Mùi thơm trên người cô giống anh, cùng là mùi xà phòng thơm buổi trưa hai người dùng, không biết là nhãn hiệu gì, mùi thơm nồng nặc, thậm chí thơm đến gay mũi, tắm xong mùi thơm nồng đó lưu lại trên người, Hạ Xuyên không hề thích.
Sau đó lúc cô đi ra cũng mang theo mùi thơm này, khi anh sấy tóc cho cô mùi thơm đó quanh quẩn không đi, lại hơi khác mùi của anh, nhưng không thể nói rõ khác chỗ nào.
Có thể là cô không giống.
Hạ Xuyên vuốt ve cánh tay cô, trên đó vẫn còn vết bầm tím chưa tan, vùng bị bầm tím không lớn, nhưng so với thân thể trắng ngần của cô thì vô cùng nhức mắt.
Anh hỏi: “Còn đau?”
Tưởng Tốn khép hờ mắt: “Đâu đâu cũng đau…”
Hạ Xuyên hơi cử động: “Thế này thì sao?”
Tưởng Tốn run một cái, bắt lấy cánh tay anh, cố gắng trả cơn tê dại ấy lại cho anh một cách vô ích. Hạ Xuyên hôn vết bầm kia, nói: “Có nhớ tôi đã nói gì với em không?”
Tưởng Tốn mờ mịt: “Cái gì cơ?”
Hạ Xuyên nhẹ nhàng sờ lưng cô: “Đêm giao thừa, tôi đã nói gì với em?”
Tưởng Tốn nói: “Không biết.”
“Tôi nói ——” Hạ Xuyên thấp giọng, nói bảy chữ bên tai cô.
Vào lúc này, đèn xe tối dần, trong nháy mắt, bên vách núi rơi vào bóng tối.
Không ai nói gì nữa, trong bóng tối, xúc giác vô cùng nhạy cảm, chờ thích ứng dần với bóng đêm, bên vách núi chỉ còn lại hai bóng hình lên lên xuống xuống. Thú dữ xổng chuồng, đòi hỏi vô độ, sức mạnh khác xa, một người đã định trước là chúa tể, một người không cam chịu làm kẻ dưới, có người không nhớ được lời nói, anh giúp cô nhớ lại, thực sự muốn đưa cô vào chỗ chết.
Giết địch một ngàn, tổn binh tám trăm, sau lưng anh lại thêm vết thương.
Hạ Xuyên lật người cô lại, nằm sấp trên lưng cô khẽ thở dốc: “Tới nữa!”
Tưởng Tốn không ngăn cản được anh, chỉ có thể nắm lấy vải bông. Mặt cô hướng về phía vách núi, khe núi như há cái miệng to như một chậu máu, người phía sau đâm vào một lần, cô lại đến gần vách núi thêm một phần. Hàng đá kia bị ép đẩy lùi tới rìa, có hai tảng đá nhô ra một nửa, đang bị họ đưa đẩy vào bóng tối.
Tưởng Tốn ước gì mây đen che lấp vầng trăng, thực sự không nhìn thấy mới phải. Cô thở hổn hển, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, “ầm” một tiếng, hai tảng đá kia rơi xuống trước mặt cô. Tưởng Tốn níu chặt vải bông dưới người, ngẩng đầu lên, rên rỉ mất khống chế.
Đối diện với vầng trăng lưỡi liềm, tựa như dã thú hú dài, da thịt cô ửng lên một màu trắng bạc tinh khiết, mái tóc dài được gió núi nâng lên, rơi xuống bên ngoài vách núi.
Hạ Xuyên không dời mắt nổi, bắp thịt cả người đã căng ra đến cực hạn. Anh gầm nhẹ một tiếng, đưa cô vào vực sâu tối tăm.
Gió núi khẽ thổi, nhiệt độ buổi tối trên cao nguyên cực thấp, trong túi ngủ đôi lại vẫn tỏa ra hơi nóng.
Hạ Xuyên bật đèn pin di động, cúi đầu liếc nhìn Tưởng Tốn nhắm nghiền hai mắt, nếu không phải ngực cô vẫn đang nhấp nhô dồn dập, thì anh còn tưởng cô ngất đi rồi.
Hạ Xuyên kéo túi ngủ lại, nằm xong, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu hỏi: “Chết rồi à?”
Tưởng Tốn cả buổi không lên tiếng, một lát sau: “Anh chết rồi tôi vẫn chưa chết đâu…” Giọng đã khàn cả.
Hạ Xuyên cười cười, vuốt tóc lòa xòa bên gò má cô: “Vậy làm nữa?”
Tưởng Tốn yếu ớt nói một chữ: “Cút!”
