Tuy rằng nhà đường thúc Nhạc An nghèo khổ, nhưng mà lại nhiệt tình hiếu khách, đường thẩm Nhạc An đều lấy ra thịt khô nhà mình cất giữ để tiếp đón khách nhân, đây chính là thứ tốt, xào chung với hạt tiêu, thật sự là vừa thơm lại ăn ngon.
Ban đầu đường thúc Nhạc An còn có chút gò bó, nhưng mà thấy hai vị đều không có dáng vẻ kiêu ngạo, nói chuyện cũng phóng khoáng, còn uống chút rượu. Nói là thật nhiều năm rồi cũng không có uống được rượu ngon như vậy. Phụ nữ hắn cười mắng: Ngươi chính là tửu quỷ, may mắn chúng ta nghèo, bằng không còn không phải ngươi muốn ngủ ở bên trong vại rượu đi?
Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh đều thầm vui vẻ, đường thúc Nhạc An cũng không biết là lão bà nói có gì, dù sao hắn chính là có ham thích này, nếu như không tốt với lão bà, trực tiếp giấu mất rượu rồi, vậy thì phải làm sao?
Đường thẩm Nhạc An nói: Tiểu tử Nhạc An này đi theo thiếu gia và thiếu phu nhân trực tiếp có được ngày lành, hắn cũng là đứa nhỏ số khổ.
Ngươi phụ nữ này, đang vui vẻ nói cái này làm gì? Không phải thiếu gia và thiếu phu nhân đối tốt với Nhạc An sao? Nói chuyện không may làm gì.
Tống Trường Khanh nói: Không có việc gì.
Nhạc An nói: Con đi theo thiếu gia chưa từng có chịu qua khổ sở, lần trước thiếu gia còn thưởng cho con một bộ quần áo da lông kìa. Thúc thẩm, hai người đừng lo lắng cho con. Con rất tốt.
Đường thúc Nhạc An gật đầu: Con rất tốt, chính là năm nay con cũng đã mười lăm rồi, có phải cũng nên tìm một phụ nữ hay không?
Lời này làm Nhạc An đỏ mặt, Vương Phúc Nhi trực tiếp vụng trộm cấu Tống Trường Khanh một cái, bởi vì muốn cười mà cười không được, thật sự là rất vui rồi. Đường thẩm Nhạc An vội nói: Ngươi thật đúng là uống say rồi, chủ tử Nhạc An người ta đều ở đây, còn đến phiên ngươi? Bà cũng biết người bán mình làm nô thì hôn sự gì đó đều là chủ nhân người ta làm chủ, tên ngốc này nói cái này làm gì?
Nhạc An cũng nói: Thúc, chúng ta không nói cái này, năm nay thu hoạch có tốt không?
Nói đến cái này, đường thúc Nhạc An vội nói: Lúa mạch ngược lại thu hoạch còn tốt, chỉ là ta thấy lúa nước có lẽ không được. Hiện tại đúng là thời điểm phấn hoa phát tán, ông trời lại luôn mưa, kết hạt sữa (lúa sữa = lúa vừa ngậm sữa rồi mới thành hạt gạo) muốn ít. Ài, tuy rằng chúng ta không trông cậy vào ăn cơm gạo, nhưng mà tốt xấu có thể đổi được chút gì khác. Người nhà nghèo làm sao có thể ăn cơm tẻ mỗi bữa? Đều là dùng gạo này đổi nhiều lương thực phụ, mới có thể lấp đầy bụng ăn no.
Mọi người còn nói chuyện trong chốc lát, đường thẩm Nhạc An đều an bài xong phòng nghỉ, tuy rằng nhà bọn họ nghèo, nhưng mà nhà cửa tổ tông để thật ra lại rất nhiều, tuy rằng đều là nhà đất, nhưng mà cũng sạch sẽ.
Vương Phúc Nhi nói với Tống Trường Khanh: Chúng ta có nên trữ nhiều chút lương thực hay không? Hôm nay nghe đường thúc Nhạc An nói như thế, ta thấy rất có đạo lý. Có lẽ năm nay hạt thóc là không tốt rồi.
Tống Trường Khanh rửa mặt nói: Trong nhà, lương thực đều cất ở trong hầm ngầm, ngược lại không lo đói, nhưng mà để cho bên nhạc phụ chuẩn bị nhiều thêm một chút.
