Editor: Campham
Hai tay Từ Tấn bắt đầu không thành thật, Phó Dung bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại.
Từ Tấn cũng biết đêm nay chỉ có thể làm tới đây, lưu luyến hôn nhẹ môi nàng, chống cằm lên vai nàng thở dốc. Bên tai nghe tiếng hít thờ dồn dập của nàng, Từ Tấn nuốt nuốt nước miếng, quay người dựa vào đầu giường, ôm Phó Dung trong ngực: "Đồng ý gả cho ta?"
Đồng ý, nên không đẩy hắn ra.
Tâm trạng Từ Tấn rất tốt. Nữ nhân yêu không phải tiền tài thì là quyền thế, hắn đều cho nàng, thời gian dài, còn sầu nàng không động tâm?
Nơi nào đó của nam nhân phong độ hiên ngang, cách xiêm y chống đỡ nàng, Phó Dung không dám lộn xộn, xấu hổ chôn trong ngực Từ Tấn, thuận tiện che khuất dấu móng tay bị hắn bóp.
Sườn mặt đỏ rực lộ ra bên ngoài, Kiều Kiều xấu hổ, Từ Tấn kìm lòng không được lại cúi đầu hôn nàng, không đụng tới mặt, liền hôn lỗ tai nàng: "Không dám nhìn ta? Nùng Nùng yên tâm, về sau muốn gì cứ nói ta biết, chỉ cần làm được, ta đều sẽ cho nàng."
… Hô hấp nóng rực thiêu đốt. Lỗ tai Phó Dung sợ nhất là nhột, vội giơ tay bịt tai lại, Từ Tấn mỉm cười, dứt khoát hôn vào lòng bàn tay trắng mịn. Từ Tấn biết nàng mẫn cảm, mẫn cảm tới mức đời trước cái gì ôn tồn đều không cần, động hai cái nàng đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ tay nàng cũng sợ chạm vào.
"Nùng Nùng, nàng là trời sinh vưu vật." Hắn không keo kiệt khen ngợi.
“Vương gia đừng nói nữa!" Mắt thấy hắn không ngừng chiếm tiện nghi, Phó Dung thấp giọng quở trách, bịt mũi nghĩ từ trên người hắn đi xuống: "Vương gia vừa nói ta muốn cái gì ngài cũng đáp ứng, vậy mời vương gia buông ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện, được không?"
Mỹ nhân trong ngực, Từ Tấn luyến tiếc rời xa, ỷ vào quan hệ đã định, vô lại: "Thế này nói cũng được, ngày mai ta đi rồi, lần sau tái kiến không biết là khi nào, nàng thương ta để ta ôm nhiều một lát?"
Lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng cao hứng, cao hứng mới được hôn, nghĩ tới nàng mềm mại nhu thuận, đương nhiên lời dễ nghe nào Từ Tấn cũng có thể nói. Từng cảm thấy cùng nàng quấn quýt mới là khoái hoạt nhất, bây giờ nhìn nàng đùa khí làm nũng, nhìn nàng nguôi giận thuận theo, Từ Tấn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là giường chiếu chi nhạc.
Hắn một lòng nghĩ nhạc, Phó Dung cũng không nguyện ý bồi hắn. Nam nhân muốn gì cũng chiều, về sau còn đòi đến gì nữa?
“Đến cùng vương gia nghĩ ta là loại người gì? Có thể không để ý lễ nghi quy củ muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm sao?"
Cứ bịt mũi thế này cũng không thể nói chuyện, Phó Dung dứt khoát một lần nữa chôn vào hõm vai Từ Tấn, trầm thấp khóc: "Vương gia tôn quý, dáng vẻ đường đường, là lương phối trong mộng của tất cả nữ tử, ta cao hứng khi vương gia thích ta, chỉ ngại không môn đăng hộ đối. Hôm nay vì cưới ta nên vương gia giúp phụ thân ta, ta cảm kích không lời nào có thể diễn tả, là lấy vừa rồi vương gia như thế, ta cũng không phản kháng, nhưng nếu vì vậy mà vương gia nghĩ ta là loại nữ tử vô liêm sỉ, còn không bằng một đao giết ta, miễn cho ta hủy hoại thanh danh nữ tử Phó gia!"
