Nguyễn Du Phong nhân sinh an ổn, trong những ngày này hắn thật là hạnh phúc. Hiện tại căn nhà nhỏ của hắn đã được sửa sang lại, một phòng khách, 2 phòng ngủ, phòng bếp tuy nhỏ nhắn nhưng rất ấm cúng. Ngoài sân đã trồng không ít hoa hồng, ngay cả sương rồng đã trồng không ít trên khóm núi đá nhỏ.
Trong mấy ngày nay hắn luôn thần thần bí bí, khiến cho Nhã Phương một chút nghi vấn, thế nhưng tình cảm của hai người đang lúc nồng say, nên nàng cũng không chú ý đến.
Thật ra mấy ngày nay Hùng Phong đã âm thầm tổ chức một buổi lễ cầu hôn thật lãng mạn, đầy ánh nến và hoa hồng. và chiếc nhẫn cầu hôn chính là chiếc nhẫn của mẹ hắn trước khi mất đưa lại cho hắn, đề sau này cho con dâu của bà.
Hùng Phong không ngừng cười tủm tỉm, đầu óc luôn nghĩ về một viễn cảnh tốt đẹp của hai người, Nhã Phương sẽ sinh cho hắn một trai một gái cả gia đình sống an vui hạnh phúc.
Hắn quyết định ngày mai là cuối tuần, hắn sẽ tạo bất ngờ cho Nhã Phương, cũng như mời đám Hoàng Kỳ Phương đến chung vui chúc phúc cho hai người bọn họ.
Thế nhưng nhân sinh không đươc như ý muốn, hôm nay hắn gặp lại một tên từng ôm bắp đùi hắn, Lương Trọng. sau khi hắn thất thế, Lương Trọng đi theo Hình Long, ngay sau đó một mực lên hương,. Hiện tại hắn hào quang vô hạn, đi theo sau không ít đàn em, trái ôm phải ấp 2 đại mỹ nữ.
Nhìn tràng cảnh của Lương Trọng hắn chợt nghĩ về bản thân thời giác lúc trước thật là đáng ghét, không phải vì hắn có tiền thì ai sẽ theo hắn.
Lương Trọng cực kỳ phách lối “ Ai U! đây không phải là Hùng đại thiếu sao! Ha ha ha sao lại lưu lạc tới mức bán hàng rong thế này!”
“ à không phải! Hùng thiếu bị đuổi ra khỏi Hùng gia rồi!” giọng điệu của hắn cực kỷ mỉa mai.
Hùng Phong cười cười “ nhân sinh mà luôn chuyển dời, hiện tại ta thấy cũng sống rất tốt, không cần phải tranh giành, hay mưu tính gì hết!”
“ ha ha ha thật là cao nhân a! triết lý của người nghèo a!”
Ngay sau đó mấy tên tiểu đệ phía sau cũng cười ha hả, còn 2 đại mỹ nữ diêm dúa bên hông hắn thỉ không ngừng cười mỉa mai.
Tay Hùng Phong nắm chặt, không phải vỉ ngại Nhã Phương nên đã cho thằng ba trợn này một đấm rồi, nhớ khi xưa hắn như một con chó luôn quanh quẩn vẩy đuôi, vậy mà giờ đây cực kỳ phách lối.
“ ha ha ha chuyện xưa rồi! các ngươi dùng gì, xem như hôm nay ta đãi khách!” Hùng Phong nén giận.
“ ay!!! Hùng thiếu thật là hòa phóng nha, ngheo kiết xác vậy mà còn muốn mời ta ăn nha. Nhưng hôm nay bổn đại gia lại không muốn ăn cái thứ rẻ mạt mất vệ sinh này!”
“ đúng rồi! đẳng cấp như Lương ca sao lại ăn ở chỗ vừa dơ bẩn, mất vệt sinh này được.” mấy tên tiểu đệ không ngừng chế giểu. một tên trong số đó liền phun một bãi nước bọt vào trong chảo cá viên chiên.
“Ầm!” giống như đám người bọn họ chạm tới cánh cửa cuối cùng của Hùng Phong. Hắn liền gầm lên, ngay sau đó hắn cầm cái chảo lên choảng ngay vào mặt tên vừa nảy.
“ con mẹ nó! Mày là một thằng chó chết, dám động đến người của ông! Đập chết mẹ nó!” Lương Trọng cũng gầm lên, hung hăn cầm lấy bàn ghế đánh nhau cùng Hùng Phong.
