GIẢI TRỪ CẢNH BÁO!
Ấy vành trăng khuyết chiếu chín châu, bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu. (dân ca lưu hành ở Giang Nam thời Nam Tống.)
Cấp bậc hôn lễ của Quảng Bình quận vương cao, xem như cũng náo nhiệt, nhưng mà người tham dự từ gia trưởng hai bên đến cô dâu chú rể, khách khứa tham dự, chẳng mấy người thật lòng vui vẻ. Thái tử mày ủ mặt ê, một đống kẻ hả hê, nhưng cũng không thể đếm kĩ.
Thấy nhiều người vui sướng như vậy, đương nhiên cũng có kẻ phiền lo chứ. Trong đó có những thần tử suy nghĩ chính phái, có phe cánh Đông cung, người trước vì nghĩ cho tiền đồ quốc gia, kẻ sau vì lo cho bản thân và Thái tử. Phó thị thì có cái lo mới – rốt cuộc phải trả lời Thái tử thế nào đây?
Cho dù cuộc đời quân lữ đã bồi dưỡng một Phó Hàm Chương có phong cách sát phạt quyết đoán, nhưng gặp chuyện thế này, ông ta vẫn không thể quyết đoán nổi. Nếu ông ta là một thuần thần, sẽ không khó xử như vậy, nếu là một kẻ ngoan cố thuộc đảng Thái tử, cũng chẳng bối rối đến thế. Đáng tiếc, ông ta đều không phải. Khó hơn nữa là chuyện này không thể bàn bạc với người khác, không liên quan đến việc có tin tưởng hay không, chẳng qua bí mật này, nếu đã được kể ra hai lần thì không thể gọi là bí mật nữa.
Phó Hàm Chương cũng đang hoài nghi: Chậc, Thái tử muốn mình dẫn người xét nhà, chém hết những kẻ không vừa mắt? Thái tử không vừa mắt Tể tướng, chư vương, không phải là cái cớ đấy chứ? Có khi nào nhân cơ hội lừa ta, để ta mang binh ra đường, vừa ra đường, muốn quay đầu cũng muộn, cho dù lúc đó đổi ý bức vua thoái vị, Phó Gia chỉ còn cách bước vào con đường phản động.
Có làm hay không? Vì câu hỏi lựa chọn này, Phó Hàm Chương thở ngắn than dài suốt mấy ngày, khó mà quyết định.
Trong đêm đông, Phó Hàm Chương chống gậy đứng trong đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng không keo kiệt soi sáng khắp nơi. Thở một hơi thật dài, trong màn đêm lạnh lẽo biến thành làn khói trắng, Phó Hàm Chương cân nhắc thiệt hơn.
‘Soạt –’ Tiếng bước chân vang lên, Phó Hàm Chương quay đầu, thấy Phó Tông Thuyên từ từ bước tới. Nhăn mặt chau mày: “Đêm khuya rồi, con không ngủ cho yên, đi lung tung đâu đó?”
Phó Tông Thuyên thi lễ với cha: “Con không ngủ được, đến gặp cha một chút. Mấy ngày nay cha gầy đi nhiều, có tâm sự gì sao? Dù con bất tài, nhưng cũng nguyện san sẻ cùng người.” Đêm đông hay ho làm sao, thời gian dư dả, không đi ôm vợ, chạy đến thưởng trăng, nói không có tâm sự thì ai tin?
Dưới ánh trăng Phó Hàm Chương chăm chú nhìn con trai một lúc lâu rồi nói: “Ta chọn cho con một mối hôn sự nhé?”
Phó Tông Thuyên cung kính cúi đầu: “Hôn sự của con, xin nhờ cha mẹ làm chủ,” ngừng lại một chút, “Nhưng con bất tài, không danh môn thục viện nào bằng lòng chịu gả nên cha mới buồn phiền không ngủ được?” Thế cục bấy giờ có vài tình tiết căng thẳng, phần lớn các bậc cao cấp trong xã hội đều nghe phong phanh tin hành lang rằng sinh hoạt của Thái tử không đứng đắn, nguồn tin từ đâu rất khó tra ra, do mọi người lặng lẽ rỉ tai nhau. Phó Tông Thuyên đã ra làm quan, suy nghĩ một chút cũng có thể phân tích ra phần nào.
Phó Hàm Chương mở miệng muốn bác bỏ, dừng lại: “Con đã lớn rồi!” Sải chân, “Theo ta vào trong rồi nói.”
Phó Tông Thuyên tiến về trước một bước, đỡ Phó Hàm Chương, cha con lặng lẽ đi vào phòng của Phó Hàm Chương. Trong phòng có đặt vài chậu than lớn, sưởi ấm cả gian phòng, người lạnh ngắt bước vào phòng ấm, cả hai đều rùng mình, Phó Tông Thuyên chăm sóc choàng áo khoác lên cho cha, trên người chỉ còn chiếc áo ngoài. Phó Hàm Chương khoác tay với gã sai vặt, gã cắt tim đèn, kính cẩn lui ra ngoài.
Phó Hàm Chương bình tĩnh ngôi lên sạp, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi, cuối cùng cái nhà này cũng sẽ giao cho con, có một số việc con phải biết rõ.”
Phó Tông Thuyên chắp tay tạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, yên lặng nghe cha kể chuyện. Phó Hàm Chương thở dài: “Cha đã gặp một chuyện khó, phúc họa khó lường, nhưng không thể không quyết. Cô con gả vào Đông cung sinh con dưỡng cái, đã là người Đông cung. Coi như nhà ta cũng có quan hệ với Đông cung, trước nay cũng xem là thân thiết. Mấy ngày trước, Đông cung có sai người tới tìm cha. Thái tử…” Ghé đầu tới.
Sắc mặt Phó Tông Thuyên tái nhợt, trong mắt lóe lên tia quỷ dị, hai mắt nắm lại thành quyền, chăm chăm nhìn cha, cũng rồi đưa lỗ tai tới gần ông. Phó Hàm Chương thì thầm vào tai con trai: “Đông cung muốn thanh quân trắc (thanh trừ thân tín cạnh vua), muốn Phó thị làm quân tiên phong.”
Phó Tông Thuyên bị thiên lôi đánh xuống, cậu không ngốc cũng chẳng ngây thơ, đã ra đi làm rồi, suy nghĩ chung một vấn đề như cha mình: Nếu không thể khống chế tình hình thì phải làm sao đây?
“Có thể thấy, Hoàng đế đã không còn tín nhiệm Thái tử nhiều nữa, nếu không, cha cũng chẳng bị Hoàng thượng gọi về kinh, cách ly với Diệu Võ quân. Đông cung đang rất bất ổn.” Phó Hàm Chương chậm rãi phân tích, vẫn không hỏi quan điểm của con trai: “Nhưng Thánh nhân đã cao tuổi. Thành hay không, chỉ trông vào tuổi thọ Thánh nhân. Nếu đồng ý, Thánh nhân phát hiện sớm, chính là họa diệt môn; nếu bây giờ từ chối, ngày vua mới lên ngôi, cũng là một tai họa. Không còn cách nào khác là phải kéo dài, may mà một mình Đông cung không có kiến giải, cũng chẳng có kế hoạch. Đông cung có đích phi đích tử, Lương đệ cũng chỉ là Lương đệ mà thôi…” Trần thị cũng không phải dễ đối phó, chuyện làm thuê không công như vầy, Phó Hàm Chương chẳng muốn làm chút nào.
“Tộc Phó thị của ta, năm đời, bốn trăm miệng ăn, ta thẹn là tộc trưởng, không thể đánh cuộc!” Phó Hàm Chương chống gậy cúi đầu.
Phó Tông Thuyên cố giữ khuôn mặt tuấn tú, khẽ cắn môi, hỏi: “Thế cô phải làm sao?” Cậu nghe, sao mà không hiểu cha mình đang muốn bỏ thí Đông cung chứ, nhưng nghĩ tới người cô ruột đang làm tiểu thiếp ở Đông cung, Phó Tông Thuyên khó mà yên lòng. Hi sinh máu mủ ruột thịt, không, phải căn cứ vào tình hình trước mắt, im lặng giữ trung lập là không được! Phải báo thẳng cho Hoàng đế, nói cách khác, Phó gia muốn bán đứng Đông cung, muốn mặc kệ ba mẹ con Phó lương đệ rơi xuống hố. Phó Tông Thuyên thừa nhận phải chịu áp lực rất lớn.
