Editor: ChieuNinh
Sau ngày được ăn thịt đó, quả nhiên Đinh thị và Mã thị cũng bắt đầu đi hái hoa cúc dại, sau đó là không biết là ai truyền ra ngoài, nói hoa cúc dại này có thể bán nhiều tiền, mọi người ở Vương gia thôn bắt đầu làm theo, trên núi ngoài đồng ruộng khắp mọi nơi đều có thể thấy được nữ nhân và tiểu hài tử bận rộn.
Triệu thị có chút hối hận, lúc trước nên để cho việc này thuộc về sở hữu của cả nhà. Hiện tại bà cũng lấy không được tiền, hôm nay lúc ăn cơm, Triệu thị nói: Các ngươi cả ngày ăn ngon uống ngọt đều là ta lo nghĩ, hiện tại các ngươi tự mình kiếm tiền tích lũy, cũng phải nộp lên một phần. Ta cũng không cần nhiều, hàng tháng các ngươi cho ta hai trăm văn tiền, ta sẽ không quản các ngươi tự mình cất tiền riêng.
Việc này bà suy nghĩ đã lâu, nếu đã không thể ngăn cản được việc cất tiền riêng, (kỳ thật ban đầu cũng chỉ có cả nhà lão Tam là không có, con lớn nhất và con thứ hai đều cất riêng) như vậy cất riêng thì cất đi, nhưng mà hàng tháng đưa cho bà số tiền cố định.
Nương, vậy không công bằng, ta và Ngân Tỏa, chỉ có hai đứa bé, ăn uống cũng không có nhiều như mấy người đại ca và Tam đệ. Mã thị nói.
Triệu thị liền hỏi Thiết Tỏa và Sở thị: Các ngươi cũng nghĩ như vậy hả? Có phải các ngươi chỉ có hai người, vậy giao càng ít hơn hay không?
Sở thị không đợi lão Tứ mở miệng, đã nói trước: Xem nương nói kìa, người là nương của chúng ta, lại nuôi Thiết Tỏa lớn, chúng ta không nó gì khác, nương nói hai trăm văn thì hai trăm văn, không phải ít hơn!
Triệu thị thực vừa lòng, lần này nương tử lão Tứ không có làm cho bà tức giận, bà nói với Mã thị: Tứ đệ và Tứ đệ muội của ngươi cũng không có nói gì, ngươi có bản lĩnh gì mà nói quanh nói co? Lão nương nuôi sống Ngân Tỏa lớn lên còn có thú tức phụ cho hắn, đừng nghĩ có con trai thì khác đi. Nếu ngươi không phục, ngươi tiếp tục sinh nữa đi, tốt nhất sinh con nhiều hơn mấy huynh đệ Ngân Tỏa, như vậy thì ngươi cảm thấy công bằng! Nói tới nỗi Mã thị bị á khẩu không trả lời được.
Thật ra Vương Phúc Nhi cảm thấy cứ như vậy, cả nhà mình để dành tiền cũng thuận tiện hơn, khoan hãy nói, có chút giống như trách nhiệm chế độ nhận thầu, ha ha, mặc dù đó là vấn đề phụng dưỡng người già.
Về sau thật sự không cần lén lút kiếm tiền, nhưng mà vẫn phải nghĩ biện pháp ở riêng, bằng không nếu nhà mình thật sự có thể kiếm được nhiều tiền, bị nhìn đỏ mắt, lại xảy ra chuyện.
Dù sao kết quả lần họp này, phần lớn mọi người có vẻ vừa lòng, chính Đinh thị cũng không có nói hai lời. Nàng ta có ba đứa nhỏ, trước kia không để cho bọn họ đi kiếm tiền, còn không phải bởi vì kiếm tiền về đều vào tay bà bà (mẹ chồng) đó thôi. Hiện tại thì tốt rồi, không còn vấn đề này, để cho Đại Bảo và Nhị Bảo đều đi ra ngoài làm việc.
Vương lão đầu cũng thực vừa lòng, nghĩ tới bởi vì thế này, lão bà tử không cần phải mỗi ngày đều đau lòng ngủ không được. Ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài, vậy là lão bà tử phải yên tĩnh rồi. Tú tài công quả nhiên rất có lý.
