“Ngươi đến đây là vì nó!” lão già không chút nào chú ý đến Hoàng Kỳ Phương mà chăm chú nhìn về viên Long Châu đang tỏa sáng trên điện thờ.
“ Đúng!” Hoàng Kỳ Phương với một thái độ kiên định nhìn chằm chằm vào lão đầu.
Quả thật đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp như thế này. Kiếp trước nàng chỉ là một cái nho nhỏ hương trấn cấp 2, chuyên làm pháo hôi cho Đại Việt công hội, không lợi, không quyền, ít binh, kém tướng, thực lực như một con rệp. đẳng cấp như vậy sao có thể lần mò tới Thái Miếu của một tòa thành thị. Cho dù có trí nhớ kiếp trước trong trường hợp như thế này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nên nàng vô cùng thận trọng.
“ngươi có tài cán gì mà muốn chiếm được nó!” lão đầu giọng lạnh nhạt cực điểm.
“ta tuy không có tài cán gì nhiều, thế nhưng ta không phải là đám hải tặc khát máu hà hiếp dân chúng. Ta chỉ là một trấn trưởng nhỏ bé chỉ muốn bảo hộ cho thôn dân của mình bình an. Bảo vệ niềm kiêu hãnh của dân tộc mà thôi!”
“ hừ! kiêu Hãnh dân tộc! chí ngươi hơi cao rồi đấy!” lão già giọng khinh miệt.
“ ta ở đây cũng đã vài chục năm sóng gió gì cũng đã nhìn thấy, ngươi có biết tòa thành này đã trải qua bao nhiêu đời thành chủ rồi không?”
“ 8 đời! trong vòng 60 năm 8 đời thành chủ. Tất cả bọn chúng đều là thành viên hải tặc, có tất cả 16 băng hải tặc ngự trị trên quân đảo này, bọn chúng đấu đá nhau, chém giết nhau chỉ để giành được viên long châu châu này. Vì nó đã có hàng vạn nhân mạng phải ra đi. Nó là một tai ương cho bất cứ kẻ nào chiếm lĩnh nó.”
Lão già nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Phương không một cái chớp mắt.
“ban đầu nó được gọi là Long Châu thế nhưng sau này nó được tắm máu quá nhiều nên được gọi là Huyết Long Châu. Nó sẽ mang lại tai ương cho kẽ nào chiếm lĩnh nó. Như vậy ngươi còn muốn chiếm hữu nó?” lúc này lão già mang một giọng điệu chân thành mà nói.
“nếu ta không chiếm lĩnh nó, thì cũng có sẽ có kẽ khác chiếm lĩnh nó mà thôi! Viên long châu này, nó không xấu, chỉ có những kẽ sử dụng nó mới là kẻ xấu!” Hoàng Kỳ Phương trả lời một cách nghiêm túc.
“ vậy theo ngươi! Ngươi không phải là kẻ xấu!” lão già lại trở giọng khinh miệt.
“ ta chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt cả, thế nhưng, bất kể ai động đến bạn bè ta, gia đình ta, ta quyết sẽ trả thù cho đến cùng, cho đến khi hy sinh đến giọt máu cuối cùng, ta mới dừng lại.” dường như trong ánh mắt Hoàng Kỳ Phương nổi lên một tia sát khí với lão già.
“ ha ha ha! Người trẻ tuổi! sát khí ngươi thật nặng à!” Lão già có chút dửng nhưng, thế nhưng viên Huyết Long Châu kia là phát ra huyết quang nhàn nhạt.
“ xem ra trận hỗn loạn ngoài kia là do ngươi gây ra. Xem ra mưu trí cũng như độ độc ác của ngươi cũng không tồi nhĩ!”
“ha ha ha lão đầu quá khen, trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi là qui luật từ ngàn xưa. Chuyện lợi mình hại địch thì ngại làm sao không làm.” Hoàng Kỳ Phương chỉ xem chuyện này là một cái chuyện cỏn con không đáng chú ý.
Lão già âm trầm trong chốc lác, không biết trong cái đầu già nua của lão nghĩ cái gì, thế nhưng huyết quang trên Long Châu ngày càng trở nên đậm đặc, sát khí tỏa ra tứ phía khiến cho không khí nơi này càng trở nên ngột ngạt.
