Từ biên quan Tây Bắc tới kinh thành ngàn dặm xa xôi, đại quân Từ Hạo đi hơn nửa tháng mới tới phụ cận kinh thành.
Trác Châu cách kinh thành chỉ có hai canh giờ đi ngựa, bất quá vì kịp thời nghênh đón các tướng sĩ có công, Từ Tấn xuất phát sớm trước 1 ngày.
Nam nhân ở bên ngoài hai buổi tối là có thể trở về, Phó Dung không có gì thật lo lắng, lại phát hiện Từ Tấn biểu hiện có chút quái dị, một lát ôm Trăn ca nhi, một hồi hò hét hai nữ nhi, nhìn ánh mắt bọn nhỏ, dường như hắn phải rời đi rất lâu. Bất quá nhìn hắn ngồi giữa A Tuyền A Bội, một tay dùng khăn của nàng bịt mũi, một tay đùa nghịch hai nữ nhi, Phó Dung lại cười.
"Trác Châu có đặc sản sao? Vương gia nhớ mang về một chút." Giúp Từ Tấn thu thập xong mấy bộ quần áo để sáng mai xuất phát, Phó Dung trở lại trên giường, kề bên hắn nói.
A Tuyền nhìn mẫu thân, mắt to quay lại, đưa tay cho mẫu thân, A Bội nhìn ca ca lắc lư quả cầu nhỏ mầu hồng đâu, không để ý tới mẫu thân.
Nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện, hai nữ nhi xinh đẹp động lòng người, Từ Tấn một chút cũng không nỡ rời đi.
Hắn lần lượt ôm từng đứa một.
Ban đêm bọn nhỏ đều được nhũ mẫu ôm đi, Phó Dung cho rằng Từ Tấn sẽ ồn ào, không ngờ Từ Tấn chỉ là ôm nàng vào trong ngực, cằm chống hõm vai nàng cọ cọ. Phó Dung cảm thấy Từ Tấn dường như có tâm sự, liền hỏi: "Vương gia nhưng là có lo lắng gì?"
"Ta sợ Trăn ca nhi bọn chúng nhớ ta." Từ Tấn rầu rĩ nói.
Phó Dung cười, "Trăn ca nhi khẳng định sẽ nhớ phụ thân, A Tuyền A Bội còn nhỏ đâu, sẽ không tìm người, vương gia yên tâm đi thôi, dù sao chỉ có hai ngày, vương gia mau trở về là được."
Từ Tấn ôm chặt lấy nàng.
Hắn nhất định sẽ trở về, lần này, mặc kệ Lục đệ làm thế nào, hắn đều sẽ trở về.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tấn cáo biệt người nhà, dẫn mười mấy hộ vệ ra đi.
Cửa phủ Túc vương, Trăn ca nhi nhìn phụ thân rẽ ra đầu ngõ, quay người ôm lấy đùi mẫu thân: "Nương, phụ thân ngày kia thật trở về sao?"
Phó Dung bế nhi tử 4 tuổi lên, hôn nhẹ khuôn mặt hắn trắng non mềm nhỏ nhắn nói: "Khẳng định sẽ a, phụ thân đáp ứng Trăn ca nhi thì nhất định sẽ làm được, đi thôi, chúng ta trở về phòng dỗ các muội muội đi. Phụ thân không ở nhà, Trăn ca nhi chính là trụ cột nhà chúng ta, phải giúp nương chiếu cố các muội muội biết không?"
Trăn ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ lau nước mắt lên đầu vai mẫu thân.
Phó Dung cọ cọ đầu tiểu tử.
Vừa đi vào cổng, Trăn ca nhi dựa vào bả vai mẫu thân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nương thả ta xuống, ta tự mình đi, ta đã lớn, không cần mẫu thân ôm."
Nhi tử hiểu chuyện, Phó Dung liền buông tiểu tử xuống, dắt hắn đi.
Mấy mẹ con ở trong phòng ngồi một lát, Phượng Nghi cung phái người tới chuyển lời, Thôi hoàng hậu mời các nàng vào cung.
Mẹ chồng mời, Phó Dung cười giúp ba tiểu tử thay bộ quần áo, ngồi xe ngựa đi vào cung.
