Lúc Tưởng Tốn quay lại, Hạ Xuyên đang trút hộp thuốc lá.
Cô mở cửa xe đi lên, Hạ Xuyên nói: “Còn lại một điếu. Có mang thuốc theo không?”
“Không có.” Tưởng Tốn chỉ bên ngoài, “Đến đó mua?”
Hạ Xuyên nói: “Bỏ đi, buổi tối rồi mua.”
Anh ném chai nước cho cô, đúng lúc Tưởng Tốn khát nước, lập tức mở nắp uống. Cô lo lát nữa sẽ phải đi vệ sinh nên uống ít, nhấp từng ngụm nhỏ, thấm ướt môi một chút.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô không có son dưỡng môi?”
Trên môi cô có vết nứt nhàn nhạt, tối qua không phát hiện, lúc đó cô vừa tắm xong nên cả người đều ẩm ướt, bây giờ lái xe hai tiếng, môi đã khô.
Tưởng Tốn nói: “Không mang theo.”
Hạ Xuyên hỏi: “Lần này ra ngoài cô mang theo cái gì?”
“Không mang theo gì cả, chỉ mấy thứ như ví tiền, di động.”
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, cô mang theo bàn chải đánh răng, ví tiền, điện thoại di động, còn mang theo áo giữ nhiệt, hôm ở trong xe lôi đạp anh không sờ được, tối qua sờ được mà còn rất vướng víu.
Nếu đêm ở trạm dừng chân cô không để trần nửa thân dưới, thì chắc còn mang theo một cái quần lót, vì trên dây phơi đồ còn phơi một cái.
Tại sao nói cô chỉ mang theo một cái quần lót?
Vì vừa rồi anh còn nhìn thấy hóa đơn mua hàng trong túi nilon.
Một hộp quần lót, một hộp vớ, ba gói băng vệ sinh, mười gói khăn giấy loại một tờ và hai hộp khăn giấy rút, lại thêm một gói Lonely God.
Hạ Xuyên hỏi: “Có thứ thoa mặt không?”
Tưởng Tốn nhấp môi một cái: “Anh nói là kem dưỡng da mặt?”
“Ừm.”
“Không mang theo.”
Hạ Xuyên ngạc nhiên: “Cô không thoa kem à?”
“Không phải anh cũng không thoa kem sao.”
“Sao cô biết tôi không thoa?”
Vì trên mặt anh không có mùi kem thoa mặt.
Tưởng Tốn không trả lời. Cô lấy một cái chai xịt nhỏ trong suốt trong ba lô phía sau ra, nói: “Xịt khoáng, có muốn không?”
Hạ Xuyên chưa dùng qua thứ này bao giờ, anh cầm lấy: “Phun lên mặt à?”
“Đúng.”
Anh phun một cái lên mặt, ngay mũi, anh tiện tay lau một cái.
Tưởng Tốn chỉ má trái, má phải và trán anh: “Ở đây, ở đây, ở đây, phun cả đi, dùng tay vỗ đều.”
Hạ Xuyên dừng một lúc mới phun nước lên ba chỗ đó theo chỉ dẫn của cô, rồi tùy ý lau một cái.
Tưởng Tốn nói: “Phải vỗ đều!”
Cô lấy lại chai xịt, phun ba cái lên mặt mình, rồi dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ.
Từ trên xuống dưới từ trái qua phải, vỗ không dùng sức chút nào, vỗ xong rồi, da mặt dường như ẩm ướt một chút.
Hạ Xuyên chế giễu: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Tưởng Tốn khinh bỉ: “Vậy anh đừng đòi thứ thoa mặt với tôi.”
“Cái tôi muốn là kem dưỡng da mặt, cái cô đưa là gì?”
Tưởng Tốn nói: “Nha đam, tự nhiên không kích thích.” Cô mở ngăn kéo, lại lấy một chai kem dưỡng da tay, nặn một ít thoa tay.
Hạ Xuyên nói: “Tùy tiện phun chút nước lên mặt, với tay thì lại tốt.”
“Tôi dựa vào tay kiếm sống.” Tưởng Tốn lại thêm một câu, “Mặt tôi đẹp, phun nước là đủ rồi.”
