Bà Quyên hài lòng nhìn vẻ mặt sững sờ của hai mẹ con Chi Dao. Không uổng công bà ta cứu thoát và đưa người đàn ông này đến đây.
Tối nay không thành công thì cũng thành nhân.
Bà ta nhất định sẽ xé nát bộ mặt giả tạo của con tiểu hồ ly này ra.
Bà Lan thấy bầu không khí xung quanh có điều thay đổi, nhận ra bất ổn bà liền vẫy tay gọi người phục vụ lại gần.
“Cô đi gọi cho tôi vài người bảo an lại đây, nói họ lôi ba người không biết từ đâu chui loạn vào đây.”
Bà Lan nhấn mạnh.
“Nhanh lên!”
Bùi Thu Quỳnh thấy thái độ cương quyết của bà Lan, cô ta bèn vội vàng nói với bà.
“Bác gái có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Hôm nay mẹ con cháu mang người này đến đây cũng chỉ là có ý tốt.”
Cô ta biết đêm hôm nay đến đây cũng là điều mạo hiểm. Nếu thành công thì có thể may mắn cải thiện được mối quan hệ với bà Lan, thông qua đó Trần Đình Phong cũng sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho sự nghiệp của cha cô ta.
Còn không thì….
Thật sự cô ta cũng chưa nghĩ đến.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nhất định cô ta phải thử một lần.
Ông Hùng lại gần ngẩng đầu run giọng nói với hai mẹ con Chi Dao.
“Mình à, con gái à….”
Chi Dao chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Người đàn ông này tại sao lại có thể xuất hiện vào lúc này.
Trần Đình Phong có nói rằng anh sẽ xử lý mọi chuyện, ông ta và bà vợ kế đã bị tống cổ về nước. Cô nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hai người bọn họ nữa.
Nhưng thật không thể tin được, ngay trong ngày lễ đính hôn trọng đại của cô, ông ta còn dám đến tận nơi muốn nhận lại người thân.
Mỗi lần nhìn thấy ông ta, Chi Dao lại muốn nôn.
Thực chất hai tháng nay ông Hùng sống cũng rất khốn khổ. Đầu tiên về nước muốn bắt đứa con gái riêng để đi hiến thận cho con trai ông ta.
Không ngờ rằng lại bị bắt vào tù chịu khổ. Thậm chí luật sư cũng không thể bảo lãnh ra ngoài.
Ông ta và vợ bị kết tội xuất nhập cảnh trái phép và có âm mưu bắt cóc người bất thành.
Vì theo hộ chiếu, ông ta mang quốc tịch ngoại quốc nên đã chuyển giao cho cảnh sát nước ngoài áp giải về xét xử. Bên nước ngoài là địa bàn của cha vợ, nên thông qua mối quan hệ của ông ta hai vợ chồng cũng đã được tại ngoại.
Lúc hai vợ chồng ông Hùng tơi tả ra ngoài tù thì chào đón bọn họ chính là cái tát giáng trời của ông bố vợ. Ông ta lập tức nổi cơn thịnh nộ bắt vợ chồng ông ta ly hôn luôn.
Ông ta không thể tin nổi là chỉ trong vòng một tháng mà công ty nhà bố vợ ông ta đã phá sản.
Ông ta bị đuổi ra ngoài đường mà không một xu dính túi. Người đã hơn năm mươi tuổi, bao nhiêu năm ăn trắng mặc trơn chỉ biết bám váy nhà vợ như ông ta thật không có cách nào để sống.
Ông ta không cam lòng nhất quyết không chịu ly hôn, dù gì nhà vợ đã phá sản nhưng vẫn có miếng cơm cho ông ta.
Không ngờ rằng người đàn bà ngày xưa không nề hà việc ông ta đã có vợ con mà vẫn muốn gả cho ông lại không chịu. Bà ta nói rằng chính vì tin lời của ông ta thì sản nghiệp của cả nhà bà ta mới ra nông nỗi này.