Bỗng chốc từ phía thành nam vang lên một tiếng nổ cự đại, theo sau đó là từng đột tiếng rống của hung thú.
“ xem ra đám thủ vệ kia không chịu nổi rồi!” Hoàng Kỳ Phương cười khẩy.
Ngược lại với Hoàng Kỳ Phương, lão đầu nét mặt ngày càng trở nên khó coi, có lúc trắng bệch, có lúc xanh như tàu lá chuối.
Lão kéo dài trạng thái chừng 1 nén nhan, sau đó khẽ cắn răng trầm giọng nói “ người trẻ tuổi, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, chỉ cần ngươi nhận nhiệm vụ này viên Long Châu sẽ thuộc về ngươi, mà nếu như ngươi nhận rồi mà không hoàn thành được thì viên Long Châu này cũng sẽ tan thành mây khói.” Lão đầu lúc này giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
“tốt! ta nhận cái nhiệm vụ này!” Hoàng Kỳ Phương không một chút suy nghĩ mà trả lời.
“ ngươi không hỏi nhiệm vụ mà trực tiếp trả lời, ngươi không sợ ta lừa ngươi vào chỗ chết hay sao?” lão già ngạc nhiên hỏi.
“mục tiêu của con Thuồn Luồng kia chính là viên Long Châu này, mà ngươi chính là thủ vệ Long châu, vì sứ mệnh của mình, ngươi có thể làm mọi thứ, khi ngươi nói ra câu kia thì ta đã biết nhiệm vụ là gì rồi!” Hoàng Kỳ Phương cười khẩy.
“hey! Người trẻ tuổi có khác. Ngươi rất là thông minh, nhưng ngươi chỉ đoán được một phần mà thôi, ta không phải là thủ vệ Long Châu, ta chính là Linh Hồn của Long Châu.”
“từ lúc ta sinh ra ta liền mang sự thuần khiết và uy vọng cho dân tộc hải vực này, thế nhưng sau nhiều trận chiến, bản thân ta đã bị nhiễm máu bẫn, huyết quang xâm nhập, sát khí ngập trời, ta sẽ mang lại tai họa cho bất kỳ thành trì nào thờ phụng ta. Muốn cho ta trở lại bình thường, điều này hoàn toàn là có thể.
Chính là con Thuồng Luồn kia, nơi ở của nó có một một suối nhỏ, mang tên là dòng suối cội nguồn, chỉ cần ta đầm mình trong nguồn suối ấy bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta sẽ hoàn toàn khôi phục như xưa.” Lão già âm trầm nói.
Hệ thống: bạn có nhậm nhiệm vụ chữa trị Long Châu?
Âm thanh hệ thống vang lên. Hoàng Kỳ Phương không chút ngần ngại mà chấp nhận, đây chính là cơ hội trời cho hiếm có để nâng cấp tiểu thành, cho dù có khó khăn cở nào đi chăng nữa nàng cũng phải nhận.
Nhiệm vụ chữa trị long châu cấp S.
Mục tiêu nhiệm vụ: mang Long Châu đến suối Cội Nguồn trên đỉnh Bạch Long Sơn tiến hành tẩy lễ trong vòng 49 ngày.
Phần thưởng: nhận được Long Châu Hoàng chỉnh, kế thừa ý long tộc.
Nhiệm vụ thất bại: trong vòng 1 năm nếu Long Châu không được tẩy lễ, sẽ bị tan biến và phải nhận sự trừng phạt bời vô vàng sinh linh biển khơi.
“xem ra cái nhiệm vụ này không dễ nuốc tý nào!” Hoàng Kỳ Phương âm thầm suy nghĩ, thế nhưng nét mặt lại có chút mĩm cười nhìn lão đầu.
“hy vọng ngươi có thề hoàn thành được lời hứa của mình!” nói xong lão đầu hóa thành một hư ảnh tiến vào trong viên Long Châu đang phát tán huyết quang kia.
Hoàng Kỳ Phương khẽ động đi đến bình đài, sau đó thu viên Long Châu vào trong người. ngay cái khoảnh khắc nàng lấy đi viên Long Châu ra khỏi bình đài thờ phụng thù ngay lập tức thuế biến bắt đầu.