Phó Hàm Chương lạnh lùng: “Chúng ta tố cáo, mới có thể tránh tội phía Thánh nhân, nhờ quan hệ này, ba mẹ con mới có một con đường sống.”
Phó Tông Thuyên cúi đầu nhìn móng tay được cắt ngắn gọn gàng của mình, nhẹ giọng hỏi Phó Hàm Chương: “Sợ rằng sẽ gây ly gián, cha có chứng cớ trong tay không? Nói không có bằng chứng, lấy gì để Thánh nhân tin? Cho dù Thánh nhân tin, lấy gì để thuyết phục quần thần? Dù Thánh nhân tin sự trung thành của cha, nhưng chứng cớ manh mối từ cha mà ra, đến lúc đó phải ăn nói thế nào?”
“Cho nên ta muốn kéo dài, có thể có thư tay Đông cung, đế băng, khởi binh. Nếu không –“
Phó Tông Thuyên thấp giọng: “Con xin nghe theo sự sắp xếp của cha.”
Có lẽ kiếp sống quân lữ đã hình thành thói quen, Phó Hàm Chương là người cẩn thận, qua lại với Đông cung, dù cho Đông cung hỏi kế, cũng không chịu giấy trắng mực đen. Đông cung bảo ông ta lên kế hoạch thanh quân trắc, ông không chịu đặt bút, chỉ nói ở biên ải lâu, không rõ tình hình trong kinh thành. Thái tử không có kinh nghiệm quân sự, Đông cung mưu tính chuyện này cũng biết giữ bí mật, không tìm người khác (mà cũng chẳng tìm được ai), chẳng thể không tự mình suy nghĩ, cùng lắm là có thêm một Triệu Dật, vạch ra một kế hoạch khá trọn vẹn, sau đó gửi kế hoạch cho Phó Hàm Chương.
Phó Hàm Chương nhận được tín thư, bỏ vào trong lòng ngực, đáp: “Thần chờ hiệu lệnh của Điện hạ.”
Một mặt lại cho người liên lạc với Sở thị, hỏi cưới cháu gái Thục phi cho con trai, có giao thiệp với anh trai Hiền Phi, Thẩm Tấn, gả con gái Phó Tông Nhạn vào Thẩm gia. Hai nhà Sở, Thẩm đều là thế gia, có ấn tượng rất tốt với Phó gia, dù trong 《Thị tộc chí》, Phó gia bị Trì Tu Chi chơi một cú, nhưng mọi người cũng có cảm thông. Môn đăng hộ đối, Phó Tông Thuyên là một thiếu niên anh tuấn, phẩm hạnh có vẻ chưa hỏng, Phó Tông Ngạn cũng là thục nữ danh môn, hành xử có lễ độ. Hai nhà Sở Thẩm khác biệt cùng đồng ý đề nghị, ba nhà thành thông gia, định hôn nhanh gọn.
Cùng lúc đó, Đông cung cũng đưa thư tay Thái tử tới. Kế hoạch rất đơn giản, con trai Trịnh Tĩnh Nghiệp kết hôn, Hoàng đế để mọi người đến chúc mừng, ngay cả Tề vương ở ngoài xa cũng lấy lý do nhớ cha mẹ quay về, vừa vặn, một mẻ hốt gọn!
Phó Hàm Chương nói thầm trong bụng, đồ ngu, hai con chó săn của Trịnh Tĩnh Nghiệp, một quản Kinh Triệu, một chấp Kim Ngô, con ông ta cưới vợ, còn cần nghi ngờ về vấn đề trị an sao? Đến lúc đó càng tận tâm không để xảy ra vấn đề hơn cả hôn sự của Quảng Bình quận vương ấy chứ! Cho dù ta muốn giúp, sao không nghĩ ta có thể điều vài trăm binh sĩ là giới hạn rồi! Còn bọn chúng… huýt sáo một cái là hơn ngàn người!
Cười nhìn hai đứa con: “Chuyện ta dễ làm rồi! (*)” Người gặp việc tốt tinh thần cũng sảng khoái, Phó Hàm Chương từng bị Trịnh Tĩnh Nghiệp gây khó dễ, cũng không để Trịnh Tĩnh Nghiệp được đẹp mặt. Ông ta tính toán, đợi đến đúng ngày vui của Trịnh gia, bên này chiêng trống huyên náo đi đón dâu, bên kia sẽ vào cung cáo trạng, đương nhiên Hoàng đế sẽ lập tức hành động, gặp chuyện này, giới nghiêm là bình thường, phải làm phá chuyện vui này, khiến tên Trịnh Tĩnh Nghiệp đáng ghét kia không thể làm gì mới được!
(*) Trích câu nói của Tào Tháo trong Tam Quốc chí, ‘ngô sự tế hỉ’.
***
Trịnh gia còn chưa hay biết chuyện gì, có kinh nghiệm lần trước Trịnh Uyển kết hôn suýt nữa có một trận ầm ĩ (chương 49), Trịnh Tĩnh Nghiệp rất biết mình mà suy tính, nhiều năm trôi qua, kẻ thù của ông lại nhiều thêm một mớ, công tác bảo an thời gian này phải thật phù hợp.
Các bậc hiền triết từng nói rất hay: ‘Lúc thấy món mình thích thì cần có chuẩn bị tâm lý’ (*Đại ý lúc đánh giá sự vật thì phải có chỉ đạo, hướng dẫn lí trí), tương tự, ‘Chỉ cần nắm được điểm mấu chốt thì không cần biết chi tiết thế nào, cũng có thể giẫm bẹp hết mọi khó khăn’. Phó Hàm Chương thấy công tác chuẩn bị đã xong xuôi, rất vui vẻ, ông đây đầu hàng Hoàng đế là chính xác! Lại nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, cười đến mặt mày tươi rói, bụng nghĩ, cứ để cho ông được vui vẻ một chút, lát nữa ta xem ông nổi trận lôi đình còn phải tới tạ ơn ta đã cứu một mạng.
Theo kế hoạch, Phó Hàm Chương phải ghé qua Trịnh gia một chút, để kẻ địch lơ là, sau đó mượn cớ khó ở xin về. Trở về võ trang, mang một đám phản động tới Trịnh gia tiến hành tàn sát. Thời điểm cưới xin lúc nào cũng rối ren, cho dù Trịnh gia có hộ vệ triều đình cấp cho, nhưng cũng trong ở tình trạng thả lỏng. Lúc đó, thể nào hộ vệ cũng có mấy phần rượu thịt, ăn uống rồi thì đương nhiên sức chiến đấu sẽ giảm, là thời cơ tốt để xuống tay.
Phó Hàm Chương theo kế hoạch rời bữa tiệc, Triệu Dật thay mặt Đông cung tới dự thấy ông ta ra ngoài, nuốt ngụm rượu, miệng đắng nghét, thôi thôi thôi, lần này y hầu Thái tử đánh cược, cùng sống cùng chết, coi như trọn một lòng.
Phó Hàm Chương không về nhà, Trịnh gia vẫn đang vui vẻ nói đùa.
Nam nữ tách biệt, Trịnh Diễm làm chủ nhà chiêu đãi các tiểu cô nương cùng tuổi: “Hôm nay nhiều người, có chỗ nào chiêu đãi không được chu toàn, mong mọi người thông cảm.” Các tiểu cô nương cười hi hi ha ha đáp. Vì Tào vương cũng mở tiệc, không ít người trong hoàng thất cũng qua bên kia, Trịnh Diễm không gặp Tiêu Lệnh Viện, người nhớ nàng nên tận xương tủy, không có ai xoi mói, rất vui vẻ thoải mái.
Tranh thủ gọi A Khánh: “Chị thay quần áo rồi ra đằng trước xem thử, Trì, à, trước tiên về phòng ta mang cái hộp trên bàn đến đây, trong đó là bánh điểm tâm, mang tới để chàng lót dạ trước rồi lại uống rượu.” Bạn trẻ Trì Tu Chi lấy tư cách là con rể tương lai cũng có mặt, thầy giáo của chàng cũng đến, chàng phải giúp cha vợ, đang bận rộn mà cũng phải chăm sóc thầy Cố, bận rối tinh rối mù.
