Editor: Trần Thu Lệ
Sau khi kết hôn được nửa năm thì Hướng Vi mang thai. Nói đến chuyện này, Chu Thần Dật lại muốn tức giận tự biết bản thân mình thúc dục không đúng chỗ. Lúc trước, khi Chu Thần Dật phát hiện dì cả của Hướng Vi không tới, nên hỏi cô có phải đã có thai rồi không. Hướng Vi ‘lời thề son sắt’(chắc chắn) là làm sao có thể nhanh như vậy được, dì cả không tới có thể là do gần đây cô quá bận rộn mà thôi, chờ hết bận rồi sẽ đi khám bác sĩ xem sao, mua thuốc uống là được mà. Nói mới nhớ, trước kia đã từng có một lần, đến ba tháng mà dì cả cũng không tới, sau đó đi khám bác sĩ rồi uống thuốc là trở lại bình thường. Còn cả ngày cười anh bị thần kinh, muốn con đến điên rôi.
Chu Thần Dật bị cô chế nhạo một trận, nên cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Bản thân Hướng Vi cũng bực bội chứ, đoạn thời gian đó cô có vẻ bận rộn, nên cũng không chú ý đến tình hình sức khỏe của bản thân. Bởi vì trước kia cũng có tình trạng hai ba tháng dì cả không tới, nên không tới mình sẽ mang thai. Cô sợ bản thân mình ôm lòng hy vọng rồi kết quả lại thành ‘công dã tràng’(không được gì), Lúc mới vừa kết hôn, Hướng Vi cũng đã từng chờ đợi, nhưng mỗi khi đúng giờ dì cả lại đến, cứ sau mấy tháng như thế, vốn dĩ Hướng Vi đang hăng hái cũng trở nên chán nản luôn. Lại có một lần còn tưởng rằng mình bị vô sinh, lén lút đi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cô rất khỏe mạnh, còn an ủi cô đừng quá lo lắng, nên thả lỏng tâm tình rồi sẽ có con thôi.
Người thân hai nhà nghe tin Hướng Vi mang thai, Diệp Hân và Trần Mai đều nói muốn qua chăm sóc Hướng Vi. Hướng Vi nghĩ lúc này mới hơn một tháng, bảo bảo vẫn còn nhỏ, muốn để bảo bảo lớn hơn chút nữa rồi hai mẹ hãy qua. Hướng Vi khuyên can mãi mới xóa bỏ được ý nghĩ muốn qua đây sớm của hai bà mẹ.
Từ sau khi biết bà xã mang thai, Chu Thần Dật kiên quyết yêu cầu Hướng Vi tạm thời ngừng làm việc, ở nhà an tâm dưỡng thai. Hướng Vi vốn là người không chịu ngồi yên, nên cô không đồng ý, nên địa điểm làm việc liền được chuyển về nhà, sau đó mỗi tuần Chu Thần Dật sẽ lái xe đưa cô đến công ty một lần để thăm nom.
Mang thai hơn sáu mươi ngày, Chu Thần Dật đưa Hướng Vi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc đang siêu âm, bác sĩ vô cùng ngạc nhiên nhìn người mẹ trẻ trước mặt, trong lòng Hướng Vi lo lắng, sợ bảo bảo có chuyện gì ngoài ý muốn, vừa muốn hỏi, bác sĩ liền vui mừng nói: “Bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh.”
Hướng Vi nghe xong dĩ nhiên rất vui vẻ, “Bác sĩ, bác nói trong bụng tôi không chỉ có một bảo bảo?”
Bác sĩ Hoàng cười nói: “Tuy hiện giờ trường hợp mang đa(song sinh trở lên) thai rất nhiều, nhưng đa số là thông qua các vị thuốc hoặc là bằng công nghệ thụ tinh nhân tạo, nhưng trường hợp mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên như hai người lại không gặp được nhiều. Chúc mừng hai người.”
Hướng Vi há hốc mồm, lúc trước nghĩ tới bản thân có thể mang thai song sinh, bởi vì ba Chu Thần Dật cũng là một trong bào thai song sinh, nên cô và Chu Thần Dật rất có khả năng sẽ mang thai song sinh. Đang lúc thích có bảo bảo, Hướng Vi liền nói với Chu Thần Dật, nếu mang thai song sinh thì sẽ cho một bảo bảo mang họ Hướng, Chu Thần cũng đồng ý. Lúc nghe bác sĩ nói cô mang ba bảo bảo, Hướng Vi cầm tay ông xã không nhịn được vui mừng đến rơi nước mắt.
