Phó Dung tỉnh lại đã là giữa trưa.
Loáng thoáng dường như nghe được âm thanh người nhà nói đùa, còn có giọng trẻ con của Trăn ca nhi kêu muội muội, một lát đại muội muội, một hồi Nhị muội muội, nghĩ tới chính mình sinh song thai nữ nhi, Phó Dung triệt để thanh tỉnh, mở mắt ra.
"Nùng Nùng." Từ Tấn ở ngay bên cạnh trông giữ, thấy nàng tỉnh, lập tức tiến đến, đầu sắp muốn áp vào mặt nàng, một đôi mắt phượng ôn nhu áy náy: "Khổ cho nàng."
Là nàng mạng lớn, mới không xảy ra chuyện, bằng không thiếu chút nữa, nàng và nhị nữ nhi nguy hiểm đến tính mạng. Từ Tấn càng nghĩ càng sợ, nâng tay Phó Dung lên đặt ở bên môi, dính sát.
"Nữ nhi đâu, ôm tới cho ta nhìn xem." Phó Dung suy yếu nói.
Từ Tấn gật gật đầu, cười nói: "Nhạc mẫu và các nàng ở sát vách đang ngắm nghía đâu, ta đây liền đi gọi các nàng."
Phó Dung lòng đầy chờ mong, nhìn Từ Tấn đi ra ngoài, rất nhanh mẫu thân tỷ tỷ mỗi người ôm một cái tã lót đỏ thẫm đi vào trong. Quan ca nhi, Trăn ca nhi, Viện Viện theo thứ tự lớn nhỏ ở sau lưng, đều đang vui sướng dào dạt.
Kiều thị thật cẩn thận đỡ lấy nữ nhi ngồi dựa lên, lại hỗ trợ đặt hai cháu ngoại nữ đang ngủ say vào trong ngực nàng.
Mới sinh ra nữ oa đều nho nhỏ, so với Trăn ca nhi lúc ấy còn nhỏ hơn, Phó Dung nhìn không chớp mắt, thấy bé bên trái lớn hơn một chút, tò mò hỏi: "Đây là tỷ tỷ?"
Kiều thị cười: "Đúng vậy, tỷ tỷ năm cân hai lượng, muội muội bốn cân bảy lượng, sau này cho đứa nhỏ ăn nhiều, sẽ dễ dàng đuổi kịp đứa lớn."
Song thai bình thường đều nhỏ hơn đơn thai, Phó Dung cẩn thận hỏi thăm tình huống hai nữ nhi với mẫu thân, biết được Cát Xuyên nói hai tỷ muội đều khỏe khỏe mạnh mạnh, trái tim chạm đất, sau khi ăn xong liền một lòng ngắm nghía các nữ nhi.
Kiều thị thức thời dẫn người thân lui ra ngoài, chỉ lưu Trăn ca nhi ở bên trong, không bao lâu Từ Tấn trở lại.
Giường đủ lớn, Trăn ca nhi ở ngoài xuôi theo giường nằm nhìn các muội muội, tuy rằng cảm thấy hai muội muội đều không dễ coi, nhưng hắn cũng thích, thỉnh thoảng sờ sờ khuôn mặt nhỏ, bàn tay nhỏ của các muội muội, dường như được đồ chơi mới lạ. Từ Tấn ngại hắn vướng bận, ngồi xuống ghế thêu, đưa tay ôm nhi tử lên trên đùi, hắn tay trái nắm lấy tay Phó Dung đặt ở miệng, như là muốn hôn tay nàng lại phảng phất chỉ là thích thân mật như vậy, tay phải vòng qua Trăn ca nhi chạm vào hai nữ nhi, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, "Trăn ca nhi có hai muội muội, cao hứng không?"
Trăn ca nhi liên tục gật đầu.
Từ Tấn nhìn về phía Phó Dung: "Ta cũng cao hứng, chúng ta Từ gia còn chưa sinh song thai bao giờ, phụ hoàng mẫu hậu biết được lập tức ban thưởng tên gọi, lớn gọi là A Tuyền, nhỏ gọi là A Bội, Nùng Nùng cảm thấy thế nào?"
Từ Tuyền, Từ Bội...
