựơc, Tuệ Lâm lắp bắp hỏi ngựơc lại.
- Tôi chắc chắn đến 92,883 % khả năng cậu ấy sẽ tỉnh lại là rất cao.
- Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều_Tuệ Lâm mừng đến phát khóc luôn rồi.
Vậy mà cô cứ tửơng anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa chứ. Thật là may quá.
...
Tuệ Lâm đang trên đừơng về nhà, hôm nay cô muốn đi bộ 1 lát cho khuây khoả.
- Ơ, Lão Đại_ Đang đi thì bỗng nhiên có 1 giọng nói quen thuộc vang lên.
- Nhóc Toàn ... À không Anh Toàn mới đúng, dù sao thì anh cũng lớn tuổi hơn tôi_ Tuệ Lâm theo thói quen gọi nhóc Toàn nhưng vẫn buộc miệng sửa lại.
- Lão đại, sao chị lại..._ Toàn hơi ngạc nhiên khi thấy cách đối xử của cô với cậu khác trứơc kia.
- Sau này... Đừng bao giờ gọi tôi là Lão đại nữa_ Tuệ Lâm cắt lời của Toàn, lạnh lùng nói.
- Chị sao vậy? Anh Minh đã vậy, giờ đến cả chị cũng bỏ tụi em mà đi sao?_ Toàn hơi lớn tiếng
- Xưng hô chị như vậy với ngừơi nhỏ tuổi hơn mình, anh không thấy ngựơng miệng sao?_ Lời nói tuy mang vẻ mỉa mai nhưng ánh mắt cô lại khác hoàn toàn. Có đau đớn, có tội lỗi, dằn vặt...
- Chị đừng có mà lảng sang chuyện khác, Mau trả lời em đi_ Toàn nắm lấy 2 vai của Tuệ Lâm nhìn vào mắt cô mà hỏi.
- Đơn giản vì tôi không thích và tôi cũng sẽ không trở lại đó, các ngừơi tự lo lấy mình đi_ Tuệ Lâm né tránh ánh mắt của Toàn, lạnh lùng bảo.
- Tụi đàn em cấp dứơi nhiều ngừơi không có nơi nào để đi cả, em biết nhiều tên vẫn chưa quy phục chị. Nhưng chị hãy cho họ 1 cơ hội, không đựơc sao?_ Giọng của Toàn bắt đầu chuyển sang nài nỉ.
- Xin lỗi anh nhưng mà... Tôi không còn là Tuệ Lâm trứơc đây nữa, những chuyện đánh đấm như vậy, tôi mệt mỏi lắm rồi_Tuệ Lâm thở dài, nhàn nhạt nói.
- Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Có liên quan đến việc anh Minh đi tù sao? Hôm bữa khi em nhắc đến tên chị, biểu hiện của anh ấy lạ lắm.
- Không có gì_Tuệ Lâm đáp
- Nếu em giúp đựơc gì thì cứ nói với em nhé_Toàn hơi lo lắng, nói.
- Dù sao thì bọn họ cũng không cần tôi đâu, có anh là đủ rồi, Anh hãy dẫn dắt họ thay tôi_ Tuệ Lâm nói ra quyết định của mình.
- Em không nghĩ là mình có đủ khả năng...
- Anh sẽ ổn thôi, lúc này mọi ngừơi đang rất cần sự ủng hộ của anh đấy, hãy dẫn dắt bọn họ_Tuệ Lâm vỗ vai Toàn cổ vũ.
- Chị thật sự nghĩ vậy sao?_Toàn vẫn còn phân vân, khả năng của cậu quả thật thua kém cô rất nhiều.
- Ừ, không đi nhanh đựơc thì đi từng bứơc. Tôi sẽ ở sau lưng hỗ trợ anh, cần gì cứ đến tìm tôi_ Tuệ Lâm hào phóng bảo.
- Em biết rồi.
