Trên đỉnh Phan Si Păng hoang vu, từng đám mây thong thả trôi, khắc họa lên bầu trời với đủ hình dáng kì lạ nào là gà quay, nào là mĩ nữ, có khi lại là hai ba thiên thần bé nhỏ đứng giơ pháo dội về phía mặt đất, nói chung là một ngày gió nhẹ hiu hiu, ánh mặt trời ôn hòa ấm áp. Bất chợt một tiếng động ì ùng vang vọng xuất hiện phá tan những hình ảnh trên nền trời.
Chỉ trong chốc lát sau khi tiếng động vang lên, làm gì còn khung cảnh yên bình, nên thơ nữa. Mây đen tụ tập càng ngày càng nhiều, sấp chớp, cuồng phong gào thét đầy trời xuất hiện, lớp lớp dày đặc đang dịch chuyển về phía đỉnh như muốn thân thiết hôn lên cái nóc nhà cao nhất phía đông nam đại lục này, từng đám mây mang theo lôi điện quấn quanh xoắn xít với nhau dần hình thành nên một vòi rồng đen kịt tràn đầy điện xà chớp lóe.
Nếu nhìn kĩ cái vòi "rồng" này thì sẽ thấy quả thật như một con Hắc Long đang há mồm lao thẳng về phía đỉnh núi như muốn nuốt gọn nó vào bụng của mình.
Nhìn có vẻ hoành tráng nếu là tiền bối cao nhân ở đây sẽ thấy cảnh này có chút đẹp không khéo lại ngồi xếp bàn pha trà ngắm cảnh cũng nên, được cái thiên ý trêu người tiền bối cao nhân rắm chó thì không có, không biết lại mò ở đâu ra một thằng nhóc gầy trơ xương khuôn mặt đầy vẻ bần hàn, thống khổ đang bị uy áp của đại tự nhiên đè bẹp dưới đất không dậy nổi, mà không chỉ có nó xung quanh chân núi lúc này lại không thiếu những động vật nhỏ bị áp lực đến từ bầu trời dọa vỡ mật mà chết, những động vật lớn hơn như hổ báo các loại thì cũng co mình xụi lơ trên mặt đất toàn thân run lên bần bật.
Thế mới biết uy áp mạnh đến cỡ nào, còn trên núi ôi thôi khỏi nói có cái gì thì cũng tan xác hết rồi, nếu sinh vật nào chống cự lại được đã có thiên lôi bồi thêm vài nhát đến cặn bã cũng không còn.
Khi vòi rồng tiếp xúc, tàn phá trên đỉnh núi một lúc nó đã có vẻ đã không còn ổn định như khi mới xuất hiện, lúc phình ra, lúc thu lại lúc lên lúc xuống tựa hồ đang tích lực định phun ra thứ gì, khiến không gian nơi này dần trở nên mất ổn định.
Cả nửa canh giờ trôi qua chẳng có một điều gì báo trước con hắc long trên núi bất chợt toàn thân xuất hiện vô số điểm sáng phá thể mà ra "ầm" một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, một quang cầu rực rỡ như mặt trời từ miệng con rồng phun ra, bay thẳng về phía đỉnh núi với tốc độ khủng khiếp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi va chạm đã làm cho đỉnh Phan Si Păng hoàn toàn biến mất, (là biến mất hoàn toàn chứ không phải là sụp đổ biến thành cát bụi nhá), đến giữa lòng núi quả cầu ánh sáng mới chầm chậm dừng lại, con hắc long trên bầu trời cũng bị lực phản chấn đánh bật lên không tan thành vô số mảnh chuẩn bị dạt ra bốn phương tám hướng, lại giống như một thước phim quay ngược với tốc độ gấp mười lần thu vào trung tâm rồi tiêu thất.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng hài hòa lại chiếu xuống mặt đất. Cơ Cảnh vẫn chưa hết hoảng sợ từ từ ngồi dậy ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, ngay cả vệt máu đang chảy trên khóe miệng cũng không buồn lau đi.
