Phạm Chi Dao liên tục tự nhủ với bản thân, cơn đau nhức ở lòng bàn tay khiến cô phần nào giữ được sự tỉnh táo. Móng tay cắm sâu vào thịt mềm, đã bắt đầu chảy máu.
Justin vẫn đang mơn man da thịt của cô, sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô. Đầu óc nặng trịch, trước mắt đang mờ dần. Tay cô lần mò chạm phải một mảnh thuỷ tinh từ cái cốc mà lúc nãy hắn ta chuốc thuốc cho cô rồi đập vỡ xuống sàn.
Lúc này nó chính là thứ vũ khí cứu mạng của cô.
Ngón tay sờ dọc theo mép của mảnh vỡ, cô phải tìm được góc sắc nhọn nhất, để đảm bảo chỉ cần một lần có thể hạ gục hắn ta. Nếu không thành công, hậu quả cô phải đối mặt thật sự không dám tưởng tượng.
Justin gục đầu trên vai cô, hắn ta đang mải mê thưởng thức báu vật tuyệt vời dưới thân, một tay hắn bắt đầu kéo váy dần dần lần mò sờ vào làn da mềm mại như tơ.
Người phụ nữ đúng là vưu vật trời sinh. Không có thằng đàn ông nào có thể cưỡng lại hình ảnh ma mị lúc này.
Phập!
Phạm Chi Dao cắm thẳng mảnh thuỷ tinh vào sâu trong bên cổ của Justin. Hắn ta trợn mắt lên, không tin nổi nhìn cô, một tay sờ lên chỗ bị đâm đang chảy máu ồ ạt.
"Cô…."
Chi Dao đẩy thân mình hắn ta sang một bên, lúc này cô không quan tâm hắn ta sẽ ra sao, việc này là do tự hắn chuốc lấy. Cô không phải là thánh mẫu mà còn muốn lo lắng cho kẻ có ý định hãm hiếp mình.
Cô nhặt túi lên, lảo đảo dùng sức mở tung cửa rồi lao ra ngoài hành lang đâm đầu chạy gấp. Cửa mở rộng thế chắc chắn sẽ có người phục vụ nhìn thấy rồi gọi xe cứu thương cho hắn ta. Vết thương lúc nãy chỉ làm mất máu nhiều một cách đột ngột khiến cơ thể bị ngất ngay lập tức chứ không phải là đòn chí mạng.
Cô cũng không muốn mang danh giết người vì tên khốn này.
Cơn khô nóng đã lan dần trong cơ thể cô, thuốc thúc tình đang phát huy tác dụng.
Cô phải đến bệnh viện ngay bây giờ. Nhưng nếu bây giờ cô chạy lung tung ở chỗ không quen thuộc này, rất có thể vừa bước ra từ hang cọp lại lao vào miệng sói.
Đúng rồi. Phải gọi cho Anna. Bảo cô ấy mang cô đến bệnh viện ngay. Phải vào nhà vệ sinh để nôn hết số rượu ra ngoài trước.
Cô đang men theo cầu thang thoát hiểm đi xuống dưới, đến bước ngoặt của cầu thang thì trước mắt tối sầm đi, đầu óc đau như búa bổ. Chi Dao thở hổn hển tựa thân thể vào tường. Bộ váy dài và đôi giày cao gót khiến khó mà có thể chạy nhanh được. Lúc nãy cô đã bước hụt một cái, mắt cá chân bây giờ đau quá. Chắc hẳn là bị sưng lên rồi.
Phạm Chi Dao từ từ tụt xuống, ngồi hẳn xuống đất.
Cô mệt quá, đau quá!
Hình như đầu cô đã xuất hiện ảo giác rồi! Cô nhìn thấy Trần Đình Phong đang ngồi trước mắt mình.
Sao anh có thể ở đây cơ chứ? Anh đã nói dối cô cơ mà? Anh đã đính hôn rồi, với cô thiên kim môn đăng hộ đối, người mà mẹ anh lựa chọn tỉ mỉ. Cô chỉ là con bé nhà nghèo không cha mà thôi.
Anh sẽ không cần phụ nữ không phù hợp với tiêu chuẩn của cuộc đời hoàn hảo của anh.
Cô không xứng!
Nhưng mà, cô đã không phải là con vịt xấu xí năm nào nữa rồi.
Thuốc thúc tình này mạnh quá, cơ thể cô đã bắt đầu đỏ ửng lên, mắt đỏ dần phủ một tầng mỏng hơi nước. Cô còn như ngửi thấy mùi hương của anh nữa này. Bên tai còn vang lên tiếng gọi tên cô, âm thanh này quen tai quá.
Đã bảy năm rồi, từng thứ của anh, dường như cô chưa từng quên.
Chi Dao đưa tay lên, sờ vào gương mặt đang ở rất gần mặt mình. Ấm quá, giống như thật sự cô đang chạm được vào anh vậy.