A Khánh nở nụ cười: “Biết rồi ạ, Thất nương có lời nào muốn chuyển không?”
Trịnh Diễm trừng mắt liếc chị ta: “Có cũng không nói cho các chị nghe.”
A Khánh nhịn cười gật đầu: “Nô tì đi đây, cái gì cũng không nghe.”
Chỉ lát sau đã trở lại, ghé vào tai Trịnh Diễm nói: “Trì lang quân ăn ngon lắm, bảo nô tì truyền lại rằng, hôm sau sẽ tới nghe người nói.”
Đôi đũa trong tay Trịnh Diễm rơi bịch một tiếng xuống bàn: “Tối về ta tính sổ với chị.”
Đường Ất Tú đang hỏi Từ Thiếu Quân đã quen ở kinh thành chưa, Từ Hân đang bàn chuyện chăn nuôi ngựa mùa đông cùng Vu Vi, Trịnh Diễm lấy lại tinh thần, nói muốn làm thêm mấy món trang sức cho năm mới với Lý Hoàn: “Căn bản mấy cây trâm ấy lớn quá không mang nổi!” Đỗ thị tiện tay cho nàng bốn cây trâm hình mây như ý, hợp khi ăn mặc lộng lẫy, nhưng đầu nàng nhỏ xíu, bây giờ sao cắm hết được?
Các tiểu cô nương lắm chuyện, những phụ nữ có con còn nhiều chuyện hơn. Bên Trịnh gia hỏi Đỗ thị bao giờ Trịnh Tú Trịnh Kỳ đi, lúc đó có một đống người đưa tiễn, Đỗ thị trả lời: “Ta muốn giữ tụi nó ở nhà đợi qua tết hẵng đi nhưng Tướng công không cho, triều đình có quy định riêng, không thể giữ được.”
Ở phủ đệ Tào vương, Trưởng công chúa Nghi Hòa được Tào vương phi hỏi về Quách thị: “Ngày sinh của con bé sắp tới rồi nhỉ?” Đây là nói về ngày sinh dự tính. Trưởng công chúa Nghi Hòa lại lo lắng: “Đúng thế, mong sao có thể được con trai, ta cũng yên tâm.”
Bên đám đàn ông cũng rất nhiều chuyện, các Tể tướng vui vẻ thoải mái, cũng đều là đông chuyện này tây việc kia, thằng con nhà ai đẹp dáng, tiểu thiếu niên nhà nào anh tuấn, phải hiểu, đây là đang chọn con rể, cháu rể đấy. Trịnh Tĩnh Nghiệp nói chuyện với mọi người, đảo mắt thấy Vu Minh Lãng, tên này bây giờ không tự cho là quý công tử ôn nhu quần là áo lượt nữa, biết vâng lời, rất ngoan!
Bộ dạng này vừa mắt hơn nhiều, không có bản lĩnh làm phản thì phải ngoan ngoãn, người ta mới không chán ghét. Trịnh Tĩnh Nghiệp quan tâm hỏi Vu Minh Lãng đôi câu: “Gần đây sao rồi? Học hành thế nào?” Vu Minh Lãng cung kính trả lời, mất ráo bộ dạng không biết sầu thời niên thiếu: “Gần đây luôn chăm chỉ đọc sách, thì ra kiến thức là vô tận.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu, định bụng hai ngày nữa sẽ xách tới kiểm tra, nếu như có khả năng, cho một chức tiểu quan. Thầm nghĩ, được vợ quản có khác, tên Vu Minh Lãng này đúng là phường đê tiện, không đánh không biết điều, trong chuyện này vợ chồng Vu Nguyên Tề vẫn tin thế.
Vợ của Vu Minh Lãng, Vương thị đang có thai, được Trịnh gia cố tình sắp xếp tới chỗ Quách thị nghỉ tạm, cả hai đều là phụ nữ mang thai nên cũng có tiếng nói chung. Ở chỗ Quách thị, Vương thị hoàn toàn là một cô gái hiền lành, chăm chú nghe Quách thị truyền đạt kinh nghiệm, an ủi Quách thị: “Duyên phận phụ nữ ông trời đã định từ trước, cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình, chị là người có phúc, không cần suy nghĩ nhiều, rồi sẽ được như ý nguyện.” Quách thị gặp Vương thị cũng cảm thấy thân thiết, khuyên Vương thị: “Bây giờ cô là phụ nữ có mang, cũng phải tự cẩn thận.” Những chuyện Vu Minh Lãng làm, khiến trong lòng mọi người đều không tin tưởng, Vương thị nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
***
Tiệc cưới vui vẻ hòa thuận thế, trong cung Đại Chính thì khói lửa mịt mù.
Phó Hàm Chương tạt qua nhà, nhưng không thay quần áo, đi thẳng đến cung Đại Chính tìm Hoàng đế. Hoàng đế nghe ông ta tới thì hơi giật mình: “Không phải ta bảo mọi người ở kinh đi uống rượu hết rồi sao?”
Hoài Ân đáp: “Nói là có việc gấp, chậm trễ sẽ xảy ra chuyện, xin Thánh nhân giữ bí mật.”
“Đừng, gọi ông ta tới thiền điện, lặng lẽ thôi, chớ kinh động đến người khác.”
Phó Hàm Chương một đường chạy đến, chưa kịp lau mồ hôi đã quỳ dưới chân Hoàng đế, hai tay run run dâng tờ thủ lệnh của Thái tử. Hoàng đế nháy mắt, Hoài Ân nhận lấy, đưa cho Hoàng đế.
Hoàng đế vừa mở vừa hỏi: “Khanh sao thế? Rượu mừng chưa uống mà chạy tới đây?”
Phó Hàm Chương không đáp một chữ, dập đầu mãi. Hoàng đế mở ra nhìn, biến sắc: “Thằng súc sinh! Ngươi đừng dập đầu nữa! Đứng lên nói rõ ràng!”
Phó Hàm Chương không đứng dậy cũng không đáp, nằm bất động ở đó.
Hoàng đế giận điên lên được!
Có vài người, từ bé sinh ra là chiến binh, đặt trong cảnh an nhàn, có thể sẽ chết, nhưng trong tình huống ác liệt thì vui sướng. Hoàng đế đương nhiệm chính là sinh vật kì diệu như thế. Nhận thấy Thái tử con trai mình muốn chuyển chính, cặp mắt đã mờ của Hoàng đế lập tức phát sáng, đầu óc càng linh hoạt.
Suy nghĩ một chút liền hỏi Phó Hàm Chương: “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Lúc này Phó Hàm Chương mới trả lời: “Bọn họ không có quân đội, thần đánh giá, trừ thần ra, cũng chỉ có hộ vệ Đông cung thôi. Chẳng qua hôm nay khách khứa tụ tập, thần sợ có biến!” Lại giải thích tại sao mật báo trễ như vậy, “Thái tử là con ruột của Thánh nhân, không thể ly gián, không chuẩn bị kĩ, thần, thần không dám…” Cáo trạng đơn giản!
Hoàng đế nghiêm mặt hung dữ: “Biết rồi! Bên ngoài không cần để ý nó, không được phá hỏng chuyện này! Khanh theo trẫm hộ giá!” Sau đó ra lệnh cho Ngự lâm bao vây Đông cung, đến bên tước vũ khí Đông cung, khống chế cả nhà Thái tử, đưa tới cung Đại Chính, cung Đại Chính canh phòng rất tốt, không lọt chút xíu tin tức nào ra ngoài, ai lộn xộn, trước tiên cứ trói lại rồi sẽ xử lí, không nghe lời có thể chém trước báo sau. Lại mật lệnh cho Kinh Triệu, Kim Ngô vệ bảo vệ an ninh trật tự cho tốt, mật chỉ cho Trịnh Tĩnh Nghiệp để ông tiếp tục duy trì trật tự bên ngoài, cố gắng không gây kinh động người nào.
Bắt giặc bắt tướng trước, Hoàng đế hiểu đạo lý này. Mấy tháng nay Hoàng đế không làm gì, chỉ sắp xếp hậu sự cho Đông cung, trước tiên để thằng cháu mình thích ra ngoài, sau đó chỉnh lý các quan viên của Đông cung, ví dụ như Phó Hàm Chương đã được triệu về kinh từ sớm.
