Phó Dung ngơ ngác nhìn Từ Tấn hướng cổ tay nàng buộc dây Trường Mệnh, vụng về hậu đậu.
Ngày đó ở trong xe ngựa, vì muốn dời đi tâm tư háo sắc của hắn, nàng thuận miệng hỏi hắn chuyện dây Trường Mệnh, Từ Tấn nói lắp một chút, Phó Dung liền đoán được Từ Tấn hơn nửa đem phần lễ vật kia ném tới cái xó nào, không nghĩ hắn thế nhưng còn thật lưu lại, trả về đưa cho nàng.
Bất quá Phó Dung thực thích, năm hạt trân châu kia là đồ tốt a, so với của nàng còn tốt hơn, mở ra lại có thể để thành một hộp tràn đầy.
Từ Tấn vẫn cúi gằm mặt, nhẹ nhàng kéo chặt sợi day, buộc vào tốt rồi, hắn nâng cổ tay trắng mịn lên hôn, "Vẫn là Nùng Nùng đeo đẹp."
Phó Dung hai mắt nhìn, không mấy quan tâm nói: "Dù đẹp mấy, thứ này cũng trong tiết đoan ngọ thì đeo chơi hai ngày, qua một thời gian liền bỏ đi rồi, vừa vặn đem hạt châu đặt lại vào hộp trang sức, sau này tới đoan ngọ lại một lần nữa kết dây mới."
Từ Tấn khóe miệng đang cười thoáng cái biến mất.
Tháo ra? Nàng có biết hắn kết cái dây Trường Mệnh này dùng bao nhiêu công phu sao?
Hắn loay hoay suốt cả 3 ngày!
Không có khả năng tìm người dạy cho, hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi hai cái dây Trường Mệnh này, học cách kết mất hai ngày rưỡi, kết một lần lại phá một lần. Buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc biên ra hình dáng, cùng so với của nàng cũng nhìn không có khác biệt, cảm thấy mỹ mãn mới đi ngủ, cởi xong xiêm y mới phát hiện đã quên đem năm hạt châu xâu lên, đành phải tháo ra rồi lại xâu lại một lần nữa. Từ Tấn tự nhận hắn đời này đại khái cũng chỉ biết biên một cái dây Trường Mệnh này, nàng thế nhưng nghĩ tháo ra?
"Không cho phép phá đi, qua hết đoan ngọ thu lại, năm sau tiếp tục mang dây này." Từ Tấn nắm chặt tay nàng nói.
Phó Dung tò mò, "Vì sao a?"
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Bởi vì đây là ta đưa cho ngươi, ý nghĩa bất đồng."
Phó Dung không nhịn được, bật cười: "Vì đây là ta kết a, thời điểm làmcũng không phải thành tâm, nếu là vương gia tự tay kết, vậy ta khẳng định cùng vương gia giống nhau, đem nó giữ bên người, một ngày đều không rời khỏi thân."
Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, Từ Tấn động động môi, sầm mặt nói: "Ta chỉ biết đây là ta đưa cho ngươi, ngươi tốt nhất hảo hảo giữ, dám mất hoặc là tháo ra, ngươi biết ta sẽ tức giận lại như thế nào đối với ngươi."
Hắn lạnh giọng uy hiếp, Phó Dung nhìn dây Trường Mệnh trên cổ tay, bất đắc dĩ nói: "Đã biết, đây là vương gia đưa ta, ta nhất định sẽ cất cẩn thận, tuyệt không dám ném đi."
Người này tính tình thật quái dị, Phó Dung xem ra, rất nhiều việc nhỏ không đáng nhắc tới lại có thể chọc hắn nổi giận, dù sao nàng còn có một hộp trân châu, lãng phí năm hạt thì năm hạt đi.
Từ Tấn nhìn ra nàng là có lệ, vừa muốn uy hiếp thêm hai câu, màn lụa ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh nhẹ nhẹ.
Phó Dung vội vàng hướng Từ Tấn làm dấu hiệu cấm thanh.
Nàng ngón tay thon dài để ở trên môi hồng nhuận, Từ Tấn cổ họng giật giật, một lần nữa đem người ôm tới trong ngực, hướng lỗ tai nàng trách giận nói: "Ta nhớ ra rồi, đêm đó Hứa gia đến muốn đòi đồ, ngươi đã đem trân châu trả ta, vì sao không đem con vẹt kia cũng trả ta nốt?" Nhìn Hứa đem gia trân châu về, hắn cố nén mới không đem hộp trân châu kia quăng đi.
Phó Dung lỗ tai đặc biệt sợ ngứa, nỗ lực rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: "Ta đã quên..."
"Không phải không cho phép nói chuyện sao?" Từ Tấn từ lỗ tai nàng một đường hôn tới khóe miệng, lại hoàn toàn ngăn chặn môi nàng.
Phó Dung giãy hai cái, hắn bàn tay to luồn vào trong tóc nàng giữ, không cho cự tuyệt.
Phó Dung dần dần trầm mê.
Nàng chưa bao giờ biết Từ Tấn hôn người sẽ ôn nhu như vậy, đời trước không hôn qua, đời này những ngày trước, nàng đều không nguyện ý cho hắn hôn, tự nhiên cũng không tinh tế cảm nhận qua trong đó tư vị gì. Nhưng giờ đây, hắn là vị hôn phu, nàng không còn cách nào cự tuyệt, là nam nhân nàng nhất định phải dựa vào cả đời để sống những ngày lành, Phó Dung không thể chọc hắn mất hứng ở loại chuyện này, vậy thì, đã tránh không được, Phó Dung nguyện ý đi theo cảm giác.
Có những lời nói ra quá mức chấn kinh, nhưng Phó Dung thật sự cảm thấy, làm loại chuyện này còn rất thoải mái.
Hồi ức từng như lửa, hiện giờ ôn nhu như nước.
Mắt thấy bị hắn ép tới càng ngày càng thấp, đầu ở trong khuỷu tay hắn sắp muốn rớt xuống, Phó Dung kìm lòng không được giơ tay lên, vòng lấy cổ hắn.