Cô thì thầm,
"Phong, là anh có phải không?"
Justin vẫn đang mơn man da thịt của cô, sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô. Đầu óc nặng trịch, trước mắt đang mờ dần. Tay cô lần mò chạm phải một mảnh thuỷ tinh từ cái cốc mà lúc nãy hắn ta chuốc thuốc cho cô rồi đập vỡ xuống sàn.
Lúc này nó chính là thứ vũ khí cứu mạng của cô.
Ngón tay sờ dọc theo mép của mảnh vỡ, cô phải tìm được góc sắc nhọn nhất, để đảm bảo chỉ cần một lần có thể hạ gục hắn ta. Nếu không thành công, hậu quả cô phải đối mặt thật sự không dám tưởng tượng.
Justin gục đầu trên vai cô, hắn ta đang mải mê thưởng thức báu vật tuyệt vời dưới thân, một tay hắn bắt đầu kéo váy dần dần lần mò sờ vào làn da mềm mại như tơ.
Người phụ nữ đúng là vưu vật trời sinh. Không có thằng đàn ông nào có thể cưỡng lại hình ảnh ma mị lúc này.
Phập!
Phạm Chi Dao cắm thẳng mảnh thuỷ tinh vào sâu trong bên cổ của Justin. Hắn ta trợn mắt lên, không tin nổi nhìn cô, một tay sờ lên chỗ bị đâm đang chảy máu ồ ạt.
"Cô…."
Chi Dao đẩy thân mình hắn ta sang một bên, lúc này cô không quan tâm hắn ta sẽ ra sao, việc này là do tự hắn chuốc lấy. Cô không phải là thánh mẫu mà còn muốn lo lắng cho kẻ có ý định hãm hiếp mình.
Cô nhặt túi lên, lảo đảo dùng sức mở tung cửa rồi lao ra ngoài hành lang đâm đầu chạy gấp. Cửa mở rộng thế chắc chắn sẽ có người phục vụ nhìn thấy rồi gọi xe cứu thương cho hắn ta. Vết thương lúc nãy chỉ làm mất máu nhiều một cách đột ngột khiến cơ thể bị ngất ngay lập tức chứ không phải là đòn chí mạng.
Cô cũng không muốn mang danh giết người vì tên khốn này.
Cơn khô nóng đã lan dần trong cơ thể cô, thuốc thúc tình đang phát huy tác dụng.
Cô phải đến bệnh viện ngay bây giờ. Nhưng nếu bây giờ cô chạy lung tung ở chỗ không quen thuộc này, rất có thể vừa bước ra từ hang cọp lại lao vào miệng sói.
Đúng rồi. Phải gọi cho Anna. Bảo cô ấy mang cô đến bệnh viện ngay. Phải vào nhà vệ sinh để nôn hết số rượu ra ngoài trước.
Cô đang men theo cầu thang thoát hiểm đi xuống dưới, đến bước ngoặt của cầu thang thì trước mắt tối sầm đi, đầu óc đau như búa bổ. Chi Dao thở hổn hển tựa thân thể vào tường. Bộ váy dài và đôi giày cao gót khiến khó mà có thể chạy nhanh được. Lúc nãy cô đã bước hụt một cái, mắt cá chân bây giờ đau quá. Chắc hẳn là bị sưng lên rồi.
Phạm Chi Dao từ từ tụt xuống, ngồi hẳn xuống đất.
Cô mệt quá, đau quá!
Hình như đầu cô đã xuất hiện ảo giác rồi! Cô nhìn thấy Trần Đình Phong đang ngồi trước mắt mình.
Sao anh có thể ở đây cơ chứ? Anh đã nói dối cô cơ mà? Anh đã đính hôn rồi, với cô thiên kim môn đăng hộ đối, người mà mẹ anh lựa chọn tỉ mỉ. Cô chỉ là con bé nhà nghèo không cha mà thôi.
Anh sẽ không cần phụ nữ không phù hợp với tiêu chuẩn của cuộc đời hoàn hảo của anh.
Cô không xứng!
Nhưng mà, cô đã không phải là con vịt xấu xí năm nào nữa rồi.
Thuốc thúc tình này mạnh quá, cơ thể cô đã bắt đầu đỏ ửng lên, mắt đỏ dần phủ một tầng mỏng hơi nước. Cô còn như ngửi thấy mùi hương của anh nữa này. Bên tai còn vang lên tiếng gọi tên cô, âm thanh này quen tai quá.
Đã bảy năm rồi, từng thứ của anh, dường như cô chưa từng quên.
Chi Dao đưa tay lên, sờ vào gương mặt đang ở rất gần mặt mình. Ấm quá, giống như thật sự cô đang chạm được vào anh vậy.
Cô thì thầm,
"Phong, là anh có phải không?"
/72
|