Hoài Ân đưa quà đến cho Trịnh gia dưới danh nghĩa của Hoàng đế, khách khứa đều bảo: “Quả thật Trịnh tướng công được Thánh quyến hậu đãi.” Hoài Ân ban chỉ xong, liếc mắt ra hiệu với Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp biết ông có lời muốn nói, đưa người vào phòng, Hoài Ân kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện Phó Hàm Chương mật báo ra, truyền ý chỉ của Hoàng đế.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Làm quan phục tùng Thánh nhân, thần sẽ hết lòng hết sức.” Trong lòng vui như mở hội. Binh lực của Trịnh Tĩnh Nghiệp trong kinh thành nhiều hơn Thái tử, lại có Hoàng đế trấn thủ, căn bản không cần ông cân nhắc trấn áp gì, Hoàng đế muốn nghiền nát rồi đây. Phó Hàm Chương trở cmn mặt, Thái tử hoàn toàn không thể dậy nổi sau biến cố này. Cái cần chú ý là sau này, sẽ có tranh cãi trên triều, phố phường kinh hoảng, Trịnh Tĩnh Nghiệp tính sẵn trong đầu.
Hoài Ân nghe câu trả lời của Trịnh Tĩnh Nghiệp, được Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa hồng bao, vui vẻ về cung, đến trước cửa cung thì lau mặt một cái, trở thành một thái giám lo lắng cho dân cho nước.
Quảng Bình quận vương đang ở nhà Tào vương thì bị gọi vào cung, nghe nói vì Thái tử phi đột nhiên trở bệnh, Thái tử lại say, bảo cậu về nhà thăm. Quảng Bình quận vương vừa đến trước Đông cung, thấy một rừng đao thương là biết hỏng rồi. Chỉnh trang áo mũ, bước vào trong.
Trong Đông cung Trần thị khóc lóc nức nở, biết sẽ có ngày xảy ra chuyện này, nhưng đến khi xảy ra, cô cũng không thể khống chế. Vốn nghiêm mặt, vừa thấy con bước vào, nước mắt ào ra, run run cánh môi nói: “Sao con lại tới đây? Sao con tới đây?”
Quảng Bình quận vương thấp giọng an ủi mẹ: “Con đến với mẹ, không tốt sao?”
Thái tử gào thét: “Đám phản bội các người, dám cưỡng ép Hoàng thái tử!”
Không ai để ý đến anh ta.
Mãi đến khi Hoài Ân mang ý chỉ tới, anh ta còn muốn chất vấn Hoài Ân.
Thái tử oan uổng chết được, hạ quyết tâm tạo phản là chuyện khó khăn, anh ta chỉ nghĩ: Chỉ cần đối thủ cạnh tranh chết hết, anh ta sẽ an toàn, cha anh ta cần một người thừa kế. Nào nghĩ tới chuyện giết cha, cha anh ta có thể dễ dàng rơi đài chắc?
Hoài Ân nói: “Hoàng thái tử ra lệnh cho Phó Hàm Chương giết hại anh em, tàn sát triều thần, bằng chứng đều có, có gì oan uổng không?”
“Là ta hại Phó Hàm Chương.”
Hoài Ân cười: “Phó tướng quân đang ở trong cung Đại Chính, Thánh nhân đang vỗ về ông ta. Nhờ ông ta, nếu không hôm nay đã loạn.”
“Phó thị phụ ta!”
Hoài Ân nghiêm mặt: “Là điện hạ phụ Thánh nhân!”
***
Trong cung không lọt ra chút tin tức nào, còn ở Trịnh gia đang ca múa mừng cảnh thái bình.
A Tiếu thì thầm vào tai Trịnh Diễm: “Vị Lý tiên sinh có rượu rồi, ầm ĩ đòi thêm một vò mang về. Cố tiên sinh cho phép ông ấy, hai vị tiên sinh đều đang ở trong Thiên viện, Cố tiên sinh bảo Thất nương qua nhìn một cái, mau đuổi đi cho xong chuyện, ngày vui, chớ nên quấy rối.”
Đặc điểm lớn nhất của danh sĩ là không thích nhìn sắc mặt người khác, không thích để ý đây là trường hợp nào, càng quan trọng, bọn họ càng huyên náo.
Trịnh Diễm đứng dậy lấy một vò rượu đi đến chỗ Lý Tuấn.
Trong lòng Lý Tuấn đang không được thoải mái, nhưng con trai sư huynh kết hôn, sư huynh mời ông xuất hiện, nghĩ có rượu uống nên ông vẫn đi. Ai ngờ càng uống càng không thoải mái, ông ta không vừa mắt Trịnh Tĩnh Nghiệp, bây giờ đám người Tưởng Tiến Hiền lại còn dễ ghét hơn cả Trịnh Tĩnh Nghiệp nữa, có rượu thì lập tức nói bậy, Cố Ích Thuần bèn kéo ông ra ngoài. Trịnh gia đặc biệt chuẩn bị riêng một tiểu viện để vợ chồng Cố thị nghỉ ngơi, Cố Ích Thuần lôi người kéo tới đây.
Từ xa Trịnh Diễm nghe Lý Tuấn nói: “Thái tử luôn chiêu hiền đãi sĩ, có lỗi gì mà các người lại chĩa mũi nhọn vào cậu ta?!”
Lý Tuấn đúng là phái bảo hoàng!
Cố Ích Thuần biết nguyên nhân: Thái tử luôn đối tốt với danh sĩ, thế gia.
Hôm nay Lý Tuấn nhìn thấy mấy người giúp đỡ chư vương đối phó Thái tử, nổi cơn tức: “Anh em một nhà, sao lại so ai tốt hơn ai?”
Trịnh Diễm đẩy cửa, trêu: “Tiên sinh đúng là yêu nước thương dân, lòng dạ ngay thẳng.” Ngay cả Lý Tuấn cũng biết tình hình Thái tử không ổn, thì có thể thấy là thật sự không ổn.
Lý Tuấn ngước mắt bĩu môi: “Đây cũng là cái ta giữ được. Tiểu nha đầu như bây cười là chẳng có ý tốt, lại có trò gì xấu xa. Cha bây đã hỏng lắm rồi, bây nhất định không được học ông ấy!”
Cố Ích Thuần nói: “Đệ uống rượu vào là nói lung tung cả lên!”
Vẻ mặt của Lý Tuấn rất khó coi, muốn phát tác, Trịnh Diễm lại cười tủm tỉm bảo: “Đúng, cha con là người xấu, Thái tử của nhà sư thúc là người tốt. Người tốt sao lại bắt nạt kẻ xấu được? Con cứ làm người xấu vậy.”
Lý Tuấn đang ngáp, miệng mở lớn hết cỡ, Cố Ích Thuần rất muốn quăng con ruồi bỏ vào! Vỗ một cái lên đầu Lý Tuấn: “Đệ tỉnh đi!”
Trịnh Diễm đi tới ngồi bên cạnh Cố Ích Thuần, nói với Lý Tuấn: “Con mang rượu tới cho người.”
Lý Tuấn quay mặt sang chỗ khác, làu bàu: “Lòng người gian trá.” Xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, tự lấy bình rượu ngất ngưỡng rời đi.
Cố Ích Thuần nói với Trịnh Diễm: “Ông ấy say thì không cản được miệng, con chớ để trong lòng.”
Trịnh Diễm nhún vai: “Không bị đố kị là kẻ tầm thường, cha bị mắng con lại cảm thấy tự hào.” Lắc đầu quay người đi, để Cố Ích Thuần đang cười khổ.
Trịnh Diễm vừa ra khỏi cửa việc, gặp Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cha có gặp Lý tiên sinh không? Có cho cha thấy vẻ mặt đó không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Ta chẳng để trong lòng.”
Trịnh Diễm lẩm bẩm: “Con chỉ sợ Hoàng thái tử chết sớm quá thì lại thành người tốt.” Hoàng đế vậy chứ rất xem trọng Tiêu Xước, nhỡ đâu lòi ra một Thái tôn, Tiêu Xước thì không sao, nhưng Trần thị lại không dễ sống chung.
Trịnh Tĩnh Nghiệp xoa đầu nàng, yêu thương nói: “Con không cần lo, Thánh nhân muốn động thủ thì đã làm rồi.”
