Editor: ChieuNinh
Bên này hai tiểu cô nương đang lặng lẽ nói cười, bên kia Vương Phúc Nhi đã hái đầy nấm: Nhị tỷ, sọt của muội đầy rồi, chúng ta trở về đi. Vương Phúc Nhi nói.
Được. Thanh Mai, chúng ta ở trên núi cũng lâu rồi, trở về đi, lát nữa ta còn muốn đi kiếm một ít quả tùng, đến lúc nhóm lửa cũng thuận tiện hơn. Vương Hoa Nhi nói.
Dân thôn quê nhóm lửa phải có đồ dễ cháy, dùng giấy thì rất quý, mua không nổi, cũng đáng mừng là cây tùng trên núi rụng quả xuống rất dễ đốt.
Thanh Mai cũng nói: Được, ta kéo xe đẩy tay của nhà ta đi qua đây, chúng ta còn có thể lấy nhiều chút. Nhà Thanh Mai có một xe bằng tấm ván gỗ. Mọi người dùng nó chở thì còn có thể lấy nhiều thêm một ít.
Hai tỷ muội Vương Phúc Nhi tự mình rửa sạch mấy sọt đầy nấm dại, đặt ở trên sân phơi nắng, thật là nhiều, về sau đến mùa đông còn có thể có nấm ăn. Vương Cúc Nhi đang chuẩn bị làm cơm trưa, thấy hai muội muội còn muốn đi ra ngoài, đã vội nói: Ăn cơm rồi đi, bằng không đói bụng thì không dễ chịu.
Tỷ, bọn muội ở trên núi ăn thật nhiều trái cây dại rồi, không đói bụng, muội cũng đã hẹn với Thanh Mai, muốn đi nhặt quả tùng. Trong nhà nàng có xe đẩy tay, chúng ta đi cùng với nhau, còn có thể nhặt nhiều một chút. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu không, Phúc nhi cũng đừng đi theo, một mình tỷ đi là được. Vương Hoa Nhi nói.
Cũng tốt, Phúc nhi, muội cũng đừng đi, bằng không nhị tỷ của muội lại lo lắng.
Đúng vậy, Phúc nhi, muội ở nhà trông Tiểu Bảo thì được rồi, đúng rồi, nương chúng ta đâu? Vương Hoa Nhi hỏi.
Đi với cha tới nhà lý chính rồi. Vương Cúc Nhi đáp.
Vương Phúc Nhi vội nói: Có phải chúng ta thật sự muốn khai hoang hay không?
Nàng nghe cha nương nói qua, muốn khai vài mẫu đất hoang, một mẫu ruộng nước căn bản là không đủ dùng. Hơn nữa hiện tại có hai con heo con, lại không biết dùng cái gì cho chúng nó ăn.
Đúng vậy. Vương Cúc Nhi cũng cao hứng: Về sau đất của chúng ta sẽ nhiều lên.
Vương Hoa Nhi lại càng phấn khởi, vội vàng mang theo vài bó rơm đi tìm Thanh Mai, Vương Phúc Nhi ôm Tiểu Bảo phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên thấy ở bên ngoài Mai quả phụ đang lén lút quanh quẩn ở trước cửa nhà mình, nữ nhân này, làm gì đây?
Vương Phúc Nhi liền đi ra cửa nhà, viện này cũng chỉ làm một tường rào bằng tre trúc đan lại, Vương Phúc Nhi hô: Mai thẩm, ngươi có việc gì hả. Mai quả phụ đang vụng trộm nhìn lén, không chú ý tới việc khác, trong giây lát bị Vương Phúc Nhi kêu to lên như vậy, sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Vương Cúc Nhi cũng từ phòng bếp chạy đi ra hỏi: Mai thẩm, ngươi ở trước cửa nhà ta, là có chuyện gì sao?
Không. Không chuyện gì. Mai quả phụ hoang mang hốt hoảng chạy đi, Vương Phúc Nhi dỗ Tiểu Bảo, nói: Nhất định là có mờ ám.
Mặc kệ nàng, nói không chừng là vừa đúng lúc đi ngang qua. Vương Cúc Nhi nói.
Vừa vặn đi ngang qua sẽ như vậy sao? Vương Phúc Nhi cũng không tin, xem ra tường rào dựng bằng tre này thật sự không hữu dụng rồi, có nên dựng hẳn một cái tường đất hay không? Vương Phúc Nhi nghĩ.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị thật vui vẻ, đến nhà lý chính Vương Tài, nói ý tưởng mình muốn khai hoang, lý chính lập tức đáp ứng ngay. Dạo này, chỉ cần có tiền là dễ làm việc rồi, huống chi Vương Đồng Tỏa là muốn khai hoang. Hơn nữa chi phí lúc đi làm thủ tục, người ta cũng ra đầy đủ, vả lại còn có cấp phí vất vả
Bên này hai tiểu cô nương đang lặng lẽ nói cười, bên kia Vương Phúc Nhi đã hái đầy nấm: Nhị tỷ, sọt của muội đầy rồi, chúng ta trở về đi. Vương Phúc Nhi nói.
