Hôm nay là ngày hẹn gặp mặt của hai bên gia đình. Mọi thứ đã được Đình Phong chuẩn bị chu đáo từ sớm tại một nhà hàng mang phong cách truyền thống.
Người lớn hai nhà đều rất hài lòng với đối tượng mà con mình chọn lựa làm bạn đời. Đây không phải là lần đầu bà Phương gặp bạn trai của con gái mình. Chẳng qua từ lúc con gái đột ngột bảo nó sẽ đi học ở nước ngoài, cũng không nhắc gì đến người bạn trai nữa nên bà đã ngầm hiểu rằng hai đứa đã chia tay.
Không ngờ đi một vòng lớn, người có tình lại quay trở về bên nhau.
Bà không ngờ rằng con rể của bà lại là có gia thế lớn kinh người đến như vậy. Cuộc hôn nhân đứt gãy của bà khiến bà không tin tưởng vào việc hai người chênh lệch quá nhiều sẽ hạnh phúc, nhưng nhìn ánh mắt hạnh phúc của con gái mình, còn có ánh mắt của Đình Phong bà tin rằng bọn trẻ đã quyết định đúng đắn.
Tuy hai ông bà thông gia là người quyền cao chức trọng nhưng không hề có thái độ xem thường người khác.
Bà thấy vậy cũng yên tâm phần nào. Nếu như bà thấy họ khinh bỉ con gái mình chút nào, thì dù có là thủ tướng hay chủ tịch gì đó bà cũng sẽ nhất quyết không đồng ý.
Mẹ của Chi Dao là người sống đơn giản, bà không thích xa hoa lãng phí quá nhiều. Nhưng bà cũng biết rằng gia đình con rể không phải là bối cảnh tầm thường nên việc tổ chức một lễ cưới trang trọng là điều cần thiết.
Còn bà Lan thì chỉ hận không thể tổ chức bữa tiệc ba ngày ba đêm mời toàn thể thành phố này cũng được. Để bà có thể thông báo rằng bà đã có con dâu, rồi sẽ mau chóng được bế cháu nội.
Sau bữa tiệc, Đình Phong lái xe đưa mẹ Chi Dao về lại trên núi. Bà nói rằng đã sống quen với nề nếp ở trên chùa, không quen ở dưới này.
Hai người tiễn bà Phương vào sân thì bắt gặp sư thầy đang đứng nói chuyện với một cặp vợ chồng nhà giàu. Bà Phương như cứng người lại khi thấy mặt của người đàn ông đó.
“Mẹ…”
Thấy mẹ mình có biểu hiện khác lạ Chi Dao lên tiếng gọi mẹ một câu. Bà Phương giật mình quay lại nhìn con gái, bà bèn vỗ vai cô
“Hai đứa về trước đi. Trời không còn sớm nữa, đi đường nhớ cẩn thận, về đến nơi nhớ gọi điện báo cho mẹ.’’
Bà Phương còn chưa dứt lời thì thấy cặp vợ chồng hùng hùng hổ hổ tiến về phía này.
Lại gần mới thấy, người đàn ông này đường nét trên mặt rất quen thuộc. Càng nhìn kĩ Chi Dao lại càng cảm thấy ông ta rất giống cô.
Ông ta có vẻ rất kích động khi nhìn thấy Chi Dao. Ông ta lên tiếng thăm dò.
“Con là Phạm Chi Dao phải không? Ta chính là cha ruột của con đây.”
Cha ruột? Chi Dao theo bản năng nhìn về phía mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn trong thế giới của cô chỉ có mình mẹ, không biết đến người cha chưa từng thấy mặt.
Cô đã từng hỏi mẹ, nhưng bà chỉ nói, cha ruột của cô đã chết trước khi cô sinh ra đời. Suốt bao năm cô cũng chưa từng thấy mẹ cúng tế gì cả, cô dần hiểu ra đó chỉ là một lời nói dối.
Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì khiến cho mẹ cô đau lòng tột độ, đến mức bà muốn coi người đó không còn tồn tại trên đời. Chi Dao cũng không bao giờ hỏi bà thêm.
Cô cũng coi như ông ta đã chết rồi. Nếu còn sống, tại sao chưa một lần về thăm con gái mình.
Người cha như thế, cô thà không có còn hơn.
Bây giờ đột nhiên người trước mặt đến tự xưng là cha ruột của cô. Nhìn thái độ của mẹ mình và bộ dạng của ông ta, cô nghĩ chắc hẳn là ông ta đang nói thật.
Người đàn bà đứng cạnh ông ta, đang dùng ánh mắt săm soi khiến cô không thoải mái, chắc là vợ kế của ông ta.