Ấy vành trăng khuyết chiếu chín châu, bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu. (dân ca lưu hành ở Giang Nam thời Nam Tống.)
Cấp bậc hôn lễ của Quảng Bình quận vương cao, xem như cũng náo nhiệt, nhưng mà người tham dự từ gia trưởng hai bên đến cô dâu chú rể, khách khứa tham dự, chẳng mấy người thật lòng vui vẻ. Thái tử mày ủ mặt ê, một đống kẻ hả hê, nhưng cũng không thể đếm kĩ.
Thấy nhiều người vui sướng như vậy, đương nhiên cũng có kẻ phiền lo chứ. Trong đó có những thần tử suy nghĩ chính phái, có phe cánh Đông cung, người trước vì nghĩ cho tiền đồ quốc gia, kẻ sau vì lo cho bản thân và Thái tử. Phó thị thì có cái lo mới – rốt cuộc phải trả lời Thái tử thế nào đây?
Cho dù cuộc đời quân lữ đã bồi dưỡng một Phó Hàm Chương có phong cách sát phạt quyết đoán, nhưng gặp chuyện thế này, ông ta vẫn không thể quyết đoán nổi. Nếu ông ta là một thuần thần, sẽ không khó xử như vậy, nếu là một kẻ ngoan cố thuộc đảng Thái tử, cũng chẳng bối rối đến thế. Đáng tiếc, ông ta đều không phải. Khó hơn nữa là chuyện này không thể bàn bạc với người khác, không liên quan đến việc có tin tưởng hay không, chẳng qua bí mật này, nếu đã được kể ra hai lần thì không thể gọi là bí mật nữa.
Phó Hàm Chương cũng đang hoài nghi: Chậc, Thái tử muốn mình dẫn người xét nhà, chém hết những kẻ không vừa mắt? Thái tử không vừa mắt Tể tướng, chư vương, không phải là cái cớ đấy chứ? Có khi nào nhân cơ hội lừa ta, để ta mang binh ra đường, vừa ra đường, muốn quay đầu cũng muộn, cho dù lúc đó đổi ý bức vua thoái vị, Phó Gia chỉ còn cách bước vào con đường phản động.
Có làm hay không? Vì câu hỏi lựa chọn này, Phó Hàm Chương thở ngắn than dài suốt mấy ngày, khó mà quyết định.
Trong đêm đông, Phó Hàm Chương chống gậy đứng trong đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng không keo kiệt soi sáng khắp nơi. Thở một hơi thật dài, trong màn đêm lạnh lẽo biến thành làn khói trắng, Phó Hàm Chương cân nhắc thiệt hơn.
‘Soạt –’ Tiếng bước chân vang lên, Phó Hàm Chương quay đầu, thấy Phó Tông Thuyên từ từ bước tới. Nhăn mặt chau mày: “Đêm khuya rồi, con không ngủ cho yên, đi lung tung đâu đó?”
Phó Tông Thuyên thi lễ với cha: “Con không ngủ được, đến gặp cha một chút. Mấy ngày nay cha gầy đi nhiều, có tâm sự gì sao? Dù con bất tài, nhưng cũng nguyện san sẻ cùng người.” Đêm đông hay ho làm sao, thời gian dư dả, không đi ôm vợ, chạy đến thưởng trăng, nói không có tâm sự thì ai tin?
Dưới ánh trăng Phó Hàm Chương chăm chú nhìn con trai một lúc lâu rồi nói: “Ta chọn cho con một mối hôn sự nhé?”
Phó Tông Thuyên cung kính cúi đầu: “Hôn sự của con, xin nhờ cha mẹ làm chủ,” ngừng lại một chút, “Nhưng con bất tài, không danh môn thục viện nào bằng lòng chịu gả nên cha mới buồn phiền không ngủ được?” Thế cục bấy giờ có vài tình tiết căng thẳng, phần lớn các bậc cao cấp trong xã hội đều nghe phong phanh tin hành lang rằng sinh hoạt của Thái tử không đứng đắn, nguồn tin từ đâu rất khó tra ra, do mọi người lặng lẽ rỉ tai nhau. Phó Tông Thuyên đã ra làm quan, suy nghĩ một chút cũng có thể phân tích ra phần nào.
Phó Hàm Chương mở miệng muốn bác bỏ, dừng lại: “Con đã lớn rồi!” Sải chân, “Theo ta vào trong rồi nói.”
Phó Tông Thuyên tiến về trước một bước, đỡ Phó Hàm Chương, cha con lặng lẽ đi vào phòng của Phó Hàm Chương. Trong phòng có đặt vài chậu than lớn, sưởi ấm cả gian phòng, người lạnh ngắt bước vào phòng ấm, cả hai đều rùng mình, Phó Tông Thuyên chăm sóc choàng áo khoác lên cho cha, trên người chỉ còn chiếc áo ngoài. Phó Hàm Chương khoác tay với gã sai vặt, gã cắt tim đèn, kính cẩn lui ra ngoài.
Phó Hàm Chương bình tĩnh ngôi lên sạp, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi, cuối cùng cái nhà này cũng sẽ giao cho con, có một số việc con phải biết rõ.”
Phó Tông Thuyên chắp tay tạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, yên lặng nghe cha kể chuyện. Phó Hàm Chương thở dài: “Cha đã gặp một chuyện khó, phúc họa khó lường, nhưng không thể không quyết. Cô con gả vào Đông cung sinh con dưỡng cái, đã là người Đông cung. Coi như nhà ta cũng có quan hệ với Đông cung, trước nay cũng xem là thân thiết. Mấy ngày trước, Đông cung có sai người tới tìm cha. Thái tử…” Ghé đầu tới.
Sắc mặt Phó Tông Thuyên tái nhợt, trong mắt lóe lên tia quỷ dị, hai mắt nắm lại thành quyền, chăm chăm nhìn cha, cũng rồi đưa lỗ tai tới gần ông. Phó Hàm Chương thì thầm vào tai con trai: “Đông cung muốn thanh quân trắc (thanh trừ thân tín cạnh vua), muốn Phó thị làm quân tiên phong.”
Phó Tông Thuyên bị thiên lôi đánh xuống, cậu không ngốc cũng chẳng ngây thơ, đã ra đi làm rồi, suy nghĩ chung một vấn đề như cha mình: Nếu không thể khống chế tình hình thì phải làm sao đây?
“Có thể thấy, Hoàng đế đã không còn tín nhiệm Thái tử nhiều nữa, nếu không, cha cũng chẳng bị Hoàng thượng gọi về kinh, cách ly với Diệu Võ quân. Đông cung đang rất bất ổn.” Phó Hàm Chương chậm rãi phân tích, vẫn không hỏi quan điểm của con trai: “Nhưng Thánh nhân đã cao tuổi. Thành hay không, chỉ trông vào tuổi thọ Thánh nhân. Nếu đồng ý, Thánh nhân phát hiện sớm, chính là họa diệt môn; nếu bây giờ từ chối, ngày vua mới lên ngôi, cũng là một tai họa. Không còn cách nào khác là phải kéo dài, may mà một mình Đông cung không có kiến giải, cũng chẳng có kế hoạch. Đông cung có đích phi đích tử, Lương đệ cũng chỉ là Lương đệ mà thôi…” Trần thị cũng không phải dễ đối phó, chuyện làm thuê không công như vầy, Phó Hàm Chương chẳng muốn làm chút nào.
“Tộc Phó thị của ta, năm đời, bốn trăm miệng ăn, ta thẹn là tộc trưởng, không thể đánh cuộc!” Phó Hàm Chương chống gậy cúi đầu.
Phó Tông Thuyên cố giữ khuôn mặt tuấn tú, khẽ cắn môi, hỏi: “Thế cô phải làm sao?” Cậu nghe, sao mà không hiểu cha mình đang muốn bỏ thí Đông cung chứ, nhưng nghĩ tới người cô ruột đang làm tiểu thiếp ở Đông cung, Phó Tông Thuyên khó mà yên lòng. Hi sinh máu mủ ruột thịt, không, phải căn cứ vào tình hình trước mắt, im lặng giữ trung lập là không được! Phải báo thẳng cho Hoàng đế, nói cách khác, Phó gia muốn bán đứng Đông cung, muốn mặc kệ ba mẹ con Phó lương đệ rơi xuống hố. Phó Tông Thuyên thừa nhận phải chịu áp lực rất lớn.