Hạ Xuyên nằm cùng cô một lát, ngồi dậy kéo áo khoác tới lấy thuốc. Một hộp đồ rơi ra từ trong túi áo khoác, đập ngay vào mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn cầm món đồ, mở mắt nhìn, khựng lại một lúc hỏi: “Mua lúc nào đây?”
“Hà Xương.”
“Mua chung với Lonely God?”
“Ừm.”
“Sao lúc nãy không dùng?”
“Quên mất.”
Tưởng Tốn liếc về phía anh, Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc vẫn chưa châm, cúi người, bao phủ đỉnh đầu cô nói: “Sảng khoái nên quên mất. Quan trọng không?”
Tưởng Tốn nói: “Không sao, kì an toàn.”
Hạ Xuyên nhìn cô một hồi, ngậm thuốc, châm thuốc ở đỉnh đầu cô. Đầu thuốc sáng lên trước mắt Tưởng Tốn, Hạ Xuyên cúi đầu hôn môi cô một cái, rồi đưa thuốc tới bên miệng cô.
Tưởng Tốn ngậm lấy, một lát sau, phả một vòng khói thuốc vào mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên rít một hơi, cũng phả vòng khói thuốc vào mặt Tưởng Tốn. Anh lại đưa điếu thuốc sang, Tưởng Tốn trả lại anh một hơi thuốc như cũ.
Ánh mắt anh không rời mặt cô, dường như có thể đào ra vàng trên mặt cô. Tưởng Tốn hờ hững nhìn lại, lát sau, cô sờ đỉnh đầu anh một cái, hỏi: “Bị ai đập đầu vậy?”
Hạ Xuyên không trả lời, cúi đầu hôn cô một hồi, chờ đến khi tàn thuốc rơi xuống bên tai cô, anh mới buông cô ra, nghiêng người búng tàn thuốc sang bên cạnh, hỏi: “Có lạnh không?”
“Có một chút.”
“Mặc đồ vào.”
Tưởng Tốn đứng dậy mặc quần áo.
Cô ngồi nghiêng, đưa lưng về phía Hạ Xuyên, lấy cái áo ngực suýt thì bị anh kéo rách mặc vào, người phía sau nói: “Lần sau mặc cái hai nút đi.”
“Tôi chỉ mang theo một cái này.”
Cô vén mái tóc dài ra trước ngực, mu bàn tay đưa ra sau cài nút áo ngực, bờ lưng trần trắng ngần không tì vết, hai bên eo có dấu tay màu đỏ.
Hạ Xuyên nằm nghiêng chống đầu, nheo mắt rít một hơi thuốc, tầm mắt đi xuống, rơi trên mông cô, nhìn thấy cái nốt ruồi đen nhỏ sau eo cô.
Tưởng Tốn che chắn trong túi ngủ mặc quần lót, mông vừa nâng lên chuẩn bị mặc vào, thì một bàn tay to liền bóp lấy. Cô không thay đổi sắc mặt cũng trùm lấy tay anh.
Hạ Xuyên dùng sức xoa hai cái rồi mới lấy tay ra. Chờ cô mặc đồ xong, thuốc lá của anh vẫn chưa hút hết.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh không mặc à?”
Hạ Xuyên đưa thuốc đến bên miệng cô, cầm lấy quần áo mặc vào, mặc xong ôm cô một cái, lấy lại thuốc trong miệng cô rít hai hơi.
Tưởng Tốn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Xuyên liếc nhìn giờ: “Hơn một giờ.”
“Ngày mai dậy sớm.”
“Ừm.” Hạ Xuyên nói, “Ngủ đi.” Anh ném đầu thuốc, tắt đèn pin di động.
Không gian của túi ngủ rộng rãi, giữ ấm tốt, tốt hơn cái giường gỗ lạnh như băng trong căn phòng lọt gió tối qua nhiều. Tưởng Tốn cực kì mệt, rất nhanh đã ngủ như chết.
Hạ Xuyên cũng mệt, nhưng không ngủ, đợi một lát, anh rón rén ra khỏi túi ngủ, bật đèn pin di động, tìm mấy tảng đá lớn ở chỗ khác chất lên. Chất xong, anh quay lại xe lấy Sát Nhĩ Ngõa, tiện tay trùm lên túi ngủ, lúc này mới nằm lại.
Đến khi hai người thức dậy, trời mới vừa tờ mờ sáng. Họ ngủ bên vách núi, đặt mình trong một biển mây.
Biển mây nơi đây không giống biển mây ở núi Minh Hà. Núi Minh Hà không cao hơn mực nước biển như thế, không có sương mù dày thế này, không có núi khô vàng không trông thấy tận cùng, càng không có bầu trời thấp đưa tay là có thể chạm tới.
Tưởng Tốn ngẩn người trong thoáng chốc.