- Còn nữa, Sau này đừng có kêu chị nữa nghe già chết đi đựơc_Cô cau mày.
- Nhưng mà em kêu vậy quen rồi, khó mà sửa lại ngay đựơc_Toàn gãi đầu, ngựơng ngùng.
...
Lúc Tuệ Lâm về đến nhà lại phát hiện cửa nhà mở toang. Chẳng lẽ là ... Bọn họ...
Tuệ Lâm chạy nhanh vào nhà thì thấy 2 ngừơi ngồi trên ghế sa lông, 1 ngừơi đàn ông và 1 ngừơi phụ nữ.
- Mừng con về nhà, Tuệ Lâm_Mẹ của cô cừơi híp mắt chào hỏi
- Ơ... Sao 2 ngừơi lại... Chẳng phải dự án còn nửa tháng nữa mới xong sao?_ Tuệ Lâm trừng mắt, ngạc nhiên hỏi.
- Hừ...Cái con nhóc này, ba mẹ về không mừng hay sao mà còn hỏi này hỏi nọ_Ba Tuệ Lâm nhăn mày bảo.
- Anh à!_Mẹ nhìn ba cô nói.
- Ba con vậy đấy, con cũng biết tính ông ấy mà, nói vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu_Quay sang Tuệ Lâm khuyên nhủ.
- Nhưng... sao hôm trứơc, lúc gọi con mẹ lại không nói gì_Tuệ Lâm ngồi xuống cùng 2 ngừơi, hỏi.
- À, chuyện này ba mẹ cũng vừa mới quyết định thôi_Mẹ cô dịu dàng xoa đầu cô, nói.
- Vậy sao? Ừm... Con lên phòng trứơc đây, mai con phải nộp khá nhiều bài tập._ Lâu rồi không gặp mặt nên bầu không khí có hơi ngựơng ngùng. Cô cũng không biết nên nói gì thêm nên lấy cớ tránh mặt họ.
- Con à, ba mẹ quyết định chuyển chi nhánh ở bên đó sang đây luôn rồi_Vẫn là giọng nói dịu dàng của mẹ cô.
- Thật sao?... Làm vậy không bị lỗ vốn sao? Chuyển chi nhánh ngay lúc này lại không tốt chút nào_Tuệ Lâm cũng là ngừơi làm ăn nên cô rất hiểu, thị trừơng Việt Nam đang suy giảm. Nếu lúc này đầu tư ở đây thì thật không khôn ngoan chút nào.
- Không sao cả, ba mẹ cũng đã tính hết mọi rủi ro rồi.
- Nhưng... Sao tự nhiên 2 ngừơi lại làm vậy_Tuệ Lâm ngập ngừng hỏi.
- Đây chẳng phải là điều con luôn mong muốn sao? Cả gia đình ta lại đựơc ở cạnh nhau rồi, phải không anh?_ Mẹ cô bất ngờ quay sang hỏi ba cô.
- Ừ, như vậy sẽ tốt hơn_Tuy còn cau mày nhưng khuôn mặt ông đã hoà hoãn đôi chút. Ba cô là vậy, rất vụng về trong cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Tuệ Lâm mừng rỡ chạy đến ôm mẹ cô. Và cô lại khóc nhưng lần này là những giọt nứơc mắt vui mừng, hạnh phúc.
Tối đó, anh cô về nhà và thế là cô đã có đựơc 1 bữa cơm ấm áp, đựơc quây quần bên gia đình.
Tại sao cô lại phát hiện ra tình cảm của mình muộn thế chứ. Nếu biết sớm hơn thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.
Trứơc khi ta về, cô tặng cho anh 1 nụ hôn nhẹ ở trán. Đó cũng là lúc cô phát hiện ra lông mi của Thắng động đậy.
- Bác sĩ, bác sĩ..._ Tuệ Lâm lật đật chạy đi tìm bác sĩ.
....
Lát sau, bác sĩ bứơc ra từ phòng bệnh.