Nàng nhu thuận, thuận theo mà ôm hắn, Từ Tấn tay phải ở trong tóc nàng dần dần theo tâm ý dịch xuống, đem chăn bọc nàng từng chút từng chút một kéo ra. Tiểu cô nương phát giác ý đồ, quay đầu trốn, muốn khuyên can hắn, Từ Tấn đuổi theo hôn nàng, không cho nàng cơ hội mở miệng, nàng mới phát ra âm thành mơ hồ không rõ, liền bị hắn nuốt vào.
Như là trân châu quý hiếm bị voan mỏng che đậy, lúc này voan mỏng bị người chậm rãi xốc lên, không cần nhìn chăm chú, chỉ cần dùng tay cảm thụ kia trơn mịn oánh nhuận, trong đêm hè ngoài ý muốn thoải mái mát lạnh, có thể làm cho người phát ra một tiếng than thở thỏa mãn. Phần lớn trân châu đều tròn, trân châu của hắn cũng có chỗ êm dịu, thưởng thức tới nơi đó, Từ Tấn rốt cuộc không thể nhất tâm nhị dụng (làm 2 việc một lúc), môi có lệ mà dán lên nàng, tâm tư đều đặt ở trên tay.
Bởi vậy tiểu cô nương không thể đè nén kêu nhỏ một tiếng, thành công trốn thoát, buông lơi đụng chạm cánh môi giữa 2 người.
Từ Tấn mở mắt ra.
Phó Dung cũng mở mắt ra.
Hắn nhìn nàng con ngươi phủ sương mịt mờ trong suốt, trên tay động một chút, trong mắt nàng màu nước liền nhiều một phần, như sau mưa giữa núi rừng tràn ngập hơi nước mờ mịt, ti ti lũ lũ trôi đến trong lòng hắn, đem tâm hắn quanh quẩn một vòng lại một vòng, làm phai nhòa lửa tàn sát bừa bãi trong lồng ngực hắn, nhắc nhở hắn xem xem bộ dáng nàng đáng thương lúc này kinh hoàng bất lực, lại đem tất cả dừng lại, kỳ vọng ký thác hắn thương tiếc.
Hắn nắm lấy một điểm mềm mại của nàng, giống như nàng lúc trước thưởng thức trân châu ngũ sắc, nhẹ nhàng xoa nắn.
Mắt nàng nhắm lại, tay vô lực túm lấy cánh tay hắn, môi son giam lại là một tiếng kiều kiều âm.
"Nùng Nùng, ngươi có biết ngươi hiện tại có bao nhiêu mĩ sao?" Từ Tấn cúi đầu hôn môi nàng, lại tiếp tục xoa nắn.
Phó Dung cắn môi, quay người chui vào trong ngực hắn, kiều nhuyễn cầu xin: "Vương gia đừng như vậy, đợi, đợi ta gả đến vương phủ, được không?"
Nàng như vậy xoay lại, Từ Tấn tay không thể không dời tới trên lưng nàng, như chạm vào mĩ ngọc.
"Nùng Nùng nói, chúng ta đêm đại hôn, ta làm cái gì ngươi đều không ngăn cản?" Không nhìn thấy mặt nàng, Từ Tấn cúi đầu hôn lỗ tai nàng lộ ra ở bên ngoài, nàng không có chỗ nào không đẹp, chỗ nào hắn cũng đều muốn hôn.
Phó Dung không nói chuyện.
Từ Tấn tay chuyển xuống dưới.
Mắt thấy sắp muốn qua eo, Phó Dung vội vàng trở tay đè hắn lại, giọng buồn buồn nghe qua như muốn khóc: "Ta đều nghe vương gia, chỉ cầu vương gia đừng có lại khi dễ ta, ta, ta, ta mệt nhọc..."
Từ Tấn cười nhẹ, thu tay lại, đem người đặt tới trên giường, hắn từ sau lưng ôm nàng, "Nùng Nùng đã mệt nhọc, vậy thì ngủ đi."
Phó Dung giả trang không phát giác hắn càn quấy, nhỏ giọng nói: "Thời điểm không còn sớm, vương gia cũng về sớm một chút an giấc đi?"
Từ Tấn phía sau chuyển chuyển, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, "Ngươi ngủ trước, ta một hồi liền đi."
Phía sau truyền đến động tĩnh sột soạt, như là ở cởi quần áo, Phó Dung kinh hãi, túm lấy đệm chăn hỏi: "Vương gia đang làm cái gì?"
Từ Tấn một lần nữa dán lên.
Phó Dung đồ ngủ sớm không còn, cho dù có, nàng phỏng chừng cũng có thể cảm nhận được lúc này Từ Tấn trên người là không còn một mảnh vải.
Chẳng lẽ hắn muốn làm tân lang trước?
Phó Dung bản năng mà hướng bên trong chuyển vào, mới dịch một chút liền bị Từ Tấn đè bả vai lật qua, mặt hướng vào đệm giường.
"Vương gia..."
"Nùng Nùng đừng nói chuyện, cẩn thận ầm ĩ tới con vẹt kia."
Từ Tấn đẩy khuôn mặt nàng bị tóc dài che khuất, khẽ cắn lỗ tai: "Nùng Nùng nhìn xem đây là cái gì? Chúng ta sắp đại hôn, lễ bộ bên kia đưa rất nhiều thứ tới phủ ta, ta tùy tiện lật xem, thế nhưng tìm được một thứ tốt như vậy. Nùng Nùng yên tâm, đêm nay chúng ta chỉ học cái này, cái khác, đợi kết hôn sau lại nói tiếp."
Đem một quyển sách nhỏ đặt tới trước mặt Phó Dung, hắn không nói thêm gì nữa, tự mình bắt đầu.
Phó Dung nhìn tờ giấy kia, tranh vẻ rất sống động, hiểu được Từ Tấn quyết tâm muốn gây sức ép nàng một hồi, che mặt nhận mệnh.
