Bà Phương lập tức cảnh giác, kéo tay con gái ra đằng sau, để bà đứng chắn trước mặt cô. Giọng bà đanh lại.
“Ông không phải là cha của nó.”
Từ trước đến nay Chi Dao chưa từng thấy mẹ mình tỏ thái độ thù địch gay gắt với ai như vậy. Người đàn ông này đến cùng là ai?
Ông ta tỏ ra không vui trước thái độ của bà Phương. Nhưng đang có việc cầu người nên ông ta cũng không dám lớn tiếng.
“Bà nói lung tung cái gì vậy. Tôi là cha ruột nó chứ còn ai. Đâu thể chỉ dựa vào một mình lời nói của bà mà phủ nhận mọi chuyện.”
Ông Hùng nhìn ra đằng sau bà, nở một nụ cười ông ta cho là hiền hòa nhất, nhưng đáy mắt tham lam tính toán của ông ta thật làm cho người khác chán ghét.
“Con gái, cha thật sự là cha ruột của con. Nếu con không tin chúng ta có thể thực hiện xét nghiệm ADN.”
Bà Phương ngắt lời ông ta.
“Về mặt sinh học, ông thật sự đúng là cha nó. Nhưng bao năm nay ông chưa từng nuôi dưỡng nó, ông không có quyền yêu cầu nó gọi ông là cha.”
“Bà….”
Ông Hùng nghẹn lời. Ông ta thật sự không biết phải nói gì nữa. Người đàn bà đứng bên cạnh ông ta nói tiếp.
“Chị à. Hôm nay chúng em đến tìm Chi Dao cũng chỉ vì muốn nhận lại người thân. Chị xem chúng ta cũng đều lớn tuổi, muốn quây quần bên con cháu là điều bình thường.”
Bà ta là một người đàn bà xinh đẹp, chắc hẳn hồi trẻ cũng là một mỹ nhân. Nhưng cảm giác bà ta mang lại khiến cho người khác cảm thấy bí bách khó chịu.
Chi Dao ngạc nhiên qua giây lát rồi tỉnh táo nói,
“Tôi không có cha. Từ bé đến lớn tôi không có, bây giờ cũng không có, sau này lại càng không muốn có. Ông ở đâu thì tự quay về đó, chúng ta đời này tốt nhất không cần dính dáng đến nhau.”
“Ông chưa từng nuôi dưỡng tôi ngày nào, tôi cũng chẳng cần phải phụng dưỡng ông.”
“Mày…”
Ông ta nổi nóng. Tuy ông ta ở rể nhà họ Văn, hằng ngày phải khép nép với cha vợ, nín nhịn người đàn bà bên cạnh nhưng ra bên ngoài xã hội có ai dám vô lễ với ông ta.
Thế mà hôm nay ông bị một con ranh mới nứt mắt, còn là con gái ruột của mình nói không chừa mặt mũi ngay trước mặt bà vợ cũ.
Đáng hận hơn nữa là người đàn bà này xưa nay sống mềm yếu lại thản nhiên dung túng cho nó.
Vậy thì ông ta cũng chẳng muốn vòng vo gì với hai kẻ đáng chết này. Nhanh chóng giải quyết mọi chuyện để còn quay về lại nước ngoài. Cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ tổ làm ông ta nhớ lại cuộc sống khốn khó năm xưa.
Ông ta có kìm giọng mình.
“Được rồi, cha biết là có hơi đường đột, con chưa chấp nhận được là chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng em trai của con thì không đợi được. Thằng bé mới học lớp mười, đáng thương làm sao nó đang bị suy thận.”
“Con xem có thể cùng chúng ta trở về bên nước ngoài, hiến một quả thận cho nó được không.”
Người đàn bà bên cạnh gật đầu phụ họa,
“Đúng vậy. Chúng ta cũng không còn cách nào khác nên mới phải đến tìm cháu.”
“Đương nhiên chúng ta cũng không để cho cháu chịu thiệt. Chúng ta sẽ đền bù thỏa đáng cho cháu. Nếu cháu đồng ý, ta còn có thể tìm cho cháu một người chồng để chăm sóc cháu đến già.”
“Chỉ là một quả thận thôi mà. Con người dù chỉ có một quả thận cũng có thể sống tốt được.”
“Cháu hãy thương xót em trai cháu đi.”
Bà ta quay sang khẩn cầu mẹ Chi Dao.
“Chị à, chị bây giờ đang theo nhà Phật, chắc hẳn biết là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Chị hãy bảo con gái mình mau chóng cứu giúp chúng em đi.”
“Người nhà bọn em kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình này.”
Chi Dao kinh ngạc nghe những lời vô liêm sỉ thốt ra từ miệng bọn họ. Hóa ra đến nhận lại cô là muốn cô hiến tặng một quả thận để cứu con trai của bọn họ.
Cô thật muốn biết là não của bọn họ chứa cái gì mà có thể mặt dày đến như vậy.
Yên cầu cô hiến nội tạng cho một kẻ cô không quen biết, lại còn làm như đó là điều hiển nhiên.
Chưa thấy đủ còn muốn dùng đạo đức để trói buộc hai mẹ con cô. Nếu không cứu giúp, con trai bà ta có làm sai thì tất cả là lỗi do cô đã không làm gì cả.
Đây thực sự là việc mà cha ruột có thể yêu cầu con gái mình làm ra đấy. Thật sự khiến cô mở mang đầu óc.
Trần Đình Phong híp mắt nguy hiểm. Anh cảm thấy hai kẻ này chắc hẳn thích hợp làm mồi cho cá mập.
Dám đánh chủ ý đến vợ anh. Muốn cô hiến thận lại còn muốn tùy tiện gả cô cho con chó con mèo nào cũng được.