- Anh ấy sao rồi ạ?_ Tuệ Lâm gấp đến độ muốn điên rồi.
- Chúc mừng cháu, cậu ấy đã có dấu hiệu bắt đầu tỉnh lại, các mao mạch ở não trái cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại, ta tin rằng trong 1 tương lại không xa, cậu ấy sẽ tỉnh dậy thôi_ vị bác sĩ từ tốn giải đáp
- Là... Thật sao?_ Dừơng như không tin vào những gì mình nghe đựơc, Tuệ Lâm lắp bắp hỏi ngựơc lại.
- Tôi chắc chắn đến 92,883 % khả năng cậu ấy sẽ tỉnh lại là rất cao.
- Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều_Tuệ Lâm mừng đến phát khóc luôn rồi.
Vậy mà cô cứ tửơng anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa chứ. Thật là may quá.
...
Tuệ Lâm đang trên đừơng về nhà, hôm nay cô muốn đi bộ 1 lát cho khuây khoả.
- Ơ, Lão Đại_ Đang đi thì bỗng nhiên có 1 giọng nói quen thuộc vang lên.
- Nhóc Toàn ... À không Anh Toàn mới đúng, dù sao thì anh cũng lớn tuổi hơn tôi_ Tuệ Lâm theo thói quen gọi nhóc Toàn nhưng vẫn buộc miệng sửa lại.
- Lão đại, sao chị lại..._ Toàn hơi ngạc nhiên khi thấy cách đối xử của cô với cậu khác trứơc kia.
- Sau này... Đừng bao giờ gọi tôi là Lão đại nữa_ Tuệ Lâm cắt lời của Toàn, lạnh lùng nói.
- Chị sao vậy? Anh Minh đã vậy, giờ đến cả chị cũng bỏ tụi em mà đi sao?_ Toàn hơi lớn tiếng
- Xưng hô chị như vậy với ngừơi nhỏ tuổi hơn mình, anh không thấy ngựơng miệng sao?_ Lời nói tuy mang vẻ mỉa mai nhưng ánh mắt cô lại khác hoàn toàn. Có đau đớn, có tội lỗi, dằn vặt...
- Chị đừng có mà lảng sang chuyện khác, Mau trả lời em đi_ Toàn nắm lấy 2 vai của Tuệ Lâm nhìn vào mắt cô mà hỏi.
- Đơn giản vì tôi không thích và tôi cũng sẽ không trở lại đó, các ngừơi tự lo lấy mình đi_ Tuệ Lâm né tránh ánh mắt của Toàn, lạnh lùng bảo.
- Tụi đàn em cấp dứơi nhiều ngừơi không có nơi nào để đi cả, em biết nhiều tên vẫn chưa quy phục chị. Nhưng chị hãy cho họ 1 cơ hội, không đựơc sao?_ Giọng của Toàn bắt đầu chuyển sang nài nỉ.
- Xin lỗi anh nhưng mà... Tôi không còn là Tuệ Lâm trứơc đây nữa, những chuyện đánh đấm như vậy, tôi mệt mỏi lắm rồi_Tuệ Lâm thở dài, nhàn nhạt nói.
- Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Có liên quan đến việc anh Minh đi tù sao? Hôm bữa khi em nhắc đến tên chị, biểu hiện của anh ấy lạ lắm.
- Không có gì_Tuệ Lâm đáp
- Nếu em giúp đựơc gì thì cứ nói với em nhé_Toàn hơi lo lắng, nói.
- Dù sao thì bọn họ cũng không cần tôi đâu, có anh là đủ rồi, Anh hãy dẫn dắt họ thay tôi_ Tuệ Lâm nói ra quyết định của mình.
- Em không nghĩ là mình có đủ khả năng...
- Anh sẽ ổn thôi, lúc này mọi ngừơi đang rất cần sự ủng hộ của anh đấy, hãy dẫn dắt bọn họ_Tuệ Lâm vỗ vai Toàn cổ vũ.