Lúc còn đang ở trong bệnh viện, Chu Thần Dật liền báo cho hai nhà biết chuyện này, Diệp Hân và Trần Mai tất nhiên là rất vui mừng, nói sẽ bay đến đây chăm sóc Hướng Vi ngay lập tức.
Diệp Hân và Trần Mai nghe tin Hướng Vi mang thai ba bảo bảo, vội vàng lấy đồ lúc trước đã chuẩn bị ra đóng gói lại, hai người mua vé máy bay, ngày hôm sau đã bay đến Thượng Hải rồi.
Nửa tháng gần đây, Hướng Vi bắt đầu bị ốm nghén kịch liệt, ăn vào nôn ra, nôn ra lại tiếp tục ăn vào. Chu Thần Dật bên cạnh rất lo lắng, bây giờ hai bà mẹ đều đến đây, nên lòng thấp thỏm cũng để xuống một chút. Vi Vi mang ba bảo bảo, vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng khi Chu Thần Dật tham khảo tài liệu liên quan, tảng đá trong lòng lại nhấc lên rồi.
Hơn bốn tháng sau, tình trạng ốm nghén của Hướng Vi mới kết thúc. Bản thân Trần Mai chưa từng sinh con, hiện tại nhìn con gái mang thai vất vả như vậy, ốm nghén lại vô cùng nghiêm trọng, chỉ biết lén lút khóc mấy trận. Bản thân Diệp Hân đã từng sinh hai người con, vẫn có chút kinh nghiệm, nhưng nghĩ đến trong bụng con dâu đang mang ba bảo bảo, bà cũng không nắm chắc, sợ sẽ chăm sóc Hướng Vi không được tốt. Đặc biệt đi tìm bác sĩ phụ sản có tiếng ở Thượng Hải, trả giá tiền thật cao để lập ra thực đơn mạnh khỏe.
Không còn bị ốm nghén nữa, tâm trạng Hướng Vi liền vui vẻ trở lại, mỗi ngày đều ăn theo thực đơn từ sách dạy nấu ăn, rồi cùng đi dạo với hai bà mẹ. Nghĩ đến ba bảo bảo trong bụng, Hướng Vi cảm thấy bản thân mình có chịu khổ đến mấy cũng đáng.
Sau khi mang thai được ba mươi bốn tuần, bụng Hướng Vi vô cùng lớn, mỗi khi người trong nhà nhìn bụng của cô cũng thấy rất lo lắng, cộng thêm lúc trước bác sĩ cũng có nói tỷ lệ sinh non rất cao khi mang ba bảo bảo. Cho nên mọi người trong nhà cùng bàn bạc, hôm sau sẽ đưa Hướng Vi vào bệnh viện chờ đến ngày sinh.
Trước kia, Hướng Vi cảm thấy phụ nữ sinh con thật vĩ đại, bây giờ đến lượt cô, cô chỉ cảm thấy cho dù là thời hay không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảm của một người mẹ dành cho con mình. Mang thai lâu như vậy, điều khiến cho Hướng Vi vui nhất đó chính là từ khi mang thai Chu Thần Dật vô cùng đặc biệt quan tâm đến cô, sau khi mang thai được năm tháng, Thần Dật đã trở thần người ‘thần hồn nát thần tính*’, mỗi khi vào buổi tối đều giúp cô xoay người, vừa có một biến động nhỏ là giật mình tỉnh lại liền, sợ cô gặp chuyện gì không may. Ngay cả hai mẹ cùng nhìn không được, nói anh cẩn thận quá mức rồi.
*"Thần hồn nát thần tính" - có nghĩa là trong một thoáng vô thức thì sự hoài nghi hoặc sự mơ hồ sẽ lấn át hết sự tin tưởng dẫn đến sự sợ sệt mà hành động không suy nghĩ, theo bản năng và đôi khi thiếu sáng suốt.
Trong bệnh viện, tất cả bác sĩ và điều dưỡng đều đặc biệt chú ý đến Hướng Vi. Trong ba mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bệnh viện của bọn họ tiếp nhận một ca mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên. Hướng Vi đang ở trong phòng bệnh, mỗi ngày đều có bác sĩ đến chăm sóc, mỗi ngày Diệp Hân và Trần Mai đều ngủ lại bệnh viện, thần kinh vô cùng căng thẳng.