Tảng sáng vô cùng lạnh, vừa chui ra khỏi túi ngủ chút xíu, khí lạnh liền ép tới. Tưởng Tốn không ngồi dậy, cô chống người lên một chút, nhìn về phía biển mây trước mặt. Núi non ẩn nấp trong biển mây, một cơn gió thỉnh thoảng thổi qua mới nhìn thấy chút khô vàng, bầu trời mênh mông, không nhìn thấy đất.
Hạ Xuyên nằm gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài vách núi, hỏi: “Đẹp không?”
Tưởng Tốn nói: “Đẹp.”
“Sương mù dày hơn núi Minh Hà.”
“Ừm.”
Hạ Xuyên hỏi: “Ở đây cao hơn mực nước biển bao nhiêu?”
Tưởng Tốn nghĩ một chút: “Hơn hai ngàn mét, cũng chưa phải là chỗ cao nhất.”
Dừng một lát, Hạ Xuyên nói: “Chúng ta không có phản ứng cao nguyên.”
Tưởng Tốn biết anh đang nói gì, cười cười không nói tiếp.
Hạ Xuyên nói: “Ngủ thêm một lúc nữa.”
“Không ngủ được.”
Hạ Xuyên nhìn giờ, còn rất sớm, họ mới ngủ chưa được mấy tiếng, mấy ngày liền cơ bản đều không tới. Anh gấp áo phao lông, gối sau đầu, dang cánh tay: “Sang đây.”
Tưởng Tốn nằm trên cánh tay anh, hai người lẳng lặng nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Sao đầy trời tối qua, trong một buổi biến thành bầu trời xanh biếc mênh mông. Mây mù trôi lững lờ trên đỉnh đầu họ, tất cả giác quan đều chậm lại, mùi vị tươi mát chảy xuôi trong không khí.
Hạ Xuyên hỏi: “Có đói không?”
“Tàm tạm.” Lát sau, Tưởng Tốn sờ sờ Sát Nhĩ Ngõa trên người, hỏi, “Còn anh?”
“Tàm tạm.”
Tưởng Tốn nói: “Hết đồ ăn rồi, chỉ còn lại một chút chocolate và thịt bò khô.”
“Chờ lát nữa mua, hôm nay có thể đến thôn Ba Trạch.” Hạ Xuyên hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Miến bò.”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Chỉ thứ này à?”
“Ừ.” Tưởng Tốn nói, “Muốn ăn thứ gì có nước.”
“Ừm… Cổ họng em còn khàn.”
Tưởng Tốn cũng biết cổ họng mình còn khàn, cô huých Hạ Xuyên một cái: “Lấy nước cho tôi.”
Chai nước suối nằm ở chỗ Hạ Xuyên có thể với tay tới, chỉ còn lại nửa chai, cũng không biết là của ai uống dư. Hạ Xuyên lấy đưa cho cô. Tưởng Tốn chống người lên một chút, vặn nắp chai ngửa đầu uống, cổ họng hơi di động. Cô uống xong, bên môi có nước đọng óng ánh, Hạ Xuyên cầm lấy chai và nắp, vặn lại giúp cô, kéo cô vào trong túi ngủ.
Lần này anh tiến vào rất chậm, cúi đầu nhìn nét mặt cô. Tưởng Tốn túm cánh tay anh, luôn nhìn mắt anh, thở theo cùng anh, cùng lên xuống.
Cô xoay mình ngồi trên người anh. Anh xoa ngực cô, ánh mặt trời nở rộ sau lưng cô, trên cao nguyên, cô đẹp đến thành kính, khoe khoang.
Lại thức dậy sau một giấc, mặt trời đã lên cao từ lâu, đã đến chính giữa.
Tưởng Tốn nằm trên ghế phụ, lông mày khẽ nhíu. Hạ Xuyên tinh thần sảng khoái, đưa một chai nước và nửa cái bánh mì tối qua cô ăn còn dư cho cô, nói: “Ăn trước đi.”
Tưởng Tốn không ăn, uể oải không muốn động đậy.
Xe việt dã lắc lư lên đường lần nữa. Một tiếng sau, một dòng suối xuất hiện. Hạ Xuyên dừng xe, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng, dẫn Tưởng Tốn đi đến bên dòng suối.
Hai bước đầu Tưởng Tốn không đi được, chân mềm nhũn. Hạ Xuyên cười một tiếng, ôm lấy cô, dẫn cô ngồi trên tảng đá bên suối. Tưởng Tốn vốc chút nước vỗ vỗ mặt, lập tức tỉnh táo không ít. Hạ Xuyên nặn kem đánh răng cho cô, hai người đánh răng bằng nước suối.
Quay lại xe, Tưởng Tốn tinh thần tỉnh táo, uống nửa chai nước, cũng ăn hết bánh mì còn dư. Bụng người bên cạnh kêu hai tiếng, Tưởng Tốn ném miếng bánh quy sang. Hạ Xuyên ăn tạm, ăn xong lại lên đường.
