Khương di phu vẫn là dáng vẻ hồi trước, thoạt nhìn cũng không có chút thay đổi nào, mà Khương Điền và Khương Lỗi thì biến hóa rất lớn, Khương Điền đã bắt đầu đổi giọng, mà Khương Lỗi mập mạp từ nhỏ cũng trở nên gầy đi.
Hoa nhi tỷ, Phúc nhi, Tiểu Bảo, các ngươi đến rồi. Khương Lỗi thật vui vẻ, Khương Điền thì ra vẻ người lớn, nhưng mà qua không được bao lâu, cũng hiện rõ ra. Mấy đứa nhỏ đều líu ríu nói chuyện với nhau.
Khương di phu và a di ở một bên nhìn cười.
Cơm giữa trưa vừa phong phú lại ăn ngon, Vương Tiểu Bảo ăn tới cái bụng tròn vo, khiến cho mọi người đều muốn xoa xoa bụng của nó, hỏi dưa đã chín chưa, cuối cùng làm Vương Tiểu Bảo mắc cỡ, hơn nữa lại mệt nhọc, không bao lâu thì đã ngủ.
A di mang theo Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi thăm phòng mới của bọn họ, phía sau có một loạt phòng ở: Ta và di phu các con đều thương lượng qua, đến lúc đó xây một tấm tường bên này rồi mở ra thành mặt tiền cửa hàng cho thuê, một năm cũng thật nhiều tiền, trong nhà nhiều chỗ bỏ trống không ở cũng không tốt. Trừ bỏ bốn người chúng ta, cho dù thêm hai nha đầu một bà tử, thì phòng ở vẫn còn nhiều như vậy, lúc ấy ta nói mua nhỏ một chút, di phu các con còn không đồng ý, hiện tại thì hối hận đi.
Không thể không nói, ý nghĩ của hai người a di rất kinh tế, có thể nghĩ đến chuyện cho thuê mặt tiền cửa hàng, thật đúng là một chút cũng không buông tha. Xây tường cũng không ảnh hưởng cuộc sống bên này, cách cũng xa, mặt khác còn có tiền thuê, quả nhiên là biện pháp tốt đếm tiền không hết.
Vương Phúc Nhi nghĩ, có nên nhìn xem tiền trong tay có đủ rồi mua nhà cửa ở trấn trên, sau đó thuê hay không? Đây cũng là tốt biện pháp, nhà cửa chỉ cần có khế ước mua bán vậy thì đó là cả đời, kiếp sau kiếp sau nữa đều là của ngươi, và của con cháu ngươi, căn bản không có cách nói cái gì mà quyền tài sản vài thập niên. Đó là thứ lợi nhuận ổn định không lỗ vốn, mua ruộng đất còn phải xem ông trời có nể mặt hay không, mà mua nhà cửa, tiền thuê là trốn không thoát đi.
Được, quyết định, trở về nói với cha nương. Nếu có thể mua được nhà ở khu vực buôn bán, vậy nói không chừng tiền thuê qua vài năm thì đã thu lại vốn mua nhà rồi.
Đi thăm nhà xong, đi nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Buổi chiều ngươi không đi học đường sao? Vương Phúc Nhi hỏi Khương Lỗi.
Khương Lỗi nói: Hiện tại là buổi sáng đi học đường, buổi chiều vốn không có bận, cho nên ta còn muốn học ở nhà.
Trách không được bộ dạng ngươi gầy như vậy. Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói thầm.
Ngươi nói gì? Khương Lỗi không có nghe.
Ta nói sao ngươi lại trở nên gầy như vậy? Vương Phúc Nhi nói.
Ha ha, ha ha. Khương Lỗi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói với người khác, ngươi cam đoan đi.
Vương Phúc Nhi gật gật đầu, Khương Lỗi nói: Kỳ thật là có một lần ta nghe thấy người khác đều gọi ta là tiểu mập mạp, trong lòng ta không dễ chịu, cho nên, hiện tại một lần ta chỉ ăn một chén. Nhìn xem, ta có đẹp mắt hay không?
Đẹp mắt cái đầu á, Vương Phúc Nhi lắc đầu: Rất gầy, chỉ là có đánh nhau với người khác ngược lại có thể chiếm được tiện nghi.
Vì sao? Khương Lỗi hỏi.
Bởi vì ngươi xương cốt có thể làm màng ngăn người ta. Vương Phúc Nhi nghiêm trang nói.
Khương Lỗi suy sụp mặt: Thật sự rất gầy?
Quả thật là rất gầy, nếu có thêm chút thịt thì tốt rồi. Ngày bé mũm mĩm thật dễ coi.
Được rồi, ta quyết định, về sau mỗi bữa ăn thêm nửa bát thì tốt rồi. Thịt sẽ từ từ mọc ra. Khương Lỗi cảm thấy chỉ là việc cỏn con, để cho hắn biến gầy thì không dễ dàng, béo lên còn không được sao?
Lúc chạng vạng, mỗ mỗ ngoại công (=ngoại tổ phụ=ông ngoại), còn có cả nhà tiểu cữu cữu đều tới, tinh thần mỗ mỗ ngoại công đều rất tốt, con cái đều là người tài giỏi, tâm tình có thể không tốt sao? Hơn nữa hiện tại tiểu nhi tử được tiêu cục coi trọng, tôn tử cũng càng ngày càng lớn, đời này coi như là viên mãn.
Mỗ mỗ, ngoại công, sao mọi người đều không quay về thăm Tiểu Bảo. Vương Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo trưởng thành thì đi được, mỗ mỗ và ngoại công lớn tuổi rồi, không chịu nổi dày vò, cho nên Tiểu Bảo phải thường tới thăm chúng ta có được không? Thích Lão Hán nói.