Hạ Xuyên nhìn cô.
Tưởng Tốn cười, hai tay vẫn đang thoa đều kem dưỡng da tay: “Sao, mặt tôi không đẹp à?”
Hạ Xuyên không trả lời, tầm mắt dừng trên mặt cô một hồi, dường như đang quan sát.
Trong xe tràn ngập mùi thơm vô cùng nhạt. Anh từng ngửi được, còn tưởng là kem dưỡng da mặt, thì ra là nha đam.
Quan sát xong, Hạ Xuyên cười nói: “Đúng, cái mặt này của cô không ai ghét được.”
Tưởng Tốn cười: “Cảm ơn nha, anh khen người ta không giống người khác.”
Hạ Xuyên cầm lấy kem dưỡng da tay, cũng nặn một ít, cười: “Tôi chỗ nào cũng không giống người khác.”
Tưởng Tốn tổn thương anh: “Anh không phải người mà.”
Hạ Xuyên chậm rãi thoa đều kem: “Cô thử xem chẳng phải sẽ biết à?”
Tưởng Tốn cười nhạo hừ một tiếng, cất toner và kem dưỡng da tay, A Sùng cũng đi vệ sinh về.
“Tôi tới đây tôi tới đây!”
Hạ Xuyên ném chai nước cho anh ta.
A Sùng nói: “Nước lạnh à? Tôi không uống đâu.”
Hạ Xuyên nói: “Thích uống hay không.” Phụ nữ cũng không phiền phức bằng cậu ta.
A Sùng nhớ bình thủy và bộ đun nước nhúng chìm, đáng tiếc bây giờ không có cách nào dùng được. Anh ta hỏi Tưởng Tốn: “Này, cô nói nếu tôi muốn lúc nào cũng có nước nóng uống thì phải làm sao?”
Tưởng Tốn liếc gương chiếu hậu một cái như nhìn kẻ đần: “Mua một cái bình giữ nhiệt.”
A Sùng: “…”
Anh ta vỗ lưng ghế: “Đúng nhỉ, sao tôi không nghĩ tới chứ. Lần đó sao cô không bán bình giữ nhiệt cho tôi?”
Tưởng Tốn nói: “Vì trong tiệm của tôi không có chứ sao.”
Hạ Xuyên tiếp một câu: “Có thì còn không chặt chém cậu à?”
A Sùng cười: “Cậu hiểu rất rõ đấy.”
Hôm nay mùng một Tết, đường cao tốc miễn phí, đi một mạch tới cũng vẫn tốt, tốc độ xấp xỉ trước đó.
Di động của A Sùng ầm ĩ cả đường, lúc thì tin nhắn lúc thì điện thoại, toàn là chúc Tết.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn ở phía trước nghe, đầu tiên là cô A Sùng, tiếp đó là ông nội A Sùng, còn có một đống bạn bè xấu của A Sùng, phụ nữ cũng không ít, cuối cùng còn có Vương Tiêu.
A Sùng nói: “Tiêu Tiêu hả… Đúng vậy anh vẫn đang ở trên đường… Không có đâu, buổi tối ở khách sạn… Tối qua uống say… Không có gì, gặp một người bạn cũ thôi… Là nữ đó, có điều không có quan hệ với anh nhiều lắm, người ta quen Hạ Xuyên cơ.”
Phía trước Hạ Xuyên hỏi: “Có gì ăn không?”
Tưởng Tốn nói: “Không có.”
Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô không có gì ăn?”
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Anh muốn ăn kẹo râu rồng?”
Hạ Xuyên cười: “Ừm.”
Tưởng Tốn kêu người phía sau: “A Sùng, lấy kẹo trong túi của tôi ra.”
A Sùng vừa lục túi, vừa gọi điện thoại: “Là chị Tưởng của em, tối qua cô ấy cũng uống, tửu lượng rất khá, không hề say.”
Hạ Xuyên lấy kẹo râu rồng, mở ra ăn một viên, nhai hỏi: “Có muốn không?”
Tưởng Tốn liếc kẹo một cái, nói: “Đợi lát nữa.”