Rất nhanh hiện trường hỗn loạn thành một bầy, một mình Hùng Phong đối chiến 15 tên lâu la cùng Lương Trọng. tuy Hùng Phong từng học qua karatado, thế nhưng cũng chẳng tới nơi tới chốn, tay bọn Lương Trọng ăn đau khổ không ít, thế nhưng Hùng Phong vẫn bị phần nặng hơn.
Lúc này Nhã Phương đi giao hàng về nhìn thấy tràng cảnh cũng thất sắc, lao vào muốn phụ giúp Hùng Phong, thế nhưng một nữ nhi yếu đuối như nàng, thì giúp được gì. Nàng chỉ biết lao vô mà can ngăn thôi.
Trong lúc ác chiến, Hùng Phong vẫn quan sát xung quanh, nếu nhìn thấy Nhã Phương thì hắn phải bảo nàng chạy đi. Thế nhưng tình thế không cho phép.
Tranh thủ lúc Hùng Phong mất tập trung, Lương Trọng liền cho Hùng Phong một cú đá cực mạnh, khiến hắn bật ra đằng sau. Đang lúc lò mò đứng dậy, một tên lâu la khác liền dùng gậy gỗ nên hướng đầu Hùng Phong mà vung xuống.
Nhã Phương thất sắc, liền lao vào lấy thân mình đở cho Hùng Phong.
Chỉ nghe A một tiếng, một chiếc gậy bóng chày đập thẳng vào đầu Nhã Phương, máu bắt đầu chảy. nhìn thấy tình hình không ổn đám Lương Trọng ngay lập tức bỏ chạy, bỏ lại đương trường 2 người đang bị thương, mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn và chỉ trỏ, không một ai đến cứu giúp.
Nằng trong lòng ngực Hùng Phong, Nhã Phương chỉ còn đang thoi thóp, máu nàng chảy rất nhiều. hiện tại Hùng Phong trong lòng cực kỳ khổ sở.
“ Phương! Em đừng bỏ anh! Em không được như vậy! ngay cả em còn muốn bỏ rơi anh! Sau này anh phải sống làm sao! Phương cố lên! Anh đưa e tới bệnh viện.”
“ Phương! Em còn chưa nghe lời cầu hôn của anh mà! Phương!” hắn gào thét tên nàng trong đêm tối.
………………………………………………………………………………………………………..
Bệnh Viện Nhân Dân B2.
Bệnh nhân Phạm Nhã Phương chuẩn đoán sơ bộ, chấm thương sọ não cấp độ C, có tụ máu bầm tại bán cầu não, cần phải phẩu thuật gấp. anh là người thân cũa bệnh nhân, mời anh đó viện phí để phẩu thuật ngay lập tức. anh cần phải đóng trước 5 triệu. nếu không có chúng tôi đành phải xin lỗi.
Nhân viên bệnh viện lạnh lùng nói với Hùng Phong, hiện tại cả thân hình quần áo đều rách mướp, trên người không ít thương tích.
“ Bác Sĩ không thể cứu người trước sao! Tính mạng cô ấy đang rất nguy kịch”
“ Xin lỗi chúng tôi đã làm hết sức có thể, mời anh đóng viện phí, nếu không thì xin mời anh về chuẩn bị hậu sự!” nhân viên y tế lạnh nhạt nói, đây giống như chuyện hằng ngày sảy ra tại bệnh viện này. Thật sự nàng cũng muốn giúp bọn họ thế nhưng kinh tế không cho phép, lương một tháng nàng chỉ có 30.000. mà bệnh nhân thì vô vàng. Riết cũng thành thói quen lạnh nhạt với sự đời.
Nàng nhìn chàng thanh niên tuyệt vọng thở dài một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Hùng Phong thật sự là thực sự tuyệt vọng, thực sự hối hận. xưa kia 5 triệu chẳng khác gì một bữa ăn sáng, thế nhưng hiện tại cả gia sản hắn chỉ có hơn 1000. Làm sao cứu được nàng đây. Nhìn Nhã Phương trong phòng cấp cứu, nhìn vết máu loang lỗ trên người nàng, trong tim hắn như ngàn vạn mũi kim xuyên thấu.
Nước mắt hắn chảy dài trên gò má, giọt lệ đàn ông không dễ dàng chảy, ngay khi mẹ hắn mất hắn cũng không chảy một giọt lệ, thế nhưng hiện tại nước mắt như mưa rơi lả tả trên mặt đất.
Thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc nhẫn óng ánh, dính đầy máu tươi trong lòng hắn nghẹn ngào. Bất chợt trong túi hắn thấy một mảnh giấy nhỏ.
