Sau bữa nhậu nhẹt no say với lũ bạn, tôi bắt đầu đi làm. Trên người mặc bộ đồ công sở mẹ mua cho, thêm đôi giày cao gót hơn năm phân, tôi rung rinh đi vào sảnh chính. Sau khi đi làm tôi chuyển về nhà, Vân vẫn ở lại ký túc xá nên nó đã đến trước đợi tôi ở tầng trệt từ bao giờ. Hôm nay nó cũng mặc đồ công sở giống tôi, không còn cái vẻ trẻ trung khi mặc quần jean áo thun nữa mà là một vẻ chín chắn của người đi làm. Chúng tôi vào thang máy đi thẳng lên tầng 10, văn phòng của phòng tài vụ nằm ở đó. Trưởng phòng là một bà cô đã hơi “dừ”, tóc búi cao lại còn tô son môi đỏ chót khiến tôi ngán ngẫm. Kiểu người thế này chắc không thể sống thoải mái được.
Bà ta đếm một lượt người rồi lẩm nhẩm:
“Kỳ lạ, sao lại thừa một người?”
Tôi không để ý vẫn tiếp tục giương mắt nhìn xung quanh. Đây là nơi sau này tôi sẽ làm việc hay sao? Công ty lớn có khác, thật tiện nghi, chẳng cứng nhắc như tôi từng tưởng tượng.
Trưởng phòng tài vụ cầm tờ danh sách nhướng mắt nhìn tôi. Tôi lịch sự mỉm cười chào lại. Bà ta đẩy gọng kính:
“Cô là ai? Sao lại không có tên trong danh sách trúng tuyển?”
Xẹt! Một tia sét chạy ngang qua người tôi. Không thể nào, tôi lập cập cầm tờ danh sách. Chính xác là không hề có cái tên đáng yêu của tôi ở trên đó. Việc này là thế nào? Mấy người kia trưng cái bản mặt khinh thường nhìn tôi. Tôi khóc không ra tiếng. Chắc chắn là bị chơi xỏ rồi, tên tổng giám đốc chết tiệt, lại dám dùng cái thủ đoạn tồi tệ này chơi tôi. Huhu mất mặt chết đi được. Vân ở bên vội nói giúp tôi:
“Trưởng phòng, chị coi lại danh sách xem, liệu có nhầm lẫn gì chăng, hôm đó em cùng cô ấy đến phỏng vấn mà!”
Bà cô kia lắc đầu cương quyết:
“Không sai được, tôi đã xem kỹ rồi, danh sách này được đưa đến hôm qua, gồm hai bản, xác suất sai là 0%!”
Tôi méo mặt, cười gượng gạo:
“Chắc là tao nhầm lẫn gì rồi!”
Nói xong tôi vội đi ra cửa, mặt cúi gằm hết mức có thể, tránh đi tia nhìn giễu cợt xung quanh. Tên phân chim đáng ghét, dám khiến tôi mất mặt đến mức này. Thật quá ác độc, thà hắn cứ không nhận tôi ngay từ đầu còn hơn. Tôi nghiến răng, nhất định chiều nay sẽ phục sẵn trước công ty đợi hắn đi ra tôi sẽ đánh cho hắn biết thế nào là lễ độ mới thôi.
Đang đi ra chưa đến cửa tôi chợt va vào một khuôn ngực rắn chắc. Tên khốn nào dám ngáng đường bà? Tôi điên tiết ngẩng đầu lên định chửi hắn một trận. Không kịp thốt ra câu đầu tiên tôi đã khựng người. Cái tên trước mặt kia chính là kẻ tôi đang định ra về cho hắn một bài học. Tổng giám đốc phân chim. Tôi nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hiền hòa xen lẫn lo lắng. Miệng nhếch lên hỏi tôi:
“Sao lại ở đây?”
Có phải tôi đã hoa mắt, tai ù rồi không? Sao cái tên này lại đẹp trai dã man thế nhỉ, lại còn giọng điệu quan tâm đó, ngay cả ông anh đầu heo của tôi ở nhà chắc cũng chẳng bao giờ nói thế với tôi. Tôi còn chưa kịp trả lời thì bà cô phía sau đã nhanh chân bước tới, giọng niềm nở:
“Tổng tài, cô ta không có trong danh sách trúng tuyển vậy mà lại chạy đến đây! Đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi giận run người, sống suốt hai tư năm chưa có ai dám bảo tôi là người không biết xấu hổ vậy mà bà ta lại dám… Tôi cố nhịn, trong lòng có chút tủi thân, dù sao đây cũng là chỗ đông người, tôi không thèm chấp, vội bước tiếp. Chưa kịp đi thì bỗng một cánh tay bắt lấy tay tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, tổng giám đốc phân chim nắm tay tôi, giọng hơi đanh lại:
“Đi đâu?”
Tôi không nhịn được nữa, chẳng phải bà ta đã nói rõ rồi sao, cũng là tại anh nên tôi mới thảm hại thế này, định đem tôi làm trò cười cho đến lúc nào. Tôi giận dữ nhìn hắn, vội vùng cánh tay thoát khỏi hắn nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ chặt. Giọng ôn tồn nói với bà cô kia:
“Cô ta là thư ký riêng của tôi, xin lỗi vì đã đi nhầm phòng!”
