Sau khi vào phòng, tay Triệu Trầm chắp ở sau lưng, hào hứng quan sát cách trang trí trong phòng.
Mạnh Trọng Cảnh nói chuyện không khéo, hắn nháy mắt với Lâm Trọng Cửu.
Lâm Trọng Cửu cười: Triệu đại ca, huynh ngồi trên giường đất đi. Đối với bé, ở Mạnh gia cũng chẳng khác gì nhà mình.
Triệu Trầm xoay người ngồi xuống.
Mạnh Trọng Cảnh nhớ, mỗi lần hắn tới Lâm gia, Liễu thị đều mời hắn uống trà, nhìn nam nhân mặc quần áo thêu hoa đang đứng trước mặt hắn mỉm cười, hắn vội hỏi: Triệu công tử cùng Tiểu Cửu nói chuyện, ta đi pha trà. May là sắp có chuyện vui, trong nhà đã chuẩn bị sẵn lá trà, tuy là đồ có sẵn, có còn hơn không.
Mạnh huynh không cần khách khí. Triệu Trầm cười, ngăn hắn lại, sau đó, cúi đầu nói với Lâm Trọng Cửu nói: Tiểu Cửu, hôm qua, Trần Bình vừa được nghe chuyện người ta đánh hổ, đệ đi tìm hắn, bảo hắn kể cho đệ nghe.
Thật sao? Lâm Trọng Cửu hưng phấn hỏi, không đợi Triệu Trầm trả lời đã vén mành chạy ra ngoài: Trần đại ca, huynh mau kể cho đệ nghe đi!
Rèm cửa vừa buông xuống, che kín một lớp một nhỏ ở trong bếp.
Mạnh Trọng Cảnh nghi ngờ nhìn Triệu Trầm, dường như cảm thấy đối phương muốn nói ra suy nghĩ của bản thân.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Triệu Trầm đứng dậy, đi tới trước chiếc tủ, giơ tay sờ, bỗng nghiêng đầu, cười hỏi Mạnh Trọng Cảnh: Bao giờ thì Mạnh huynh cưới Lâm đại cô nương làm vợ?
Lúc nãy, Triệu Trầm ngồi ở cửa, Mạnh Trọng Cảnh đứng ở phía đông của chiếc tủ, lúc này Triệu Trầm tới gần chiếc tủ, hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Sau khi hỏi xong, Triệu Trầm tiếp tục quan sát chiếc tủ, động tác tùy ý tự nhiên, lại có khí chất phú quý bẩm sinh, dường như thứ hắn nhìn không phải là chiếc tủ nhà nông, mà là đang nhìn cách sắp xếp thứ đồ đắt tiền nhất.
Nam nhân như vậy, khiến Mạnh Trọng Cảnh nghĩ mãi không ra, vì sao đối phương đối xử với hắn, thậm chí đối với Lâm gia tốt như thế?
Cố gắn dằn xuống sự nghi ngờ ở trong lòng, hắn trả lời khách sáo: Mùng sáu tháng chín, nếu Triệu công tử không ghét bỏ, ngày ấy có rảnh, đến uống ly rượu mừng?
Rượu mừng?
Triệu Trầm cười mà không nói, ánh mắt dừng lại trước gương đồng, một lúc lâu mới trầm giọng trả lời: Mạnh huynh, Triệu mỗ là người buôn bán, đi qua thị trấn kinh thành, từ nam tới bắc, đi qua rất nhiều nơi, mỹ nhân cũng nhìn qua không ít, nhưng nói về khuôn mặt xinh đẹp, không ai có thể so được với A Kết. Hôn sự của Mạnh huynh và A Kết đã được định ra từ lâu, quả là có diễm phúc, Triệu mỗ vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ.
Lời nói giống như thì thào, tự lẩm bẩm, không hề che dấu sự tiếc nuối và hâm mộ.
Mạnh Trọng Cảnh ngạc nhiên nhìn hắn. Nam nhân đứng đối diện với hắn, khuôn mặt tuyệt trần không tầm thường, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mặc dù vậy, khóe miệng hắn vẫn chứa đầy ý cười.
Nhưng lại ngay trước mặt mình bàn luận về dung mạo của vị hôn thê, có phải rất không thích hợp hay không? Với lại, sao hắn lại dám gọi thẳng tên của A Kết như thế?
Mạnh Trọng Cảnh kinh ngạc không biết phải nói gì.