Rốt cuộc nàng cũng thừa nhận từng động tâm với hắn, Từ Tấn không khỏi tự đắc, nghĩ lần đầu tiên nàng bị Tề Sách vũ nhục thì ghê tởm phun, lần thứ hai chính mắt thấy nàng phẫn nộ tuyệt vọng, liền triệt để hiểu nàng rất giỏi tính kế, nhưng dù sao cũng là nữ nhi trong sạch, coi trọng danh tiết, không thích hắn khinh bạc.
"Là ta thất lễ, Nùng Nùng đừng giận." Lại không dám đường đột, Từ Tấn đặt người ngọc xuống giường, hắn không chút nào lưu luyến mang giày xuống giường, giống lần đầu kéo ghế ngồi nói chuyện với nàng, có chút đòi thưởng mà nói: “Thế này được chưa?"
Hắn áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt khôi ngô, nhìn cũng là quân tử. Phó Dung kéo chăn che khuất đôi chân, lấy quạt che mặt: "Vương gia tự tiện xông vào khuê phòng là hành vi thất lễ nhất, hiện giờ ta đã đáp ứng, sau này vương gia đừng hồ nháo."
Từ Tấn không nguyện ý: "Vậy ta muốn gặp nàng thì làm sao?"
Phó Dung nhíu mày trách mắng: "Vốn dĩ chúng ta không nên ngấm ngầm gặp mặt, ban ngày ngẫu nhiên gặp gỡ thì là hết cách, nào có nửa đêm tìm tới? Chẳng lẽ trước đây vương gia từng hành động vô sỉ thế này?"
Tiểu cô nương sóng mắt lưu chuyển, âm thanh kiều kiều mềm mềm, Từ Tấn bị mắng như nghe được âm thanh của tự nhiên, mặt dày: "Trước khi gặp nàng chưa từng có, sau khi gặp nàng, hồn liền bị câu mất. Nùng Nùng, hai ta trời nam đất bắc, ban ngày gặp không được, buổi tối lại thủ lễ, thì sao có hôm nay được nàng đáp ứng?"
"Ngài..." Mặt nam nhân dày hơn tường thành, Phó Dung hung hăng trừng mắt, quay mặt đi nói: "Lười nói chuyện với ngài."
Từ Tấn khó được nàng làm nũng, chỉ muốn nhào tới bừa bãi yêu thương một phen, sợ chọc giận nàng mới kham kham nhịn xuống, nhuyễn giọng cầu nói: "Nàng nói gì ta đều nghe, nàng yên tâm, chờ nhà nàng vào kinh, còn sợ ban ngày không gặp được sao, tối ta sẽ không quấy nhiễu nàng nữa."
Phó Dung mắt liếc nhìn hắn: "Lời này thật chứ?"
Từ Tấn cười nói: "Đường đường là một vương gia, ta còn lừa nàng? Không tin cứ nhìn tương lai sẽ biết."
Phó Dung khẽ hừ, buông mi nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên thở dài: "Vương gia, chúng ta thế này, có phải là tư định chung thân?"
Tư định chung thân không phải là từ hay, Từ Tấn hiểu nàng băn khoăn cái gì, trịnh trọng cam đoan: "Cuối năm nhà nàng vào kinh, đầu xuân năm sau ta sẽ tìm cơ hội hướng phụ thân nàng hỏi cưới, lệnh tôn đáp ứng, ta sẽ tiến cung cầu phụ hoàng tứ hôn, bảo quản quan cảnh vô cùng náo nhiệt."
Đầu xuân a?
Sớm như vậy, chẳng phải nàng rốt cuộc không thoát khỏi hắn?
Phó Dung cắn môi, khó xử nhìn hắn: "Trễ chút không được sao? Phụ thân luyến tiếc tỷ muội chúng ta, tỷ tỷ mười sáu tuổi mới xuất giá, đệ đệ lại còn nhỏ, ta muốn bồi hắn hai năm, sau này thành gia khó có thể mỗi ngày nhìn hắn."
Từ Tấn hiểu nàng coi trọng người nhà nhưng hắn chờ không được, ôn nhu giải thích: "Năm sau ta hai mươi, hai năm nay phụ hoàng đã thúc ta thành thân, không thể kì kèo thêm. Nùng Nùng không cần lo, vương phủ chỉ có hai người chúng ta, nàng có thể thường thường tiếp đệ đệ đến vương phủ, ta và nàng cùng nhau chiếu cố hắn."