Thôi hoàng hậu cũng ngồi không yên. Từ Hạo rời khỏi kinh thành hơn nửa năm, mẫu tử lần đầu tiên tách ra lâu như vậy, Thôi hoàng hậu tâm cũng cùng bay theo một nửa, đặc biệt là Thôi Oản sinh non, Vũ ca nhi thân thể không thế nào rắn chắc, nàng càng bất an. Mắt thấy nhi tử sắp trở lại, nàng ngược lại càng thêm gian nan, Thôi Oản về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh đi, nàng chỉ có thể đem con dâu cả gọi đến, người nhiều náo nhiệt sẽ không quá vướng bận bên kia.
"Hoàng tổ mẫu." Trăn ca nhi có khuôn có dạng hành lễ với Thôi hoàng hậu.
Thôi hoàng hậu ôm lấy cháu trai hôn một cái, thấy Trăn ca nhi nhìn lên trên giường, nàng cười đặt hắn lên giường, giới thiệu với hắn: "Đây là đệ đệ nhà Lục thúc ngươi, Trăn ca nhi nhìn xem giống Lục thúc hay không a?"
Vũ ca nhi vừa vặn tỉnh, mở to một đôi mắt phượng tò mò nhìn tiểu ca ca đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trăn ca nhi đã nhanh quên bộ dáng Lục thúc, không biết giống hay không, nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Phó Dung đặt đôi nữ nhi tới bên người Vũ ca nhi, nàng cúi đầu nhìn, vừa thấy cặp mắt phượng kia của Vũ ca nhi, liền cười: "Ánh mắt giống, miệng mũi giống Lục thẩm hắn." Nhắc tới Thôi Oản, Phó Dung nghiêng đầu nhìn mẹ chồng, "Oản Oản lại bị bệnh?"
Thôi hoàng hậu than thở: "Đúng vậy, sợ lây hơi bệnh cho Vũ ca nhi, đem Vũ ca nhi đưa tới đây, nàng về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh rồi."
Phó Dung âm thầm thổn thức.
Thôi Oản Từ Hạo vợ chồng son thành thân rồi cũng coi như là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. tâm tình Thôi Oản một năm này, Phó Dung thực có thể lý giải, năm ngoái nàng có đứa nhỏ, cho rằng Từ Tấn muốn đi chiến trường, lo lắng bao lâu a, khóc đến Phó Dung chính mình kinh ngạc nữ nhân không nỡ để trượng phu ra ngoài kia thật sự là nàng sao? Sau đó nàng vận khí tốt, Từ Tấn cũng trùng sinh, sớm sắp xếp sẵn chiến sự biên quan, hắn không cần đi nữa, Thôi Oản vận khí chỉ kém một chút, chịu đựng chia lìa lâu như vậy...
Nắm nắm tay nhỏ Vũ ca nhi, Phó Dung ôn nhu dỗ nói: "Vũ ca nhi không vội, ngày kia có thể nhìn thấy phụ thân."
Thôi hoàng hậu cười nhìn nàng dỗ trẻ con, quay người ôm A Tuyền vào ngực.
Trác Châu.
Chưa đến buổi trưa Từ Tấn đã vào cổng thành Trác Châu, ở dịch quán ngủ lại, trở ra phân phó hai thị vệ đi mua mấy thứ đặc sản Trác Châu, hắn ở trong phòng sầu muộn, ai cũng không thấy, khiến những quan viên Trác Châu muốn hiển diện ở trước mặt Túc vương gia phải trắng mặt uổng công một trận.
"Người bên kia đã tới sao?" Màn đêm buông xuống, Hứa gia tới đưa cơm chiều, Từ Tấn mặt không chút thay đổi hỏi.
Hứa gia nói: "Tới rồi, là quản sự cửa hàng chuyên quản đồ cưới của nàng ta."
Bởi vì biết Thôi Oản nhất định phải chết, hắn cũng không xưng hô Hoài vương phi này đó, miễn cho đâm vào vết thương của vương gia.
"Nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn." Từ Tấn giọng lạnh lẽo nói.
Một đêm không ngủ, ngày kế buổi trưa, Từ Tấn dẫn người ra khỏi thành đón người.
Từ Hạo mặc ngân giáp đi đầu tiên, nhìn thấy Tứ ca xa cách đã lâu, vui vẻ thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ.
Từ Tấn vỗ mạnh bả vai hắn, thấy hắn mặt đen thân thể càng rắn chắc, cao giọng khen: "Tốt, nửa năm này Lục đệ cũng không tôi luyện uổng công, quay về phụ hoàng mẫu hậu thấy chắc chắn vui mừng."