Cả toà thành trì bỗng nhưng rung rẫy kịch liệt, ầm ầm ầm, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, tứ phía thành trì bắt đầu sụp đỗ, các kiến trúc không ngừng tan thành khói bụi. lại một trận hỗn loạn diễn ra khắp Bạch Long Thành.
200 quân sĩ đi theo Hoàng Kỳ Phương tinh thần đề cao đến cực độ, bọn họ vô cùng lo lắng đối với sự an nguy chủ chủ công nhà mình.
Nhìn thấy thân ảnh yểu điểu nhưng kiêu hùng của Hoàng Kỳ Phương bước ra tòa thái miếu lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm.
“ mau rút lui! Đám hung thú sắp đánh vào mơi này!” Hoàng Kỳ Phương ngay lập tức ra lệnh.
Ngay sau đó 200 vệ binh nhanh chóng chạy ra thành nam không một chút do dự.
Tại chiến trường bến cảng, lúc này xác chết đã chất thành một đống như một tòa núi. Hồ Trác chính là đỉnh của ngọn núi ấy, hắn không ngừng chiến đầu, không ngừng có đầu hung thú bị chém xuống, thế nhưng trên người hắn vết thương cũng đã chồng chất, cà người hắn giống như một cái huyết ma nhân, không còn hình dáng của một con người nữa.
Lúc này đối mặt với hắn là một con mãng xà cực lớn có một đôi mắt màu tím thẩm, trên người nó phát ra quang mang màu kính kinh dị. nó chính la con Thuồn Luồng chỉ huy đại quân hung thú, nó đã vượt vinh Bạch Long trực tiếp chiến đầu với tên tướng lãnh cứng đầu này.
Hồ Trác lúc này sức cũng đã cùng, lực cũng đã kiệt, thân hình hắn đã không còn đứng vững, cả thân hình chỉ trụ lên trên một chiếc cán thương, thế nhưng đôi bàn tay vẫn cầm chiến đao cùng đại thuẫn sẵng sàng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Nếu Hồ Trác phục vụ cho thế lực Hoàng Kỳ Phương hắ sẽ là tướng lãnh thống quân một phương và được nàng vô cùng trọng dụng, chứ không phải làm một tên thủ thành như thề này để rồi bị giết bởi một con hung thú.
Thế nhưng chọn sai chủ chình là chọn sai đường, hắn không còn con đường nào khác để lụa chọn, tử chiến tới cùng để bào toàn danh dự của một vị tướng lãnh, niềm kiêu hãnh cuối cùng của hắn.
Con Thuồng Luồng há miệng thật to để lộ đôi răng nanh khủng bố. Hồ Trác không lùi mà tiến tới một đao hướng cái miệng đỏ lòm như máu kia mà đâm tới.
“oạp!” một tiếng vang lên, Hồ Trác bị con thuồng luồng kia nuốc chửng. chiến trận tại Bạch Long thành cũng đã kết thúc. Lúc này đám hung thú cuồng rống, bọn chúng rống dài như là thông báo cho toàn thể nhân loại biết bọn chúng đã chiến thắng.
Thuồng luồng không ngưng nghĩ mà nó dẫn đại quân hung thú đi về phía thành trung tâm, đám hugn thú lâu la không ngừng cắn giết dân chúng trong thành bạch long. Con nó thì thẳng tiến về Thái Miếu, mục tiêu của nó là viên Long Châu kia, chỉ cần nó ăn viên Long Châu đó nó sẽ tiến hóa trờ thành một con Giao Long thực thụ chứ không phải là một sinh vật hạ đẵng thuồng luồng.
Nó trực tiếp xông vào thái miếu, lúc này tòa thái miêu không còn cảm giác uy nghiêm như xưa mà là một tòa nhà củ nát, chỉ cần một cơn gió hơi mạnh cũng đủ cho tòa thái miếu này sụp đỗ.
Nó không ngần ngại mà xông vào chủ điện, đập vào mắt nó mà một cái điện thờ trống trơn, không còn một chút sinh khí, hương khói nào cả.
