Editor: ChieuNinh
Lần tai ương lao ngục này làm dũng khí của bà đều bị dọa không còn chút gì, phòng giam đen tuyền, còn có cai ngục không nói chút tình cảm và thể diện nào. Hơn nữa ngồi tù là mất hết thể diện, bình thường bà cũng chỉ hoành hành ở trước mặt người nhà, lần này đã vứt đi mặt mũi lớn như vậy. Lại còn có người cả nhà, vừa mất mặt lại đã mất tiền, hiện tại bà cực kì sợ hãi.
Nghe Vương lão đầu nói muốn hưu mình, bà cũng nhịn không được mà khóc: Lão nhân, ta sai rồi, ta cũng lớn tuổi như vậy rồi, ông hưu ta, để ta sống sao đây? Còn có mấy huynh đệ bọn họ, sẽ bị người chê cười, ta cam đoan với ông, về sau ta đều nghe lời ông được không? Ta biết sai rồi.
Sắc mặt Vương lão đầu âm u: Trễ rồi, ta đã nói qua với bà bao nhiêu lần, cứ sống tốt, đừng mỗi ngày làm này làm kia, bà cũng không có nghe lọt, nhất định phải đến tình trạng này bây giờ, bà mới hối hận, nhưng mà đã quá muộn rồi. Vì nhà này, vì về sau mọi người có ngày yên tĩnh, bà không bao giờ còn là người Vương gia ta nữa!
Lão nhân, sao ông nhẫn tâm như vậy, ta sinh cho ông sáu đứa con, đời này chịu bao nhiêu đau khổ với ông, ông nói hưu thì hưu, ông đây là muốn ép chết ta hả? Kim Tỏa Đồng Tỏa, mấy người các ngươi đều là ta sinh ra, các ngươi trơ mắt nhìn ta đây làm nương bị hưu sao? Các ngươi đều bức chết ta.
Vương lão đầu nói: Bà không cần nói gì với tụi nó, là Vương Hữu Căn ta muốn hưu bà, bà nói bà là trưởng bối, vậy bà làm trưởng bối có vì nhóm tử nữ (nhi tử và nữ nhi) và tôn tử của mình suy nghĩ một chút hay không? Việc này của bà vừa ra, để cho bọn họ làm sao còn có mặt mũi?
A, bà cả ngày là nói này nói cái kia, không hài lòng cái này, không hài lòng cái kia, bà lắng nghe được ai nói? Bà làm ra bao nhiêu chuyện chán ghét? Vì một đôi vòng tay vàng, bà đã muốn bán thân tôn nữ của bà đi. Vì vài đồng tiền dơ bẩn, bà muốn bán khuê nữ nhà lão Tam gia làm nha hoàn, bà còn có chuyện gì mà làm không được? A, bà cho là làm nhi tử nữ nhi chính là không tim không gan, bị bà tổn thương coi như không có việc gì sao? Trong lòng ta đều rất rõ ràng, chính bà không có bộ dạng làm nương, bà có quyền gì mà nói người thân bức tử bà?
Vương Hữu Căn, ông nói thật sự là dễ nghe, còn không phải chính ông không có bản lĩnh, quản gia như quỷ nghèo, còn không phải ta là vì nhà này sao? Ta bán cháu gái, ta cũng vì mọi người có thể ăn một ngụm cơm no, ta và bà đồng cốt cùng một chỗ, cũng là vì mọi người có thể có mệnh tốt. Ta đây đều là vì mọi người, hiện tại ngược lại là lỗi của ta! Vương Hữu Căn, nếu ông hưu ta, thì ta liền đâm đầu chết ở trước mặt ông!
Cha nương nháo đến nước này, làm con đều khó chịu, Vương Thiết Tỏa nói: Cha, coi như thôi, hai người đều lớn tuổi như vậy rồi.
Vương Đồng Tỏa cũng nói: Các tôn tử tôn nữ có nãi nãi bị hưu, chuyện này truyền ra đi cũng không dễ nghe. Cha, hay là thôi đi.
Vương Kim Tỏa cũng nói: Cha, lúc này hưu nương, người khác nói lời ong tiếng ve càng nhiều, đều thành mọi người chê cười.
Hiện tại bà không phải trở thành mọi người chê cười hả! Vương lão đầu rống to: Hiện tại các ngươi ra cửa không bị người ta chỉ trỏ sao? Được, các ngươi nói không hưu, ta đây sẽ không hưu, nhìn xem lão bà tử này còn có thể tiếp tục ngốc ở trong thôn được nữa không.
Mọi người đều biết chuyện Triệu thị bị bắt đi, người nói rất nhiều, cho dù Triệu có da mặt dày, cũng không dám đi ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.
Lão Vương gia lần này cũng là tổn thất nghiêm trọng, Đinh thị còn cảm thấy Tứ Bảo của mình chưa có đính hôn, cứ như vậy, bị Triệu thị gây tai họa, thật sự là. Khó trách lúc trước cả nhà lão Tam muốn chuyển đến trấn trên, tin đồn này, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi. Bà quyết định đi qua nhà phu thê lão đại bên kia ở một đoạn thời gian, thật sự là chịu không nổi. Bà bà đây là làm chuyện gì chứ, làm cho mọi người bị mất mặt theo. Hiện tại ra cửa cũng không dám ra, cứ có cảm giác
Lần tai ương lao ngục này làm dũng khí của bà đều bị dọa không còn chút gì, phòng giam đen tuyền, còn có cai ngục không nói chút tình cảm và thể diện nào. Hơn nữa ngồi tù là mất hết thể diện, bình thường bà cũng chỉ hoành hành ở trước mặt người nhà, lần này đã vứt đi mặt mũi lớn như vậy. Lại còn có người cả nhà, vừa mất mặt lại đã mất tiền, hiện tại bà cực kì sợ hãi.