-Không phải chứ, lạy chúa tôi, núi.. núi..
-Con bà nó tà môn!
Nói xong cu cậu lăn quay ra bất tỉnh, người bình thường ở trong trường hợp đó có khi toi đời từ lâu rồi nhưng còn thằng nhóc này, mụ nội nó thiên địa bất công nha thế mà vẫn sống, đúng là mạng dai hơn gián mà!
Nhìn khung cảnh xung quanh toàn là xác động vật cây cối gãy đổ, cả một vùng quanh chân núi bị san phẳng đừng nói là một đứa nhóc gầy còm ốm yếu cho dù là cao thủ phàm cảnh tầng bốn cũng đừng mong sống sót, không thể không nói thằng nhóc này vận may đúng là nghịch thiên thật.
Trở lại với tình trạng của Lâm Đĩnh lúc này đúng là con mẹ nó thê thảm không chịu nổi nữa, trong đầu hắn lúc này đang gào lên.
-Chư Thiên tổ bà nhà ngươi, nghe ngươi vỗ ngực cam đoan đảm bảo ngon lành mà, ngươi nhìn xem trên người ta còn chỗ nào “ngon lành” không hu hu.
Không nói thì thôi vừa nói thì đúng là từng cơn đau khủng khiếp tràn vào trong đầu hắn, ngoại thương thì không nói, xương cốt toàn thân dập nát, huyết mạch, cơ nhục vỡ vụn ra, nhưng đó chưa phải là điều thống khổ nhất, thống khổ nhất là từng tế bào toàn thân kể cả não bộ như muốn nứt toác ra, cắn xé ý thức, vùi lấp cả linh hồn Lâm Đĩnh. Ngũ mã phanh thây, ngàn đao xẻo thịt, những hình phạt tàn khốc nhất chưa là gì so với nỗi đau đớn mà hắn phải chịu lúc này.
Trong quang cầu ánh sáng không có một chút tiếng động truyền ra, cũng không có chút động tĩnh nào, đơn giản bởi vì đau quá không còn khí lực để kêu gào, toàn thân không có chỗ nào lành lặn muốn động một ngón tay cũng không nổi.
-Ý thức của thằng cha này quá kém rồi chưa gì đã sắp mai một, nếu mà ta không ra tay vị huynh đệ này không khéo toi đời thật à nha.
Ngay khi ý thức Lâm Đĩnh sắp sửa hoàn toàn biến mất một đoạn "Thanh thần chú" được Chư Thiên xướng lên thấm vào tinh thần kéo hắn từ bên bờ sụp đổ trở về.
-Huynh đệ ngươi buông xuôi như vậy à, mới chịu chút đau khổ đã dễ dàng từ bỏ sao?
-Đại ca đệ cũng không muốn nhưng mà quá đau đi, a a a huynh để cho đệ chết đi hu hu, nhanh đi a hu hu.
Chư Thiên gầm lên.
-Tỉnh lại, tỉnh lại đi đệ đệ, ngươi chẳng lẽ không muốn thân nhân của mình bất tử, không muốn mẹ mình mãi mãi sống cùng mình sao, hay là đệ đã quên mẹ đệ đã gửi gắm biết bao tình cảm vào đệ rồi, nếu đệ chết đi như vậy mẹ đệ có chịu nổi đả kích này không, đệ muốn chết như một thằng hèn, một đứa con bất hiếu à.
Ý thức của Lâm Đĩnh tuy được Chư Thiên giữ lại nhưng hắn dù sao cũng không phải là kẻ tâm chí kiên định, hắn chỉ là một kẻ tầm thường, sống cuộc sống bình thường, làm một công việc bình thường mà thôi, tâm chí kiên định, một lòng cầu đạo hay quyết tâm sắt đá dường như không có liên hệ gì với con người này, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có ngoại lệ.