Nam nhân săn sóc như biến thành người khác, Phó Dung không khỏi cảm khái trinh tiết đối với nữ tử quan trọng, cùng một người, kiếp trước vì từng gả mà chịu hờ hững, hiện tại nói thật dễ nghe... Vừa nghĩ như thế, Phó Dung càng thêm yên tâm thoải mái.
"Vương gia thật tốt." Phó Dung cảm động nhìn nam nhân, cướp lời Từ Tấn: "Chỉ là, có thể chờ sau khi ta cập kê mới nghị hôn? Ta biết mình không biết điều nhưng ta thật sự muốn bên người thân thêm một chút. Nghe nói kinh thành nhiều nơi chơi vui, chưa xuất giá, còn có thể chung quanh dạo chơi, thành vương phi, không thể tùy tâm sở dục."
Cuối tháng 10 là sinh nhật nàng, nếu Từ Tấn đáp ứng, nàng còn gần một năm để dùng.
Từ Tấn nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể đính hôn trước..."
"Đính hôn cũng không thể ra ngoài chơi" Phó Dung tội nghiệp nhìn hắn: "Năm ngoái tỷ tỷ định thân, đến giờ chỉ ra ngoài một lần, vương gia là nam nhân cũng không biết gian khổ của nữ tử."
Nàng ủy khuất, phảng phất hắn không đáp ứng nàng sẽ khóc, Từ Tấn bất đắc dĩ: "Tốt, vậy đợi qua sinh nhật nàng ta lại tìm phụ thân nàng."
Phó Dung nhất thời cao hứng, mắt cười cong cong.
Từ Tấn theo sát nhắc nhở: "Nhưng nàng không được lại chung quanh trêu chọc nam nhân, mặc kệ vô tình hay cố ý, ta mà biết sẽ lập tức cưới nàng về nhà." Hắn không quên kinh thành còn có một An vương, kiếp trước An vương ngại thân phận nàng mới không động tâm, đời này ai biết nàng sẽ hấp dẫn bao nhiêu tầm mắt huân quý đệ tử? Người khác hắn không sợ, chỉ có An vương làm hắn không yên tâm.
Phó Dung tươi cười hơi liễm, cố ý phẫn nộ trừng hắn: "Vương gia có ý gì?”
Từ Tấn hừ lạnh, không trả lời, ngó nhìn bên ngoài, không nguyện tiếp tục lãng phí thời gian, mắt phượng mỉm cười: "Cái gì ta cũng đồng ý rồi, giờ ta phải đi, nàng lại đây ta nhìn kỹ nàng một chút?" Nàng để ý như vậy, chẳng lẽ nhân trung bị hắn bóp hỏng rồi? Từ Tấn muốn xem thử.
Phó Dung nhìn ra tính toán của hắn, lạnh mặt nói: "Tuy ta đáp ứng nhưng có chút quy củ vẫn phải thủ. Vương gia thật thích ta thì phải tôn trọng ta, sau này không thể động tay động chân."
"Đây là quy ước sao?" Từ Tấn mắt phượng híp lại, ẩn chứa nguy hiểm.
Phó Dung có chút sợ nhưng nàng không nghĩ quá thân cận thân thể với Từ Tấn, vì vậy cả gan hỏi ngược: "Vương gia không đáp ứng?"
Mặt Từ Tấn không biểu cảm, đứng dậy rời ghế, thấy Phó Dung cảnh giác ngửa cổ nhìn theo giống như nao con tùy thời lẫn trốn, Từ Tấn bật cười: "Nàng không chọc ta sinh khí, cái gì ta đều đáp ứng, nàng giận ta, ta không nỡ thương nàng, sẽ có một chút trừng phạt."
Nói xong cúi người quỳ xuống giường, bắt lấy cổ tay Phó Dung, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Lúc nãy là phạt nàng hôm nay kêu tên người khác nhưng còn một chuyện nàng chọc giận ta, nhớ không?"
Nam nhân bá đạo bức hiếp, Phó Dung lý lẽ tranh luận: "Còn trách ta cào tay ngài, ai bảo ngài bóp ta?"
Từ Tấn lặng lẽ cười, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tay là thương nhẹ, thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, nàng nói nên phạt hay không?"
