ỚT, KHÔNG PHẢI CỨ MUỐN ĂN, THÍCH ĂN LÀ ĂN ĐƯỢC.
“Á, khụ khụ, khụ khụ!” Không nghi ngờ gì nữa, người trong bếp lệ rơi đầy mặt. Triệu thị trực tiếp chỉ bảo kiêm giám sát nhằm nâng cao khả năng nấu nướng của cô em chồng, một nhóm tiểu gia đầu nhóm lửa, mấy bà bác rửa rau, tất cả nhanh chóng vừa ho khan vừa chạy trối chết như tên bắn, còn không quên kéo theo kẻ đầu sỏ – Trịnh Diễm – cùng chạy.
Ở cái thời đại khỉ gió này đâu có máy hút khói, muốn lấy ớt nấu cơm, phải có nồi, thao tác khỉ gió cũng không thạo, đúng là tự làm khổ mình. Trịnh Diễm tốn hai ngày đi chợ mua đồ, một lòng muốn vơ vét cho bằng hết toàn bộ gia vị làm món cay Tứ Xuyên. Để hương vị tỏa đậm, nàng quăng ớt + hạt tiêu vào trong chảo dầu.
Cứ cho rằng là bỏ hết nước trong ớt rồi, thì cũng giống như giải quyết được ghế hùm (một công cụ tra tấn) hay hung khí nhân gian (tên một bộ truyện tranh) hay sao? Dù gì nó vẫn có ‘nước’ của ớt cơ mà! Trịnh Diễm giỏi lắm, có thể khiến mùi nồng nặc thế này.
Triệu thị luôn dịu dàng, lúc này cũng không nhịn được, vừa rớt nước mắt vừa nghiêm mặt: “Thất nương, đi theo tẩu!” Chị phải báo cáo với mẹ chồng mới được! Con bé này là sát thủ nhà bếp! Từ đây về sau sẽ không bao giờ cho nó nấu ăn, không không không, nhất định không để cho con bé đụng tay vào.
Triệu thị nói rồi đi thay đồ, sau đó định lấy tình trạng thê thảm của phòng bếp để thuyết phục cả nhà, ai phản đối thì tống người đó vào bếp! Sau đó để Thất nương nấu món ớt!
Hai người Triệu thị, Trịnh Diễm mặt mũi xám ngoét nước mắt ngắn dài đi đến chỗ Đỗ thị. Chẳng cần nói gì cả, Đỗ thị biết Trịnh Diễm lại vào bếp, còn mang về thêm mấy túi gia vị. Vì thứ gia vị này, bà cũng đã ngăn Trịnh Diễm rồi, cuối cùng nghe con gái: “Con luyện tập ấy mà, mua nhiều một chút cũng tốt.” Miễn cưỡng thuyết phục.
Bây giờ con bé kia bắt đầu gây họa rồi đấy, Đỗ thị quả quyết đồng ý với đề nghị của Triệu thị: “Thất nương còn nhỏ quá, để qua hai năm nữa rồi mới cho con bé xuống bếp, lúc đó luyện tập cũng chẳng muộn.”
Trịnh Diễm muốn cấu ai đó! Nhìn bộ dạng nàng ôm túi ớt không chịu buông, Đỗ thị vừa bực mình vừa buồn cười: “Con thích nhìn thì mang về phòng đi.” Không bếp chẳng lò, mẹ không tin con có thể ăn được!
Thế là Trịnh Diễm lại bị cách ly với nhà bếp, nhìn hai túi to đựng ớt trái, ớt xay, một đựng tiêu, còn cả tiêu khô – đã được mài thành bột, đủ thành ám chiêu quăng vô mắt khi gây lộn với toàn bộ đám lưu manh trong kinh thành.
Chảy nước miếng.
Không chịu được kích thích thì thôi, hôm nay ngửi cái hương ớt đã qua dầu mỡ gay gay mũi, Trịnh Diễm quả thật không thể nhịn được! Nàng nhất định phải ăn cay!
Tính đi tính lại, cuối cùng phát hiện ra khả năng nấu nướng của mình thật kém cỏi, lấy cái sự kém cỏi này của mình ra để bắt tay vào việc thì không phải là cử chỉ sáng suốt, lúc ấy nhất định là do đầu óc bị hồ đồ! Được, để khi trời trở lạnh, ăn lẩu cay, nướng thịt thêm chút ớt, thì mức độ chấp nhận của mọi người sẽ cao hơn nhiều.
