Con đường thay đổi vận mệnh: Ai dám nói nàng là một bao cỏ?
Chương 1: Sự thật phơi bày: Mộng tan vỡ, tình yêu hóa hận thù.
/2
|
Chương 1: Sự thật phơi bày: Mộng tan vỡ, tình yêu hóa hận thù.
Không khí tháng sáu nóng nực tựa như lửa thiêu nhưng ở đỉnh núi Tuyệt lại là một mảng lạnh thấu xương bức nữ tử đang bế đứa bé từng bước thống khổ bị ép sát ra vách núi. Nữ tử Lạc Thiên Ái đến cuối cùng vẫn không tin vào mắt nàng, tại sao lại như vậy? Mặc Khuynh Thiên nam nhân luôn cùng nàng kề vai sát cánh cùng nàng lập mưu chiếm ngôi hoàng vị giờ đây đang đứng cùng muội muội của nàng Lạc Thiên Vân mỉm cười khinh bỉ nhìn nàng.
“ Lạc Thiên Ái, tỷ tỷ của ta quá ngu ngốc rồi, tỷ không khác gì một bao cỏ hết”
Không khác gì một bao cỏ hết?
Không khác gì một bao cỏ hết?
Lạc Thiên Vân nhìn nàng rồi nói những lời nhưng sét đánh bên tai làm nàng mơ hồ từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, mộng đã bị phá tan. Lạc Thiên Ái à Lạc Thiên Ái ngươi quả là một nữ nhân không biết tâm cơ, không biết động não thế nhưng lại bị nam nhân ngươi yêu thích nhất tự tay đẩy ngươi vào con đường chết. Cái cảm giác đó nàng thống khổ cỡ nào, thống khổ cỡ nào thương tâm cỡ nào.
“ Mặc Khuynh Thiên ta đã sai một kiếp làm người rồi’ Nàng không kiêng nể gì mà gọi tục danh của tân hoàng mới lên ngôi Mặc Khuynh Thiên. Nàng thật sự là uổng phí 23 năm làm người nàng lại tin vào tình yêu mù quáng, cũng bởi vì sự tin tưởng của nàng đối với hắn mới bị hắn không thương tiếc lợi dụng hết lần này tới lần khác.
Ngọn núi tên Tuyệt này là nàng đặt cho nó, tuyệt trong đoạn tuyệt hoặc là tuyệt tình đều xứng với hoàn cảnh nàng lúc này. Muội muội đoạn tuyệt cắt đứt quan hệ, Mặc Khuynh Thiên tuyệt tình với nàng. Hảo bây giờ là chỉ còn một cách chết vinh còn hơn sống nhục. Nàng không cầu xin bọn họ, không để tự tay bọn họ đẩy nàng, càng không để bọn họ nhắc nhở. Là nàng tự nhảy xuống nàng chủ động nhảy xuống để trước khi đến âm phủ sẽ không còn vương vấn gì đến bọ họ nữa.
Trước khi nhảy nàng nhìn bọn họ nở một nụ cười thê lương mà điên cuồng, giơ ba ngón tay rớm máu giơ thẳng lên trời nàng thề rằng “ Lạc Thiên Ái ta nếu có kiếp sau tuyệt đối không tha cho bọn cẩu nhân này” Rồi sau đó từ định núi nhảy xuống nơi cao vạn trượng. Khi tiếp đất chính nàng còn không biết nàng có chết bình thường không hay là kể cả xương còn không còn nữa.”
Sau đó thì chuyện gì ai cũng biết, nàng chết trong trạng thái trước khi tiếp đất vì lực gió quá lớn là không khí không thể lưu thông được. Mặc Khuynh Thiên cùng Lạc Thiên Vân mỉm cười nhìn xuống trong lòng đều như bỏ xuống một tảng đá nặng cuối cùng họ lại trở về bên nhau.