Lúc này Phó Dung mới nhớ!
Thấy nàng nhớ ra, Từ Tấn không có lập tức áp sát đi, mà là đi ra màn lụa.
Phó Dung khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, không hiểu hắn muốn làm gì, muốn chạy, trốn được sao?
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên tối.
Một màu tối đen, nam nhân lại trở về, Phó Dung tránh qua bên cạnh, bị hắn đè xuống đường: "Ta tắt nến, nàng không cần lo bị ta nhìn thấy dấu ấn đi?"
"Thả ta ra!" Thân thể bị ngăn chặn, Phó Dung ra sức đẩy bả vai hắn, chỉ cảm thấy lần này hắn sẽ không dễ dàng thu tay lại.
"Nùng Nùng đừng sợ, ta chỉ hôn nàng, nàng đừng hòng thoát, ngoan ngoãn cho ta hôn..."
Thở nhẹ nói xong câu này, Từ Tấn nâng đầu tiểu cô nương, lại ngăn chặn nàng.
Hắn cam tâm tình nguyện sủng nàng, nàng không thành thật, hắn cũng muốn trừng phạt, miễn cho nàng thị sủng sinh kiều, coi trời bằng vung.
Ban đêm yên tĩnh, nàng phí công giãy giụa, là hắn cường thế trấn áp.
Không biết quá bao lâu, Từ Tấn rốt cuộc từ trên người Phó Dung dời đi, vừa mang giày vừa dặn dò: "Ta đi rồi, nàng đừng để ý đến Tề Sách, hắn dám chạm vào nàng, tự nhiên không có kết cục tốt."
Phó Dung nhắm mắt, thở gấp như người mới vận động mạnh.
Từ Tấn hưởng thụ nghe một lát, hôn một cái: "Nàng cũng thích phải không? Ta mong lần sau gặp lại nàng sẽ không chọc ta sinh khí."
Phó Dung không hề nhúc nhích, âm thầm nắm chặt đệm giường.
Hắn đắc ý cái gì? Có bản lãnh cuối cùng cũng chết sớm?
Nàng chờ ngày đó.
Hai tay Từ Tấn bắt đầu không thành thật, Phó Dung bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại.
Từ Tấn cũng biết đêm nay chỉ có thể làm tới đây, lưu luyến hôn nhẹ môi nàng, chống cằm lên vai nàng thở dốc. Bên tai nghe tiếng hít thờ dồn dập của nàng, Từ Tấn nuốt nuốt nước miếng, quay người dựa vào đầu giường, ôm Phó Dung trong ngực: "Đồng ý gả cho ta?"
Đồng ý, nên không đẩy hắn ra.
Tâm trạng Từ Tấn rất tốt. Nữ nhân yêu không phải tiền tài thì là quyền thế, hắn đều cho nàng, thời gian dài, còn sầu nàng không động tâm?
Nơi nào đó của nam nhân phong độ hiên ngang, cách xiêm y chống đỡ nàng, Phó Dung không dám lộn xộn, xấu hổ chôn trong ngực Từ Tấn, thuận tiện che khuất dấu móng tay bị hắn bóp.
Sườn mặt đỏ rực lộ ra bên ngoài, Kiều Kiều xấu hổ, Từ Tấn kìm lòng không được lại cúi đầu hôn nàng, không đụng tới mặt, liền hôn lỗ tai nàng: "Không dám nhìn ta? Nùng Nùng yên tâm, về sau muốn gì cứ nói ta biết, chỉ cần làm được, ta đều sẽ cho nàng."
… Hô hấp nóng rực thiêu đốt. Lỗ tai Phó Dung sợ nhất là nhột, vội giơ tay bịt tai lại, Từ Tấn mỉm cười, dứt khoát hôn vào lòng bàn tay trắng mịn. Từ Tấn biết nàng mẫn cảm, mẫn cảm tới mức đời trước cái gì ôn tồn đều không cần, động hai cái nàng đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ tay nàng cũng sợ chạm vào.
"Nùng Nùng, nàng là trời sinh vưu vật." Hắn không keo kiệt khen ngợi.