Càng nghĩ càng thêm phấn khích, Trịnh Diễm chỉ hận không thể khiến mùa đông mau đến hơn. A! Đúng rồi, lẩu! Trước khi ăn lẩu phải có nồi! Đúng thế, nàng vẫn còn nhớ rõ hình dạng của cái lẩu bằng đồng kiểu xưa, cũng phải chuẩn bị nhiều nhiều than củi mới được. Nghĩ đến đó, càng thêm hăng hái.
Kể từ lần mua nhà lần trước rồi bị mất thì nay đã hơn một năm, nàng tiết kiệm tiền suốt một năm, con số không nhỏ, có thể làm cái lẩu bằng đồng. Đúng rồi, còn có thể mua nhà nữa, sau này nếu mà muốn chế tạo vũ khí bằng nguyên liệu nấu ăn giống như ngày hôm nay thì có thể lặng lẽ trốn ở đó mà làm, không phải mất mặt với cả nhà.
Ý kiến này của nàng rất hay, chế tạo vài cái lẩu đồng cũng chẳng khó khăn gì, không tốn tiền lắm, có điều mua nhà ở kinh thành thì bị trắc trở một phen. Vẫn câu cũ, nếu không phải cần tiền gấp, chẳng có chuyện gì, ai lại đi bán bất động sản trong kinh thành của mình chứ? Đây chính là một núi vàng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi, tăng giá trị tài sản lắm đó.
Mãi khi thu đi đông đến, Trịnh Diễm mới nghe ngóng được một căn nọ.
***
Vì Trịnh Diễm có một yêu cầu rất khó chiều – nhà cửa còn tốt, chỗ ở sạch sẽ, bố cục gọn gàng, giao thông xung quanh thuận tiện, bảo đảm trị an. Tìm tới tìm lui, mới tìm được một căn mắc hơn căn cũ ba phần.
Chủ cũ của tòa nhà này vốn là ‘Tân khách’ của Yến vương, cũng vì biên chế, không biết chọc phải quý nhân nào, Yến vương chẳng biết làm sao, đành trơ mắt nhìn hắn ta bị lưu đày. Được cái Yến vương cũng có nghĩa khí, tặng chút lộ phí đi đường. Trong nhà không quá thiếu tiền, không hạ giá nhiều.
Vị trí địa lí của tòa nhà tốt hơn những chỗ khác nhiều, theo lời giới thiệu của tay môi giới, ở đây được xem là một khu vực khá chất lượng, những người xung quanh đều là dân trí thức. Tại thời đại ‘học giỏi ra làm quan’ thế này, trình độ tri thức và chức quan có liên quan với nhau, bấy giờ không có giáo dục phổ cập, có thể đọc sách, lại còn học giỏi, phân nửa là thành phần có điều kiện. Đây cũng là một khu như vậy.
Không sai, tốt lắm, không sợ tốn thêm tiền, Trịnh Diễm cũng vui lòng, môi trường tốt!
Qua một đống các thủ tục, báo cáo với cha mẹ một hồi, sau đó đổi tiền, sang lại tòa nhà.
Chọn ngày tốt, Trịnh Diễm mang người ngựa theo, võ trang đầy đủ, ôm lò sưởi trong tay, đi xử lý địa bàn mới.
Tính kĩ thế rồi mà cuối cùng lại bị kẹt đường. Hai xe ngựa bị va quệt, khéo dịp làm sao, lại ngay trước phường môn (cửa chính của tiểu khu), đằng trước tranh cãi rất ầm ĩ. Khu này không chỉ có một cửa, nhưng ở quảng trường, xe cộ không ít, có mấy xe khác chận đằng sau, không quay đầu xe được.
Thời gian không chờ đợi con người, sau khi sắp xếp một chút, Trịnh Diễm muốn đi xem: “Còn xa lắm không?”
Trương Đại lang ngồi trước càng xe quay đầu trả lời: “Vào phường môn đi về trước hai mươi trượng rồi quẹo trái là tới.”
“Xuống xe, giữ người ở lại trông xe, chúng ta đi.”
Trịnh Diễm ôm lò sưởi trong tay, chân mang giày bước xuống. A Khánh không ngăn được, chỉ đành nhảy xuống trước, bắc ghế, Trịnh Diễm đạp lên rồi bước xuống. Ôm lò sưởi trong tay rồi đi theo hướng của Trương Đại lang chỉ, A Tiếu lên trước mở đường, tì nữ nô bộc vây xung quanh bước theo, chỉ sợ Trịnh Diễm bị người khác đụng phải.