- Chị thật sự nghĩ vậy sao?_Toàn vẫn còn phân vân, khả năng của cậu quả thật thua kém cô rất nhiều.
- Ừ, không đi nhanh đựơc thì đi từng bứơc. Tôi sẽ ở sau lưng hỗ trợ anh, cần gì cứ đến tìm tôi_ Tuệ Lâm hào phóng bảo.
- Em biết rồi.
- Còn nữa, Sau này đừng có kêu chị nữa nghe già chết đi đựơc_Cô cau mày.
- Nhưng mà em kêu vậy quen rồi, khó mà sửa lại ngay đựơc_Toàn gãi đầu, ngựơng ngùng.
...
Lúc Tuệ Lâm về đến nhà lại phát hiện cửa nhà mở toang. Chẳng lẽ là ... Bọn họ...
Tuệ Lâm chạy nhanh vào nhà thì thấy 2 ngừơi ngồi trên ghế sa lông, 1 ngừơi đàn ông và 1 ngừơi phụ nữ.
- Mừng con về nhà, Tuệ Lâm_Mẹ của cô cừơi híp mắt chào hỏi
- Ơ... Sao 2 ngừơi lại... Chẳng phải dự án còn nửa tháng nữa mới xong sao?_ Tuệ Lâm trừng mắt, ngạc nhiên hỏi.
- Hừ...Cái con nhóc này, ba mẹ về không mừng hay sao mà còn hỏi này hỏi nọ_Ba Tuệ Lâm nhăn mày bảo.
- Anh à!_Mẹ nhìn ba cô nói.
- Ba con vậy đấy, con cũng biết tính ông ấy mà, nói vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu_Quay sang Tuệ Lâm khuyên nhủ.
- Nhưng... sao hôm trứơc, lúc gọi con mẹ lại không nói gì_Tuệ Lâm ngồi xuống cùng 2 ngừơi, hỏi.
- À, chuyện này ba mẹ cũng vừa mới quyết định thôi_Mẹ cô dịu dàng xoa đầu cô, nói.
- Vậy sao? Ừm... Con lên phòng trứơc đây, mai con phải nộp khá nhiều bài tập._ Lâu rồi không gặp mặt nên bầu không khí có hơi ngựơng ngùng. Cô cũng không biết nên nói gì thêm nên lấy cớ tránh mặt họ.
- Con à, ba mẹ quyết định chuyển chi nhánh ở bên đó sang đây luôn rồi_Vẫn là giọng nói dịu dàng của mẹ cô.
- Thật sao?... Làm vậy không bị lỗ vốn sao? Chuyển chi nhánh ngay lúc này lại không tốt chút nào_Tuệ Lâm cũng là ngừơi làm ăn nên cô rất hiểu, thị trừơng Việt Nam đang suy giảm. Nếu lúc này đầu tư ở đây thì thật không khôn ngoan chút nào.
- Không sao cả, ba mẹ cũng đã tính hết mọi rủi ro rồi.
- Nhưng... Sao tự nhiên 2 ngừơi lại làm vậy_Tuệ Lâm ngập ngừng hỏi.
- Đây chẳng phải là điều con luôn mong muốn sao? Cả gia đình ta lại đựơc ở cạnh nhau rồi, phải không anh?_ Mẹ cô bất ngờ quay sang hỏi ba cô.
- Ừ, như vậy sẽ tốt hơn_Tuy còn cau mày nhưng khuôn mặt ông đã hoà hoãn đôi chút. Ba cô là vậy, rất vụng về trong cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Tuệ Lâm mừng rỡ chạy đến ôm mẹ cô. Và cô lại khóc nhưng lần này là những giọt nứơc mắt vui mừng, hạnh phúc.
Tối đó, anh cô về nhà và thế là cô đã có đựơc 1 bữa cơm ấm áp, đựơc quây quần bên gia đình.
/44
|