“Vương gia đừng nói nữa!" Mắt thấy hắn không ngừng chiếm tiện nghi, Phó Dung thấp giọng quở trách, bịt mũi nghĩ từ trên người hắn đi xuống: "Vương gia vừa nói ta muốn cái gì ngài cũng đáp ứng, vậy mời vương gia buông ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện, được không?"
Mỹ nhân trong ngực, Từ Tấn luyến tiếc rời xa, ỷ vào quan hệ đã định, vô lại: "Thế này nói cũng được, ngày mai ta đi rồi, lần sau tái kiến không biết là khi nào, nàng thương ta để ta ôm nhiều một lát?"
Lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng cao hứng, cao hứng mới được hôn, nghĩ tới nàng mềm mại nhu thuận, đương nhiên lời dễ nghe nào Từ Tấn cũng có thể nói. Từng cảm thấy cùng nàng quấn quýt mới là khoái hoạt nhất, bây giờ nhìn nàng đùa khí làm nũng, nhìn nàng nguôi giận thuận theo, Từ Tấn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là giường chiếu chi nhạc.
Hắn một lòng nghĩ nhạc, Phó Dung cũng không nguyện ý bồi hắn. Nam nhân muốn gì cũng chiều, về sau còn đòi đến gì nữa?
“Đến cùng vương gia nghĩ ta là loại người gì? Có thể không để ý lễ nghi quy củ muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm sao?"
Cứ bịt mũi thế này cũng không thể nói chuyện, Phó Dung dứt khoát một lần nữa chôn vào hõm vai Từ Tấn, trầm thấp khóc: "Vương gia tôn quý, dáng vẻ đường đường, là lương phối trong mộng của tất cả nữ tử, ta cao hứng khi vương gia thích ta, chỉ ngại không môn đăng hộ đối. Hôm nay vì cưới ta nên vương gia giúp phụ thân ta, ta cảm kích không lời nào có thể diễn tả, là lấy vừa rồi vương gia như thế, ta cũng không phản kháng, nhưng nếu vì vậy mà vương gia nghĩ ta là loại nữ tử vô liêm sỉ, còn không bằng một đao giết ta, miễn cho ta hủy hoại thanh danh nữ tử Phó gia!"
Rốt cuộc nàng cũng thừa nhận từng động tâm với hắn, Từ Tấn không khỏi tự đắc, nghĩ lần đầu tiên nàng bị Tề Sách vũ nhục thì ghê tởm phun, lần thứ hai chính mắt thấy nàng phẫn nộ tuyệt vọng, liền triệt để hiểu nàng rất giỏi tính kế, nhưng dù sao cũng là nữ nhi trong sạch, coi trọng danh tiết, không thích hắn khinh bạc.
"Là ta thất lễ, Nùng Nùng đừng giận." Lại không dám đường đột, Từ Tấn đặt người ngọc xuống giường, hắn không chút nào lưu luyến mang giày xuống giường, giống lần đầu kéo ghế ngồi nói chuyện với nàng, có chút đòi thưởng mà nói: “Thế này được chưa?"
Hắn áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt khôi ngô, nhìn cũng là quân tử. Phó Dung kéo chăn che khuất đôi chân, lấy quạt che mặt: "Vương gia tự tiện xông vào khuê phòng là hành vi thất lễ nhất, hiện giờ ta đã đáp ứng, sau này vương gia đừng hồ nháo."
Từ Tấn không nguyện ý: "Vậy ta muốn gặp nàng thì làm sao?"
Phó Dung nhíu mày trách mắng: "Vốn dĩ chúng ta không nên ngấm ngầm gặp mặt, ban ngày ngẫu nhiên gặp gỡ thì là hết cách, nào có nửa đêm tìm tới? Chẳng lẽ trước đây vương gia từng hành động vô sỉ thế này?"
Tiểu cô nương sóng mắt lưu chuyển, âm thanh kiều kiều mềm mềm, Từ Tấn bị mắng như nghe được âm thanh của tự nhiên, mặt dày: "Trước khi gặp nàng chưa từng có, sau khi gặp nàng, hồn liền bị câu mất. Nùng Nùng, hai ta trời nam đất bắc, ban ngày gặp không được, buổi tối lại thủ lễ, thì sao có hôm nay được nàng đáp ứng?"
"Ngài..." Mặt nam nhân dày hơn tường thành, Phó Dung hung hăng trừng mắt, quay mặt đi nói: "Lười nói chuyện với ngài."
