Hùng Phong thôn.
Trong văn phòng trưởng thôn, liên tiếp có những âm thanh khủng bố vang lên, tiếng la hét thảm thương, tiếng rống giận. cuồn loạn như sói tru.
Hùng Phong hắn căn bản không thể tin là hắn bị giết, hơn nửa 400 cái binh chủng cấp 3 tân tân khổ vắt cùng sức kiệt mới đào tạo ra được, vậy mà trong phút chốc đi tong hết 309 tên, may nắm là tên võ tướng chỉ bị thương nhẹ.
Một bên Tư Minh thư ký, nhỏ giọng an ủi. Phong thiếu, ngài đừng nóng giận, chí ít lần này chúng ta thu hoạch cũng cực đại, một st1 trang bị lang trang, còn có 1 đầu chiến mã, thêm 1 cái thăng tướng lệnh. Chí ít cũng tạo ra một cái tướng quân.
“Hừ! ngươi thì biết cái gì! Tiện Nhân, kẻ như ngươi thì biết cái gì! Ta đã bị hồi sinh 1 lần, một lần đấy biết không, ngươi biết chỉ cần 1 lần chết đi, ta bị thổn thất bao nhiêu không, hơn nữa trong hồ sơ cũa ta sẽ có một vết đen.” Hắn rống lên.
Tư Minh im lặng cuối đầu, nàng khống biết nói gì hơn, cho dù có chết thì có sao đâu chứ, chết rồi cày lại thôi, hơn nữa hắn là thôn trưởng, tùy ý tăng thuế lên, một ngày là có thể max cấp 40 còn gì.
Trong đầu nàng nghĩ như thế, nhưng nào giám nói ra, đứng im mà chịu trận.
Nhưng nào nào biết, Hùng Phong tức giận như thế đều có nguyên do. Lần này chính phủ đầu tư rất nhiều, bên trong đám quân kia cũng có không ít quân nhân bên trong đó, bọn chúng chính là người chơi trực thuộc Công Hội Đại Việt, lần nay tuy Hùng Phong thôn ăn được phần ngon, nhưng công hội
Đại Việt chịu tổn thấn nặng nề. hắn là người đứng đầu chắc sẽ bị khiển trách rất nặng, còn có nguy cơ bị tống ra khỏi công hội. bởi vì hắn là việc cho quốc gia, dưới sự chỉ huy của quốc gia, tuy công việc của hắn rất là uy phong, rất là trang bức, nhưng một khi có chuyện thì hắn đứng mũi chịu sào.
Tập Đoàn Hùng Phong, Công Hội Đại Việt lúc này không khí tràn đầu khí tức âm u. mấy cái lão đại đang họp mặt, trông có vẽ hết sức căng thẳng. Lão cha Hùng Phong liên tục dung khăn tay, thấm lên trán. Hội nghị căn thẳng cho đến lúc nữa đên mới kết thúc.
“ bên trong đó hội nghị cái gì, bàn luận cái gì, không ai biết cả! tất cả đều là dấu chậm hỏi.
Mặc kệ những gì xảy ra bên trong hội nghị. Lúc này chẳng liên quan tới Hoàng Kỳ Phương. Lúc này nàng cùng 3 cái tỷ muội đứng bên trong sơn trại Hằng Hà.
Đại trại chủ Nguyên Phụng cùng nhị trại chủ Lâm Quần đang cung cung kính chiêu đãi khách nhân, những cái khách nhân này chính là đám man tộc vừa cứu vớt bọn họ một cái mạng.
Nguyên Phụng ngôi ở chủ vị, khí chất theo phong phạm của một văn nhân cung kính.
“ Ta Nguyên Phụng rất cảm kích các hạ đã cứu vớt Hằng Hà sơn một cái mạng! Hằng Hà sơn trại thiếu các hạ một cái ân tình, nếu sau này có việc cho dù dầu sôi lửa bỏng nhất không từ nan.”
“ không biết Ân nhân có thể cho ta xem qua dung nhan được không!”
“ha ha ha! Cứu Hằng Hà Sơn trại là chuyện tất nhiên, không cần phải khách khí như vậy?”
“ ta thấy Đại Trại chủ là một cái văn nhân, làm sao mà phải bức bách đến đường làm sơn tặc như thế” Hoàng Kỳ Phương vừa uống trà vừa nói.
Nguyên Phụng, thở dài một tiếng.