Lâm Đĩnh có thể vô tình, có thể thờ ơ với mọi việc thậm chí với chính bản thân mình chỉ là hắn lại không thể thờ ơ được với đấng sinh thành ra mình, cái gì cũng có thể bỏ chỉ có người mẹ đang chờ đợi hắn nơi xa là điều duy nhất mà hắn không thể từ bỏ.
-Không ta không thể chết ở đây được, mẹ ta còn đang đợi ta trở về, ta phải cho bà cuộc sống bất tử, phải báo hiếu cho bà cả đời nữa, a a ta không thể chết được.
Như được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần ý chí của hắn vẫn đang trôi dạt dần về cõi hư vô đột ngột dừng lại, dùng sức mạnh khó tin tụ về trong bản thể đang hư hóa của mình.
Não hải của Lâm Đĩnh đang tan biến đột ngột sáng rực lên, từng điểm sáng bốn phía xung quanh điên cuồng tụ tập vào đỉnh đầu dần hình hành da thịt, xương cốt, từng chút từng chút một lại trở thành thực thể bình thường.
Chư Thiên trong cơ thể hắn kinh ngạc khó nói lên lời.
-Vốn chỉ định cổ vũ để hắn ngưng tụ ý chí không bị mai một đi là được, còn lại để ta giúp hắn, không ngờ hắn lại có thể tự mình tụ tập ý chí ngưng tụ cơ thể mà không cần đến ngoại lực, ài không hổ là huynh đệ của ta nha!
-Hừ nếu không như thế ta đây lại chọn hắn là chủ nhân à.
Bất ngờ một giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên làm Chư Thiên sợ đến nỗi xém són cả ra quần.
-ĐCM vãi hàng quá, thằng khốn nào đấy, làm ông đau tim quá.
-Ở đây này cha nội.
Nhìn đi nhìn lại hóa ra là quyển sách nát giở trò quỷ, nó đang tản mát ra từng tia sáng vàng kết nối với không gian này.
-Móa không phải ta phong ấn ngươi rồi sao thế mà còn bò ra được làm ông sợ muốn chết.
Lúc này thì anh chàng làm đếch gì còn phong phạm cao thủ khỉ gì nữa, chửi ầm cả lên chuẩn bị ra tay dạy giỗ thằng cha dám bày ra bộ mặt thế ngoại cao nhân trước mặt mình
-Dừng, dừng khốn kiếp, mụ nội nhà ngươi hu hu, cướp nhà của ông đây không nói còn nhân lúc ta sơ ý đạp thêm một phát làm bổn sách phí hết sức lực mới bò ra được, ngươi tưởng ta ăn chay chắc.
Nói rồi không để Chư Thiên phản ứng lại từng tia sáng vàng phát ra từ quyển sách như hô ứng với không gian này, những vì sao bình thường vốn tỏa ra ánh sáng êm dịu dưới tác dụng của sách linh đột ngột phát ra từng chùm sáng chiếu về phía Chư Thiên.
-Á à phản rồi, phản rồi, "Chư Thiên thế giới" hiện.
Ngoài miệng thì gào thế nhưng trong lòng hoảng sợ không thôi, mà cũng phải thôi người ta chiếm địa lợi đó, không nói hai lời lập tức xuất ra bản lĩnh áp hòm đối chọi với những chùm sáng phát ra từ bốn phía xung quanh.
Từ trong cơ thể hư ảo của Chư Thiên nơi vùng đan điền sau tiếng quát của hắn bất chợt sáng lên hình thành một quang cầu, trong giây lát đã hóa thành một vòng bảo hộ ánh sáng bao bọc toàn thân thằng cha này, từng chùm sáng từ không gian xung quanh bắn đến vòng bảo hộ của Chư Thiên như bị hòa tan một chút động tĩnh cũng không nổi lên, xem tình hình này hình như có đi không về rồi.
Sách linh thấy thế hét lên.
-Không thể nào, ta không tin không phá được cái vòng bảo hộ nho nhỏ này.