Lạc Thiên Ái chưa mở mắt đã cảm thấy khắp người đau nhứt như có hàng vạn con kiến cắn vào. Nàng chưa chết sao, đúng vậy còn cảm nhận đau là còn chưa chết nhưng mà tại sao nàng gieo mình xuống vưc thẳm cư nhiên lại chưa chết, thân thể này lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến như vậy chứ? Đang miên man suy nghĩ thì nàng không có chú ý đến Tuyết nhi bước vào bên anh nàng trên mặt còn lấm lem ít bùn đất. Lạc Thiên Ái nhìn Tuyết Nhi bằng ánh mắt kỳ lạ, có thể nói Tuyết Nhi là nha hoàn thân cận bên nàng. Thế nhưng nàng lại vì một câu nói sai của Tuyết Nhi mà nhẫn tâm đuổi ra khỏi phủ là cho nàng bị chà đạp đến cuối cùng phải tự sát.
Tự sát? Chà đạp? Chẳng phỉa tuyết nhi chết rồi sao? Trong đầu nàng nổ một tiếng chẳng lẽ nàng trùng sinh. Hảo nếu ông trời đã cho nàng như vậy thì nàng rất cảm tạ ông trời a. nàng sẽ có thể thay đổi vận mệnh rồi. Nói đến Tuyết Nhi mới làm nàng nhớ lại những ngày tháng có Tuyết Nhi bên nàng quả là vui vẻ biết bao nhiêu khi nàng buồn có Tuyết Nhi ngồi bên cạnh an ủi, khi nàng vui có nàng ấy ngồi bên cạnh sẻ chia, khi nàng nản chí cũng lại có nàng ấy đứng đằng sau nàng hô to “ Tiểu Thư cố lên không được nản chí” Thế mà khi nàng đuổi Tuyết Nhi ra phủ nàng ấy không một lời oán trách nàng. Nghĩ đến đây thôi Lạc Thiên Ái áy náy nhìn Tuyết Nhi chỉ có lòng nàng mới biết nàng vui vẻ nhưng có lẫn trong đó sự hận thù và áy náy nói chung sự vui vẻ đó không là một chất mà là một hỗn hợp có lẫn những tạp chất.
“ Tiểu Thư người tỉnh rồi sao” Dừng một chút để điều khiển lại cảm xúc kích động của nàng, Tuyết Nhi nói tiếp “ Tuyết Nhi cứ tưởng tiểu thư sẽ không tỉnh nữa mà bỏ Tuyết Nhi đi luôn, Tuyết Nhi sợ rất sợ” Nói xong lao vào lòng của nàng òa khóc lên như một tiểu oa nhi. Nàng không đẩy ra mà lại còn ôm chặt hơn, nước mắt nàng cũng lặng lẽ rơi xuống, nàng nhớ cái cảm giác này lâu ắm rồi mới được ôn lại chân thật như vậy.
“ Không sao đâu Tuyết Nhi, đừng sợ ta sẽ không bỏ ngươi đi đâu” Vỗ về lưng của Tuyết Nhi một chút để an ủi xem ra nhưng ngày này trước khi nàng trùng sinh thân thể này vẫn hôm mê khến cho Tuyết Nhi bỏ ăn ngũ rồi đây này.
Định mở miệng thì lại bị cửa phòng bị Nguyệt Ánh Linh hùng hùng hổ hổ đạp cửa đi vào. Đảo quanh đôi mắt ganh ghét của ả quanh căn phòng đến khi nhin thấy nàng nghiêm chỉnh ngổi ở đó nhìn qua thì không có ai biết nàng đang tức giận nhưng Nguyệt Ánh Linh lại cả thấy có một áp lực vô hình nào đó phát ra từ người của Lạc Thiên Ái hướng tới nàng.
“ Ái nhi, con tỉnh rồi à, lúc trước làm di nương lo lắng bất an này” Nguyệt Ánh Linh õng ẹo lắc lắc cái mông đi đến bên nàng tự nhiên mà ngồi xuống. Nguyệt Ánh Linh đi tới đâu trong phòng của nàng nồng nặc ùi son phấn tới đó, vấn đề là đi đến bên giường của nàng lại tự nhiên ngồi xuống không coi nàng ra gì
“ Đa tạ di nương quan tâm, chỉ là thân thể ta không biết tên đại tiện nhân nào mà dám đẩy ta xuống nước, chờ đợi thân thể nay phục hồi sẽ quyết điều tra rõ.”
