Con hẻm nhỏ sau trường Lương Thế Vinh là nơi mà bất cứ học sinh nào cũng không dám đi qua, chỉ đơn giản vì nó là nơi tập trung của bang đứng đầu các trường cấp 3 khu vực Hà Nội mà ai nghe tên cũng sợ – DarkNight.
Hiện giờ, nơi này đang tập trung một nhóm vây quanh hai người. Giọng thằng đầu đàn ồm ồm vang lên.
- Ồ, tưởng ai, thì ra là hai người đẹp nha. Đi chơi với anh không??
Kết thúc là một loạt giọng cười ngả ngớn của tụi đàn em. Nhưng dường như người bị nhắc đến vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, mắt không thèm giương, giọng nói nhẹ vang lên, hỏi người đang đứng cạnh.
- Nó nói gì vậy Linh?
Linh – một cô bé có mái tóc tém được cắt tỉa gọn gàng, là bạn thân của nó, vẻ mặt vô tội nói ra một câu
- Tiếng động vật, mình nghe không hiểu .
- À, ra thế – nó nhún nhún vai ra vẻ hiểu rõ, tay phẩy phẩy, cả người dựa vào vai người bên cạnh, hành động lười biếng vô cùng.
Thằng đầu đàn nghe hai đứa nói chuyện mà tức xì khói, mặt xanh như tàu lá chuối, hắn gầm lên :
- Ranh con, hôm nay chúng mày đừng có nghĩ lành lặn mà rời khỏi nơi này. Lên hết cho tao.
Tiếng nói vừa dứt thì một lũ gồm hơn mười thằng lao lên. Con bé đang lười biếng bỗng mở mắt, lùi về sau hai bước, vẫy vẫy tay với Linh, giọng nói uể oải vang lên
- Kết thúc nhanh còn về ngủ, mệt quá – nói xong nó còn không quên kèm theo một cái ngáp thật dài.
Linh lắc đầu chán ngán nhìn nó rồi lao vào vòng chiến đấu. Chẳng bao lâu, hơn mười thằng bị đánh cho không còn ra hình người, mà cái kẻ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng kia đang dựa mình vào tường ngủ ngon lành. Linh định xử lý nốt tên đầu lĩnh còn lại thì giọng nói lười biếng lại một lần nữa vang lên.
- Để thằng đó lại – Nói rồi con bé ngồi dậy, phủi bụi nơi quần áo, lấy tay hất ngược mái tóc dài ra sau, bước từng bước tới trước mặt kẻ lúc nãy còn oai vệ, giờ đang run rẩy đứng một bên.
- Bây giờ mày muốn tao xử chỗ nào trước đây? Mặt, chân, hay tao bẻ gãy một tay mày nhé.
Giọng nói lạnh lẽo âm u như tiếng gọi nơi địa ngục lại phát ra từ khuôn mặt thiên thần làm cho mấy thằng nằm dưới đất không dám động. Thằng đầu lĩnh nhìn thấy con bé từng bước lại gần, cả người cứng nhắc, không phát ra được bất kỳ tiếng động nào. Hắn đứng đầu bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ lâm vào trạng thái khủng hoảng như bây giờ, hắn khẽ nuốt nước bọt, khó khăn nói ra một câu
- Mày không thể đánh tao nếu mày còn muốn sống yên ổn ở cái trường này. Mày có biết anh cả của tụi tao là ai không?
- Tao không cần biết nó là ai, tao chỉ biết, mày đã động vào người không nên động. Đã đến lúc game over.
Giọng nói vừa dứt, cũng là lúc thằng đầu lĩnh ăn ngay một cú đạp vào bụng. Con bé quay người 180 độ, đi ra phía sau lưng, cho một cùi chỏ vào lưng, tay nắm tóc thằng đó, giật ngược về sau, tặng thêm hai cái bạt tai miễn phí. Bọn đàn em nhìn thủ lĩnh mình bị đánh mà nuốt nước bọt ừng ực, không dám kêu một tiếng, sợ người tiếp theo sẽ là mình. Dường như đánh sướng tay, con bé dừng lại, nâng mắt nhìn một lũ đang nằm dưới đất, môi mỏng khẽ mấp máy. Chẳng ai biết con bé nói gì mà thằng thủ lĩnh nghe xong mặt tái mét, nằm im không nhúc nhích.
