Con Đường Sủng Thê

Chương 181 - Chương 153

/195


“Nhạc mẫu nói gì với nàng?”

Tiễn đoàn người nhị phòng Ninh gia xong, Triệu Duẫn Đình đi theo phía sau Ninh thị trở về Tây Uyển của Hầu phủ.

Ninh thị không đi vào trong phòng, bảo Vấn Mai cho tiểu nha hoàn nâng ghế trúc và bàn con đặt dưới tàng cây du trong sân, lại đưa hai chậu hoa huệ lan mới nở ra, nhàn nhã tự tại ngắm hoa, giống như Triệu Duẫn Đình không có ở bên cạnh, cũng không nói chuyện với mình.

Đầu buổi chiều tháng tư, ánh nắng tươi sáng, xuyên qua tán lá chiếu lên người bà tạo nên những ô sáng loang lổ. Trong sân yên ắng, khuôn mặt của bà cũng nhã nhặn lịch sự, trong lòng Triệu Duẫn Đình cũng an tĩnh. Kéo ghế qua ngồi đối diện với thê tử, thê tử ngắm hoa, hắn ngắm người.

Vấn Mai bưng trà lại, sau đó nhẹ bước lui ra, chỉ còn lại hai người ở trong sân.

Bàn con làm bằng gỗ hoàng lê(*), chén trà làm bằng sứ trắng, chậu hoa màu xanh bên trong là hai bông hoa lan, một màu trắng nhạt, một màu đỏ tươi.

(*)Gỗ hồng vàng, tên khoa học là gỗ hồng thơm, còn được gọi là gỗ hồng Nam Hải, gỗ hồng vàng Hải Nam (D.hainanensis.). Là vật liệu chính của đồ nội thất gỗ cứng trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Được ưa chuộng bởi các thương nhân Minh và Thanh vì màu vàng của nó, vật liệu tốt, kết cấu mềm mại và có hương thơm.

Thấy thê tử mãi không để ý đến hắn, Triệu Duẫn Đình giơ tay lên, muốn hái hoa lan màu trắng nhạt.

Ninh thị trừng hắn, lông mày nhỏ nhắn nhăn lại.

Ngón tay Triệu Duẫn Đình đang đặt trên cuống hoa, muốn hái nhưng không hái, oán bà: “Tại sao khi Xán Xán muốn hái nàng không ngăn cản?”

“Xán Xán chỉ là đứa bé năm tuổi, còn chàng là Hộ bộ Thượng thư.” Ninh thị tức giận nhắc nhở.

Triệu Duẫn Đình mỉm cười, chăm chú nhìn bà nói: “Ta mặc kệ, nàng không để ý đến ta, ta sẽ hái hoa của nàng.” Nói được làm được, hắn và

cháu gái cũng không khác gì nhau.

Ninh thị lười phải đôi co với hắn, quay đầu sang nơi khác ngắm cảnh: “Chúng ta không nói gì, chỉ ôn lại chuyện cũ.”

Triệu Duẫn Đình không tin: “Nhạc mẫu không khuyên nàng gả cho ta?” Lúc hắn quỳ trước hai vị lão nhân nhận lỗi, rõ ràng hai người đã dao động.

Ninh thị mím môi, quay đầu nhìn hắn: “Khuyên thì sao? Cho dù Thừa Viễn cũng hy vọng chúng ta ở cùng một chỗ thì thế nào? Cũng sắp 40, thiếp cũng không lại giày vò. Chàng muốn thiếp theo chàng, lúc chết thiếp sẽ chôn trong mộ phần của Triệu gia, lúc đó thiếp sẽ nằm cùng với chàng, không chàng khuyên nữa.”

Triệu Duẫn Đình nhìn chằm chằm vào mắt của bà, mặt không biểu tình.

Ninh thị nhìn đi chỗ khác: Những năm này chàng cũng không dễ chịu, đừng ép thiếp nói những lời khó nghe hơn.

Triệu Duẫn Đình cười khổ: Nàng nói xem, nàng không đồng ý, đối với ta mà nói đã là điều đau khổ nhất, nàng có nói gì cũng không khiến ta đau khổ hơn.

Ninh thị không nói gì.