Mang hai đến tuần thứ ba mươi sáu lẻ bốn ngày, lúc Hướng Vi đi vệ sinh thấy màu đỏ, vội vàng kêu mẹ, Trần Mai và Diệp Hân nhanh chóng đi gọi bác sĩ Lý, bác sĩ Lý quả thật là sắp sinh nhưng mà thực sự sinh vẫn còn sớm.
Lúc trước, Hướng Vi và mọi người trong nhà từng nghiên cứu xem là nên sinh tự nhiên hay là sinh mổ. Chu Thần Dật không muốn cô chịu khổ, tuy thân thể Hướng Vi rất tốt, nhưng xương cốt lại nhỏ bé, không thể mạnh mẽ như mẹ cô được, cộng thêm trong bụng lại có ba bảo bảo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên làm sao có thể yên tâm để cho cô sinh tự nhiên được. Trần Mai và Diệp Hân vốn dĩ tôn trọng ý kiến của Hướng Vi, nhưng bây giờ vừa nghe con trai nói như vậy, cũng có chút phân vân. Sau đó, vẫn là Hướng Vi khuyên can mãi mới thuyết phục được Chu Thần Dật, lúc này Chu Thần Dật mới bất đắc dĩ đồng ý, đưa gương mặt thấp thỏm lo lắng đi mời bác sĩ Lý đến kiểm tra cho cô, xem sức khỏe của Hướng Vi có thể sinh tự nhiên được hay không. Người kiểm tra cho Hướng Vi bác sĩ là trưởng khoa phụ sản, bà cẩn thận kiểm tra xong cho Hướng Vi, nói căn bản thân thể của Hướng Vi rất tốt, thai nhi ở đúng vị trí, đầu thai nhi không lớn lắm, có thể sinh tự nhiên được.
Khoảng hơn mười giờ, Julie dắt theo Tiểu đậu đỏ đến bệnh viện, từ sau khi Hướng Vi nằm viện, mỗi ngày Julie đều dắt theo Tiểu đậu đỏ đến gặp cô.
Lúc Julie bước vào, thấy Trần Mai đang đỡ Hướng Vi đi qua đi lại trong phòng, Hướng Vi thấy hai mẹ con bọn họ đến, cười nói: “Tiểu đậu đỏ, chờ một chút nữa là có thể gặp mặt em trai và em gái rồi.”
Tiểu đậu đỏ thích nhất là được sờ bụng mẹ nuôi, mỗi lần tới đều phải để tay trên bụng mẹ nuôi, cái miệng nhỏ nhắn la lên: “Em trai, em gái, anh là anh trai, mau ra đây, ra đây anh trai dẫn bọn em đi chơi.”
Tiểu đậu đỏ vừa tới liền muốn sờ bụng mẹ nuôi, bị Julie kéo lại, nói: “Đau bụng từ khi nào?”
“Sáu giờ sáng nay, lúc em đi vệ sinh thì thấy màu đỏ. Hiện tại bụng cũng có hơi co rút nhưng vẫn chưa thường xuyên. Dự tính đến gần tối hoặc là đến tối mới có thể sinh.”
Tiểu đậu đỏ chu miệng, “Mẹ, mẹ nuôi sắp sinh em bé rồi ạ?”
Julie gật đầu, “Em bé sắp ra rồi, bây giờ mẹ nuôi đang bị đau bụng, Tiểu đậu đỏ không được sờ bụng mẹ nuôi nữa.”
Hướng Vi đi tới đi lui một hồi cũng có chút mệt mỏi, đi tới giường nằm xuống, Hướng Vi vẫy Tiểu đậu đỏ tới, “Đến đây, Tiểu đậu đỏ, đến nói chuyện với em trai, em gái đi, mẹ nuôi sẽ không đau nữa.”
Tiểu đậu đỏ nghe nói, vội vàng chạy tới cách một lớp áo sờ bụng mẹ nuôi, nói chuyện một hồi rồi bắt đầu hát nhạc thiếu nhi. Làm mọi người trong phòng cười rộ lên, tạm thời giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng một chút.
Buổi trưa, Chu Thần Dật mới đến, thấy bà xã đau bụng tinh thần nhất thời hoảng hốt, nói cái gì cũng lộn xộn. Chu Thần Dật ngốc đến hai giờ thì trở về bộ đội, bây giờ bà xã sắp sinh, Chu Thần Dật vội vàng gọi điện về nói rõ tình huống rồi xin phép nghỉ.