A Sùng phía sau ghé sát lên: “Cậu đút cho tôi một viên đi, a ——”
Hạ Xuyên ghét bỏ: “Con mẹ nó cậu có buồn nôn không.” Ném một viên kẹo vào miệng anh ta.
A Sùng nhai kẹo: “Là kẹo râu rồng của Tưởng Tốn. Mùi vị ngon lắm. Anh không ăn nhiều được, răng không tốt.”
Hạ Xuyên lại ăn một viên, liếc bên cạnh: “Cũng đút cho cô một viên?”
Tưởng Tốn ghét bỏ: “Cảm ơn, anh đút cho A Sùng là được.”
Hạ Xuyên cười cười, cũng không làm thật.
A Sùng rốt cuộc nói chuyện điện thoại xong, thở phào: “Nhân duyên tốt cũng mệt lắm, từ tối qua đến giờ di động cứ reo mãi. Như hai người cũng rất hay, tôi chưa từng thấy hai người dùng điện thoại, nhân duyên này…”
Tưởng Tốn nói: “Chắc chắn không thể so sánh với đóa hoa giao tiếp.”
A Sùng: “…”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Rất có lý.”
A Sùng hừ một tiếng, lát sau lại nói: “Này, mấy năm nay Nghiên Khê đúng là không thay đổi mấy nhỉ.” Anh ta bảo Tưởng Tốn đoán, “Cô nói nếu cô không biết tuổi chị ấy, thì cô thấy chị ấy bao nhiêu tuổi?”
Tưởng Tốn nói: “Hai sáu, hai bảy gì đó.”
“Đúng không đúng không, thật trẻ trung mà.” A Sùng khen cô ấy, “Vẻ ngoài cũng xinh đẹp, lòng dạ cũng tốt, bạn bè một đống, phụ nữ như thế trên đời ít có, nếu không phải tôi nhỏ hơn chị ấy thì tôi đã theo đuổi chị ấy rồi!”
Tưởng Tốn cười nói: “Người anh theo đuổi còn ít à?”
A Sùng cười hì hì: “Cô cũng xinh đẹp nữa! Hạ Xuyên còn bảo tôi theo đuổi cô mà.”
Tưởng Tốn liếc mắt nhìn bên cạnh: “Vậy sao?”
Cô mở cửa xe đi lên, Hạ Xuyên nói: “Còn lại một điếu. Có mang thuốc theo không?”
“Không có.” Tưởng Tốn chỉ bên ngoài, “Đến đó mua?”
Hạ Xuyên nói: “Bỏ đi, buổi tối rồi mua.”
Anh ném chai nước cho cô, đúng lúc Tưởng Tốn khát nước, lập tức mở nắp uống. Cô lo lát nữa sẽ phải đi vệ sinh nên uống ít, nhấp từng ngụm nhỏ, thấm ướt môi một chút.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô không có son dưỡng môi?”
Trên môi cô có vết nứt nhàn nhạt, tối qua không phát hiện, lúc đó cô vừa tắm xong nên cả người đều ẩm ướt, bây giờ lái xe hai tiếng, môi đã khô.
Tưởng Tốn nói: “Không mang theo.”
Hạ Xuyên hỏi: “Lần này ra ngoài cô mang theo cái gì?”
“Không mang theo gì cả, chỉ mấy thứ như ví tiền, di động.”
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, cô mang theo bàn chải đánh răng, ví tiền, điện thoại di động, còn mang theo áo giữ nhiệt, hôm ở trong xe lôi đạp anh không sờ được, tối qua sờ được mà còn rất vướng víu.
Nếu đêm ở trạm dừng chân cô không để trần nửa thân dưới, thì chắc còn mang theo một cái quần lót, vì trên dây phơi đồ còn phơi một cái.
Tại sao nói cô chỉ mang theo một cái quần lót?
Vì vừa rồi anh còn nhìn thấy hóa đơn mua hàng trong túi nilon.
Một hộp quần lót, một hộp vớ, ba gói băng vệ sinh, mười gói khăn giấy loại một tờ và hai hộp khăn giấy rút, lại thêm một gói Lonely God.
Hạ Xuyên hỏi: “Có thứ thoa mặt không?”
Tưởng Tốn nhấp môi một cái: “Anh nói là kem dưỡng da mặt?”
“Ừm.”