Tôi chấn động toàn tập. Cả bà cô kia cũng sững sờ không kịp thốt lên lời nào. Mấy nhân viên xung quanh hiểu ra nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tỵ, nhất là mấy cô gái trong phòng, ngay cả nhân viên phòng khác thấy cảnh tượng kia cũng hiếu kỳ đứng bên ngoài xem. Tôi giương đôi mắt mù mịt nhìn hắn, lại chỉ thấy một nụ cười. Tôi đúng là đã bị dọa đến nỗi nhìn thấy ảo giác rồi. Bà cô kia lắp bắp:
“Tổng giám đốc… Cô Tuyền… Xin… Xin lỗi…!”
Hắn ta cười nhạt kéo tay tôi bước đi. Đúng là phong cách tổng giám đốc kiêu ngạo phân chim.
Bà ta đếm một lượt người rồi lẩm nhẩm:
“Kỳ lạ, sao lại thừa một người?”
Tôi không để ý vẫn tiếp tục giương mắt nhìn xung quanh. Đây là nơi sau này tôi sẽ làm việc hay sao? Công ty lớn có khác, thật tiện nghi, chẳng cứng nhắc như tôi từng tưởng tượng.
Trưởng phòng tài vụ cầm tờ danh sách nhướng mắt nhìn tôi. Tôi lịch sự mỉm cười chào lại. Bà ta đẩy gọng kính:
“Cô là ai? Sao lại không có tên trong danh sách trúng tuyển?”
Xẹt! Một tia sét chạy ngang qua người tôi. Không thể nào, tôi lập cập cầm tờ danh sách. Chính xác là không hề có cái tên đáng yêu của tôi ở trên đó. Việc này là thế nào? Mấy người kia trưng cái bản mặt khinh thường nhìn tôi. Tôi khóc không ra tiếng. Chắc chắn là bị chơi xỏ rồi, tên tổng giám đốc chết tiệt, lại dám dùng cái thủ đoạn tồi tệ này chơi tôi. Huhu mất mặt chết đi được. Vân ở bên vội nói giúp tôi:
“Trưởng phòng, chị coi lại danh sách xem, liệu có nhầm lẫn gì chăng, hôm đó em cùng cô ấy đến phỏng vấn mà!”
Bà cô kia lắc đầu cương quyết:
“Không sai được, tôi đã xem kỹ rồi, danh sách này được đưa đến hôm qua, gồm hai bản, xác suất sai là 0%!”
Tôi méo mặt, cười gượng gạo:
“Chắc là tao nhầm lẫn gì rồi!”
Nói xong tôi vội đi ra cửa, mặt cúi gằm hết mức có thể, tránh đi tia nhìn giễu cợt xung quanh. Tên phân chim đáng ghét, dám khiến tôi mất mặt đến mức này. Thật quá ác độc, thà hắn cứ không nhận tôi ngay từ đầu còn hơn. Tôi nghiến răng, nhất định chiều nay sẽ phục sẵn trước công ty đợi hắn đi ra tôi sẽ đánh cho hắn biết thế nào là lễ độ mới thôi.
Đang đi ra chưa đến cửa tôi chợt va vào một khuôn ngực rắn chắc. Tên khốn nào dám ngáng đường bà? Tôi điên tiết ngẩng đầu lên định chửi hắn một trận. Không kịp thốt ra câu đầu tiên tôi đã khựng người. Cái tên trước mặt kia chính là kẻ tôi đang định ra về cho hắn một bài học. Tổng giám đốc phân chim. Tôi nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hiền hòa xen lẫn lo lắng. Miệng nhếch lên hỏi tôi:
“Sao lại ở đây?”
Có phải tôi đã hoa mắt, tai ù rồi không? Sao cái tên này lại đẹp trai dã man thế nhỉ, lại còn giọng điệu quan tâm đó, ngay cả ông anh đầu heo của tôi ở nhà chắc cũng chẳng bao giờ nói thế với tôi. Tôi còn chưa kịp trả lời thì bà cô phía sau đã nhanh chân bước tới, giọng niềm nở:
“Tổng tài, cô ta không có trong danh sách trúng tuyển vậy mà lại chạy đến đây! Đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi giận run người, sống suốt hai tư năm chưa có ai dám bảo tôi là người không biết xấu hổ vậy mà bà ta lại dám… Tôi cố nhịn, trong lòng có chút tủi thân, dù sao đây cũng là chỗ đông người, tôi không thèm chấp, vội bước tiếp. Chưa kịp đi thì bỗng một cánh tay bắt lấy tay tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, tổng giám đốc phân chim nắm tay tôi, giọng hơi đanh lại:
“Đi đâu?”
Tôi không nhịn được nữa, chẳng phải bà ta đã nói rõ rồi sao, cũng là tại anh nên tôi mới thảm hại thế này, định đem tôi làm trò cười cho đến lúc nào. Tôi giận dữ nhìn hắn, vội vùng cánh tay thoát khỏi hắn nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ chặt. Giọng ôn tồn nói với bà cô kia:
“Cô ta là thư ký riêng của tôi, xin lỗi vì đã đi nhầm phòng!”
Tôi chấn động toàn tập. Cả bà cô kia cũng sững sờ không kịp thốt lên lời nào. Mấy nhân viên xung quanh hiểu ra nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tỵ, nhất là mấy cô gái trong phòng, ngay cả nhân viên phòng khác thấy cảnh tượng kia cũng hiếu kỳ đứng bên ngoài xem. Tôi giương đôi mắt mù mịt nhìn hắn, lại chỉ thấy một nụ cười. Tôi đúng là đã bị dọa đến nỗi nhìn thấy ảo giác rồi. Bà cô kia lắp bắp:
“Tổng giám đốc… Cô Tuyền… Xin… Xin lỗi…!”
Hắn ta cười nhạt kéo tay tôi bước đi. Đúng là phong cách tổng giám đốc kiêu ngạo phân chim.
/46
|