Đến buổi chiều, cơn đau bụng sinh rõ ràng kịch liệt hơn buổi sáng, bốn người lớn cộng thêm một người nhỏ là Tiểu đậu đỏ cùng căng thẳng với Hướng Vi, ăn cơm tối, lại qua thêm ba tiếng nữa, Hướng Vi mới được đẩy vào phòng sinh.
Lúc trước, Hướng Vi nghĩ sẽ để cho ông xã cùng vào phòng sinh với mình, nhưng mà về sau phát hiện Chu Thần Dật vậy mà lại căng thẳng hơn cả phụ nữ là cô đây, suy nghĩ một chút rồi không để cho anh vào nữa, mà đổi thành Julie. Quan hệ của Julie và cô rất tốt, Tiểu đậu đỏ cũng là do cô ấy sinh, đã từng có kinh nghiệm nên ở có thể bên cạnh hướng dẫn và giúp đỡ cho cô được. Julie vốn dĩ là người lớn lên ở nước ngoài, đối với người thân cùng sinh đã thấy nhưng không thể trách, nghe Hướng Vi nói vậy, Julie đồng ý ngay lập tức. Hơn nhiều năm sau, đối với chuyện này Chu Thần Dật vẫn còn canh cánh trong lòng, không hiểu lúc bà xã sinh lại thà rằng để Julie đi vào mà không để anh. Cho đến sau này, lúc Chu Thần Dật xem lại đoạn phim bà xã sinh khi đó, mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, dưới cảnh tượng như vậy, nếu đổi lại là anh, anh thật đúng là sẽ không bình tĩnh được như Julie đâu.
Từ lúc Hướng Vi được đẩy vào phòng sinh là hai mươi mốt giờ đến khi mấy mẹ con được đẩy ra ngoài, trước sau cách nhau chỉ hơn một giờ. Hướng Vi đã từng nói, muốn quay lại quá trình sinh bảo bảo, đợi sau này bọn nhỏ lớn lên sẽ tặng cho bọn chúng làm lễ trưởng thành.
Ba bảo bảo ra đời chỉ cách nhau từ ba đến năm phút đồng hồ. Bé thứ nhất là trai cân được 2,5kg. Bé thứ hai cũng là trai, cân được 2,3kg. Bé thứ ba là một cô công chúa, cân được 2kg.
Sau khi sinh bọn nhỏ, Hướng Vi rất mệt mỏi nên chỉ nhìn thoáng qua rồi ngất luôn. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cả mẹ và bé, tất cả đều mạnh khỏe không có gì ngoài ý muốn.
Lúc Hướng Vi tỉnh lại là bốn giờ sáng, một tay Chu Thần Dật cầm tay cô, nằm úp sấp bên giường ngủ thiếp đi…
Hướng Vi vừa cử động tay một chút, Chu Thần Dật giật mình tỉnh dậy, “Vi Vi… Em dậy rồi à, có đói bụng không?”
Hướng Vi lắc đầu, “Em không đói, hai mẹ đâu rồi?”
Chu Thần Dật nói: “Anh bảo hai mẹ về nhà nghỉ ngơi trước rồi. Em cảm thấy thế nào, có muốn anh gọi bác sĩ không?”
Hướng Vi lắc đầu, “Không cần đâu, em chỉ thấy hơi mệt chút mà thôi.”
Chu Thần Dật vuốt vuốt chăn, ngồi một bên nhìn chằm chằm Hướng Vi một hồi lâu.
Hướng Vi cười nói: “Anh nhìn em làm gì?”
Chu Thần Dật cười cười, vuốt vuốt tóc bên tai bà xã,”Không có gì, anh chỉ muốn nhìn em mà thôi.”
Hướng Vi nói: “Thần Dật, anh đã nhìn các bảo bảo chưa?”
Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Ra khỏi phòng sinh liền vội vàng chăm sóc em nên vẫn chưa kịp nhìn bọn nhỏ. Không sao, ngày mai điều dưỡng sẽ ôm bọn chúng đến đây, lúc đó cùng nhìn với em cũng được mà.”
Hướng Vi cười nói: “Anh đó… Thật là một tên ngốc mà.” Tâm trạng Hướng Vi rất vui vẻ, sau khi sinh cô cũng ngất luôn, người đàn ông này canh giữ bên cạnh cô lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn bọn nhỏ, có thể thấy anh ấy thật sự đặt cô trong lòng.
Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu Hướng Vi, “Trời sắp sáng rồi, em ngủ thêm một lát nữa đi. Anh ở đây canh chừng cho em.”