Dường như Triệu Trầm vẫn chưa phát hiện ra bản thân lỡ lời, tiếp tục nói: Nhưng cưới vợ phải cưới vợ hiền, dung mạo nổi bật dễ dẫn tới những chuyện rắc rối, cũng giống như việc buôn bán, hàng hóa quá tốt, người mua sẽ nhiều hơn, có khi rõ ràng mình đã mua trước, nhưng bởi vì đối thủ đưa ra điều kiện tốt hơn, chủ hàng lập tức thất tín, bán lại cho người khác. Mạnh huynh, nếu như ta là huynh, thà rằng cưới người có dung mạo hơi xấu một chút, còn hơn cưới một thê tử quá mức xinh đẹp khiến người khác vừa ý, giữa đường bị cướp nhân duyên.
Hắn chậm rãi xoay người lại, đứng đối diện với Mạnh Trọng Cảnh, khuôn mặt nở nụ cười yếu ớt, trong đôi mắt phượng đầy ý vị sâu xa, càng tỏ vẻ tình hình bắt buộc.
Là nam nhân, nghe xong đều hiểu ý hắn.
Hai tay Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt, nhìn chằm chằm công tử con nhà phú quý, lạnh giọng chất vấn: Rốt cuộc, Triệu công tử muốn nói gì?
Triệu Trầm vừa muốn nói chuyện, Lâm Trọng Cửu nghe kể chuyện xong đã quay lại, hắn cười với Mạnh Trọng Cảnh: Không có gì, chẳng qua Triệu mỗ thấy tính cách của ta và Mạnh huynh hợp nhau, không nhịn được nói vài câu tận đáy lòng thôi. Nói xong, hắn dắt Lâm Trọng Cửu tới bên cạnh, cúi đầu hỏi bé: Tiểu Cửu, đệ còn nhớ tính cách hợp nhau là thế nào không?
Biết ạ, thích thứ gì đó thì gọi là tính cách hợp nhau, giống như đệ và Triệu đại ca đều thích tập võ công. Lâm Trọng Cửu ngửa đầu trả lời.
Triệu Trầm vỗ vai bé tỏ vẻ khen ngợi, sau đó nghiêm mặt, nói với hai người: Mạnh huynh, Tiểu Cửu, trong nhà ta còn có việc không thể không đi, vừa nãy, vì lòng tốt của bá mẫu ta không dám từ chối, kéo dài lâu như vậy, giờ phải đi rồi. Lúc về nhà, Tiểu Cửu thay ta nói lời xin lỗi với nương của đệ, hôm khác ta tự mình tới cửa nhận tội, tạm biệt.
Lâm Trọng Cửu ngạc nhiên, Triệu Trầm đã về.
Triệu đại ca, mưa lớn như vậy, đệ lấy ô cho huynh nhé? Lâm Trọng Cửu vội vàng đuổi theo.
Không cần, Tiểu Cửu luyện võ cho tốt, tháng sau huynh sẽ quay lại dạy đệ! Triệu Trầm cũng không quay đầu lại, đi ra cửa.
Bên ngoài mưa tầm rã, hình dánh nam nhân nhanh chóng bị cơn mưa bao phủ, mờ ảo không rõ. Lâm Trọng Cửu muốn muốn đuổi theo lại bị Mạnh Trọng Cảnh giữ lại. Ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lâm Trùng Cửu vừa buồn bã vừa lo lắng: Mưa lớn như vậy, rốt cục có chuyện gì gấp tới mức không thể không đi chứ, một lát nữa, nếu nương biết đệ không giữ Triệu đại ca lại, chắc chắn nương sẽ tức giận!
Tiểu Cửu rất thích hắn? Mạnh Trọng Cảnh đứng sau lưng bé, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp.
Lâm Trọng Cửu mở to mắt nhìn cửa: Thích ạ, Triệu đại ca lợi hại như thế, người đệ khâm phục nhất là huynh ấy.
Mạnh Trọng Cảnh giật giật khoé miệng, cuối cùng cũng không mở miệng, giương mắt, trong viện, tiếng mưa rơi ào ào.
Nghĩ tới hôm Triệu công tử tới làm khách ở Lâm gia, phu thê Lâm Hiền tiếp đãi Triệu công tử rất nhiệt tình. Bàn về dung mạo, thân phận, học thức, hắn không bằng một phần, cũng không so được với Triệu công tử, nếu không phải hắn quen biết A Kết từ trước, định thân sớm, chắc chắn phu thê Lâm Hiền sẽ không hứa gả trưởng nữ nhà họ cho hắn?