Nàng nói từng chữ đều mơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, kiếp trước phụ thân cùng mẫu thân tra ra là ai rồi nhưng mà nàng lại thấy quá ư là tội nghiệp nên đã van xin thứ tội cho đại tiện nhân đó, kết quả không những có sự tức giận của mâu thân mà suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi phủ. Nhưng bây giờ thì đám người Lạc Thiên Vân đó sẽ lĩnh đủ sự phẫn nộ của nàng.
Nguyệt Ánh Linh mặt khẽ biến sắc nhưng rất nhanh đã lấy lại được tự hiên như không có chuyện gì xảy ra “ Hảo, vậy ta có việc phải về trước, con ở lại đây dưỡng sưc cho tối” Nguyệt Ánh Linh dùng tay xoa đầu àng nhưng tay sắp đến được đầu thì nàng lại tránh ra làm cho tay của Nguyệt Ánh Linh xấu hổ rút tay lại
“ Không Tiễn” Giọng nói lạnh nhạt nhưng trong trẻo vang lên, nàng không kêu Tuyết Nhi tiễn khách vì có lý do. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc khinh thường cùng chút mưu tính. Nguyệt Ánh Linh cùng Lạc Thiên Vân à nhanh thôi chúng ta sẽ hảo hảo gặp lại nhau, một lúc nữa các ngươi sẽ không ngờ người rơi vào thế bí lại là các ngươi.
Tuyết Nhi định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Dường như tiểu thư của nàng khi tỉnh lại đã thay đổi thành một người khác, chững chạc hơn nhiều không còn là đứa trẻ nữa, khí chất của tiểu thư cũng đã thay đổi rồi không còn nghĩ gì nói đó như trước kia nữa mọi việc đều suy nghĩ rồi mới nói. Một giấc hôn mê có thể làm cho tiểu thư thay đổi như một người trưởng thành trải qua phong sương như một đóa hoa sen nở rộ làm nàng có chút không thể tin nổi.
“ Đừng nhìn như vậy nữa, mau chuẩn bị nước tắm đi” Một câu nói là cho Tuyết Nhi bừng tỉnh vội vàng chạy ra sau tấm bình phong chuẩn bị nước tắm cho nàng. Nàng nhìn theo lưng Tuyết Nhi mỉm cười, cảm ơn ông trời đã cho nàng quay lại thời nàng 15 tuổi.
Sau khi tắm xong nàng lại trở thành bộ dáng trẫm tĩnh, một bộ y phục màu tím làm nàng nổi bật hơn hẳn, trâm cài đầu cũng chỉ có một, trông nàng một bộ dáng nhu nhược yếu mềm của người bị bệnh
“ Tiểu thư người thật đẹp” Tuyết Nhi đang dìu nàng lên khi nhìn nàng lại không nhịn được khẽ thốt ra lời ca ngợi. Bất quá tạo sao tiểu thư lại không tô son đỏ lên môi mà lại để nguyên, tất nhiên đó là Lạc Thiên Ái có chủ đích của nàng.
Ra khỏi viện nàng lập tức vào vai diễn một nữ tử thân thể yếu ớt, nàng thu hút bao nhiêu ánh mắt của hạ nhân trong phụ thương tiếc, đồng cảm, lo lắng nhưng nàng mặc kệ cứ nhập vai diễn của nàng cho tốt là được rồi.
Đến giờ hông vẫn còn một cỗ đau đớn nên tướng đi càng thêm chân thật. Nhị ca của nàng Lạc Thiên Ân trên đường đi đến viện của nàng thì bắt gặp bóng dáng của nàng đang từng bước khổ cực tiến lên phía trước. Hắn cả kinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại dìu nàng.