Giống như vớt một chiếc thuyền giữa biển khơi, hắn lập tức lấy điện thoại gọi vào số trên mảnh giấy.
“ Kỳ Phương! Nhanh bắt máy đi! Làm ơn, hiện tại chỉ có cô mới cứu được Nhã Phương thôi! Làm ơn!” Hùng Phong hiện tại rất gấp, rất gấp.
“ Alo, Hoàng Kỳ Phương xin nghe!”
“ Kỳ Phương! Tôi Hùng Phong đây, Nhã Phương bị thương, đang trong bệnh viện! tình hình nguy cấp!” hắn nói tới đây, trong lòng có chút nghẹn
“ Anh cần bao nhiêu?” Nàng trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“ 5 triệu! cần 5 triệu để đóng viện phí! Tôi sẽ trả lại cho cô sau! Chỉ cần cô giúp tôi, sau này có chuyện gì, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đồng ý, quyết không nan từ”
“ tôi không cần anh xuống biển lửa núi đao, tôi chỉ cần anh làm một chuyện cho tôi là được!”
“ 1 chuyện, trăm chuyện cũng được!” Hùng Phong quả quyết.
“ tốt! số tài khoản của anh!”
“ KMLS2097313413”
………………………………………………………………………………………………………….
Ngồi trước phòng cấp cứu Hoàng Kỳ Phương cùng Hùng Phong đang đối diện với nhau, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hùng Phong nàng trong lòng có chút chua xót, nói đúng hơn chính là thương hại. một đại thiếu vậy mà trong vòng 1 tháng lại có nhân sinh chuyển dời đến như thế.
“ tại sao Nhã Phương lại bị thương như thế?” nàng có chút thắc mắt, hai người tuy buôn bán hàng rong, thế nhưng vẫn rất thuận lợi, cũng không quá đáng, mỗi ngàu buôn bán số lượng phù hợp, không đẩy mạnh kinh doanh người khác cho mấy.
“ bạn trai cô của cô làm!” trong lòng Hùng Phong có chút tức giận.
“ ý anh nói là Lương Trọng! tôi chia tay hắn từ lâu rồi! từ lúc hắn đi theo anh, tôi chợt nhận ra nhân phẩm của hắn, không đáng đặt niềm tin lên người hắn, hắn chính là một tên tiểu nhân mạt hạng chân chính đấy.”
“ con mắt cô nhìn người thật tốt!” Hùng Phong thở dài.
“ hiện tại anh có tình toàn gì không?” nàng lại hỏi câu hỏi ngày nào.
“ còn tính toán gì nữa, cố gắng kiếm tiền trả cho cô chứ sao, 5 triệu cũng không phải một con số nhỏ, từ khi sống độc lập hắn đã biết quí trọng đồng tiền, tiền kiếm thật khó a.
“ lúc trước anh từng nói vơi tôi, cuộc sống hạnh phúc là khi bản thân biết đủ, quyền lực, tiền tài chỉ là hư ảo, con người mới là chân thật phải không?”
“ thế nhưng anh nhìn hiện tại mà xem, Nhã Phương đáng lẽ không có kết cục như thế, không phải nằm trong phòng cấp cứu kia, ma phải cười tỏa nắng như mặt trời mua xuân.”
“ tiền tài đúng chỉ là hư ảo, thế nhưng không tiền, không quyền như thế này anh cảm thất có lo cho người mình yêu được không? Chẳng lẻ sau này anh bắt cả đời cô ấy cùng anh bán hàng rong, thế rồi con trai của anh thì sao, con gái của anh thì sao.”
Nàng nghĩ một hơi rồi nói tiếp.
“ anh lớn lên trong một gia đình giàu có, mọi người luôn xem anh là tiêu điểm thế nhưng anh có biết cảm giác của một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường như tôi không.
“mọi người sẽ đối xử với anh, thông qua số tiền mà ba anh kiếm được, qua chức vị mà ba anh có. Đến sau này lớn lên mọi người lại đối xử ba mẹ anh thông qua số tiền anh kiếm được. cuộc sống là thế đó!”
“ anh có biết Bánh Mỳ và Hoa hồng hay không? Khi anh đói thì anh cần bánh mỳ, hoa hồng trong lúc đó rất đẹp, nhưng cái đói xâm chiếm cơ thể anh, chỉ có bánh mì mới thỏa mảng cơn đói khác.