Lúc này, Triệu công tử chắc chắc sẽ giành giật A Kết từ tay hắn, liệu phu thê Lâm Hiền liệu có ý định từ hôn không?
Nàng thì sao? Nàng sẽ không thích Triệu công tử chứ?
Tâm trạng của Mạnh Trọng Cảnh loạn như ma.
Một lúc lâu, bé cũng không nghe thấy giọng nói của người đứng sau, Lâm Trùng Cửu quay đầu lại, thấy sắc mặt của hắn xanh mét, không nhịn được hỏi: Mạnh đại ca, huynh làm sao vậy?
Mạnh Trọng Cảnh cúi đầu nhìn Lâm Trùng Cửu, hắn có thể nói điều gì với một đứa bé? Tính mạng của Lâm Trọng Cửu được người ta cứu, lại được người ta dạy võ công, nhìn đối phương bằng đôi mắt vô cùng kính nể. Đừng nói Lâm Trọng Cửu, ngay cả phu thê Lâm Hiền, liệu rằng khi hắn nói cho họ nghe những lời Triệu công tử đã nói, bọn họ chắc cũng không tin đâu? Chẳng phải hắn cũng giống họ sao, nếu không phải chính hắn tai nghe thấy, sao hắn có thể ngờ được, người khách khí, biết lễ nghĩa như vậy lại có thể chứa những suy nghĩ đó.
Hắn chỉ có thể nói với nàng, để nàng cảnh giác với hắn ta.
Nhưng nàng sẽ tin hắn sao? Nếu nàng biết, nàng có thể phát sinh ra mục đích gì hay không hay nàng đã biết rồi?
Bỗng nhiên,Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp A Kết một lần.
Tiểu Cửu, Triệu công tử đi rồi, ta đưa đệ về nhà, tiện thể nói một tiếng với nương của đệ. Ô để ở bên cạnh, Mạnh Trọng Cảnh mở ô, để tạm ở ngoài cửa, dắt Lâm Trọng Cửu đi đến bên cạnh, bấu vai, dắt bé đi.
Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn đi bên cạnh tỷ phu. Gió thổi những hạt mưa bay vào người bé, bé ngửa cổ lên, thấy phần lớn chiếc đều ô đều che cho mình. Mạnh đại ca đối xử với bé rất tốt, vậy mà lúc này bé chỉ lo lắng cho Triệu đại ca, người vừa cưỡi ngựa đi, mưa lớn như vậy, huynh ấy không sợ bị ướt hết sao? Cầu mong trên đường đi đừng gặp chuyện gì không may.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, không biết về Lâm gia từ lúc nào.
Lâm Trọng Cửu gọi to: Nương, Triệu đại ca về rồi!
Liễu thị đang nhặt rau ở phòng bếp, giọng nói chứa sự ngạc nhiên, không thể tin nổi, vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, chạy ra cửa, thấy Mạnh Trọng Cảnh che ô dắt nhi tử về. Mưa quá lớn, nàng liền đứng dưới mái hiên hạ hỏi: Triệu công tử về rồi hả? Đang tốt vậy sao lại về?
Mạnh Trọng Cảnh không trả lời ngay lập tức, hắn che ô, từ lúc thấy tây sương phòng mở cửa, hắn lập tức nhìn sang đó, nhìn thấy cô nương vội vàng đứng cạnh cửa. Nàng ra nhanh như vậy, bởi vì Triệu công tử bất ngờ về hay sao? Sau khi nhìn thấy hắn, sự kinh ngạc trên khuôn mặt nàng lập tức biến hoảng loạn, lo lắng, sững sờ một lát, giống như chạy trốn hắn vậy, nàng sợ hắn phát hiện ra điều gì sao?
Giống như không cẩn thận phá tan lòng can đảm, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh tràn đầy chua sót.
Liễu thị hỏi lại, cuối cùng Mạnh Trọng Cảnh cũng hoàn hồn, nói cho Liễu thị nghe lý do từ chối của Triệu Trầm, Con muốn mời người ta ở lại nhưng hắn đi nhanh quá.
Chiếc ô che gần hết khuôn mặt của hắn, Liễu thị cũng không nhìn kỹ, nhìn cửa, oán trách: Triệu công tử, sao có thể không quan tâm tới bản thân như thế, nếu biết sớm, nếu sớm biết hắn không thể không
đi, khi ở trên bờ sông ta không nên khuyên hắn tới đây tránh mưa, còn có thể tránh được chút mưa, bây giờ lại...