Triệu Duẫn Đình nghiêng người về phía trước, bắt lấy tay bà, thuận thế vòng qua bàn con quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Ninh thị: “Lan Dung, ta biết nàng là người lương thiện, vậy thì nàng hãy từ bi với ta một lần, một lần làm Bồ tát, đáp ứng ước nguyện lớn nhất đời ta được không? Gả cho ta rồi nàng vẫn hưởng thanh nhàn như cũ, còn có thể giải trừ đau khổ của ta, coi như nàng một lần làm Bồ tát độ cho ta đi. Ta mới hơn 40, còn sống khỏe mạnh được hai, ba mươi năm nữa, ta muốn cùng nàng trải qua hai, ba mươi năm sau này. Nàng nói sau khi chết sẽ theo ta, nhưng ai biết được chuyện sau khi chết? Nàng tốt như vậy, ta lại xấu xa như vậy, ta sợ sau khi chết quỷ sai sẽ áp giải ta xuống địa ngục, khi đó ta muốn gặp nàng cũng không có cách nào.da.nlze.qu;ydo/nn Lan Dung, nàng nói gì đều vô dụng, ta vẫn sẽ quấn lấy nàng đến chết, từ khi nhìn thấy nàng ở bờ sông năm nàng 14 tuổi, ta đã nghĩ như vậy.”

Ninh thị cúi đầu, nhìn tay hắn: “Nhưng thiếp không phải Bồ tát, thiếp chỉ là một người phàm.”

“Nàng là Bồ tát, trong lòng ta nàng chính là Bồ tát.” Triệu Duẫn Đình gục vào đầu gối bà, buồn buồn nói.

Ninh thị thật là không có cách nào với nam nhân này, muốn đẩy hắn ra lại vô tình nhìn thấy tóc hắn đã lẫn sợi bạc, không khỏi cảm khái. Hai người cứ một ngồi một quỳ như vậy, một lúc sau, phát hiện nam nhân lại bắt đầu không thành thật, Ninh thị bỗng nhiên đẩy hắn ra: “Trong đầu chàng không nghĩ được đến chuyện khác?”

Mặt Triệu Duẫn Đình có chút đỏ, lại vẫn hùng hồn nhìn bà nói: “Chỉ có lúc đó nàng mới đối với ta tốt nhất, sao ta lại không muốn?” Trong mắt hắn, thê tử nhỏ hơn hắn năm tuổi vẫn luôn cao cao tại thượng, chủ động nhìn hắn một cái, ngẫu nhiên cười với hắn, hắn đều xem là ban thưởng, chỉ khi nào hắn thành khẩn, thê tử mới giống nữ nhân chân chính, mới giống một thê tử bị hắn thu phục.

Hắn không một chút tránh né chăm chú nhìn bà, ánh mắt như lửa.

Nhắc tới chuyện kia, Ninh thị có chút không được tự nhiên.

Trước khi Ninh gia xảy ra chuyện, bà và hắn cũng có bảy, tám năm phu thê, hai người thường xuyên hoan hảo, cho dù bà không động tâm, cũng phải thừa nhận chuyện đó thật sự làm cho người ta thoải mái. Ở Đăng Châu mười năm, tuy rằng Triệu Duẫn Đình cam đoan là hắn sẽ báo thù, bà cũng không tin hắn, vẫn luôn đặt hy vọng vào nhi tử, thậm chí vì ngăn ngừa Triệu Duẫn Đình vì mình mà lạnh nhạt với nhi tử, dẫn đến việc con trai không thể quay lại Hầu phủ lấy lại thân phận đích tử thể hiện tài hoa, mỗi lần Triệu Duẫn Đình đến, bà không chủ động, nhưng cũng không từ chối.

Khi đó bà không tin tình cảm từ miệng Triệu Duẫn Đình, bà dùng một đêm phu thê để đổi lấy sự quan tâm của Triệu Duẫn Đình đối với nhi tử, cảm thấy như vậy là trao đổi công bằng.[Website đăng truyện chính thức: ]

Về sau trở lại Kinh Thành, thời gian đầu bà vẫn nghĩ như vậy, nguyện ý tiếp tục dùng cách này để củng cố thân phận nhi tử, đổi lấy việc Triệu Duẫn Đình quan tâm Triệu Trầm trên quan trường. Nhưng dần dần, bà phát hiện Triệu Duẫn Đình trải qua mười năm kia cũng không thoải mái như bà đã tưởng tượng, hắn đối với bà quả thật là thâm tình thậm chí không tiếc trở mặt thành với Thái phu nhân, bà cảm thấy mình không phải là một nữ nhân tốt.

