BAO NHIÊU TIỂU NƯƠNG TỬ LANH LỢI MỚI NHẶT HẾT MỚ LỄ TIẾT NÁT VỤN RƠI ĐẦY ĐẤT CỦA HẮN CƠ CHỨ!
Bảo xuất giá trước thời hạn chỉ là nói đùa, nhưng lo lắng của Trì Tu Chi thì hoàn toàn có cơ sở, mấy năm nay, không chỉ có phụ nữ mới là nguy cơ hôn nhân. Tin tưởng Trịnh Diễm, nhưng Trì Tu Chi không tin được đám sói đói bên ngoài. Còn đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp không chịu gả con gái sớm vậy, nhìn Trì Tu Chi cuống cuồng sốt ruột như thế, âu cũng là một trong những thú vui của cha vợ.
May mà văn bia nhanh chóng được hoàn thành, sự hợp tác giữa của Trịnh Diễm và Lạc Tễ Tân cũng thưa dần, bản thân Trịnh Diễm tự thấy mình không phải thanh niên văn hóa gì đó, theo học Cố Ích Thuần nhiều năm là thế, nhưng vẫn chưa viết ra câu thơ được ưa thích nào. Nhiệm vụ của bạn trẻ Trịnh Diễm là giúp cha mình thực hiện âm mưu, không lâu sau liền thay đổi mục tiêu chú ý.
Tuổi tăng, không chỉ ‘người theo đuổi’ tăng, mà cả bạn bè xã giao nữa. Bạn mới của Trịnh Diễm kì này chính là cặp thê thiếp của cháu họ Vệ vương. Người cháu đó họ Triệu, tên Diên Thọ, vợ là Sử thị, thiếp Thường thị. Cả hai đều là giai nhân thanh tú, bất hạnh sao lại bước lên thuyền giặc của Triệu Diên Thọ.
Trịnh Diễm và Sử thị, Thường thị có duyên gặp mặt hai lần, ấn tượng về đối phương không tệ. Triệu Diên Thọ chỉ là một quan ngũ phẩm, cấp bậc xã giao của Sử thị, Thường thị có hạn, một nhà bọn họ có thể tới Hi Sơn là nhờ được dựa hơi Vệ vương, chẳng nhiều người muốn kết thân. Đám Trịnh Diễm thân thiết như vậy, Sử thị, Thường thị rất hoan nghênh.
Có Trịnh Diễm cầm đầu các tiểu cô nương gian đảng, cũng xem đã mắt công trạng chói lọi của Sử thị, Thường thị. Tính tình Sử thị, Thường thị thoải mái, không khó ở chung, các tiểu cô nương vui vẻ tám chuyện ríu rít cùng.
Thật ra người liên kết hai nhóm chính là Lục tẩu của Trịnh Diễm, Tiêu thị. Vệ vương là chú ruột của Tiêu thị, cả gia đình Vệ vương tới Hi Sơn, cũng có vài tiểu quận chúa đi theo, Tiêu thị nghe lời nhắc nhở của Trưởng công chúa Khánh Lâm, đưa em chồng Trịnh Diễm tới giao thiệp với các tiểu quận chúa tí chút. Sử thị, Thường thị và các tiểu quận chúa Vệ vương gia có chút giao tình, lúc đi ra vô tình gặp, mơ mơ hồ hồ thế nào lại nhận ra nhau. Thích tính cách đối phương, vậy nên qua lại nhiều hơn.
Xuyên không phá tam quan. (Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan và nhân sinh quan – ý bảo làm thay đổi quan điểm của đại bộ phận người.)
Gã mập Tiêu Lệnh Đức bị mất toi chức ‘Vương gia’. Lư Thế Huân bị mất phận ‘Tài tử’. Ngay cả Hoàng đế đương nhiệm Tiêu Chính Đạo cần phải mắc bệnh đa nghi nặng mà lại không ‘hoài nghi tất cả, dò xét mọi người, ngủ với phi tần mà lúc nào cũng lo có thai ngoài ý muốn, để ngoại thích có cơ hội lợi dụng’. Sử thị, Thường thị phá nát quan hệ thê thiếp thông thường. Bạn có từng gặp cặp thê thiếp nào lại thân thiết như một thể, không cùng hầu hạ trượng phu, mà chung tay quản lý đức ông chồng thế không? Chuyện là thế đó!
Mà khó ngờ hơn lại là, Trịnh Diễm cảm thấy hai người họ rất ăn ý. Các quận chúa, tiểu cô nương Trịnh đảng sau khi bắt đầu tiếp xúc đều rất thích bọn họ, mọi người cùng chuyện trò. Chẳng hạn như mọi người đều có vẻ rất tôn sùng Lạc Tễ Tân, nhắc tới Chu Nguyên thì giọng điệu chán chường, thấy các thế gia đầy rẫy khắp Hi Sơn, trong lời nói lại có vẻ khinh bỉ.