Hướng Vi gật đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi kết hôn được nửa năm thì Hướng Vi mang thai. Nói đến chuyện này, Chu Thần Dật lại muốn tức giận tự biết bản thân mình thúc dục không đúng chỗ. Lúc trước, khi Chu Thần Dật phát hiện dì cả của Hướng Vi không tới, nên hỏi cô có phải đã có thai rồi không. Hướng Vi ‘lời thề son sắt’(chắc chắn) là làm sao có thể nhanh như vậy được, dì cả không tới có thể là do gần đây cô quá bận rộn mà thôi, chờ hết bận rồi sẽ đi khám bác sĩ xem sao, mua thuốc uống là được mà. Nói mới nhớ, trước kia đã từng có một lần, đến ba tháng mà dì cả cũng không tới, sau đó đi khám bác sĩ rồi uống thuốc là trở lại bình thường. Còn cả ngày cười anh bị thần kinh, muốn con đến điên rôi.
Chu Thần Dật bị cô chế nhạo một trận, nên cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Bản thân Hướng Vi cũng bực bội chứ, đoạn thời gian đó cô có vẻ bận rộn, nên cũng không chú ý đến tình hình sức khỏe của bản thân. Bởi vì trước kia cũng có tình trạng hai ba tháng dì cả không tới, nên không tới mình sẽ mang thai. Cô sợ bản thân mình ôm lòng hy vọng rồi kết quả lại thành ‘công dã tràng’(không được gì), Lúc mới vừa kết hôn, Hướng Vi cũng đã từng chờ đợi, nhưng mỗi khi đúng giờ dì cả lại đến, cứ sau mấy tháng như thế, vốn dĩ Hướng Vi đang hăng hái cũng trở nên chán nản luôn. Lại có một lần còn tưởng rằng mình bị vô sinh, lén lút đi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cô rất khỏe mạnh, còn an ủi cô đừng quá lo lắng, nên thả lỏng tâm tình rồi sẽ có con thôi.
Người thân hai nhà nghe tin Hướng Vi mang thai, Diệp Hân và Trần Mai đều nói muốn qua chăm sóc Hướng Vi. Hướng Vi nghĩ lúc này mới hơn một tháng, bảo bảo vẫn còn nhỏ, muốn để bảo bảo lớn hơn chút nữa rồi hai mẹ hãy qua. Hướng Vi khuyên can mãi mới xóa bỏ được ý nghĩ muốn qua đây sớm của hai bà mẹ.
Từ sau khi biết bà xã mang thai, Chu Thần Dật kiên quyết yêu cầu Hướng Vi tạm thời ngừng làm việc, ở nhà an tâm dưỡng thai. Hướng Vi vốn là người không chịu ngồi yên, nên cô không đồng ý, nên địa điểm làm việc liền được chuyển về nhà, sau đó mỗi tuần Chu Thần Dật sẽ lái xe đưa cô đến công ty một lần để thăm nom.
Mang thai hơn sáu mươi ngày, Chu Thần Dật đưa Hướng Vi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc đang siêu âm, bác sĩ vô cùng ngạc nhiên nhìn người mẹ trẻ trước mặt, trong lòng Hướng Vi lo lắng, sợ bảo bảo có chuyện gì ngoài ý muốn, vừa muốn hỏi, bác sĩ liền vui mừng nói: “Bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh.”
Hướng Vi nghe xong dĩ nhiên rất vui vẻ, “Bác sĩ, bác nói trong bụng tôi không chỉ có một bảo bảo?”
Bác sĩ Hoàng cười nói: “Tuy hiện giờ trường hợp mang đa(song sinh trở lên) thai rất nhiều, nhưng đa số là thông qua các vị thuốc hoặc là bằng công nghệ thụ tinh nhân tạo, nhưng trường hợp mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên như hai người lại không gặp được nhiều. Chúc mừng hai người.”
Hướng Vi há hốc mồm, lúc trước nghĩ tới bản thân có thể mang thai song sinh, bởi vì ba Chu Thần Dật cũng là một trong bào thai song sinh, nên cô và Chu Thần Dật rất có khả năng sẽ mang thai song sinh. Đang lúc thích có bảo bảo, Hướng Vi liền nói với Chu Thần Dật, nếu mang thai song sinh thì sẽ cho một bảo bảo mang họ Hướng, Chu Thần cũng đồng ý. Lúc nghe bác sĩ nói cô mang ba bảo bảo, Hướng Vi cầm tay ông xã không nhịn được vui mừng đến rơi nước mắt.