Phó Dung mừng rỡ cười: "Phụ hoàng mẫu hậu hóa ra nghĩ giống chúng ta."
Trăn ca nhi trong tên gọi đều có ngọc (chữ Trăn 瑧 có bộ Ngọc 玉, chữ Tuyền 璇 và Bội 珮 cũng có), sau khi Phó Dung mang thai chọn rất nhiều chữ, nam nữ đều chuẩn bị mấy tên, tổng cộng nhiều chữ như vậy, trùng với cha chồng mẹ chồng chọn là rất bình thường. Phó Dung nhưng là khá bất ngờ một đại gia đình đều thích hai tỷ muội này, nàng còn cho rằng một đứa con trai cũng không có, Từ Tấn ít nhiều sẽ thất vọng đâu.
Nhìn Từ Tấn ánh mắt nhu hòa đánh giá hai tiểu tử, Phó Dung chợt cảm thấy thỏa mãn.
Giống lúc sinh Trăn ca khi bé, trước khi sinh Phó Dung nguyện ý để Từ Tấn ở bên cạnh, trong lúc ở cữ liền không cho phép hắn buổi tối lưu lại ở Phù Cừ viện. Từ Tấn cũng không kiên trì, tựa vào hõm vai Phó Dung nhìn nàng cho con bú sữa xong, hôn nhẹ Phó Dung, lại trước sau hôn nhẹ hai nữ nhi, cuối cùng lại hôn Phó Dung một ngụm, lúc này mới rời đi.
Ngày kế Từ Tấn từ sớm lên triều, trước khi hoàng hôn hồi phủ.
Cát Xuyên mời hắn đi qua bàn chuyện.
"Hôm qua vương phi có phát giác không?" Cát Xuyên tò mò hỏi.
Từ Tấn lắc đầu.
Hắn đối với mùi thơm cơ thể nữ tử quá mức mẫn cảm, bởi vậy không thể tới gần, nhưng trước mắt ứng phó còn coi như đơn giản, chỉ cần Phó Dung ở bên cạnh hắn, hắn có thể mượn mùi thơm trên người Phó Dung che dấu đi, hoặc là dán vào Phó Dung cùng nàng dỗ nữ nhi, hoặc là ngừng hô hấp dỗ một lúc lại đi theo Phó Dung thân mật một lát đổi khí. Dù sao hai vợ chồng nguyên bản rất khăng khít, chỉ cần hắn đừng lộ ra sơ hở quá lớn, Phó Dung trong thời gian ngắn sẽ không hoài nghi.
Cát Xuyên thở dài: "Vương gia sao không nói ra tình hình thực tế với vương phi? Lấy dụng tâm của vương gia đối với vương phi, vương phi thông hiểu như vậy, sẽ không hoài nghi tâm ý vương gia lúc trước. Đến lúc đó, có vương phi chủ động giúp đỡ, một năm nửa năm này vương gia có thể an tâm thương yêu hai vị tiểu chủ tử."
Từ Tấn không tiếp lời.
Người khác sao có thể hiểu được kiếp trước kiếp này của hắn và Phó Dung?
Hắn sợ Phó Dung thương tâm, bởi vì ngay từ đầu hắn đi tìm nàng quả thật là có 8 thành nguyên nhân là chỉ có thể chạm vào nàng. Có đời trước đối chiếu, nói dối tìm nàng là bởi vì đời trước si tình với nàng, chính hắn cũng không tin được, sao có thể mong đợi Phó Dung tin tưởng?
Không muốn tiếp tục đề tài này, Từ Tấn níu kéo Cát Xuyên nói: "Tiên sinh qua lại bôn ba vất vả, ở kinh thành hết năm hẵng đi tiếp?"
Cát Xuyên vuốt râu cười: "Vương gia thịnh tình, chỉ là lão phu không dám, lúc này bị vương phi phát hiện lão phu và vương gia hợp mưu lừa nàng, vương gia không sợ vương phi tức giận, lão phu chịu không nổi, sáng mai sẽ khởi hành, năm sau phối được giải dược, lão phu để người giao cho vương gia, ta cũng không trở lại nữa."
Kinh thành phồn hoa, ở chỗ này mệt nhọc 7-8 năm, Cát Xuyên cũng phiền chán.