Ánh sáng vàng từ bản công pháp phát ra càng mãnh liệt chói mắt, không gian xung quanh như bị nhuộm thành màu vàng kim, biển sao xung quanh cũng sáng rực lên gấp mười lần lúc trước, từng cột sáng chiếu về phía vòng sáng với khí thế hủy thiên diệt địa, nhưng vẫn như cũ không có tý tác dụng nào.
Chư Thiên ở trong vòng sáng thoải mái nằm rên lên như chó cái động tình nghe sởn cả gai ốc.
-Ư....ư thoải mái nha, mạnh nữa lên đi anh đẹp trai.
Sách linh nghe thấy thế vừa sợ vừa giận không thể kiềm chế được gào lên.
-Ta...ta.. là con trai đấy, ngươi đừng có làm bậy nha.
Đột nhiên ánh sáng vàng tắt ngúm, bản công pháp tự động đóng lại, thế giới hình chiếu như mất đi động lực duy trì trở lại bình thường.
Chư Thiên thu lại vòng bảo hộ miệng lẩm nhẩm.
-Không phải chỉ kêu ngươi mạnh lên thôi sao, chưa gì đã bẹp ra rồi, chả có tý khí khái đàn ông gì cả.
Sách linh nghe thấy thế run lên cầm cầm cập.
-Mẹ ơi đánh chết ông cũng không đi ra nữa, gặp thằng cha biến thái này ta đánh không lại, không khéo chỉ còn nước ôm mông mà về, quá kinh, quá tởm ọe...
Bên ngoài tình hình Lâm Đĩnh không được khả quan lắm cơ thể vốn đã ngưng tụ được một nửa đến gần đan điền, nhưng năng lượng của màn sáng xung quanh cũng đã mờ lắm rồi như thể chỉ cần gió thổi qua là sẽ tan biến, nhìn thấy thế hắn bi thống gào lên trong đầu.
-Chư Thiên huynh mau giúp đệ với hu hu nhanh lên, hai chân có thể không cần nhưng thằng nhỏ nhất định phải bảo toàn, bao nhiêu mĩ nữ còn đang chờ đệ đó hu hu.
-Gấp cái gì cứ từ từ, đang bận.
-Hu hu từ từ cái con khỉ, có phải là ngươi đâu, đương nhiên không gấp rồi, nhưng liên quan đến nỗi niềm sung sướng của ta đó, không giúp sau này mỗi ngày ông đều bám lấy ngươi đầu tiên.
Vừa nghe thấy thế Chư Thiên liên tưởng đến cảnh một thằng thái giám suốt ngày bám lấy mình với giọng õng ẹo: “Chư Thiên huynh người ta nhớ huynh mà” là đã thấy không rét mà run vội vàng bỏ cả việc phong ấn quyển sách nát lại, liều cái mạng già bò ra ngay.
-Đến đây, đến đây, đừng kích động thế chứ.
Từ mi tâm Lâm Đĩnh bay ra từng điểm sáng màu vàng bao trùm lên những chỗ chưa hóa thực thể rồi tan ra, hình thành huyết nhục xương cốt, chỉ trong chớp mắt cơ thể Lâm Đĩnh đã lành lặn như cũ, vòng sáng bao quanh cũng đang dần dần biến mất.
Bất quá Lâm Đĩnh lại không tài nào cử động được nằm bẹp tại chỗ như khúc gỗ.
-Tại sao lại thế này? rõ ràng ta cảm thấy cơ thể cực kì sung mãn khỏe mạnh lại không thể động đậy được.
-Còn tại sao nữa, cơ thể ngươi quá mạnh so với cảm giác nên chưa kịp thích nghi, một thời gian nữa là tốt thôi.
Còn một điều hắn chưa nói nữa, là do Lâm Đĩnh ý thức li thể chưa hoàn toàn hòa nhập với cơ thể mới được ngưng tụ này, nên cần có thời gian thích ứng, mà cũng có thể là vĩnh viễn không thể thích ứng.