“Ái nhi, muội chưa khỏi bệnh hẳn sao lại đi ra gió như thế này” Lạc Thiên Ân dùng áo choàng chính hắn choàng lên thân thể đang run nhè nhẹ của nàng. Lạc Thiên Ái đưa cặp mắt nhẹ nhàng nhìn ca ca cao hơn nàng một cái đầu, nàng lắc đầu nước mắt lưng tròng nhưng quật cường không để rơi xuống, điều này càng làm cho hắn đau lòng hơn
“ Ca ca, huynh thật là tốt, muội có lỗi với cha mẹ nên muội phải đi xin lỗi.” Theo như trí nhớ của nàng thì do cha nàng trừng phạt Lạc Thiên Vân nên nàng đã lớn tiếng phản bác lại, bây giờ suy nghĩ nàng thật quá ngu dốt
Lạc Thiên Ân không một tiếng bế nàng lên dùng kinhkong đưa nàng tới phòng của cha nàng Lạc Phong. Trong phòng sau khi nàng mở cửa ra một mảng yên tĩnh, cha của nàng Lạc Phong đang cùng mẹ của nàng Tô Lạc Viên nhìn nàng bằng ánh mắt tức giận nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng trên mặt
Thế nhưng sau một hồi cả hai lại tức giận quay đầu đi, nàng nhìn ca ca hắn cũng lắc đầu tỏ rõ ý Không giúp được gì. Nên nàng bắt buộc phải tự lực, nhưng tại sao khi ở chung với cả ba người này tâm của nàng lại đau như vậy. Từng cảnh tra tấn kiếp trước như đoạn phim ngắn tái hiện lại trong đầu của nàng rất tàn nhẫn, trong một ngày Mặc Khuynh Thiên hạ lệnh xử tử hết cả họ. Ca ca bị lăng trì đến chết, mẹ của nàng bị xử trảm, cha của nàng bị treo lên cổng thành không đồ ăn không nước uống đến cuối cũng chết. Tâm nàng cả trái tim nàng nữa tại sao nhìn thấy ba người này lại đau như dao cắt.
“ Cha mẹ, nữ nhi bất hiếu dám không nghe lời cãi lại cha mẹ, nữ nhi đáng chết xin cha mẹ tha thứ” Nàng quỳ mạnh xuống khiến vết thương ở chân được băng bó bây giờ lại vỡ toang ra máu tươi thấm ra ngoài ai nhìn thấy cũng thương tâm.
Nàng thấy họ vẫn chưa có ý định tha thứ cho nàng nên nàng cuối xuống vừa nói vừa dập đầu thật mạnh khiến cho nữ tử mới khỏi bệnh như nàng có chút hoa mắt.
Mắt thấy nàng sắp không chịu nỗi đến cái thứ mười nên Tô Lạc Viên bất chấp Lạc Phong can ngăn chạy lại ngăn những cái dập đầu mạnh mẽ của nàng.
“ Nháo đủ chưa” Lạc Phong đi đến bên nàng quát to một tiếng làm nàng vừa nín khóc lại như trẻ thơ hai hàng nước mắt trào ra.
“ Cha à, Ái nhi biết sai rồi” Lần này nàng òa lên khóc lớn hơn như một tiểu oa nhi không được tha thứ mà khóc. Ông cũng chỉ tức giận nhất thời nên mới quát to như thế đã làm nàng sợ hãi rồi, khi Lạc Thiên ái khóc lòng ông cũng mềm đi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi “ Ngoan nào, là ta không đúng ta không nên quát lớn như vậy là Ái nhi sợ, ngoan dừng khóc”
Lạc Thiên Ân khóe môi mang theo nụ cười chậm rãi đi đến bên gia đình của hắn cha Lạc Phong, mẹ Tô Lạc Viên, muội muội Lạc Thiên Ái và hắn Lạc Thiên Ân cùng nhau hợp thành một chỗ gia đình đầm ấm bốn người bây giờ lại được ở bên nhau không cãi vã, không tranh giành, không buồn phiền, không mưu mô xảo huyệt, họ chỉ là một gia đình hạnh phúc bên nhau. Hạnh phúc này không phải gia đình quyền lực nào cũng có được. Lạc Thiên Ái và Lạc Thiên Ân, Lạc Phong và Tô Lạc Viên chỉ sợ là cùng nhau đồng suy nghĩ đi… quả thật là người có cùng chung dòng máu tồn tại thần giao cách cảm.