Màn che nhẹ lay động, hồi lâu mới nghỉ. (Edtor: Ah ah ah, có ai hiểu hai người định làm gì ko????)
Từ Tấn quỳ ở chân giường thu thập, trong tiếng nói mang theo thoả mãn khó có thể che giấu, "Cái váy ngủ này ta cầm trở về hay là ngươi vụng trộm giặt?"
Phó Dung co lại ở trong chăn, bọc thành viên cầu, lần này cả đầu cũng trốn vào chăn.
Nàng đã gả hai lần, chưa từng thử qua như vậy, nói cái gì gọi là "Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập", hắn là Đại Vũ sao? Hắn thật sự chỉ đi ngang qua cửa 3 lần sao? Còn có trị thủy cái gì, hắn chiếu theo phương pháp này, thủy càng ngày càng nhiều, Đại Hạ triều đã sớm bị nước bao phủ. (Editor: Các nàng có hiểu gì ko, có hiểu gì ko? Ko hiểu thì nói ta nhé, ta sẽ giải thích thêm)
Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập: Đại Vũ mới chỉ kết hôn bốn ngày thì được giao nhiệm vụ đi chống lũ. Ông nói lời tạm biệt với vợ mình, nói rằng không biết khi nào ông sẽ trở lại. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ của mình đang sinh con. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đêu từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.
Phó Dung xem như là chân chính nhận thức Từ Tấn, mệt cho hắn đời trước như vậy ít nói ít lời, nguyên lai hắn cao hứng, sẽ biến thành như vậy.
"Tại sao không nói gì thế?" Từ Tấn cười nằm xuống, kéo chăn nàng: "Không chê muộn sao?"
"Ngươi đi nhanh đi, trước khi thành thân ta đều không muốn gặp ngươi!" Phó Dung túm chặt chăn.
Từ Tấn bật cười, đổi thành nằm thẳng, nghĩ ngợi một lúc, nhận lời nói: "Tốt, trước khi thành thân ta đều không tới, lại thêm lần nữa, ta sợ ta nhịn không được muốn ngươi trước. Vậy ngươi trước nói cho ta biết, cái váy ngủ này rốt cuộc nên xử trí như thế nào? Ta cầm đi, nha hoàn của ngươi có thể hoài nghi hay không?"
Nghe hắn nhắc cái này, Phó Dung thật là muốn tức chết.
Quần áo của nàng đều mới làm, Mai Hương Lan Hương trong lòng đều biết rõ, thiếu một cái các nàng khẳng định sẽ hỏi. Nhưng mà lưu lại, vì không để cho bọn nha hoàn phát hiện cái thứ thuộc về Từ Tấn (cái gì vậy???), nàng chỉ có thể chính mình giặt, nhưng nàng ngay cả quần áo bẩn của mình đều không phải giặt bao giờ, dựa vào cái gì phải chạm vào của hắn?
Phó Dung thật muốn bắt Từ Tấn giặt xong cho nàng hẵng đi!
Nhưng nàng không dám...
"Vương gia đi đi, ta, chính ta thu thập, chỉ cầu vương gia về sau đừng như vậy nữa." Phó Dung rầu rĩ cúi đầu.
Không thể lấy được váy, Từ Tấn có chút tiếc nuối, ôm người trong chăn hôn, lúc này mới đứng dậy mặc đồ.
Người đi rồi, Phó Dung lập tức từ trong chăn chui ra, ngửa mặt nằm bình phục.
Nghĩ tới đứa nhỏ, trắng đêm không ngủ.
Ngày kế Lan Hương dụi mắt đứng lên, nghe được bên trong có tiếng nước, nàng khiếp sợ đi vào xem, nhìn thấy Phó Dung đang giặt xiêm y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Cô nương, ngươi, ngươi như thế nào chính mình giặt?" Bất chấp tóc tai bù xù, Lan Hương nhanh chóng bước tới, định đem chậu đồng dọn đi.
Phó Dung vội vàng quát bảo dừng lại, quay đầu đổi khẩu khí, nhân cơ hội thúc giục: "Lại đi lấy cho ta chậu nước đến!"
Giọng nói nàng lo âu, Lan Hương không rõ nguyên cớ, nghe lời mà đi.
Phó Dung vắt khô váy ngủ đặt tới bên cạnh, nhanh chóng bưng nước đi ra cửa, đem nước hắt tới bồn hoa cách khuê phòng nàng xa nhất.
Lan Hương trở về thì Phó Dung rửa tay hai lần, đem công việc nước nôi giao cho Lan Hương xong liền mặc kệ.
Cũng may Từ Tấn lần này nói lời giữ lời, thật sự không có lại tới đây nhiễu nàng.
Vào tháng 6, sau nhiều lần Kiều thị thúc giục, đồ cưới Phó Dung rốt cuộc thêu xong. Cái gọi là trước lạ sau quen, so sánh đồ cưới lần trước làm khi gả cho Từ Yến, bộ đồ cưới này thêu thùa tiến bộ hơn nhiều, Kiều thị nhìn lại vui mừng lại tự trách, tự trách trước kia luôn là ghét bỏ thứ nữ hết ăn lại nằm, chỉ biết chơi, nguyên lai nữ hồng (thêu thùa may vá) của nữ nhi cũng là có bản lĩnh.
Phó Dung không chút nào chột dạ tiếp nhận khen ngợi của mẫu thân.
Hai mẹ con nói tiếp chuyện đồ cưới, Kiều thị thở dài: "Nguyên bản chuẩn bị cho ba tỷ muội các ngươi đều là 64 hòm, nào biết được ngươi đứa nhỏ này phúc khí lớn, tiến cung một chuyến liền thành Túc vương phi. Gả cho vương gia, 64 hòm đồ cưới không khỏi bần hàn, nâng thành 128 hòm đi, bằng của Thái Tử phi, Khang vương phi. Nùng Nùng đừng hiểu lầm, ngươi gả chỗ tốt, đồ cưới có nhiều chúng ta cũng cam lòng bỏ ra được, chính là... Ta cùng tỷ tỷ ngươi nhắc qua, nàng không có tâm tư cùng ngươi ganh đua so sánh, nhưng nương luôn cảm thấy ủy khuất nàng, các ngươi ba người đều là nữ nhi tốt, ai nương cũng đều yêu thương như nhau..."