“Không mang theo.”
Hạ Xuyên ngạc nhiên: “Cô không thoa kem à?”
“Không phải anh cũng không thoa kem sao.”
“Sao cô biết tôi không thoa?”
Vì trên mặt anh không có mùi kem thoa mặt.
Tưởng Tốn không trả lời. Cô lấy một cái chai xịt nhỏ trong suốt trong ba lô phía sau ra, nói: “Xịt khoáng, có muốn không?”
Hạ Xuyên chưa dùng qua thứ này bao giờ, anh cầm lấy: “Phun lên mặt à?”
“Đúng.”
Anh phun một cái lên mặt, ngay mũi, anh tiện tay lau một cái.
Tưởng Tốn chỉ má trái, má phải và trán anh: “Ở đây, ở đây, ở đây, phun cả đi, dùng tay vỗ đều.”
Hạ Xuyên dừng một lúc mới phun nước lên ba chỗ đó theo chỉ dẫn của cô, rồi tùy ý lau một cái.
Tưởng Tốn nói: “Phải vỗ đều!”
Cô lấy lại chai xịt, phun ba cái lên mặt mình, rồi dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ.
Từ trên xuống dưới từ trái qua phải, vỗ không dùng sức chút nào, vỗ xong rồi, da mặt dường như ẩm ướt một chút.
Hạ Xuyên chế giễu: “Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Tưởng Tốn khinh bỉ: “Vậy anh đừng đòi thứ thoa mặt với tôi.”
“Cái tôi muốn là kem dưỡng da mặt, cái cô đưa là gì?”
Tưởng Tốn nói: “Nha đam, tự nhiên không kích thích.” Cô mở ngăn kéo, lại lấy một chai kem dưỡng da tay, nặn một ít thoa tay.
Hạ Xuyên nói: “Tùy tiện phun chút nước lên mặt, với tay thì lại tốt.”
“Tôi dựa vào tay kiếm sống.” Tưởng Tốn lại thêm một câu, “Mặt tôi đẹp, phun nước là đủ rồi.”
Hạ Xuyên nhìn cô.
Tưởng Tốn cười, hai tay vẫn đang thoa đều kem dưỡng da tay: “Sao, mặt tôi không đẹp à?”
Hạ Xuyên không trả lời, tầm mắt dừng trên mặt cô một hồi, dường như đang quan sát.
Trong xe tràn ngập mùi thơm vô cùng nhạt. Anh từng ngửi được, còn tưởng là kem dưỡng da mặt, thì ra là nha đam.
Quan sát xong, Hạ Xuyên cười nói: “Đúng, cái mặt này của cô không ai ghét được.”
Tưởng Tốn cười: “Cảm ơn nha, anh khen người ta không giống người khác.”
Hạ Xuyên cầm lấy kem dưỡng da tay, cũng nặn một ít, cười: “Tôi chỗ nào cũng không giống người khác.”
Tưởng Tốn tổn thương anh: “Anh không phải người mà.”
Hạ Xuyên chậm rãi thoa đều kem: “Cô thử xem chẳng phải sẽ biết à?”
Tưởng Tốn cười nhạo hừ một tiếng, cất toner và kem dưỡng da tay, A Sùng cũng đi vệ sinh về.
“Tôi tới đây tôi tới đây!”
Hạ Xuyên ném chai nước cho anh ta.
A Sùng nói: “Nước lạnh à? Tôi không uống đâu.”
Hạ Xuyên nói: “Thích uống hay không.” Phụ nữ cũng không phiền phức bằng cậu ta.
A Sùng nhớ bình thủy và bộ đun nước nhúng chìm, đáng tiếc bây giờ không có cách nào dùng được. Anh ta hỏi Tưởng Tốn: “Này, cô nói nếu tôi muốn lúc nào cũng có nước nóng uống thì phải làm sao?”
Tưởng Tốn liếc gương chiếu hậu một cái như nhìn kẻ đần: “Mua một cái bình giữ nhiệt.”
A Sùng: “…”
Anh ta vỗ lưng ghế: “Đúng nhỉ, sao tôi không nghĩ tới chứ. Lần đó sao cô không bán bình giữ nhiệt cho tôi?”