Được! Con muốn nhanh chóng lớn lên, sau
Hoa nhi tỷ, Phúc nhi, Tiểu Bảo, các ngươi đến rồi. Khương Lỗi thật vui vẻ, Khương Điền thì ra vẻ người lớn, nhưng mà qua không được bao lâu, cũng hiện rõ ra. Mấy đứa nhỏ đều líu ríu nói chuyện với nhau.
Khương di phu và a di ở một bên nhìn cười.
Cơm giữa trưa vừa phong phú lại ăn ngon, Vương Tiểu Bảo ăn tới cái bụng tròn vo, khiến cho mọi người đều muốn xoa xoa bụng của nó, hỏi dưa đã chín chưa, cuối cùng làm Vương Tiểu Bảo mắc cỡ, hơn nữa lại mệt nhọc, không bao lâu thì đã ngủ.
A di mang theo Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đi thăm phòng mới của bọn họ, phía sau có một loạt phòng ở: Ta và di phu các con đều thương lượng qua, đến lúc đó xây một tấm tường bên này rồi mở ra thành mặt tiền cửa hàng cho thuê, một năm cũng thật nhiều tiền, trong nhà nhiều chỗ bỏ trống không ở cũng không tốt. Trừ bỏ bốn người chúng ta, cho dù thêm hai nha đầu một bà tử, thì phòng ở vẫn còn nhiều như vậy, lúc ấy ta nói mua nhỏ một chút, di phu các con còn không đồng ý, hiện tại thì hối hận đi.
Không thể không nói, ý nghĩ của hai người a di rất kinh tế, có thể nghĩ đến chuyện cho thuê mặt tiền cửa hàng, thật đúng là một chút cũng không buông tha. Xây tường cũng không ảnh hưởng cuộc sống bên này, cách cũng xa, mặt khác còn có tiền thuê, quả nhiên là biện pháp tốt đếm tiền không hết.
Vương Phúc Nhi nghĩ, có nên nhìn xem tiền trong tay có đủ rồi mua nhà cửa ở trấn trên, sau đó thuê hay không? Đây cũng là tốt biện pháp, nhà cửa chỉ cần có khế ước mua bán vậy thì đó là cả đời, kiếp sau kiếp sau nữa đều là của ngươi, và của con cháu ngươi, căn bản không có cách nói cái gì mà quyền tài sản vài thập niên. Đó là thứ lợi nhuận ổn định không lỗ vốn, mua ruộng đất còn phải xem ông trời có nể mặt hay không, mà mua nhà cửa, tiền thuê là trốn không thoát đi.
Được, quyết định, trở về nói với cha nương. Nếu có thể mua được nhà ở khu vực buôn bán, vậy nói không chừng tiền thuê qua vài năm thì đã thu lại vốn mua nhà rồi.
Đi thăm nhà xong, đi nghỉ ngơi một lúc thì cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Buổi chiều ngươi không đi học đường sao? Vương Phúc Nhi hỏi Khương Lỗi.
Khương Lỗi nói: Hiện tại là buổi sáng đi học đường, buổi chiều vốn không có bận, cho nên ta còn muốn học ở nhà.
Trách không được bộ dạng ngươi gầy như vậy. Vương Phúc Nhi nhỏ giọng nói thầm.
Ngươi nói gì? Khương Lỗi không có nghe.
Ta nói sao ngươi lại trở nên gầy như vậy? Vương Phúc Nhi nói.
Ha ha, ha ha. Khương Lỗi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói với người khác, ngươi cam đoan đi.
Vương Phúc Nhi gật gật đầu, Khương Lỗi nói: Kỳ thật là có một lần ta nghe thấy người khác đều gọi ta là tiểu mập mạp, trong lòng ta không dễ chịu, cho nên, hiện tại một lần ta chỉ ăn một chén. Nhìn xem, ta có đẹp mắt hay không?
Đẹp mắt cái đầu á, Vương Phúc Nhi lắc đầu: Rất gầy, chỉ là có đánh nhau với người khác ngược lại có thể chiếm được tiện nghi.
Vì sao? Khương Lỗi hỏi.
Bởi vì ngươi xương cốt có thể làm màng ngăn người ta. Vương Phúc Nhi nghiêm trang nói.
Khương Lỗi suy sụp mặt: Thật sự rất gầy?
Quả thật là rất gầy, nếu có thêm chút thịt thì tốt rồi. Ngày bé mũm mĩm thật dễ coi.
Được rồi, ta quyết định, về sau mỗi bữa ăn thêm nửa bát thì tốt rồi. Thịt sẽ từ từ mọc ra. Khương Lỗi cảm thấy chỉ là việc cỏn con, để cho hắn biến gầy thì không dễ dàng, béo lên còn không được sao?
Lúc chạng vạng, mỗ mỗ ngoại công (=ngoại tổ phụ=ông ngoại), còn có cả nhà tiểu cữu cữu đều tới, tinh thần mỗ mỗ ngoại công đều rất tốt, con cái đều là người tài giỏi, tâm tình có thể không tốt sao? Hơn nữa hiện tại tiểu nhi tử được tiêu cục coi trọng, tôn tử cũng càng ngày càng lớn, đời này coi như là viên mãn.
Mỗ mỗ, ngoại công, sao mọi người đều không quay về thăm Tiểu Bảo. Vương Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo trưởng thành thì đi được, mỗ mỗ và ngoại công lớn tuổi rồi, không chịu nổi dày vò, cho nên Tiểu Bảo phải thường tới thăm chúng ta có được không? Thích Lão Hán nói.
Được! Con muốn nhanh chóng lớn lên, sau
/176
|