Lúc còn đang ở trong bệnh viện, Chu Thần Dật liền báo cho hai nhà biết chuyện này, Diệp Hân và Trần Mai tất nhiên là rất vui mừng, nói sẽ bay đến đây chăm sóc Hướng Vi ngay lập tức.
Diệp Hân và Trần Mai nghe tin Hướng Vi mang thai ba bảo bảo, vội vàng lấy đồ lúc trước đã chuẩn bị ra đóng gói lại, hai người mua vé máy bay, ngày hôm sau đã bay đến Thượng Hải rồi.
Nửa tháng gần đây, Hướng Vi bắt đầu bị ốm nghén kịch liệt, ăn vào nôn ra, nôn ra lại tiếp tục ăn vào. Chu Thần Dật bên cạnh rất lo lắng, bây giờ hai bà mẹ đều đến đây, nên lòng thấp thỏm cũng để xuống một chút. Vi Vi mang ba bảo bảo, vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng khi Chu Thần Dật tham khảo tài liệu liên quan, tảng đá trong lòng lại nhấc lên rồi.
Hơn bốn tháng sau, tình trạng ốm nghén của Hướng Vi mới kết thúc. Bản thân Trần Mai chưa từng sinh con, hiện tại nhìn con gái mang thai vất vả như vậy, ốm nghén lại vô cùng nghiêm trọng, chỉ biết lén lút khóc mấy trận. Bản thân Diệp Hân đã từng sinh hai người con, vẫn có chút kinh nghiệm, nhưng nghĩ đến trong bụng con dâu đang mang ba bảo bảo, bà cũng không nắm chắc, sợ sẽ chăm sóc Hướng Vi không được tốt. Đặc biệt đi tìm bác sĩ phụ sản có tiếng ở Thượng Hải, trả giá tiền thật cao để lập ra thực đơn mạnh khỏe.
Không còn bị ốm nghén nữa, tâm trạng Hướng Vi liền vui vẻ trở lại, mỗi ngày đều ăn theo thực đơn từ sách dạy nấu ăn, rồi cùng đi dạo với hai bà mẹ. Nghĩ đến ba bảo bảo trong bụng, Hướng Vi cảm thấy bản thân mình có chịu khổ đến mấy cũng đáng.
Sau khi mang thai được ba mươi bốn tuần, bụng Hướng Vi vô cùng lớn, mỗi khi người trong nhà nhìn bụng của cô cũng thấy rất lo lắng, cộng thêm lúc trước bác sĩ cũng có nói tỷ lệ sinh non rất cao khi mang ba bảo bảo. Cho nên mọi người trong nhà cùng bàn bạc, hôm sau sẽ đưa Hướng Vi vào bệnh viện chờ đến ngày sinh.
Trước kia, Hướng Vi cảm thấy phụ nữ sinh con thật vĩ đại, bây giờ đến lượt cô, cô chỉ cảm thấy cho dù là thời hay không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảm của một người mẹ dành cho con mình. Mang thai lâu như vậy, điều khiến cho Hướng Vi vui nhất đó chính là từ khi mang thai Chu Thần Dật vô cùng đặc biệt quan tâm đến cô, sau khi mang thai được năm tháng, Thần Dật đã trở thần người ‘thần hồn nát thần tính*’, mỗi khi vào buổi tối đều giúp cô xoay người, vừa có một biến động nhỏ là giật mình tỉnh lại liền, sợ cô gặp chuyện gì không may. Ngay cả hai mẹ cùng nhìn không được, nói anh cẩn thận quá mức rồi.
*"Thần hồn nát thần tính" - có nghĩa là trong một thoáng vô thức thì sự hoài nghi hoặc sự mơ hồ sẽ lấn át hết sự tin tưởng dẫn đến sự sợ sệt mà hành động không suy nghĩ, theo bản năng và đôi khi thiếu sáng suốt.
Trong bệnh viện, tất cả bác sĩ và điều dưỡng đều đặc biệt chú ý đến Hướng Vi. Trong ba mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bệnh viện của bọn họ tiếp nhận một ca mang ba bào thai bằng phương pháp tự nhiên. Hướng Vi đang ở trong phòng bệnh, mỗi ngày đều có bác sĩ đến chăm sóc, mỗi ngày Diệp Hân và Trần Mai đều ngủ lại bệnh viện, thần kinh vô cùng căng thẳng.
Mang hai đến tuần thứ ba mươi sáu lẻ bốn ngày, lúc Hướng Vi đi vệ sinh thấy màu đỏ, vội vàng kêu mẹ, Trần Mai và Diệp Hân nhanh chóng đi gọi bác sĩ Lý, bác sĩ Lý quả thật là sắp sinh nhưng mà thực sự sinh vẫn còn sớm.