Tuy trách cứ, nhưng vẫn xuất phát từ sự quan tâm.
Mẫu thân Mạnh Trọng Cảnh mất sớm,trước đây tới Lâm gia chơi, Liễu thị thường dùng thái độ này nói với hắn, sau khi hắn hứa hôn với A Kết, nàng đối xử với hắn như đối xử với nhi tử, lúc này nghe thấy giọng nói đầy quan tâm Liễu thị đối với tên muốn tranh giành vị hôn thê với hắn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy không vui.
Thím, người còn nhiều việc, con đưa Tiểu Cửu về phòng, sau đó con về luôn. Hắn bấu vai Lâm Trùng Cửu đưa bé đi.
Đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, Liễu thị cũng không khách sáo với hắn, tiếp tục nhặt rau.
Vài chục bước chân ngắn ngủn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh đã nghĩ ngợi trăm lần, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng, dặn dò Lâm Trùng Cửu: Tiểu Cửu, đại ca có chuyện muốn nói với đại tỷ của đệ, ta tới cửa sau chờ nàng, đệ nói với nàng một câu giúp ta.
Lâm Trùng Cửu thường làm việc này, bé nhìn hắn, nhe răng cười, lúc này, sao Mạnh Trọng Cảnh có thể cười được, sờ đầu bé, xoay người đi.
Lâm Trùng Cửu tự mình cầm ô, tới sương phòng tìm trưởng tỷ.
Ở trong phòng, Lâm trúc ngồi trên giường đất đọc sách, A Kết mất hồn mất vía,ngồi ở bên ngoài. Bỗng nhiên, cửa bị mở ra, nàng hoảng sợ, ngẩng đầu đã thấy đệ đệ đang đứng ở cửa, nháy mắt ra hiệu với nàng. Nàng ngẩn người, hồi hộp tới gần, quả nhiên Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp nàng.
A Kết không dám đi gặp, nhưng nàng lại không thể không đi, dù sao nàng cũng muốn biết rốt cuộc hắn đã nói gì cho Mạnh Trọng Cảnh biết.
Nàng cầm ô, nhìn phòng bếp ở đối diện, giả vờ bình tĩnh, đi tới hậu viện.
Lâm Trùng Cửu đóng cửa sau, sau đó ngồi cạnh bàn giả vờ đọc sách, canh cửa giúp tỷ tỷ giống như trước đây, không cho người ngoài đi ra phía sau.
Sau lưng, truyền tới tiếng đóng cửa, A Kết nhìn cửa viện ở trước mặt, khẽ cắn môi, không yên lòng.
Mờ cửa đã thấy Mạnh Trọng Cảnh ở đó chờ nàng.
Mưa to, bên ngoài không nên có người, nhưng Mạnh Trọng Cảnh vẫn cẩn thận đóng ô lại, dựa lưng vào tường mà đứng, cả người ướt đẫm.
Dù chiếc ô hơi ngắn, A Kết nhìn thoáng qua ngực của nam nhân, nhưng cũng không dám nhìn lên trên, che miệng khóc.
Khuất nhục khi bị ép buộc, mấy ngày nay, nàng lo lắng sợ hãi, khi nhìn thấy nam nhân mình thích, tất cả đều hóa thành nước mắt chảy ào ạt. Giờ này khắc này, nàng không có tâm trạng suy nghĩ nên giấu diếm thế nào, nàng chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, chỉ muốn được người che chở, được nam nhân của mình an ủi, vỗ về.
Nàng cầm ô, đứng ở giữa cửa và vách tường, chậm chạp không biết làm gì. Mạnh Trọng Cảnh không đợi nổi nữa, cúi đầu nhìn chiếc ô ở dưới chân, lại thấy nàng đang khóc nức nở, nghẹn ngào. Mạnh Trọng Cảnh lập tức cảm thấy luống cuống, vứt bỏ chiếc ô đang cầm trong tay, vội vàng chui vào chiếc ô nàng đang cầm, không dám chạm vào nàng, cầm ô thay nàng, đau lòng hỏi: A Kết, nàng khóc à? Tại sao nàng lại khóc?
Muốn chạm vào nàng nhưng không dám chạm, trong lòng cảm thấy không ổn.