Trong các tài tử, Sử thị có vẻ khá tôn sùng Lạc Tễ Tân: “Không ngông cuồng, không lừa bịp, không cả nể ai, thế mới đúng là một người khiêm tốn.”
Thường thị than thở: “Tiếc thật, nếu có xuất thân tốt, không biết có bao tiểu nương tử hô gào đòi gả đâu – mà bây giờ, cũng không ít rồi nhỉ.”
Cửu nương nhà Vệ vương nói: “Nhắc tới thì chẳng phải cái tên Chu Nguyên kia cũng có nhiều tiểu nương tử đi theo lắm sao?” Trong giọng nói có vẻ chế nhạo.
Cô bé Lâm Dung mơ màng: “Quả thật Chu Nguyên cũng là một lang quân điển trai, tiếc là lại quá lông bông, mang theo ca kĩ tì nữ đi theo như thế.” Thật đáng tiếc, nói cách khác…
Đại nương nhà Tào vương đã lấy chồng, nói chuyện không thèm nể nang: “Lông bông là như lông như bông (*), còn ai dám gả cho hắn nữa?” Nói xong cười khanh khách. Bị em gái chọt mấy cái, trở lại bình thường - ở đây còn mấy cô gái chưa chồng đấy. Lúc này mới ngượng ngùng, cảm thấy đã lỡ lời, muốn giải thích, nhưng sợ càng bôi càng đen, đành ngậm miệng không nói, Trịnh lục tẩu (nhiều Tiêu thị quá, phải chia ra để nói cho rõ) liếc chị mình mấy lần.
(*) Cứ hiểu theo nghĩa đen nhất bạn có thể.
Trịnh Diễm nghe hiểu, thầm tặc lưỡi, con gái nhà các chị đều thế cả sao?
Trên đường về, Tiêu thị cố tình muốn đi cùng xe với Trịnh Diễm, giải thích nhiệt tình: “Đại nương nói thế, muội đừng để ý, tỷ ấy như thế, chúng ta cũng đừng chấp nhặt làm chi. Các tài tử ấy à, dù là Lạc Tễ Tân hay Chu Nguyên, cũng đều không bằng Trì lang quân.” Còn nói phụ nữ phải có nguyên tắc này phẩm hạnh kia, gián tiếp chứng minh giá trị quan của mình không giống các chị em trong nhà.
Trịnh Diễm dở khóc dở cười: “Lục nương nói đúng, trừ cha và thầy ra, chỉ có Trì lang là tốt nhất thôi.”
Tiêu thị vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng không dám vẽ chân cho rắn nói gì thêm, trong lòng thầm giận đại tỷ quá vô ý, tại sao lại nói những lời như thế trước mặt em chồng mình.
Về đến nhà, Trịnh Đức Khiêm đang ngồi tán dóc với các anh em: “Chu Nguyên lại vừa đòi một mỹ tì từ Hạ công gia, thế thì bao nhiêu tiểu nương tử lanh lợi đều theo hắn cả rồi.”
Trịnh Diễm nghe xong, bĩu môi: “Sao thế được, tài tử như thế, bao nhiêu tiểu nương tử lanh lợi mới nhặt hết mớ lễ tiết nát vụn rơi đầy đất của hắn chứ!”
Các cháu nhảy dựng lên, chào cô, thưa thím, hoảng hốt kéo nhau chạy như chim tan bầy.
Tiêu thị cười đến mức gập người: “Cái miệng của Thất nương, đúng là bén sắc như dao.”
***
Chu Nguyên bị Trịnh Diễm chế nhạo thì gặp phải đại vận, được Hoàng đế chọn trúng, cho vời tới làm phò mã.
Hoàng đế nhiều con trai, con gái cũng chẳng ít, gả con gái còn khó hơn cưới con dâu gấp mấy lần. Bất đắc dĩ, Hoàng đế đành phải tìm vài người không quá tệ trong số các huân quý khi so với khuôn mặt của Trì Tu Chi, đếm tới đếm lui, vẫn không đủ, nhìn qua nhìn lại, trong đám tài tử có Chu Nguyên khá là phù hợp: Tuổi trẻ, có tài, dù gì cũng là thế gia, thôi thì hắn vậy.
Về phần tham hoa háo sắc, Chu Nguyên phong lưu mà không hạ lưu, nói một cách khác, người không phong lưu uổng thiếu niên, trưởng thành rồi là sẽ ổn. Là cha vợ có đầy đủ vợ nhỏ vợ bé, Hoàng đế đã ở mức khoan dung tối đa trước hành vi yêu đương trước khi cưới của con rể .