Lúc trước, Hướng Vi và mọi người trong nhà từng nghiên cứu xem là nên sinh tự nhiên hay là sinh mổ. Chu Thần Dật không muốn cô chịu khổ, tuy thân thể Hướng Vi rất tốt, nhưng xương cốt lại nhỏ bé, không thể mạnh mẽ như mẹ cô được, cộng thêm trong bụng lại có ba bảo bảo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên làm sao có thể yên tâm để cho cô sinh tự nhiên được. Trần Mai và Diệp Hân vốn dĩ tôn trọng ý kiến của Hướng Vi, nhưng bây giờ vừa nghe con trai nói như vậy, cũng có chút phân vân. Sau đó, vẫn là Hướng Vi khuyên can mãi mới thuyết phục được Chu Thần Dật, lúc này Chu Thần Dật mới bất đắc dĩ đồng ý, đưa gương mặt thấp thỏm lo lắng đi mời bác sĩ Lý đến kiểm tra cho cô, xem sức khỏe của Hướng Vi có thể sinh tự nhiên được hay không. Người kiểm tra cho Hướng Vi bác sĩ là trưởng khoa phụ sản, bà cẩn thận kiểm tra xong cho Hướng Vi, nói căn bản thân thể của Hướng Vi rất tốt, thai nhi ở đúng vị trí, đầu thai nhi không lớn lắm, có thể sinh tự nhiên được.
Khoảng hơn mười giờ, Julie dắt theo Tiểu đậu đỏ đến bệnh viện, từ sau khi Hướng Vi nằm viện, mỗi ngày Julie đều dắt theo Tiểu đậu đỏ đến gặp cô.
Lúc Julie bước vào, thấy Trần Mai đang đỡ Hướng Vi đi qua đi lại trong phòng, Hướng Vi thấy hai mẹ con bọn họ đến, cười nói: “Tiểu đậu đỏ, chờ một chút nữa là có thể gặp mặt em trai và em gái rồi.”
Tiểu đậu đỏ thích nhất là được sờ bụng mẹ nuôi, mỗi lần tới đều phải để tay trên bụng mẹ nuôi, cái miệng nhỏ nhắn la lên: “Em trai, em gái, anh là anh trai, mau ra đây, ra đây anh trai dẫn bọn em đi chơi.”
Tiểu đậu đỏ vừa tới liền muốn sờ bụng mẹ nuôi, bị Julie kéo lại, nói: “Đau bụng từ khi nào?”
“Sáu giờ sáng nay, lúc em đi vệ sinh thì thấy màu đỏ. Hiện tại bụng cũng có hơi co rút nhưng vẫn chưa thường xuyên. Dự tính đến gần tối hoặc là đến tối mới có thể sinh.”
Tiểu đậu đỏ chu miệng, “Mẹ, mẹ nuôi sắp sinh em bé rồi ạ?”
Julie gật đầu, “Em bé sắp ra rồi, bây giờ mẹ nuôi đang bị đau bụng, Tiểu đậu đỏ không được sờ bụng mẹ nuôi nữa.”
Hướng Vi đi tới đi lui một hồi cũng có chút mệt mỏi, đi tới giường nằm xuống, Hướng Vi vẫy Tiểu đậu đỏ tới, “Đến đây, Tiểu đậu đỏ, đến nói chuyện với em trai, em gái đi, mẹ nuôi sẽ không đau nữa.”
Tiểu đậu đỏ nghe nói, vội vàng chạy tới cách một lớp áo sờ bụng mẹ nuôi, nói chuyện một hồi rồi bắt đầu hát nhạc thiếu nhi. Làm mọi người trong phòng cười rộ lên, tạm thời giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng một chút.
Buổi trưa, Chu Thần Dật mới đến, thấy bà xã đau bụng tinh thần nhất thời hoảng hốt, nói cái gì cũng lộn xộn. Chu Thần Dật ngốc đến hai giờ thì trở về bộ đội, bây giờ bà xã sắp sinh, Chu Thần Dật vội vàng gọi điện về nói rõ tình huống rồi xin phép nghỉ.
Đến buổi chiều, cơn đau bụng sinh rõ ràng kịch liệt hơn buổi sáng, bốn người lớn cộng thêm một người nhỏ là Tiểu đậu đỏ cùng căng thẳng với Hướng Vi, ăn cơm tối, lại qua thêm ba tiếng nữa, Hướng Vi mới được đẩy vào phòng sinh.
