Chuyện trên núi, Phó Thần không nhắc tới Ngô Bạch Khởi, giải thích với người nhà chỉ nói Tiết Vinh vô tình tổn thương hắn lại vu oan cho một đồng liêu khác.
Kiều thị hồi tưởng Tiết Vinh tướng mạo tốt, có chút không tin hoặc là không muốn tin tưởng, sợ nữ nhi bỏ lỡ một lựa chọn tốt, hỏi nhi tử nhiều lần, ngộ nhỡ thật sự không phải là Tiết Vinh làm bị thương thì sao?
Phó Thần lý giải tâm tư mẫu thân, còn thề thốt mãi nói: "Nương, ta ở trong bụi cỏ nhìn thấy bọn họ ra tay, cho nên mới có thể tránh khỏi chỗ hiểm, ngươi đừng nhớ thương hắn, chỉ có bề ngoài giả dối mà thôi."
Hắn khẳng định như thế, Kiều thị triệt để hết hy vọng, suy sụp hạ bả vai nói: "Thật là..."
Lúc trước Tề Sách nhìn cũng là quân tử khiêm tốn, không nghĩ tới bây giờ lại gặp phải Tiết Vinh. Chút chuyện nhỏ như vậy, rõ ràng là vô tình đả thương người, Tiết Vinh thành tâm giải thích một phen, chẳng lẽ người Phó gia bọn họ không giảng đạo lý như vậy? Thật là gan nhỏ sợ phiền phức, huống chi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà oan uổng đồng liêu, tương lai gặp phải chuyện khác, khẳng định càng sốt ruột đem chính mình phủi sạch sẽ trước.
Phó Dung thấy mẫu thân vẻ mặt tiếc hận, cười khuyên nhủ: "Nương đừng luyến tiếc, không có hắn còn có người trong sạch khác đâu, dù sao Tuyên Tuyên chúng ta mới mười lăm, sang năm định thân cũng không muộn."
Kiều thị gật gật đầu, tối hôm qua trượng phu cũng an ủi nàng như vậy.
Trấn an mẫu thân, Phó Dung để nhi tử lại cho ngoại tổ mẫu hắn, nàng đi theo Phó Tuyên cùng nhau trở về viện của tiểu cô nương, vào nhà phái bọn nha hoàn hầu hạ đi xuống, Phó Dung đem Phó Tuyên ấn xuống ghế, tức giận nói: "Nói đi, ngươi và ca ca đến cùng đang giở trò quỷ gì?"
Phó Tuyên mặt không đổi sắc, nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ đang nói cái gì?"
Tiểu nha đầu nói dối bản lĩnh cũng rất lợi hại a, thấy nàng còn muốn ngụy biện, Phó Dung cười lạnh, ngồi vào chỗ bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Ngươi cho là ta không biết có phải hay không? Ta cho ngươi biết, từ lúc Tiết gia hỏi cưới, tỷ phu ngươi liền phái người đi theo Tiết Vinh, vốn định tra xem hắn có khuyết điểm gì, không nghĩ tra ra ca ca và Ngô Bạch Khởi cùng nhau đặt bẫy dụ Tiết Vinh phạm sai lầm. Ngươi nói, ca ca và Ngô Bạch Khởi vì sao liên thủ hãm hại người ta? Đừng nói với ta cái này không có liên quan tới ngươi."
Nếu như không phải có muội muội dắt dây đáp cầu, ca ca sẽ cho Ngô Bạch Khởi tới gần người?
Người nhà tín nhiệm ca ca, ca ca nói Tiết Vinh oan uổng đồng liêu, phụ thân tự nhiên sẽ không phái người hỏi thăm thừa thãi nữa. Ngày đó người của Từ Tấn sợ bị ca ca phát hiện không tới gần, đối với tình hình trong núi cũng không hiểu rõ, lại biết ca ca và đám người Tiết Vinh cùng nhau xuống núi, bỏ lại Ngô Bạch Khởi, buổi tối đi uống rượu, mọi người ở chung thật vui. Mà Ngô Bạch Khởi cũng vô cùng cao hứng, lại liên tưởng chuyện lui thiếp canh về sau, Phó Dung chính là không thông minh như Từ Tấn cũng đoán ra bảy tám phần.