Được huynh trưởng khen ngợi, Từ Hạo kìm lòng không đặng cười.
Đại quân đóng doanh ở ngoài thành, Từ Hạo kéo Từ Tấn vào chủ trướng, vội vàng hỏi thăm hắn: "Tứ ca, Oản Oản tốt không? Ngươi thấy Vũ ca nhi sao? Nói là sinh non, ta thật là vội muốn chết!"
Từ Tấn nụ cười không đổi: "Biểu muội đại khái là quá mức nhớ ngươi đi, sinh chút ít tật xấu, quay về ngươi bồi nàng nhiều chút, trong lòng nàng thoải mái cũng sẽ tốt lên. Vũ ca nhi không có việc gì, Lục đệ không cần coi chừng, ngày hôm trước ta còn gặp mặt, ánh mắt rất giống ngươi ."
Từ Hạo đau lòng thê tử lại bởi vì nghe nói nhi tử giống mình thì cao hứng, tới tới lui lui đi lại trong lều, có phần tự trách: "Đều là ta không tốt, không thể bồi Oản Oản, Tứ ca, sau khi trở về ngươi giúp ta xin phụ hoàng, để ta nghỉ nhiều một lần đi?"
Từ Tấn tự nhiên đáp ứng.
Buổi tối trong quân doanh, Từ Tấn đại biểu Gia Hòa đế bày một yến tiệc nhỏ mừng công trước, hai huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo bị các tướng sĩ rót không ít rượu, Từ Tấn trước tiên ứng phó sau đó kéo Từ Hạo tới bên cạnh, vỗ vỗ hắn bả vai nói: "Tứ ca không được, trở về trướng bồng ngủ trước, Lục đệ cũng về sớm một chút, hai huynh đệ chúng ta ngủ cùng lều. Tự mình ra phủ, hai ta chưa từng ngủ chung một chiếc giường, lần trước ngủ chung ta nhớ... vẫn là lúc ngươi 9 tuổi đi?"
Mười lăm vừa qua không lâu, trên trời mặt trăng còn sáng, nhìn huynh trưởng dưới ánh trăng say túy lúy, nhớ tới chuyện hồi nhỏ, Từ Hạo cũng cảm khái ngàn vạn, "Đúng vậy, năm ấy Tứ ca muốn theo di phụ xuất chinh, ta luyến tiếc Tứ ca, ban đêm nhất định muốn cùng ngươi ngủ, kết quả một giấc tỉnh lại, Tứ ca đã xuất phát, ta cũng không thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Khi đó Tứ ca đã trưởng thành, thiếu niên cao thẳng, một thân nhung trang anh khí bừng bừng, hắn chỉ là trẻ con, ngửa đầu nhìn huynh trưởng, hiện giờ hắn rốt cuộc có thể cùng sóng vai, tương lai huynh trưởng ngồi lên cái vị trí kia, hắn nguyện khoác áo choàng nắm giữ ấn soái, cùng nhau bảo vệ giang sơn Đại Ngụy.
Lồng ngực dâng lên vô hạn hào hùng, Từ Hạo tự mình dìu huynh trưởng vào lều bạt, lại quan tâm thoát giày cho Từ Tấn, giúp hắn đắp kín mền.
Vừa từ trong lều ra, liền thấy thân vệ dẫn một nam nhân áo bào tro đi tới, Từ Hạo liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra, cả kinh nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này? Vương phi phái ngươi tới?"
Lão quản sự cũng không biết trong thư có nội dung gì, hành lễ xong, từ trong lòng ngực lấy thư ra cười đưa tới: "Vương gia, vương phi biết vương gia hôm nay tới Trác Châu, đặc biệt chọn ta tới đưa tin."
Lại nhận được thư nhà, Từ Hạo vô cùng mừng rỡ, tỏ ý bảo thân vệ đưa quản sự đi uống rượu, hắn một lần nữa vào lều bạt.
Phía ngoài lều vốn dĩ có hai thân vệ gác đêm, trong đó thị vệ họ Thạch nhìn đống lửa lấp lánh xa xa, đi tới chỗ đồng bạn đối diện, cười nhẹ thì thầm: "Vương phi cùng vương gia cảm tình thật tốt, ngày mai có thể gặp mặt, ngày hôm nay còn đưa thư tới."
Đồng bạn hắc hắc cười: "Ngươi một kẻ cô độc thì hiểu gì a, cái này gọi là tình thú, phụ nữ có chồng nhà chúng ta kia..."