Mạnh Trọng Cảnh nói chuyện không khéo, hắn nháy mắt với Lâm Trọng Cửu.
Lâm Trọng Cửu cười: Triệu đại ca, huynh ngồi trên giường đất đi. Đối với bé, ở Mạnh gia cũng chẳng khác gì nhà mình.
Triệu Trầm xoay người ngồi xuống.
Mạnh Trọng Cảnh nhớ, mỗi lần hắn tới Lâm gia, Liễu thị đều mời hắn uống trà, nhìn nam nhân mặc quần áo thêu hoa đang đứng trước mặt hắn mỉm cười, hắn vội hỏi: Triệu công tử cùng Tiểu Cửu nói chuyện, ta đi pha trà. May là sắp có chuyện vui, trong nhà đã chuẩn bị sẵn lá trà, tuy là đồ có sẵn, có còn hơn không.
Mạnh huynh không cần khách khí. Triệu Trầm cười, ngăn hắn lại, sau đó, cúi đầu nói với Lâm Trọng Cửu nói: Tiểu Cửu, hôm qua, Trần Bình vừa được nghe chuyện người ta đánh hổ, đệ đi tìm hắn, bảo hắn kể cho đệ nghe.
Thật sao? Lâm Trọng Cửu hưng phấn hỏi, không đợi Triệu Trầm trả lời đã vén mành chạy ra ngoài: Trần đại ca, huynh mau kể cho đệ nghe đi!
Rèm cửa vừa buông xuống, che kín một lớp một nhỏ ở trong bếp.
Mạnh Trọng Cảnh nghi ngờ nhìn Triệu Trầm, dường như cảm thấy đối phương muốn nói ra suy nghĩ của bản thân.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Triệu Trầm đứng dậy, đi tới trước chiếc tủ, giơ tay sờ, bỗng nghiêng đầu, cười hỏi Mạnh Trọng Cảnh: Bao giờ thì Mạnh huynh cưới Lâm đại cô nương làm vợ?
Lúc nãy, Triệu Trầm ngồi ở cửa, Mạnh Trọng Cảnh đứng ở phía đông của chiếc tủ, lúc này Triệu Trầm tới gần chiếc tủ, hai người chỉ cách nhau vài bước chân. Sau khi hỏi xong, Triệu Trầm tiếp tục quan sát chiếc tủ, động tác tùy ý tự nhiên, lại có khí chất phú quý bẩm sinh, dường như thứ hắn nhìn không phải là chiếc tủ nhà nông, mà là đang nhìn cách sắp xếp thứ đồ đắt tiền nhất.
Nam nhân như vậy, khiến Mạnh Trọng Cảnh nghĩ mãi không ra, vì sao đối phương đối xử với hắn, thậm chí đối với Lâm gia tốt như thế?
Cố gắn dằn xuống sự nghi ngờ ở trong lòng, hắn trả lời khách sáo: Mùng sáu tháng chín, nếu Triệu công tử không ghét bỏ, ngày ấy có rảnh, đến uống ly rượu mừng?
Rượu mừng?
Triệu Trầm cười mà không nói, ánh mắt dừng lại trước gương đồng, một lúc lâu mới trầm giọng trả lời: Mạnh huynh, Triệu mỗ là người buôn bán, đi qua thị trấn kinh thành, từ nam tới bắc, đi qua rất nhiều nơi, mỹ nhân cũng nhìn qua không ít, nhưng nói về khuôn mặt xinh đẹp, không ai có thể so được với A Kết. Hôn sự của Mạnh huynh và A Kết đã được định ra từ lâu, quả là có diễm phúc, Triệu mỗ vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ.
Lời nói giống như thì thào, tự lẩm bẩm, không hề che dấu sự tiếc nuối và hâm mộ.
Mạnh Trọng Cảnh ngạc nhiên nhìn hắn. Nam nhân đứng đối diện với hắn, khuôn mặt tuyệt trần không tầm thường, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mặc dù vậy, khóe miệng hắn vẫn chứa đầy ý cười.
Nhưng lại ngay trước mặt mình bàn luận về dung mạo của vị hôn thê, có phải rất không thích hợp hay không? Với lại, sao hắn lại dám gọi thẳng tên của A Kết như thế?
Mạnh Trọng Cảnh kinh ngạc không biết phải nói gì.