Không khí tháng sáu nóng nực tựa như lửa thiêu nhưng ở đỉnh núi Tuyệt lại là một mảng lạnh thấu xương bức nữ tử đang bế đứa bé từng bước thống khổ bị ép sát ra vách núi. Nữ tử Lạc Thiên Ái đến cuối cùng vẫn không tin vào mắt nàng, tại sao lại như vậy? Mặc Khuynh Thiên nam nhân luôn cùng nàng kề vai sát cánh cùng nàng lập mưu chiếm ngôi hoàng vị giờ đây đang đứng cùng muội muội của nàng Lạc Thiên Vân mỉm cười khinh bỉ nhìn nàng.
“ Lạc Thiên Ái, tỷ tỷ của ta quá ngu ngốc rồi, tỷ không khác gì một bao cỏ hết”
Không khác gì một bao cỏ hết?
Không khác gì một bao cỏ hết?
Lạc Thiên Vân nhìn nàng rồi nói những lời nhưng sét đánh bên tai làm nàng mơ hồ từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, mộng đã bị phá tan. Lạc Thiên Ái à Lạc Thiên Ái ngươi quả là một nữ nhân không biết tâm cơ, không biết động não thế nhưng lại bị nam nhân ngươi yêu thích nhất tự tay đẩy ngươi vào con đường chết. Cái cảm giác đó nàng thống khổ cỡ nào, thống khổ cỡ nào thương tâm cỡ nào.
“ Mặc Khuynh Thiên ta đã sai một kiếp làm người rồi’ Nàng không kiêng nể gì mà gọi tục danh của tân hoàng mới lên ngôi Mặc Khuynh Thiên. Nàng thật sự là uổng phí 23 năm làm người nàng lại tin vào tình yêu mù quáng, cũng bởi vì sự tin tưởng của nàng đối với hắn mới bị hắn không thương tiếc lợi dụng hết lần này tới lần khác.
Ngọn núi tên Tuyệt này là nàng đặt cho nó, tuyệt trong đoạn tuyệt hoặc là tuyệt tình đều xứng với hoàn cảnh nàng lúc này. Muội muội đoạn tuyệt cắt đứt quan hệ, Mặc Khuynh Thiên tuyệt tình với nàng. Hảo bây giờ là chỉ còn một cách chết vinh còn hơn sống nhục. Nàng không cầu xin bọn họ, không để tự tay bọn họ đẩy nàng, càng không để bọn họ nhắc nhở. Là nàng tự nhảy xuống nàng chủ động nhảy xuống để trước khi đến âm phủ sẽ không còn vương vấn gì đến bọ họ nữa.
Trước khi nhảy nàng nhìn bọn họ nở một nụ cười thê lương mà điên cuồng, giơ ba ngón tay rớm máu giơ thẳng lên trời nàng thề rằng “ Lạc Thiên Ái ta nếu có kiếp sau tuyệt đối không tha cho bọn cẩu nhân này” Rồi sau đó từ định núi nhảy xuống nơi cao vạn trượng. Khi tiếp đất chính nàng còn không biết nàng có chết bình thường không hay là kể cả xương còn không còn nữa.”
Sau đó thì chuyện gì ai cũng biết, nàng chết trong trạng thái trước khi tiếp đất vì lực gió quá lớn là không khí không thể lưu thông được. Mặc Khuynh Thiên cùng Lạc Thiên Vân mỉm cười nhìn xuống trong lòng đều như bỏ xuống một tảng đá nặng cuối cùng họ lại trở về bên nhau.
