Hôm nay là chủ nhật.
6g00' sáng
Phan Hải Lâm đã về nhà từ tối hôm qua. Như thừơng lệ cậu ngồi trên chiếc sa lông êm ái, thửơng thức ly cà phê nóng buổi sáng. Trên tay là sắp báo Tuổi Trẻ.
Đây là thói quen của cậu, sáng nào cũng vậy.
Cộp...cộp... Tiếng bứơc chân của ai đó vang lên. Hải Lâm nhìn về phía phát ra tiếng động. Lúc đầu cậu còn tửơng là cô ngừơi làm, nhưng khi nhìn kĩ lại phát hiện đó là con em trời đánh của cậu.
Hải Lâm ngạc nhiên đến mức phun hết cà phê trong miệng ra, ho sặc sụa. Dừơng như tửơng mình nhìn lầm, cậu liên tục dụi mắt. Chà 1 lúc đến khi 2 mắt sưng đỏ cậu nhìn qua phát hiện mình không có nhìn lầm. Đây đích thực là em cậu nha.
Sao vậy chứ? Sao có thể?Cái con nhỏ Bình thừơng vẫn đợi cậu rống khản cả cổ mới chịu dậy đâu rồi. Cậu nhớ bình thừơng chủ nhật Tuệ Lâm vẫn nứơng tới 9 10 giờ mới dậy mà.
- Cho hỏi em có phải là Tuệ Lâm, em gái đáng ghét của tôi không vậy?_ Hải Lâm mơ hồ nghi hoặc hỏi 1 câu.
- Nói nhảm, không phải em anh vậy chẳng lẽ em hàng xóm_ Tuệ Lâm vừa bảo cô giúp việc mang thức ăn lên xong, quay sang trả lời anh. Trong lòng thầm nghĩ chắc hôm nay ổng lên cơn điên.
- Nói vậy, chắc là anh đang nằm mơ rồi_ Hải Lâm nhíu nhíu mày đáp.
-Muốn biết Có Mơ hay không thì tự nhéo mình thử, xem có đau không thì biết liền chứ gì_ Tuệ Lâm trắn trợn dụ dỗ ai đó tự nhéo chính mình.
- Á á..á... Đau đau...Sao anh lại đi nhéo em_ tiếng la oai oái này xác thực là phát ra từ Tuệ Lâm. Xem ra giấc mộng này chắc không thành rồi.
- Mày đó, tao thừa biết tính mày rồi, đừng có ở đó mà lừa gạt anh mày_ Cánh tay đang véo má cô càng tăng thêm lực đạo.
…
Một lát sau, Tuệ Lâm mang khuôn mặt chù ụ với 1 bên má sưng phồng ngồi ăn cơm. Ăn xong liền sửa soạn 1 tí tính đi ra ngoài.
- Mày đi đâu?_ Hải Lâm thấy vậy lên tiếng hỏi. Ba mẹ vừa về 1 lát lại đi tiếp nhưng trứơc đó vẫn có dặn dò cậu quan tâm đứa em này. Cậu cũng không thể trừng mắt ngồi yên đựơc
- Đi thăm chị dâu Nhi, không đựơc sao_ đang lúc bực mình nên cô không thể kiểm soát lời nói của mình đựơc theo thói quen gọi chị dâu Nhi . Thế là cái gì nên nói, cái gì không nên nói liền phun hết ra.
Đến khi phát hiện mình lỡ lời thì khuôn mặt ai đó đã âm u 1 mảng.
- A...em...em...không phải ..._ Tuệ Lâm bối rối muốn giải thích.
- Đi đi_ Hải Lâm ngắt lời, giọng nói rõ ràng hơi lạ.
- Nhưng mà...
- Đi đi ,trứơc khi tao đổi ý_ Hải Lâm lần nữa ngắt lời cô, gằn giọng nói.
Biết là không thể làm đựơc gì hơn cô xoay ngừơi bứơc về phía cửa. Trứơc khi ra còn nhà còn lẩm bẩm nói nhỏ 1 câu:
- Xin lỗi, vì đã ...không thể giúp gì đựơc cho 2 ngừơi_ Rất tiếc là Hải Lâm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề nghe đựơc.
Chỉ còn lại 1 mình Hải Lâm yên lặng ngồi đó. Nếu nhìn kĩ bạn sẽ phát hiện đôi mắt đen láy của cậu đang phủ 1 tầng sương mờ*.
Môi mỏng run run mím lại.
Sương mờ: nghĩa bóng: nứơc mắt ( rưng rưng sắp khóc)
Cũng đã mấy năm rồi, nhưng sao mỗi lần nhắc lại tim cậu đều không nhịn đựơc mà đau nhói.