Nói còn chưa dứt lời, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một cỗ mùi thơm, đồng bạn ngơ ngác, ngay sau đó ngã ra đằng sau. Thạch thị vệ đương nhiên không thể để cho hắn ngã trên mặt đất, ngó nhìn chung quanh, thấy phụ cận không có người, lặng lẽ dời người ra phía sau lều bạt, lại một lần nữa trở ra cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn như đang cảnh vệ, lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh nam nhân bên trong chiếu lên trên lều, trong tay chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái cung nhỏ.
Trong trướng bồng, Từ Hạo nắm tờ thư, tay càng ngày càng chặt.
Oản Oản nói, Tứ ca từ nhỏ đã thích nàng, bởi vì hắn cũng thích nàng, Tứ ca cố kỵ tình cảm huynh đệ, xác định nàng sẽ không lựa chọn hắn, liền bắt đầu vắng vẻ nàng, còn cưới Phó Dung làm thê, triệt để chặt đứt ý niệm đối với nàng.
Oản Oản nói, sau khi hắn xuất chinh, Tứ ca đối với nàng vẫn chiếu cố có thừa, còn phái người ở bảo vệ nàng lúc nàng ra ngoài, có lần nàng vụng trộm đi một am ni cô cầu bí phương sinh nhi tử, không ngờ đạo cô ở cái am ni cô kia là nam giả nữ trang, ở trong nước trà hạ dược, lúc nguy nan thì Tứ ca xuất hiện cứu nàng, bảo hộ nàng quay về, trên đường nàng bởi vì dược tính, thần trí mơ màng, Tứ ca không thể tự giữ...
Oản Oản nói, nàng muốn gặp hắn một lần cuối rồi tìm chết, không nghĩ châu thai ám kết, Tứ ca biết được lấy tính mạng mợ uy hiếp nàng, không cho phép phí hoài bản thân mình, còn tuyên bố tương lai nạp nàng làm phi, cho nàng và đứa nhỏ một danh phận. Vũ ca nhi không phải sinh non, là đủ tháng mà sinh, Tứ ca còn tính toán đêm nay giết hắn, cho nàng triệt để hết hy vọng.
Oản Oản nói, nàng không nỡ thấy hắn chết, trước khi lâm chung viết một lá thư giao cho thân tín vụng trộm đưa cho hắn. Oản Oản nói, nàng không có mặt mũi nào sống tạm, chỉ cầu hắn vì nàng chịu nhục báo thù. Báo được, nàng sẽ ở kinh thành chờ thấy hắn gặp mặt một lần cuối rồi chết, không báo được, ngày mai Tứ ca còn sống trở về, nàng lập tức tự vận...
Cả bức thư, tất cả đều là nàng tự tay viết từng chữ, trên tờ giấy dấu lệ loang lổ, cuối cùng là nàng dùng máu viết hai chữ Oản Oản.
Từ Hạo không tin.
Tứ ca sao có thể đối với hắn như vậy?
Đó là Oản Oản của bọn họ a, hắn làm sao có thể...
Trong đầu lại hiện lên bộ dáng hồi nhỏ Tứ ca nhìn Oản Oản cười, lại hiện lên cảnh hắn đại hôn đêm đó, Tứ ca mím môi gương mặt lạnh lùng...
Tứ ca quả nhiên vẫn luôn thích Oản Oản, giả trang hào phóng nhường Oản Oản cho hắn. Oản Oản thật muốn gả cho mình, hắn liền mất hứng, thế nhưng còn âm thầm theo dõi Oản Oản, nhân lúc hư mà vào! Trách không được hắn muốn tự mình đến Trác Châu nghênh đón, trách không được hắn muốn cùng ngủ chung, nguyên lai đều là vì giết đệ đoạt thê!
Tầm mắt lại rơi vào những lời trong thư thê tử bị người khi dễ kia, Từ Hạo mắt trợn đến mức muốn nứt, bỗng nhiên rút bội đao bên hông, đi vào gian trong thì trong mắt bởi cơn giận ngút trời phủ đầy tơ máu, hệt như hung thần ác bá.
Trên giường, Từ Tấn quay mặt vào trong nằm nghiêng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt ra.
Dưới ánh nến, bóng dáng rơi trên lều cũng lắc lư theo.
Từ Tấn nhìn không chớp mắt bóng hình kia, nhìn người nọ giơ lên bảo đao lúc trước đòi từ chỗ hắn, càng giơ càng cao.