Nếu không phải đứa con gái của ông ta tìm được một người chống lưng có thế lực là tập đoàn Sơn Hải thì làm sao mà bà ta từ phu nhân nhà giàu biến thành phụ nữ trung niên không tiền không thế.
Cuối cùng ông ta cũng biết chỗ dựa của đứa con gái mà ông ta vứt bỏ đáng sợ nhường nào.
Nếu ngày xưa ông ta không ham vinh hoa phú quý thì bây giờ ông ta đã là thông gia với thủ tướng. Ai ai chẳng phải nhún nhường ông ta một bước.
Ông ta sẽ vừa có tiền vừa có quyền.
Nghĩ đến đây ông ta lại cảm thấy đau lòng. Tất cả mọi thứ đáng lẽ phải thuộc về ông ta mới đúng.
Lúc ông ta chật vật nhất thì bà Quyên xuất hiện nói rằng sẽ có cách cho ông ta nhận lại con gái.
Sắp tới vào ngày lễ đính hôn của Chi Dao và chủ tịch tập đoàn Sơn Hải - Trần Đình Phong, lúc đó ông ta chỉ cần đến chân thành xin lỗi. Một đứa trẻ từ nhỏ đã không có cha bên cạnh chăm sóc, nhất định sẽ khao khát tình phụ tử, Chi Dao nhất định sẽ tha thứ cho ông.
Còn bà Phương, ông ta biết là một người phụ nữ mềm lòng. Chỉ cần ông ta cúi đầu nhận lỗi là mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp.
Ông ta cũng chẳng còn gì để mất, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Cơ hội quay trở về với cuộc sống giàu sang phú quý ở ngay trước mắt, ông ta sẽ nắm bắt thật tốt.
Ông ta hướng ánh mắt tự cho là thâm tình về phía Chi Dao.
“Con gái, bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu khổ. Cha xin lỗi. Bây giờ cha chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm năm xưa. Xin con hãy cho cha một cơ hội nữa.”
Tối nay không thành công thì cũng thành nhân.
Bà ta nhất định sẽ xé nát bộ mặt giả tạo của con tiểu hồ ly này ra.
Bà Lan thấy bầu không khí xung quanh có điều thay đổi, nhận ra bất ổn bà liền vẫy tay gọi người phục vụ lại gần.
“Cô đi gọi cho tôi vài người bảo an lại đây, nói họ lôi ba người không biết từ đâu chui loạn vào đây.”
Bà Lan nhấn mạnh.
“Nhanh lên!”
Bùi Thu Quỳnh thấy thái độ cương quyết của bà Lan, cô ta bèn vội vàng nói với bà.
“Bác gái có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh nói chuyện. Hôm nay mẹ con cháu mang người này đến đây cũng chỉ là có ý tốt.”
Cô ta biết đêm hôm nay đến đây cũng là điều mạo hiểm. Nếu thành công thì có thể may mắn cải thiện được mối quan hệ với bà Lan, thông qua đó Trần Đình Phong cũng sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho sự nghiệp của cha cô ta.
Còn không thì….
Thật sự cô ta cũng chưa nghĩ đến.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nhất định cô ta phải thử một lần.
Ông Hùng lại gần ngẩng đầu run giọng nói với hai mẹ con Chi Dao.
“Mình à, con gái à….”
Chi Dao chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Người đàn ông này tại sao lại có thể xuất hiện vào lúc này.
Trần Đình Phong có nói rằng anh sẽ xử lý mọi chuyện, ông ta và bà vợ kế đã bị tống cổ về nước. Cô nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hai người bọn họ nữa.
Nhưng thật không thể tin được, ngay trong ngày lễ đính hôn trọng đại của cô, ông ta còn dám đến tận nơi muốn nhận lại người thân.
Mỗi lần nhìn thấy ông ta, Chi Dao lại muốn nôn.