Hiền sĩ có chí cao, Từ Tấn thấy hắn đã quyết định đi, cũng không cố giữ lại.
Hai người hạ một bàn cờ, Từ Tấn ở tiền viện đổi xiêm y, đi Phù Cừ viện.
Hai tỷ muội ngủ rất ngon, sẽ không chủ động quấn phụ thân ôm, bởi vậy Từ Tấn dùng biện pháp của mình thuận lợi lừa dối qua ngày.
Nháy mắt đã tới tổng kết cuối năm.
hai tiểu thư A Tuyền A Bội chọn thời điểm, đúng lúc kịp 30 cuối năm tròn tháng.
Cơm tất niên ba mẹ con Phó Dung nhất định là không thể tiến cung, bất quá buổi trưa bữa tiệc đầy tháng mới tàn không lâu, Phó Dung Từ Tấn Trăn ca nhi đang cùng nhau đùa A Tuyền A Bội chơi, Gia Hòa đế và Thôi hoàng hậu đột nhiên tới.
Làm Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, mới phát hiện đôi vợ chồng tôn quý nhất này mặc thường phục tới. Gia Hòa đế tóc hoa râm, nhìn quả thật giống lão nhân 50 tuổi, không giống hai năm trước bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ hơn bốn mươi. Ngược lại Thôi hoàng hậu bên cạnh hắn, chỉ có khóe mắt thêm nếp nhăn tinh tế, nhìn từ xa cũng chỉ hơn 30 tuổi, ung dung mĩ lệ.
"Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu!" Trăn ca nhi bỏ phụ thân mẫu thân qua một bên chạy tới trước.
Gia Hòa đế khom lưng bế hoàng tôn lên, khoát khoát tay tỏ ý bảo hai vợ chồng Từ Tấn đừng đa lễ, hắn vừa đi vào trong vừa cười hỏi Trăn ca nhi: "Các muội muội đâu? Trăn ca nhi giấu chỗ nào, mang Hoàng tổ phụ đi xem." Song sinh nữ đầu tiên của Hoàng gia, hắn đã sớm muốn gặp.
Trăn ca nhi vui vẻ chỉ đường cho Hoàng tổ phụ.
Từ Tấn theo bên cạnh, Phó Dung lui ra đằng sau, bồi mẹ chồng cùng đi.
Nhũ mẫu đem hai tiểu thư ôm vào trong buồng sưởi, hai tỷ muội vừa ngủ no một giấc, hiện tại đang có tinh thần, đôi mắt đen lay láy ươn ướt nước, giống Phó Dung như đúc, gương mặt cũng nẩy nở, song song đặt chung chỗ đẹp như tiểu tiên đồng.
Các muội muội càng ngày càng đẹp, Trăn ca nhi rất ưa thích, mỗi ngày đều muốn ghé vào bên cạnh nhìn, hiện tại hắn leo vào trong giường trước, chỉ vào tã lót đỏ thẫm thêu Hỏa Phượng nói cho Hoàng tổ phụ: "Đây là Tuyền muội muội", lại chỉ vào tã lót đỏ thẫm thêu Thanh Loan nói: "Đây là Bội muội muội, Tuyền muội muội lớn, Bội muội muội nhỏ, Bội muội muội không thích cho người ta chạm vào."
Gia Hòa đế đã nghe nói, A Bội và Trăn ca nhi mới sinh lúc ấy giống nhau, chỉ cho phép phụ thân mẫu thân ôm, người khác ôm nàng liền khóc.
Nhìn hai hoàng tôn nữ như ngọc, lại nhìn nhi tử vẻ mặt tự hào bên cạnh, Gia Hòa đế trong lòng động ý niệm sau khi chiến sự với người Hồ kết thúc, cũng nên định ra trữ quân.
Đế - Hậu ngồi gần nửa canh giờ thì đi.
Tiễn người xong, Phó Dung mừng thầm nói với Từ Tấn: "Phụ hoàng thật sự rất thích hai bọn họ a, hoàng tôn, hoàng tôn nữ khác cũng không có loại đãi ngộ này."
Từ Tấn từ phía sau ôm lấy nàng hôn: "Nùng Nùng có bản lĩnh, sinh một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp, ai có thể không thích?"