Trác Châu cách kinh thành chỉ có hai canh giờ đi ngựa, bất quá vì kịp thời nghênh đón các tướng sĩ có công, Từ Tấn xuất phát sớm trước 1 ngày.
Nam nhân ở bên ngoài hai buổi tối là có thể trở về, Phó Dung không có gì thật lo lắng, lại phát hiện Từ Tấn biểu hiện có chút quái dị, một lát ôm Trăn ca nhi, một hồi hò hét hai nữ nhi, nhìn ánh mắt bọn nhỏ, dường như hắn phải rời đi rất lâu. Bất quá nhìn hắn ngồi giữa A Tuyền A Bội, một tay dùng khăn của nàng bịt mũi, một tay đùa nghịch hai nữ nhi, Phó Dung lại cười.
"Trác Châu có đặc sản sao? Vương gia nhớ mang về một chút." Giúp Từ Tấn thu thập xong mấy bộ quần áo để sáng mai xuất phát, Phó Dung trở lại trên giường, kề bên hắn nói.
A Tuyền nhìn mẫu thân, mắt to quay lại, đưa tay cho mẫu thân, A Bội nhìn ca ca lắc lư quả cầu nhỏ mầu hồng đâu, không để ý tới mẫu thân.
Nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện, hai nữ nhi xinh đẹp động lòng người, Từ Tấn một chút cũng không nỡ rời đi.
Hắn lần lượt ôm từng đứa một.
Ban đêm bọn nhỏ đều được nhũ mẫu ôm đi, Phó Dung cho rằng Từ Tấn sẽ ồn ào, không ngờ Từ Tấn chỉ là ôm nàng vào trong ngực, cằm chống hõm vai nàng cọ cọ. Phó Dung cảm thấy Từ Tấn dường như có tâm sự, liền hỏi: "Vương gia nhưng là có lo lắng gì?"
"Ta sợ Trăn ca nhi bọn chúng nhớ ta." Từ Tấn rầu rĩ nói.
Phó Dung cười, "Trăn ca nhi khẳng định sẽ nhớ phụ thân, A Tuyền A Bội còn nhỏ đâu, sẽ không tìm người, vương gia yên tâm đi thôi, dù sao chỉ có hai ngày, vương gia mau trở về là được."
Từ Tấn ôm chặt lấy nàng.
Hắn nhất định sẽ trở về, lần này, mặc kệ Lục đệ làm thế nào, hắn đều sẽ trở về.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tấn cáo biệt người nhà, dẫn mười mấy hộ vệ ra đi.
Cửa phủ Túc vương, Trăn ca nhi nhìn phụ thân rẽ ra đầu ngõ, quay người ôm lấy đùi mẫu thân: "Nương, phụ thân ngày kia thật trở về sao?"
Phó Dung bế nhi tử 4 tuổi lên, hôn nhẹ khuôn mặt hắn trắng non mềm nhỏ nhắn nói: "Khẳng định sẽ a, phụ thân đáp ứng Trăn ca nhi thì nhất định sẽ làm được, đi thôi, chúng ta trở về phòng dỗ các muội muội đi. Phụ thân không ở nhà, Trăn ca nhi chính là trụ cột nhà chúng ta, phải giúp nương chiếu cố các muội muội biết không?"
Trăn ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ lau nước mắt lên đầu vai mẫu thân.
Phó Dung cọ cọ đầu tiểu tử.
Vừa đi vào cổng, Trăn ca nhi dựa vào bả vai mẫu thân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nương thả ta xuống, ta tự mình đi, ta đã lớn, không cần mẫu thân ôm."
Nhi tử hiểu chuyện, Phó Dung liền buông tiểu tử xuống, dắt hắn đi.
Mấy mẹ con ở trong phòng ngồi một lát, Phượng Nghi cung phái người tới chuyển lời, Thôi hoàng hậu mời các nàng vào cung.
Mẹ chồng mời, Phó Dung cười giúp ba tiểu tử thay bộ quần áo, ngồi xe ngựa đi vào cung.