Phó Dung hiểu được khúc mắc của mẫu thân, các nàng ba tỷ muội đương nhiên biết cha mẹ chưa từng bất công với ai, có lẽ người ngoài sẽ nói chút nhàn ngôn toái ngữ, mẫu thân sợ thời gian dài, đồ cưới sớm hay muộn sẽ trở thành một vướng mắc trong lòng tỷ tỷ, ảnh hưởng các nàng tỷ muội hoà thuận.
"Nương, ngươi cùng phụ thân dư dả sao?" Phó Dung dựa vào trong ngực mẫu thân hỏi, "Dư dả thì ngấm ngầm lại cấp thêm cho tỷ tỷ đi, ta biết tỷ tỷ sẽ không nghĩ như vậy, nhưng chúng ta đừng để người khác điều tiếng. Trước cứ cấp cho tỷ tỷ, Tuyên Tuyên còn nhỏ, tương lai nàng gả cho người, ta cho nàng thêm chút đồ cưới, còn có Quan ca nhi cưới tức phụ, nương cũng không phải lo gì, nữ nhi không phải là trắng tay gả vào chỗ cao, nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố đệ đệ muội muội."
Bọn họ nhiều huynh đệ tỷ muội, hồi nhỏ cha mẹ chỉ cần chiếu cố bọn họ ăn uống sinh hoạt, vừa đến tuổi đàm hôn luận gả, đồ cưới của các nàng, sính lễ cho ca ca đệ đệ cưới tức phụ, đều chi rộng rãi, cha mẹ mấy năm nay tích cóp được sợ là không quá đủ dùng.
Kiều thị hoảng sợ giật nảy người, nâng dậy nữ nhi nghiêm mặt nói: "Nhanh câm miệng, nương nhất thời không nhịn được nói với ngươi vài lời trong lòng, thật sự không có ý tứ khác. Nương trong tay có tiền, ta cùng cha ngươi thương lượng qua, sẽ cấp thêm cho tỷ tỷ ngươi. Tuyên Tuyên và Quan ca nhi đều còn nhỏ, thành thân còn quá sớm, đồ cưới sính lễ nhất định có thể chuẩn bị tốt, không cần ngươi bận tâm. Nùng Nùng a, ngươi gả sang chính là vương phủ, muốn mọi chuyện thay vương gia tính toán, tuyệt đối đừng bởi vì nhớ thương trong nhà, chọc vương gia không vui, chúng ta cũng không cần ngươi nhớ thương, ngươi chiếu cố tốt chính mình là hiếu kính chúng ta!"
Nhìn mẫu thân một bộ dáng nghiêm trang, Phó Dung không nhịn được phì cười: "Nương ngươi nghĩ đi đâu, ta có như vậy ngốc sao? Yên tâm đi, ta sẽ không chọc vương gia không vui, nữ nhi bản thân cũng có cửa hàng ruộng đồng a, mỗi năm tiền nữ nhi thu vào đều tích cóp lại, nào cần của vương gia?"
Kiều thị ngây ngẩn, dùng sức một chút ấn lên cái trán nữ nhi: "Thối nha đầu, hóa ra là cố ý để ta sốt ruột đâu!"
Phó Dung hắc hắc cười.
"Phu nhân" Xảo Hạnh đứng lại ở phía sau bức rèm che, thấy hai mẹ con cùng nhau quay đầu lại, nàng vén mành mà vào, đem thiếp trong tay đưa cho Phó Dung: "Thôi phủ vừa mới phái người đưa tới, hình như là Thôi cô nương mời cô nương các phủ tới nhà thưởng hoa sen đâu."
Phó Dung mở thiếp ra, bên trong mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp, quả thật là Thôi Oản mời nàng đi ngắm hoa, liền đi trở vào.
Kiều thị nhận lấy thiếp nhìn xem, nhíu mày nói với Phó Dung: "Ngươi bận rộn chuẩn bị thành thân, nàng như thế nào còn đưa thiếp mời cho ngươi?" Cô nương gia sau khi đính hôn, bình thường đều sẽ không đi ra ngoài, Thục phi nương nương thích nữ nhi như vậy, cũng chỉ gọi đi qua bồi hai lần, một lần là chính mắt xem tướng người, một lần là khó có dịp xem thuyền rồng so tài.
Phó Dung cũng không hiểu, nàng cùng Thôi Oản chỉ có khách sáo mặt ngoài, nàng không tin Thôi Oản nhìn không ra nàng lãnh đạm.
Bất quá Thôi gia có thiếu gia phong lưu nổi tiếng kinh thành, nàng sẽ không đi, đại hôn sắp đến, Phó Dung không muốn xảy ra bất luận cái gì ngoài ý muốn.
"Nương, đầu ta hơi choáng váng, ngươi mời lang trung lại đây xem cho ta đi." Phó Dung có vẻ bệnh ngã vào trên giường, đáng thương tội nghiệp.
Nữ nhi ổn trọng, lại cơ trí giảo hoạt, Kiều thị cười sờ sờ nàng đầu, phân phó Xảo Hạnh phái người đi mời lang trung.
Đẩy đi một lần tiệc mời, Phó Dung tiếp tục ở trong phòng may một vài đồ vật, cuối tháng Phó Bảo sinh nhật, còn chuẩn bị một phần lễ cho nàng.
Lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, Phó Bảo hưng phấn mà chạy tới: "Tam tỷ tỷ, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, phủ Thái Tử vừa mới phái người chuyển lời, nói là ngày sinh nhật ta, Thái Tử muốn bồi tỷ tỷ cùng nhau lại đây thay ta tổ chức sinh nhật!"
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu.
Vị đại tỷ tỷ số khổ kia của nàng muốn tới?