Nằm ở trung tâm lòng núi mặt hướng lên trời, ánh nắng chiếu vào làm Lâm Đĩnh không nhịn được phải nhắm tịt mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại nỗi đau đớn lúc trước dần dần chìm vào trong suy tư.
-Thì ra tu tiên cũng không dễ dàng như vậy, tổ bà nó đúng là đau, sau này mà còn vài lần như vậy nữa không biết ta có qua nổi không đây?
-Chẳng lẽ mấy thằng cha tu tiên đều biến thái như vậy, tu tiên cái khỉ gì phải là hành xác mới đúng, tổ tông nhà nó cũng quá là đau đi.
Chư Thiên sau khi giúp hắn chữa trị thân thể xong đã không còn lên tiếng, Lâm Đĩnh cũng không để ý đến, hắn còn đang lẳng lặng suy tưởng làm quái gì mà chú ý nổi.
Trong thế giới hình chiếu tinh thần Chư Thiên vốn đã hư ảo nay càng ngày càng mờ hơn, dường như việc tái tạo thân thể đã lấy hết sinh mạng lực của hắn vậy.
-Ta kháo may mà ông lúc phá vỡ tiết điểm có trữ hàng không thì lần này đúng là toi thật, còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
-Ê ê sách nát dậy đi đừng giả chết nữa.
-Không, có chết ta cũng không bò ra để ngươi bạo cúc hoa.
-ĐCM bạo tổ bà ngươi, ngươi chỉ là một quyển sách ông đây có muốn bạo cũng chả được, nhanh ra đi đừng có lằng nhằng.
-Ờ há, hề hề thông cảm xem phim heo nhiều quá nên nhập vai luôn.
Chư thiên nghe thế triệt để tắt tiếng.
-Ta giúp Lâm Đĩnh ngưng tụ thân thể đã ảnh hưởng quá sâu đến căn nguyên nên cần phải tu bổ gấp, trời có sập cũng không dậy nổi, ngươi tỉnh lại vừa đúng lúc có người dẫn đường cho hắn.
-Bảo hắn không cần lo cho ta, tự lo thân mình cho tốt đi, đại đạo gian nan phải từng bước cẩn thận, một khi ngã xuống tất cả đều tan thành mây khói mà thôi. Ở đây ta có hai môn công pháp bảo mệnh, một môn cần có pháp lực mới thi triển được ngươi giao cho hắn giúp ta.
Một điểm sáng từ đan điền Chư Thiên bay ra nhập vào quyển sách trước mặt, sau khi làm xong như không thể nào chống đỡ nổi nữa toàn bộ cơ thể hắn mờ dần rồi hóa thành một điểm sáng biến mất trong thế giới này.
-Ài ra đi thanh thản đồ biến thái ta rất nhớ ngươi à nha.
-Tổ cha ngươi thanh thản con khỉ ông đã chết đâu.
Giọng nói đột ngột vang vọng trong không gian này làm sách linh nhảy dựng lên tru mỏ gào.
-Móa thế mà làm như sinh ly tử biệt, khiến ta đây giả dối một hồi phí công.
Tâm trạng của Lâm Đĩnh đã dần tốt hơn, cơ thể đã hoàn toàn ngưng tụ, quan trong là nỗi lo tiệt đường con cháu được giải trừ thế nên anh chàng yên tâm đánh một giấc thẳng cẳng. Cũng phải thôi ai mà bị hành hạ đến chết đi sống lại xém mất cả thằng nhỏ, tinh thần kiên trì không sụp đổ đã là giỏi lắm rồi, bây giờ vạn sự đều tốt đương nhiên phải ngủ một giấc để cơ thể tự động điều tiết phục hồi.
Trong khi anh chàng đang say giấc nồng thì Cơ Cảnh lúc này đang gian nan bò từ chân núi lên chỗ bụng núi, dốc núi tuy không nói cheo leo hiểm trở nhưng cũng không thể nói là bằng phẳng, một người bình thường khỏe mạnh cũng phải cố hết sức mới có thể bò lên, vậy mà thằng nhóc này cứ thoăn thoắt trèo lên, lúc này Cơ Cảnh hai mắt đỏ rực, từng tiếng "hồng hộc" "hồng hộc" cứ vang lên đều đặn giữa chốn rừng núi hoang vu.