Thôi hoàng hậu cũng ngồi không yên. Từ Hạo rời khỏi kinh thành hơn nửa năm, mẫu tử lần đầu tiên tách ra lâu như vậy, Thôi hoàng hậu tâm cũng cùng bay theo một nửa, đặc biệt là Thôi Oản sinh non, Vũ ca nhi thân thể không thế nào rắn chắc, nàng càng bất an. Mắt thấy nhi tử sắp trở lại, nàng ngược lại càng thêm gian nan, Thôi Oản về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh đi, nàng chỉ có thể đem con dâu cả gọi đến, người nhiều náo nhiệt sẽ không quá vướng bận bên kia.
"Hoàng tổ mẫu." Trăn ca nhi có khuôn có dạng hành lễ với Thôi hoàng hậu.
Thôi hoàng hậu ôm lấy cháu trai hôn một cái, thấy Trăn ca nhi nhìn lên trên giường, nàng cười đặt hắn lên giường, giới thiệu với hắn: "Đây là đệ đệ nhà Lục thúc ngươi, Trăn ca nhi nhìn xem giống Lục thúc hay không a?"
Vũ ca nhi vừa vặn tỉnh, mở to một đôi mắt phượng tò mò nhìn tiểu ca ca đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trăn ca nhi đã nhanh quên bộ dáng Lục thúc, không biết giống hay không, nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Phó Dung đặt đôi nữ nhi tới bên người Vũ ca nhi, nàng cúi đầu nhìn, vừa thấy cặp mắt phượng kia của Vũ ca nhi, liền cười: "Ánh mắt giống, miệng mũi giống Lục thẩm hắn." Nhắc tới Thôi Oản, Phó Dung nghiêng đầu nhìn mẹ chồng, "Oản Oản lại bị bệnh?"
Thôi hoàng hậu than thở: "Đúng vậy, sợ lây hơi bệnh cho Vũ ca nhi, đem Vũ ca nhi đưa tới đây, nàng về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh rồi."
Phó Dung âm thầm thổn thức.
Thôi Oản Từ Hạo vợ chồng son thành thân rồi cũng coi như là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. tâm tình Thôi Oản một năm này, Phó Dung thực có thể lý giải, năm ngoái nàng có đứa nhỏ, cho rằng Từ Tấn muốn đi chiến trường, lo lắng bao lâu a, khóc đến Phó Dung chính mình kinh ngạc nữ nhân không nỡ để trượng phu ra ngoài kia thật sự là nàng sao? Sau đó nàng vận khí tốt, Từ Tấn cũng trùng sinh, sớm sắp xếp sẵn chiến sự biên quan, hắn không cần đi nữa, Thôi Oản vận khí chỉ kém một chút, chịu đựng chia lìa lâu như vậy...
Nắm nắm tay nhỏ Vũ ca nhi, Phó Dung ôn nhu dỗ nói: "Vũ ca nhi không vội, ngày kia có thể nhìn thấy phụ thân."
Thôi hoàng hậu cười nhìn nàng dỗ trẻ con, quay người ôm A Tuyền vào ngực.
Trác Châu.
Chưa đến buổi trưa Từ Tấn đã vào cổng thành Trác Châu, ở dịch quán ngủ lại, trở ra phân phó hai thị vệ đi mua mấy thứ đặc sản Trác Châu, hắn ở trong phòng sầu muộn, ai cũng không thấy, khiến những quan viên Trác Châu muốn hiển diện ở trước mặt Túc vương gia phải trắng mặt uổng công một trận.
"Người bên kia đã tới sao?" Màn đêm buông xuống, Hứa gia tới đưa cơm chiều, Từ Tấn mặt không chút thay đổi hỏi.
Hứa gia nói: "Tới rồi, là quản sự cửa hàng chuyên quản đồ cưới của nàng ta."
Bởi vì biết Thôi Oản nhất định phải chết, hắn cũng không xưng hô Hoài vương phi này đó, miễn cho đâm vào vết thương của vương gia.
"Nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn." Từ Tấn giọng lạnh lẽo nói.
Một đêm không ngủ, ngày kế buổi trưa, Từ Tấn dẫn người ra khỏi thành đón người.
Từ Hạo mặc ngân giáp đi đầu tiên, nhìn thấy Tứ ca xa cách đã lâu, vui vẻ thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ.
Từ Tấn vỗ mạnh bả vai hắn, thấy hắn mặt đen thân thể càng rắn chắc, cao giọng khen: "Tốt, nửa năm này Lục đệ cũng không tôi luyện uổng công, quay về phụ hoàng mẫu hậu thấy chắc chắn vui mừng."
Được huynh trưởng khen ngợi, Từ Hạo kìm lòng không đặng cười.