Phó Tuyên ngoài ý muốn nhìn nàng.
Nguyên lai Ngô Bạch Khởi cũng tham gia vào?
Không dối gạt được, Phó Tuyên cũng không giấu diếm nữa, dù sao việc này không có gì không thể nói. Ngày đó Ngô Bạch Khởi tìm nàng đã bị tỷ tỷ phát hiện, "Ta không tin Ngô Bạch Khởi, cũng không dám tin tưởng Tiết Vinh, liền mời ca ca hỗ trợ thăm dò, nhưng trước đó ta cũng không biết ca ca sẽ dùng biện pháp gì, càng không biết hắn sẽ cùng Ngô Bạch Khởi động thủ."
Nàng bình bình tĩnh tĩnh, cảm giác Phó Dung đột nhiên có chút nói không rõ ràng, thất lạc hay là khổ sở? Muội muội có tâm sự sẽ nói cho ca ca, lại không chịu nói cho nàng biết.
Phó Dung làm nũng với Phó Tuyên, oán giận nàng ấy không tin mình. Nàng bị muội muội vắng vẻ, trong lòng không dễ chịu, mới mặc kệ ai là tỷ tỷ ai là muội muội.
Nhìn bộ dáng tỷ tỷ như đứa nhỏ chu môi, Phó Tuyên bất đắc dĩ nói: "Không phải là không muốn nói cho ngươi biết, là muốn đợi ca ca xác định rồi nói tiếp. Bằng không, chứng thực Ngô Bạch Khởi nói dối, nói với ngươi không phải là tăng thêm phiền não sao? Hơn nữa nói với ngươi, tỷ phu cũng sẽ biết, tỷ phu bận như vậy, chuyện của ta không muốn làm cho hắn phí tâm."
Không muốn vẫn phải phí tâm.
Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều cười.
"Thôi, việc này cứ coi như cho qua, chúng ta không nhắc nữa." Phó Dung nắm lấy tay muội muội, nghĩ tới những việc này Ngô Bạch Khởi gây ra, nghĩ tới ngày đó Ngô Bạch Khởi ngốc nghếch nâng muội muội đi một đoạn đường chính là vì nói xấu Tiết Vinh, làm sao còn không biết tâm tư Ngô Bạch Khởi. Đã biết, xem chuyện này hắn làm được coi như viên mãn, Phó Dung lại có ý niệm, nhỏ giọng hỏi muội muội: "Tuyên Tuyên, ngươi nói, Ngô Bạch Khởi có phải thích ngươi rồi hay không a?"
Phó Tuyên trầm mặt, tránh tay nàng ra đứng lên, "Tỷ tỷ còn nói tiếp cái này, ta tiễn khách."
Phó Dung chán nản.
Nha đầu này tính tình tại sao lại lớn như vậy đâu? trong lúc này tỷ muội nói chuyện đó có quan hệ gì?
Bất quá Phó Dung cũng hiểu được, trong lòng muội muội như trước không chào đón Ngô Bạch Khởi, cho nên mới không muốn nghe tên của hắn.
"Được được được, không nói cái này, đi thôi, chúng ta đi nhìn Trăn ca nhi." Không thể nói hôn sự, không thể nói tâm sự muội muội, Phó Dung đột nhiên cũng nghĩ không ra còn có thể nói cái gì, thở dài một tiếng, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Trở lại vương phủ, Phó Dung ngồi trên xích đu hậu viện chậm rãi lắc lư, ánh mắt nhìn Trăn ca nhi và Lăng Thủ cùng các tiểu nha hoàn ở bên kia chơi đùa, trong đầu cân nhắc hôn sự muội muội.