Hai mươi trượng cũng chẳng xa, cho dù Trịnh Diễm ăn mặc như quả cầu nhưng cũng nhanh chóng lăn đến góc đường. Vừa qua góc cua, gặp hai người một cao một thấp, suýt nữa là đâm vào A Tiếu.
Hai bên xin lỗi nhau. Trịnh Diễm buột miệng thốt lên: “Ồ?”. Không phải Trì tiểu mỹ nhân xúi quẩy bị Tiêu Lệnh Đức chọc ghẹo đây sao? Người này trông rất đẹp, Trịnh Diễm không thể không nhớ. Nhưng, sao lại ở đây?
Suy nghĩ một chút, theo phổ cập giáo dục của Cố Ích Thuần, tuy Trì gia đã suy thoái từ lúc triều đại mới dựng nên, không có quan cao, nhưng rất thanh quý. Ở nơi có thể được xem là khu phố văn hóa này, coi như cũng hợp với chàng.
Người như vậy, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, chắc chắn không đồng ý bán tổ trạch (nhà do ông bà tổ tiên truyền cho). Tuy tổ trạch chân chính của Trì gia đã bị kẻ khác chiếm mất từ trăm năm trước, lại bị đốt trong chiến loạn, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở sau khi triều mới lập nên, không thể tùy tiện chuyển dời.
Trì Tu Chi muốn đi qua nhà cậu để thăm bà ngoại, đến ngã tư gặp một đống nữ nhân lớn nhỏ, không khỏi nhíu mày. Những tì nữ này, toàn mang những thứ không bình thường, huống chi là cục lông bằng nhung ở giữa kia. Ăn mặc như thế, mang theo nhiều người đến vậy, sao không thể có xe ngựa? Trời lại đang lạnh như vậy nữa chứ?
Chớp chớp mắt, còn phát hiện cục bông này rất quen nữa kìa, diện mạo của Trịnh Diễm quả thật không tệ, lần đầu nhìn qua còn khiến người khác kinh diễm nữa kìa. Tuy đã qua mấy tháng, trí nhớ cũng mơ hồ (muốn nhớ như in cũng không nổi), nhưng gặp lại lần nữa, thì có thể nhớ ra ngay lập tức.
Trì Tu Chi thoáng ngạc nhiên, sao nàng ấy là tới đây? Khi đó chàng cũng đoán được tên mập chết bầm kia là Tiêu Lệnh Đức, cô của Tiêu Lệnh Đức thì có thể là ai? Cô bé có thể ở chung với Trưởng công chúa, là người thế nào? Tuy không nghĩ ra đó là con gái của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng cũng có thể đoán được cấp bậc của nha đầu này phần nào.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nhưng ngoài miệng vẫn xin lỗi rất lịch sự: “Vì phải đi gấp, có chút va chạm, mong không trách cứ.” (gọi là nhã nhặn, lịch sự vì Trì Tu Chi nói bằng những câu bốn chữ.)
Lúc này chủ nhân còn chưa lên tiếng, thì đám tì nữ chắc chắn sẽ không dám tùy tiện nói tha thứ hay thông cảm. Đừng cho rằng những hình mẫu nha hoàn, quản gia hung ác, lũ tay sai dữ tợn trên tivi đều là thật, chẳng qua nhận vai đó nên phải diễn theo kịch bản thôi. Nói tha thứ hay không là để chủ nhân.
Trịnh Diễm rút một tay đang ôm ấm lô, xoa xoa mũi: “Chúng ta cũng đang vội, chưa đụng nhau, không sao. Anh có việc gấp phải đi sao, nhường đường cho anh ta đi.”
Hai bên tách ra, rời đi, Trịnh Diễm thầm nghĩ, sau này sẽ thành hàng xóm rồi. Chậc chậc, có một hàng xóm xinh đẹp như vậy cũng không tệ.
***
Vào nhà mới, lấy chìa khóa mở cửa, Trịnh Diễm nhìn khắp một vòng, đều đã được quét dọn sạch sẽ, tâm tình rất vui. Lúc mua nhà có đi xem hai, ba lần, khi trở về đã có dự tính chỉnh sửa trong đầu, lập tức gọi người tới, chủ yếu là sửa lại nhà bếp.