“ xưa kia ta là quan dưới thời Nhâm Diên thái thú, nhưng sau đó biến cố sảy ra, Sĩ Nhiếp chiếm đoạt chức thái thủ quận Giao Chỉ. Hắn là một con người tàn động, hắn rất hận người Việt, luôn thi hành nhiều chính sách bóc lột, hơn nữa hắn còn nhiều lần mang quân đi thảm sát các thôn làng Việc tộc!”
“ có một lần ta vô tình để lộ ra ta là người Việt, hắn liền mang quân cho người diệt ta. Cũng may là nhờ có mấy cái huynh đệ mới toàn mạng mà chạy thoát. Sau đó ta đến nơi này lập một cái sơn trại cứu vớt Việt Tộc, cướp sạch bọn Ác Hán.”
“ ồ! Thì ra là thế! Không ngờ Đại Trại chủ là người Việt!” lúc này Hoàng Kỳ Phương mới tháo mặt nạ xuống.
Thông tin được ẩn dấu bỗng nhiên hiện ra.
Ma Kỳ. thôn trưởng Vô Ưu thôn.
Nguyên Phụng cùng Lâm Quần ngay lập tức đứng dậy, đao liền rút ra khỏi vỏ. quát lớn
“ Hán tộc các ngươi thật là âm hiểm, hừ các ngươi muốn bảo tàng ư, không có cửa, cho dù chết ta cũng phải bảo vệ.” Nguyên Phụng quát lớn, ngay lập tức binh sĩ 2 bên đều như đánh máu gà, sẵng sàng tư thế tấn công, chỉ cần 1 dấu hiệu nhỏ cũng dẫn đến đại chiến.
Nhưng Hoàng Kỳ Phương vẫn bình tỉnh mà nhấp nháp trà. Trầm giọng nói
“ nếu ta là người Hán vậy thì còn ai trên đời này là người Việt nữa!”
“ Lê Giang! Ngươi ra đây, ngươi cho hắn biết ta là ai!” Nàng liền trừng mắt nhìn Lê Giang đang gặm một cái đùi dê.
“ hắc hắc! Nguyên Phụng huynh đừng nóng tính, bọn ta không phải là Hán tộc, mà là hậu duệ của Lạc tướng. ta Lê Giang hậu duệ Lê Chân tướng quân, thống lĩnh Lang Kỵ Binh.
Còn thôn trưởng đại nhân là hậu Duệ Hùng Vương, nếu như ngươi nói thôn trưởng là người Hán, vậy ta và ngươi đều không tính là thứ gì rồi” nói xong hắn cũng chẳng có chút nghiêm chỉnh mà tiếp tục ăn đùi dê.
Mặt Hoàng Kỳ Phương đen lại, đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà, nàng khinh bỉ Lê Giang.
“ Thì ra là hậu duệ Hùng vương! Thất kính! Thất kính!” Nguyên Phụng cuối đầu xin lỗi. thái độ có chuyển biến rõ rệt. ban đầu là ân nhân cứu mạng, thai độ theo kiểu mang ơn, nhưng lần này lại mang theo một cái tôn kính.
“ không biết Nguyên Phụng tiên sinh có tính toán gì không?” nàng bắt đầu đi vào trọng tâm.
“ ta là một kẻ lầm đường lạc lối thì còn có tính toán gì!” Nguyên Phụng rầu rĩ, có chút ảo não.
“ vậy không bằng Nguyên Phụng tiên sinh về cùng Vô Ưu thôn ta đi. Hiện tại trong quá trình phát triển vô ưu thôn đang cần những nhân tài như Nguyên Phụng tiên sinh đây.”
“ ta là một cái sơn tặc, còn bị truy nã, nếu ta gia nhập thôn các ngươi, chắc hẳn sẽ bị liên lụy.” Nguyên Phụng lắc đầu.
“ Nguyên Phụng, ngươi có biết, phủ thành chủ giao phát cái nhiệm vụ gì không?”
“ xin lắng nghe”
“phủ thành chủ triệu tập quân lính, thảo phạt Hằng Hà sơn trại, chứ không phải tru diệt Nguyên Phụng, chính vì thế chỉ cần hủy diệt cái Hằng Hà sơn trại này, thì xem như là Sĩ Nhiếp có tới đây ta cũng bảo vệ ngươi cùng các huynh đệ.” Hoàng Kỳ Phương bá khí nói, sự tự tin hiện lên đôi mắt của nàng.