Ngô Bạch Khởi từ khi nào ý thức được hắn thích muội muội? Có phải ý thức được rồi, sau này sẽ không khi dễ muội muội nữa hay không?
Nhất định là như vậy, đời trước Ngô Bạch Khởi ở trước mặt muội muội là muội muội chỉ Đông hắn liền không dám đi hướng Tây, nghe lời muội muội như vậy, có cho hắn thêm một cơ hội nữa hay không?
Từ Tấn đổi xong xiêm y đi tới, thấy Phó Dung ngơ ngác ngồi trên xích đu, giầy thêu bên chân trái nhẹ nhàng chạm đất, trước trước sau sau lắc lư chầm chậm, mắt nhìn chằm chằm một điểm phía trước, vừa nhìn đã biết ngay là có tâm sự. Nhưng an tĩnh như vậy nàng có một loại đẹp khác, giống bức họa, rồi lại làm cho hắn nhịn không được đi qua, gọi nàng tỉnh lại, nhìn nàng mặt mày linh động đứng lên.
Từ Tấn nghĩ đi vòng từ một bên sang, đùa che mắt nàng, bên kia Trăn ca nhi mắt sắc nhìn thấy phụ thân, lớn tiếng hét lên.
Từ Tấn như cũ nhìn Phó Dung, đem nàng từ ngẩn người tới hoàn hồn tới cong khóe miệng lên cười, thần sắc biến hóa trong chớp mắt đều nhìn trọn vẹn.
Hắn cười cười, ôm lấy Trăn ca nhi lắc lư, dỗ một lát liền để hài tử đi chơi, hắn đi tới phía trước người Phó Dung, theo thói quen chen lấn ngồi cùng nàng, ngại có nha hoàn xa xa, hắn chỉ nắm lấy tay nàng, "Nhạc phụ nhạc mẫu xác định?"
Phó Dung gật đầu: "Đúng vậy, lúc này thiếp canh hẳn là đã trả về."
Từ Tấn tay phải dời ra đằng sau, lặng lẽ ôm lấy eo nàng, ôm bàn tay giấu ở phía dưới tay áo nàng, ôn nhu nói: "Nùng Nùng đừng nóng vội, Tuyên Tuyên sẽ gặp được rể hiền."
Biết hắn chướng mắt Ngô Bạch Khởi, Phó Dung thức thời không nhắc tới, nói sang một việc khác, "Ta nghe nói Thành vương phủ phát thiếp ra ngoài, Thành vương phi mời rất nhiều quý nữ đi vương phủ thưởng mẫu đơn, vương gia biết không?"
Từ Tấn không trả lời mà hỏi lại: "đưa thiếp mời cho nàng sao?"
Phó Dung tự giễu mà cười: "Người ta hận không thể ăn ta, sao có thể đưa thiếp mời cho ta a. Nhị tẩu nói với ta, buổi chiều ta từ Hầu phủ trở về, nàng dẫn Trân tỷ nhi tới đây làm khách, mấy người chị em dâu chúng ta đều không mời, mời đều là tiểu cô nương... Vương gia, Thành vương hẳn sẽ không định cưới trắc phi đi? Nhưng là tính tình Thành vương phi kia..."
"Nàng hiện tại không có nhà mẹ đẻ chống lưng, có tư cách phản đối? Còn không phải là phải nhìn sắc mặt Thành vương." Từ Tấn châm chọc đáp, sớm đoán được một ngày này.
Phó Dung ánh mắt chần chừ chốc lát ở sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, cúi đầu, nhìn chân của hai người.
Nàng đi một đôi giầy thêu bằng đoạn (một loại vải) thủy lục, vạt váy màu trắng phía trên thêu một vòng lan diệp xanh nhạt, bên cạnh là hắn bào bãi thêu mãng màu ghi đậm, phía dưới là một đôi hắc ủng, so với nàng lớn hơn nhiều như vậy.