Chu Nguyên nghe Hoàng đế gọi tới, rất là tự đắc. Nhiều tài tử như vậy, mấy tháng qua cũng chỉ được uống rượu với Hoàng đế vài lần, chỉ có ba người Lạc Tễ Tân, Tạ Du và hắn là nổi bật nhất. Đừng thấy mọi người ở quê xuất chúng là thế, cùng đến đây, sẽ phân cao thấp. Mà cái cao thấp này không phải tự phong, do mấy tháng ở chung tự dưng hình thành, sao Chu Nguyên không đắc ý cho được?
Chu Nguyên vào cung Thúy Vi, vừa bước qua cửa điện liền cảm thấy có yêu khí, liếc mắt, đệch! Tên Trì Tu Chi này cũng ở đây! Trì Tu Chi mặt mày nghiêm túc làm bình bông dưới tay Hoàng đế, đằng sau có vài người viết tốc kí, Chu Nguyên biết, đó là Sử quan. Khuôn mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, được gọi tới một mình, lại có Sử quan ghi chép, là chuyện lớn!
Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên cúi chào, luôn miệng không ngớt: “Tốt lắm.” Nhìn Chu Nguyên, quay sang Trì Tu Chi, ừ thì không thua kém nhiều, cũng được, cũng được.
“Cho ngồi.”
Chu Nguyên cảm tạ rồi ngồi xuống, trong mắt có vẻ hớn hở, nhưng trên mặt lại tỏ ra rụt rè.
Hoàng đế ôn hòa hỏi Chu Nguyên: “Năm nay khanh bao nhiêu? Cha mẹ có ở trong phủ không? Cha mẹ ở quê mà đi xa, không lo lắng cho gia đình sao?”
Chu Nguyên trả lời từng việc, đương nhiên nuốt câu ‘lo cho cha mẹ ở nhà toàn diễn vai phụ’ xuống. Hoàng đế lại tiếp: “Cha mẹ khanh không lo cho khanh sao? Ra ngoài không có người quan tâm, chỉ tùy tiện mang vài thị tì thế là xong à?”
“!”
Tình hình có vẻ không đúng, Chu Nguyên cẩn thận đánh giá xung quanh, Trì Tu Chi còn mỉm cười với hắn một cái, cười đến mức lông tóc Chu Nguyên dựng thẳng cả lên: “Sao bệ hạ lại hỏi vậy?”
Hoàng đế lại tiếp: “Khanh chưa lấy vợ phải không?”
Hoàng đế muốn làm mai? Không đúng! Hoàng đế cũng có con gái mà! Chu Nguyên ậm ờ: “Chưa cưới, nhưng không biết trong nhà có…”
Hoàng đế vui vẻ: “Vậy xong rồi, xong rồi, trẫm đã gửi tin cho cha mẹ khanh rồi.”
Chu Nguyên muốn nổi điên: “Thần không hề biết chuyện này!”
“Cưới xin là chuyện lớn, theo lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối, không phải bây giờ khanh cũng biết rồi sao? Nhà khanh đúng là danh môn, chuyện gì cũng tuân thủ lễ pháp, cha mẹ khanh đã lên đường tới kinh rồi đấy!”
Chu Nguyên: … Giả ngây giả dại là không được, cha mẹ đã đồng ý chuyện cưới xin, nếu dám phản đối, sẽ không thể thoát khỏi cái mũ bất hiếu.
Trì Tu Chi cười rất là tươi, Hoài Ân còn chọc cười góp vui với Hoàng đế: “Thánh nhân nhìn kìa, Tân phò mã vui đến ngốc ra luôn.”
Ông mới ngốc, cả nhà ông đều ngốc, mười dặm quanh nhà ông đều ngốc!
***
“Hả? Chu Nguyên? Cưới ai cơ?” Trịnh Diễm rất nghi ngờ, “Không phải Thánh nhân già rồi mắt kém đấy chứ?”
“Làm phò mã của công chúa An Nghi (Tiêu Lệnh Viện),” Trì Tu Chi rất không vui mà bẹo má Trịnh Diễm, “Thánh nhân tự có tính toán riêng, nếu lấy người khác thay công chúa An Nghi thì cũng đáng tiếc.”
Trịnh Diễm né tay chàng: “Cũng đúng. Hai người này gặp nhau, không biết ai xui xẻo hơn ai. À? Không đúng! Hình như em có nghe nói… hai người bọn họ từng đi dạo quanh bờ hồ với nhau cơ mà.” Hơi có dấu hiệu dụ dỗ quyến rũ.
“Ừ, dạo quanh hồ, công chúa An Nghi xua sáu tì nữ bên người Chu Nguyên xuống nước.”
“… Em nhớ rồi.”
Trì Tu Chi càng không vui: “Nhớ hắn làm gì!”
Trịnh Diễm muốn cười mà không được, nhìn chàng, Trì Tu Chi giận, kéo Trịnh Diễm đến hôn hít tứ lung tung một hồi, ôm ôm hôn hôn xong mới thở dài nặng nề hỏi: “Bao giờ nàng mới gả cho ta đây?”