Cuối cùng, vẫn chẳng thể nào quên đựơc. Mái tóc nâu tự nhiên, cánh mũi thon nhỏ, mỗi lần cừơi còn lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương... Từng chi tiết trên khuôn mặt đó cậu đều nhớ như in. Từng giây từng phút đều nhớ tới.
Quên nói thì rất dễ nhưng muốn làm đựơc quả thật rất khó. Và cậu tự nhận là mình không làm đựơc điều đó. Không thể quên đựơc.
……
Bệnh viện Hoàng Long
Tuệ Lâm thất tha thất thểu như ngừơi mất hồn 1 đừơng bứơc đi trên hành lang bệnh viện. Có vẻ như rất quen thuộc với nơi này. Cô dừng lại trứơc 1 căn phòng, số phòng là 1135, phòng VIP. Cánh tay thon dài đẩy nhẹ cửa phòng.
Ngừơi trong phòng có vẻ ngạc nhiên khi thấy có ngừơi tới thăm.
- A, Tuệ Lâm rốt cuộc em cũng tới rồi_Ngừơi cất tiếng là cô y tá do chính tay Tuệ Lâm tuyển chọn đến đây chăm sóc. Cô đang thay bình nứơc biển cho bệnh nhân.
- Vâng, sau này em sẽ ở đây luôn_ Tuệ Lâm trầm trầm cất giọng rồi ngồi xuống cái ghế cạnh giừờng bệnh.
Nằm trên giừơng bệnh là 1 cô gái có mái tóc nâu đen tự nhiên. Do nằm lâu trên giừơng bệnh nên có vẻ da dẻ cô hơi xanh xao.ốm yếu đến mức da như dính vào xương, bộ quần áo bệnh nhân mặt trên ngừơi cô làm cho ngừơi ta có cảm giác quá rộng.
Nhưng không thể phủ nhận đựơc vẻ đẹp của cô với sóng mũi cao nhỏ nhắn, lông mi cong dài. Lúc trứơc có vẻ như cô chính là 1 mỹ nhân xinh đẹp.
- Vẫn không có tiến triển gì sao?_ Tuệ Lâm bất chợt lên tiếng, mặt dù đã biết trứơc kết quả nhưng cô vẫn âm thầm nuôi 1 tia hi vọng.
-không..._ Thở dài 1 hơi cô y tá đáp. Nhưng trả lời cô là 1 mảnh im lặng, Tuệ Lâm không đáp lời.
Lát sau cô y tá đẩy xe thuốc ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho 2 ngừơi.
6g00' sáng
Phan Hải Lâm đã về nhà từ tối hôm qua. Như thừơng lệ cậu ngồi trên chiếc sa lông êm ái, thửơng thức ly cà phê nóng buổi sáng. Trên tay là sắp báo Tuổi Trẻ.
Đây là thói quen của cậu, sáng nào cũng vậy.
Cộp...cộp... Tiếng bứơc chân của ai đó vang lên. Hải Lâm nhìn về phía phát ra tiếng động. Lúc đầu cậu còn tửơng là cô ngừơi làm, nhưng khi nhìn kĩ lại phát hiện đó là con em trời đánh của cậu.
Hải Lâm ngạc nhiên đến mức phun hết cà phê trong miệng ra, ho sặc sụa. Dừơng như tửơng mình nhìn lầm, cậu liên tục dụi mắt. Chà 1 lúc đến khi 2 mắt sưng đỏ cậu nhìn qua phát hiện mình không có nhìn lầm. Đây đích thực là em cậu nha.
Sao vậy chứ? Sao có thể?Cái con nhỏ Bình thừơng vẫn đợi cậu rống khản cả cổ mới chịu dậy đâu rồi. Cậu nhớ bình thừơng chủ nhật Tuệ Lâm vẫn nứơng tới 9 10 giờ mới dậy mà.
- Cho hỏi em có phải là Tuệ Lâm, em gái đáng ghét của tôi không vậy?_ Hải Lâm mơ hồ nghi hoặc hỏi 1 câu.
- Nói nhảm, không phải em anh vậy chẳng lẽ em hàng xóm_ Tuệ Lâm vừa bảo cô giúp việc mang thức ăn lên xong, quay sang trả lời anh. Trong lòng thầm nghĩ chắc hôm nay ổng lên cơn điên.
- Nói vậy, chắc là anh đang nằm mơ rồi_ Hải Lâm nhíu nhíu mày đáp.
-Muốn biết Có Mơ hay không thì tự nhéo mình thử, xem có đau không thì biết liền chứ gì_ Tuệ Lâm trắn trợn dụ dỗ ai đó tự nhéo chính mình.
- Á á..á... Đau đau...Sao anh lại đi nhéo em_ tiếng la oai oái này xác thực là phát ra từ Tuệ Lâm. Xem ra giấc mộng này chắc không thành rồi.