Lần trước lúc đi dạo dưới đại thụ đầu thôn, tú tài công nhìn thấy bộ dáng sầu mi khổ kiểm của mình, bèn gợi ý nghĩ biện pháp giúp mình, kết quả nói cho lão thái bà, lão thái bà thực sự nghe lọt được.
Mà Vương Phúc Nhi nghĩ, phải đi cám ơn tú tài công, nếu không phải nhờ ông ấy, không chừng nãi nãi lại muốn làm ra cái chuyện gì nữa. Tuy rằng là nàng ra chủ ý, nhưng mà để cho tú tài công đi qua địa phương gia gia tản bộ nói cho gia gia nghe, gia gia nhà mình mới có thể tin. Bằng không ngươi thử nghĩ một chút, một nữ oa năm tuổi nói ra thì ai sẽ nghe? (đương nhiên ngoại trừ cha nương cùng tỷ tỷ nhà mình)
Chỉ là những thứ gì quá nhiều, thì cũng không còn đáng giá, trấn trên chỉ có một hiệu thuốc bắc, không cần nhiều hoa cúc dại như vậy. May mắn Vương Phúc Nhi đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên, đưa qua vài lần thì không có lại đi nữa. Mà Đinh thị và Mã thị đến cuối cùng chỉ có thể bán đổ bán tháo, ngay cả bán đổ bán tháo cũng không bán ra được. Mã thị còn có chút oán trách đám người Vương Phúc Nhi, bản thân không bán nữa, cũng không nói một câu với mọi người.
Vương Phúc Nhi mở to mắt ngửa đầu nhìn Nhị bá mẫu: Nhị bá mẫu, ta và các tỷ tỷ đều đã nói với ngài và Đại bá mẫu, cái này quá nhiều, tiệm dược của người ta cũng không cần được nhiều như vậy. Nhưng mà lúc ấy bá mẫu còn nói chúng ta là không muốn nhìn thấy người khác kiếm tiền, Nhị bá mẫu ngươi còn muốn ta
Sau ngày được ăn thịt đó, quả nhiên Đinh thị và Mã thị cũng bắt đầu đi hái hoa cúc dại, sau đó là không biết là ai truyền ra ngoài, nói hoa cúc dại này có thể bán nhiều tiền, mọi người ở Vương gia thôn bắt đầu làm theo, trên núi ngoài đồng ruộng khắp mọi nơi đều có thể thấy được nữ nhân và tiểu hài tử bận rộn.
Triệu thị có chút hối hận, lúc trước nên để cho việc này thuộc về sở hữu của cả nhà. Hiện tại bà cũng lấy không được tiền, hôm nay lúc ăn cơm, Triệu thị nói: Các ngươi cả ngày ăn ngon uống ngọt đều là ta lo nghĩ, hiện tại các ngươi tự mình kiếm tiền tích lũy, cũng phải nộp lên một phần. Ta cũng không cần nhiều, hàng tháng các ngươi cho ta hai trăm văn tiền, ta sẽ không quản các ngươi tự mình cất tiền riêng.
Việc này bà suy nghĩ đã lâu, nếu đã không thể ngăn cản được việc cất tiền riêng, (kỳ thật ban đầu cũng chỉ có cả nhà lão Tam là không có, con lớn nhất và con thứ hai đều cất riêng) như vậy cất riêng thì cất đi, nhưng mà hàng tháng đưa cho bà số tiền cố định.
Nương, vậy không công bằng, ta và Ngân Tỏa, chỉ có hai đứa bé, ăn uống cũng không có nhiều như mấy người đại ca và Tam đệ. Mã thị nói.
Triệu thị liền hỏi Thiết Tỏa và Sở thị: Các ngươi cũng nghĩ như vậy hả? Có phải các ngươi chỉ có hai người, vậy giao càng ít hơn hay không?
Sở thị không đợi lão Tứ mở miệng, đã nói trước: Xem nương nói kìa, người là nương của chúng ta, lại nuôi Thiết Tỏa lớn, chúng ta không nó gì khác, nương nói hai trăm văn thì hai trăm văn, không phải ít hơn!