“Chàng chẳng ngoan chút nào, lúc chàng bị người ta đuổi theo quăng trái cây đầy đường, em có giục chàng đâu, hiện tại cứ thế này đi đã.”
“Ai bảo vợ ta tuyệt vời thế này? Nếu chẳng phải ta ra tay sớm, không chừng bọn họ đã đánh nhau vỡ đầu đến cướp mất rồi đây?”
“Em là người ai muốn cướp thì cướp được sao? Đổi người tới là chàng thử xem!”
Trì Tu Chi vùi mặt sau gáy Trịnh Diễm: “Thật giống như mơ.”
Trịnh Diễm dịu dàng vỗ lưng của chàng dỗ dành: “Vậy thì đừng tỉnh, chàng dám tỉnh, em sẽ đánh ngất ngay, để chàng được tiếp tục nằm mộng.”
Trì Tu Chi cúi đầu bật cười, hơi thở phả trên da, cảm thấy ngứa ngáy, ngứa vào tận tim can.
“Ú òa! Ú òa!” Hễ có hai câu giống nhau xuất hiện, phân nửa là Cố Ninh. Hai người vội vàng tách ra, sợ dạy hư trẻ em.
Cố Ninh chạy tới, chìa tay đòi ôm, Trịnh Diễm định đưa tay, Trì Tu Chi ngăn lại, Cố Ninh không vui: “Sư huynh bỏ tay ra, đệ muốn được a tỷ ôm.”
“Đàn ông không được để phụ nữ ôm, không cao được đâu,” Trì Tu Chi nghiêm túc lừa cậu nhóc, “Đệ xem có người đàn ông nào lại để phụ nữ ôm đâu?”
“Cho nên đàn ông chỉ được để đàn ông ôm thôi sao?” Vẻ mặt Cố Ninh hoài nghi.
Trì Tu Chi nói xạo tỉnh bơ: “Đệ biết là được rồi, thế tại sao đột nhiên chạy tới đây?”
“À! Dưới quê gửi thư, mẹ muốn cho người tới gọi, đệ chạy trước. Đệ chăm không? Chăm không?”
Trịnh Diễm và Trì Tu Chi liếc nhìn nhau, cùng tới chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trì Tu Chi khách sáo bảo: “A Ninh rất chăm, thế đệ có thông minh không?”
“Đương nhiên đương nhiên, thông minh, thông minh chứ.”
“Vậy thông minh có biết trong thư nói gì không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Ninh mím lại, tựa như muốn òa khóc: “Không biết… Vậy đệ có thông minh hay không? Có hay không? Có hay không?”
Trịnh Diễm nhéo Trì Tu Chi một cái, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh: “Không phải, không phải đâu, A Ninh thông minh nhất, A Ninh mà thấy thư thì cũng sẽ biết thôi? Bọn tỷ không thấy, cũng nào biết gì đâu.”
Trên mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm ra vẻ thản nhiên, nhưng Trịnh Diễm biết bà đang rất bực mình, đáng ra sư mẫu không nên thể hiện vẻ mặt như vậy trước mặt học trò của chồng mình. Thấy cặp vợ chồng son đi tới, vẻ mặt của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng không thay đổi gì nhiều: “Các con tới đấy à?” Khiến Cố Ninh đang nhao nhao đòi đọc thư cũng sợ không dám hó hé gì nữa.
“Sư mẫu có gì dặn dò ạ?” Trì Tu Chi không nhanh không chậm hỏi.
“Xem đi!” Trưởng công chúa Khánh Lâm tức tối nói, “Thư của Cố gia, Cố Đỉnh muốn đưa em gái mình vào kinh đợi gả.”
Nếu chỉ như thế thì sẽ không khiến Trưởng công chúa Khánh Lâm có vẻ mặt như vậy, Trịnh Diễm hoài nghi đọc thử, thì ra, người ta không chịu ở nhà Cố Ích Thuần, muốn ở tại nhà cũ Cố gia. Cha của Cố Đỉnh đang bận việc, không thể bứt ra, ông nội lại cao tuổi. Vốn phải để Cố Ích Thuần chăm sóc, kết quả là? Mặc kệ không thèm dựa vào chú ruột, ngược lại nhờ bổn gia Cố gia, đúng là coi thường người khác!
Trịnh Diễm nói: “Dù gì cũng phải sau khi về kinh mới tới, còn một tháng nữa, không biết trong này có biến cố gì, phân nửa vẫn cần người để ý tới.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh: “Ta không cần biến cố gì! Thích tới hay không! Ta còn được bớt việc ấy chứ! Có điều nói cho các con biết, nếu thầy con có gì không thoải mái, các con hãy khuyên nhủ một chút. Hành động lưỡng lự, dễ gặp tai ương!”