Ngày đó ở trong xe ngựa, vì muốn dời đi tâm tư háo sắc của hắn, nàng thuận miệng hỏi hắn chuyện dây Trường Mệnh, Từ Tấn nói lắp một chút, Phó Dung liền đoán được Từ Tấn hơn nửa đem phần lễ vật kia ném tới cái xó nào, không nghĩ hắn thế nhưng còn thật lưu lại, trả về đưa cho nàng.
Bất quá Phó Dung thực thích, năm hạt trân châu kia là đồ tốt a, so với của nàng còn tốt hơn, mở ra lại có thể để thành một hộp tràn đầy.
Từ Tấn vẫn cúi gằm mặt, nhẹ nhàng kéo chặt sợi day, buộc vào tốt rồi, hắn nâng cổ tay trắng mịn lên hôn, "Vẫn là Nùng Nùng đeo đẹp."
Phó Dung hai mắt nhìn, không mấy quan tâm nói: "Dù đẹp mấy, thứ này cũng trong tiết đoan ngọ thì đeo chơi hai ngày, qua một thời gian liền bỏ đi rồi, vừa vặn đem hạt châu đặt lại vào hộp trang sức, sau này tới đoan ngọ lại một lần nữa kết dây mới."
Từ Tấn khóe miệng đang cười thoáng cái biến mất.
Tháo ra? Nàng có biết hắn kết cái dây Trường Mệnh này dùng bao nhiêu công phu sao?
Hắn loay hoay suốt cả 3 ngày!
Không có khả năng tìm người dạy cho, hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi hai cái dây Trường Mệnh này, học cách kết mất hai ngày rưỡi, kết một lần lại phá một lần. Buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc biên ra hình dáng, cùng so với của nàng cũng nhìn không có khác biệt, cảm thấy mỹ mãn mới đi ngủ, cởi xong xiêm y mới phát hiện đã quên đem năm hạt châu xâu lên, đành phải tháo ra rồi lại xâu lại một lần nữa. Từ Tấn tự nhận hắn đời này đại khái cũng chỉ biết biên một cái dây Trường Mệnh này, nàng thế nhưng nghĩ tháo ra?
"Không cho phép phá đi, qua hết đoan ngọ thu lại, năm sau tiếp tục mang dây này." Từ Tấn nắm chặt tay nàng nói.
Phó Dung tò mò, "Vì sao a?"
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Bởi vì đây là ta đưa cho ngươi, ý nghĩa bất đồng."
Phó Dung không nhịn được, bật cười: "Vì đây là ta kết a, thời điểm làmcũng không phải thành tâm, nếu là vương gia tự tay kết, vậy ta khẳng định cùng vương gia giống nhau, đem nó giữ bên người, một ngày đều không rời khỏi thân."
Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, Từ Tấn động động môi, sầm mặt nói: "Ta chỉ biết đây là ta đưa cho ngươi, ngươi tốt nhất hảo hảo giữ, dám mất hoặc là tháo ra, ngươi biết ta sẽ tức giận lại như thế nào đối với ngươi."
Hắn lạnh giọng uy hiếp, Phó Dung nhìn dây Trường Mệnh trên cổ tay, bất đắc dĩ nói: "Đã biết, đây là vương gia đưa ta, ta nhất định sẽ cất cẩn thận, tuyệt không dám ném đi."
Người này tính tình thật quái dị, Phó Dung xem ra, rất nhiều việc nhỏ không đáng nhắc tới lại có thể chọc hắn nổi giận, dù sao nàng còn có một hộp trân châu, lãng phí năm hạt thì năm hạt đi.
Từ Tấn nhìn ra nàng là có lệ, vừa muốn uy hiếp thêm hai câu, màn lụa ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh nhẹ nhẹ.
Phó Dung vội vàng hướng Từ Tấn làm dấu hiệu cấm thanh.
Nàng ngón tay thon dài để ở trên môi hồng nhuận, Từ Tấn cổ họng giật giật, một lần nữa đem người ôm tới trong ngực, hướng lỗ tai nàng trách giận nói: "Ta nhớ ra rồi, đêm đó Hứa gia đến muốn đòi đồ, ngươi đã đem trân châu trả ta, vì sao không đem con vẹt kia cũng trả ta nốt?" Nhìn Hứa đem gia trân châu về, hắn cố nén mới không đem hộp trân châu kia quăng đi.
Phó Dung lỗ tai đặc biệt sợ ngứa, nỗ lực rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: "Ta đã quên..."
"Không phải không cho phép nói chuyện sao?" Từ Tấn từ lỗ tai nàng một đường hôn tới khóe miệng, lại hoàn toàn ngăn chặn môi nàng.
Phó Dung giãy hai cái, hắn bàn tay to luồn vào trong tóc nàng giữ, không cho cự tuyệt.
Phó Dung dần dần trầm mê.
Nàng chưa bao giờ biết Từ Tấn hôn người sẽ ôn nhu như vậy, đời trước không hôn qua, đời này những ngày trước, nàng đều không nguyện ý cho hắn hôn, tự nhiên cũng không tinh tế cảm nhận qua trong đó tư vị gì. Nhưng giờ đây, hắn là vị hôn phu, nàng không còn cách nào cự tuyệt, là nam nhân nàng nhất định phải dựa vào cả đời để sống những ngày lành, Phó Dung không thể chọc hắn mất hứng ở loại chuyện này, vậy thì, đã tránh không được, Phó Dung nguyện ý đi theo cảm giác.
Có những lời nói ra quá mức chấn kinh, nhưng Phó Dung thật sự cảm thấy, làm loại chuyện này còn rất thoải mái.
Hồi ức từng như lửa, hiện giờ ôn nhu như nước.
Mắt thấy bị hắn ép tới càng ngày càng thấp, đầu ở trong khuỷu tay hắn sắp muốn rớt xuống, Phó Dung kìm lòng không được giơ tay lên, vòng lấy cổ hắn.