Càng ngày càng gần thôn Ba Trạch, điện thoại di động của hai người đều vang lên, tiếng báo tin nhắn liên tục, toàn là lời kêu cha gọi mẹ A Sùng gửi, hỏi sao họ mất tích rồi.
Tưởng Tốn cười cười, gọi một cú điện thoại trả lời, âm thanh ma quỷ của A Sùng lập tức truyền tới: “Tưởng Tốn ——”
Tưởng Tốn nói: “La gì mà la, tối qua di động mất sóng.”
A Sùng thính tai: “Cô bị cảm à? Sao giọng khàn vậy?”
Hạ Xuyên lái xe, như cười như không liếc cô. Tưởng Tốn lườm anh một cái, nói: “Ừ, cảm lạnh rồi.”
Đang nói, tiếng chuông vang lên, là một trong ba cái điện thoại di động kia.
Hạ Xuyên hất cằm, Tưởng Tốn hiểu, lấy di động trong ngăn kéo. Hạ Xuyên liếc nhìn, tên người gọi tới là “Anh Cường”, anh nhếch môi, nói: “Đưa cho tôi.”
Tưởng Tốn để di động trước mặt anh, điện thoại thông, bật loa ngoài.
Đầu bên kia điện thoại la: “Mẹ nó ba đứa chúng bây sao rồi, một ngày một đêm không gọi cú điện thoại nào, người đâu, có theo lạc mất không?”
Hạ Xuyên không lên tiếng.
“Nói mau! Câm rồi à? Có theo kịp không? Tìm ông già họ Vương đó chưa? —— Mẹ nó mày điếc rồi hả? Bố còn phải giao phó với người khác, nói chuyện cho bố!”
“Giao phó với ai?”
“Mẹ nó mày quản bố giao phó với ai hả?”
“Mày phái người đi theo tao cả đường, mẹ nó tao còn không thể để cho mày giao phó?”
Đầu bên kia điện thoại: “…”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Anh Cường phải không? Lần sau phái người thông minh một chút thì không có vấn đề. Đúng rồi, mày còn phải tới đây một chuyến, tao tiễn chúng vào đồn cảnh sát rồi, vẫn chưa hết Tết nên đừng ảnh hưởng đồng chí cảnh sát đón Tết, mày qua đây vớt người đi.”
Tên Cường không kiềm được giận: “Đm mày! Mày đợi đấy cho bố!”
Cúp điện thoại, Tưởng Tốn lấy lại, hỏi: “Hắn có thể tới vớt người không? Xe tôi không thể cứ tính như vậy.”
“Không tới vớt người thì cũng sẽ tới tìm tôi.”
Tưởng Tốn gật gật đầu.
Xe việt dã cách thôn Ba Trạch càng ngày càng gần. Năm giờ chiều, xe dừng lại bên đường đất, đường phía trước là con đường hẹp quanh co, không thông xe, chỉ có thể đi bộ. Hôm qua họ có hỏi thăm qua anh A Gia, đi bộ ước chừng phải ba, bốn tiếng.
Hôm nay họ nhất định có thể đến thôn Ba Trạch.
Tưởng Tốn nhét hết đồ vật có ích vào ba lô, ba lô thoáng cái nặng hơn rất nhiều. Cô cũng không để Hạ Xuyên đeo, tự mình đeo. Hạ Xuyên liếc nhìn ba lô của cô, không lên tiếng, bước chậm theo bên cạnh cô. Đi hơn một tiếng, Tưởng Tốn mệt, nói: “Nghỉ một lát.”
Hạ Xuyên chỉ tảng đá dưới tán cây, Tưởng Tốn đi sang đó ngồi, uống hai hớp nước, nghỉ ngơi năm phút rồi đứng dậy. Hạ Xuyên tiện tay quăng ba lô của cô lên vai, sải bước đi về phía trước: “Đi thôi.”
Tưởng Tốn dừng một chút, từ từ đi theo.
Không bao lâu, đằng trước xuất hiện một đoàn thồ hàng, khoảng chừng mười sáu, mười bảy người, mỗi người dắt một con la, hai cái sọt trúc dựng trên lưng con la, trong sọt trúc chứa đầy cát đá.
Người hai bên đi chung một đường, đi mười mấy phút, một người dắt la hơn bốn mươi tuổi hỏi: “Hai người đi thôn Ba Trạch hả?”
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhìn nhau một cái, nhìn về phía đối phương, không trả lời.
Người dắt la nói: “Con đường này là đường đi thôn Ba Trạch đó, hai người đi thôn Ba Trạch ư? Hôm nay?”
Hạ Xuyên hỏi: “Sao vậy?”