Hai kẻ này, không đáng sống.
“Ông không phải là cha của nó.”
Từ trước đến nay Chi Dao chưa từng thấy mẹ mình tỏ thái độ thù địch gay gắt với ai như vậy. Người đàn ông này đến cùng là ai?
Ông ta tỏ ra không vui trước thái độ của bà Phương. Nhưng đang có việc cầu người nên ông ta cũng không dám lớn tiếng.
“Bà nói lung tung cái gì vậy. Tôi là cha ruột nó chứ còn ai. Đâu thể chỉ dựa vào một mình lời nói của bà mà phủ nhận mọi chuyện.”
Ông Hùng nhìn ra đằng sau bà, nở một nụ cười ông ta cho là hiền hòa nhất, nhưng đáy mắt tham lam tính toán của ông ta thật làm cho người khác chán ghét.
“Con gái, cha thật sự là cha ruột của con. Nếu con không tin chúng ta có thể thực hiện xét nghiệm ADN.”
Bà Phương ngắt lời ông ta.
“Về mặt sinh học, ông thật sự đúng là cha nó. Nhưng bao năm nay ông chưa từng nuôi dưỡng nó, ông không có quyền yêu cầu nó gọi ông là cha.”
“Bà….”
Ông Hùng nghẹn lời. Ông ta thật sự không biết phải nói gì nữa. Người đàn bà đứng bên cạnh ông ta nói tiếp.
“Chị à. Hôm nay chúng em đến tìm Chi Dao cũng chỉ vì muốn nhận lại người thân. Chị xem chúng ta cũng đều lớn tuổi, muốn quây quần bên con cháu là điều bình thường.”
Bà ta là một người đàn bà xinh đẹp, chắc hẳn hồi trẻ cũng là một mỹ nhân. Nhưng cảm giác bà ta mang lại khiến cho người khác cảm thấy bí bách khó chịu.
Chi Dao ngạc nhiên qua giây lát rồi tỉnh táo nói,
“Tôi không có cha. Từ bé đến lớn tôi không có, bây giờ cũng không có, sau này lại càng không muốn có. Ông ở đâu thì tự quay về đó, chúng ta đời này tốt nhất không cần dính dáng đến nhau.”
“Ông chưa từng nuôi dưỡng tôi ngày nào, tôi cũng chẳng cần phải phụng dưỡng ông.”
“Mày…”
Ông ta nổi nóng. Tuy ông ta ở rể nhà họ Văn, hằng ngày phải khép nép với cha vợ, nín nhịn người đàn bà bên cạnh nhưng ra bên ngoài xã hội có ai dám vô lễ với ông ta.
Thế mà hôm nay ông bị một con ranh mới nứt mắt, còn là con gái ruột của mình nói không chừa mặt mũi ngay trước mặt bà vợ cũ.
Đáng hận hơn nữa là người đàn bà này xưa nay sống mềm yếu lại thản nhiên dung túng cho nó.
Vậy thì ông ta cũng chẳng muốn vòng vo gì với hai kẻ đáng chết này. Nhanh chóng giải quyết mọi chuyện để còn quay về lại nước ngoài. Cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ tổ làm ông ta nhớ lại cuộc sống khốn khó năm xưa.
Ông ta có kìm giọng mình.
“Được rồi, cha biết là có hơi đường đột, con chưa chấp nhận được là chuyện hết sức bình thường.”
“Nhưng em trai của con thì không đợi được. Thằng bé mới học lớp mười, đáng thương làm sao nó đang bị suy thận.”
“Con xem có thể cùng chúng ta trở về bên nước ngoài, hiến một quả thận cho nó được không.”
Người đàn bà bên cạnh gật đầu phụ họa,
“Đúng vậy. Chúng ta cũng không còn cách nào khác nên mới phải đến tìm cháu.”
“Đương nhiên chúng ta cũng không để cho cháu chịu thiệt. Chúng ta sẽ đền bù thỏa đáng cho cháu. Nếu cháu đồng ý, ta còn có thể tìm cho cháu một người chồng để chăm sóc cháu đến già.”
“Chỉ là một quả thận thôi mà. Con người dù chỉ có một quả thận cũng có thể sống tốt được.”
“Cháu hãy thương xót em trai cháu đi.”
Bà ta quay sang khẩn cầu mẹ Chi Dao.
“Chị à, chị bây giờ đang theo nhà Phật, chắc hẳn biết là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Chị hãy bảo con gái mình mau chóng cứu giúp chúng em đi.”
“Người nhà bọn em kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình này.”
Chi Dao kinh ngạc nghe những lời vô liêm sỉ thốt ra từ miệng bọn họ. Hóa ra đến nhận lại cô là muốn cô hiến tặng một quả thận để cứu con trai của bọn họ.
Cô thật muốn biết là não của bọn họ chứa cái gì mà có thể mặt dày đến như vậy.
Yên cầu cô hiến nội tạng cho một kẻ cô không quen biết, lại còn làm như đó là điều hiển nhiên.
Chưa thấy đủ còn muốn dùng đạo đức để trói buộc hai mẹ con cô. Nếu không cứu giúp, con trai bà ta có làm sai thì tất cả là lỗi do cô đã không làm gì cả.
Đây thực sự là việc mà cha ruột có thể yêu cầu con gái mình làm ra đấy. Thật sự khiến cô mở mang đầu óc.
Trần Đình Phong híp mắt nguy hiểm. Anh cảm thấy hai kẻ này chắc hẳn thích hợp làm mồi cho cá mập.
Dám đánh chủ ý đến vợ anh. Muốn cô hiến thận lại còn muốn tùy tiện gả cô cho con chó con mèo nào cũng được.
Hai kẻ này, không đáng sống.
/72
|