Phó Dung kiêu ngạo cực kỳ, nhìn hai nữ nhi trên giường, trong đầu đã là bộ dáng các nàng mười bốn, mười lăm tuổi diễm quan kinh thành.
Suy nghĩ lại bị tay dò vào xiêm y kéo về.
Phó Dung thở hồng hộc chạm vào lồng ngực Từ Tấn: "Vương gia nên tiến cung." Cơm tất niên trong cung, nàng không có cách nào đi, Từ Tấn nhưng lại phải đi.
"Buổi tối chờ ta." Từ Tấn cắn cắn lỗ tai nàng, mới lưu luyến buông nàng ra.
Phó Dung giả trang không hiểu hắn ám chỉ, đi lên giường dỗ nữ nhi.
Từ Tấn tới hôn nhẹ hai nữ nhi bảo bối rồi mới đi tiền viện.
Hắn cũng ôm Trăn ca nhi đi, Phó Dung trông giữ các nữ nhi ăn cơm tất niên, trong lòng cao hứng, cũng không cảm thấy đêm trừ tịch trượng phu, nhi tử không ở bên người có gì đáng thương. Dùng xong cơm, hai nhũ mẫu ôm đôi song sinh ngủ say đi khóa viện, Phó Dung thì đi sương phòng thống thống khoái khoái tắm nước nóng.
Canh một qua không lâu, Từ Tấn đã trở lại, vào nhà liền giống như sói, chuyện gì cũng không nói, nhào lên trên giường làm xằng bậy.
Ngày kế chính là mùng một năm mới.
Bọn nhỏ qua đầy tháng, Phó Dung ra kỳ ở cữ, dậy sớm thu thập thỏa đáng, hai vợ chồng muốn ôm bọn nhỏ tiến cung chúc tết.
Từ Tấn giành trước bế Trăn ca nhi lên, nói với Phó Dung: "Để nhũ mẫu ôm A Tuyền, A Bội đi thôi."
Phó Dung còn chưa nói, Trăn ca nhi không muốn, vặn vẹo thân thể muốn tự mình đi: "Phụ thân với nương ôm muội muội, ta tự mình đi!"
Từ Tấn nhíu mày.
Phó Dung kỳ quái nhìn hắn, nữ nhi nhẹ bẫng, hắn có gì mất hứng?
Từ Tấn thấy nàng chăm chăm nhìn mình, cười cười, sờ sờ đầu nhi tử khen: "Trăn ca nhi hiểu chuyện, vậy ngươi bồi mẫu thân đi thong thả, phụ thân ôm muội muội đi nhìn xe ngựa trước." Nói xong bế A Tuyền nặng hơn lên, không chờ Phó Dung đuổi kịp liền sải bước đi ra bên ngoài, ra ngoài rồi, mau chóng từ trong lòng ngực lấy khăn của Phó Dung ra, che miệng mũi lại, gặp phải hạ nhân lại mau chóng bỏ xuống.
Nhưng tới cửa, nhìn xe ngựa vương phủ to rộng, Từ Tấn lại phát sầu, một đường này muốn che giấu như thế nào?
Còn không nghĩ được biện pháp, đằng sau Phó Dung ôm A Bội đuổi kịp tới.
Từ Tấn cất kỹ khăn, cố ý đứng kề bên Phó Dung, dùng hương trên người nàng giảm bớt mùi trên người nữ nhi, tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn có thể ngửi thấy nhàn nhạt. Tới trên xe, Từ Tấn càng ngồi sóng vai cùng Phó Dung, nhưng hắn đã quên trong xe ngựa không phải chỉ có vợ chồng hai bọn họ...
"Ta ngồi giữa!" Trăn ca nhi ủy khuất nói, mỗi phụ thân mẫu thân ôm một muội muội, hắn ngồi giữa là có thể.
Phó Dung không coi là chuyện to tát, trêu ghẹo nhìn về phía Từ Tấn.
Từ Tấn nào có mặt mũi cùng nhi tử cướp chỗ, liền dịch sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống nhỏ.
Trăn ca nhi vóc dáng nhỏ, vui vẻ chen vào.
Từ Tấn thử ngửi ngửi, phát hiện chỉ ngửi thấy mùi trên người Phó Dung, thở nhẹ một hơn.