Tưởng Tốn nói: “Vì trong tiệm của tôi không có chứ sao.”
Hạ Xuyên tiếp một câu: “Có thì còn không chặt chém cậu à?”
A Sùng cười: “Cậu hiểu rất rõ đấy.”
Hôm nay mùng một Tết, đường cao tốc miễn phí, đi một mạch tới cũng vẫn tốt, tốc độ xấp xỉ trước đó.
Di động của A Sùng ầm ĩ cả đường, lúc thì tin nhắn lúc thì điện thoại, toàn là chúc Tết.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn ở phía trước nghe, đầu tiên là cô A Sùng, tiếp đó là ông nội A Sùng, còn có một đống bạn bè xấu của A Sùng, phụ nữ cũng không ít, cuối cùng còn có Vương Tiêu.
A Sùng nói: “Tiêu Tiêu hả… Đúng vậy anh vẫn đang ở trên đường… Không có đâu, buổi tối ở khách sạn… Tối qua uống say… Không có gì, gặp một người bạn cũ thôi… Là nữ đó, có điều không có quan hệ với anh nhiều lắm, người ta quen Hạ Xuyên cơ.”
Phía trước Hạ Xuyên hỏi: “Có gì ăn không?”
Tưởng Tốn nói: “Không có.”
Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô không có gì ăn?”
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Anh muốn ăn kẹo râu rồng?”
Hạ Xuyên cười: “Ừm.”
Tưởng Tốn kêu người phía sau: “A Sùng, lấy kẹo trong túi của tôi ra.”
A Sùng vừa lục túi, vừa gọi điện thoại: “Là chị Tưởng của em, tối qua cô ấy cũng uống, tửu lượng rất khá, không hề say.”
Hạ Xuyên lấy kẹo râu rồng, mở ra ăn một viên, nhai hỏi: “Có muốn không?”
Tưởng Tốn liếc kẹo một cái, nói: “Đợi lát nữa.”
A Sùng phía sau ghé sát lên: “Cậu đút cho tôi một viên đi, a ——”
Hạ Xuyên ghét bỏ: “Con mẹ nó cậu có buồn nôn không.” Ném một viên kẹo vào miệng anh ta.
A Sùng nhai kẹo: “Là kẹo râu rồng của Tưởng Tốn. Mùi vị ngon lắm. Anh không ăn nhiều được, răng không tốt.”
Hạ Xuyên lại ăn một viên, liếc bên cạnh: “Cũng đút cho cô một viên?”
Tưởng Tốn ghét bỏ: “Cảm ơn, anh đút cho A Sùng là được.”
Hạ Xuyên cười cười, cũng không làm thật.
A Sùng rốt cuộc nói chuyện điện thoại xong, thở phào: “Nhân duyên tốt cũng mệt lắm, từ tối qua đến giờ di động cứ reo mãi. Như hai người cũng rất hay, tôi chưa từng thấy hai người dùng điện thoại, nhân duyên này…”
Tưởng Tốn nói: “Chắc chắn không thể so sánh với đóa hoa giao tiếp.”
A Sùng: “…”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Rất có lý.”
A Sùng hừ một tiếng, lát sau lại nói: “Này, mấy năm nay Nghiên Khê đúng là không thay đổi mấy nhỉ.” Anh ta bảo Tưởng Tốn đoán, “Cô nói nếu cô không biết tuổi chị ấy, thì cô thấy chị ấy bao nhiêu tuổi?”
Tưởng Tốn nói: “Hai sáu, hai bảy gì đó.”
“Đúng không đúng không, thật trẻ trung mà.” A Sùng khen cô ấy, “Vẻ ngoài cũng xinh đẹp, lòng dạ cũng tốt, bạn bè một đống, phụ nữ như thế trên đời ít có, nếu không phải tôi nhỏ hơn chị ấy thì tôi đã theo đuổi chị ấy rồi!”
Tưởng Tốn cười nói: “Người anh theo đuổi còn ít à?”
A Sùng cười hì hì: “Cô cũng xinh đẹp nữa! Hạ Xuyên còn bảo tôi theo đuổi cô mà.”
Tưởng Tốn liếc mắt nhìn bên cạnh: “Vậy sao?”
/73
|