Trước kia khi còn ở Vương gia thôn, cha ta làm một cái sơn động ở phía sau núi chúng ta, tất cả lương thực dư thừa đều để ở bên kia. Hiện tại đến trấn trên, đào một cái hầm, lương thực cũng có thể đầy đủ, có lẽ trước mắt cuộc sống của những tá điền không dễ chịu, cha ta mềm lòng, khẳng định muốn giảm địa tô cho bọn hắn. Như vậy cũng tốt, chuyện giàu có không nhân đức, chúng ta cũng không làm được. Cũng không biết cha nương ta hiện tại thế nào. Hiện tại chúng ta cũng chưa có về nhà.
Nàng yên tâm, cha ta biết tin tức nhất định sẽ đưa tin qua cho nhạc phụ và nhạc mẫu bên kia. Ta suy nghĩ, nếu không ngày mai chúng ta theo một con đường khác quay lại đi, bằng không chờ bộ khoái chuẩn bị xong, không biết đến bao giờ. Mấy bộ khoái đó nhất định sẽ không tự mình sửa, phải báo lên huyện nha, huyện nha ra văn thư, còn phải bắt cưỡng chế lao động, lúc này nhất định lại chậm trễ mấy ngày, ở trong nhà người khác rốt cuộc là không có thuận tiện.
Chàng nói rất đúng, vậy chúng ta hỏi một chút, có thể từ địa phương khác chuyển tới Tú Thủy trấn hay không.
Để cho Nhạc An hỏi thăm đường thúc của hắn, thì biết được thật sự là có một con đường, chẳng qua phải đi vòng thật xa, nhưng mà mấy người bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể đi xe là được, mua nhiều thêm chút thức ăn nước uống, lúc này chờ người khác còn không bằng tự cứu đâu.
Đường thúc Nhạc An cũng không có nói gì, ông lo lắng Nhạc An nán lại ở đây lâu, thân thúc thúc và thẩm thẩm của hắn tới đây chiếm tiện nghi, va chạm với chủ tử Nhạc An, cũng không tốt cho Nhạc An.
Ngược lại đường thẩm Nhạc An là có chút ý tưởng, nghĩ tìm phần việc làm cho thân nhi tử của mình nên vụng trộm nói Nhạc An, Nhạc An có chút khó xử. Cuối cùng bị Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh biết được, Tống Trường Khanh lại có thể an bày cho người làm việc, Vương Phúc Nhi nói: Nếu không, để cho đường đệ Nhạc An đi đến cửa hàng của ta
Ban đầu đường thúc Nhạc An còn có chút gò bó, nhưng mà thấy hai vị đều không có dáng vẻ kiêu ngạo, nói chuyện cũng phóng khoáng, còn uống chút rượu. Nói là thật nhiều năm rồi cũng không có uống được rượu ngon như vậy. Phụ nữ hắn cười mắng: Ngươi chính là tửu quỷ, may mắn chúng ta nghèo, bằng không còn không phải ngươi muốn ngủ ở bên trong vại rượu đi?
Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh đều thầm vui vẻ, đường thúc Nhạc An cũng không biết là lão bà nói có gì, dù sao hắn chính là có ham thích này, nếu như không tốt với lão bà, trực tiếp giấu mất rượu rồi, vậy thì phải làm sao?
Đường thẩm Nhạc An nói: Tiểu tử Nhạc An này đi theo thiếu gia và thiếu phu nhân trực tiếp có được ngày lành, hắn cũng là đứa nhỏ số khổ.
Ngươi phụ nữ này, đang vui vẻ nói cái này làm gì? Không phải thiếu gia và thiếu phu nhân đối tốt với Nhạc An sao? Nói chuyện không may làm gì.
Tống Trường Khanh nói: Không có việc gì.
Nhạc An nói: Con đi theo thiếu gia chưa từng có chịu qua khổ sở, lần trước thiếu gia còn thưởng cho con một bộ quần áo da lông kìa. Thúc thẩm, hai người đừng lo lắng cho con. Con rất tốt.
Đường thúc Nhạc An gật đầu: Con rất tốt, chính là năm nay con cũng đã mười lăm rồi, có phải cũng nên tìm một phụ nữ hay không?
Lời này làm Nhạc An đỏ mặt, Vương Phúc Nhi trực tiếp vụng trộm cấu Tống Trường Khanh một cái, bởi vì muốn cười mà cười không được, thật sự là rất vui rồi. Đường thẩm Nhạc An vội nói: Ngươi thật đúng là uống say rồi, chủ tử Nhạc An người ta đều ở đây, còn đến phiên ngươi? Bà cũng biết người bán mình làm nô thì hôn sự gì đó đều là chủ nhân người ta làm chủ, tên ngốc này nói cái này làm gì?