Nghe Vương lão đầu nói muốn hưu mình, bà cũng nhịn không được mà khóc: Lão nhân, ta sai rồi, ta cũng lớn tuổi như vậy rồi, ông hưu ta, để ta sống sao đây? Còn có mấy huynh đệ bọn họ, sẽ bị người chê cười, ta cam đoan với ông, về sau ta đều nghe lời ông được không? Ta biết sai rồi.
Sắc mặt Vương lão đầu âm u: Trễ rồi, ta đã nói qua với bà bao nhiêu lần, cứ sống tốt, đừng mỗi ngày làm này làm kia, bà cũng không có nghe lọt, nhất định phải đến tình trạng này bây giờ, bà mới hối hận, nhưng mà đã quá muộn rồi. Vì nhà này, vì về sau mọi người có ngày yên tĩnh, bà không bao giờ còn là người Vương gia ta nữa!
Lão nhân, sao ông nhẫn tâm như vậy, ta sinh cho ông sáu đứa con, đời này chịu bao nhiêu đau khổ với ông, ông nói hưu thì hưu, ông đây là muốn ép chết ta hả? Kim Tỏa Đồng Tỏa, mấy người các ngươi đều là ta sinh ra, các ngươi trơ mắt nhìn ta đây làm nương bị hưu sao? Các ngươi đều bức chết ta.
Vương lão đầu nói: Bà không cần nói gì với tụi nó, là Vương Hữu Căn ta muốn hưu bà, bà nói bà là trưởng bối, vậy bà làm trưởng bối có vì nhóm tử nữ (nhi tử và nữ nhi) và tôn tử của mình suy nghĩ một chút hay không? Việc này của bà vừa ra, để cho bọn họ làm sao còn có mặt mũi?
A, bà cả ngày là nói này nói cái kia, không hài lòng cái này, không hài lòng cái kia, bà lắng nghe được ai nói? Bà làm ra bao nhiêu chuyện chán ghét? Vì một đôi vòng tay vàng, bà đã muốn bán thân tôn nữ của bà đi. Vì vài đồng tiền dơ bẩn, bà muốn bán khuê nữ nhà lão Tam gia làm nha hoàn, bà còn có chuyện gì mà làm không được? A, bà cho là làm nhi tử nữ nhi chính là không tim không gan, bị bà tổn thương coi như không có việc gì sao? Trong lòng ta đều rất rõ ràng, chính bà không có bộ dạng làm nương, bà có quyền gì mà nói người thân bức tử bà?
Vương Hữu Căn, ông nói thật sự là dễ nghe, còn không phải chính ông không có bản lĩnh, quản gia như quỷ nghèo, còn không phải ta là vì nhà này sao? Ta bán cháu gái, ta cũng vì mọi người có thể ăn một ngụm cơm no, ta và bà đồng cốt cùng một chỗ, cũng là vì mọi người có thể có mệnh tốt. Ta đây đều là vì mọi người, hiện tại ngược lại là lỗi của ta! Vương Hữu Căn, nếu ông hưu ta, thì ta liền đâm đầu chết ở trước mặt ông!
Cha nương nháo đến nước này, làm con đều khó chịu, Vương Thiết Tỏa nói: Cha, coi như thôi, hai người đều lớn tuổi như vậy rồi.
Vương Đồng Tỏa cũng nói: Các tôn tử tôn nữ có nãi nãi bị hưu, chuyện này truyền ra đi cũng không dễ nghe. Cha, hay là thôi đi.
Vương Kim Tỏa cũng nói: Cha, lúc này hưu nương, người khác nói lời ong tiếng ve càng nhiều, đều thành mọi người chê cười.
Hiện tại bà không phải trở thành mọi người chê cười hả! Vương lão đầu rống to: Hiện tại các ngươi ra cửa không bị người ta chỉ trỏ sao? Được, các ngươi nói không hưu, ta đây sẽ không hưu, nhìn xem lão bà tử này còn có thể tiếp tục ngốc ở trong thôn được nữa không.
Mọi người đều biết chuyện Triệu thị bị bắt đi, người nói rất nhiều, cho dù Triệu có da mặt dày, cũng không dám đi ra ngoài, thật sự là rất mất mặt.
Lão Vương gia lần này cũng là tổn thất nghiêm trọng, Đinh thị còn cảm thấy Tứ Bảo của mình chưa có đính hôn, cứ như vậy, bị Triệu thị gây tai họa, thật sự là. Khó trách lúc trước cả nhà lão Tam muốn chuyển đến trấn trên, tin đồn này, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi. Bà quyết định đi qua nhà phu thê lão đại bên kia ở một đoạn thời gian, thật sự là chịu không nổi. Bà bà đây là làm chuyện gì chứ, làm cho mọi người bị mất mặt theo. Hiện tại ra cửa cũng không dám ra, cứ có cảm giác
/176
|