Phòng ở của căn nhà này không lớn, thế mà bếp lại bị nàng sửa sang tưng bừng. Lên một danh sách để người đi mua nồi chén chậu muôi, thớt lò các kiểu, chất thành một đống trong phòng. Thích thú loay hoay một hồi, cuối cùng Trịnh Diễm cũng tạm hài lòng: “Đi mua vài cân thịt dê, mấy cân củ cải nữa. Rồi mang hết ớt trong nhà đến đây luôn cho ta.”
Trịnh đầu bếp muốn tự nấu khai trương.
A Tiếu khổ gần chết, mấy tháng trước khi Trịnh Diễm phá hư nhà bếp, độc hại chúng sinh, chị ta cũng có mặt, cũng nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi. Vội vàng khuyên can: “Thất nương, nhìn trời kìa, trong nhà bắt đầu dọn cơm rồi.” Trở về nhất định phải nói lại với phu nhân, chẳng phải do mình không đủ trung thành, mà Thất nương ra tay quá dã man!
Trịnh Diễm nhìn trời: “Còn sớm mà.”
“Nếu xe cộ thuận lợi thì đương nhiên còn sớm, nhưng bây giờ lại hỏng mất. Đầu kia vẫn còn bị chặn, không biết phải làm sao mới về được.” Lúc đầu chẳng qua là muốn kiếm cớ, càng nói càng sốt ruột thật: “Nhỡ đâu còn bị chặn, chúng ta đành phải đi bằng cổng khác, nhưng mà xe vẫn đang bị kẹt… Không được, ta phải đi xem, sao giờ vẫn chưa thấy đến, nếu mà không đến kịp thì phải chạy về nhà phái xe khác tới đón Thất nương.”
Trịnh Diễm: …
Có căn cứ địa riêng, cuối cùng Trịnh Diễm cũng có thể thử trổ tài tại địa bàn của mình, qua thử nghiệm, đã có thể hầm nồi thịt dê củ cải rất ngon. Thử xong, mang về nhà khoe. Lấy thịt dê, củ cải, thêm chút ớt, nấu một nồi canh thật ngon. Kì này không cho ớt, lúc hầm xong mới thêm một tí ớt khô vào, mùi thơm nghi ngút, gợi cảm giác thèm ăn.
Trịnh Tịnh Nghiệp lấy đũa gắp một miếng thịt dê vào miệng, nhai hai cái, nuốt: “Không tệ, không tệ. Thịt dê với củ cải đã hợp, không ngờ thêm chút ớt thì tinh thần lại thêm hưng phấn.”
Đỗ thị phụ họa thêm: “Tam nương cũng có nói, tay nghề nấu canh của Trịnh Diễm cũng khá hơn nhiều.” Ngụ ý bảo, con ngoan ngoãn lại cho mẹ già này xem, không được tiếp tục làm gì nguy hiểm, chỉ cho phép nấu canh mà thôi.
Trịnh Diễm: … Mọi người chờ đó!
Trịnh Thụy vừa uống canh, vừa cười. Nhưng Trịnh Uyển bên cạnh vô cùng thống khổ, cậu không ăn cay được! Nhưng nể mặt em gái, cũng bưng bát canh húp, nhìn trái phải, thấy Trịnh Diễm đang năn nỉ cha mẹ: “Xem đi xem đi, con đã nói là ăn ngon mà phải không? Cho con nấu món cay, cho con nấu món cay đi mà! Con sẽ còn nấu món ngon hơn nữa cho coi (lẩu)! Hai ngày nữa cả nhà mình cùng ăn~”
Trịnh Uyển quả quyết đổi lấy cái bát không Trịnh Thụy đã ăn hết, Trịnh Thụy rất kinh nhạc nhìn anh mình, Trịnh Uyển giơ nắm đấm trước mặt cậu. Tuy có hơi áo quần là lượt, nhưng trong các anh em, giá trị vũ lực của cậu là cao nhất, lúc diễn võ ở ngự tiền, Hoàng đế liếc mắt cái là chọn ngay làm con rể, không dè bất hạnh sao công chúa lại chết mất.
Trịnh Thụy rụt cổ, ôm bát, em húp! Dù gì em cũng thích!