Nàng nhu thuận, thuận theo mà ôm hắn, Từ Tấn tay phải ở trong tóc nàng dần dần theo tâm ý dịch xuống, đem chăn bọc nàng từng chút từng chút một kéo ra. Tiểu cô nương phát giác ý đồ, quay đầu trốn, muốn khuyên can hắn, Từ Tấn đuổi theo hôn nàng, không cho nàng cơ hội mở miệng, nàng mới phát ra âm thành mơ hồ không rõ, liền bị hắn nuốt vào.
Như là trân châu quý hiếm bị voan mỏng che đậy, lúc này voan mỏng bị người chậm rãi xốc lên, không cần nhìn chăm chú, chỉ cần dùng tay cảm thụ kia trơn mịn oánh nhuận, trong đêm hè ngoài ý muốn thoải mái mát lạnh, có thể làm cho người phát ra một tiếng than thở thỏa mãn. Phần lớn trân châu đều tròn, trân châu của hắn cũng có chỗ êm dịu, thưởng thức tới nơi đó, Từ Tấn rốt cuộc không thể nhất tâm nhị dụng (làm 2 việc một lúc), môi có lệ mà dán lên nàng, tâm tư đều đặt ở trên tay.
Bởi vậy tiểu cô nương không thể đè nén kêu nhỏ một tiếng, thành công trốn thoát, buông lơi đụng chạm cánh môi giữa 2 người.
Từ Tấn mở mắt ra.
Phó Dung cũng mở mắt ra.
Hắn nhìn nàng con ngươi phủ sương mịt mờ trong suốt, trên tay động một chút, trong mắt nàng màu nước liền nhiều một phần, như sau mưa giữa núi rừng tràn ngập hơi nước mờ mịt, ti ti lũ lũ trôi đến trong lòng hắn, đem tâm hắn quanh quẩn một vòng lại một vòng, làm phai nhòa lửa tàn sát bừa bãi trong lồng ngực hắn, nhắc nhở hắn xem xem bộ dáng nàng đáng thương lúc này kinh hoàng bất lực, lại đem tất cả dừng lại, kỳ vọng ký thác hắn thương tiếc.
Hắn nắm lấy một điểm mềm mại của nàng, giống như nàng lúc trước thưởng thức trân châu ngũ sắc, nhẹ nhàng xoa nắn.
Mắt nàng nhắm lại, tay vô lực túm lấy cánh tay hắn, môi son giam lại là một tiếng kiều kiều âm.
"Nùng Nùng, ngươi có biết ngươi hiện tại có bao nhiêu mĩ sao?" Từ Tấn cúi đầu hôn môi nàng, lại tiếp tục xoa nắn.
Phó Dung cắn môi, quay người chui vào trong ngực hắn, kiều nhuyễn cầu xin: "Vương gia đừng như vậy, đợi, đợi ta gả đến vương phủ, được không?"
Nàng như vậy xoay lại, Từ Tấn tay không thể không dời tới trên lưng nàng, như chạm vào mĩ ngọc.
"Nùng Nùng nói, chúng ta đêm đại hôn, ta làm cái gì ngươi đều không ngăn cản?" Không nhìn thấy mặt nàng, Từ Tấn cúi đầu hôn lỗ tai nàng lộ ra ở bên ngoài, nàng không có chỗ nào không đẹp, chỗ nào hắn cũng đều muốn hôn.
Phó Dung không nói chuyện.
Từ Tấn tay chuyển xuống dưới.
Mắt thấy sắp muốn qua eo, Phó Dung vội vàng trở tay đè hắn lại, giọng buồn buồn nghe qua như muốn khóc: "Ta đều nghe vương gia, chỉ cầu vương gia đừng có lại khi dễ ta, ta, ta, ta mệt nhọc..."
Từ Tấn cười nhẹ, thu tay lại, đem người đặt tới trên giường, hắn từ sau lưng ôm nàng, "Nùng Nùng đã mệt nhọc, vậy thì ngủ đi."
Phó Dung giả trang không phát giác hắn càn quấy, nhỏ giọng nói: "Thời điểm không còn sớm, vương gia cũng về sớm một chút an giấc đi?"
Từ Tấn phía sau chuyển chuyển, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, "Ngươi ngủ trước, ta một hồi liền đi."
Phía sau truyền đến động tĩnh sột soạt, như là ở cởi quần áo, Phó Dung kinh hãi, túm lấy đệm chăn hỏi: "Vương gia đang làm cái gì?"
Từ Tấn một lần nữa dán lên.
Phó Dung đồ ngủ sớm không còn, cho dù có, nàng phỏng chừng cũng có thể cảm nhận được lúc này Từ Tấn trên người là không còn một mảnh vải.
Chẳng lẽ hắn muốn làm tân lang trước?
Phó Dung bản năng mà hướng bên trong chuyển vào, mới dịch một chút liền bị Từ Tấn đè bả vai lật qua, mặt hướng vào đệm giường.
"Vương gia..."
"Nùng Nùng đừng nói chuyện, cẩn thận ầm ĩ tới con vẹt kia."
Từ Tấn đẩy khuôn mặt nàng bị tóc dài che khuất, khẽ cắn lỗ tai: "Nùng Nùng nhìn xem đây là cái gì? Chúng ta sắp đại hôn, lễ bộ bên kia đưa rất nhiều thứ tới phủ ta, ta tùy tiện lật xem, thế nhưng tìm được một thứ tốt như vậy. Nùng Nùng yên tâm, đêm nay chúng ta chỉ học cái này, cái khác, đợi kết hôn sau lại nói tiếp."
Đem một quyển sách nhỏ đặt tới trước mặt Phó Dung, hắn không nói thêm gì nữa, tự mình bắt đầu.
Phó Dung nhìn tờ giấy kia, tranh vẻ rất sống động, hiểu được Từ Tấn quyết tâm muốn gây sức ép nàng một hồi, che mặt nhận mệnh.
Màn che nhẹ lay động, hồi lâu mới nghỉ. (Edtor: Ah ah ah, có ai hiểu hai người định làm gì ko????)
Từ Tấn quỳ ở chân giường thu thập, trong tiếng nói mang theo thoả mãn khó có thể che giấu, "Cái váy ngủ này ta cầm trở về hay là ngươi vụng trộm giặt?"
