“Chị Lan vẫn đỏng đảnh như ngày còn trẻ, chắc anh Quang ở nhà cũng vất vả lắm.” Bà Quyên ra vẻ cười đùa.
“Cô có ý gì đây?” Bà Lan bực bội nói.
Núp dưới cái bóng là đùa cợt để hạ thấp người khác, cái chiêu trò này thật là vô liêm sỉ. Chiêu này bà Quyên thường dùng đến mức thuần thục dễ dàng.
Tuy Chi Dao không biết giữa hai người này có mâu thuẫn gì, nhưng theo tính cách của bà Lan chắc hẳn đã chịu không ít thiệt thòi từ cái miệng lưỡi sắc bén của bà Quyên.
Cô không muốn xảy ra tranh cãi làm gì, bèn làm nũng với bà Lan.
“Bác ơi, chúng ta đã hẹn nhà thiết kế xem đồ mới, giờ đã đến lúc rồi đó bác. Chúng ta đi kẻo trễ.”
Thấy con dâu tương lai cũng không muốn ở lại đây, liền lập tức đồng ý.
“Được đấy. Bác đã bảo người ta mang đến bộ dây chuyền mới được chuyển về từ Pháp, lần này con không được từ chối nữa đâu. Con mà còn làm thế thì bác sẽ giận thật đấy.” Bà Lan cố ý tỏ ra hung dữ với cô.
“Dạ, dạ.”
Thôi cứ đi khỏi chỗ này trước đã, lát nữa cô sẽ tìm cách dỗ dành bà rồi từ chối sau.
Bà Quyên tức tối trong lòng. Bao nhiêu lần cũng như vậy. Mỗi lần bà ta cùng người đàn bà này xuất hiện thì những kẻ bên cạnh đều tự động bỏ qua bà ta mà xúm vào nịnh nọt bà Lan. Điều này làm bà ta tổn thương lòng tự trọng thật sự.
Rõ ràng bà ta cái gì cũng thua kém bà, tại sao bà lại phải chịu cảnh làm nền cho bà ta suốt bao nhiêu năm như thế.
Ngày còn đi học, đàn ông tự khắc lấy lòng bà ta mặc kệ bà có tài năng đến nhường nào. Sau khi kết hôn, chồng giỏi con ngoan, bà ta một đường đi lên đến đỉnh nhân sinh.
Cả đời bà Lan được sống trong nhung lụa. Sự hạnh phúc của bà ta làm bà nhớ đến cảnh tượng mà cả đời này bà không bao giờ quên. Hôm đó bà chân ướt chân ráo mặc một bộ quần áo lành lặn nhất của mình đi đến tập đoàn tài trợ, bà ta thấp thỏm sợ hãi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước từ trên xe xuống vùng vằng giận dỗi bước xuống xe.
Bà thấy cô gái đó đang khóc lóc ăn vạ không chịu đến trường, còn người quản gia thì đến cúi đầu liên tục xin lỗi cô ta.
Bà ta không cam lòng. Tại sao thứ mà bà phải được người ta ban phát thì cô ta lại có thể tự tiện chà đạp như vậy.
Cứ thế, bà ta đã gieo xuống hạt giống ghen tị trong lòng mình. Gần bốn mươi năm trôi qua, nó đã mọc mầm bén rễ ăn sâu vào thâm tâm bà ta.
Bây giờ cũng thế. Kể cả một con ranh cũng có thể dám không để bà vào trong mắt. Ai cho phép nó dám làm thế?
Bà Quyên khinh thường nhìn hai người trước mặt.
“Không biết cô đây là con cái nhà ai? Có cha mẹ dạy bảo tử tế hay không mà lại có thể tự tiện chen lời khi người khác nói chuyện.”
Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người, bà Quyên lại càng bực bội. Bình thường thứ duy nhất bà ta cảm thấy hơn được bà Lan chính là bà ta có một cô con gái thân thiết với mình. Bà Lan chỉ có một đứa con trai, tuy rằng giỏi giang nhưng bà nghe nói quan hệ hai mẹ con không được tốt.
Nếu vậy thì càng tốt. Chỉ cần con gái bà gả cho con trai bà ta thì sẽ càng dễ chia cách hai người. Bà ta sẽ sống mà không có ngày nào yên. Có vậy thì bà ta mới cảm thấy thoải mái.
Bà ta cũng có cớ đến thăm con gái mà nhìn thấy mối tình đầu sâu kín của mình.
Bà Lan lập tức nổi cơn tam bành. Bà ta dám sỉ nhục con dâu của bà. Bình thường biết tâm trí của bà ta bất bình thường, thích đi cắn người điên loạn thì mới yên ổn, bà cũng không thèm chấp nhặt.
Nhưng hôm nay bà sẽ không nhịn nữa. Động vào bà thì bà không để ý, chứ động vào con dâu của bà thì đừng hòng.
Bà lập tức cầm nguyên cốc ca cao đang uống dở hất thẳng vào mặt của bà Quyên.
“Aaaaaaa….Bà làm cái gì vậy? Bà điên rồi?”
“Mẹ ơi, mẹ có bị bỏng không?”
Cô gái ngồi bên cạnh bà ta vẫn im lặng từ lúc nãy tới giờ liền hốt hoảng lấy khăn giấy lau mặt. Cô ta biết tính cách của mẹ mình, nên cũng không dám xen vào giữa chừng.
Bà Quyên đứng phắt dậy, mau chóng lau nước trên quần áo của mình. Bà ta đường đường là phu nhân bộ trưởng đương nhiệm, đi đến đâu cũng có người cung phụng nhún nhường.