Từ Tấn khó được nàng làm nũng, chỉ muốn nhào tới bừa bãi yêu thương một phen, sợ chọc giận nàng mới kham kham nhịn xuống, nhuyễn giọng cầu nói: "Nàng nói gì ta đều nghe, nàng yên tâm, chờ nhà nàng vào kinh, còn sợ ban ngày không gặp được sao, tối ta sẽ không quấy nhiễu nàng nữa."
Phó Dung mắt liếc nhìn hắn: "Lời này thật chứ?"
Từ Tấn cười nói: "Đường đường là một vương gia, ta còn lừa nàng? Không tin cứ nhìn tương lai sẽ biết."
Phó Dung khẽ hừ, buông mi nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên thở dài: "Vương gia, chúng ta thế này, có phải là tư định chung thân?"
Tư định chung thân không phải là từ hay, Từ Tấn hiểu nàng băn khoăn cái gì, trịnh trọng cam đoan: "Cuối năm nhà nàng vào kinh, đầu xuân năm sau ta sẽ tìm cơ hội hướng phụ thân nàng hỏi cưới, lệnh tôn đáp ứng, ta sẽ tiến cung cầu phụ hoàng tứ hôn, bảo quản quan cảnh vô cùng náo nhiệt."
Đầu xuân a?
Sớm như vậy, chẳng phải nàng rốt cuộc không thoát khỏi hắn?
Phó Dung cắn môi, khó xử nhìn hắn: "Trễ chút không được sao? Phụ thân luyến tiếc tỷ muội chúng ta, tỷ tỷ mười sáu tuổi mới xuất giá, đệ đệ lại còn nhỏ, ta muốn bồi hắn hai năm, sau này thành gia khó có thể mỗi ngày nhìn hắn."
Từ Tấn hiểu nàng coi trọng người nhà nhưng hắn chờ không được, ôn nhu giải thích: "Năm sau ta hai mươi, hai năm nay phụ hoàng đã thúc ta thành thân, không thể kì kèo thêm. Nùng Nùng không cần lo, vương phủ chỉ có hai người chúng ta, nàng có thể thường thường tiếp đệ đệ đến vương phủ, ta và nàng cùng nhau chiếu cố hắn."
Nam nhân săn sóc như biến thành người khác, Phó Dung không khỏi cảm khái trinh tiết đối với nữ tử quan trọng, cùng một người, kiếp trước vì từng gả mà chịu hờ hững, hiện tại nói thật dễ nghe... Vừa nghĩ như thế, Phó Dung càng thêm yên tâm thoải mái.
"Vương gia thật tốt." Phó Dung cảm động nhìn nam nhân, cướp lời Từ Tấn: "Chỉ là, có thể chờ sau khi ta cập kê mới nghị hôn? Ta biết mình không biết điều nhưng ta thật sự muốn bên người thân thêm một chút. Nghe nói kinh thành nhiều nơi chơi vui, chưa xuất giá, còn có thể chung quanh dạo chơi, thành vương phi, không thể tùy tâm sở dục."
Cuối tháng 10 là sinh nhật nàng, nếu Từ Tấn đáp ứng, nàng còn gần một năm để dùng.
Từ Tấn nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Chúng ta có thể đính hôn trước..."
"Đính hôn cũng không thể ra ngoài chơi" Phó Dung tội nghiệp nhìn hắn: "Năm ngoái tỷ tỷ định thân, đến giờ chỉ ra ngoài một lần, vương gia là nam nhân cũng không biết gian khổ của nữ tử."
Nàng ủy khuất, phảng phất hắn không đáp ứng nàng sẽ khóc, Từ Tấn bất đắc dĩ: "Tốt, vậy đợi qua sinh nhật nàng ta lại tìm phụ thân nàng."
Phó Dung nhất thời cao hứng, mắt cười cong cong.
Từ Tấn theo sát nhắc nhở: "Nhưng nàng không được lại chung quanh trêu chọc nam nhân, mặc kệ vô tình hay cố ý, ta mà biết sẽ lập tức cưới nàng về nhà." Hắn không quên kinh thành còn có một An vương, kiếp trước An vương ngại thân phận nàng mới không động tâm, đời này ai biết nàng sẽ hấp dẫn bao nhiêu tầm mắt huân quý đệ tử? Người khác hắn không sợ, chỉ có An vương làm hắn không yên tâm.