Phó Hàm Chương lạnh lùng: “Chúng ta tố cáo, mới có thể tránh tội phía Thánh nhân, nhờ quan hệ này, ba mẹ con mới có một con đường sống.”
Phó Tông Thuyên cúi đầu nhìn móng tay được cắt ngắn gọn gàng của mình, nhẹ giọng hỏi Phó Hàm Chương: “Sợ rằng sẽ gây ly gián, cha có chứng cớ trong tay không? Nói không có bằng chứng, lấy gì để Thánh nhân tin? Cho dù Thánh nhân tin, lấy gì để thuyết phục quần thần? Dù Thánh nhân tin sự trung thành của cha, nhưng chứng cớ manh mối từ cha mà ra, đến lúc đó phải ăn nói thế nào?”
“Cho nên ta muốn kéo dài, có thể có thư tay Đông cung, đế băng, khởi binh. Nếu không –“
Phó Tông Thuyên thấp giọng: “Con xin nghe theo sự sắp xếp của cha.”
Có lẽ kiếp sống quân lữ đã hình thành thói quen, Phó Hàm Chương là người cẩn thận, qua lại với Đông cung, dù cho Đông cung hỏi kế, cũng không chịu giấy trắng mực đen. Đông cung bảo ông ta lên kế hoạch thanh quân trắc, ông không chịu đặt bút, chỉ nói ở biên ải lâu, không rõ tình hình trong kinh thành. Thái tử không có kinh nghiệm quân sự, Đông cung mưu tính chuyện này cũng biết giữ bí mật, không tìm người khác (mà cũng chẳng tìm được ai), chẳng thể không tự mình suy nghĩ, cùng lắm là có thêm một Triệu Dật, vạch ra một kế hoạch khá trọn vẹn, sau đó gửi kế hoạch cho Phó Hàm Chương.
Phó Hàm Chương nhận được tín thư, bỏ vào trong lòng ngực, đáp: “Thần chờ hiệu lệnh của Điện hạ.”
Một mặt lại cho người liên lạc với Sở thị, hỏi cưới cháu gái Thục phi cho con trai, có giao thiệp với anh trai Hiền Phi, Thẩm Tấn, gả con gái Phó Tông Nhạn vào Thẩm gia. Hai nhà Sở, Thẩm đều là thế gia, có ấn tượng rất tốt với Phó gia, dù trong 《Thị tộc chí》, Phó gia bị Trì Tu Chi chơi một cú, nhưng mọi người cũng có cảm thông. Môn đăng hộ đối, Phó Tông Thuyên là một thiếu niên anh tuấn, phẩm hạnh có vẻ chưa hỏng, Phó Tông Ngạn cũng là thục nữ danh môn, hành xử có lễ độ. Hai nhà Sở Thẩm khác biệt cùng đồng ý đề nghị, ba nhà thành thông gia, định hôn nhanh gọn.
Cùng lúc đó, Đông cung cũng đưa thư tay Thái tử tới. Kế hoạch rất đơn giản, con trai Trịnh Tĩnh Nghiệp kết hôn, Hoàng đế để mọi người đến chúc mừng, ngay cả Tề vương ở ngoài xa cũng lấy lý do nhớ cha mẹ quay về, vừa vặn, một mẻ hốt gọn!
Phó Hàm Chương nói thầm trong bụng, đồ ngu, hai con chó săn của Trịnh Tĩnh Nghiệp, một quản Kinh Triệu, một chấp Kim Ngô, con ông ta cưới vợ, còn cần nghi ngờ về vấn đề trị an sao? Đến lúc đó càng tận tâm không để xảy ra vấn đề hơn cả hôn sự của Quảng Bình quận vương ấy chứ! Cho dù ta muốn giúp, sao không nghĩ ta có thể điều vài trăm binh sĩ là giới hạn rồi! Còn bọn chúng… huýt sáo một cái là hơn ngàn người!
Cười nhìn hai đứa con: “Chuyện ta dễ làm rồi! (*)” Người gặp việc tốt tinh thần cũng sảng khoái, Phó Hàm Chương từng bị Trịnh Tĩnh Nghiệp gây khó dễ, cũng không để Trịnh Tĩnh Nghiệp được đẹp mặt. Ông ta tính toán, đợi đến đúng ngày vui của Trịnh gia, bên này chiêng trống huyên náo đi đón dâu, bên kia sẽ vào cung cáo trạng, đương nhiên Hoàng đế sẽ lập tức hành động, gặp chuyện này, giới nghiêm là bình thường, phải làm phá chuyện vui này, khiến tên Trịnh Tĩnh Nghiệp đáng ghét kia không thể làm gì mới được!
(*) Trích câu nói của Tào Tháo trong Tam Quốc chí, ‘ngô sự tế hỉ’.
***
Trịnh gia còn chưa hay biết chuyện gì, có kinh nghiệm lần trước Trịnh Uyển kết hôn suýt nữa có một trận ầm ĩ (chương 49), Trịnh Tĩnh Nghiệp rất biết mình mà suy tính, nhiều năm trôi qua, kẻ thù của ông lại nhiều thêm một mớ, công tác bảo an thời gian này phải thật phù hợp.
Các bậc hiền triết từng nói rất hay: ‘Lúc thấy món mình thích thì cần có chuẩn bị tâm lý’ (*Đại ý lúc đánh giá sự vật thì phải có chỉ đạo, hướng dẫn lí trí), tương tự, ‘Chỉ cần nắm được điểm mấu chốt thì không cần biết chi tiết thế nào, cũng có thể giẫm bẹp hết mọi khó khăn’. Phó Hàm Chương thấy công tác chuẩn bị đã xong xuôi, rất vui vẻ, ông đây đầu hàng Hoàng đế là chính xác! Lại nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, cười đến mặt mày tươi rói, bụng nghĩ, cứ để cho ông được vui vẻ một chút, lát nữa ta xem ông nổi trận lôi đình còn phải tới tạ ơn ta đã cứu một mạng.
Theo kế hoạch, Phó Hàm Chương phải ghé qua Trịnh gia một chút, để kẻ địch lơ là, sau đó mượn cớ khó ở xin về. Trở về võ trang, mang một đám phản động tới Trịnh gia tiến hành tàn sát. Thời điểm cưới xin lúc nào cũng rối ren, cho dù Trịnh gia có hộ vệ triều đình cấp cho, nhưng cũng trong ở tình trạng thả lỏng. Lúc đó, thể nào hộ vệ cũng có mấy phần rượu thịt, ăn uống rồi thì đương nhiên sức chiến đấu sẽ giảm, là thời cơ tốt để xuống tay.
Phó Hàm Chương theo kế hoạch rời bữa tiệc, Triệu Dật thay mặt Đông cung tới dự thấy ông ta ra ngoài, nuốt ngụm rượu, miệng đắng nghét, thôi thôi thôi, lần này y hầu Thái tử đánh cược, cùng sống cùng chết, coi như trọn một lòng.
Phó Hàm Chương không về nhà, Trịnh gia vẫn đang vui vẻ nói đùa.
Nam nữ tách biệt, Trịnh Diễm làm chủ nhà chiêu đãi các tiểu cô nương cùng tuổi: “Hôm nay nhiều người, có chỗ nào chiêu đãi không được chu toàn, mong mọi người thông cảm.” Các tiểu cô nương cười hi hi ha ha đáp. Vì Tào vương cũng mở tiệc, không ít người trong hoàng thất cũng qua bên kia, Trịnh Diễm không gặp Tiêu Lệnh Viện, người nhớ nàng nên tận xương tủy, không có ai xoi mói, rất vui vẻ thoải mái.
Tranh thủ gọi A Khánh: “Chị thay quần áo rồi ra đằng trước xem thử, Trì, à, trước tiên về phòng ta mang cái hộp trên bàn đến đây, trong đó là bánh điểm tâm, mang tới để chàng lót dạ trước rồi lại uống rượu.” Bạn trẻ Trì Tu Chi lấy tư cách là con rể tương lai cũng có mặt, thầy giáo của chàng cũng đến, chàng phải giúp cha vợ, đang bận rộn mà cũng phải chăm sóc thầy Cố, bận rối tinh rối mù.