Phó Dung co lại ở trong chăn, bọc thành viên cầu, lần này cả đầu cũng trốn vào chăn.
Nàng đã gả hai lần, chưa từng thử qua như vậy, nói cái gì gọi là "Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập", hắn là Đại Vũ sao? Hắn thật sự chỉ đi ngang qua cửa 3 lần sao? Còn có trị thủy cái gì, hắn chiếu theo phương pháp này, thủy càng ngày càng nhiều, Đại Hạ triều đã sớm bị nước bao phủ. (Editor: Các nàng có hiểu gì ko, có hiểu gì ko? Ko hiểu thì nói ta nhé, ta sẽ giải thích thêm)
Đại Vũ trị thủy tam quá gia môn bất nhập: Đại Vũ mới chỉ kết hôn bốn ngày thì được giao nhiệm vụ đi chống lũ. Ông nói lời tạm biệt với vợ mình, nói rằng không biết khi nào ông sẽ trở lại. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói rằng vợ của mình đang sinh con. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha mình. Gia đình thúc giục Vũ trở về nhà nhưng ông từ chối vì lũ lụt vẫn xảy ra. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn 10 tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đêu từ chối đi vào cửa, nói rằng vì lũ lụt đã khiến vô số người vô gia cư, ông chưa thể nghỉ ngơi được.
Phó Dung xem như là chân chính nhận thức Từ Tấn, mệt cho hắn đời trước như vậy ít nói ít lời, nguyên lai hắn cao hứng, sẽ biến thành như vậy.
"Tại sao không nói gì thế?" Từ Tấn cười nằm xuống, kéo chăn nàng: "Không chê muộn sao?"
"Ngươi đi nhanh đi, trước khi thành thân ta đều không muốn gặp ngươi!" Phó Dung túm chặt chăn.
Từ Tấn bật cười, đổi thành nằm thẳng, nghĩ ngợi một lúc, nhận lời nói: "Tốt, trước khi thành thân ta đều không tới, lại thêm lần nữa, ta sợ ta nhịn không được muốn ngươi trước. Vậy ngươi trước nói cho ta biết, cái váy ngủ này rốt cuộc nên xử trí như thế nào? Ta cầm đi, nha hoàn của ngươi có thể hoài nghi hay không?"
Nghe hắn nhắc cái này, Phó Dung thật là muốn tức chết.
Quần áo của nàng đều mới làm, Mai Hương Lan Hương trong lòng đều biết rõ, thiếu một cái các nàng khẳng định sẽ hỏi. Nhưng mà lưu lại, vì không để cho bọn nha hoàn phát hiện cái thứ thuộc về Từ Tấn (cái gì vậy???), nàng chỉ có thể chính mình giặt, nhưng nàng ngay cả quần áo bẩn của mình đều không phải giặt bao giờ, dựa vào cái gì phải chạm vào của hắn?
Phó Dung thật muốn bắt Từ Tấn giặt xong cho nàng hẵng đi!
Nhưng nàng không dám...
"Vương gia đi đi, ta, chính ta thu thập, chỉ cầu vương gia về sau đừng như vậy nữa." Phó Dung rầu rĩ cúi đầu.
Không thể lấy được váy, Từ Tấn có chút tiếc nuối, ôm người trong chăn hôn, lúc này mới đứng dậy mặc đồ.
Người đi rồi, Phó Dung lập tức từ trong chăn chui ra, ngửa mặt nằm bình phục.
Nghĩ tới đứa nhỏ, trắng đêm không ngủ.
Ngày kế Lan Hương dụi mắt đứng lên, nghe được bên trong có tiếng nước, nàng khiếp sợ đi vào xem, nhìn thấy Phó Dung đang giặt xiêm y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Cô nương, ngươi, ngươi như thế nào chính mình giặt?" Bất chấp tóc tai bù xù, Lan Hương nhanh chóng bước tới, định đem chậu đồng dọn đi.
Phó Dung vội vàng quát bảo dừng lại, quay đầu đổi khẩu khí, nhân cơ hội thúc giục: "Lại đi lấy cho ta chậu nước đến!"
Giọng nói nàng lo âu, Lan Hương không rõ nguyên cớ, nghe lời mà đi.
Phó Dung vắt khô váy ngủ đặt tới bên cạnh, nhanh chóng bưng nước đi ra cửa, đem nước hắt tới bồn hoa cách khuê phòng nàng xa nhất.
Lan Hương trở về thì Phó Dung rửa tay hai lần, đem công việc nước nôi giao cho Lan Hương xong liền mặc kệ.
Cũng may Từ Tấn lần này nói lời giữ lời, thật sự không có lại tới đây nhiễu nàng.
Vào tháng 6, sau nhiều lần Kiều thị thúc giục, đồ cưới Phó Dung rốt cuộc thêu xong. Cái gọi là trước lạ sau quen, so sánh đồ cưới lần trước làm khi gả cho Từ Yến, bộ đồ cưới này thêu thùa tiến bộ hơn nhiều, Kiều thị nhìn lại vui mừng lại tự trách, tự trách trước kia luôn là ghét bỏ thứ nữ hết ăn lại nằm, chỉ biết chơi, nguyên lai nữ hồng (thêu thùa may vá) của nữ nhi cũng là có bản lĩnh.
Phó Dung không chút nào chột dạ tiếp nhận khen ngợi của mẫu thân.
Hai mẹ con nói tiếp chuyện đồ cưới, Kiều thị thở dài: "Nguyên bản chuẩn bị cho ba tỷ muội các ngươi đều là 64 hòm, nào biết được ngươi đứa nhỏ này phúc khí lớn, tiến cung một chuyến liền thành Túc vương phi. Gả cho vương gia, 64 hòm đồ cưới không khỏi bần hàn, nâng thành 128 hòm đi, bằng của Thái Tử phi, Khang vương phi. Nùng Nùng đừng hiểu lầm, ngươi gả chỗ tốt, đồ cưới có nhiều chúng ta cũng cam lòng bỏ ra được, chính là... Ta cùng tỷ tỷ ngươi nhắc qua, nàng không có tâm tư cùng ngươi ganh đua so sánh, nhưng nương luôn cảm thấy ủy khuất nàng, các ngươi ba người đều là nữ nhi tốt, ai nương cũng đều yêu thương như nhau..."