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng đáp: “Dạ vâng.”
Bảo xuất giá trước thời hạn chỉ là nói đùa, nhưng lo lắng của Trì Tu Chi thì hoàn toàn có cơ sở, mấy năm nay, không chỉ có phụ nữ mới là nguy cơ hôn nhân. Tin tưởng Trịnh Diễm, nhưng Trì Tu Chi không tin được đám sói đói bên ngoài. Còn đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp không chịu gả con gái sớm vậy, nhìn Trì Tu Chi cuống cuồng sốt ruột như thế, âu cũng là một trong những thú vui của cha vợ.
May mà văn bia nhanh chóng được hoàn thành, sự hợp tác giữa của Trịnh Diễm và Lạc Tễ Tân cũng thưa dần, bản thân Trịnh Diễm tự thấy mình không phải thanh niên văn hóa gì đó, theo học Cố Ích Thuần nhiều năm là thế, nhưng vẫn chưa viết ra câu thơ được ưa thích nào. Nhiệm vụ của bạn trẻ Trịnh Diễm là giúp cha mình thực hiện âm mưu, không lâu sau liền thay đổi mục tiêu chú ý.
Tuổi tăng, không chỉ ‘người theo đuổi’ tăng, mà cả bạn bè xã giao nữa. Bạn mới của Trịnh Diễm kì này chính là cặp thê thiếp của cháu họ Vệ vương. Người cháu đó họ Triệu, tên Diên Thọ, vợ là Sử thị, thiếp Thường thị. Cả hai đều là giai nhân thanh tú, bất hạnh sao lại bước lên thuyền giặc của Triệu Diên Thọ.
Trịnh Diễm và Sử thị, Thường thị có duyên gặp mặt hai lần, ấn tượng về đối phương không tệ. Triệu Diên Thọ chỉ là một quan ngũ phẩm, cấp bậc xã giao của Sử thị, Thường thị có hạn, một nhà bọn họ có thể tới Hi Sơn là nhờ được dựa hơi Vệ vương, chẳng nhiều người muốn kết thân. Đám Trịnh Diễm thân thiết như vậy, Sử thị, Thường thị rất hoan nghênh.
Có Trịnh Diễm cầm đầu các tiểu cô nương gian đảng, cũng xem đã mắt công trạng chói lọi của Sử thị, Thường thị. Tính tình Sử thị, Thường thị thoải mái, không khó ở chung, các tiểu cô nương vui vẻ tám chuyện ríu rít cùng.
Thật ra người liên kết hai nhóm chính là Lục tẩu của Trịnh Diễm, Tiêu thị. Vệ vương là chú ruột của Tiêu thị, cả gia đình Vệ vương tới Hi Sơn, cũng có vài tiểu quận chúa đi theo, Tiêu thị nghe lời nhắc nhở của Trưởng công chúa Khánh Lâm, đưa em chồng Trịnh Diễm tới giao thiệp với các tiểu quận chúa tí chút. Sử thị, Thường thị và các tiểu quận chúa Vệ vương gia có chút giao tình, lúc đi ra vô tình gặp, mơ mơ hồ hồ thế nào lại nhận ra nhau. Thích tính cách đối phương, vậy nên qua lại nhiều hơn.
Xuyên không phá tam quan. (Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan và nhân sinh quan – ý bảo làm thay đổi quan điểm của đại bộ phận người.)
Gã mập Tiêu Lệnh Đức bị mất toi chức ‘Vương gia’. Lư Thế Huân bị mất phận ‘Tài tử’. Ngay cả Hoàng đế đương nhiệm Tiêu Chính Đạo cần phải mắc bệnh đa nghi nặng mà lại không ‘hoài nghi tất cả, dò xét mọi người, ngủ với phi tần mà lúc nào cũng lo có thai ngoài ý muốn, để ngoại thích có cơ hội lợi dụng’. Sử thị, Thường thị phá nát quan hệ thê thiếp thông thường. Bạn có từng gặp cặp thê thiếp nào lại thân thiết như một thể, không cùng hầu hạ trượng phu, mà chung tay quản lý đức ông chồng thế không? Chuyện là thế đó!
Mà khó ngờ hơn lại là, Trịnh Diễm cảm thấy hai người họ rất ăn ý. Các quận chúa, tiểu cô nương Trịnh đảng sau khi bắt đầu tiếp xúc đều rất thích bọn họ, mọi người cùng chuyện trò. Chẳng hạn như mọi người đều có vẻ rất tôn sùng Lạc Tễ Tân, nhắc tới Chu Nguyên thì giọng điệu chán chường, thấy các thế gia đầy rẫy khắp Hi Sơn, trong lời nói lại có vẻ khinh bỉ.