Nhạc An cũng nói: Thúc, chúng ta không nói cái này, năm nay thu hoạch có tốt không?
Nói đến cái này, đường thúc Nhạc An vội nói: Lúa mạch ngược lại thu hoạch còn tốt, chỉ là ta thấy lúa nước có lẽ không được. Hiện tại đúng là thời điểm phấn hoa phát tán, ông trời lại luôn mưa, kết hạt sữa (lúa sữa = lúa vừa ngậm sữa rồi mới thành hạt gạo) muốn ít. Ài, tuy rằng chúng ta không trông cậy vào ăn cơm gạo, nhưng mà tốt xấu có thể đổi được chút gì khác. Người nhà nghèo làm sao có thể ăn cơm tẻ mỗi bữa? Đều là dùng gạo này đổi nhiều lương thực phụ, mới có thể lấp đầy bụng ăn no.
Mọi người còn nói chuyện trong chốc lát, đường thẩm Nhạc An đều an bài xong phòng nghỉ, tuy rằng nhà bọn họ nghèo, nhưng mà nhà cửa tổ tông để thật ra lại rất nhiều, tuy rằng đều là nhà đất, nhưng mà cũng sạch sẽ.
Vương Phúc Nhi nói với Tống Trường Khanh: Chúng ta có nên trữ nhiều chút lương thực hay không? Hôm nay nghe đường thúc Nhạc An nói như thế, ta thấy rất có đạo lý. Có lẽ năm nay hạt thóc là không tốt rồi.
Tống Trường Khanh rửa mặt nói: Trong nhà, lương thực đều cất ở trong hầm ngầm, ngược lại không lo đói, nhưng mà để cho bên nhạc phụ chuẩn bị nhiều thêm một chút.
Trước kia khi còn ở Vương gia thôn, cha ta làm một cái sơn động ở phía sau núi chúng ta, tất cả lương thực dư thừa đều để ở bên kia. Hiện tại đến trấn trên, đào một cái hầm, lương thực cũng có thể đầy đủ, có lẽ trước mắt cuộc sống của những tá điền không dễ chịu, cha ta mềm lòng, khẳng định muốn giảm địa tô cho bọn hắn. Như vậy cũng tốt, chuyện giàu có không nhân đức, chúng ta cũng không làm được. Cũng không biết cha nương ta hiện tại thế nào. Hiện tại chúng ta cũng chưa có về nhà.
Nàng yên tâm, cha ta biết tin tức nhất định sẽ đưa tin qua cho nhạc phụ và nhạc mẫu bên kia. Ta suy nghĩ, nếu không ngày mai chúng ta theo một con đường khác quay lại đi, bằng không chờ bộ khoái chuẩn bị xong, không biết đến bao giờ. Mấy bộ khoái đó nhất định sẽ không tự mình sửa, phải báo lên huyện nha, huyện nha ra văn thư, còn phải bắt cưỡng chế lao động, lúc này nhất định lại chậm trễ mấy ngày, ở trong nhà người khác rốt cuộc là không có thuận tiện.
Chàng nói rất đúng, vậy chúng ta hỏi một chút, có thể từ địa phương khác chuyển tới Tú Thủy trấn hay không.
Để cho Nhạc An hỏi thăm đường thúc của hắn, thì biết được thật sự là có một con đường, chẳng qua phải đi vòng thật xa, nhưng mà mấy người bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể đi xe là được, mua nhiều thêm chút thức ăn nước uống, lúc này chờ người khác còn không bằng tự cứu đâu.
Đường thúc Nhạc An cũng không có nói gì, ông lo lắng Nhạc An nán lại ở đây lâu, thân thúc thúc và thẩm thẩm của hắn tới đây chiếm tiện nghi, va chạm với chủ tử Nhạc An, cũng không tốt cho Nhạc An.
Ngược lại đường thẩm Nhạc An là có chút ý tưởng, nghĩ tìm phần việc làm cho thân nhi tử của mình nên vụng trộm nói Nhạc An, Nhạc An có chút khó xử. Cuối cùng bị Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh biết được, Tống Trường Khanh lại có thể an bày cho người làm việc, Vương Phúc Nhi nói: Nếu không, để cho đường đệ Nhạc An đi đến cửa hàng của ta
/176
|