Trong văn phòng trưởng thôn, liên tiếp có những âm thanh khủng bố vang lên, tiếng la hét thảm thương, tiếng rống giận. cuồn loạn như sói tru.
Hùng Phong hắn căn bản không thể tin là hắn bị giết, hơn nửa 400 cái binh chủng cấp 3 tân tân khổ vắt cùng sức kiệt mới đào tạo ra được, vậy mà trong phút chốc đi tong hết 309 tên, may nắm là tên võ tướng chỉ bị thương nhẹ.
Một bên Tư Minh thư ký, nhỏ giọng an ủi. Phong thiếu, ngài đừng nóng giận, chí ít lần này chúng ta thu hoạch cũng cực đại, một st1 trang bị lang trang, còn có 1 đầu chiến mã, thêm 1 cái thăng tướng lệnh. Chí ít cũng tạo ra một cái tướng quân.
“Hừ! ngươi thì biết cái gì! Tiện Nhân, kẻ như ngươi thì biết cái gì! Ta đã bị hồi sinh 1 lần, một lần đấy biết không, ngươi biết chỉ cần 1 lần chết đi, ta bị thổn thất bao nhiêu không, hơn nữa trong hồ sơ cũa ta sẽ có một vết đen.” Hắn rống lên.
Tư Minh im lặng cuối đầu, nàng khống biết nói gì hơn, cho dù có chết thì có sao đâu chứ, chết rồi cày lại thôi, hơn nữa hắn là thôn trưởng, tùy ý tăng thuế lên, một ngày là có thể max cấp 40 còn gì.
Trong đầu nàng nghĩ như thế, nhưng nào giám nói ra, đứng im mà chịu trận.
Nhưng nào nào biết, Hùng Phong tức giận như thế đều có nguyên do. Lần này chính phủ đầu tư rất nhiều, bên trong đám quân kia cũng có không ít quân nhân bên trong đó, bọn chúng chính là người chơi trực thuộc Công Hội Đại Việt, lần nay tuy Hùng Phong thôn ăn được phần ngon, nhưng công hội
Đại Việt chịu tổn thấn nặng nề. hắn là người đứng đầu chắc sẽ bị khiển trách rất nặng, còn có nguy cơ bị tống ra khỏi công hội. bởi vì hắn là việc cho quốc gia, dưới sự chỉ huy của quốc gia, tuy công việc của hắn rất là uy phong, rất là trang bức, nhưng một khi có chuyện thì hắn đứng mũi chịu sào.
Tập Đoàn Hùng Phong, Công Hội Đại Việt lúc này không khí tràn đầu khí tức âm u. mấy cái lão đại đang họp mặt, trông có vẽ hết sức căng thẳng. Lão cha Hùng Phong liên tục dung khăn tay, thấm lên trán. Hội nghị căn thẳng cho đến lúc nữa đên mới kết thúc.
“ bên trong đó hội nghị cái gì, bàn luận cái gì, không ai biết cả! tất cả đều là dấu chậm hỏi.
Mặc kệ những gì xảy ra bên trong hội nghị. Lúc này chẳng liên quan tới Hoàng Kỳ Phương. Lúc này nàng cùng 3 cái tỷ muội đứng bên trong sơn trại Hằng Hà.
Đại trại chủ Nguyên Phụng cùng nhị trại chủ Lâm Quần đang cung cung kính chiêu đãi khách nhân, những cái khách nhân này chính là đám man tộc vừa cứu vớt bọn họ một cái mạng.
Nguyên Phụng ngôi ở chủ vị, khí chất theo phong phạm của một văn nhân cung kính.
“ Ta Nguyên Phụng rất cảm kích các hạ đã cứu vớt Hằng Hà sơn một cái mạng! Hằng Hà sơn trại thiếu các hạ một cái ân tình, nếu sau này có việc cho dù dầu sôi lửa bỏng nhất không từ nan.”
“ không biết Ân nhân có thể cho ta xem qua dung nhan được không!”
“ha ha ha! Cứu Hằng Hà Sơn trại là chuyện tất nhiên, không cần phải khách khí như vậy?”
“ ta thấy Đại Trại chủ là một cái văn nhân, làm sao mà phải bức bách đến đường làm sơn tặc như thế” Hoàng Kỳ Phương vừa uống trà vừa nói.
Nguyên Phụng, thở dài một tiếng.