Uống xong lại bị tiêu chảy, dù sao ớt cũng là thứ khá kích thích, trước kia hầu như chưa ăn lần nào, cũng chưa từng ăn nhiều đến thế. Dưới khả năng tự bảo vệ dạ dày của mình, bạn Trịnh Thụy, càng lúc càng khỏe mạnh
“Á, khụ khụ, khụ khụ!” Không nghi ngờ gì nữa, người trong bếp lệ rơi đầy mặt. Triệu thị trực tiếp chỉ bảo kiêm giám sát nhằm nâng cao khả năng nấu nướng của cô em chồng, một nhóm tiểu gia đầu nhóm lửa, mấy bà bác rửa rau, tất cả nhanh chóng vừa ho khan vừa chạy trối chết như tên bắn, còn không quên kéo theo kẻ đầu sỏ – Trịnh Diễm – cùng chạy.
Ở cái thời đại khỉ gió này đâu có máy hút khói, muốn lấy ớt nấu cơm, phải có nồi, thao tác khỉ gió cũng không thạo, đúng là tự làm khổ mình. Trịnh Diễm tốn hai ngày đi chợ mua đồ, một lòng muốn vơ vét cho bằng hết toàn bộ gia vị làm món cay Tứ Xuyên. Để hương vị tỏa đậm, nàng quăng ớt + hạt tiêu vào trong chảo dầu.
Cứ cho rằng là bỏ hết nước trong ớt rồi, thì cũng giống như giải quyết được ghế hùm (một công cụ tra tấn) hay hung khí nhân gian (tên một bộ truyện tranh) hay sao? Dù gì nó vẫn có ‘nước’ của ớt cơ mà! Trịnh Diễm giỏi lắm, có thể khiến mùi nồng nặc thế này.
Triệu thị luôn dịu dàng, lúc này cũng không nhịn được, vừa rớt nước mắt vừa nghiêm mặt: “Thất nương, đi theo tẩu!” Chị phải báo cáo với mẹ chồng mới được! Con bé này là sát thủ nhà bếp! Từ đây về sau sẽ không bao giờ cho nó nấu ăn, không không không, nhất định không để cho con bé đụng tay vào.
Triệu thị nói rồi đi thay đồ, sau đó định lấy tình trạng thê thảm của phòng bếp để thuyết phục cả nhà, ai phản đối thì tống người đó vào bếp! Sau đó để Thất nương nấu món ớt!
Hai người Triệu thị, Trịnh Diễm mặt mũi xám ngoét nước mắt ngắn dài đi đến chỗ Đỗ thị. Chẳng cần nói gì cả, Đỗ thị biết Trịnh Diễm lại vào bếp, còn mang về thêm mấy túi gia vị. Vì thứ gia vị này, bà cũng đã ngăn Trịnh Diễm rồi, cuối cùng nghe con gái: “Con luyện tập ấy mà, mua nhiều một chút cũng tốt.” Miễn cưỡng thuyết phục.
Bây giờ con bé kia bắt đầu gây họa rồi đấy, Đỗ thị quả quyết đồng ý với đề nghị của Triệu thị: “Thất nương còn nhỏ quá, để qua hai năm nữa rồi mới cho con bé xuống bếp, lúc đó luyện tập cũng chẳng muộn.”
Trịnh Diễm muốn cấu ai đó! Nhìn bộ dạng nàng ôm túi ớt không chịu buông, Đỗ thị vừa bực mình vừa buồn cười: “Con thích nhìn thì mang về phòng đi.” Không bếp chẳng lò, mẹ không tin con có thể ăn được!
Thế là Trịnh Diễm lại bị cách ly với nhà bếp, nhìn hai túi to đựng ớt trái, ớt xay, một đựng tiêu, còn cả tiêu khô – đã được mài thành bột, đủ thành ám chiêu quăng vô mắt khi gây lộn với toàn bộ đám lưu manh trong kinh thành.
Chảy nước miếng.
Không chịu được kích thích thì thôi, hôm nay ngửi cái hương ớt đã qua dầu mỡ gay gay mũi, Trịnh Diễm quả thật không thể nhịn được! Nàng nhất định phải ăn cay!
Tính đi tính lại, cuối cùng phát hiện ra khả năng nấu nướng của mình thật kém cỏi, lấy cái sự kém cỏi này của mình ra để bắt tay vào việc thì không phải là cử chỉ sáng suốt, lúc ấy nhất định là do đầu óc bị hồ đồ! Được, để khi trời trở lạnh, ăn lẩu cay, nướng thịt thêm chút ớt, thì mức độ chấp nhận của mọi người sẽ cao hơn nhiều.