Đại quân đóng doanh ở ngoài thành, Từ Hạo kéo Từ Tấn vào chủ trướng, vội vàng hỏi thăm hắn: "Tứ ca, Oản Oản tốt không? Ngươi thấy Vũ ca nhi sao? Nói là sinh non, ta thật là vội muốn chết!"
Từ Tấn nụ cười không đổi: "Biểu muội đại khái là quá mức nhớ ngươi đi, sinh chút ít tật xấu, quay về ngươi bồi nàng nhiều chút, trong lòng nàng thoải mái cũng sẽ tốt lên. Vũ ca nhi không có việc gì, Lục đệ không cần coi chừng, ngày hôm trước ta còn gặp mặt, ánh mắt rất giống ngươi ."
Từ Hạo đau lòng thê tử lại bởi vì nghe nói nhi tử giống mình thì cao hứng, tới tới lui lui đi lại trong lều, có phần tự trách: "Đều là ta không tốt, không thể bồi Oản Oản, Tứ ca, sau khi trở về ngươi giúp ta xin phụ hoàng, để ta nghỉ nhiều một lần đi?"
Từ Tấn tự nhiên đáp ứng.
Buổi tối trong quân doanh, Từ Tấn đại biểu Gia Hòa đế bày một yến tiệc nhỏ mừng công trước, hai huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo bị các tướng sĩ rót không ít rượu, Từ Tấn trước tiên ứng phó sau đó kéo Từ Hạo tới bên cạnh, vỗ vỗ hắn bả vai nói: "Tứ ca không được, trở về trướng bồng ngủ trước, Lục đệ cũng về sớm một chút, hai huynh đệ chúng ta ngủ cùng lều. Tự mình ra phủ, hai ta chưa từng ngủ chung một chiếc giường, lần trước ngủ chung ta nhớ... vẫn là lúc ngươi 9 tuổi đi?"
Mười lăm vừa qua không lâu, trên trời mặt trăng còn sáng, nhìn huynh trưởng dưới ánh trăng say túy lúy, nhớ tới chuyện hồi nhỏ, Từ Hạo cũng cảm khái ngàn vạn, "Đúng vậy, năm ấy Tứ ca muốn theo di phụ xuất chinh, ta luyến tiếc Tứ ca, ban đêm nhất định muốn cùng ngươi ngủ, kết quả một giấc tỉnh lại, Tứ ca đã xuất phát, ta cũng không thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Khi đó Tứ ca đã trưởng thành, thiếu niên cao thẳng, một thân nhung trang anh khí bừng bừng, hắn chỉ là trẻ con, ngửa đầu nhìn huynh trưởng, hiện giờ hắn rốt cuộc có thể cùng sóng vai, tương lai huynh trưởng ngồi lên cái vị trí kia, hắn nguyện khoác áo choàng nắm giữ ấn soái, cùng nhau bảo vệ giang sơn Đại Ngụy.
Lồng ngực dâng lên vô hạn hào hùng, Từ Hạo tự mình dìu huynh trưởng vào lều bạt, lại quan tâm thoát giày cho Từ Tấn, giúp hắn đắp kín mền.
Vừa từ trong lều ra, liền thấy thân vệ dẫn một nam nhân áo bào tro đi tới, Từ Hạo liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra, cả kinh nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này? Vương phi phái ngươi tới?"
Lão quản sự cũng không biết trong thư có nội dung gì, hành lễ xong, từ trong lòng ngực lấy thư ra cười đưa tới: "Vương gia, vương phi biết vương gia hôm nay tới Trác Châu, đặc biệt chọn ta tới đưa tin."
Lại nhận được thư nhà, Từ Hạo vô cùng mừng rỡ, tỏ ý bảo thân vệ đưa quản sự đi uống rượu, hắn một lần nữa vào lều bạt.
Phía ngoài lều vốn dĩ có hai thân vệ gác đêm, trong đó thị vệ họ Thạch nhìn đống lửa lấp lánh xa xa, đi tới chỗ đồng bạn đối diện, cười nhẹ thì thầm: "Vương phi cùng vương gia cảm tình thật tốt, ngày mai có thể gặp mặt, ngày hôm nay còn đưa thư tới."
Đồng bạn hắc hắc cười: "Ngươi một kẻ cô độc thì hiểu gì a, cái này gọi là tình thú, phụ nữ có chồng nhà chúng ta kia..."