A Khánh nở nụ cười: “Biết rồi ạ, Thất nương có lời nào muốn chuyển không?”
Trịnh Diễm trừng mắt liếc chị ta: “Có cũng không nói cho các chị nghe.”
A Khánh nhịn cười gật đầu: “Nô tì đi đây, cái gì cũng không nghe.”
Chỉ lát sau đã trở lại, ghé vào tai Trịnh Diễm nói: “Trì lang quân ăn ngon lắm, bảo nô tì truyền lại rằng, hôm sau sẽ tới nghe người nói.”
Đôi đũa trong tay Trịnh Diễm rơi bịch một tiếng xuống bàn: “Tối về ta tính sổ với chị.”
Đường Ất Tú đang hỏi Từ Thiếu Quân đã quen ở kinh thành chưa, Từ Hân đang bàn chuyện chăn nuôi ngựa mùa đông cùng Vu Vi, Trịnh Diễm lấy lại tinh thần, nói muốn làm thêm mấy món trang sức cho năm mới với Lý Hoàn: “Căn bản mấy cây trâm ấy lớn quá không mang nổi!” Đỗ thị tiện tay cho nàng bốn cây trâm hình mây như ý, hợp khi ăn mặc lộng lẫy, nhưng đầu nàng nhỏ xíu, bây giờ sao cắm hết được?
Các tiểu cô nương lắm chuyện, những phụ nữ có con còn nhiều chuyện hơn. Bên Trịnh gia hỏi Đỗ thị bao giờ Trịnh Tú Trịnh Kỳ đi, lúc đó có một đống người đưa tiễn, Đỗ thị trả lời: “Ta muốn giữ tụi nó ở nhà đợi qua tết hẵng đi nhưng Tướng công không cho, triều đình có quy định riêng, không thể giữ được.”
Ở phủ đệ Tào vương, Trưởng công chúa Nghi Hòa được Tào vương phi hỏi về Quách thị: “Ngày sinh của con bé sắp tới rồi nhỉ?” Đây là nói về ngày sinh dự tính. Trưởng công chúa Nghi Hòa lại lo lắng: “Đúng thế, mong sao có thể được con trai, ta cũng yên tâm.”
Bên đám đàn ông cũng rất nhiều chuyện, các Tể tướng vui vẻ thoải mái, cũng đều là đông chuyện này tây việc kia, thằng con nhà ai đẹp dáng, tiểu thiếu niên nhà nào anh tuấn, phải hiểu, đây là đang chọn con rể, cháu rể đấy. Trịnh Tĩnh Nghiệp nói chuyện với mọi người, đảo mắt thấy Vu Minh Lãng, tên này bây giờ không tự cho là quý công tử ôn nhu quần là áo lượt nữa, biết vâng lời, rất ngoan!
Bộ dạng này vừa mắt hơn nhiều, không có bản lĩnh làm phản thì phải ngoan ngoãn, người ta mới không chán ghét. Trịnh Tĩnh Nghiệp quan tâm hỏi Vu Minh Lãng đôi câu: “Gần đây sao rồi? Học hành thế nào?” Vu Minh Lãng cung kính trả lời, mất ráo bộ dạng không biết sầu thời niên thiếu: “Gần đây luôn chăm chỉ đọc sách, thì ra kiến thức là vô tận.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu, định bụng hai ngày nữa sẽ xách tới kiểm tra, nếu như có khả năng, cho một chức tiểu quan. Thầm nghĩ, được vợ quản có khác, tên Vu Minh Lãng này đúng là phường đê tiện, không đánh không biết điều, trong chuyện này vợ chồng Vu Nguyên Tề vẫn tin thế.
Vợ của Vu Minh Lãng, Vương thị đang có thai, được Trịnh gia cố tình sắp xếp tới chỗ Quách thị nghỉ tạm, cả hai đều là phụ nữ mang thai nên cũng có tiếng nói chung. Ở chỗ Quách thị, Vương thị hoàn toàn là một cô gái hiền lành, chăm chú nghe Quách thị truyền đạt kinh nghiệm, an ủi Quách thị: “Duyên phận phụ nữ ông trời đã định từ trước, cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình, chị là người có phúc, không cần suy nghĩ nhiều, rồi sẽ được như ý nguyện.” Quách thị gặp Vương thị cũng cảm thấy thân thiết, khuyên Vương thị: “Bây giờ cô là phụ nữ có mang, cũng phải tự cẩn thận.” Những chuyện Vu Minh Lãng làm, khiến trong lòng mọi người đều không tin tưởng, Vương thị nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
***
Tiệc cưới vui vẻ hòa thuận thế, trong cung Đại Chính thì khói lửa mịt mù.
Phó Hàm Chương tạt qua nhà, nhưng không thay quần áo, đi thẳng đến cung Đại Chính tìm Hoàng đế. Hoàng đế nghe ông ta tới thì hơi giật mình: “Không phải ta bảo mọi người ở kinh đi uống rượu hết rồi sao?”
Hoài Ân đáp: “Nói là có việc gấp, chậm trễ sẽ xảy ra chuyện, xin Thánh nhân giữ bí mật.”
“Đừng, gọi ông ta tới thiền điện, lặng lẽ thôi, chớ kinh động đến người khác.”
Phó Hàm Chương một đường chạy đến, chưa kịp lau mồ hôi đã quỳ dưới chân Hoàng đế, hai tay run run dâng tờ thủ lệnh của Thái tử. Hoàng đế nháy mắt, Hoài Ân nhận lấy, đưa cho Hoàng đế.
Hoàng đế vừa mở vừa hỏi: “Khanh sao thế? Rượu mừng chưa uống mà chạy tới đây?”
Phó Hàm Chương không đáp một chữ, dập đầu mãi. Hoàng đế mở ra nhìn, biến sắc: “Thằng súc sinh! Ngươi đừng dập đầu nữa! Đứng lên nói rõ ràng!”
Phó Hàm Chương không đứng dậy cũng không đáp, nằm bất động ở đó.
Hoàng đế giận điên lên được!
Có vài người, từ bé sinh ra là chiến binh, đặt trong cảnh an nhàn, có thể sẽ chết, nhưng trong tình huống ác liệt thì vui sướng. Hoàng đế đương nhiệm chính là sinh vật kì diệu như thế. Nhận thấy Thái tử con trai mình muốn chuyển chính, cặp mắt đã mờ của Hoàng đế lập tức phát sáng, đầu óc càng linh hoạt.
Suy nghĩ một chút liền hỏi Phó Hàm Chương: “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Lúc này Phó Hàm Chương mới trả lời: “Bọn họ không có quân đội, thần đánh giá, trừ thần ra, cũng chỉ có hộ vệ Đông cung thôi. Chẳng qua hôm nay khách khứa tụ tập, thần sợ có biến!” Lại giải thích tại sao mật báo trễ như vậy, “Thái tử là con ruột của Thánh nhân, không thể ly gián, không chuẩn bị kĩ, thần, thần không dám…” Cáo trạng đơn giản!
Hoàng đế nghiêm mặt hung dữ: “Biết rồi! Bên ngoài không cần để ý nó, không được phá hỏng chuyện này! Khanh theo trẫm hộ giá!” Sau đó ra lệnh cho Ngự lâm bao vây Đông cung, đến bên tước vũ khí Đông cung, khống chế cả nhà Thái tử, đưa tới cung Đại Chính, cung Đại Chính canh phòng rất tốt, không lọt chút xíu tin tức nào ra ngoài, ai lộn xộn, trước tiên cứ trói lại rồi sẽ xử lí, không nghe lời có thể chém trước báo sau. Lại mật lệnh cho Kinh Triệu, Kim Ngô vệ bảo vệ an ninh trật tự cho tốt, mật chỉ cho Trịnh Tĩnh Nghiệp để ông tiếp tục duy trì trật tự bên ngoài, cố gắng không gây kinh động người nào.
Bắt giặc bắt tướng trước, Hoàng đế hiểu đạo lý này. Mấy tháng nay Hoàng đế không làm gì, chỉ sắp xếp hậu sự cho Đông cung, trước tiên để thằng cháu mình thích ra ngoài, sau đó chỉnh lý các quan viên của Đông cung, ví dụ như Phó Hàm Chương đã được triệu về kinh từ sớm.