Người dắt la nói: “Không đi được đâu. Chúng tôi cũng đi đến thôn Ba Trạch, cầu treo bên đó gãy rồi, không đi qua được, phải sáng mai mới có thể nối lại.”
Sau đó lúc cô đi ra cũng mang theo mùi thơm này, khi anh sấy tóc cho cô mùi thơm đó quanh quẩn không đi, lại hơi khác mùi của anh, nhưng không thể nói rõ khác chỗ nào.
Có thể là cô không giống.
Hạ Xuyên vuốt ve cánh tay cô, trên đó vẫn còn vết bầm tím chưa tan, vùng bị bầm tím không lớn, nhưng so với thân thể trắng ngần của cô thì vô cùng nhức mắt.
Anh hỏi: “Còn đau?”
Tưởng Tốn khép hờ mắt: “Đâu đâu cũng đau…”
Hạ Xuyên hơi cử động: “Thế này thì sao?”
Tưởng Tốn run một cái, bắt lấy cánh tay anh, cố gắng trả cơn tê dại ấy lại cho anh một cách vô ích. Hạ Xuyên hôn vết bầm kia, nói: “Có nhớ tôi đã nói gì với em không?”
Tưởng Tốn mờ mịt: “Cái gì cơ?”
Hạ Xuyên nhẹ nhàng sờ lưng cô: “Đêm giao thừa, tôi đã nói gì với em?”
Tưởng Tốn nói: “Không biết.”
“Tôi nói ——” Hạ Xuyên thấp giọng, nói bảy chữ bên tai cô.
Vào lúc này, đèn xe tối dần, trong nháy mắt, bên vách núi rơi vào bóng tối.
Không ai nói gì nữa, trong bóng tối, xúc giác vô cùng nhạy cảm, chờ thích ứng dần với bóng đêm, bên vách núi chỉ còn lại hai bóng hình lên lên xuống xuống. Thú dữ xổng chuồng, đòi hỏi vô độ, sức mạnh khác xa, một người đã định trước là chúa tể, một người không cam chịu làm kẻ dưới, có người không nhớ được lời nói, anh giúp cô nhớ lại, thực sự muốn đưa cô vào chỗ chết.
Giết địch một ngàn, tổn binh tám trăm, sau lưng anh lại thêm vết thương.
Hạ Xuyên lật người cô lại, nằm sấp trên lưng cô khẽ thở dốc: “Tới nữa!”
Tưởng Tốn không ngăn cản được anh, chỉ có thể nắm lấy vải bông. Mặt cô hướng về phía vách núi, khe núi như há cái miệng to như một chậu máu, người phía sau đâm vào một lần, cô lại đến gần vách núi thêm một phần. Hàng đá kia bị ép đẩy lùi tới rìa, có hai tảng đá nhô ra một nửa, đang bị họ đưa đẩy vào bóng tối.
Tưởng Tốn ước gì mây đen che lấp vầng trăng, thực sự không nhìn thấy mới phải. Cô thở hổn hển, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, “ầm” một tiếng, hai tảng đá kia rơi xuống trước mặt cô. Tưởng Tốn níu chặt vải bông dưới người, ngẩng đầu lên, rên rỉ mất khống chế.
Đối diện với vầng trăng lưỡi liềm, tựa như dã thú hú dài, da thịt cô ửng lên một màu trắng bạc tinh khiết, mái tóc dài được gió núi nâng lên, rơi xuống bên ngoài vách núi.
Hạ Xuyên không dời mắt nổi, bắp thịt cả người đã căng ra đến cực hạn. Anh gầm nhẹ một tiếng, đưa cô vào vực sâu tối tăm.
Gió núi khẽ thổi, nhiệt độ buổi tối trên cao nguyên cực thấp, trong túi ngủ đôi lại vẫn tỏa ra hơi nóng.
Hạ Xuyên bật đèn pin di động, cúi đầu liếc nhìn Tưởng Tốn nhắm nghiền hai mắt, nếu không phải ngực cô vẫn đang nhấp nhô dồn dập, thì anh còn tưởng cô ngất đi rồi.
Hạ Xuyên kéo túi ngủ lại, nằm xong, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu hỏi: “Chết rồi à?”
Tưởng Tốn cả buổi không lên tiếng, một lát sau: “Anh chết rồi tôi vẫn chưa chết đâu…” Giọng đã khàn cả.
Hạ Xuyên cười cười, vuốt tóc lòa xòa bên gò má cô: “Vậy làm nữa?”
Tưởng Tốn yếu ớt nói một chữ: “Cút!”
Hạ Xuyên nằm cùng cô một lát, ngồi dậy kéo áo khoác tới lấy thuốc. Một hộp đồ rơi ra từ trong túi áo khoác, đập ngay vào mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn cầm món đồ, mở mắt nhìn, khựng lại một lúc hỏi: “Mua lúc nào đây?”