Loáng thoáng dường như nghe được âm thanh người nhà nói đùa, còn có giọng trẻ con của Trăn ca nhi kêu muội muội, một lát đại muội muội, một hồi Nhị muội muội, nghĩ tới chính mình sinh song thai nữ nhi, Phó Dung triệt để thanh tỉnh, mở mắt ra.
"Nùng Nùng." Từ Tấn ở ngay bên cạnh trông giữ, thấy nàng tỉnh, lập tức tiến đến, đầu sắp muốn áp vào mặt nàng, một đôi mắt phượng ôn nhu áy náy: "Khổ cho nàng."
Là nàng mạng lớn, mới không xảy ra chuyện, bằng không thiếu chút nữa, nàng và nhị nữ nhi nguy hiểm đến tính mạng. Từ Tấn càng nghĩ càng sợ, nâng tay Phó Dung lên đặt ở bên môi, dính sát.
"Nữ nhi đâu, ôm tới cho ta nhìn xem." Phó Dung suy yếu nói.
Từ Tấn gật gật đầu, cười nói: "Nhạc mẫu và các nàng ở sát vách đang ngắm nghía đâu, ta đây liền đi gọi các nàng."
Phó Dung lòng đầy chờ mong, nhìn Từ Tấn đi ra ngoài, rất nhanh mẫu thân tỷ tỷ mỗi người ôm một cái tã lót đỏ thẫm đi vào trong. Quan ca nhi, Trăn ca nhi, Viện Viện theo thứ tự lớn nhỏ ở sau lưng, đều đang vui sướng dào dạt.
Kiều thị thật cẩn thận đỡ lấy nữ nhi ngồi dựa lên, lại hỗ trợ đặt hai cháu ngoại nữ đang ngủ say vào trong ngực nàng.
Mới sinh ra nữ oa đều nho nhỏ, so với Trăn ca nhi lúc ấy còn nhỏ hơn, Phó Dung nhìn không chớp mắt, thấy bé bên trái lớn hơn một chút, tò mò hỏi: "Đây là tỷ tỷ?"
Kiều thị cười: "Đúng vậy, tỷ tỷ năm cân hai lượng, muội muội bốn cân bảy lượng, sau này cho đứa nhỏ ăn nhiều, sẽ dễ dàng đuổi kịp đứa lớn."
Song thai bình thường đều nhỏ hơn đơn thai, Phó Dung cẩn thận hỏi thăm tình huống hai nữ nhi với mẫu thân, biết được Cát Xuyên nói hai tỷ muội đều khỏe khỏe mạnh mạnh, trái tim chạm đất, sau khi ăn xong liền một lòng ngắm nghía các nữ nhi.
Kiều thị thức thời dẫn người thân lui ra ngoài, chỉ lưu Trăn ca nhi ở bên trong, không bao lâu Từ Tấn trở lại.
Giường đủ lớn, Trăn ca nhi ở ngoài xuôi theo giường nằm nhìn các muội muội, tuy rằng cảm thấy hai muội muội đều không dễ coi, nhưng hắn cũng thích, thỉnh thoảng sờ sờ khuôn mặt nhỏ, bàn tay nhỏ của các muội muội, dường như được đồ chơi mới lạ. Từ Tấn ngại hắn vướng bận, ngồi xuống ghế thêu, đưa tay ôm nhi tử lên trên đùi, hắn tay trái nắm lấy tay Phó Dung đặt ở miệng, như là muốn hôn tay nàng lại phảng phất chỉ là thích thân mật như vậy, tay phải vòng qua Trăn ca nhi chạm vào hai nữ nhi, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, "Trăn ca nhi có hai muội muội, cao hứng không?"
Trăn ca nhi liên tục gật đầu.
Từ Tấn nhìn về phía Phó Dung: "Ta cũng cao hứng, chúng ta Từ gia còn chưa sinh song thai bao giờ, phụ hoàng mẫu hậu biết được lập tức ban thưởng tên gọi, lớn gọi là A Tuyền, nhỏ gọi là A Bội, Nùng Nùng cảm thấy thế nào?"
Từ Tuyền, Từ Bội...
Phó Dung mừng rỡ cười: "Phụ hoàng mẫu hậu hóa ra nghĩ giống chúng ta."