Trong các tài tử, Sử thị có vẻ khá tôn sùng Lạc Tễ Tân: “Không ngông cuồng, không lừa bịp, không cả nể ai, thế mới đúng là một người khiêm tốn.”
Thường thị than thở: “Tiếc thật, nếu có xuất thân tốt, không biết có bao tiểu nương tử hô gào đòi gả đâu – mà bây giờ, cũng không ít rồi nhỉ.”
Cửu nương nhà Vệ vương nói: “Nhắc tới thì chẳng phải cái tên Chu Nguyên kia cũng có nhiều tiểu nương tử đi theo lắm sao?” Trong giọng nói có vẻ chế nhạo.
Cô bé Lâm Dung mơ màng: “Quả thật Chu Nguyên cũng là một lang quân điển trai, tiếc là lại quá lông bông, mang theo ca kĩ tì nữ đi theo như thế.” Thật đáng tiếc, nói cách khác…
Đại nương nhà Tào vương đã lấy chồng, nói chuyện không thèm nể nang: “Lông bông là như lông như bông (*), còn ai dám gả cho hắn nữa?” Nói xong cười khanh khách. Bị em gái chọt mấy cái, trở lại bình thường - ở đây còn mấy cô gái chưa chồng đấy. Lúc này mới ngượng ngùng, cảm thấy đã lỡ lời, muốn giải thích, nhưng sợ càng bôi càng đen, đành ngậm miệng không nói, Trịnh lục tẩu (nhiều Tiêu thị quá, phải chia ra để nói cho rõ) liếc chị mình mấy lần.
(*) Cứ hiểu theo nghĩa đen nhất bạn có thể.
Trịnh Diễm nghe hiểu, thầm tặc lưỡi, con gái nhà các chị đều thế cả sao?
Trên đường về, Tiêu thị cố tình muốn đi cùng xe với Trịnh Diễm, giải thích nhiệt tình: “Đại nương nói thế, muội đừng để ý, tỷ ấy như thế, chúng ta cũng đừng chấp nhặt làm chi. Các tài tử ấy à, dù là Lạc Tễ Tân hay Chu Nguyên, cũng đều không bằng Trì lang quân.” Còn nói phụ nữ phải có nguyên tắc này phẩm hạnh kia, gián tiếp chứng minh giá trị quan của mình không giống các chị em trong nhà.
Trịnh Diễm dở khóc dở cười: “Lục nương nói đúng, trừ cha và thầy ra, chỉ có Trì lang là tốt nhất thôi.”
Tiêu thị vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng không dám vẽ chân cho rắn nói gì thêm, trong lòng thầm giận đại tỷ quá vô ý, tại sao lại nói những lời như thế trước mặt em chồng mình.
Về đến nhà, Trịnh Đức Khiêm đang ngồi tán dóc với các anh em: “Chu Nguyên lại vừa đòi một mỹ tì từ Hạ công gia, thế thì bao nhiêu tiểu nương tử lanh lợi đều theo hắn cả rồi.”
Trịnh Diễm nghe xong, bĩu môi: “Sao thế được, tài tử như thế, bao nhiêu tiểu nương tử lanh lợi mới nhặt hết mớ lễ tiết nát vụn rơi đầy đất của hắn chứ!”
Các cháu nhảy dựng lên, chào cô, thưa thím, hoảng hốt kéo nhau chạy như chim tan bầy.
Tiêu thị cười đến mức gập người: “Cái miệng của Thất nương, đúng là bén sắc như dao.”
***
Chu Nguyên bị Trịnh Diễm chế nhạo thì gặp phải đại vận, được Hoàng đế chọn trúng, cho vời tới làm phò mã.
Hoàng đế nhiều con trai, con gái cũng chẳng ít, gả con gái còn khó hơn cưới con dâu gấp mấy lần. Bất đắc dĩ, Hoàng đế đành phải tìm vài người không quá tệ trong số các huân quý khi so với khuôn mặt của Trì Tu Chi, đếm tới đếm lui, vẫn không đủ, nhìn qua nhìn lại, trong đám tài tử có Chu Nguyên khá là phù hợp: Tuổi trẻ, có tài, dù gì cũng là thế gia, thôi thì hắn vậy.
Về phần tham hoa háo sắc, Chu Nguyên phong lưu mà không hạ lưu, nói một cách khác, người không phong lưu uổng thiếu niên, trưởng thành rồi là sẽ ổn. Là cha vợ có đầy đủ vợ nhỏ vợ bé, Hoàng đế đã ở mức khoan dung tối đa trước hành vi yêu đương trước khi cưới của con rể .
Chu Nguyên nghe Hoàng đế gọi tới, rất là tự đắc. Nhiều tài tử như vậy, mấy tháng qua cũng chỉ được uống rượu với Hoàng đế vài lần, chỉ có ba người Lạc Tễ Tân, Tạ Du và hắn là nổi bật nhất. Đừng thấy mọi người ở quê xuất chúng là thế, cùng đến đây, sẽ phân cao thấp. Mà cái cao thấp này không phải tự phong, do mấy tháng ở chung tự dưng hình thành, sao Chu Nguyên không đắc ý cho được?