Càng nghĩ càng thêm phấn khích, Trịnh Diễm chỉ hận không thể khiến mùa đông mau đến hơn. A! Đúng rồi, lẩu! Trước khi ăn lẩu phải có nồi! Đúng thế, nàng vẫn còn nhớ rõ hình dạng của cái lẩu bằng đồng kiểu xưa, cũng phải chuẩn bị nhiều nhiều than củi mới được. Nghĩ đến đó, càng thêm hăng hái.
Kể từ lần mua nhà lần trước rồi bị mất thì nay đã hơn một năm, nàng tiết kiệm tiền suốt một năm, con số không nhỏ, có thể làm cái lẩu bằng đồng. Đúng rồi, còn có thể mua nhà nữa, sau này nếu mà muốn chế tạo vũ khí bằng nguyên liệu nấu ăn giống như ngày hôm nay thì có thể lặng lẽ trốn ở đó mà làm, không phải mất mặt với cả nhà.
Ý kiến này của nàng rất hay, chế tạo vài cái lẩu đồng cũng chẳng khó khăn gì, không tốn tiền lắm, có điều mua nhà ở kinh thành thì bị trắc trở một phen. Vẫn câu cũ, nếu không phải cần tiền gấp, chẳng có chuyện gì, ai lại đi bán bất động sản trong kinh thành của mình chứ? Đây chính là một núi vàng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi, tăng giá trị tài sản lắm đó.
Mãi khi thu đi đông đến, Trịnh Diễm mới nghe ngóng được một căn nọ.
***
Vì Trịnh Diễm có một yêu cầu rất khó chiều – nhà cửa còn tốt, chỗ ở sạch sẽ, bố cục gọn gàng, giao thông xung quanh thuận tiện, bảo đảm trị an. Tìm tới tìm lui, mới tìm được một căn mắc hơn căn cũ ba phần.
Chủ cũ của tòa nhà này vốn là ‘Tân khách’ của Yến vương, cũng vì biên chế, không biết chọc phải quý nhân nào, Yến vương chẳng biết làm sao, đành trơ mắt nhìn hắn ta bị lưu đày. Được cái Yến vương cũng có nghĩa khí, tặng chút lộ phí đi đường. Trong nhà không quá thiếu tiền, không hạ giá nhiều.
Vị trí địa lí của tòa nhà tốt hơn những chỗ khác nhiều, theo lời giới thiệu của tay môi giới, ở đây được xem là một khu vực khá chất lượng, những người xung quanh đều là dân trí thức. Tại thời đại ‘học giỏi ra làm quan’ thế này, trình độ tri thức và chức quan có liên quan với nhau, bấy giờ không có giáo dục phổ cập, có thể đọc sách, lại còn học giỏi, phân nửa là thành phần có điều kiện. Đây cũng là một khu như vậy.
Không sai, tốt lắm, không sợ tốn thêm tiền, Trịnh Diễm cũng vui lòng, môi trường tốt!
Qua một đống các thủ tục, báo cáo với cha mẹ một hồi, sau đó đổi tiền, sang lại tòa nhà.
Chọn ngày tốt, Trịnh Diễm mang người ngựa theo, võ trang đầy đủ, ôm lò sưởi trong tay, đi xử lý địa bàn mới.
Tính kĩ thế rồi mà cuối cùng lại bị kẹt đường. Hai xe ngựa bị va quệt, khéo dịp làm sao, lại ngay trước phường môn (cửa chính của tiểu khu), đằng trước tranh cãi rất ầm ĩ. Khu này không chỉ có một cửa, nhưng ở quảng trường, xe cộ không ít, có mấy xe khác chận đằng sau, không quay đầu xe được.
Thời gian không chờ đợi con người, sau khi sắp xếp một chút, Trịnh Diễm muốn đi xem: “Còn xa lắm không?”
Trương Đại lang ngồi trước càng xe quay đầu trả lời: “Vào phường môn đi về trước hai mươi trượng rồi quẹo trái là tới.”
“Xuống xe, giữ người ở lại trông xe, chúng ta đi.”
Trịnh Diễm ôm lò sưởi trong tay, chân mang giày bước xuống. A Khánh không ngăn được, chỉ đành nhảy xuống trước, bắc ghế, Trịnh Diễm đạp lên rồi bước xuống. Ôm lò sưởi trong tay rồi đi theo hướng của Trương Đại lang chỉ, A Tiếu lên trước mở đường, tì nữ nô bộc vây xung quanh bước theo, chỉ sợ Trịnh Diễm bị người khác đụng phải.