Trăn ca nhi trong tên gọi đều có ngọc (chữ Trăn 瑧 có bộ Ngọc 玉, chữ Tuyền 璇 và Bội 珮 cũng có), sau khi Phó Dung mang thai chọn rất nhiều chữ, nam nữ đều chuẩn bị mấy tên, tổng cộng nhiều chữ như vậy, trùng với cha chồng mẹ chồng chọn là rất bình thường. Phó Dung nhưng là khá bất ngờ một đại gia đình đều thích hai tỷ muội này, nàng còn cho rằng một đứa con trai cũng không có, Từ Tấn ít nhiều sẽ thất vọng đâu.
Nhìn Từ Tấn ánh mắt nhu hòa đánh giá hai tiểu tử, Phó Dung chợt cảm thấy thỏa mãn.
Giống lúc sinh Trăn ca khi bé, trước khi sinh Phó Dung nguyện ý để Từ Tấn ở bên cạnh, trong lúc ở cữ liền không cho phép hắn buổi tối lưu lại ở Phù Cừ viện. Từ Tấn cũng không kiên trì, tựa vào hõm vai Phó Dung nhìn nàng cho con bú sữa xong, hôn nhẹ Phó Dung, lại trước sau hôn nhẹ hai nữ nhi, cuối cùng lại hôn Phó Dung một ngụm, lúc này mới rời đi.
Ngày kế Từ Tấn từ sớm lên triều, trước khi hoàng hôn hồi phủ.
Cát Xuyên mời hắn đi qua bàn chuyện.
"Hôm qua vương phi có phát giác không?" Cát Xuyên tò mò hỏi.
Từ Tấn lắc đầu.
Hắn đối với mùi thơm cơ thể nữ tử quá mức mẫn cảm, bởi vậy không thể tới gần, nhưng trước mắt ứng phó còn coi như đơn giản, chỉ cần Phó Dung ở bên cạnh hắn, hắn có thể mượn mùi thơm trên người Phó Dung che dấu đi, hoặc là dán vào Phó Dung cùng nàng dỗ nữ nhi, hoặc là ngừng hô hấp dỗ một lúc lại đi theo Phó Dung thân mật một lát đổi khí. Dù sao hai vợ chồng nguyên bản rất khăng khít, chỉ cần hắn đừng lộ ra sơ hở quá lớn, Phó Dung trong thời gian ngắn sẽ không hoài nghi.
Cát Xuyên thở dài: "Vương gia sao không nói ra tình hình thực tế với vương phi? Lấy dụng tâm của vương gia đối với vương phi, vương phi thông hiểu như vậy, sẽ không hoài nghi tâm ý vương gia lúc trước. Đến lúc đó, có vương phi chủ động giúp đỡ, một năm nửa năm này vương gia có thể an tâm thương yêu hai vị tiểu chủ tử."
Từ Tấn không tiếp lời.
Người khác sao có thể hiểu được kiếp trước kiếp này của hắn và Phó Dung?
Hắn sợ Phó Dung thương tâm, bởi vì ngay từ đầu hắn đi tìm nàng quả thật là có 8 thành nguyên nhân là chỉ có thể chạm vào nàng. Có đời trước đối chiếu, nói dối tìm nàng là bởi vì đời trước si tình với nàng, chính hắn cũng không tin được, sao có thể mong đợi Phó Dung tin tưởng?
Không muốn tiếp tục đề tài này, Từ Tấn níu kéo Cát Xuyên nói: "Tiên sinh qua lại bôn ba vất vả, ở kinh thành hết năm hẵng đi tiếp?"
Cát Xuyên vuốt râu cười: "Vương gia thịnh tình, chỉ là lão phu không dám, lúc này bị vương phi phát hiện lão phu và vương gia hợp mưu lừa nàng, vương gia không sợ vương phi tức giận, lão phu chịu không nổi, sáng mai sẽ khởi hành, năm sau phối được giải dược, lão phu để người giao cho vương gia, ta cũng không trở lại nữa."
Kinh thành phồn hoa, ở chỗ này mệt nhọc 7-8 năm, Cát Xuyên cũng phiền chán.
Hiền sĩ có chí cao, Từ Tấn thấy hắn đã quyết định đi, cũng không cố giữ lại.