“ xưa kia ta là quan dưới thời Nhâm Diên thái thú, nhưng sau đó biến cố sảy ra, Sĩ Nhiếp chiếm đoạt chức thái thủ quận Giao Chỉ. Hắn là một con người tàn động, hắn rất hận người Việt, luôn thi hành nhiều chính sách bóc lột, hơn nữa hắn còn nhiều lần mang quân đi thảm sát các thôn làng Việc tộc!”
“ có một lần ta vô tình để lộ ra ta là người Việt, hắn liền mang quân cho người diệt ta. Cũng may là nhờ có mấy cái huynh đệ mới toàn mạng mà chạy thoát. Sau đó ta đến nơi này lập một cái sơn trại cứu vớt Việt Tộc, cướp sạch bọn Ác Hán.”
“ ồ! Thì ra là thế! Không ngờ Đại Trại chủ là người Việt!” lúc này Hoàng Kỳ Phương mới tháo mặt nạ xuống.
Thông tin được ẩn dấu bỗng nhiên hiện ra.
Ma Kỳ. thôn trưởng Vô Ưu thôn.
Nguyên Phụng cùng Lâm Quần ngay lập tức đứng dậy, đao liền rút ra khỏi vỏ. quát lớn
“ Hán tộc các ngươi thật là âm hiểm, hừ các ngươi muốn bảo tàng ư, không có cửa, cho dù chết ta cũng phải bảo vệ.” Nguyên Phụng quát lớn, ngay lập tức binh sĩ 2 bên đều như đánh máu gà, sẵng sàng tư thế tấn công, chỉ cần 1 dấu hiệu nhỏ cũng dẫn đến đại chiến.
Nhưng Hoàng Kỳ Phương vẫn bình tỉnh mà nhấp nháp trà. Trầm giọng nói
“ nếu ta là người Hán vậy thì còn ai trên đời này là người Việt nữa!”
“ Lê Giang! Ngươi ra đây, ngươi cho hắn biết ta là ai!” Nàng liền trừng mắt nhìn Lê Giang đang gặm một cái đùi dê.
“ hắc hắc! Nguyên Phụng huynh đừng nóng tính, bọn ta không phải là Hán tộc, mà là hậu duệ của Lạc tướng. ta Lê Giang hậu duệ Lê Chân tướng quân, thống lĩnh Lang Kỵ Binh.
Còn thôn trưởng đại nhân là hậu Duệ Hùng Vương, nếu như ngươi nói thôn trưởng là người Hán, vậy ta và ngươi đều không tính là thứ gì rồi” nói xong hắn cũng chẳng có chút nghiêm chỉnh mà tiếp tục ăn đùi dê.
Mặt Hoàng Kỳ Phương đen lại, đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà, nàng khinh bỉ Lê Giang.
“ Thì ra là hậu duệ Hùng vương! Thất kính! Thất kính!” Nguyên Phụng cuối đầu xin lỗi. thái độ có chuyển biến rõ rệt. ban đầu là ân nhân cứu mạng, thai độ theo kiểu mang ơn, nhưng lần này lại mang theo một cái tôn kính.
“ không biết Nguyên Phụng tiên sinh có tính toán gì không?” nàng bắt đầu đi vào trọng tâm.
“ ta là một kẻ lầm đường lạc lối thì còn có tính toán gì!” Nguyên Phụng rầu rĩ, có chút ảo não.
“ vậy không bằng Nguyên Phụng tiên sinh về cùng Vô Ưu thôn ta đi. Hiện tại trong quá trình phát triển vô ưu thôn đang cần những nhân tài như Nguyên Phụng tiên sinh đây.”
“ ta là một cái sơn tặc, còn bị truy nã, nếu ta gia nhập thôn các ngươi, chắc hẳn sẽ bị liên lụy.” Nguyên Phụng lắc đầu.
“ Nguyên Phụng, ngươi có biết, phủ thành chủ giao phát cái nhiệm vụ gì không?”
“ xin lắng nghe”
“phủ thành chủ triệu tập quân lính, thảo phạt Hằng Hà sơn trại, chứ không phải tru diệt Nguyên Phụng, chính vì thế chỉ cần hủy diệt cái Hằng Hà sơn trại này, thì xem như là Sĩ Nhiếp có tới đây ta cũng bảo vệ ngươi cùng các huynh đệ.” Hoàng Kỳ Phương bá khí nói, sự tự tin hiện lên đôi mắt của nàng.
/150
|