- Mày đó, tao thừa biết tính mày rồi, đừng có ở đó mà lừa gạt anh mày_ Cánh tay đang véo má cô càng tăng thêm lực đạo.
…
Một lát sau, Tuệ Lâm mang khuôn mặt chù ụ với 1 bên má sưng phồng ngồi ăn cơm. Ăn xong liền sửa soạn 1 tí tính đi ra ngoài.
- Mày đi đâu?_ Hải Lâm thấy vậy lên tiếng hỏi. Ba mẹ vừa về 1 lát lại đi tiếp nhưng trứơc đó vẫn có dặn dò cậu quan tâm đứa em này. Cậu cũng không thể trừng mắt ngồi yên đựơc
- Đi thăm chị dâu Nhi, không đựơc sao_ đang lúc bực mình nên cô không thể kiểm soát lời nói của mình đựơc theo thói quen gọi chị dâu Nhi . Thế là cái gì nên nói, cái gì không nên nói liền phun hết ra.
Đến khi phát hiện mình lỡ lời thì khuôn mặt ai đó đã âm u 1 mảng.
- A...em...em...không phải ..._ Tuệ Lâm bối rối muốn giải thích.
- Đi đi_ Hải Lâm ngắt lời, giọng nói rõ ràng hơi lạ.
- Nhưng mà...
- Đi đi ,trứơc khi tao đổi ý_ Hải Lâm lần nữa ngắt lời cô, gằn giọng nói.
Biết là không thể làm đựơc gì hơn cô xoay ngừơi bứơc về phía cửa. Trứơc khi ra còn nhà còn lẩm bẩm nói nhỏ 1 câu:
- Xin lỗi, vì đã ...không thể giúp gì đựơc cho 2 ngừơi_ Rất tiếc là Hải Lâm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề nghe đựơc.
Chỉ còn lại 1 mình Hải Lâm yên lặng ngồi đó. Nếu nhìn kĩ bạn sẽ phát hiện đôi mắt đen láy của cậu đang phủ 1 tầng sương mờ*.
Môi mỏng run run mím lại.
Sương mờ: nghĩa bóng: nứơc mắt ( rưng rưng sắp khóc)
Cũng đã mấy năm rồi, nhưng sao mỗi lần nhắc lại tim cậu đều không nhịn đựơc mà đau nhói.
Cuối cùng, vẫn chẳng thể nào quên đựơc. Mái tóc nâu tự nhiên, cánh mũi thon nhỏ, mỗi lần cừơi còn lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương... Từng chi tiết trên khuôn mặt đó cậu đều nhớ như in. Từng giây từng phút đều nhớ tới.
Quên nói thì rất dễ nhưng muốn làm đựơc quả thật rất khó. Và cậu tự nhận là mình không làm đựơc điều đó. Không thể quên đựơc.
……
Bệnh viện Hoàng Long
Tuệ Lâm thất tha thất thểu như ngừơi mất hồn 1 đừơng bứơc đi trên hành lang bệnh viện. Có vẻ như rất quen thuộc với nơi này. Cô dừng lại trứơc 1 căn phòng, số phòng là 1135, phòng VIP. Cánh tay thon dài đẩy nhẹ cửa phòng.
Ngừơi trong phòng có vẻ ngạc nhiên khi thấy có ngừơi tới thăm.
- A, Tuệ Lâm rốt cuộc em cũng tới rồi_Ngừơi cất tiếng là cô y tá do chính tay Tuệ Lâm tuyển chọn đến đây chăm sóc. Cô đang thay bình nứơc biển cho bệnh nhân.
- Vâng, sau này em sẽ ở đây luôn_ Tuệ Lâm trầm trầm cất giọng rồi ngồi xuống cái ghế cạnh giừờng bệnh.
Nằm trên giừơng bệnh là 1 cô gái có mái tóc nâu đen tự nhiên. Do nằm lâu trên giừơng bệnh nên có vẻ da dẻ cô hơi xanh xao.ốm yếu đến mức da như dính vào xương, bộ quần áo bệnh nhân mặt trên ngừơi cô làm cho ngừơi ta có cảm giác quá rộng.
Nhưng không thể phủ nhận đựơc vẻ đẹp của cô với sóng mũi cao nhỏ nhắn, lông mi cong dài. Lúc trứơc có vẻ như cô chính là 1 mỹ nhân xinh đẹp.
- Vẫn không có tiến triển gì sao?_ Tuệ Lâm bất chợt lên tiếng, mặt dù đã biết trứơc kết quả nhưng cô vẫn âm thầm nuôi 1 tia hi vọng.
-không..._ Thở dài 1 hơi cô y tá đáp. Nhưng trả lời cô là 1 mảnh im lặng, Tuệ Lâm không đáp lời.
Lát sau cô y tá đẩy xe thuốc ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho 2 ngừơi.
/44
|