Hơn hai mươi năm chưa từ xuất hiện, nay lại đột ngột tìm gặp mẹ cô, chắc cũng chẳng có điều gì tốt đẹp.
Người lớn hai nhà đều rất hài lòng với đối tượng mà con mình chọn lựa làm bạn đời. Đây không phải là lần đầu bà Phương gặp bạn trai của con gái mình. Chẳng qua từ lúc con gái đột ngột bảo nó sẽ đi học ở nước ngoài, cũng không nhắc gì đến người bạn trai nữa nên bà đã ngầm hiểu rằng hai đứa đã chia tay.
Không ngờ đi một vòng lớn, người có tình lại quay trở về bên nhau.
Bà không ngờ rằng con rể của bà lại là có gia thế lớn kinh người đến như vậy. Cuộc hôn nhân đứt gãy của bà khiến bà không tin tưởng vào việc hai người chênh lệch quá nhiều sẽ hạnh phúc, nhưng nhìn ánh mắt hạnh phúc của con gái mình, còn có ánh mắt của Đình Phong bà tin rằng bọn trẻ đã quyết định đúng đắn.
Tuy hai ông bà thông gia là người quyền cao chức trọng nhưng không hề có thái độ xem thường người khác.
Bà thấy vậy cũng yên tâm phần nào. Nếu như bà thấy họ khinh bỉ con gái mình chút nào, thì dù có là thủ tướng hay chủ tịch gì đó bà cũng sẽ nhất quyết không đồng ý.
Mẹ của Chi Dao là người sống đơn giản, bà không thích xa hoa lãng phí quá nhiều. Nhưng bà cũng biết rằng gia đình con rể không phải là bối cảnh tầm thường nên việc tổ chức một lễ cưới trang trọng là điều cần thiết.
Còn bà Lan thì chỉ hận không thể tổ chức bữa tiệc ba ngày ba đêm mời toàn thể thành phố này cũng được. Để bà có thể thông báo rằng bà đã có con dâu, rồi sẽ mau chóng được bế cháu nội.
Sau bữa tiệc, Đình Phong lái xe đưa mẹ Chi Dao về lại trên núi. Bà nói rằng đã sống quen với nề nếp ở trên chùa, không quen ở dưới này.
Hai người tiễn bà Phương vào sân thì bắt gặp sư thầy đang đứng nói chuyện với một cặp vợ chồng nhà giàu. Bà Phương như cứng người lại khi thấy mặt của người đàn ông đó.
“Mẹ…”
Thấy mẹ mình có biểu hiện khác lạ Chi Dao lên tiếng gọi mẹ một câu. Bà Phương giật mình quay lại nhìn con gái, bà bèn vỗ vai cô
“Hai đứa về trước đi. Trời không còn sớm nữa, đi đường nhớ cẩn thận, về đến nơi nhớ gọi điện báo cho mẹ.’’
Bà Phương còn chưa dứt lời thì thấy cặp vợ chồng hùng hùng hổ hổ tiến về phía này.
Lại gần mới thấy, người đàn ông này đường nét trên mặt rất quen thuộc. Càng nhìn kĩ Chi Dao lại càng cảm thấy ông ta rất giống cô.
Ông ta có vẻ rất kích động khi nhìn thấy Chi Dao. Ông ta lên tiếng thăm dò.
“Con là Phạm Chi Dao phải không? Ta chính là cha ruột của con đây.”
Cha ruột? Chi Dao theo bản năng nhìn về phía mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn trong thế giới của cô chỉ có mình mẹ, không biết đến người cha chưa từng thấy mặt.
Cô đã từng hỏi mẹ, nhưng bà chỉ nói, cha ruột của cô đã chết trước khi cô sinh ra đời. Suốt bao năm cô cũng chưa từng thấy mẹ cúng tế gì cả, cô dần hiểu ra đó chỉ là một lời nói dối.
Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì khiến cho mẹ cô đau lòng tột độ, đến mức bà muốn coi người đó không còn tồn tại trên đời. Chi Dao cũng không bao giờ hỏi bà thêm.
Cô cũng coi như ông ta đã chết rồi. Nếu còn sống, tại sao chưa một lần về thăm con gái mình.
Người cha như thế, cô thà không có còn hơn.
Bây giờ đột nhiên người trước mặt đến tự xưng là cha ruột của cô. Nhìn thái độ của mẹ mình và bộ dạng của ông ta, cô nghĩ chắc hẳn là ông ta đang nói thật.
Người đàn bà đứng cạnh ông ta, đang dùng ánh mắt săm soi khiến cô không thoải mái, chắc là vợ kế của ông ta.
Hơn hai mươi năm chưa từ xuất hiện, nay lại đột ngột tìm gặp mẹ cô, chắc cũng chẳng có điều gì tốt đẹp.
/72
|