Phó Dung tươi cười hơi liễm, cố ý phẫn nộ trừng hắn: "Vương gia có ý gì?”
Từ Tấn hừ lạnh, không trả lời, ngó nhìn bên ngoài, không nguyện tiếp tục lãng phí thời gian, mắt phượng mỉm cười: "Cái gì ta cũng đồng ý rồi, giờ ta phải đi, nàng lại đây ta nhìn kỹ nàng một chút?" Nàng để ý như vậy, chẳng lẽ nhân trung bị hắn bóp hỏng rồi? Từ Tấn muốn xem thử.
Phó Dung nhìn ra tính toán của hắn, lạnh mặt nói: "Tuy ta đáp ứng nhưng có chút quy củ vẫn phải thủ. Vương gia thật thích ta thì phải tôn trọng ta, sau này không thể động tay động chân."
"Đây là quy ước sao?" Từ Tấn mắt phượng híp lại, ẩn chứa nguy hiểm.
Phó Dung có chút sợ nhưng nàng không nghĩ quá thân cận thân thể với Từ Tấn, vì vậy cả gan hỏi ngược: "Vương gia không đáp ứng?"
Mặt Từ Tấn không biểu cảm, đứng dậy rời ghế, thấy Phó Dung cảnh giác ngửa cổ nhìn theo giống như nao con tùy thời lẫn trốn, Từ Tấn bật cười: "Nàng không chọc ta sinh khí, cái gì ta đều đáp ứng, nàng giận ta, ta không nỡ thương nàng, sẽ có một chút trừng phạt."
Nói xong cúi người quỳ xuống giường, bắt lấy cổ tay Phó Dung, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Lúc nãy là phạt nàng hôm nay kêu tên người khác nhưng còn một chuyện nàng chọc giận ta, nhớ không?"
Nam nhân bá đạo bức hiếp, Phó Dung lý lẽ tranh luận: "Còn trách ta cào tay ngài, ai bảo ngài bóp ta?"
Từ Tấn lặng lẽ cười, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tay là thương nhẹ, thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, nàng nói nên phạt hay không?"
Lúc này Phó Dung mới nhớ!
Thấy nàng nhớ ra, Từ Tấn không có lập tức áp sát đi, mà là đi ra màn lụa.
Phó Dung khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, không hiểu hắn muốn làm gì, muốn chạy, trốn được sao?
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên tối.
Một màu tối đen, nam nhân lại trở về, Phó Dung tránh qua bên cạnh, bị hắn đè xuống đường: "Ta tắt nến, nàng không cần lo bị ta nhìn thấy dấu ấn đi?"
"Thả ta ra!" Thân thể bị ngăn chặn, Phó Dung ra sức đẩy bả vai hắn, chỉ cảm thấy lần này hắn sẽ không dễ dàng thu tay lại.
"Nùng Nùng đừng sợ, ta chỉ hôn nàng, nàng đừng hòng thoát, ngoan ngoãn cho ta hôn..."
Thở nhẹ nói xong câu này, Từ Tấn nâng đầu tiểu cô nương, lại ngăn chặn nàng.
Hắn cam tâm tình nguyện sủng nàng, nàng không thành thật, hắn cũng muốn trừng phạt, miễn cho nàng thị sủng sinh kiều, coi trời bằng vung.
Ban đêm yên tĩnh, nàng phí công giãy giụa, là hắn cường thế trấn áp.
Không biết quá bao lâu, Từ Tấn rốt cuộc từ trên người Phó Dung dời đi, vừa mang giày vừa dặn dò: "Ta đi rồi, nàng đừng để ý đến Tề Sách, hắn dám chạm vào nàng, tự nhiên không có kết cục tốt."
Phó Dung nhắm mắt, thở gấp như người mới vận động mạnh.
Từ Tấn hưởng thụ nghe một lát, hôn một cái: "Nàng cũng thích phải không? Ta mong lần sau gặp lại nàng sẽ không chọc ta sinh khí."
Phó Dung không hề nhúc nhích, âm thầm nắm chặt đệm giường.
Hắn đắc ý cái gì? Có bản lãnh cuối cùng cũng chết sớm?
Nàng chờ ngày đó.
/300
|