Chu Nguyên vào cung Thúy Vi, vừa bước qua cửa điện liền cảm thấy có yêu khí, liếc mắt, đệch! Tên Trì Tu Chi này cũng ở đây! Trì Tu Chi mặt mày nghiêm túc làm bình bông dưới tay Hoàng đế, đằng sau có vài người viết tốc kí, Chu Nguyên biết, đó là Sử quan. Khuôn mặt không khỏi trở nên nghiêm túc, được gọi tới một mình, lại có Sử quan ghi chép, là chuyện lớn!
Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên cúi chào, luôn miệng không ngớt: “Tốt lắm.” Nhìn Chu Nguyên, quay sang Trì Tu Chi, ừ thì không thua kém nhiều, cũng được, cũng được.
“Cho ngồi.”
Chu Nguyên cảm tạ rồi ngồi xuống, trong mắt có vẻ hớn hở, nhưng trên mặt lại tỏ ra rụt rè.
Hoàng đế ôn hòa hỏi Chu Nguyên: “Năm nay khanh bao nhiêu? Cha mẹ có ở trong phủ không? Cha mẹ ở quê mà đi xa, không lo lắng cho gia đình sao?”
Chu Nguyên trả lời từng việc, đương nhiên nuốt câu ‘lo cho cha mẹ ở nhà toàn diễn vai phụ’ xuống. Hoàng đế lại tiếp: “Cha mẹ khanh không lo cho khanh sao? Ra ngoài không có người quan tâm, chỉ tùy tiện mang vài thị tì thế là xong à?”
“!”
Tình hình có vẻ không đúng, Chu Nguyên cẩn thận đánh giá xung quanh, Trì Tu Chi còn mỉm cười với hắn một cái, cười đến mức lông tóc Chu Nguyên dựng thẳng cả lên: “Sao bệ hạ lại hỏi vậy?”
Hoàng đế lại tiếp: “Khanh chưa lấy vợ phải không?”
Hoàng đế muốn làm mai? Không đúng! Hoàng đế cũng có con gái mà! Chu Nguyên ậm ờ: “Chưa cưới, nhưng không biết trong nhà có…”
Hoàng đế vui vẻ: “Vậy xong rồi, xong rồi, trẫm đã gửi tin cho cha mẹ khanh rồi.”
Chu Nguyên muốn nổi điên: “Thần không hề biết chuyện này!”
“Cưới xin là chuyện lớn, theo lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối, không phải bây giờ khanh cũng biết rồi sao? Nhà khanh đúng là danh môn, chuyện gì cũng tuân thủ lễ pháp, cha mẹ khanh đã lên đường tới kinh rồi đấy!”
Chu Nguyên: … Giả ngây giả dại là không được, cha mẹ đã đồng ý chuyện cưới xin, nếu dám phản đối, sẽ không thể thoát khỏi cái mũ bất hiếu.
Trì Tu Chi cười rất là tươi, Hoài Ân còn chọc cười góp vui với Hoàng đế: “Thánh nhân nhìn kìa, Tân phò mã vui đến ngốc ra luôn.”
Ông mới ngốc, cả nhà ông đều ngốc, mười dặm quanh nhà ông đều ngốc!
***
“Hả? Chu Nguyên? Cưới ai cơ?” Trịnh Diễm rất nghi ngờ, “Không phải Thánh nhân già rồi mắt kém đấy chứ?”
“Làm phò mã của công chúa An Nghi (Tiêu Lệnh Viện),” Trì Tu Chi rất không vui mà bẹo má Trịnh Diễm, “Thánh nhân tự có tính toán riêng, nếu lấy người khác thay công chúa An Nghi thì cũng đáng tiếc.”
Trịnh Diễm né tay chàng: “Cũng đúng. Hai người này gặp nhau, không biết ai xui xẻo hơn ai. À? Không đúng! Hình như em có nghe nói… hai người bọn họ từng đi dạo quanh bờ hồ với nhau cơ mà.” Hơi có dấu hiệu dụ dỗ quyến rũ.
“Ừ, dạo quanh hồ, công chúa An Nghi xua sáu tì nữ bên người Chu Nguyên xuống nước.”
“… Em nhớ rồi.”
Trì Tu Chi càng không vui: “Nhớ hắn làm gì!”
Trịnh Diễm muốn cười mà không được, nhìn chàng, Trì Tu Chi giận, kéo Trịnh Diễm đến hôn hít tứ lung tung một hồi, ôm ôm hôn hôn xong mới thở dài nặng nề hỏi: “Bao giờ nàng mới gả cho ta đây?”