Dường như Triệu Trầm vẫn chưa phát hiện ra bản thân lỡ lời, tiếp tục nói: Nhưng cưới vợ phải cưới vợ hiền, dung mạo nổi bật dễ dẫn tới những chuyện rắc rối, cũng giống như việc buôn bán, hàng hóa quá tốt, người mua sẽ nhiều hơn, có khi rõ ràng mình đã mua trước, nhưng bởi vì đối thủ đưa ra điều kiện tốt hơn, chủ hàng lập tức thất tín, bán lại cho người khác. Mạnh huynh, nếu như ta là huynh, thà rằng cưới người có dung mạo hơi xấu một chút, còn hơn cưới một thê tử quá mức xinh đẹp khiến người khác vừa ý, giữa đường bị cướp nhân duyên.
Hắn chậm rãi xoay người lại, đứng đối diện với Mạnh Trọng Cảnh, khuôn mặt nở nụ cười yếu ớt, trong đôi mắt phượng đầy ý vị sâu xa, càng tỏ vẻ tình hình bắt buộc.
Là nam nhân, nghe xong đều hiểu ý hắn.
Hai tay Mạnh Trọng Cảnh nắm chặt, nhìn chằm chằm công tử con nhà phú quý, lạnh giọng chất vấn: Rốt cuộc, Triệu công tử muốn nói gì?
Triệu Trầm vừa muốn nói chuyện, Lâm Trọng Cửu nghe kể chuyện xong đã quay lại, hắn cười với Mạnh Trọng Cảnh: Không có gì, chẳng qua Triệu mỗ thấy tính cách của ta và Mạnh huynh hợp nhau, không nhịn được nói vài câu tận đáy lòng thôi. Nói xong, hắn dắt Lâm Trọng Cửu tới bên cạnh, cúi đầu hỏi bé: Tiểu Cửu, đệ còn nhớ tính cách hợp nhau là thế nào không?
Biết ạ, thích thứ gì đó thì gọi là tính cách hợp nhau, giống như đệ và Triệu đại ca đều thích tập võ công. Lâm Trọng Cửu ngửa đầu trả lời.
Triệu Trầm vỗ vai bé tỏ vẻ khen ngợi, sau đó nghiêm mặt, nói với hai người: Mạnh huynh, Tiểu Cửu, trong nhà ta còn có việc không thể không đi, vừa nãy, vì lòng tốt của bá mẫu ta không dám từ chối, kéo dài lâu như vậy, giờ phải đi rồi. Lúc về nhà, Tiểu Cửu thay ta nói lời xin lỗi với nương của đệ, hôm khác ta tự mình tới cửa nhận tội, tạm biệt.
Lâm Trọng Cửu ngạc nhiên, Triệu Trầm đã về.
Triệu đại ca, mưa lớn như vậy, đệ lấy ô cho huynh nhé? Lâm Trọng Cửu vội vàng đuổi theo.
Không cần, Tiểu Cửu luyện võ cho tốt, tháng sau huynh sẽ quay lại dạy đệ! Triệu Trầm cũng không quay đầu lại, đi ra cửa.
Bên ngoài mưa tầm rã, hình dánh nam nhân nhanh chóng bị cơn mưa bao phủ, mờ ảo không rõ. Lâm Trọng Cửu muốn muốn đuổi theo lại bị Mạnh Trọng Cảnh giữ lại. Ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lâm Trùng Cửu vừa buồn bã vừa lo lắng: Mưa lớn như vậy, rốt cục có chuyện gì gấp tới mức không thể không đi chứ, một lát nữa, nếu nương biết đệ không giữ Triệu đại ca lại, chắc chắn nương sẽ tức giận!
Tiểu Cửu rất thích hắn? Mạnh Trọng Cảnh đứng sau lưng bé, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp.
Lâm Trọng Cửu mở to mắt nhìn cửa: Thích ạ, Triệu đại ca lợi hại như thế, người đệ khâm phục nhất là huynh ấy.
Mạnh Trọng Cảnh giật giật khoé miệng, cuối cùng cũng không mở miệng, giương mắt, trong viện, tiếng mưa rơi ào ào.
Nghĩ tới hôm Triệu công tử tới làm khách ở Lâm gia, phu thê Lâm Hiền tiếp đãi Triệu công tử rất nhiệt tình. Bàn về dung mạo, thân phận, học thức, hắn không bằng một phần, cũng không so được với Triệu công tử, nếu không phải hắn quen biết A Kết từ trước, định thân sớm, chắc chắn phu thê Lâm Hiền sẽ không hứa gả trưởng nữ nhà họ cho hắn?