“Hà Xương.”
“Mua chung với Lonely God?”
“Ừm.”
“Sao lúc nãy không dùng?”
“Quên mất.”
Tưởng Tốn liếc về phía anh, Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc vẫn chưa châm, cúi người, bao phủ đỉnh đầu cô nói: “Sảng khoái nên quên mất. Quan trọng không?”
Tưởng Tốn nói: “Không sao, kì an toàn.”
Hạ Xuyên nhìn cô một hồi, ngậm thuốc, châm thuốc ở đỉnh đầu cô. Đầu thuốc sáng lên trước mắt Tưởng Tốn, Hạ Xuyên cúi đầu hôn môi cô một cái, rồi đưa thuốc tới bên miệng cô.
Tưởng Tốn ngậm lấy, một lát sau, phả một vòng khói thuốc vào mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên rít một hơi, cũng phả vòng khói thuốc vào mặt Tưởng Tốn. Anh lại đưa điếu thuốc sang, Tưởng Tốn trả lại anh một hơi thuốc như cũ.
Ánh mắt anh không rời mặt cô, dường như có thể đào ra vàng trên mặt cô. Tưởng Tốn hờ hững nhìn lại, lát sau, cô sờ đỉnh đầu anh một cái, hỏi: “Bị ai đập đầu vậy?”
Hạ Xuyên không trả lời, cúi đầu hôn cô một hồi, chờ đến khi tàn thuốc rơi xuống bên tai cô, anh mới buông cô ra, nghiêng người búng tàn thuốc sang bên cạnh, hỏi: “Có lạnh không?”
“Có một chút.”
“Mặc đồ vào.”
Tưởng Tốn đứng dậy mặc quần áo.
Cô ngồi nghiêng, đưa lưng về phía Hạ Xuyên, lấy cái áo ngực suýt thì bị anh kéo rách mặc vào, người phía sau nói: “Lần sau mặc cái hai nút đi.”
“Tôi chỉ mang theo một cái này.”
Cô vén mái tóc dài ra trước ngực, mu bàn tay đưa ra sau cài nút áo ngực, bờ lưng trần trắng ngần không tì vết, hai bên eo có dấu tay màu đỏ.
Hạ Xuyên nằm nghiêng chống đầu, nheo mắt rít một hơi thuốc, tầm mắt đi xuống, rơi trên mông cô, nhìn thấy cái nốt ruồi đen nhỏ sau eo cô.
Tưởng Tốn che chắn trong túi ngủ mặc quần lót, mông vừa nâng lên chuẩn bị mặc vào, thì một bàn tay to liền bóp lấy. Cô không thay đổi sắc mặt cũng trùm lấy tay anh.
Hạ Xuyên dùng sức xoa hai cái rồi mới lấy tay ra. Chờ cô mặc đồ xong, thuốc lá của anh vẫn chưa hút hết.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh không mặc à?”
Hạ Xuyên đưa thuốc đến bên miệng cô, cầm lấy quần áo mặc vào, mặc xong ôm cô một cái, lấy lại thuốc trong miệng cô rít hai hơi.
Tưởng Tốn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Xuyên liếc nhìn giờ: “Hơn một giờ.”
“Ngày mai dậy sớm.”
“Ừm.” Hạ Xuyên nói, “Ngủ đi.” Anh ném đầu thuốc, tắt đèn pin di động.
Không gian của túi ngủ rộng rãi, giữ ấm tốt, tốt hơn cái giường gỗ lạnh như băng trong căn phòng lọt gió tối qua nhiều. Tưởng Tốn cực kì mệt, rất nhanh đã ngủ như chết.
Hạ Xuyên cũng mệt, nhưng không ngủ, đợi một lát, anh rón rén ra khỏi túi ngủ, bật đèn pin di động, tìm mấy tảng đá lớn ở chỗ khác chất lên. Chất xong, anh quay lại xe lấy Sát Nhĩ Ngõa, tiện tay trùm lên túi ngủ, lúc này mới nằm lại.
Đến khi hai người thức dậy, trời mới vừa tờ mờ sáng. Họ ngủ bên vách núi, đặt mình trong một biển mây.
Biển mây nơi đây không giống biển mây ở núi Minh Hà. Núi Minh Hà không cao hơn mực nước biển như thế, không có sương mù dày thế này, không có núi khô vàng không trông thấy tận cùng, càng không có bầu trời thấp đưa tay là có thể chạm tới.
Tưởng Tốn ngẩn người trong thoáng chốc.
Tảng sáng vô cùng lạnh, vừa chui ra khỏi túi ngủ chút xíu, khí lạnh liền ép tới. Tưởng Tốn không ngồi dậy, cô chống người lên một chút, nhìn về phía biển mây trước mặt. Núi non ẩn nấp trong biển mây, một cơn gió thỉnh thoảng thổi qua mới nhìn thấy chút khô vàng, bầu trời mênh mông, không nhìn thấy đất.