“Chàng chẳng ngoan chút nào, lúc chàng bị người ta đuổi theo quăng trái cây đầy đường, em có giục chàng đâu, hiện tại cứ thế này đi đã.”
“Ai bảo vợ ta tuyệt vời thế này? Nếu chẳng phải ta ra tay sớm, không chừng bọn họ đã đánh nhau vỡ đầu đến cướp mất rồi đây?”
“Em là người ai muốn cướp thì cướp được sao? Đổi người tới là chàng thử xem!”
Trì Tu Chi vùi mặt sau gáy Trịnh Diễm: “Thật giống như mơ.”
Trịnh Diễm dịu dàng vỗ lưng của chàng dỗ dành: “Vậy thì đừng tỉnh, chàng dám tỉnh, em sẽ đánh ngất ngay, để chàng được tiếp tục nằm mộng.”
Trì Tu Chi cúi đầu bật cười, hơi thở phả trên da, cảm thấy ngứa ngáy, ngứa vào tận tim can.
“Ú òa! Ú òa!” Hễ có hai câu giống nhau xuất hiện, phân nửa là Cố Ninh. Hai người vội vàng tách ra, sợ dạy hư trẻ em.
Cố Ninh chạy tới, chìa tay đòi ôm, Trịnh Diễm định đưa tay, Trì Tu Chi ngăn lại, Cố Ninh không vui: “Sư huynh bỏ tay ra, đệ muốn được a tỷ ôm.”
“Đàn ông không được để phụ nữ ôm, không cao được đâu,” Trì Tu Chi nghiêm túc lừa cậu nhóc, “Đệ xem có người đàn ông nào lại để phụ nữ ôm đâu?”
“Cho nên đàn ông chỉ được để đàn ông ôm thôi sao?” Vẻ mặt Cố Ninh hoài nghi.
Trì Tu Chi nói xạo tỉnh bơ: “Đệ biết là được rồi, thế tại sao đột nhiên chạy tới đây?”
“À! Dưới quê gửi thư, mẹ muốn cho người tới gọi, đệ chạy trước. Đệ chăm không? Chăm không?”
Trịnh Diễm và Trì Tu Chi liếc nhìn nhau, cùng tới chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trì Tu Chi khách sáo bảo: “A Ninh rất chăm, thế đệ có thông minh không?”
“Đương nhiên đương nhiên, thông minh, thông minh chứ.”
“Vậy thông minh có biết trong thư nói gì không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Ninh mím lại, tựa như muốn òa khóc: “Không biết… Vậy đệ có thông minh hay không? Có hay không? Có hay không?”
Trịnh Diễm nhéo Trì Tu Chi một cái, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh: “Không phải, không phải đâu, A Ninh thông minh nhất, A Ninh mà thấy thư thì cũng sẽ biết thôi? Bọn tỷ không thấy, cũng nào biết gì đâu.”
Trên mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm ra vẻ thản nhiên, nhưng Trịnh Diễm biết bà đang rất bực mình, đáng ra sư mẫu không nên thể hiện vẻ mặt như vậy trước mặt học trò của chồng mình. Thấy cặp vợ chồng son đi tới, vẻ mặt của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng không thay đổi gì nhiều: “Các con tới đấy à?” Khiến Cố Ninh đang nhao nhao đòi đọc thư cũng sợ không dám hó hé gì nữa.
“Sư mẫu có gì dặn dò ạ?” Trì Tu Chi không nhanh không chậm hỏi.
“Xem đi!” Trưởng công chúa Khánh Lâm tức tối nói, “Thư của Cố gia, Cố Đỉnh muốn đưa em gái mình vào kinh đợi gả.”
Nếu chỉ như thế thì sẽ không khiến Trưởng công chúa Khánh Lâm có vẻ mặt như vậy, Trịnh Diễm hoài nghi đọc thử, thì ra, người ta không chịu ở nhà Cố Ích Thuần, muốn ở tại nhà cũ Cố gia. Cha của Cố Đỉnh đang bận việc, không thể bứt ra, ông nội lại cao tuổi. Vốn phải để Cố Ích Thuần chăm sóc, kết quả là? Mặc kệ không thèm dựa vào chú ruột, ngược lại nhờ bổn gia Cố gia, đúng là coi thường người khác!
Trịnh Diễm nói: “Dù gì cũng phải sau khi về kinh mới tới, còn một tháng nữa, không biết trong này có biến cố gì, phân nửa vẫn cần người để ý tới.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh: “Ta không cần biến cố gì! Thích tới hay không! Ta còn được bớt việc ấy chứ! Có điều nói cho các con biết, nếu thầy con có gì không thoải mái, các con hãy khuyên nhủ một chút. Hành động lưỡng lự, dễ gặp tai ương!”
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng đáp: “Dạ vâng.”
/127
|