Chương 13.2: Khả cô không lớn
Cố Trăn cảm thấy không có khả cô . Lúc thu dọn sọt của Diệp Kiều mang về, anh đã thấy cây thuốc trong sọt. Đúng là có cây thuốc, phần lớn đều không sai, nhưng bên trong cũng có loại anh không biết, nhìn như cây cỏ dại. Thật ra đó không phải cỏ dại mà là "linh thảo cấp thấp" được Diệp Kiều vui vẻ hái về, vì bề ngoài của linh thảo không khác biệt với cỏ dại nhiều, nên những người không biết linh thảo thì sẽ nghĩ nó là cỏ dại mọc trong núi mà thôi.
"Anh cả, sao anh đứng im như pho tượng vậy, sợ thịt ăn không ngon hả? Anh yên tâm, em mới thử rồi, mùi vị không tệ đâu." Diệp Kiều thấy Cố Trăn chậm chạp không nhận cái chén trong tay mình liền giải thích.
Vốn Cố Trăn hơi do dự, nhưng nhìn thấy em gái đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, chân thành chờ mong như vậy. Anh nghĩ em gái làm món này vì mình, để mình bồi bổ cơ thể, xém chút xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên núi. Anh liền không quản gì nữa, dứt khoát nhận lấy cái bát.
"Không phải, anh chỉ cảm thấy An An nhà chúng ta đã trưởng thành, hiểu chuyện. Thịt sói rất thơm, chắc chắn ăn ngon!" Cố Trăn nói như thật vậy, không hề lộ ra chút trái lương tâm nào!
Diệp Kiều cảm thấy hơi sai sai, rõ ràng biểu hiện của Cố Trăn rất bình thường, nhưng cô lại cảm thấy sâu bên trong là cảm giác vì đại nghĩa không thèm đếm xỉa chuyện gì.
Đây đâu phải đi đánh giặc đâu. Nhìn Cố Trăn gắp một miếng thịt sói bỏ vào miệng bắt đầu nhai, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, Diệp Kiều mới thấy mình nghĩ nhiều. Có lẽ lúc tự bạo bị thương quá cô , nguyên thần chưa hồi phục nên mới hay xuất hiện ảo giác.
Cố Trăn thấy Diệp Kiều nhìn mình chằm chằm liền không hề do dự gắp một miếng bỏ vào miệng. Đã làm tốt chuẩn bị "lấy thân thử độc", có điều khi nếm được mùi vị sắc mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc. Không phải khó ăn mà là ăn quá ngon, nói hơi khoa trương là có thể vượt qua phạm vi nhận biết của anh. Cái này còn làm anh kinh ngạc hơn cô nấu dở. Anh không tưởng tượng nổi em gái mình có thể nấu ăn ngon như thế.
"Thế nào?" Diệp Kiều đã nếm thịt sói đương nhiên biết mùi vị không tệ. Trong suy nghĩ của cô, chuyện nấu cơm xào rau dễ hơn luyện đan luyện khí nhiều. Chỉ cần chỉnh lửa và nêm nếm ổn thì đồ ăn làm ra sẽ không kém, quá đơn giản. Về phần cách làm đồ ăn, Diệp Kiều tỏ vẻ cho dù tu tiên thì trước khi tích cốc cũng phải ăn thôi, hơn nữa từ trước đến giờ cô đều tự cung tự túc, cộng thêm trong người là linh hồn vẫn còn trí nhớ về dị thế. Có điều cô vẫn muốn được Cố Trăn khẳng định.
"Ăn ngon, An An đúng là càng ngày càng lợi hại!"
Cố Trăn cười khen Diệp Kiều một câu, tốc độ ăn cũng nhanh hơn, mặc kệ bát canh thịt sói này có vấn đề không, ít nhất ăn ngon là được. Về phần cái khác Cố Trăn biểu thị anh sẽ không bỏ phí tâm ý của em gái.
Diệp Kiều nghe Cố Trăn khen, trong lòng lại vui vẻ. Tuy lúc trước không phải cô chưa từng được khen, cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi được khen, nhưng được Cố Trăn khen như thế, cô không nhịn được hưng phấn. Không biết vì sao cảm xúc của mình lại như vậy, Diệp Kiều cũng không nghĩ nhiều, người tu tiên đều để mọi thứ tùy ý, chỉ cần không bất lợi với mình là được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa Diệp Kiều thật sự có lòng nấu nồi canh thịt sói này, không chỉ bỏ cây thuốc vào mà còn cho thêm chút linh thảo, cái này rất có lợi cho sức khỏe của Cố Trăn. Linh khí trong linh thảo từ trới đất mà ra, không chỉ hữu dụng với tu sĩ mà còn hữu dụng với người phàm. Chỉ cần dùng đúng cách, thì hiệu quả càng lớn hơn so với tu sĩ.
/943
|