Nam nhân sủng ái nữ nhân, có nhiều lý do như vậy, thích tư sắc, thích tính nết, cũng có thể là thích nàng đem tới lợi ích.
Từ Tấn thích nàng cái gì đâu?
Hắn thật sự sẽ luôn sủng nàng sao? Có thể hay không cũng có một ngày, hắn sẽ giống như Thành vương, không sủng thê tử nữa, sau đó phân phó nàng vương phi này lo liệu thiếp thất cho hắn?
thời điểm ngọt ngào, sẽ không phiền não cái này, bởi vì hắn đối với nàng tốt, tin tưởng chính mình sẽ không có ngày đó. Nhưng một đời quá dài, Phó Dung thật sự không dám để mặc chính mình thật ngây ngốc tin tưởng. Lý Hoa Dung chính là ví dụ, đó cũng là kinh thành đệ nhất mĩ nhân trong quá khứ, cùng Thành vương còn có tình cảm thanh mai trúc mã, hiện giờ còn không phải là...
"Tại sao lại ngẩn người?" Nàng cúi đầu, giống đứa nhỏ phạm sai lầm, Từ Tấn buồn cười búng cái ót nàng một cái.
Phó Dung quay đầu, thấy mắt phượng hắn mỉm cười ôn nhu.
Nàng hừ hừ, đấm chân hắn một chút: "Không cho phép vương gia búng đầu ta, búng ngốc thì làm thế nào đây?"
Nàng yếu ớt khả ái, Từ Tấn không nhịn được, nhéo nhéo cái mũi nàng, "Vốn cũng không thông minh."
Phó Dung há mồm muốn cắn hắn.
Từ Tấn trầm thấp cười, "Cầm tinh con chó."
Phó Dung ôm lấy tay hắn còn muốn giở trò xấu, ôm thật chặt.
Có thể giữ bao lâu thì giữ bấy lâu đi
Kiều thị hồi tưởng Tiết Vinh tướng mạo tốt, có chút không tin hoặc là không muốn tin tưởng, sợ nữ nhi bỏ lỡ một lựa chọn tốt, hỏi nhi tử nhiều lần, ngộ nhỡ thật sự không phải là Tiết Vinh làm bị thương thì sao?
Phó Thần lý giải tâm tư mẫu thân, còn thề thốt mãi nói: "Nương, ta ở trong bụi cỏ nhìn thấy bọn họ ra tay, cho nên mới có thể tránh khỏi chỗ hiểm, ngươi đừng nhớ thương hắn, chỉ có bề ngoài giả dối mà thôi."
Hắn khẳng định như thế, Kiều thị triệt để hết hy vọng, suy sụp hạ bả vai nói: "Thật là..."
Lúc trước Tề Sách nhìn cũng là quân tử khiêm tốn, không nghĩ tới bây giờ lại gặp phải Tiết Vinh. Chút chuyện nhỏ như vậy, rõ ràng là vô tình đả thương người, Tiết Vinh thành tâm giải thích một phen, chẳng lẽ người Phó gia bọn họ không giảng đạo lý như vậy? Thật là gan nhỏ sợ phiền phức, huống chi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà oan uổng đồng liêu, tương lai gặp phải chuyện khác, khẳng định càng sốt ruột đem chính mình phủi sạch sẽ trước.
Phó Dung thấy mẫu thân vẻ mặt tiếc hận, cười khuyên nhủ: "Nương đừng luyến tiếc, không có hắn còn có người trong sạch khác đâu, dù sao Tuyên Tuyên chúng ta mới mười lăm, sang năm định thân cũng không muộn."
Kiều thị gật gật đầu, tối hôm qua trượng phu cũng an ủi nàng như vậy.