Lạc Thiên Ái chưa mở mắt đã cảm thấy khắp người đau nhứt như có hàng vạn con kiến cắn vào. Nàng chưa chết sao, đúng vậy còn cảm nhận đau là còn chưa chết nhưng mà tại sao nàng gieo mình xuống vưc thẳm cư nhiên lại chưa chết, thân thể này lại cho nàng cảm giác quen thuộc đến như vậy chứ? Đang miên man suy nghĩ thì nàng không có chú ý đến Tuyết nhi bước vào bên anh nàng trên mặt còn lấm lem ít bùn đất. Lạc Thiên Ái nhìn Tuyết Nhi bằng ánh mắt kỳ lạ, có thể nói Tuyết Nhi là nha hoàn thân cận bên nàng. Thế nhưng nàng lại vì một câu nói sai của Tuyết Nhi mà nhẫn tâm đuổi ra khỏi phủ là cho nàng bị chà đạp đến cuối cùng phải tự sát.
Tự sát? Chà đạp? Chẳng phỉa tuyết nhi chết rồi sao? Trong đầu nàng nổ một tiếng chẳng lẽ nàng trùng sinh. Hảo nếu ông trời đã cho nàng như vậy thì nàng rất cảm tạ ông trời a. nàng sẽ có thể thay đổi vận mệnh rồi. Nói đến Tuyết Nhi mới làm nàng nhớ lại những ngày tháng có Tuyết Nhi bên nàng quả là vui vẻ biết bao nhiêu khi nàng buồn có Tuyết Nhi ngồi bên cạnh an ủi, khi nàng vui có nàng ấy ngồi bên cạnh sẻ chia, khi nàng nản chí cũng lại có nàng ấy đứng đằng sau nàng hô to “ Tiểu Thư cố lên không được nản chí” Thế mà khi nàng đuổi Tuyết Nhi ra phủ nàng ấy không một lời oán trách nàng. Nghĩ đến đây thôi Lạc Thiên Ái áy náy nhìn Tuyết Nhi chỉ có lòng nàng mới biết nàng vui vẻ nhưng có lẫn trong đó sự hận thù và áy náy nói chung sự vui vẻ đó không là một chất mà là một hỗn hợp có lẫn những tạp chất.
“ Tiểu Thư người tỉnh rồi sao” Dừng một chút để điều khiển lại cảm xúc kích động của nàng, Tuyết Nhi nói tiếp “ Tuyết Nhi cứ tưởng tiểu thư sẽ không tỉnh nữa mà bỏ Tuyết Nhi đi luôn, Tuyết Nhi sợ rất sợ” Nói xong lao vào lòng của nàng òa khóc lên như một tiểu oa nhi. Nàng không đẩy ra mà lại còn ôm chặt hơn, nước mắt nàng cũng lặng lẽ rơi xuống, nàng nhớ cái cảm giác này lâu ắm rồi mới được ôn lại chân thật như vậy.
“ Không sao đâu Tuyết Nhi, đừng sợ ta sẽ không bỏ ngươi đi đâu” Vỗ về lưng của Tuyết Nhi một chút để an ủi xem ra nhưng ngày này trước khi nàng trùng sinh thân thể này vẫn hôm mê khến cho Tuyết Nhi bỏ ăn ngũ rồi đây này.
Định mở miệng thì lại bị cửa phòng bị Nguyệt Ánh Linh hùng hùng hổ hổ đạp cửa đi vào. Đảo quanh đôi mắt ganh ghét của ả quanh căn phòng đến khi nhin thấy nàng nghiêm chỉnh ngổi ở đó nhìn qua thì không có ai biết nàng đang tức giận nhưng Nguyệt Ánh Linh lại cả thấy có một áp lực vô hình nào đó phát ra từ người của Lạc Thiên Ái hướng tới nàng.
“ Ái nhi, con tỉnh rồi à, lúc trước làm di nương lo lắng bất an này” Nguyệt Ánh Linh õng ẹo lắc lắc cái mông đi đến bên nàng tự nhiên mà ngồi xuống. Nguyệt Ánh Linh đi tới đâu trong phòng của nàng nồng nặc ùi son phấn tới đó, vấn đề là đi đến bên giường của nàng lại tự nhiên ngồi xuống không coi nàng ra gì
“ Đa tạ di nương quan tâm, chỉ là thân thể ta không biết tên đại tiện nhân nào mà dám đẩy ta xuống nước, chờ đợi thân thể nay phục hồi sẽ quyết điều tra rõ.”