“ rống! rống! rống!” nó điên cuồng rống giận. tiếng rống giận dữ vang xa cả ngàn dặm.
“ Đúng!” Hoàng Kỳ Phương với một thái độ kiên định nhìn chằm chằm vào lão đầu.
Quả thật đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp như thế này. Kiếp trước nàng chỉ là một cái nho nhỏ hương trấn cấp 2, chuyên làm pháo hôi cho Đại Việt công hội, không lợi, không quyền, ít binh, kém tướng, thực lực như một con rệp. đẳng cấp như vậy sao có thể lần mò tới Thái Miếu của một tòa thành thị. Cho dù có trí nhớ kiếp trước trong trường hợp như thế này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nên nàng vô cùng thận trọng.
“ngươi có tài cán gì mà muốn chiếm được nó!” lão đầu giọng lạnh nhạt cực điểm.
“ta tuy không có tài cán gì nhiều, thế nhưng ta không phải là đám hải tặc khát máu hà hiếp dân chúng. Ta chỉ là một trấn trưởng nhỏ bé chỉ muốn bảo hộ cho thôn dân của mình bình an. Bảo vệ niềm kiêu hãnh của dân tộc mà thôi!”
“ hừ! kiêu Hãnh dân tộc! chí ngươi hơi cao rồi đấy!” lão già giọng khinh miệt.
“ ta ở đây cũng đã vài chục năm sóng gió gì cũng đã nhìn thấy, ngươi có biết tòa thành này đã trải qua bao nhiêu đời thành chủ rồi không?”
“ 8 đời! trong vòng 60 năm 8 đời thành chủ. Tất cả bọn chúng đều là thành viên hải tặc, có tất cả 16 băng hải tặc ngự trị trên quân đảo này, bọn chúng đấu đá nhau, chém giết nhau chỉ để giành được viên long châu châu này. Vì nó đã có hàng vạn nhân mạng phải ra đi. Nó là một tai ương cho bất cứ kẻ nào chiếm lĩnh nó.”
Lão già nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Phương không một cái chớp mắt.
“ban đầu nó được gọi là Long Châu thế nhưng sau này nó được tắm máu quá nhiều nên được gọi là Huyết Long Châu. Nó sẽ mang lại tai ương cho kẽ nào chiếm lĩnh nó. Như vậy ngươi còn muốn chiếm hữu nó?” lúc này lão già mang một giọng điệu chân thành mà nói.
“nếu ta không chiếm lĩnh nó, thì cũng có sẽ có kẽ khác chiếm lĩnh nó mà thôi! Viên long châu này, nó không xấu, chỉ có những kẽ sử dụng nó mới là kẻ xấu!” Hoàng Kỳ Phương trả lời một cách nghiêm túc.
“ vậy theo ngươi! Ngươi không phải là kẻ xấu!” lão già lại trở giọng khinh miệt.
“ ta chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt cả, thế nhưng, bất kể ai động đến bạn bè ta, gia đình ta, ta quyết sẽ trả thù cho đến cùng, cho đến khi hy sinh đến giọt máu cuối cùng, ta mới dừng lại.” dường như trong ánh mắt Hoàng Kỳ Phương nổi lên một tia sát khí với lão già.
“ ha ha ha! Người trẻ tuổi! sát khí ngươi thật nặng à!” Lão già có chút dửng nhưng, thế nhưng viên Huyết Long Châu kia là phát ra huyết quang nhàn nhạt.
“ xem ra trận hỗn loạn ngoài kia là do ngươi gây ra. Xem ra mưu trí cũng như độ độc ác của ngươi cũng không tồi nhĩ!”
“ha ha ha lão đầu quá khen, trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi là qui luật từ ngàn xưa. Chuyện lợi mình hại địch thì ngại làm sao không làm.” Hoàng Kỳ Phương chỉ xem chuyện này là một cái chuyện cỏn con không đáng chú ý.
Lão già âm trầm trong chốc lác, không biết trong cái đầu già nua của lão nghĩ cái gì, thế nhưng huyết quang trên Long Châu ngày càng trở nên đậm đặc, sát khí tỏa ra tứ phía khiến cho không khí nơi này càng trở nên ngột ngạt.
