Con Gái Nhà Nông

Chương 48 - Chương 48

/176


Editor: ChieuNinh

Phúc nhi à, đa tạ cháu lần trước đã cứu nhi tử Thư Lâm của ta. Triệu thúc thúc thật tình nói.

Cháu không có làm được gì, chủ yếu là Tống Trường Khanh làm, Triệu thúc thúc đừng có khách khí như vậy. Vương Phúc Nhi cảm thấy mặt đỏ lên, mình thật sự không có làm được gì, còn phải nhận năm mươi lượng bạc của người ta. Để cho người người ta cảm tạ lặp đi lặp lại nhiều lần, thật là chịu không nổi.

Đâu có, đâu có? Nếu cháu không nhìn thấy, cũng không biết Thư Lâm sẽ bị bán đi nơi nào rồi?

Không phải ta thấy mà, Vương Phúc Nhi muốn phản bác, Tống Trường Khanh ở một bên nháy mắt ra hiệu cho nàng, nhưng mà gạt người ta là không tốt, Vương Phúc Nhi mở miệng muốn nói gì đó, Tống Trường Khanh vội hỏi: Triệu thúc thúc, đây đều là chúng ta phải làm mà, ta và Thư Lâm biết nhau từ nhỏ, thấy chuyện như vậy có thể không quản sao? Triệu thúc thúc đừng luôn luôn đến nói cám ơn chúng ta, chúng ta đều là vãn bối của người, chịu không dậy nổi đâu. Đúng rồi Triệu thúc thúc, không phải thúc có việc khác tìm Phúc nhi sao?

Này này, lời ta còn chưa có nói xong, ngươi liền chuyển đi qua chuyện khác rồi, ngươi cũng thật là giỏi!

Đúng đúng, là có chuyện khác, lần trước Triệu thúc thúc ở nhà Tống thúc thúc của cháu ăn măng chua, cảm thấy hương vị rất ngon, cuối cùng mới biết được là trong nhà cháu làm, không giống với của nhà người khác làm. Nhà của Triệu thúc thúc mở tửu lâu, cảm thấy thứ này khẳng định được hoan nghênh, cho nên muốn mua một ít. Nếu như cháu nguyện ý, ta cũng có thể mua phương tử (cách chế biến) của nhà các cháu, thanh toán tiền một lần.

A? Vương Phúc Nhi nhìn thoáng qua tú tài công, tú tài công đang nhìn nàng cười thực hiền lành, Vương Phúc Nhi nhớ tới lần trước ông đòi măng chua với mình, thì ra là tìm cho mình phương pháp kiếm tiền. Trong lòng Vương Phúc Nhi ê ẩm, tú tài công đối với mình thật sự quá tốt.

Vương Phúc Nhi nghĩ đến năm mươi lượng kia, vội nói với Triệu thúc thúc: Triệu thúc thúc, không phải là ngài cố ý tìm cái cớ đến đi, món măng chua này không đáng giá bao nhiêu tiền. Lần trước cháu đã thu của ngài năm mươi lượng. Nếu ngài muốn phương pháp làm, cháu trực tiếp nói cho ngài thì được rồi.

Triệu thúc thúc nghiêm mặt nói: Phúc nhi, thúc thúc là người làm ăn, sẽ không cố ý lấy chuyện này ra để nói giỡn, quả thật là cảm thấy thứ này ăn ngon, lại kích thích ăn uống (vị giác). Hiện tại mùa hè sắp đến, có thật nhiều người ăn cơm không vô, ăn măng chua này vào có thể làm cho người ta ăn ngon cơm.

Tống Viễn Chí ở bên cạnh cũng nói vào: Phúc nhi, Triệu thúc thúc lại là người làm ăn, hắn sẽ không làm ra mua bán lỗ vốn, khẳng định là có thể kiếm được tiền, cháu cũng không thể tiết kiệm thay hắn.

Mấy người lớn đều nở nụ cười, Tống Trường Khanh cũng nói: Đúng vậy đó, tửu lâu của Triệu thúc thúc mỗi ngày đều có thật nhiều người. Phúc nhi, ngươi đáp ứng đi.