Hai người hạ một bàn cờ, Từ Tấn ở tiền viện đổi xiêm y, đi Phù Cừ viện.
Hai tỷ muội ngủ rất ngon, sẽ không chủ động quấn phụ thân ôm, bởi vậy Từ Tấn dùng biện pháp của mình thuận lợi lừa dối qua ngày.
Nháy mắt đã tới tổng kết cuối năm.
hai tiểu thư A Tuyền A Bội chọn thời điểm, đúng lúc kịp 30 cuối năm tròn tháng.
Cơm tất niên ba mẹ con Phó Dung nhất định là không thể tiến cung, bất quá buổi trưa bữa tiệc đầy tháng mới tàn không lâu, Phó Dung Từ Tấn Trăn ca nhi đang cùng nhau đùa A Tuyền A Bội chơi, Gia Hòa đế và Thôi hoàng hậu đột nhiên tới.
Làm Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, mới phát hiện đôi vợ chồng tôn quý nhất này mặc thường phục tới. Gia Hòa đế tóc hoa râm, nhìn quả thật giống lão nhân 50 tuổi, không giống hai năm trước bảo dưỡng tốt, nhìn chỉ hơn bốn mươi. Ngược lại Thôi hoàng hậu bên cạnh hắn, chỉ có khóe mắt thêm nếp nhăn tinh tế, nhìn từ xa cũng chỉ hơn 30 tuổi, ung dung mĩ lệ.
"Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu!" Trăn ca nhi bỏ phụ thân mẫu thân qua một bên chạy tới trước.
Gia Hòa đế khom lưng bế hoàng tôn lên, khoát khoát tay tỏ ý bảo hai vợ chồng Từ Tấn đừng đa lễ, hắn vừa đi vào trong vừa cười hỏi Trăn ca nhi: "Các muội muội đâu? Trăn ca nhi giấu chỗ nào, mang Hoàng tổ phụ đi xem." Song sinh nữ đầu tiên của Hoàng gia, hắn đã sớm muốn gặp.
Trăn ca nhi vui vẻ chỉ đường cho Hoàng tổ phụ.
Từ Tấn theo bên cạnh, Phó Dung lui ra đằng sau, bồi mẹ chồng cùng đi.
Nhũ mẫu đem hai tiểu thư ôm vào trong buồng sưởi, hai tỷ muội vừa ngủ no một giấc, hiện tại đang có tinh thần, đôi mắt đen lay láy ươn ướt nước, giống Phó Dung như đúc, gương mặt cũng nẩy nở, song song đặt chung chỗ đẹp như tiểu tiên đồng.
Các muội muội càng ngày càng đẹp, Trăn ca nhi rất ưa thích, mỗi ngày đều muốn ghé vào bên cạnh nhìn, hiện tại hắn leo vào trong giường trước, chỉ vào tã lót đỏ thẫm thêu Hỏa Phượng nói cho Hoàng tổ phụ: "Đây là Tuyền muội muội", lại chỉ vào tã lót đỏ thẫm thêu Thanh Loan nói: "Đây là Bội muội muội, Tuyền muội muội lớn, Bội muội muội nhỏ, Bội muội muội không thích cho người ta chạm vào."
Gia Hòa đế đã nghe nói, A Bội và Trăn ca nhi mới sinh lúc ấy giống nhau, chỉ cho phép phụ thân mẫu thân ôm, người khác ôm nàng liền khóc.
Nhìn hai hoàng tôn nữ như ngọc, lại nhìn nhi tử vẻ mặt tự hào bên cạnh, Gia Hòa đế trong lòng động ý niệm sau khi chiến sự với người Hồ kết thúc, cũng nên định ra trữ quân.
Đế - Hậu ngồi gần nửa canh giờ thì đi.
Tiễn người xong, Phó Dung mừng thầm nói với Từ Tấn: "Phụ hoàng thật sự rất thích hai bọn họ a, hoàng tôn, hoàng tôn nữ khác cũng không có loại đãi ngộ này."
Từ Tấn từ phía sau ôm lấy nàng hôn: "Nùng Nùng có bản lĩnh, sinh một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp, ai có thể không thích?"