Hạ Xuyên nằm gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài vách núi, hỏi: “Đẹp không?”
Tưởng Tốn nói: “Đẹp.”
“Sương mù dày hơn núi Minh Hà.”
“Ừm.”
Hạ Xuyên hỏi: “Ở đây cao hơn mực nước biển bao nhiêu?”
Tưởng Tốn nghĩ một chút: “Hơn hai ngàn mét, cũng chưa phải là chỗ cao nhất.”
Dừng một lát, Hạ Xuyên nói: “Chúng ta không có phản ứng cao nguyên.”
Tưởng Tốn biết anh đang nói gì, cười cười không nói tiếp.
Hạ Xuyên nói: “Ngủ thêm một lúc nữa.”
“Không ngủ được.”
Hạ Xuyên nhìn giờ, còn rất sớm, họ mới ngủ chưa được mấy tiếng, mấy ngày liền cơ bản đều không tới. Anh gấp áo phao lông, gối sau đầu, dang cánh tay: “Sang đây.”
Tưởng Tốn nằm trên cánh tay anh, hai người lẳng lặng nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Sao đầy trời tối qua, trong một buổi biến thành bầu trời xanh biếc mênh mông. Mây mù trôi lững lờ trên đỉnh đầu họ, tất cả giác quan đều chậm lại, mùi vị tươi mát chảy xuôi trong không khí.
Hạ Xuyên hỏi: “Có đói không?”
“Tàm tạm.” Lát sau, Tưởng Tốn sờ sờ Sát Nhĩ Ngõa trên người, hỏi, “Còn anh?”
“Tàm tạm.”
Tưởng Tốn nói: “Hết đồ ăn rồi, chỉ còn lại một chút chocolate và thịt bò khô.”
“Chờ lát nữa mua, hôm nay có thể đến thôn Ba Trạch.” Hạ Xuyên hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Miến bò.”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Chỉ thứ này à?”
“Ừ.” Tưởng Tốn nói, “Muốn ăn thứ gì có nước.”
“Ừm… Cổ họng em còn khàn.”
Tưởng Tốn cũng biết cổ họng mình còn khàn, cô huých Hạ Xuyên một cái: “Lấy nước cho tôi.”
Chai nước suối nằm ở chỗ Hạ Xuyên có thể với tay tới, chỉ còn lại nửa chai, cũng không biết là của ai uống dư. Hạ Xuyên lấy đưa cho cô. Tưởng Tốn chống người lên một chút, vặn nắp chai ngửa đầu uống, cổ họng hơi di động. Cô uống xong, bên môi có nước đọng óng ánh, Hạ Xuyên cầm lấy chai và nắp, vặn lại giúp cô, kéo cô vào trong túi ngủ.
Lần này anh tiến vào rất chậm, cúi đầu nhìn nét mặt cô. Tưởng Tốn túm cánh tay anh, luôn nhìn mắt anh, thở theo cùng anh, cùng lên xuống.
Cô xoay mình ngồi trên người anh. Anh xoa ngực cô, ánh mặt trời nở rộ sau lưng cô, trên cao nguyên, cô đẹp đến thành kính, khoe khoang.
Lại thức dậy sau một giấc, mặt trời đã lên cao từ lâu, đã đến chính giữa.
Tưởng Tốn nằm trên ghế phụ, lông mày khẽ nhíu. Hạ Xuyên tinh thần sảng khoái, đưa một chai nước và nửa cái bánh mì tối qua cô ăn còn dư cho cô, nói: “Ăn trước đi.”
Tưởng Tốn không ăn, uể oải không muốn động đậy.
Xe việt dã lắc lư lên đường lần nữa. Một tiếng sau, một dòng suối xuất hiện. Hạ Xuyên dừng xe, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng, dẫn Tưởng Tốn đi đến bên dòng suối.
Hai bước đầu Tưởng Tốn không đi được, chân mềm nhũn. Hạ Xuyên cười một tiếng, ôm lấy cô, dẫn cô ngồi trên tảng đá bên suối. Tưởng Tốn vốc chút nước vỗ vỗ mặt, lập tức tỉnh táo không ít. Hạ Xuyên nặn kem đánh răng cho cô, hai người đánh răng bằng nước suối.
Quay lại xe, Tưởng Tốn tinh thần tỉnh táo, uống nửa chai nước, cũng ăn hết bánh mì còn dư. Bụng người bên cạnh kêu hai tiếng, Tưởng Tốn ném miếng bánh quy sang. Hạ Xuyên ăn tạm, ăn xong lại lên đường.