Nàng nói từng chữ đều mơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, kiếp trước phụ thân cùng mẫu thân tra ra là ai rồi nhưng mà nàng lại thấy quá ư là tội nghiệp nên đã van xin thứ tội cho đại tiện nhân đó, kết quả không những có sự tức giận của mâu thân mà suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi phủ. Nhưng bây giờ thì đám người Lạc Thiên Vân đó sẽ lĩnh đủ sự phẫn nộ của nàng.
Nguyệt Ánh Linh mặt khẽ biến sắc nhưng rất nhanh đã lấy lại được tự hiên như không có chuyện gì xảy ra “ Hảo, vậy ta có việc phải về trước, con ở lại đây dưỡng sưc cho tối” Nguyệt Ánh Linh dùng tay xoa đầu àng nhưng tay sắp đến được đầu thì nàng lại tránh ra làm cho tay của Nguyệt Ánh Linh xấu hổ rút tay lại
“ Không Tiễn” Giọng nói lạnh nhạt nhưng trong trẻo vang lên, nàng không kêu Tuyết Nhi tiễn khách vì có lý do. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc khinh thường cùng chút mưu tính. Nguyệt Ánh Linh cùng Lạc Thiên Vân à nhanh thôi chúng ta sẽ hảo hảo gặp lại nhau, một lúc nữa các ngươi sẽ không ngờ người rơi vào thế bí lại là các ngươi.
Tuyết Nhi định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Dường như tiểu thư của nàng khi tỉnh lại đã thay đổi thành một người khác, chững chạc hơn nhiều không còn là đứa trẻ nữa, khí chất của tiểu thư cũng đã thay đổi rồi không còn nghĩ gì nói đó như trước kia nữa mọi việc đều suy nghĩ rồi mới nói. Một giấc hôn mê có thể làm cho tiểu thư thay đổi như một người trưởng thành trải qua phong sương như một đóa hoa sen nở rộ làm nàng có chút không thể tin nổi.
“ Đừng nhìn như vậy nữa, mau chuẩn bị nước tắm đi” Một câu nói là cho Tuyết Nhi bừng tỉnh vội vàng chạy ra sau tấm bình phong chuẩn bị nước tắm cho nàng. Nàng nhìn theo lưng Tuyết Nhi mỉm cười, cảm ơn ông trời đã cho nàng quay lại thời nàng 15 tuổi.
Sau khi tắm xong nàng lại trở thành bộ dáng trẫm tĩnh, một bộ y phục màu tím làm nàng nổi bật hơn hẳn, trâm cài đầu cũng chỉ có một, trông nàng một bộ dáng nhu nhược yếu mềm của người bị bệnh
“ Tiểu thư người thật đẹp” Tuyết Nhi đang dìu nàng lên khi nhìn nàng lại không nhịn được khẽ thốt ra lời ca ngợi. Bất quá tạo sao tiểu thư lại không tô son đỏ lên môi mà lại để nguyên, tất nhiên đó là Lạc Thiên Ái có chủ đích của nàng.
Ra khỏi viện nàng lập tức vào vai diễn một nữ tử thân thể yếu ớt, nàng thu hút bao nhiêu ánh mắt của hạ nhân trong phụ thương tiếc, đồng cảm, lo lắng nhưng nàng mặc kệ cứ nhập vai diễn của nàng cho tốt là được rồi.
Đến giờ hông vẫn còn một cỗ đau đớn nên tướng đi càng thêm chân thật. Nhị ca của nàng Lạc Thiên Ân trên đường đi đến viện của nàng thì bắt gặp bóng dáng của nàng đang từng bước khổ cực tiến lên phía trước. Hắn cả kinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại dìu nàng.
