Trong phòng tạm giam của sở cảnh sát, hai kẻ được đích thân cục trưởng cục cảnh áp giải về đang kêu gào la hét.
Ông Hùng không thể hiểu được, chỉ là muốn đổi phó với một con nhỏ làm công ăn lương mà lại khiến ông ta rơi vào tình cảnh này. Rõ ràng ông ta đã điều tra rõ, nó không thể nào có thể liên quan những người trong giới chính trị được.
Chỉ là ông ta trăm tính vạn tính, cũng không thể ngờ đến con nhỏ này có thể leo lên người đàn ông có quyền lực lớn đến như vậy.
Đúng là đứa con gái bất hiếu, dám báo cảnh sát bắt cha đẻ của mình. Biết thế ngày đó ông ta đã bóp chết nó luôn. Không được, còn phải để nó cứu con trai ông ta.
Không biết bố vợ đã biết tin chưa, nếu biết được chắc chắn ông ta sẽ tìm cách cứu hai người bọn họ ra.
Bà Mỹ bực tức mắng chửi,
“Tất cả là tại ông. Ông khăng khăng chắc nịch nói với tôi là dễ dàng bắt được con nhỏ đó mang về thế mạng cho con tôi.”
Vừa gào bà ta vừa ra tay đánh chan chát vào người ông Hùng.
“Cái khẳng định của ông là bây giờ tôi phải ở đây. Cả đời này đây là lần tôi nhục nhã nhất.”
“”Nếu để chuyện hôm nay tôi bị bắt vào trong tù lộ ra bên ngoài thì tôi còn biết giấu mặt mũi đi đâu trong cái giới này.”
Ông Hùng vừa trốn tránh vừa xin tha. Trong mắt ông ta lóe lên tia căm phẫn, hơn hai chục năm nay ông ta đã phải nhịn nhục con mụ hổ cái này. Ngoài tiền tài của ông bố ra thì bà ta không được điểm nào tốt.
Không biết tôn trọng chăm sóc chồng, luôn có ham muốn kiểm soát mọi thứ của ông ta, đè đầu cưỡi cổ chồng.
Nói thật, nếu không vì tiền bạc danh vọng thì ông ta cũng không bao giờ muốn ở cạnh con mụ đàn bà này.
Ông ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi đến ngày ông bố vợ chết, tài sản sẽ thuộc về đứa con gái duy nhất là bà Mỹ. Ông ta đã bỏ thuốc hạ độc từ từ, sức khỏe của bà Mỹ đã dần suy yếu.
Vì bà Mỹ kiểm soát quá chặt, ông ta cũng không dám lén nuôi nhân tình ở bên ngoài. Nhưng không sao, ông ta mới có hơn năm mươi tuổi, với số tài sản được thừa kế thì có cưới vài chục cô vợ mới trẻ đẹp cũng được.
Đến lúc đó lại sinh ra vài đứa con trai kháu khỉnh, cần gì đến cái đứa con trai ốm yếu như cái siêu thuốc đó nữa.
Ông Hùng thực chất là một kẻ ích kỷ, ông ta chẳng yêu gì ai khác ngoài chính bản thân ông ta. Mọi thứ chỉ là tấm đệm để ông ta dẫm lên cao thượng vị.
Một kẻ chỉ có thể đồng cam chứ không thể cộng khổ.
Bà Mỹ phát tiết lên chồng mình xong, ngồi bệt tựa vào tường thở hổn hển, tay túm chặt ngực áo. Không hiểu sao từ hai năm nay sức khỏe của bà ta ngày càng yếu hơn, đi khám cũng không ra bệnh, bác sĩ chỉ bảo là do bà ta lo lắng quá nhiều cho bệnh tình của con trai mà lo lắng quá độ. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hôm nay bà ta đã bị hoảng sợ, không ngờ đứa con gái riêng của chồng lại có thể chống cự lại được, mà bà ta còn bị cảnh sát giam giữ.
Bà ta đã quá sai làm vì không biết rõ thế lực chống lực thần thánh nào chống lưng cho con bé đó mà chưa gì đã hùng hổ đến bắt người. Giờ thì hay rồi, thế lực của tập đoàn Sơn Hải không phải là thứ mà bà ta có thể kháng cự được.