Bỗng chốc từ phía thành nam vang lên một tiếng nổ cự đại, theo sau đó là từng đột tiếng rống của hung thú.
“ xem ra đám thủ vệ kia không chịu nổi rồi!” Hoàng Kỳ Phương cười khẩy.
Ngược lại với Hoàng Kỳ Phương, lão đầu nét mặt ngày càng trở nên khó coi, có lúc trắng bệch, có lúc xanh như tàu lá chuối.
Lão kéo dài trạng thái chừng 1 nén nhan, sau đó khẽ cắn răng trầm giọng nói “ người trẻ tuổi, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, chỉ cần ngươi nhận nhiệm vụ này viên Long Châu sẽ thuộc về ngươi, mà nếu như ngươi nhận rồi mà không hoàn thành được thì viên Long Châu này cũng sẽ tan thành mây khói.” Lão đầu lúc này giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
“tốt! ta nhận cái nhiệm vụ này!” Hoàng Kỳ Phương không một chút suy nghĩ mà trả lời.
“ ngươi không hỏi nhiệm vụ mà trực tiếp trả lời, ngươi không sợ ta lừa ngươi vào chỗ chết hay sao?” lão già ngạc nhiên hỏi.
“mục tiêu của con Thuồn Luồng kia chính là viên Long Châu này, mà ngươi chính là thủ vệ Long châu, vì sứ mệnh của mình, ngươi có thể làm mọi thứ, khi ngươi nói ra câu kia thì ta đã biết nhiệm vụ là gì rồi!” Hoàng Kỳ Phương cười khẩy.
“hey! Người trẻ tuổi có khác. Ngươi rất là thông minh, nhưng ngươi chỉ đoán được một phần mà thôi, ta không phải là thủ vệ Long Châu, ta chính là Linh Hồn của Long Châu.”
“từ lúc ta sinh ra ta liền mang sự thuần khiết và uy vọng cho dân tộc hải vực này, thế nhưng sau nhiều trận chiến, bản thân ta đã bị nhiễm máu bẫn, huyết quang xâm nhập, sát khí ngập trời, ta sẽ mang lại tai họa cho bất kỳ thành trì nào thờ phụng ta. Muốn cho ta trở lại bình thường, điều này hoàn toàn là có thể.
Chính là con Thuồng Luồn kia, nơi ở của nó có một một suối nhỏ, mang tên là dòng suối cội nguồn, chỉ cần ta đầm mình trong nguồn suối ấy bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta sẽ hoàn toàn khôi phục như xưa.” Lão già âm trầm nói.
Hệ thống: bạn có nhậm nhiệm vụ chữa trị Long Châu?
Âm thanh hệ thống vang lên. Hoàng Kỳ Phương không chút ngần ngại mà chấp nhận, đây chính là cơ hội trời cho hiếm có để nâng cấp tiểu thành, cho dù có khó khăn cở nào đi chăng nữa nàng cũng phải nhận.
Nhiệm vụ chữa trị long châu cấp S.
Mục tiêu nhiệm vụ: mang Long Châu đến suối Cội Nguồn trên đỉnh Bạch Long Sơn tiến hành tẩy lễ trong vòng 49 ngày.
Phần thưởng: nhận được Long Châu Hoàng chỉnh, kế thừa ý long tộc.
Nhiệm vụ thất bại: trong vòng 1 năm nếu Long Châu không được tẩy lễ, sẽ bị tan biến và phải nhận sự trừng phạt bời vô vàng sinh linh biển khơi.
“xem ra cái nhiệm vụ này không dễ nuốc tý nào!” Hoàng Kỳ Phương âm thầm suy nghĩ, thế nhưng nét mặt lại có chút mĩm cười nhìn lão đầu.
“hy vọng ngươi có thề hoàn thành được lời hứa của mình!” nói xong lão đầu hóa thành một hư ảnh tiến vào trong viên Long Châu đang phát tán huyết quang kia.
Hoàng Kỳ Phương khẽ động đi đến bình đài, sau đó thu viên Long Châu vào trong người. ngay cái khoảnh khắc nàng lấy đi viên Long Châu ra khỏi bình đài thờ phụng thù ngay lập tức thuế biến bắt đầu.