Đọc đến đây có lẽ các bạn rất thắc mắc điều gì đã khiến một đứa trẻ gầy còm yếu đuối liều mạng bò lên cho bằng được, vậy đó là gì?
-Hồng hộc, bảo bối a, hồng hộc bảo bối của ta, tiền, ha.. ha, hộc hộc, của t..a, hộc.
Câu trả lời chính là lòng tham mãnh liệt đã giúp anh bạn nhỏ kiên trì không ngỏm củ tỏi giữa đường cho đến tận bây giờ.
Thân thể Cơ Cảnh bây giờ vô cùng mệt mỏi, lúc ở dưới chân núi tuy không chết nhưng cũng đã bị nội thương, nó lại gắng sức bò lên bụng núi nếu không có dục vọng mãnh liệt chống đỡ có mười tên Cơ Cảnh cũng không thể nào còn đứng được.
Từng giọt máu theo khóe miệng chảy xuống nó cũng không thèm để ý, trong đầu chỉ còn hình ảnh con rồng đen phun một quang cầu làm hơn nửa ngọn núi biến mất, vừa rồi còn có hào quang chớp lóe nhất định là bảo bối.
-Nhất định là của ta, của ta, gào……
Cơ Cảnh dốc hết sức lực phi lên lưng núi nơi mà hắn cho là chỗ bảo bối hạ xuống.
Tuy có dục vọng phi thường chống đỡ Cơ Cảnh cũng phải mất nửa ngày mới bò lên được miệng hố giữa lưng núi, nhìn xa xa ở trung tâm hố có một quang cầu mờ nhạt sắp sửa biến mất, đang bao bọc thứ gì đó làm tinh thần hắn không nhịn được rung lên hai hàng nước dãi hòa với máu chảy ròng ròng.
Dốc hết chút sức lực cuối cùng nhảy vào miệng hố, không biết có phải do mệt quá không vừa tiếp đất anh chàng cả người ngã cắm đầu về phía trước lăn thẳng về phía Lâm Đĩnh. Cái hố này cũng đâu phải là nhỏ bán kính cũng phải cả trăm mét ấy vậy mà thằng nhóc đó lăn từ miệng xuống tuy da thịt rách toác máu tươi đầm đìa, một cánh tay gãy gập, chân trái cũng không còn lành lặn lại không chết, đang cố gắng đứng dậy lết từng bước về phía quầng sáng bao bọc Lâm Đĩnh.
Đúng là lòng tham mang đến cho con người ta một sức sống thật mãnh liệt còn hơn cả zombie.
Cuối cùng cũng đến được trước quầng sáng lờ mờ nhìn thấy được có một người nằm bên trong.
Thấy được hình ảnh đó cả người Cơ Cảnh tỉnh táo lại hẳn mở miệng lẩn nhẩm.
-Không thể nào, bảo bối, bảo bối của ta đâu.
Một cỗ uất khí dâng lên trong ngực làm nó không nhịn được phun ra một ngụm máu cả người vô lực đổ thẳng về phía Lâm Đĩnh.
Đúng lúc này quầng sáng hao hết năng lượng và tan biến hiện ra thân ảnh Lâm Đĩnh trần như nhộng đang nằm, thằng nhỏ đang định ngóc cờ khởi nghĩa bất thình lình bị một cú trời giáng hạ đo ván, Lâm Đĩnh đang mơ màng thì cả người đột nhiên gập lại như con tôm luộc, hai mắt lồi lên phun ra một ngụm khí lạnh.
Số là lúc Cơ Cảnh ngã xuống cái đầu không cẩn thận đập thẳng vào thằng nhỏ của Lâm Đĩnh.