Phó Dung kiêu ngạo cực kỳ, nhìn hai nữ nhi trên giường, trong đầu đã là bộ dáng các nàng mười bốn, mười lăm tuổi diễm quan kinh thành.
Suy nghĩ lại bị tay dò vào xiêm y kéo về.
Phó Dung thở hồng hộc chạm vào lồng ngực Từ Tấn: "Vương gia nên tiến cung." Cơm tất niên trong cung, nàng không có cách nào đi, Từ Tấn nhưng lại phải đi.
"Buổi tối chờ ta." Từ Tấn cắn cắn lỗ tai nàng, mới lưu luyến buông nàng ra.
Phó Dung giả trang không hiểu hắn ám chỉ, đi lên giường dỗ nữ nhi.
Từ Tấn tới hôn nhẹ hai nữ nhi bảo bối rồi mới đi tiền viện.
Hắn cũng ôm Trăn ca nhi đi, Phó Dung trông giữ các nữ nhi ăn cơm tất niên, trong lòng cao hứng, cũng không cảm thấy đêm trừ tịch trượng phu, nhi tử không ở bên người có gì đáng thương. Dùng xong cơm, hai nhũ mẫu ôm đôi song sinh ngủ say đi khóa viện, Phó Dung thì đi sương phòng thống thống khoái khoái tắm nước nóng.
Canh một qua không lâu, Từ Tấn đã trở lại, vào nhà liền giống như sói, chuyện gì cũng không nói, nhào lên trên giường làm xằng bậy.
Ngày kế chính là mùng một năm mới.
Bọn nhỏ qua đầy tháng, Phó Dung ra kỳ ở cữ, dậy sớm thu thập thỏa đáng, hai vợ chồng muốn ôm bọn nhỏ tiến cung chúc tết.
Từ Tấn giành trước bế Trăn ca nhi lên, nói với Phó Dung: "Để nhũ mẫu ôm A Tuyền, A Bội đi thôi."
Phó Dung còn chưa nói, Trăn ca nhi không muốn, vặn vẹo thân thể muốn tự mình đi: "Phụ thân với nương ôm muội muội, ta tự mình đi!"
Từ Tấn nhíu mày.
Phó Dung kỳ quái nhìn hắn, nữ nhi nhẹ bẫng, hắn có gì mất hứng?
Từ Tấn thấy nàng chăm chăm nhìn mình, cười cười, sờ sờ đầu nhi tử khen: "Trăn ca nhi hiểu chuyện, vậy ngươi bồi mẫu thân đi thong thả, phụ thân ôm muội muội đi nhìn xe ngựa trước." Nói xong bế A Tuyền nặng hơn lên, không chờ Phó Dung đuổi kịp liền sải bước đi ra bên ngoài, ra ngoài rồi, mau chóng từ trong lòng ngực lấy khăn của Phó Dung ra, che miệng mũi lại, gặp phải hạ nhân lại mau chóng bỏ xuống.
Nhưng tới cửa, nhìn xe ngựa vương phủ to rộng, Từ Tấn lại phát sầu, một đường này muốn che giấu như thế nào?
Còn không nghĩ được biện pháp, đằng sau Phó Dung ôm A Bội đuổi kịp tới.
Từ Tấn cất kỹ khăn, cố ý đứng kề bên Phó Dung, dùng hương trên người nàng giảm bớt mùi trên người nữ nhi, tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn có thể ngửi thấy nhàn nhạt. Tới trên xe, Từ Tấn càng ngồi sóng vai cùng Phó Dung, nhưng hắn đã quên trong xe ngựa không phải chỉ có vợ chồng hai bọn họ...
"Ta ngồi giữa!" Trăn ca nhi ủy khuất nói, mỗi phụ thân mẫu thân ôm một muội muội, hắn ngồi giữa là có thể.
Phó Dung không coi là chuyện to tát, trêu ghẹo nhìn về phía Từ Tấn.
Từ Tấn nào có mặt mũi cùng nhi tử cướp chỗ, liền dịch sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống nhỏ.
Trăn ca nhi vóc dáng nhỏ, vui vẻ chen vào.
Từ Tấn thử ngửi ngửi, phát hiện chỉ ngửi thấy mùi trên người Phó Dung, thở nhẹ một hơn.
/300
|