Cả toà thành trì bỗng nhưng rung rẫy kịch liệt, ầm ầm ầm, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, tứ phía thành trì bắt đầu sụp đỗ, các kiến trúc không ngừng tan thành khói bụi. lại một trận hỗn loạn diễn ra khắp Bạch Long Thành.
200 quân sĩ đi theo Hoàng Kỳ Phương tinh thần đề cao đến cực độ, bọn họ vô cùng lo lắng đối với sự an nguy chủ chủ công nhà mình.
Nhìn thấy thân ảnh yểu điểu nhưng kiêu hùng của Hoàng Kỳ Phương bước ra tòa thái miếu lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm.
“ mau rút lui! Đám hung thú sắp đánh vào mơi này!” Hoàng Kỳ Phương ngay lập tức ra lệnh.
Ngay sau đó 200 vệ binh nhanh chóng chạy ra thành nam không một chút do dự.
Tại chiến trường bến cảng, lúc này xác chết đã chất thành một đống như một tòa núi. Hồ Trác chính là đỉnh của ngọn núi ấy, hắn không ngừng chiến đầu, không ngừng có đầu hung thú bị chém xuống, thế nhưng trên người hắn vết thương cũng đã chồng chất, cà người hắn giống như một cái huyết ma nhân, không còn hình dáng của một con người nữa.
Lúc này đối mặt với hắn là một con mãng xà cực lớn có một đôi mắt màu tím thẩm, trên người nó phát ra quang mang màu kính kinh dị. nó chính la con Thuồn Luồng chỉ huy đại quân hung thú, nó đã vượt vinh Bạch Long trực tiếp chiến đầu với tên tướng lãnh cứng đầu này.
Hồ Trác lúc này sức cũng đã cùng, lực cũng đã kiệt, thân hình hắn đã không còn đứng vững, cả thân hình chỉ trụ lên trên một chiếc cán thương, thế nhưng đôi bàn tay vẫn cầm chiến đao cùng đại thuẫn sẵng sàng chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Nếu Hồ Trác phục vụ cho thế lực Hoàng Kỳ Phương hắ sẽ là tướng lãnh thống quân một phương và được nàng vô cùng trọng dụng, chứ không phải làm một tên thủ thành như thề này để rồi bị giết bởi một con hung thú.
Thế nhưng chọn sai chủ chình là chọn sai đường, hắn không còn con đường nào khác để lụa chọn, tử chiến tới cùng để bào toàn danh dự của một vị tướng lãnh, niềm kiêu hãnh cuối cùng của hắn.
Con Thuồng Luồng há miệng thật to để lộ đôi răng nanh khủng bố. Hồ Trác không lùi mà tiến tới một đao hướng cái miệng đỏ lòm như máu kia mà đâm tới.
“oạp!” một tiếng vang lên, Hồ Trác bị con thuồng luồng kia nuốc chửng. chiến trận tại Bạch Long thành cũng đã kết thúc. Lúc này đám hung thú cuồng rống, bọn chúng rống dài như là thông báo cho toàn thể nhân loại biết bọn chúng đã chiến thắng.
Thuồng luồng không ngưng nghĩ mà nó dẫn đại quân hung thú đi về phía thành trung tâm, đám hugn thú lâu la không ngừng cắn giết dân chúng trong thành bạch long. Con nó thì thẳng tiến về Thái Miếu, mục tiêu của nó là viên Long Châu kia, chỉ cần nó ăn viên Long Châu đó nó sẽ tiến hóa trờ thành một con Giao Long thực thụ chứ không phải là một sinh vật hạ đẵng thuồng luồng.
Nó trực tiếp xông vào thái miếu, lúc này tòa thái miêu không còn cảm giác uy nghiêm như xưa mà là một tòa nhà củ nát, chỉ cần một cơn gió hơi mạnh cũng đủ cho tòa thái miếu này sụp đỗ.
Nó không ngần ngại mà xông vào chủ điện, đập vào mắt nó mà một cái điện thờ trống trơn, không còn một chút sinh khí, hương khói nào cả.
“ rống! rống! rống!” nó điên cuồng rống giận. tiếng rống giận dữ vang xa cả ngàn dặm.
/150
|