Càng ngày càng gần thôn Ba Trạch, điện thoại di động của hai người đều vang lên, tiếng báo tin nhắn liên tục, toàn là lời kêu cha gọi mẹ A Sùng gửi, hỏi sao họ mất tích rồi.
Tưởng Tốn cười cười, gọi một cú điện thoại trả lời, âm thanh ma quỷ của A Sùng lập tức truyền tới: “Tưởng Tốn ——”
Tưởng Tốn nói: “La gì mà la, tối qua di động mất sóng.”
A Sùng thính tai: “Cô bị cảm à? Sao giọng khàn vậy?”
Hạ Xuyên lái xe, như cười như không liếc cô. Tưởng Tốn lườm anh một cái, nói: “Ừ, cảm lạnh rồi.”
Đang nói, tiếng chuông vang lên, là một trong ba cái điện thoại di động kia.
Hạ Xuyên hất cằm, Tưởng Tốn hiểu, lấy di động trong ngăn kéo. Hạ Xuyên liếc nhìn, tên người gọi tới là “Anh Cường”, anh nhếch môi, nói: “Đưa cho tôi.”
Tưởng Tốn để di động trước mặt anh, điện thoại thông, bật loa ngoài.
Đầu bên kia điện thoại la: “Mẹ nó ba đứa chúng bây sao rồi, một ngày một đêm không gọi cú điện thoại nào, người đâu, có theo lạc mất không?”
Hạ Xuyên không lên tiếng.
“Nói mau! Câm rồi à? Có theo kịp không? Tìm ông già họ Vương đó chưa? —— Mẹ nó mày điếc rồi hả? Bố còn phải giao phó với người khác, nói chuyện cho bố!”
“Giao phó với ai?”
“Mẹ nó mày quản bố giao phó với ai hả?”
“Mày phái người đi theo tao cả đường, mẹ nó tao còn không thể để cho mày giao phó?”
Đầu bên kia điện thoại: “…”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Anh Cường phải không? Lần sau phái người thông minh một chút thì không có vấn đề. Đúng rồi, mày còn phải tới đây một chuyến, tao tiễn chúng vào đồn cảnh sát rồi, vẫn chưa hết Tết nên đừng ảnh hưởng đồng chí cảnh sát đón Tết, mày qua đây vớt người đi.”
Tên Cường không kiềm được giận: “Đm mày! Mày đợi đấy cho bố!”
Cúp điện thoại, Tưởng Tốn lấy lại, hỏi: “Hắn có thể tới vớt người không? Xe tôi không thể cứ tính như vậy.”
“Không tới vớt người thì cũng sẽ tới tìm tôi.”
Tưởng Tốn gật gật đầu.
Xe việt dã cách thôn Ba Trạch càng ngày càng gần. Năm giờ chiều, xe dừng lại bên đường đất, đường phía trước là con đường hẹp quanh co, không thông xe, chỉ có thể đi bộ. Hôm qua họ có hỏi thăm qua anh A Gia, đi bộ ước chừng phải ba, bốn tiếng.
Hôm nay họ nhất định có thể đến thôn Ba Trạch.
Tưởng Tốn nhét hết đồ vật có ích vào ba lô, ba lô thoáng cái nặng hơn rất nhiều. Cô cũng không để Hạ Xuyên đeo, tự mình đeo. Hạ Xuyên liếc nhìn ba lô của cô, không lên tiếng, bước chậm theo bên cạnh cô. Đi hơn một tiếng, Tưởng Tốn mệt, nói: “Nghỉ một lát.”
Hạ Xuyên chỉ tảng đá dưới tán cây, Tưởng Tốn đi sang đó ngồi, uống hai hớp nước, nghỉ ngơi năm phút rồi đứng dậy. Hạ Xuyên tiện tay quăng ba lô của cô lên vai, sải bước đi về phía trước: “Đi thôi.”
Tưởng Tốn dừng một chút, từ từ đi theo.
Không bao lâu, đằng trước xuất hiện một đoàn thồ hàng, khoảng chừng mười sáu, mười bảy người, mỗi người dắt một con la, hai cái sọt trúc dựng trên lưng con la, trong sọt trúc chứa đầy cát đá.
Người hai bên đi chung một đường, đi mười mấy phút, một người dắt la hơn bốn mươi tuổi hỏi: “Hai người đi thôn Ba Trạch hả?”
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhìn nhau một cái, nhìn về phía đối phương, không trả lời.
Người dắt la nói: “Con đường này là đường đi thôn Ba Trạch đó, hai người đi thôn Ba Trạch ư? Hôm nay?”
Hạ Xuyên hỏi: “Sao vậy?”
Người dắt la nói: “Không đi được đâu. Chúng tôi cũng đi đến thôn Ba Trạch, cầu treo bên đó gãy rồi, không đi qua được, phải sáng mai mới có thể nối lại.”
/73
|