Thế nhưng sau khi anh no, hoa hồng trở thành một điểm tựa tinh thần, làm giàu cho cảm xúc!”
“ một mái nhà tranh hai quả tim vàng là chuyện không thể”
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hùng Phong khiến hắ trở về hiện thực.
Trong mấy ngày nay hắn luôn thần thần bí bí, khiến cho Nhã Phương một chút nghi vấn, thế nhưng tình cảm của hai người đang lúc nồng say, nên nàng cũng không chú ý đến.
Thật ra mấy ngày nay Hùng Phong đã âm thầm tổ chức một buổi lễ cầu hôn thật lãng mạn, đầy ánh nến và hoa hồng. và chiếc nhẫn cầu hôn chính là chiếc nhẫn của mẹ hắn trước khi mất đưa lại cho hắn, đề sau này cho con dâu của bà.
Hùng Phong không ngừng cười tủm tỉm, đầu óc luôn nghĩ về một viễn cảnh tốt đẹp của hai người, Nhã Phương sẽ sinh cho hắn một trai một gái cả gia đình sống an vui hạnh phúc.
Hắn quyết định ngày mai là cuối tuần, hắn sẽ tạo bất ngờ cho Nhã Phương, cũng như mời đám Hoàng Kỳ Phương đến chung vui chúc phúc cho hai người bọn họ.
Thế nhưng nhân sinh không đươc như ý muốn, hôm nay hắn gặp lại một tên từng ôm bắp đùi hắn, Lương Trọng. sau khi hắn thất thế, Lương Trọng đi theo Hình Long, ngay sau đó một mực lên hương,. Hiện tại hắn hào quang vô hạn, đi theo sau không ít đàn em, trái ôm phải ấp 2 đại mỹ nữ.
Nhìn tràng cảnh của Lương Trọng hắn chợt nghĩ về bản thân thời giác lúc trước thật là đáng ghét, không phải vì hắn có tiền thì ai sẽ theo hắn.
Lương Trọng cực kỳ phách lối “ Ai U! đây không phải là Hùng đại thiếu sao! Ha ha ha sao lại lưu lạc tới mức bán hàng rong thế này!”
“ à không phải! Hùng thiếu bị đuổi ra khỏi Hùng gia rồi!” giọng điệu của hắn cực kỷ mỉa mai.
Hùng Phong cười cười “ nhân sinh mà luôn chuyển dời, hiện tại ta thấy cũng sống rất tốt, không cần phải tranh giành, hay mưu tính gì hết!”
“ ha ha ha thật là cao nhân a! triết lý của người nghèo a!”
Ngay sau đó mấy tên tiểu đệ phía sau cũng cười ha hả, còn 2 đại mỹ nữ diêm dúa bên hông hắn thỉ không ngừng cười mỉa mai.
Tay Hùng Phong nắm chặt, không phải vỉ ngại Nhã Phương nên đã cho thằng ba trợn này một đấm rồi, nhớ khi xưa hắn như một con chó luôn quanh quẩn vẩy đuôi, vậy mà giờ đây cực kỳ phách lối.
“ ha ha ha chuyện xưa rồi! các ngươi dùng gì, xem như hôm nay ta đãi khách!” Hùng Phong nén giận.
“ ay!!! Hùng thiếu thật là hòa phóng nha, ngheo kiết xác vậy mà còn muốn mời ta ăn nha. Nhưng hôm nay bổn đại gia lại không muốn ăn cái thứ rẻ mạt mất vệ sinh này!”
“ đúng rồi! đẳng cấp như Lương ca sao lại ăn ở chỗ vừa dơ bẩn, mất vệt sinh này được.” mấy tên tiểu đệ không ngừng chế giểu. một tên trong số đó liền phun một bãi nước bọt vào trong chảo cá viên chiên.
“Ầm!” giống như đám người bọn họ chạm tới cánh cửa cuối cùng của Hùng Phong. Hắn liền gầm lên, ngay sau đó hắn cầm cái chảo lên choảng ngay vào mặt tên vừa nảy.
“ con mẹ nó! Mày là một thằng chó chết, dám động đến người của ông! Đập chết mẹ nó!” Lương Trọng cũng gầm lên, hung hăn cầm lấy bàn ghế đánh nhau cùng Hùng Phong.
Rất nhanh hiện trường hỗn loạn thành một bầy, một mình Hùng Phong đối chiến 15 tên lâu la cùng Lương Trọng. tuy Hùng Phong từng học qua karatado, thế nhưng cũng chẳng tới nơi tới chốn, tay bọn Lương Trọng ăn đau khổ không ít, thế nhưng Hùng Phong vẫn bị phần nặng hơn.