Trấn an mẫu thân, Phó Dung để nhi tử lại cho ngoại tổ mẫu hắn, nàng đi theo Phó Tuyên cùng nhau trở về viện của tiểu cô nương, vào nhà phái bọn nha hoàn hầu hạ đi xuống, Phó Dung đem Phó Tuyên ấn xuống ghế, tức giận nói: "Nói đi, ngươi và ca ca đến cùng đang giở trò quỷ gì?"
Phó Tuyên mặt không đổi sắc, nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ đang nói cái gì?"
Tiểu nha đầu nói dối bản lĩnh cũng rất lợi hại a, thấy nàng còn muốn ngụy biện, Phó Dung cười lạnh, ngồi vào chỗ bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Ngươi cho là ta không biết có phải hay không? Ta cho ngươi biết, từ lúc Tiết gia hỏi cưới, tỷ phu ngươi liền phái người đi theo Tiết Vinh, vốn định tra xem hắn có khuyết điểm gì, không nghĩ tra ra ca ca và Ngô Bạch Khởi cùng nhau đặt bẫy dụ Tiết Vinh phạm sai lầm. Ngươi nói, ca ca và Ngô Bạch Khởi vì sao liên thủ hãm hại người ta? Đừng nói với ta cái này không có liên quan tới ngươi."
Nếu như không phải có muội muội dắt dây đáp cầu, ca ca sẽ cho Ngô Bạch Khởi tới gần người?
Người nhà tín nhiệm ca ca, ca ca nói Tiết Vinh oan uổng đồng liêu, phụ thân tự nhiên sẽ không phái người hỏi thăm thừa thãi nữa. Ngày đó người của Từ Tấn sợ bị ca ca phát hiện không tới gần, đối với tình hình trong núi cũng không hiểu rõ, lại biết ca ca và đám người Tiết Vinh cùng nhau xuống núi, bỏ lại Ngô Bạch Khởi, buổi tối đi uống rượu, mọi người ở chung thật vui. Mà Ngô Bạch Khởi cũng vô cùng cao hứng, lại liên tưởng chuyện lui thiếp canh về sau, Phó Dung chính là không thông minh như Từ Tấn cũng đoán ra bảy tám phần.
Phó Tuyên ngoài ý muốn nhìn nàng.
Nguyên lai Ngô Bạch Khởi cũng tham gia vào?
Không dối gạt được, Phó Tuyên cũng không giấu diếm nữa, dù sao việc này không có gì không thể nói. Ngày đó Ngô Bạch Khởi tìm nàng đã bị tỷ tỷ phát hiện, "Ta không tin Ngô Bạch Khởi, cũng không dám tin tưởng Tiết Vinh, liền mời ca ca hỗ trợ thăm dò, nhưng trước đó ta cũng không biết ca ca sẽ dùng biện pháp gì, càng không biết hắn sẽ cùng Ngô Bạch Khởi động thủ."
Nàng bình bình tĩnh tĩnh, cảm giác Phó Dung đột nhiên có chút nói không rõ ràng, thất lạc hay là khổ sở? Muội muội có tâm sự sẽ nói cho ca ca, lại không chịu nói cho nàng biết.
Phó Dung làm nũng với Phó Tuyên, oán giận nàng ấy không tin mình. Nàng bị muội muội vắng vẻ, trong lòng không dễ chịu, mới mặc kệ ai là tỷ tỷ ai là muội muội.
Nhìn bộ dáng tỷ tỷ như đứa nhỏ chu môi, Phó Tuyên bất đắc dĩ nói: "Không phải là không muốn nói cho ngươi biết, là muốn đợi ca ca xác định rồi nói tiếp. Bằng không, chứng thực Ngô Bạch Khởi nói dối, nói với ngươi không phải là tăng thêm phiền não sao? Hơn nữa nói với ngươi, tỷ phu cũng sẽ biết, tỷ phu bận như vậy, chuyện của ta không muốn làm cho hắn phí tâm."