Hơn nữa, nhìn thái độ của cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhún nhường anh ta, lần này thì chưa chắc bà ta không thể thoát thân một cách an toàn. Ít nhất muốn ra cũng phải lột một lớp da.
Giờ thì chỉ hy vọng bố bà ta mau chóng nghĩ ra cách để cứu người. Dù gì thì bà ta cũng chưa thực hiện thành công kế hoạch, cùng lắm chỉ nộp ít tiền bảo lãnh là được.
Sáng hôm sau cửa phòng tạm giam bật mở, cảnh sát bước vào dẫn ông Hùng bà Mỹ chia ra hai phòng thẩm vấn riêng biệt.
Bà Mỹ đập bàn, chỉ vào người cảnh sát thẩm vấn ngồi trước mặt.
“Tôi không có gì để nói, tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi để ông ấy mau chóng mời luật sư. Trước khi luật sư của tôi tới, tôi sẽ không khai báo gì hết.”
Cảnh sát cũng không thèm ngăn cản bà ta. Cục trưởng đã dặn, kể cả có luật sư tới, trước 72h tuyệt đối không thả bà ta ra. Chỉ cần đợi đến lúc đó sẽ có chứng cứ xác thực để xin lệnh bắt giữ.
Bà Mỹ được cầm điện thoại, lập tức bấm số gọi về cho bố mình.
“Alo, bố ạ. Con đây, con đang bị tạm giam tại sở cảnh sát thủ đô trong nước. Bố mau mau cho luật sư mang tiền đến bảo lãnh con với anh Hùng ra đi. Con thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.”
Bà ta nóng nảy cầu xin bố mình, từ nhỏ đến lớn bà ta đã phải chịu cực khổ như thế này bao giờ đâu.
Không ngờ bố bà ta lại quát mắng dữ dội.
“Chúng mày rốt cục về nước đã gây ra cái gì mà bị cảnh sát bắt, giờ còn liên lụy đến cả công ty của tao. Mày có biết mới qua một đêm mà tao đã bay mất bao nhiêu tiền rồi không?”
Ông Hùng không thể hiểu được, chỉ là muốn đổi phó với một con nhỏ làm công ăn lương mà lại khiến ông ta rơi vào tình cảnh này. Rõ ràng ông ta đã điều tra rõ, nó không thể nào có thể liên quan những người trong giới chính trị được.
Chỉ là ông ta trăm tính vạn tính, cũng không thể ngờ đến con nhỏ này có thể leo lên người đàn ông có quyền lực lớn đến như vậy.
Đúng là đứa con gái bất hiếu, dám báo cảnh sát bắt cha đẻ của mình. Biết thế ngày đó ông ta đã bóp chết nó luôn. Không được, còn phải để nó cứu con trai ông ta.
Không biết bố vợ đã biết tin chưa, nếu biết được chắc chắn ông ta sẽ tìm cách cứu hai người bọn họ ra.
Bà Mỹ bực tức mắng chửi,
“Tất cả là tại ông. Ông khăng khăng chắc nịch nói với tôi là dễ dàng bắt được con nhỏ đó mang về thế mạng cho con tôi.”
Vừa gào bà ta vừa ra tay đánh chan chát vào người ông Hùng.
“Cái khẳng định của ông là bây giờ tôi phải ở đây. Cả đời này đây là lần tôi nhục nhã nhất.”
“”Nếu để chuyện hôm nay tôi bị bắt vào trong tù lộ ra bên ngoài thì tôi còn biết giấu mặt mũi đi đâu trong cái giới này.”
Ông Hùng vừa trốn tránh vừa xin tha. Trong mắt ông ta lóe lên tia căm phẫn, hơn hai chục năm nay ông ta đã phải nhịn nhục con mụ hổ cái này. Ngoài tiền tài của ông bố ra thì bà ta không được điểm nào tốt.
Không biết tôn trọng chăm sóc chồng, luôn có ham muốn kiểm soát mọi thứ của ông ta, đè đầu cưỡi cổ chồng.