Bà ta chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã to lớn đến nhường này.
“Cô có ý gì đây?” Bà Lan bực bội nói.
Núp dưới cái bóng là đùa cợt để hạ thấp người khác, cái chiêu trò này thật là vô liêm sỉ. Chiêu này bà Quyên thường dùng đến mức thuần thục dễ dàng.
Tuy Chi Dao không biết giữa hai người này có mâu thuẫn gì, nhưng theo tính cách của bà Lan chắc hẳn đã chịu không ít thiệt thòi từ cái miệng lưỡi sắc bén của bà Quyên.
Cô không muốn xảy ra tranh cãi làm gì, bèn làm nũng với bà Lan.
“Bác ơi, chúng ta đã hẹn nhà thiết kế xem đồ mới, giờ đã đến lúc rồi đó bác. Chúng ta đi kẻo trễ.”
Thấy con dâu tương lai cũng không muốn ở lại đây, liền lập tức đồng ý.
“Được đấy. Bác đã bảo người ta mang đến bộ dây chuyền mới được chuyển về từ Pháp, lần này con không được từ chối nữa đâu. Con mà còn làm thế thì bác sẽ giận thật đấy.” Bà Lan cố ý tỏ ra hung dữ với cô.
“Dạ, dạ.”
Thôi cứ đi khỏi chỗ này trước đã, lát nữa cô sẽ tìm cách dỗ dành bà rồi từ chối sau.
Bà Quyên tức tối trong lòng. Bao nhiêu lần cũng như vậy. Mỗi lần bà ta cùng người đàn bà này xuất hiện thì những kẻ bên cạnh đều tự động bỏ qua bà ta mà xúm vào nịnh nọt bà Lan. Điều này làm bà ta tổn thương lòng tự trọng thật sự.
Rõ ràng bà ta cái gì cũng thua kém bà, tại sao bà lại phải chịu cảnh làm nền cho bà ta suốt bao nhiêu năm như thế.
Ngày còn đi học, đàn ông tự khắc lấy lòng bà ta mặc kệ bà có tài năng đến nhường nào. Sau khi kết hôn, chồng giỏi con ngoan, bà ta một đường đi lên đến đỉnh nhân sinh.
Cả đời bà Lan được sống trong nhung lụa. Sự hạnh phúc của bà ta làm bà nhớ đến cảnh tượng mà cả đời này bà không bao giờ quên. Hôm đó bà chân ướt chân ráo mặc một bộ quần áo lành lặn nhất của mình đi đến tập đoàn tài trợ, bà ta thấp thỏm sợ hãi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước từ trên xe xuống vùng vằng giận dỗi bước xuống xe.
Bà thấy cô gái đó đang khóc lóc ăn vạ không chịu đến trường, còn người quản gia thì đến cúi đầu liên tục xin lỗi cô ta.
Bà ta không cam lòng. Tại sao thứ mà bà phải được người ta ban phát thì cô ta lại có thể tự tiện chà đạp như vậy.
Cứ thế, bà ta đã gieo xuống hạt giống ghen tị trong lòng mình. Gần bốn mươi năm trôi qua, nó đã mọc mầm bén rễ ăn sâu vào thâm tâm bà ta.
Bây giờ cũng thế. Kể cả một con ranh cũng có thể dám không để bà vào trong mắt. Ai cho phép nó dám làm thế?
Bà Quyên khinh thường nhìn hai người trước mặt.
“Không biết cô đây là con cái nhà ai? Có cha mẹ dạy bảo tử tế hay không mà lại có thể tự tiện chen lời khi người khác nói chuyện.”
Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người, bà Quyên lại càng bực bội. Bình thường thứ duy nhất bà ta cảm thấy hơn được bà Lan chính là bà ta có một cô con gái thân thiết với mình. Bà Lan chỉ có một đứa con trai, tuy rằng giỏi giang nhưng bà nghe nói quan hệ hai mẹ con không được tốt.
Nếu vậy thì càng tốt. Chỉ cần con gái bà gả cho con trai bà ta thì sẽ càng dễ chia cách hai người. Bà ta sẽ sống mà không có ngày nào yên. Có vậy thì bà ta mới cảm thấy thoải mái.
Bà ta cũng có cớ đến thăm con gái mà nhìn thấy mối tình đầu sâu kín của mình.
Bà Lan lập tức nổi cơn tam bành. Bà ta dám sỉ nhục con dâu của bà. Bình thường biết tâm trí của bà ta bất bình thường, thích đi cắn người điên loạn thì mới yên ổn, bà cũng không thèm chấp nhặt.
Nhưng hôm nay bà sẽ không nhịn nữa. Động vào bà thì bà không để ý, chứ động vào con dâu của bà thì đừng hòng.
Bà lập tức cầm nguyên cốc ca cao đang uống dở hất thẳng vào mặt của bà Quyên.
“Aaaaaaa….Bà làm cái gì vậy? Bà điên rồi?”
“Mẹ ơi, mẹ có bị bỏng không?”
Cô gái ngồi bên cạnh bà ta vẫn im lặng từ lúc nãy tới giờ liền hốt hoảng lấy khăn giấy lau mặt. Cô ta biết tính cách của mẹ mình, nên cũng không dám xen vào giữa chừng.
Bà Quyên đứng phắt dậy, mau chóng lau nước trên quần áo của mình. Bà ta đường đường là phu nhân bộ trưởng đương nhiệm, đi đến đâu cũng có người cung phụng nhún nhường.
Bà ta chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã to lớn đến nhường này.
/72
|