Lúc này Nhã Phương đi giao hàng về nhìn thấy tràng cảnh cũng thất sắc, lao vào muốn phụ giúp Hùng Phong, thế nhưng một nữ nhi yếu đuối như nàng, thì giúp được gì. Nàng chỉ biết lao vô mà can ngăn thôi.
Trong lúc ác chiến, Hùng Phong vẫn quan sát xung quanh, nếu nhìn thấy Nhã Phương thì hắn phải bảo nàng chạy đi. Thế nhưng tình thế không cho phép.
Tranh thủ lúc Hùng Phong mất tập trung, Lương Trọng liền cho Hùng Phong một cú đá cực mạnh, khiến hắn bật ra đằng sau. Đang lúc lò mò đứng dậy, một tên lâu la khác liền dùng gậy gỗ nên hướng đầu Hùng Phong mà vung xuống.
Nhã Phương thất sắc, liền lao vào lấy thân mình đở cho Hùng Phong.
Chỉ nghe A một tiếng, một chiếc gậy bóng chày đập thẳng vào đầu Nhã Phương, máu bắt đầu chảy. nhìn thấy tình hình không ổn đám Lương Trọng ngay lập tức bỏ chạy, bỏ lại đương trường 2 người đang bị thương, mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn và chỉ trỏ, không một ai đến cứu giúp.
Nằng trong lòng ngực Hùng Phong, Nhã Phương chỉ còn đang thoi thóp, máu nàng chảy rất nhiều. hiện tại Hùng Phong trong lòng cực kỳ khổ sở.
“ Phương! Em đừng bỏ anh! Em không được như vậy! ngay cả em còn muốn bỏ rơi anh! Sau này anh phải sống làm sao! Phương cố lên! Anh đưa e tới bệnh viện.”
“ Phương! Em còn chưa nghe lời cầu hôn của anh mà! Phương!” hắn gào thét tên nàng trong đêm tối.
………………………………………………………………………………………………………..
Bệnh Viện Nhân Dân B2.
Bệnh nhân Phạm Nhã Phương chuẩn đoán sơ bộ, chấm thương sọ não cấp độ C, có tụ máu bầm tại bán cầu não, cần phải phẩu thuật gấp. anh là người thân cũa bệnh nhân, mời anh đó viện phí để phẩu thuật ngay lập tức. anh cần phải đóng trước 5 triệu. nếu không có chúng tôi đành phải xin lỗi.
Nhân viên bệnh viện lạnh lùng nói với Hùng Phong, hiện tại cả thân hình quần áo đều rách mướp, trên người không ít thương tích.
“ Bác Sĩ không thể cứu người trước sao! Tính mạng cô ấy đang rất nguy kịch”
“ Xin lỗi chúng tôi đã làm hết sức có thể, mời anh đóng viện phí, nếu không thì xin mời anh về chuẩn bị hậu sự!” nhân viên y tế lạnh nhạt nói, đây giống như chuyện hằng ngày sảy ra tại bệnh viện này. Thật sự nàng cũng muốn giúp bọn họ thế nhưng kinh tế không cho phép, lương một tháng nàng chỉ có 30.000. mà bệnh nhân thì vô vàng. Riết cũng thành thói quen lạnh nhạt với sự đời.
Nàng nhìn chàng thanh niên tuyệt vọng thở dài một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Hùng Phong thật sự là thực sự tuyệt vọng, thực sự hối hận. xưa kia 5 triệu chẳng khác gì một bữa ăn sáng, thế nhưng hiện tại cả gia sản hắn chỉ có hơn 1000. Làm sao cứu được nàng đây. Nhìn Nhã Phương trong phòng cấp cứu, nhìn vết máu loang lỗ trên người nàng, trong tim hắn như ngàn vạn mũi kim xuyên thấu.
Nước mắt hắn chảy dài trên gò má, giọt lệ đàn ông không dễ dàng chảy, ngay khi mẹ hắn mất hắn cũng không chảy một giọt lệ, thế nhưng hiện tại nước mắt như mưa rơi lả tả trên mặt đất.
Thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc nhẫn óng ánh, dính đầy máu tươi trong lòng hắn nghẹn ngào. Bất chợt trong túi hắn thấy một mảnh giấy nhỏ.
Giống như vớt một chiếc thuyền giữa biển khơi, hắn lập tức lấy điện thoại gọi vào số trên mảnh giấy.