Không muốn vẫn phải phí tâm.
Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều cười.
"Thôi, việc này cứ coi như cho qua, chúng ta không nhắc nữa." Phó Dung nắm lấy tay muội muội, nghĩ tới những việc này Ngô Bạch Khởi gây ra, nghĩ tới ngày đó Ngô Bạch Khởi ngốc nghếch nâng muội muội đi một đoạn đường chính là vì nói xấu Tiết Vinh, làm sao còn không biết tâm tư Ngô Bạch Khởi. Đã biết, xem chuyện này hắn làm được coi như viên mãn, Phó Dung lại có ý niệm, nhỏ giọng hỏi muội muội: "Tuyên Tuyên, ngươi nói, Ngô Bạch Khởi có phải thích ngươi rồi hay không a?"
Phó Tuyên trầm mặt, tránh tay nàng ra đứng lên, "Tỷ tỷ còn nói tiếp cái này, ta tiễn khách."
Phó Dung chán nản.
Nha đầu này tính tình tại sao lại lớn như vậy đâu? trong lúc này tỷ muội nói chuyện đó có quan hệ gì?
Bất quá Phó Dung cũng hiểu được, trong lòng muội muội như trước không chào đón Ngô Bạch Khởi, cho nên mới không muốn nghe tên của hắn.
"Được được được, không nói cái này, đi thôi, chúng ta đi nhìn Trăn ca nhi." Không thể nói hôn sự, không thể nói tâm sự muội muội, Phó Dung đột nhiên cũng nghĩ không ra còn có thể nói cái gì, thở dài một tiếng, nắm tay nàng đi ra ngoài.
Trở lại vương phủ, Phó Dung ngồi trên xích đu hậu viện chậm rãi lắc lư, ánh mắt nhìn Trăn ca nhi và Lăng Thủ cùng các tiểu nha hoàn ở bên kia chơi đùa, trong đầu cân nhắc hôn sự muội muội.
Ngô Bạch Khởi từ khi nào ý thức được hắn thích muội muội? Có phải ý thức được rồi, sau này sẽ không khi dễ muội muội nữa hay không?
Nhất định là như vậy, đời trước Ngô Bạch Khởi ở trước mặt muội muội là muội muội chỉ Đông hắn liền không dám đi hướng Tây, nghe lời muội muội như vậy, có cho hắn thêm một cơ hội nữa hay không?
Từ Tấn đổi xong xiêm y đi tới, thấy Phó Dung ngơ ngác ngồi trên xích đu, giầy thêu bên chân trái nhẹ nhàng chạm đất, trước trước sau sau lắc lư chầm chậm, mắt nhìn chằm chằm một điểm phía trước, vừa nhìn đã biết ngay là có tâm sự. Nhưng an tĩnh như vậy nàng có một loại đẹp khác, giống bức họa, rồi lại làm cho hắn nhịn không được đi qua, gọi nàng tỉnh lại, nhìn nàng mặt mày linh động đứng lên.
Từ Tấn nghĩ đi vòng từ một bên sang, đùa che mắt nàng, bên kia Trăn ca nhi mắt sắc nhìn thấy phụ thân, lớn tiếng hét lên.
Từ Tấn như cũ nhìn Phó Dung, đem nàng từ ngẩn người tới hoàn hồn tới cong khóe miệng lên cười, thần sắc biến hóa trong chớp mắt đều nhìn trọn vẹn.
Hắn cười cười, ôm lấy Trăn ca nhi lắc lư, dỗ một lát liền để hài tử đi chơi, hắn đi tới phía trước người Phó Dung, theo thói quen chen lấn ngồi cùng nàng, ngại có nha hoàn xa xa, hắn chỉ nắm lấy tay nàng, "Nhạc phụ nhạc mẫu xác định?"
Phó Dung gật đầu: "Đúng vậy, lúc này thiếp canh hẳn là đã trả về."
