Con Nhóc Giả Trai

Chương 31: Hàn Hạo Nam

/44


Hạo Nam cầm bản báo cáo trên tay, mày khẽ nhíu. Đặt bản báo cáo xuống bàn, nhìn vào cô gái trong ảnh cười rực rỡ như ánh mặt trời, tâm anh chợt mềm xuống. “Nhóc, bảy năm không gặp, chắc em giận anh lắm.”

Có tiếng gõ cửa vang lên, Hạo Nam điều chỉnh lại tâm trạng, giọng nói lạnh lùng vang lên

- Mời vào

Thư ký Trịnh bên ngoài run lên một cái, mới chậm chạp mở cửa đi vào. Hạo Nam nâng mắt nhìn, kiểu như “không có chuyện gì quan trọng, anh chết chắc”, làm hai chân thư ký Trịnh run lẩy bẩy. Cố gắng bình tĩnh lại, Trịnh Phương đặt một phong bì dày lên bàn rồi đứng sang một bên, nói

- Thưa giám đốc, cậu Minh Thắng gửi.

- Cậu ra ngoài đi.

Trịnh Phương nghe Hạo Nam nói “ra ngoài”, như được đặc xá, vội vàng đi ra giống như có quỷ đuổi sau lưng. Hạo Nam im lặng nhìn tập giấy nằm im trên bàn, nhưng tâm lúc này đã dậy sóng. Hít một hơi dài, ngón tay mảnh khảnh xé lớp giấy bên ngoài, bên trong là một loạt ảnh chụp của cùng một người. Ngoài ra còn có một máy ghi âm cỡ nhỏ.

Bàn tay run run ấn vào phím play, giọng nói của Thiên vang lên

“ Lúc em cần anh ấy, anh ấy ở đâu? Lúc em bị mấy tên khốn đó bắt lại, gào khóc kêu anh ấy cứu em, anh ấy ở đâu? Anh biết không, lúc đó em đã nghĩ “chỉ cần anh ấy xuất hiện, ôm em, dỗ dành em, em sẽ không giận, không hận” nhưng cuối cùng, người tới không phải là anh ấy. Anh biết không, nhìn anh với Linh, em ganh tỵ, nhưng em càng hận. Vì cái gì? Em không cần địa vị, tiền tài, quyền lực, cũng không mong điều gì xa xôi, chỉ hy vọng anh ấy bên em lúc em cần. Nhưng anh ấy chọn buông tay”

Hạo Nam đứng không vững nữa. Con bé nói hận anh. Thì ra anh đã sai lầm, cứ nghĩ cho con bé mọi thứ tốt nhất, nhưng anh lại không biết rằng, thứ Thiên thật sự cần nhất là tình thân. Bảy năm, anh dành thời gian để phấn đấu, nhưng anh lại bỏ quên thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình. Bây giờ, còn có thể…

Hàn Hạo Nam cầm di động, gọi cho Vũ Thái. Mặc dù cố bình tĩnh lại, nhưng giọng anh có chút khàn khàn

- Chuẩn bị mở chi nhánh công ty vào thành phố Hồ Chí Minh. Cậu có một tuần để tìm văn phòng.

Không đợi cho Vũ Thái phản bác hay ý kiến, Hạo Nam cúp máy, sau đó ấn máy nội bộ.

- Trịnh Phương, triệu tập cuộc họp khẩn cấp.

********************************************

Tập đoàn Thiên Nam nằm trong tòa cao ốc thương mại cao 40 tầng, tọa lạc ở trung tâm thương mại Hà Nội.

Lúc này, tại tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc của giám đốc, một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng, đè nặng lên đầu của mỗi một vị đang có mặt trong phòng. Hơn mười trưởng phòng cao cấp của Tập đoàn Thiên Nam đều im thinh thít, đứng cúi đầu trước bàn làm việc của Hạo Nam, đón nhận ánh mắt sắc lạnh của anh. Một giờ đồng hồ căng thẳng trôi qua, giám đốc một câu cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đừng xem vị giám đốc của bọn họ tuổi còn trẻ mà khinh thường. Không ai biết giám đốc tập đoàn Thiên Nam là ai, chỉ biết anh ta mới về nước chưa được mấy tháng, mới tiếp nhận công ty này vỏn vẹn mới có 3 tháng, nhưng dưới chỉ đạo của cậu ta công ty đã phát triển nhanh chóng, tăng trưởng đến chóng mặt, tiền bạc ào ào chảy vào. Không những vậy, tác phong làm việc của cậu ta rất tàn nhẫn, kiên quyết, lạnh lùng, nghiêm khắc. Ngoài ra, cậu có con mắt đầu tư rất chính xác, chỉ cần là thứ cậu ta muốn không có gì là cậu ta không chiếm được. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, tập đoàn Thiên Nam phát triển thần tốc, ngày càng lớn mạnh.

- Tuy tôi mới tiếp nhận công ty này, nhưng tôi hy vọng sẽ không ai phản đối quyết định của tôi.

Ngữ điệu của Hàn Hạo Nam nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng thật làm cho người ta không rét mà run. Nét mặt Hạo Nam vẫn không thay đổi, tiếp tục nói

- Tôi muốn mở chi nhánh vào thị trường Đông Nam Bộ, địa điểm cụ thể là ở thành phố Hồ Chí Minh. Vì vậy, trong vòng một tuần, tôi muốn một bản kế hoạch cụ thể. Hiểu chứ, trưởng phòng Minh?

Bị chỉ đích danh, trưởng phòng kế hoạch cứng người. Một tuần, dù có làm ngày làm đêm cũng không xong được. Mặt ông méo mó nhìn về phía giám đốc, định nói nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt có thể giết người của anh híp lại, ông không giám nói gì thêm, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy ướt áo.

- Không còn việc gì báo cáo thì đi ra ngoài, nhớ công việc tôi giao cho các vị, đừng để tôi thất vọng.

- Dạ

Mấy vị trưởng phòng không ai bảo ai, vội vã đi nhanh ra khỏi phòng. Có người vội quá, không kịp nhìn đường, đâm sầm vào lưng người đi trước. Thư ký Trịnh đứng một bên, nhìn cảnh này cũng chảy mồ hôi vì sợ.

Hàn Hạo Nam mệt mỏi tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt. Thư ký Trịnh thấy anh như vậy. muốn nói lại thôi. Trịnh Phương đi theo Hạo Nam đã năm năm, từ lúc còn bên Pháp cho tới bây giờ, nhưng chưa lần nào anh thấy Hạo Nam nóng vội như hôm nay. Hơn ai hết cậu ấy biết bản kế hoạch mở chi nhánh xuống phía Đông Nam Bộ, hơn nữa địa điểm lại là thành phố Hồ Chí Minh, thời gian hoàn thành ít nhất cũng phải một tháng, nhưng cậu ấy lại yêu cầu phòng kế hoạch làm trong một tuần. Dường như cậu ấy có chuyện rất gấp gáp.

Trịnh Phương lui ra ngoài, không quên nhìn Hạo Nam thêm một lần trước khi đóng cửa. Cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt đang khép hờ chợt mở. Hạo Nam nhìn tấm ảnh cô gái đang cười rực rỡ như ánh mặt trời, tay nắm chặt.

/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status