Hai mươi trượng cũng chẳng xa, cho dù Trịnh Diễm ăn mặc như quả cầu nhưng cũng nhanh chóng lăn đến góc đường. Vừa qua góc cua, gặp hai người một cao một thấp, suýt nữa là đâm vào A Tiếu.
Hai bên xin lỗi nhau. Trịnh Diễm buột miệng thốt lên: “Ồ?”. Không phải Trì tiểu mỹ nhân xúi quẩy bị Tiêu Lệnh Đức chọc ghẹo đây sao? Người này trông rất đẹp, Trịnh Diễm không thể không nhớ. Nhưng, sao lại ở đây?
Suy nghĩ một chút, theo phổ cập giáo dục của Cố Ích Thuần, tuy Trì gia đã suy thoái từ lúc triều đại mới dựng nên, không có quan cao, nhưng rất thanh quý. Ở nơi có thể được xem là khu phố văn hóa này, coi như cũng hợp với chàng.
Người như vậy, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, chắc chắn không đồng ý bán tổ trạch (nhà do ông bà tổ tiên truyền cho). Tuy tổ trạch chân chính của Trì gia đã bị kẻ khác chiếm mất từ trăm năm trước, lại bị đốt trong chiến loạn, nhưng dù sao đây cũng là nơi ở sau khi triều mới lập nên, không thể tùy tiện chuyển dời.
Trì Tu Chi muốn đi qua nhà cậu để thăm bà ngoại, đến ngã tư gặp một đống nữ nhân lớn nhỏ, không khỏi nhíu mày. Những tì nữ này, toàn mang những thứ không bình thường, huống chi là cục lông bằng nhung ở giữa kia. Ăn mặc như thế, mang theo nhiều người đến vậy, sao không thể có xe ngựa? Trời lại đang lạnh như vậy nữa chứ?
Chớp chớp mắt, còn phát hiện cục bông này rất quen nữa kìa, diện mạo của Trịnh Diễm quả thật không tệ, lần đầu nhìn qua còn khiến người khác kinh diễm nữa kìa. Tuy đã qua mấy tháng, trí nhớ cũng mơ hồ (muốn nhớ như in cũng không nổi), nhưng gặp lại lần nữa, thì có thể nhớ ra ngay lập tức.
Trì Tu Chi thoáng ngạc nhiên, sao nàng ấy là tới đây? Khi đó chàng cũng đoán được tên mập chết bầm kia là Tiêu Lệnh Đức, cô của Tiêu Lệnh Đức thì có thể là ai? Cô bé có thể ở chung với Trưởng công chúa, là người thế nào? Tuy không nghĩ ra đó là con gái của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng cũng có thể đoán được cấp bậc của nha đầu này phần nào.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nhưng ngoài miệng vẫn xin lỗi rất lịch sự: “Vì phải đi gấp, có chút va chạm, mong không trách cứ.” (gọi là nhã nhặn, lịch sự vì Trì Tu Chi nói bằng những câu bốn chữ.)
Lúc này chủ nhân còn chưa lên tiếng, thì đám tì nữ chắc chắn sẽ không dám tùy tiện nói tha thứ hay thông cảm. Đừng cho rằng những hình mẫu nha hoàn, quản gia hung ác, lũ tay sai dữ tợn trên tivi đều là thật, chẳng qua nhận vai đó nên phải diễn theo kịch bản thôi. Nói tha thứ hay không là để chủ nhân.
Trịnh Diễm rút một tay đang ôm ấm lô, xoa xoa mũi: “Chúng ta cũng đang vội, chưa đụng nhau, không sao. Anh có việc gấp phải đi sao, nhường đường cho anh ta đi.”
Hai bên tách ra, rời đi, Trịnh Diễm thầm nghĩ, sau này sẽ thành hàng xóm rồi. Chậc chậc, có một hàng xóm xinh đẹp như vậy cũng không tệ.
***
Vào nhà mới, lấy chìa khóa mở cửa, Trịnh Diễm nhìn khắp một vòng, đều đã được quét dọn sạch sẽ, tâm tình rất vui. Lúc mua nhà có đi xem hai, ba lần, khi trở về đã có dự tính chỉnh sửa trong đầu, lập tức gọi người tới, chủ yếu là sửa lại nhà bếp.