Phó Dung hiểu được khúc mắc của mẫu thân, các nàng ba tỷ muội đương nhiên biết cha mẹ chưa từng bất công với ai, có lẽ người ngoài sẽ nói chút nhàn ngôn toái ngữ, mẫu thân sợ thời gian dài, đồ cưới sớm hay muộn sẽ trở thành một vướng mắc trong lòng tỷ tỷ, ảnh hưởng các nàng tỷ muội hoà thuận.
"Nương, ngươi cùng phụ thân dư dả sao?" Phó Dung dựa vào trong ngực mẫu thân hỏi, "Dư dả thì ngấm ngầm lại cấp thêm cho tỷ tỷ đi, ta biết tỷ tỷ sẽ không nghĩ như vậy, nhưng chúng ta đừng để người khác điều tiếng. Trước cứ cấp cho tỷ tỷ, Tuyên Tuyên còn nhỏ, tương lai nàng gả cho người, ta cho nàng thêm chút đồ cưới, còn có Quan ca nhi cưới tức phụ, nương cũng không phải lo gì, nữ nhi không phải là trắng tay gả vào chỗ cao, nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố đệ đệ muội muội."
Bọn họ nhiều huynh đệ tỷ muội, hồi nhỏ cha mẹ chỉ cần chiếu cố bọn họ ăn uống sinh hoạt, vừa đến tuổi đàm hôn luận gả, đồ cưới của các nàng, sính lễ cho ca ca đệ đệ cưới tức phụ, đều chi rộng rãi, cha mẹ mấy năm nay tích cóp được sợ là không quá đủ dùng.
Kiều thị hoảng sợ giật nảy người, nâng dậy nữ nhi nghiêm mặt nói: "Nhanh câm miệng, nương nhất thời không nhịn được nói với ngươi vài lời trong lòng, thật sự không có ý tứ khác. Nương trong tay có tiền, ta cùng cha ngươi thương lượng qua, sẽ cấp thêm cho tỷ tỷ ngươi. Tuyên Tuyên và Quan ca nhi đều còn nhỏ, thành thân còn quá sớm, đồ cưới sính lễ nhất định có thể chuẩn bị tốt, không cần ngươi bận tâm. Nùng Nùng a, ngươi gả sang chính là vương phủ, muốn mọi chuyện thay vương gia tính toán, tuyệt đối đừng bởi vì nhớ thương trong nhà, chọc vương gia không vui, chúng ta cũng không cần ngươi nhớ thương, ngươi chiếu cố tốt chính mình là hiếu kính chúng ta!"
Nhìn mẫu thân một bộ dáng nghiêm trang, Phó Dung không nhịn được phì cười: "Nương ngươi nghĩ đi đâu, ta có như vậy ngốc sao? Yên tâm đi, ta sẽ không chọc vương gia không vui, nữ nhi bản thân cũng có cửa hàng ruộng đồng a, mỗi năm tiền nữ nhi thu vào đều tích cóp lại, nào cần của vương gia?"
Kiều thị ngây ngẩn, dùng sức một chút ấn lên cái trán nữ nhi: "Thối nha đầu, hóa ra là cố ý để ta sốt ruột đâu!"
Phó Dung hắc hắc cười.
"Phu nhân" Xảo Hạnh đứng lại ở phía sau bức rèm che, thấy hai mẹ con cùng nhau quay đầu lại, nàng vén mành mà vào, đem thiếp trong tay đưa cho Phó Dung: "Thôi phủ vừa mới phái người đưa tới, hình như là Thôi cô nương mời cô nương các phủ tới nhà thưởng hoa sen đâu."
Phó Dung mở thiếp ra, bên trong mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp, quả thật là Thôi Oản mời nàng đi ngắm hoa, liền đi trở vào.
Kiều thị nhận lấy thiếp nhìn xem, nhíu mày nói với Phó Dung: "Ngươi bận rộn chuẩn bị thành thân, nàng như thế nào còn đưa thiếp mời cho ngươi?" Cô nương gia sau khi đính hôn, bình thường đều sẽ không đi ra ngoài, Thục phi nương nương thích nữ nhi như vậy, cũng chỉ gọi đi qua bồi hai lần, một lần là chính mắt xem tướng người, một lần là khó có dịp xem thuyền rồng so tài.
Phó Dung cũng không hiểu, nàng cùng Thôi Oản chỉ có khách sáo mặt ngoài, nàng không tin Thôi Oản nhìn không ra nàng lãnh đạm.
Bất quá Thôi gia có thiếu gia phong lưu nổi tiếng kinh thành, nàng sẽ không đi, đại hôn sắp đến, Phó Dung không muốn xảy ra bất luận cái gì ngoài ý muốn.
"Nương, đầu ta hơi choáng váng, ngươi mời lang trung lại đây xem cho ta đi." Phó Dung có vẻ bệnh ngã vào trên giường, đáng thương tội nghiệp.
Nữ nhi ổn trọng, lại cơ trí giảo hoạt, Kiều thị cười sờ sờ nàng đầu, phân phó Xảo Hạnh phái người đi mời lang trung.
Đẩy đi một lần tiệc mời, Phó Dung tiếp tục ở trong phòng may một vài đồ vật, cuối tháng Phó Bảo sinh nhật, còn chuẩn bị một phần lễ cho nàng.
Lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, Phó Bảo hưng phấn mà chạy tới: "Tam tỷ tỷ, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, phủ Thái Tử vừa mới phái người chuyển lời, nói là ngày sinh nhật ta, Thái Tử muốn bồi tỷ tỷ cùng nhau lại đây thay ta tổ chức sinh nhật!"
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu.
Vị đại tỷ tỷ số khổ kia của nàng muốn tới?
/300
|