Nếu Triệu Duẫn Đình đối với bà chỉ là chấp niệm nhất thời, bà có thể yên tâm thoải mái dùng chuyện phu thê để đổi lấy tiền đồ nhi tử, theo như nhu cầu, tương lai Triệu Duẫn Đình tìm thấy niềm vui mới, bà có thể đi theo nhi tử và con dâu an hưởng tuổi già, không

nợ nần lẫn nhau. Nhưng lúc xác định được Triệu Duẫn Đình là thật lòng với mình, bà lại thiếu Triệu Duẫn Đình một chút thẳng thắn.

Triệu Duẫn Đình ép bà gả cho hắn là sai, nhưng hắn đã cho bà một nhi tử tốt, phần oán hận này liền tiêu tan.

Triệu Duẫn Đình cưới Tần thị và có thiếp thất, hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà, thực ra bà chưa từng để chuyện này ở trong lòng, không thích nên không oán.

Triệu Duẫn Đình làm liên lụy Ninh gia bị lưu đày, bây giờ hắn đã đưa Ninh gia trở về, hai nhà giảng hòa, khúc mắc này cũng coi như đã được tháo gỡ.

Hai người đều đã trải qua đau khổ, bây giờ mọi chuyện đã ổn, Triệu Duẫn Đình lẻ loi hiu quạnh, bà có con cháu bên cạnh, Triệu Duẫn Đình một lòng si tình không thay đổi, bà nợ tình cảm của hắn.

Bởi vì phần tình cảm này, cho dù đã chuyển qua đây, bà có thể từ chối Triệu Duẫn Đình lúc hắn đòi hỏi, nhưng bà không làm thế. Ân oán giữa hai người dây dưa không rõ, là phu thê nhưng lại không phải phu thê, chuyện quá phức tạp, bà không muốn hao tâm tổn trí, chẳng qua là cảm thấy, đã không cho Triệu Duẫn Đình tình cảm, ngẫu nhiên lúc hắn khó chịu, chiều hắn vài lần cũng không sao.

Ánh mắt bà trốn tránh, là vì lúc hai người hoan hảo bà có lòng lợi dụng, Triệu Duẫn Đình lại hiểu là ngượng ngùng, trên người hắn cảm thấy có chút ngứa, nắm giữ lấy tay bà xoa nắn: “Lan Dung, chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện nhé?”

Ninh thị đánh tay hắn, nhìn thẳng hắn nói: “Chúng ta cứ dây dưa như vậy cũng không phải là cách, chàng không ngại mệt, nhưng ta ngại.”

Mắt Triệu Duẫn Đình sáng lên: “Nàng chịu đồng ý với ta?”

Thay vì bị hắn làm phiền thì không bằng đồng ý, như vậy hắn cũng vui vẻ.

Ninh thị nhẹ nhàng cười: “Như vậy đi, chúng ta đấu cờ, chỉ cần chàng thắng thiếp, thiếp sẽ gả cho chàng.”

Triệu Duẫn Đình nghi ngờ nhìn bà: “Kỳ hạn đánh cuộc là bao lâu? Nếu ta không thắng được nàng thì như thế nào? Lan Dung, ta nói trước, cho dù ta không thắng, ta cũng vẫn sẽ tiếp tục cùng nàng dây dưa.” Nếu thắng thì thú thê, hoặc là tiếp tục tình trạng như hiện nay, không có khả năng hắn thua thì sẽ không tới nữa.

Ninh thị cũng đã sớm đoán được hắn sẽ vô lại như vậy: “Không có kỳ hạn, cho đến khi chúng ta không cầm nổi quân cờ nữa mới thôi, trước khi chàng thắng được thiếp, đừng nhắc đến việc thiếp gả cho chàng nữa, cũng không được động tay động chân.”