Từ Tấn tay phải dời ra đằng sau, lặng lẽ ôm lấy eo nàng, ôm bàn tay giấu ở phía dưới tay áo nàng, ôn nhu nói: "Nùng Nùng đừng nóng vội, Tuyên Tuyên sẽ gặp được rể hiền."
Biết hắn chướng mắt Ngô Bạch Khởi, Phó Dung thức thời không nhắc tới, nói sang một việc khác, "Ta nghe nói Thành vương phủ phát thiếp ra ngoài, Thành vương phi mời rất nhiều quý nữ đi vương phủ thưởng mẫu đơn, vương gia biết không?"
Từ Tấn không trả lời mà hỏi lại: "đưa thiếp mời cho nàng sao?"
Phó Dung tự giễu mà cười: "Người ta hận không thể ăn ta, sao có thể đưa thiếp mời cho ta a. Nhị tẩu nói với ta, buổi chiều ta từ Hầu phủ trở về, nàng dẫn Trân tỷ nhi tới đây làm khách, mấy người chị em dâu chúng ta đều không mời, mời đều là tiểu cô nương... Vương gia, Thành vương hẳn sẽ không định cưới trắc phi đi? Nhưng là tính tình Thành vương phi kia..."
"Nàng hiện tại không có nhà mẹ đẻ chống lưng, có tư cách phản đối? Còn không phải là phải nhìn sắc mặt Thành vương." Từ Tấn châm chọc đáp, sớm đoán được một ngày này.
Phó Dung ánh mắt chần chừ chốc lát ở sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, cúi đầu, nhìn chân của hai người.
Nàng đi một đôi giầy thêu bằng đoạn (một loại vải) thủy lục, vạt váy màu trắng phía trên thêu một vòng lan diệp xanh nhạt, bên cạnh là hắn bào bãi thêu mãng màu ghi đậm, phía dưới là một đôi hắc ủng, so với nàng lớn hơn nhiều như vậy.
Nam nhân sủng ái nữ nhân, có nhiều lý do như vậy, thích tư sắc, thích tính nết, cũng có thể là thích nàng đem tới lợi ích.
Từ Tấn thích nàng cái gì đâu?
Hắn thật sự sẽ luôn sủng nàng sao? Có thể hay không cũng có một ngày, hắn sẽ giống như Thành vương, không sủng thê tử nữa, sau đó phân phó nàng vương phi này lo liệu thiếp thất cho hắn?
thời điểm ngọt ngào, sẽ không phiền não cái này, bởi vì hắn đối với nàng tốt, tin tưởng chính mình sẽ không có ngày đó. Nhưng một đời quá dài, Phó Dung thật sự không dám để mặc chính mình thật ngây ngốc tin tưởng. Lý Hoa Dung chính là ví dụ, đó cũng là kinh thành đệ nhất mĩ nhân trong quá khứ, cùng Thành vương còn có tình cảm thanh mai trúc mã, hiện giờ còn không phải là...
"Tại sao lại ngẩn người?" Nàng cúi đầu, giống đứa nhỏ phạm sai lầm, Từ Tấn buồn cười búng cái ót nàng một cái.
Phó Dung quay đầu, thấy mắt phượng hắn mỉm cười ôn nhu.
Nàng hừ hừ, đấm chân hắn một chút: "Không cho phép vương gia búng đầu ta, búng ngốc thì làm thế nào đây?"
Nàng yếu ớt khả ái, Từ Tấn không nhịn được, nhéo nhéo cái mũi nàng, "Vốn cũng không thông minh."
Phó Dung há mồm muốn cắn hắn.
Từ Tấn trầm thấp cười, "Cầm tinh con chó."
Phó Dung ôm lấy tay hắn còn muốn giở trò xấu, ôm thật chặt.
Có thể giữ bao lâu thì giữ bấy lâu đi
/300
|