Hiện giờ, nơi này đang tập trung một nhóm vây quanh hai người. Giọng thằng đầu đàn ồm ồm vang lên.
- Ồ, tưởng ai, thì ra là hai người đẹp nha. Đi chơi với anh không??
Kết thúc là một loạt giọng cười ngả ngớn của tụi đàn em. Nhưng dường như người bị nhắc đến vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, mắt không thèm giương, giọng nói nhẹ vang lên, hỏi người đang đứng cạnh.
- Nó nói gì vậy Linh?
Linh – một cô bé có mái tóc tém được cắt tỉa gọn gàng, là bạn thân của nó, vẻ mặt vô tội nói ra một câu
- Tiếng động vật, mình nghe không hiểu .
- À, ra thế – nó nhún nhún vai ra vẻ hiểu rõ, tay phẩy phẩy, cả người dựa vào vai người bên cạnh, hành động lười biếng vô cùng.
Thằng đầu đàn nghe hai đứa nói chuyện mà tức xì khói, mặt xanh như tàu lá chuối, hắn gầm lên :
- Ranh con, hôm nay chúng mày đừng có nghĩ lành lặn mà rời khỏi nơi này. Lên hết cho tao.
Tiếng nói vừa dứt thì một lũ gồm hơn mười thằng lao lên. Con bé đang lười biếng bỗng mở mắt, lùi về sau hai bước, vẫy vẫy tay với Linh, giọng nói uể oải vang lên
- Kết thúc nhanh còn về ngủ, mệt quá – nói xong nó còn không quên kèm theo một cái ngáp thật dài.
Linh lắc đầu chán ngán nhìn nó rồi lao vào vòng chiến đấu. Chẳng bao lâu, hơn mười thằng bị đánh cho không còn ra hình người, mà cái kẻ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng kia đang dựa mình vào tường ngủ ngon lành. Linh định xử lý nốt tên đầu lĩnh còn lại thì giọng nói lười biếng lại một lần nữa vang lên.
- Để thằng đó lại – Nói rồi con bé ngồi dậy, phủi bụi nơi quần áo, lấy tay hất ngược mái tóc dài ra sau, bước từng bước tới trước mặt kẻ lúc nãy còn oai vệ, giờ đang run rẩy đứng một bên.
- Bây giờ mày muốn tao xử chỗ nào trước đây? Mặt, chân, hay tao bẻ gãy một tay mày nhé.
Giọng nói lạnh lẽo âm u như tiếng gọi nơi địa ngục lại phát ra từ khuôn mặt thiên thần làm cho mấy thằng nằm dưới đất không dám động. Thằng đầu lĩnh nhìn thấy con bé từng bước lại gần, cả người cứng nhắc, không phát ra được bất kỳ tiếng động nào. Hắn đứng đầu bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ lâm vào trạng thái khủng hoảng như bây giờ, hắn khẽ nuốt nước bọt, khó khăn nói ra một câu
- Mày không thể đánh tao nếu mày còn muốn sống yên ổn ở cái trường này. Mày có biết anh cả của tụi tao là ai không?
- Tao không cần biết nó là ai, tao chỉ biết, mày đã động vào người không nên động. Đã đến lúc game over.
Giọng nói vừa dứt, cũng là lúc thằng đầu lĩnh ăn ngay một cú đạp vào bụng. Con bé quay người 180 độ, đi ra phía sau lưng, cho một cùi chỏ vào lưng, tay nắm tóc thằng đó, giật ngược về sau, tặng thêm hai cái bạt tai miễn phí. Bọn đàn em nhìn thủ lĩnh mình bị đánh mà nuốt nước bọt ừng ực, không dám kêu một tiếng, sợ người tiếp theo sẽ là mình. Dường như đánh sướng tay, con bé dừng lại, nâng mắt nhìn một lũ đang nằm dưới đất, môi mỏng khẽ mấp máy. Chẳng ai biết con bé nói gì mà thằng thủ lĩnh nghe xong mặt tái mét, nằm im không nhúc nhích.
/44
|