Lúc trước, Hướng Vi nghĩ sẽ để cho ông xã cùng vào phòng sinh với mình, nhưng mà về sau phát hiện Chu Thần Dật vậy mà lại căng thẳng hơn cả phụ nữ là cô đây, suy nghĩ một chút rồi không để cho anh vào nữa, mà đổi thành Julie. Quan hệ của Julie và cô rất tốt, Tiểu đậu đỏ cũng là do cô ấy sinh, đã từng có kinh nghiệm nên ở có thể bên cạnh hướng dẫn và giúp đỡ cho cô được. Julie vốn dĩ là người lớn lên ở nước ngoài, đối với người thân cùng sinh đã thấy nhưng không thể trách, nghe Hướng Vi nói vậy, Julie đồng ý ngay lập tức. Hơn nhiều năm sau, đối với chuyện này Chu Thần Dật vẫn còn canh cánh trong lòng, không hiểu lúc bà xã sinh lại thà rằng để Julie đi vào mà không để anh. Cho đến sau này, lúc Chu Thần Dật xem lại đoạn phim bà xã sinh khi đó, mới cảm thấy sợ hãi vô cùng, dưới cảnh tượng như vậy, nếu đổi lại là anh, anh thật đúng là sẽ không bình tĩnh được như Julie đâu.
Từ lúc Hướng Vi được đẩy vào phòng sinh là hai mươi mốt giờ đến khi mấy mẹ con được đẩy ra ngoài, trước sau cách nhau chỉ hơn một giờ. Hướng Vi đã từng nói, muốn quay lại quá trình sinh bảo bảo, đợi sau này bọn nhỏ lớn lên sẽ tặng cho bọn chúng làm lễ trưởng thành.
Ba bảo bảo ra đời chỉ cách nhau từ ba đến năm phút đồng hồ. Bé thứ nhất là trai cân được 2,5kg. Bé thứ hai cũng là trai, cân được 2,3kg. Bé thứ ba là một cô công chúa, cân được 2kg.
Sau khi sinh bọn nhỏ, Hướng Vi rất mệt mỏi nên chỉ nhìn thoáng qua rồi ngất luôn. Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cả mẹ và bé, tất cả đều mạnh khỏe không có gì ngoài ý muốn.
Lúc Hướng Vi tỉnh lại là bốn giờ sáng, một tay Chu Thần Dật cầm tay cô, nằm úp sấp bên giường ngủ thiếp đi…
Hướng Vi vừa cử động tay một chút, Chu Thần Dật giật mình tỉnh dậy, “Vi Vi… Em dậy rồi à, có đói bụng không?”
Hướng Vi lắc đầu, “Em không đói, hai mẹ đâu rồi?”
Chu Thần Dật nói: “Anh bảo hai mẹ về nhà nghỉ ngơi trước rồi. Em cảm thấy thế nào, có muốn anh gọi bác sĩ không?”
Hướng Vi lắc đầu, “Không cần đâu, em chỉ thấy hơi mệt chút mà thôi.”
Chu Thần Dật vuốt vuốt chăn, ngồi một bên nhìn chằm chằm Hướng Vi một hồi lâu.
Hướng Vi cười nói: “Anh nhìn em làm gì?”
Chu Thần Dật cười cười, vuốt vuốt tóc bên tai bà xã,”Không có gì, anh chỉ muốn nhìn em mà thôi.”
Hướng Vi nói: “Thần Dật, anh đã nhìn các bảo bảo chưa?”
Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Ra khỏi phòng sinh liền vội vàng chăm sóc em nên vẫn chưa kịp nhìn bọn nhỏ. Không sao, ngày mai điều dưỡng sẽ ôm bọn chúng đến đây, lúc đó cùng nhìn với em cũng được mà.”
Hướng Vi cười nói: “Anh đó… Thật là một tên ngốc mà.” Tâm trạng Hướng Vi rất vui vẻ, sau khi sinh cô cũng ngất luôn, người đàn ông này canh giữ bên cạnh cô lâu như vậy mà vẫn chưa nhìn bọn nhỏ, có thể thấy anh ấy thật sự đặt cô trong lòng.
Chu Thần Dật vuốt vuốt đầu Hướng Vi, “Trời sắp sáng rồi, em ngủ thêm một lát nữa đi. Anh ở đây canh chừng cho em.”
Hướng Vi gật đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
/66
|