Bà thực sự cảm thấy phiền khi hắn cứ dây dưa, cũng không muốn hai người kéo dài tình trạng không rõ ràng, trực tiếp từ chối thì hắn không nghe, vậy thì cứ đưa ra cho hắn một điều kiện mà hắn không có khả năng làm được. Có lẽ đối với hắn mà nói, có hy vọng còn tốt hơn là không có gì.

Triệu Duẫn Đình nhíu mày.

Hắn không muốn đồng ý, từ lúc hai người thành thân đến giờ, hắn chưa bao giờ thắng thê tử, mà thê tử dám nói như vậy, khẳng định cũng biết hắn không thể nào thắng được.

Hắn không nói lời nào, ánh mắt Ninh thị lạnh xuống: “Đấu cờ là việc duy nhất thiếp có thể làm, nếu chàng không đồng ý, vậy thì chàng đi tìm người khác đi.”

Ninh thị đứng dậy muốn đi, Triệu Duẫn Đình vội vàng kéo tay bà, nhanh chóng đứng dậy ôm lấy bà: “Được rồi, ta đấu với nàng, nhưng mà Lan Dung, chuyện kia, một tháng ba lần được không? Ta biết nàng cũng thích …”

“Buông tay.” Ninh thị nhàn nhạt nói.

Triệu Duẫn Đình nhìn sắc mặt của bà, ngoan ngoãn buông tay: “Được rồi, nàng đi lấy ngay bàn cờ đi, dù sao tối nay ta cũng muốn ở chỗ này ăn cơm.”

Bây giờ nghe lời nàng, qua mấy ngày hắn sẽ tìm cơ hội. Thê tử chịu ra điều kiện cũng là buông lỏng, hắn bị váng đầu mới ngoan ngoãn làm quân tử.

~

Bên này hai người chơi cờ ở dưới tàng cây hòe, ở chính viện bên kia Triệu Trầm đang chơi đùa với ba đứa nhỏ.

A Kết bận việc xong việc vặt trở về, vừa vào phòng liền nhìn về phía nữ nhi.

Xán Xán vẫn luôn đợi mẫu thân, vừa thấy thì vội vàng chạy vào trong ngực phụ thân, cẩn thận nhìn mẫu thân.

Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, A Kết đứng ở trước mép giường gọi bé: “Lại đây, nương có chuyện hỏi con.”

Xán Xán không muốn đi, ngửa đầu nhìn phụ thân xin giúp đỡ, mắt to ngập nước làm cho người ta không nỡ từ chối.

Triệu Trầm không tự chủ nhìn về phía thê tử, lời cầu tình còn chưa nói ra khỏi miệng, thấy mắt thê tử còn trợn mắt to hơn cả nữ nhi, tránh nặng tìm nhẹ, đỡ nữ nhi lên, dịu dàng dỗ bé: “ Mẫu thân muốn nói chuyện với Xán Xán, Xán Xán đi đi, nói chuyện xong phụ thân sẽ chơi cùng với Xán Xán.”

Đắc tội nữ nhi dỗ dành là được, chọc thê tử nổi giận, buổi tối không dễ chịu.

“Con sợ nương đánh con.” Xán Xán cúi đầu nắm ngón tay mình, nhỏ giọng nói.

Triệu Trầm hôn bé một cái: “Nương không nỡ đánh con, nếu đánh thật thì phụ thân sẽ giúp con, mau đi đi.”

Xán Xán nhìn phụ thân, bất đắc dĩ xoay người, chậm rãi đi về phía mẫu thân.

Bình ca nhi và An ca nhi vốn đanh tranh giành gối đầu hình con hổ, lúc này cũng ngừng lại, quay đầu nhìn tỷ tỷ và mẫu thân.

“Tại sao lúc sáng lại đẩy ngã Ngũ Lang ca ca?” A Kết tách hai bàn tay nhỏ đang nắm chặt của nữ nhi ra, không vui không giận hỏi.