Lúc này, Triệu công tử chắc chắc sẽ giành giật A Kết từ tay hắn, liệu phu thê Lâm Hiền liệu có ý định từ hôn không?
Nàng thì sao? Nàng sẽ không thích Triệu công tử chứ?
Tâm trạng của Mạnh Trọng Cảnh loạn như ma.
Một lúc lâu, bé cũng không nghe thấy giọng nói của người đứng sau, Lâm Trùng Cửu quay đầu lại, thấy sắc mặt của hắn xanh mét, không nhịn được hỏi: Mạnh đại ca, huynh làm sao vậy?
Mạnh Trọng Cảnh cúi đầu nhìn Lâm Trùng Cửu, hắn có thể nói điều gì với một đứa bé? Tính mạng của Lâm Trọng Cửu được người ta cứu, lại được người ta dạy võ công, nhìn đối phương bằng đôi mắt vô cùng kính nể. Đừng nói Lâm Trọng Cửu, ngay cả phu thê Lâm Hiền, liệu rằng khi hắn nói cho họ nghe những lời Triệu công tử đã nói, bọn họ chắc cũng không tin đâu? Chẳng phải hắn cũng giống họ sao, nếu không phải chính hắn tai nghe thấy, sao hắn có thể ngờ được, người khách khí, biết lễ nghĩa như vậy lại có thể chứa những suy nghĩ đó.
Hắn chỉ có thể nói với nàng, để nàng cảnh giác với hắn ta.
Nhưng nàng sẽ tin hắn sao? Nếu nàng biết, nàng có thể phát sinh ra mục đích gì hay không hay nàng đã biết rồi?
Bỗng nhiên,Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp A Kết một lần.
Tiểu Cửu, Triệu công tử đi rồi, ta đưa đệ về nhà, tiện thể nói một tiếng với nương của đệ. Ô để ở bên cạnh, Mạnh Trọng Cảnh mở ô, để tạm ở ngoài cửa, dắt Lâm Trọng Cửu đi đến bên cạnh, bấu vai, dắt bé đi.
Lâm Trọng Cửu ngoan ngoãn đi bên cạnh tỷ phu. Gió thổi những hạt mưa bay vào người bé, bé ngửa cổ lên, thấy phần lớn chiếc đều ô đều che cho mình. Mạnh đại ca đối xử với bé rất tốt, vậy mà lúc này bé chỉ lo lắng cho Triệu đại ca, người vừa cưỡi ngựa đi, mưa lớn như vậy, huynh ấy không sợ bị ướt hết sao? Cầu mong trên đường đi đừng gặp chuyện gì không may.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, không biết về Lâm gia từ lúc nào.
Lâm Trọng Cửu gọi to: Nương, Triệu đại ca về rồi!
Liễu thị đang nhặt rau ở phòng bếp, giọng nói chứa sự ngạc nhiên, không thể tin nổi, vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, chạy ra cửa, thấy Mạnh Trọng Cảnh che ô dắt nhi tử về. Mưa quá lớn, nàng liền đứng dưới mái hiên hạ hỏi: Triệu công tử về rồi hả? Đang tốt vậy sao lại về?
Mạnh Trọng Cảnh không trả lời ngay lập tức, hắn che ô, từ lúc thấy tây sương phòng mở cửa, hắn lập tức nhìn sang đó, nhìn thấy cô nương vội vàng đứng cạnh cửa. Nàng ra nhanh như vậy, bởi vì Triệu công tử bất ngờ về hay sao? Sau khi nhìn thấy hắn, sự kinh ngạc trên khuôn mặt nàng lập tức biến hoảng loạn, lo lắng, sững sờ một lát, giống như chạy trốn hắn vậy, nàng sợ hắn phát hiện ra điều gì sao?
Giống như không cẩn thận phá tan lòng can đảm, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh tràn đầy chua sót.
Liễu thị hỏi lại, cuối cùng Mạnh Trọng Cảnh cũng hoàn hồn, nói cho Liễu thị nghe lý do từ chối của Triệu Trầm, Con muốn mời người ta ở lại nhưng hắn đi nhanh quá.
Chiếc ô che gần hết khuôn mặt của hắn, Liễu thị cũng không nhìn kỹ, nhìn cửa, oán trách: Triệu công tử, sao có thể không quan tâm tới bản thân như thế, nếu biết sớm, nếu sớm biết hắn không thể không
đi, khi ở trên bờ sông ta không nên khuyên hắn tới đây tránh mưa, còn có thể tránh được chút mưa, bây giờ lại...