Nói còn chưa dứt lời, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một cỗ mùi thơm, đồng bạn ngơ ngác, ngay sau đó ngã ra đằng sau. Thạch thị vệ đương nhiên không thể để cho hắn ngã trên mặt đất, ngó nhìn chung quanh, thấy phụ cận không có người, lặng lẽ dời người ra phía sau lều bạt, lại một lần nữa trở ra cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn như đang cảnh vệ, lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh nam nhân bên trong chiếu lên trên lều, trong tay chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái cung nhỏ.
Trong trướng bồng, Từ Hạo nắm tờ thư, tay càng ngày càng chặt.
Oản Oản nói, Tứ ca từ nhỏ đã thích nàng, bởi vì hắn cũng thích nàng, Tứ ca cố kỵ tình cảm huynh đệ, xác định nàng sẽ không lựa chọn hắn, liền bắt đầu vắng vẻ nàng, còn cưới Phó Dung làm thê, triệt để chặt đứt ý niệm đối với nàng.
Oản Oản nói, sau khi hắn xuất chinh, Tứ ca đối với nàng vẫn chiếu cố có thừa, còn phái người ở bảo vệ nàng lúc nàng ra ngoài, có lần nàng vụng trộm đi một am ni cô cầu bí phương sinh nhi tử, không ngờ đạo cô ở cái am ni cô kia là nam giả nữ trang, ở trong nước trà hạ dược, lúc nguy nan thì Tứ ca xuất hiện cứu nàng, bảo hộ nàng quay về, trên đường nàng bởi vì dược tính, thần trí mơ màng, Tứ ca không thể tự giữ...
Oản Oản nói, nàng muốn gặp hắn một lần cuối rồi tìm chết, không nghĩ châu thai ám kết, Tứ ca biết được lấy tính mạng mợ uy hiếp nàng, không cho phép phí hoài bản thân mình, còn tuyên bố tương lai nạp nàng làm phi, cho nàng và đứa nhỏ một danh phận. Vũ ca nhi không phải sinh non, là đủ tháng mà sinh, Tứ ca còn tính toán đêm nay giết hắn, cho nàng triệt để hết hy vọng.
Oản Oản nói, nàng không nỡ thấy hắn chết, trước khi lâm chung viết một lá thư giao cho thân tín vụng trộm đưa cho hắn. Oản Oản nói, nàng không có mặt mũi nào sống tạm, chỉ cầu hắn vì nàng chịu nhục báo thù. Báo được, nàng sẽ ở kinh thành chờ thấy hắn gặp mặt một lần cuối rồi chết, không báo được, ngày mai Tứ ca còn sống trở về, nàng lập tức tự vận...
Cả bức thư, tất cả đều là nàng tự tay viết từng chữ, trên tờ giấy dấu lệ loang lổ, cuối cùng là nàng dùng máu viết hai chữ Oản Oản.
Từ Hạo không tin.
Tứ ca sao có thể đối với hắn như vậy?
Đó là Oản Oản của bọn họ a, hắn làm sao có thể...
Trong đầu lại hiện lên bộ dáng hồi nhỏ Tứ ca nhìn Oản Oản cười, lại hiện lên cảnh hắn đại hôn đêm đó, Tứ ca mím môi gương mặt lạnh lùng...
Tứ ca quả nhiên vẫn luôn thích Oản Oản, giả trang hào phóng nhường Oản Oản cho hắn. Oản Oản thật muốn gả cho mình, hắn liền mất hứng, thế nhưng còn âm thầm theo dõi Oản Oản, nhân lúc hư mà vào! Trách không được hắn muốn tự mình đến Trác Châu nghênh đón, trách không được hắn muốn cùng ngủ chung, nguyên lai đều là vì giết đệ đoạt thê!
Tầm mắt lại rơi vào những lời trong thư thê tử bị người khi dễ kia, Từ Hạo mắt trợn đến mức muốn nứt, bỗng nhiên rút bội đao bên hông, đi vào gian trong thì trong mắt bởi cơn giận ngút trời phủ đầy tơ máu, hệt như hung thần ác bá.
Trên giường, Từ Tấn quay mặt vào trong nằm nghiêng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt ra.
Dưới ánh nến, bóng dáng rơi trên lều cũng lắc lư theo.
Từ Tấn nhìn không chớp mắt bóng hình kia, nhìn người nọ giơ lên bảo đao lúc trước đòi từ chỗ hắn, càng giơ càng cao.
/300
|