Thực chất hai tháng nay ông Hùng sống cũng rất khốn khổ. Đầu tiên về nước muốn bắt đứa con gái riêng để đi hiến thận cho con trai ông ta.
Không ngờ rằng lại bị bắt vào tù chịu khổ. Thậm chí luật sư cũng không thể bảo lãnh ra ngoài.
Ông ta và vợ bị kết tội xuất nhập cảnh trái phép và có âm mưu bắt cóc người bất thành.
Vì theo hộ chiếu, ông ta mang quốc tịch ngoại quốc nên đã chuyển giao cho cảnh sát nước ngoài áp giải về xét xử. Bên nước ngoài là địa bàn của cha vợ, nên thông qua mối quan hệ của ông ta hai vợ chồng cũng đã được tại ngoại.
Lúc hai vợ chồng ông Hùng tơi tả ra ngoài tù thì chào đón bọn họ chính là cái tát giáng trời của ông bố vợ. Ông ta lập tức nổi cơn thịnh nộ bắt vợ chồng ông ta ly hôn luôn.
Ông ta không thể tin nổi là chỉ trong vòng một tháng mà công ty nhà bố vợ ông ta đã phá sản.
Ông ta bị đuổi ra ngoài đường mà không một xu dính túi. Người đã hơn năm mươi tuổi, bao nhiêu năm ăn trắng mặc trơn chỉ biết bám váy nhà vợ như ông ta thật không có cách nào để sống.
Ông ta không cam lòng nhất quyết không chịu ly hôn, dù gì nhà vợ đã phá sản nhưng vẫn có miếng cơm cho ông ta.
Không ngờ rằng người đàn bà ngày xưa không nề hà việc ông ta đã có vợ con mà vẫn muốn gả cho ông lại không chịu. Bà ta nói rằng chính vì tin lời của ông ta thì sản nghiệp của cả nhà bà ta mới ra nông nỗi này.
Nếu không phải đứa con gái của ông ta tìm được một người chống lưng có thế lực là tập đoàn Sơn Hải thì làm sao mà bà ta từ phu nhân nhà giàu biến thành phụ nữ trung niên không tiền không thế.
Cuối cùng ông ta cũng biết chỗ dựa của đứa con gái mà ông ta vứt bỏ đáng sợ nhường nào.
Nếu ngày xưa ông ta không ham vinh hoa phú quý thì bây giờ ông ta đã là thông gia với thủ tướng. Ai ai chẳng phải nhún nhường ông ta một bước.
Ông ta sẽ vừa có tiền vừa có quyền.
Nghĩ đến đây ông ta lại cảm thấy đau lòng. Tất cả mọi thứ đáng lẽ phải thuộc về ông ta mới đúng.
Lúc ông ta chật vật nhất thì bà Quyên xuất hiện nói rằng sẽ có cách cho ông ta nhận lại con gái.
Sắp tới vào ngày lễ đính hôn của Chi Dao và chủ tịch tập đoàn Sơn Hải - Trần Đình Phong, lúc đó ông ta chỉ cần đến chân thành xin lỗi. Một đứa trẻ từ nhỏ đã không có cha bên cạnh chăm sóc, nhất định sẽ khao khát tình phụ tử, Chi Dao nhất định sẽ tha thứ cho ông.
Còn bà Phương, ông ta biết là một người phụ nữ mềm lòng. Chỉ cần ông ta cúi đầu nhận lỗi là mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp.
Ông ta cũng chẳng còn gì để mất, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Cơ hội quay trở về với cuộc sống giàu sang phú quý ở ngay trước mắt, ông ta sẽ nắm bắt thật tốt.
Ông ta hướng ánh mắt tự cho là thâm tình về phía Chi Dao.
“Con gái, bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu khổ. Cha xin lỗi. Bây giờ cha chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm năm xưa. Xin con hãy cho cha một cơ hội nữa.”
/72
|