Phòng ở của căn nhà này không lớn, thế mà bếp lại bị nàng sửa sang tưng bừng. Lên một danh sách để người đi mua nồi chén chậu muôi, thớt lò các kiểu, chất thành một đống trong phòng. Thích thú loay hoay một hồi, cuối cùng Trịnh Diễm cũng tạm hài lòng: “Đi mua vài cân thịt dê, mấy cân củ cải nữa. Rồi mang hết ớt trong nhà đến đây luôn cho ta.”
Trịnh đầu bếp muốn tự nấu khai trương.
A Tiếu khổ gần chết, mấy tháng trước khi Trịnh Diễm phá hư nhà bếp, độc hại chúng sinh, chị ta cũng có mặt, cũng nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi. Vội vàng khuyên can: “Thất nương, nhìn trời kìa, trong nhà bắt đầu dọn cơm rồi.” Trở về nhất định phải nói lại với phu nhân, chẳng phải do mình không đủ trung thành, mà Thất nương ra tay quá dã man!
Trịnh Diễm nhìn trời: “Còn sớm mà.”
“Nếu xe cộ thuận lợi thì đương nhiên còn sớm, nhưng bây giờ lại hỏng mất. Đầu kia vẫn còn bị chặn, không biết phải làm sao mới về được.” Lúc đầu chẳng qua là muốn kiếm cớ, càng nói càng sốt ruột thật: “Nhỡ đâu còn bị chặn, chúng ta đành phải đi bằng cổng khác, nhưng mà xe vẫn đang bị kẹt… Không được, ta phải đi xem, sao giờ vẫn chưa thấy đến, nếu mà không đến kịp thì phải chạy về nhà phái xe khác tới đón Thất nương.”
Trịnh Diễm: …
Có căn cứ địa riêng, cuối cùng Trịnh Diễm cũng có thể thử trổ tài tại địa bàn của mình, qua thử nghiệm, đã có thể hầm nồi thịt dê củ cải rất ngon. Thử xong, mang về nhà khoe. Lấy thịt dê, củ cải, thêm chút ớt, nấu một nồi canh thật ngon. Kì này không cho ớt, lúc hầm xong mới thêm một tí ớt khô vào, mùi thơm nghi ngút, gợi cảm giác thèm ăn.
Trịnh Tịnh Nghiệp lấy đũa gắp một miếng thịt dê vào miệng, nhai hai cái, nuốt: “Không tệ, không tệ. Thịt dê với củ cải đã hợp, không ngờ thêm chút ớt thì tinh thần lại thêm hưng phấn.”
Đỗ thị phụ họa thêm: “Tam nương cũng có nói, tay nghề nấu canh của Trịnh Diễm cũng khá hơn nhiều.” Ngụ ý bảo, con ngoan ngoãn lại cho mẹ già này xem, không được tiếp tục làm gì nguy hiểm, chỉ cho phép nấu canh mà thôi.
Trịnh Diễm: … Mọi người chờ đó!
Trịnh Thụy vừa uống canh, vừa cười. Nhưng Trịnh Uyển bên cạnh vô cùng thống khổ, cậu không ăn cay được! Nhưng nể mặt em gái, cũng bưng bát canh húp, nhìn trái phải, thấy Trịnh Diễm đang năn nỉ cha mẹ: “Xem đi xem đi, con đã nói là ăn ngon mà phải không? Cho con nấu món cay, cho con nấu món cay đi mà! Con sẽ còn nấu món ngon hơn nữa cho coi (lẩu)! Hai ngày nữa cả nhà mình cùng ăn~”
Trịnh Uyển quả quyết đổi lấy cái bát không Trịnh Thụy đã ăn hết, Trịnh Thụy rất kinh nhạc nhìn anh mình, Trịnh Uyển giơ nắm đấm trước mặt cậu. Tuy có hơi áo quần là lượt, nhưng trong các anh em, giá trị vũ lực của cậu là cao nhất, lúc diễn võ ở ngự tiền, Hoàng đế liếc mắt cái là chọn ngay làm con rể, không dè bất hạnh sao công chúa lại chết mất.
Trịnh Thụy rụt cổ, ôm bát, em húp! Dù gì em cũng thích!
Uống xong lại bị tiêu chảy, dù sao ớt cũng là thứ khá kích thích, trước kia hầu như chưa ăn lần nào, cũng chưa từng ăn nhiều đến thế. Dưới khả năng tự bảo vệ dạ dày của mình, bạn Trịnh Thụy, càng lúc càng khỏe mạnh
/127
|