Tính tình nữ nhi quá bá đạo, không dễ bị người khác bắt nạt là chuyện tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác. Ngũ Lang bị ngã cũng không khóc, lúc Ninh Nghi Phương răn dạy Xán Xán còn muốn giải thích thay cho muội muội. Hai đứa trẻ chỉ hơn kém nhau một tuổi, Ngũ Lang hiểu chuyện như vậy, nữ nhi nhà nàng cũng nên dạy dỗ cẩn thận, không thể để cho Triệu Trầm dung túng như thế mãi, nếu không lớn lên chắc chắn sẽ càng không hiểu chuyện.

“Con không thích hắn, không muốn chơi cùng hắn.” Xán Xán bĩu môi nói, ánh mắt nhìn vào cổ áo của mẫu thân.

“Không thích thì không thích, ca ca nắm tay con con hất ra cũng không sao, tại sao lại đẩy ca ca ngã? Lỡ như lúc ca ca ngã xuống không may đụng phải đầu thì làm sao bây giờ?” A Kết trực tiếp hỏi vào vấn đề nữ nhi không thể lảng tránh.

Miệng Xán Xán càng mím lại, quật cường không chịu nói, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, đôi mắt to tròn rưng rưng nước.

A Kết trầm mặt hỏi bé: “Biết sai chưa?”

Xán Xán bĩu môi không nói lời nào, quay đầu nhìn phụ thân, nước mắt to như hạt đậu trơi xuống.[Website đăng truyện chính thức: ]

Triệu Trầm rất đau lòng, nhưng thấy ánh mắt uy hiếp của thê tử, đành phải phối hợp với A Kết chỉ bảo nữ nhi: “Xán Xán mau nhận sai với nương.”

Ngay cả phụ thân cũng không giúp bé, Xán Xán đành quay đầu nhìn hai đệ đệ. Hai đệ đệ mờ mịt nhìn bé, Xán Xán hoàn toàn tuyệt vọng, biết không có người thay bé nói chuyện, cuối cùng thút tha thút thít nhận lỗi với mẫu thân: “Xán Xán biết sai, sau này không tiếp tục đẩy ca ca…”

Nữ nhi khóc đến đáng thương, A Kết đương nhiên đau lòng, ôm lấy tiểu nha đầu lau nước mắt cho bé: “Xán Xán nói cho nương, tại sao không được đẩy ca ca?”

Xán Xán gục đầu vào vai mẫu thân khóc: “Ca ca đau, đầu đụng xuống đất đau …”

“Xán Xán thật ngoan. Không khóc, chỉ cần Xán Xán không bắt nạt người khác, Xán Xán vẫn là nữ nhi ngoan của nương, quay lại hôn nương một cái.” A Kết dịu dàng dỗ thân nữ nhi, hôn lên tóc của bé.

Xán Xán vẫn còn đang thút tha thút thít, vẫn nghe theo lời mẫu thân xoay người hôn mẫu thân một cái.

A Kết sờ mặt mình, trợn mắt hỏi nữ nhi: “Sao lại ướt như vậy, có phải Xán Xán cố ý chùi hết nước mũi lên mặt nương không?”

Xán Xán chớp mắt, nhìn khuôn mặt của mẫu thân, không quá xác định nói: “Không phải.”

A Kết không tin, giả vờ tức giận nói: “Chắc chắn là có, được rồi, dám bắt nạt nương, vậy ta cũng muốn chùi hết nước mũi lên mặt Xán Xán.” Nói xong đỡ lấy vai của nữ nhi muốn cọ lên mặt bé.

Xán Xán thích sạch sẽ và làm đẹp, nghe vậy lập tức tránh khỏi người mẫu thân chạy về phía phụ thân, A Kết túm lấy tay nữ nhi không cho bé chạy, Xán Xán cười khanh khách gọi phụ thân đến cứu mạng.

Triệu Trầm cười ha ha, cũng giả vờ muốn cọ Xán Xán, Xán Xán đáng thương bị phụ mẫu trước sau tập kích, dứt khoát bụm mặt úp vào trên giường.

Bình ca nhi và An ca nhi thấy vậy, cười haha bò tới, ghé trên người tỷ tỷ góp vui.

Tác giả có lời muốn nói:

Phúc ca nhi: Buông Xán Xán ra … Để cho ta tới, (^_^).

Triệu hôi hôi: Cút càng xa càng tốt! (╯‵□′)╯ ︵┻━┻

/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status