“Ái nhi, muội chưa khỏi bệnh hẳn sao lại đi ra gió như thế này” Lạc Thiên Ân dùng áo choàng chính hắn choàng lên thân thể đang run nhè nhẹ của nàng. Lạc Thiên Ái đưa cặp mắt nhẹ nhàng nhìn ca ca cao hơn nàng một cái đầu, nàng lắc đầu nước mắt lưng tròng nhưng quật cường không để rơi xuống, điều này càng làm cho hắn đau lòng hơn
“ Ca ca, huynh thật là tốt, muội có lỗi với cha mẹ nên muội phải đi xin lỗi.” Theo như trí nhớ của nàng thì do cha nàng trừng phạt Lạc Thiên Vân nên nàng đã lớn tiếng phản bác lại, bây giờ suy nghĩ nàng thật quá ngu dốt
Lạc Thiên Ân không một tiếng bế nàng lên dùng kinhkong đưa nàng tới phòng của cha nàng Lạc Phong. Trong phòng sau khi nàng mở cửa ra một mảng yên tĩnh, cha của nàng Lạc Phong đang cùng mẹ của nàng Tô Lạc Viên nhìn nàng bằng ánh mắt tức giận nhưng vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng trên mặt
Thế nhưng sau một hồi cả hai lại tức giận quay đầu đi, nàng nhìn ca ca hắn cũng lắc đầu tỏ rõ ý Không giúp được gì. Nên nàng bắt buộc phải tự lực, nhưng tại sao khi ở chung với cả ba người này tâm của nàng lại đau như vậy. Từng cảnh tra tấn kiếp trước như đoạn phim ngắn tái hiện lại trong đầu của nàng rất tàn nhẫn, trong một ngày Mặc Khuynh Thiên hạ lệnh xử tử hết cả họ. Ca ca bị lăng trì đến chết, mẹ của nàng bị xử trảm, cha của nàng bị treo lên cổng thành không đồ ăn không nước uống đến cuối cũng chết. Tâm nàng cả trái tim nàng nữa tại sao nhìn thấy ba người này lại đau như dao cắt.
“ Cha mẹ, nữ nhi bất hiếu dám không nghe lời cãi lại cha mẹ, nữ nhi đáng chết xin cha mẹ tha thứ” Nàng quỳ mạnh xuống khiến vết thương ở chân được băng bó bây giờ lại vỡ toang ra máu tươi thấm ra ngoài ai nhìn thấy cũng thương tâm.
Nàng thấy họ vẫn chưa có ý định tha thứ cho nàng nên nàng cuối xuống vừa nói vừa dập đầu thật mạnh khiến cho nữ tử mới khỏi bệnh như nàng có chút hoa mắt.
Mắt thấy nàng sắp không chịu nỗi đến cái thứ mười nên Tô Lạc Viên bất chấp Lạc Phong can ngăn chạy lại ngăn những cái dập đầu mạnh mẽ của nàng.
“ Nháo đủ chưa” Lạc Phong đi đến bên nàng quát to một tiếng làm nàng vừa nín khóc lại như trẻ thơ hai hàng nước mắt trào ra.
“ Cha à, Ái nhi biết sai rồi” Lần này nàng òa lên khóc lớn hơn như một tiểu oa nhi không được tha thứ mà khóc. Ông cũng chỉ tức giận nhất thời nên mới quát to như thế đã làm nàng sợ hãi rồi, khi Lạc Thiên ái khóc lòng ông cũng mềm đi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi “ Ngoan nào, là ta không đúng ta không nên quát lớn như vậy là Ái nhi sợ, ngoan dừng khóc”
Lạc Thiên Ân khóe môi mang theo nụ cười chậm rãi đi đến bên gia đình của hắn cha Lạc Phong, mẹ Tô Lạc Viên, muội muội Lạc Thiên Ái và hắn Lạc Thiên Ân cùng nhau hợp thành một chỗ gia đình đầm ấm bốn người bây giờ lại được ở bên nhau không cãi vã, không tranh giành, không buồn phiền, không mưu mô xảo huyệt, họ chỉ là một gia đình hạnh phúc bên nhau. Hạnh phúc này không phải gia đình quyền lực nào cũng có được. Lạc Thiên Ái và Lạc Thiên Ân, Lạc Phong và Tô Lạc Viên chỉ sợ là cùng nhau đồng suy nghĩ đi… quả thật là người có cùng chung dòng máu tồn tại thần giao cách cảm.
/2
|