“ Kỳ Phương! Nhanh bắt máy đi! Làm ơn, hiện tại chỉ có cô mới cứu được Nhã Phương thôi! Làm ơn!” Hùng Phong hiện tại rất gấp, rất gấp.
“ Alo, Hoàng Kỳ Phương xin nghe!”
“ Kỳ Phương! Tôi Hùng Phong đây, Nhã Phương bị thương, đang trong bệnh viện! tình hình nguy cấp!” hắn nói tới đây, trong lòng có chút nghẹn
“ Anh cần bao nhiêu?” Nàng trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“ 5 triệu! cần 5 triệu để đóng viện phí! Tôi sẽ trả lại cho cô sau! Chỉ cần cô giúp tôi, sau này có chuyện gì, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đồng ý, quyết không nan từ”
“ tôi không cần anh xuống biển lửa núi đao, tôi chỉ cần anh làm một chuyện cho tôi là được!”
“ 1 chuyện, trăm chuyện cũng được!” Hùng Phong quả quyết.
“ tốt! số tài khoản của anh!”
“ KMLS2097313413”
………………………………………………………………………………………………………….
Ngồi trước phòng cấp cứu Hoàng Kỳ Phương cùng Hùng Phong đang đối diện với nhau, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hùng Phong nàng trong lòng có chút chua xót, nói đúng hơn chính là thương hại. một đại thiếu vậy mà trong vòng 1 tháng lại có nhân sinh chuyển dời đến như thế.
“ tại sao Nhã Phương lại bị thương như thế?” nàng có chút thắc mắt, hai người tuy buôn bán hàng rong, thế nhưng vẫn rất thuận lợi, cũng không quá đáng, mỗi ngàu buôn bán số lượng phù hợp, không đẩy mạnh kinh doanh người khác cho mấy.
“ bạn trai cô của cô làm!” trong lòng Hùng Phong có chút tức giận.
“ ý anh nói là Lương Trọng! tôi chia tay hắn từ lâu rồi! từ lúc hắn đi theo anh, tôi chợt nhận ra nhân phẩm của hắn, không đáng đặt niềm tin lên người hắn, hắn chính là một tên tiểu nhân mạt hạng chân chính đấy.”
“ con mắt cô nhìn người thật tốt!” Hùng Phong thở dài.
“ hiện tại anh có tình toàn gì không?” nàng lại hỏi câu hỏi ngày nào.
“ còn tính toán gì nữa, cố gắng kiếm tiền trả cho cô chứ sao, 5 triệu cũng không phải một con số nhỏ, từ khi sống độc lập hắn đã biết quí trọng đồng tiền, tiền kiếm thật khó a.
“ lúc trước anh từng nói vơi tôi, cuộc sống hạnh phúc là khi bản thân biết đủ, quyền lực, tiền tài chỉ là hư ảo, con người mới là chân thật phải không?”
“ thế nhưng anh nhìn hiện tại mà xem, Nhã Phương đáng lẽ không có kết cục như thế, không phải nằm trong phòng cấp cứu kia, ma phải cười tỏa nắng như mặt trời mua xuân.”
“ tiền tài đúng chỉ là hư ảo, thế nhưng không tiền, không quyền như thế này anh cảm thất có lo cho người mình yêu được không? Chẳng lẻ sau này anh bắt cả đời cô ấy cùng anh bán hàng rong, thế rồi con trai của anh thì sao, con gái của anh thì sao.”
Nàng nghĩ một hơi rồi nói tiếp.
“ anh lớn lên trong một gia đình giàu có, mọi người luôn xem anh là tiêu điểm thế nhưng anh có biết cảm giác của một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường như tôi không.
“mọi người sẽ đối xử với anh, thông qua số tiền mà ba anh kiếm được, qua chức vị mà ba anh có. Đến sau này lớn lên mọi người lại đối xử ba mẹ anh thông qua số tiền anh kiếm được. cuộc sống là thế đó!”
“ anh có biết Bánh Mỳ và Hoa hồng hay không? Khi anh đói thì anh cần bánh mỳ, hoa hồng trong lúc đó rất đẹp, nhưng cái đói xâm chiếm cơ thể anh, chỉ có bánh mì mới thỏa mảng cơn đói khác.
Thế nhưng sau khi anh no, hoa hồng trở thành một điểm tựa tinh thần, làm giàu cho cảm xúc!”
“ một mái nhà tranh hai quả tim vàng là chuyện không thể”
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Hùng Phong khiến hắ trở về hiện thực.
/150
|