Được. Thanh Mai, chúng ta ở trên núi cũng lâu rồi, trở về đi, lát nữa ta còn muốn đi kiếm một ít quả tùng, đến lúc nhóm lửa cũng thuận tiện hơn. Vương Hoa Nhi nói.
Dân thôn quê nhóm lửa phải có đồ dễ cháy, dùng giấy thì rất quý, mua không nổi, cũng đáng mừng là cây tùng trên núi rụng quả xuống rất dễ đốt.
Thanh Mai cũng nói: Được, ta kéo xe đẩy tay của nhà ta đi qua đây, chúng ta còn có thể lấy nhiều chút. Nhà Thanh Mai có một xe bằng tấm ván gỗ. Mọi người dùng nó chở thì còn có thể lấy nhiều thêm một ít.
Hai tỷ muội Vương Phúc Nhi tự mình rửa sạch mấy sọt đầy nấm dại, đặt ở trên sân phơi nắng, thật là nhiều, về sau đến mùa đông còn có thể có nấm ăn. Vương Cúc Nhi đang chuẩn bị làm cơm trưa, thấy hai muội muội còn muốn đi ra ngoài, đã vội nói: Ăn cơm rồi đi, bằng không đói bụng thì không dễ chịu.
Tỷ, bọn muội ở trên núi ăn thật nhiều trái cây dại rồi, không đói bụng, muội cũng đã hẹn với Thanh Mai, muốn đi nhặt quả tùng. Trong nhà nàng có xe đẩy tay, chúng ta đi cùng với nhau, còn có thể nhặt nhiều một chút. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu không, Phúc nhi cũng đừng đi theo, một mình tỷ đi là được. Vương Hoa Nhi nói.
Cũng tốt, Phúc nhi, muội cũng đừng đi, bằng không nhị tỷ của muội lại lo lắng.
Đúng vậy, Phúc nhi, muội ở nhà trông Tiểu Bảo thì được rồi, đúng rồi, nương chúng ta đâu? Vương Hoa Nhi hỏi.
Đi với cha tới nhà lý chính rồi. Vương Cúc Nhi đáp.
Vương Phúc Nhi vội nói: Có phải chúng ta thật sự muốn khai hoang hay không?
Nàng nghe cha nương nói qua, muốn khai vài mẫu đất hoang, một mẫu ruộng nước căn bản là không đủ dùng. Hơn nữa hiện tại có hai con heo con, lại không biết dùng cái gì cho chúng nó ăn.
Đúng vậy. Vương Cúc Nhi cũng cao hứng: Về sau đất của chúng ta sẽ nhiều lên.
Vương Hoa Nhi lại càng phấn khởi, vội vàng mang theo vài bó rơm đi tìm Thanh Mai, Vương Phúc Nhi ôm Tiểu Bảo phơi nắng ở trong sân. Đột nhiên thấy ở bên ngoài Mai quả phụ đang lén lút quanh quẩn ở trước cửa nhà mình, nữ nhân này, làm gì đây?
Vương Phúc Nhi liền đi ra cửa nhà, viện này cũng chỉ làm một tường rào bằng tre trúc đan lại, Vương Phúc Nhi hô: Mai thẩm, ngươi có việc gì hả. Mai quả phụ đang vụng trộm nhìn lén, không chú ý tới việc khác, trong giây lát bị Vương Phúc Nhi kêu to lên như vậy, sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Vương Cúc Nhi cũng từ phòng bếp chạy đi ra hỏi: Mai thẩm, ngươi ở trước cửa nhà ta, là có chuyện gì sao?
Không. Không chuyện gì. Mai quả phụ hoang mang hốt hoảng chạy đi, Vương Phúc Nhi dỗ Tiểu Bảo, nói: Nhất định là có mờ ám.
Mặc kệ nàng, nói không chừng là vừa đúng lúc đi ngang qua. Vương Cúc Nhi nói.
Vừa vặn đi ngang qua sẽ như vậy sao? Vương Phúc Nhi cũng không tin, xem ra tường rào dựng bằng tre này thật sự không hữu dụng rồi, có nên dựng hẳn một cái tường đất hay không? Vương Phúc Nhi nghĩ.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị thật vui vẻ, đến nhà lý chính Vương Tài, nói ý tưởng mình muốn khai hoang, lý chính lập tức đáp ứng ngay. Dạo này, chỉ cần có tiền là dễ làm việc rồi, huống chi Vương Đồng Tỏa là muốn khai hoang. Hơn nữa chi phí lúc đi làm thủ tục, người ta cũng ra đầy đủ, vả lại còn có cấp phí vất vả
/176
|