Tuy trách cứ, nhưng vẫn xuất phát từ sự quan tâm.
Mẫu thân Mạnh Trọng Cảnh mất sớm,trước đây tới Lâm gia chơi, Liễu thị thường dùng thái độ này nói với hắn, sau khi hắn hứa hôn với A Kết, nàng đối xử với hắn như đối xử với nhi tử, lúc này nghe thấy giọng nói đầy quan tâm Liễu thị đối với tên muốn tranh giành vị hôn thê với hắn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh cảm thấy không vui.
Thím, người còn nhiều việc, con đưa Tiểu Cửu về phòng, sau đó con về luôn. Hắn bấu vai Lâm Trùng Cửu đưa bé đi.
Đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, Liễu thị cũng không khách sáo với hắn, tiếp tục nhặt rau.
Vài chục bước chân ngắn ngủn, trong lòng Mạnh Trọng Cảnh đã nghĩ ngợi trăm lần, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng, dặn dò Lâm Trùng Cửu: Tiểu Cửu, đại ca có chuyện muốn nói với đại tỷ của đệ, ta tới cửa sau chờ nàng, đệ nói với nàng một câu giúp ta.
Lâm Trùng Cửu thường làm việc này, bé nhìn hắn, nhe răng cười, lúc này, sao Mạnh Trọng Cảnh có thể cười được, sờ đầu bé, xoay người đi.
Lâm Trùng Cửu tự mình cầm ô, tới sương phòng tìm trưởng tỷ.
Ở trong phòng, Lâm trúc ngồi trên giường đất đọc sách, A Kết mất hồn mất vía,ngồi ở bên ngoài. Bỗng nhiên, cửa bị mở ra, nàng hoảng sợ, ngẩng đầu đã thấy đệ đệ đang đứng ở cửa, nháy mắt ra hiệu với nàng. Nàng ngẩn người, hồi hộp tới gần, quả nhiên Mạnh Trọng Cảnh muốn gặp nàng.
A Kết không dám đi gặp, nhưng nàng lại không thể không đi, dù sao nàng cũng muốn biết rốt cuộc hắn đã nói gì cho Mạnh Trọng Cảnh biết.
Nàng cầm ô, nhìn phòng bếp ở đối diện, giả vờ bình tĩnh, đi tới hậu viện.
Lâm Trùng Cửu đóng cửa sau, sau đó ngồi cạnh bàn giả vờ đọc sách, canh cửa giúp tỷ tỷ giống như trước đây, không cho người ngoài đi ra phía sau.
Sau lưng, truyền tới tiếng đóng cửa, A Kết nhìn cửa viện ở trước mặt, khẽ cắn môi, không yên lòng.
Mờ cửa đã thấy Mạnh Trọng Cảnh ở đó chờ nàng.
Mưa to, bên ngoài không nên có người, nhưng Mạnh Trọng Cảnh vẫn cẩn thận đóng ô lại, dựa lưng vào tường mà đứng, cả người ướt đẫm.
Dù chiếc ô hơi ngắn, A Kết nhìn thoáng qua ngực của nam nhân, nhưng cũng không dám nhìn lên trên, che miệng khóc.
Khuất nhục khi bị ép buộc, mấy ngày nay, nàng lo lắng sợ hãi, khi nhìn thấy nam nhân mình thích, tất cả đều hóa thành nước mắt chảy ào ạt. Giờ này khắc này, nàng không có tâm trạng suy nghĩ nên giấu diếm thế nào, nàng chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, chỉ muốn được người che chở, được nam nhân của mình an ủi, vỗ về.
Nàng cầm ô, đứng ở giữa cửa và vách tường, chậm chạp không biết làm gì. Mạnh Trọng Cảnh không đợi nổi nữa, cúi đầu nhìn chiếc ô ở dưới chân, lại thấy nàng đang khóc nức nở, nghẹn ngào. Mạnh Trọng Cảnh lập tức cảm thấy luống cuống, vứt bỏ chiếc ô đang cầm trong tay, vội vàng chui vào chiếc ô nàng đang cầm, không dám chạm vào nàng, cầm ô thay nàng, đau lòng hỏi: A Kết, nàng khóc à? Tại sao nàng lại khóc?
Muốn chạm vào nàng nhưng không dám chạm, trong lòng cảm thấy không ổn.
/195
|