Nói thật, nếu không vì tiền bạc danh vọng thì ông ta cũng không bao giờ muốn ở cạnh con mụ đàn bà này.
Ông ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi đến ngày ông bố vợ chết, tài sản sẽ thuộc về đứa con gái duy nhất là bà Mỹ. Ông ta đã bỏ thuốc hạ độc từ từ, sức khỏe của bà Mỹ đã dần suy yếu.
Vì bà Mỹ kiểm soát quá chặt, ông ta cũng không dám lén nuôi nhân tình ở bên ngoài. Nhưng không sao, ông ta mới có hơn năm mươi tuổi, với số tài sản được thừa kế thì có cưới vài chục cô vợ mới trẻ đẹp cũng được.
Đến lúc đó lại sinh ra vài đứa con trai kháu khỉnh, cần gì đến cái đứa con trai ốm yếu như cái siêu thuốc đó nữa.
Ông Hùng thực chất là một kẻ ích kỷ, ông ta chẳng yêu gì ai khác ngoài chính bản thân ông ta. Mọi thứ chỉ là tấm đệm để ông ta dẫm lên cao thượng vị.
Một kẻ chỉ có thể đồng cam chứ không thể cộng khổ.
Bà Mỹ phát tiết lên chồng mình xong, ngồi bệt tựa vào tường thở hổn hển, tay túm chặt ngực áo. Không hiểu sao từ hai năm nay sức khỏe của bà ta ngày càng yếu hơn, đi khám cũng không ra bệnh, bác sĩ chỉ bảo là do bà ta lo lắng quá nhiều cho bệnh tình của con trai mà lo lắng quá độ. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hôm nay bà ta đã bị hoảng sợ, không ngờ đứa con gái riêng của chồng lại có thể chống cự lại được, mà bà ta còn bị cảnh sát giam giữ.
Bà ta đã quá sai làm vì không biết rõ thế lực chống lực thần thánh nào chống lưng cho con bé đó mà chưa gì đã hùng hổ đến bắt người. Giờ thì hay rồi, thế lực của tập đoàn Sơn Hải không phải là thứ mà bà ta có thể kháng cự được.
Hơn nữa, nhìn thái độ của cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhún nhường anh ta, lần này thì chưa chắc bà ta không thể thoát thân một cách an toàn. Ít nhất muốn ra cũng phải lột một lớp da.
Giờ thì chỉ hy vọng bố bà ta mau chóng nghĩ ra cách để cứu người. Dù gì thì bà ta cũng chưa thực hiện thành công kế hoạch, cùng lắm chỉ nộp ít tiền bảo lãnh là được.
Sáng hôm sau cửa phòng tạm giam bật mở, cảnh sát bước vào dẫn ông Hùng bà Mỹ chia ra hai phòng thẩm vấn riêng biệt.
Bà Mỹ đập bàn, chỉ vào người cảnh sát thẩm vấn ngồi trước mặt.
“Tôi không có gì để nói, tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi để ông ấy mau chóng mời luật sư. Trước khi luật sư của tôi tới, tôi sẽ không khai báo gì hết.”
Cảnh sát cũng không thèm ngăn cản bà ta. Cục trưởng đã dặn, kể cả có luật sư tới, trước 72h tuyệt đối không thả bà ta ra. Chỉ cần đợi đến lúc đó sẽ có chứng cứ xác thực để xin lệnh bắt giữ.
Bà Mỹ được cầm điện thoại, lập tức bấm số gọi về cho bố mình.
“Alo, bố ạ. Con đây, con đang bị tạm giam tại sở cảnh sát thủ đô trong nước. Bố mau mau cho luật sư mang tiền đến bảo lãnh con với anh Hùng ra đi. Con thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.”
Bà ta nóng nảy cầu xin bố mình, từ nhỏ đến lớn bà ta đã phải chịu cực khổ như thế này bao giờ đâu.
Không ngờ bố bà ta lại quát mắng dữ dội.
“Chúng mày rốt cục về nước đã gây ra cái gì mà bị cảnh sát bắt, giờ còn liên lụy đến cả công ty của tao. Mày có biết mới qua một đêm mà tao đã bay mất bao nhiêu tiền rồi không?”
/72
|