Triệu thị thực vừa lòng, lần này nương tử lão Tứ không có làm cho bà tức giận, bà nói với Mã thị: Tứ đệ và Tứ đệ muội của ngươi cũng không có nói gì, ngươi có bản lĩnh gì mà nói quanh nói co? Lão nương nuôi sống Ngân Tỏa lớn lên còn có thú tức phụ cho hắn, đừng nghĩ có con trai thì khác đi. Nếu ngươi không phục, ngươi tiếp tục sinh nữa đi, tốt nhất sinh con nhiều hơn mấy huynh đệ Ngân Tỏa, như vậy thì ngươi cảm thấy công bằng! Nói tới nỗi Mã thị bị á khẩu không trả lời được.
Thật ra Vương Phúc Nhi cảm thấy cứ như vậy, cả nhà mình để dành tiền cũng thuận tiện hơn, khoan hãy nói, có chút giống như trách nhiệm chế độ nhận thầu, ha ha, mặc dù đó là vấn đề phụng dưỡng người già.
Về sau thật sự không cần lén lút kiếm tiền, nhưng mà vẫn phải nghĩ biện pháp ở riêng, bằng không nếu nhà mình thật sự có thể kiếm được nhiều tiền, bị nhìn đỏ mắt, lại xảy ra chuyện.
Dù sao kết quả lần họp này, phần lớn mọi người có vẻ vừa lòng, chính Đinh thị cũng không có nói hai lời. Nàng ta có ba đứa nhỏ, trước kia không để cho bọn họ đi kiếm tiền, còn không phải bởi vì kiếm tiền về đều vào tay bà bà (mẹ chồng) đó thôi. Hiện tại thì tốt rồi, không còn vấn đề này, để cho Đại Bảo và Nhị Bảo đều đi ra ngoài làm việc.
Vương lão đầu cũng thực vừa lòng, nghĩ tới bởi vì thế này, lão bà tử không cần phải mỗi ngày đều đau lòng ngủ không được. Ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài, vậy là lão bà tử phải yên tĩnh rồi. Tú tài công quả nhiên rất có lý.
Lần trước lúc đi dạo dưới đại thụ đầu thôn, tú tài công nhìn thấy bộ dáng sầu mi khổ kiểm của mình, bèn gợi ý nghĩ biện pháp giúp mình, kết quả nói cho lão thái bà, lão thái bà thực sự nghe lọt được.
Mà Vương Phúc Nhi nghĩ, phải đi cám ơn tú tài công, nếu không phải nhờ ông ấy, không chừng nãi nãi lại muốn làm ra cái chuyện gì nữa. Tuy rằng là nàng ra chủ ý, nhưng mà để cho tú tài công đi qua địa phương gia gia tản bộ nói cho gia gia nghe, gia gia nhà mình mới có thể tin. Bằng không ngươi thử nghĩ một chút, một nữ oa năm tuổi nói ra thì ai sẽ nghe? (đương nhiên ngoại trừ cha nương cùng tỷ tỷ nhà mình)
Chỉ là những thứ gì quá nhiều, thì cũng không còn đáng giá, trấn trên chỉ có một hiệu thuốc bắc, không cần nhiều hoa cúc dại như vậy. May mắn Vương Phúc Nhi đã sớm nghĩ tới chuyện này, cho nên, đưa qua vài lần thì không có lại đi nữa. Mà Đinh thị và Mã thị đến cuối cùng chỉ có thể bán đổ bán tháo, ngay cả bán đổ bán tháo cũng không bán ra được. Mã thị còn có chút oán trách đám người Vương Phúc Nhi, bản thân không bán nữa, cũng không nói một câu với mọi người.
Vương Phúc Nhi mở to mắt ngửa đầu nhìn Nhị bá mẫu: Nhị bá mẫu, ta và các tỷ tỷ đều đã nói với ngài và Đại bá mẫu, cái này quá nhiều, tiệm dược của người ta cũng không cần được nhiều như vậy. Nhưng mà lúc ấy bá mẫu còn nói chúng ta là không muốn nhìn thấy người khác kiếm tiền, Nhị bá mẫu ngươi còn muốn ta
/176
|