Hoài Ân đưa quà đến cho Trịnh gia dưới danh nghĩa của Hoàng đế, khách khứa đều bảo: “Quả thật Trịnh tướng công được Thánh quyến hậu đãi.” Hoài Ân ban chỉ xong, liếc mắt ra hiệu với Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Tĩnh Nghiệp biết ông có lời muốn nói, đưa người vào phòng, Hoài Ân kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện Phó Hàm Chương mật báo ra, truyền ý chỉ của Hoàng đế.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Làm quan phục tùng Thánh nhân, thần sẽ hết lòng hết sức.” Trong lòng vui như mở hội. Binh lực của Trịnh Tĩnh Nghiệp trong kinh thành nhiều hơn Thái tử, lại có Hoàng đế trấn thủ, căn bản không cần ông cân nhắc trấn áp gì, Hoàng đế muốn nghiền nát rồi đây. Phó Hàm Chương trở cmn mặt, Thái tử hoàn toàn không thể dậy nổi sau biến cố này. Cái cần chú ý là sau này, sẽ có tranh cãi trên triều, phố phường kinh hoảng, Trịnh Tĩnh Nghiệp tính sẵn trong đầu.
Hoài Ân nghe câu trả lời của Trịnh Tĩnh Nghiệp, được Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa hồng bao, vui vẻ về cung, đến trước cửa cung thì lau mặt một cái, trở thành một thái giám lo lắng cho dân cho nước.
Quảng Bình quận vương đang ở nhà Tào vương thì bị gọi vào cung, nghe nói vì Thái tử phi đột nhiên trở bệnh, Thái tử lại say, bảo cậu về nhà thăm. Quảng Bình quận vương vừa đến trước Đông cung, thấy một rừng đao thương là biết hỏng rồi. Chỉnh trang áo mũ, bước vào trong.
Trong Đông cung Trần thị khóc lóc nức nở, biết sẽ có ngày xảy ra chuyện này, nhưng đến khi xảy ra, cô cũng không thể khống chế. Vốn nghiêm mặt, vừa thấy con bước vào, nước mắt ào ra, run run cánh môi nói: “Sao con lại tới đây? Sao con tới đây?”
Quảng Bình quận vương thấp giọng an ủi mẹ: “Con đến với mẹ, không tốt sao?”
Thái tử gào thét: “Đám phản bội các người, dám cưỡng ép Hoàng thái tử!”
Không ai để ý đến anh ta.
Mãi đến khi Hoài Ân mang ý chỉ tới, anh ta còn muốn chất vấn Hoài Ân.
Thái tử oan uổng chết được, hạ quyết tâm tạo phản là chuyện khó khăn, anh ta chỉ nghĩ: Chỉ cần đối thủ cạnh tranh chết hết, anh ta sẽ an toàn, cha anh ta cần một người thừa kế. Nào nghĩ tới chuyện giết cha, cha anh ta có thể dễ dàng rơi đài chắc?
Hoài Ân nói: “Hoàng thái tử ra lệnh cho Phó Hàm Chương giết hại anh em, tàn sát triều thần, bằng chứng đều có, có gì oan uổng không?”
“Là ta hại Phó Hàm Chương.”
Hoài Ân cười: “Phó tướng quân đang ở trong cung Đại Chính, Thánh nhân đang vỗ về ông ta. Nhờ ông ta, nếu không hôm nay đã loạn.”
“Phó thị phụ ta!”
Hoài Ân nghiêm mặt: “Là điện hạ phụ Thánh nhân!”
***
Trong cung không lọt ra chút tin tức nào, còn ở Trịnh gia đang ca múa mừng cảnh thái bình.
A Tiếu thì thầm vào tai Trịnh Diễm: “Vị Lý tiên sinh có rượu rồi, ầm ĩ đòi thêm một vò mang về. Cố tiên sinh cho phép ông ấy, hai vị tiên sinh đều đang ở trong Thiên viện, Cố tiên sinh bảo Thất nương qua nhìn một cái, mau đuổi đi cho xong chuyện, ngày vui, chớ nên quấy rối.”
Đặc điểm lớn nhất của danh sĩ là không thích nhìn sắc mặt người khác, không thích để ý đây là trường hợp nào, càng quan trọng, bọn họ càng huyên náo.
Trịnh Diễm đứng dậy lấy một vò rượu đi đến chỗ Lý Tuấn.
Trong lòng Lý Tuấn đang không được thoải mái, nhưng con trai sư huynh kết hôn, sư huynh mời ông xuất hiện, nghĩ có rượu uống nên ông vẫn đi. Ai ngờ càng uống càng không thoải mái, ông ta không vừa mắt Trịnh Tĩnh Nghiệp, bây giờ đám người Tưởng Tiến Hiền lại còn dễ ghét hơn cả Trịnh Tĩnh Nghiệp nữa, có rượu thì lập tức nói bậy, Cố Ích Thuần bèn kéo ông ra ngoài. Trịnh gia đặc biệt chuẩn bị riêng một tiểu viện để vợ chồng Cố thị nghỉ ngơi, Cố Ích Thuần lôi người kéo tới đây.
Từ xa Trịnh Diễm nghe Lý Tuấn nói: “Thái tử luôn chiêu hiền đãi sĩ, có lỗi gì mà các người lại chĩa mũi nhọn vào cậu ta?!”
Lý Tuấn đúng là phái bảo hoàng!
Cố Ích Thuần biết nguyên nhân: Thái tử luôn đối tốt với danh sĩ, thế gia.
Hôm nay Lý Tuấn nhìn thấy mấy người giúp đỡ chư vương đối phó Thái tử, nổi cơn tức: “Anh em một nhà, sao lại so ai tốt hơn ai?”
Trịnh Diễm đẩy cửa, trêu: “Tiên sinh đúng là yêu nước thương dân, lòng dạ ngay thẳng.” Ngay cả Lý Tuấn cũng biết tình hình Thái tử không ổn, thì có thể thấy là thật sự không ổn.
Lý Tuấn ngước mắt bĩu môi: “Đây cũng là cái ta giữ được. Tiểu nha đầu như bây cười là chẳng có ý tốt, lại có trò gì xấu xa. Cha bây đã hỏng lắm rồi, bây nhất định không được học ông ấy!”
Cố Ích Thuần nói: “Đệ uống rượu vào là nói lung tung cả lên!”
Vẻ mặt của Lý Tuấn rất khó coi, muốn phát tác, Trịnh Diễm lại cười tủm tỉm bảo: “Đúng, cha con là người xấu, Thái tử của nhà sư thúc là người tốt. Người tốt sao lại bắt nạt kẻ xấu được? Con cứ làm người xấu vậy.”
Lý Tuấn đang ngáp, miệng mở lớn hết cỡ, Cố Ích Thuần rất muốn quăng con ruồi bỏ vào! Vỗ một cái lên đầu Lý Tuấn: “Đệ tỉnh đi!”
Trịnh Diễm đi tới ngồi bên cạnh Cố Ích Thuần, nói với Lý Tuấn: “Con mang rượu tới cho người.”
Lý Tuấn quay mặt sang chỗ khác, làu bàu: “Lòng người gian trá.” Xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, tự lấy bình rượu ngất ngưỡng rời đi.
Cố Ích Thuần nói với Trịnh Diễm: “Ông ấy say thì không cản được miệng, con chớ để trong lòng.”
Trịnh Diễm nhún vai: “Không bị đố kị là kẻ tầm thường, cha bị mắng con lại cảm thấy tự hào.” Lắc đầu quay người đi, để Cố Ích Thuần đang cười khổ.
Trịnh Diễm vừa ra khỏi cửa việc, gặp Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cha có gặp Lý tiên sinh không? Có cho cha thấy vẻ mặt đó không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Ta chẳng để trong lòng.”
Trịnh Diễm lẩm bẩm: “Con chỉ sợ Hoàng thái tử chết sớm quá thì lại thành người tốt.” Hoàng đế vậy chứ rất xem trọng Tiêu Xước, nhỡ đâu lòi ra một Thái tôn, Tiêu Xước thì không sao, nhưng Trần thị lại không dễ sống chung.
Trịnh Tĩnh Nghiệp xoa đầu nàng, yêu thương nói: “Con không cần lo, Thánh nhân muốn động thủ thì đã làm rồi.”
/127
|