Nếu Phúc nhi không thể làm chủ, để cho cha mẹ cháu tới đây cũng được, ta nói chuyện với bọn họ. Triệu thúc thúc nói.

Tú tài công và Tống Viễn Chí cũng gật gật đầu, tuy rằng Phúc nhi có chút quỷ tinh linh, nhưng mà đến cuối cùng vẫn cần có người lớn ra mặt. Vì thế tú tài công lại để cho Thạch Đầu đi kêu người tới. Tống Trường Khanh ở bên tai Vương Phúc Nhi đánh trống reo hò, trong chốc lát hỏi có nhận được đồ hắn đưa cho nàng không, trong chốc lát còn nói đi huyện thành nhàm chán cỡ nào cỡ nào, trong chốc lát lại kéo bím tóc Vương Phúc Nhi, cả người cũng không có lúc nào im lặng.

Vương Phúc Nhi rất muốn rống to với hắn một tiếng, nhưng mà có trưởng bối đang ở, vẫn thu liễm một chút thì có vẻ tốt hơn. Chỉ ngóng trông cha nương nhà mình nhanh chút tới đây, mau tới giải cứu cho mình.

Cũng may chẳng được bao lâu thì Vương Đồng Tỏa đi tới, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là tú tài công muốn tìm chính mình. Vào cửa đã thấy được còn có hai người lớn khác, thêm một nam oa ăn mặc đẹp đẽ, còn có khuê nữ nhà mình đang ở bên cạnh nam oa kia. Trước tiên vội vàng hành lễ với tú tài công, tú tài công nói một lần mọi chuyện cho Vương Đồng Tỏa, kết quả Vương Đồng Tỏa và Vương Phúc Nhi đều giống nhau, cho rằng cũng chỉ là một phương pháp làm măng chua, trực tiếp cho Triệu lão gia là được, làm sao còn có thể đòi tiền?

Triệu lão gia Triệu Thanh Minh vội nói: Tuy rằng Vương huynh cảm thấy cũng chỉ là việc rất nhỏ, nhưng là đối ta và tửu lâu thì lại là chuyện lớn. Nếu các ngươi không cần tiền, ta cũng tuyệt đối không dùng đến trên việc làm ăn của mình. Hơn nữa, cho các ngươi tiền bán phương tử, ta mới có thể yêu cầu các ngươi không thể tiết lộ phương tử cho người khác. Vương huynh, như vậy cũng là ngươi giúp ta đó.

Nói hơn nói thiệt, dù sao cuối cùng cha con hai người cũng nói không lại người ta trường kỳ bàn việc làm ăn buôn bán, ở bên cạnh còn có tú tài công và Tống Viễn Chí đều hát đệm, vì thế Vương Đồng Tỏa và Vương Phúc Nhi chỉ phải đáp ứng bán phương tử này. Bởi vì là tự Vương Phúc Nhi làm, cho nên vì giữ bí mật, trừ bỏ Vương Phúc Nhi và Triệu Thanh Minh, người khác đều đi ra ngoài.

Vương Phúc Nhi viết xuống toàn bộ cách mình làm măng chua, chẳng qua bước cuối cùng phải bỏ thêm đường phèn, Vương Phúc Nhi không có ghi lên giấy, trực tiếp nói cho Triệu Thanh Minh.

Triệu thúc thúc, đây là bước quan trọng nhất, cháu sợ viết lên đây đến lúc đó người khác học được. Tốt nhất là Triệu thúc thúc tìm người đáng tín nhiệm, để cho hắn cuối cùng ấn theo tỉ lệ mà bỏ vào, như vậy thì cho dù có người muốn vụng trộm học, cũng học không được. Vương Phúc Nhi đề nghị nói.

Hai mắt Triệu Thanh Minh sáng lên, nói: Ý kiến hay, thúc thúc cám ơn cháu, đến lúc đó kiếm được nhiều tiền, đều là công lao của Phúc nhi. Nếu thật sự bán tốt, hắn quyết định sản xuất thứ này quy mô lớn hơn, bán được cho các thị trấn. Mua phương tử này rồi, cũng biết nhà




/176

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status