Chương 9.1: Cố Trăn tìm người
Vốn dĩ trước mặt là một cô gái, Cố Trăn cũng không nói đến mức khó nghe, nhưng cách chơi này của Hà Quế Hương, Cố Trăn nhìn thấy điệu bộ như vậy của Hà Quế Hương thật sự rất chán ghét ghê tởm.
"An An nhà tôi không vốn bè như vậy, cô tự giải quyết cho ổn thỏa đi."
"Anh Cố, có phải An An đã nói điều gì đó khiến anh hiểu lầm rồi không? Em thật sự chỉ vì muốn tốt cho cô ấy." Hà Quế Hương rất chột dạ liền cố gắng giải thích, nhưng Cố Trăn không có ý muốn nghe nữa, quay người rời đi, để lại Hà Quế Hương đứng đó với vẻ mặt đầy bi thương và méo mó.
Hết thảy những điều này đã được vợ chồng Hà Đại Giang ba mẹ Hà Quế Hương nhìn thấy: "Đây là chuyện gì vậy? Không phải ta đã nói con nên thân thiết với con nhóc Diệp Kiều kia sao, con nhóc đó là con gà đẻ trứng vàng, lại còn rất ngu ngốc, chỉ vài câu nói đã lừa được cô ta đem hết những thứ tốt đẹp đưa đến cho chúng ta rồi, tại sao con lại làm mích lòng người ta chứ?! "
Hà Quế Hương vừa bị Cố Trăn đối xử như vậy, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, lại bị ba mẹ chất vấn, trong giọng điệu lộ ra nóng nảy: "Làm sao mà con biết được? Người hỏi con, con đi hỏi ai đây! Dù sao đi nữa Diệp Kiều kia chính là một đứa ngu xuẩn, cho dù thật sự có việc gì đi nữa, con dỗ dành một chút là được, hai người còn lo lắng cái gì nữa!
Lời nói này của Hà Quế Hương có phần nắm chắc, trước đây cô và Diệp Kiều cũng không phải là chưa từng có mâu thuẫn, phần lớn là trong lòng cô cảm thấy bất công cố ý nhắm vào Diệp Kiều, mỗi khi Diệp Kiều tức giận chỉ cần được cô dỗ dành liền tốt trở lại, quay đầu lại còn không phải là đi sau mông cô sao, thực sự là ngu xuẩn chết đi được.
Vợ chồng Hà Đại Giang nghe xong cũng suy nghĩ như vậy, con nhóc Diệp Kiều quả thực là một đứa ngốc, lần nào cũng bị con gái mình dỗ dành đến mức dễ bảo, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, họ rất không hài lòng với thái độ và giọng điệu của Hà Quế Hương, cả hai vợ chồng cũng không phải nuông chiều với tính tình của con gái, huống hồ Hà Quế Hương còn là một cô gái hám tiền.
"Con nhóc chết tiệt kia! Nói chuyện với chúng ta như thế nào đấy! Tốt nhất là như vậy, bằng không bố mày lột da mày, mày còn đứng ở đó làm gì? Còn không tranh thủ đi nấu cơm đi, muốn bỏ đói chết bố mày hả!" Hà Đại Giang hùng hổ quát mắng Hà Quế Hương.
Hà Quế Hương không dám đối chọi với Hà Đại Giang, cúi đầu đi vào nhà bếp, trong lòng càng thêm căm hận không cam lòng, đúng thật là mỗi người mỗi số phận mà, dựa vào cái gì mà con nhóc Diệp Kiều kia sống tốt hơn cô chứ, dựa vào cái gì cô phải đi lấy lòng cô ta chứ!
Diệp Kiều toàn thân đầy vết thương từ trong rừng bước ra ngoài, Vương Quốc Xương đang nhặt chút củi ở sườn núi, nhìn thấy một người đầy máu, toàn thân nhếch nhác đi từ trong núi ra ngoài thì bị dọa cho sợ hãi, theo bản cô ông ôm chặt bó củi trước người bày ra thế phòng thủ, đợi đến khi nhận ra người đầy máu kia là Diệp Kiều, Vương Quốc Xương liền ném đống củi xuống đất, vội vã chạy đến.
"An An, có chuyện gì vậy, tại sao cháu lại thành bộ dạng này? Còn nữa sao cháu lại đi ra từ trong núi, không phải là đã gặp thú dữ trong núi đó chứ?" Vương Quốc Xương lo lắng hỏi han, mặc dù danh tiếng của Diệp Kiều trong thôn không tốt lắm, nhưng bọn họ đều không cho rằng Diệp Kiều tệ như lời người ta nói, bởi vì nhà họ cách nhau không xa, lúc mẹ của Diệp Kiều còn sống, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, cả nhà Vương Quốc Xương đều cố gắng hết sức quan tâm đối với cô nhóc này.
Nhưng cũng giống như gia đình của Trần Thắng, cho dù bọn họ có lòng quan tâm, cô gái nhỏ này cũng không thế nào cảm kích được, đặc biệt là khi bị Hà Quế Hương xúi giục, cô với bọn họ càng xa cách thêm nữa, bọn họ cũng là lực bất tòng tâm, mặc dù nhìn thấy Hà Quế Hương luôn lợi dụng Diệp Kiều, nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác.
/943
|