Bị thế thì có thằng đàn ông nào chịu nổi cả người hắn hai tay ôm kín chỗ đó lăn qua lăn lại khó nhọc thở ra từng ngụm không khí. Cả nửa ngày sau mới dần bình phục trở lại chậm rãi đứng lên hai tay thủ chặt đại môn xong mới ngó nghiêng tìm kiếm thằng cha nào thất đức chơi mình một vố như vậy.
Nhìn quanh một vòng không thấy ai bất chợt hai chân đạp phải cái gì mềm mềm làm hắn giật nảy người nhảy ngược lại. Vừa cúi xuống thì nhìn thấy một người, đang chuẩn bị xông lên làm thịt tên khốn kiếp này, không ngờ nhìn rõ mới thấy rõ là một đứa trẻ toàn thân đầm đìa máu tươi, mặt mũi bầm dập, lỗ mũi, lỗ miệng đang trào ra từng dòng máu tươi, thoi thóp sắp chết.
-Má ơi ở đâu mò ra thằng nhóc này thế? Chó má thật.
Chửi lên một tiếng xui xẻo có uất khí không biết phát tiết vào đâu, đang ngon giấc nồng tự dưng tiểu đệ ăn một cú trời giáng khi tìm được thủ phạm lại không thể phát tiết, đừng nói là bây giờ thằng nhóc đó thoi thóp không tiện ra tay cho dù khi bình thường lành lặn hắn cũng ra tay không nổi.
Chẳng lẽ lại đánh trẻ con.?
Nhìn thấy đứa trẻ này sắp toi đến nơi, hắn ngáp dài một cái bỏ đi, đi được vài bước nhưng trong lòng cứ cảm thấy nao nao khó chịu thế nào, muốn đi nhưng không tài nào bước nổi. Mắng thầm một câu rồi xoay người lại.
-Mẹ kiếp ông đây không phải người tốt, tại sao phải cứu nó chứ, không phải là mua dây buộc mình sao.
Nói thì là thế nhưng hắn vẫn ngồi xuống cẩn thận xem xét vết thương của Cơ Cảnh trong đầu thì kêu gọi Chư Thiên.
-Ê ê huynh đệ dậy đi, có việc cần làm này.
Gọi cả nửa ngày cũng không có ai đáp lại làm Lâm Đĩnh điên tiết.
-Ài xem ra phải giở tuyệt chiều rồi.
Lấy hét sức hắn gầm lên trong đầu.
-A a có mĩ nữ đang tắm, đào bưởi rung rinh kìa nhanh đến xem đi.
-Đâu, ở đâu, mĩ nữ ở đâu?
Lâm Đĩnh vô cùng đắc chí, đàn ông mà nghe nói đến gái là mắt thằng nào chả sáng lên, có liệt giường cũng phải bò dậy ngay.
Sách linh nghe thấy tiếng cười của Lâm Đĩnh liền hiểu ngay là mình bị lừa tức giận chủi ầm cả lên.
-ĐCM&@%@&@%%xxxx...
Chửi cũng đã sướng miệng nó mới chịu dừng lại cất tiếng hỏi.
-Có chuyện gì, nói nhanh đê để ta còn ngủ.
Lâm Đĩnh cau mày lấy làm lạ.
-Sao tiếng ngươi hôm nay có vẻ khác thế.
-Nói nhảm như thế làm gì, ông đây đến kì kinh nguyệt không được sao, có gì thì phun ra không ta ngủ đây.
Lâm Đĩnh nghe thế thì hóa đá tại chỗ cố nuốt nước bọt trả lời.
-Ực, ngươi xem coi thằng nhóc này có cứu được không.
Nghe Lâm Đĩnh nói sách linh làu bàu với vẻ không tình nguyện lắm.
-Tưởng gì, hóa ra một thằng lỏi con đang thoi thóp cứ để nó tự sinh tự diệt không phải càng tốt à.
Linh thức tùy tiện quét qua cho có lệ rồi định mở miệng nói không được thì bất chợt sách linh dừng lại như phát hiện ra gì đó.
-Kỳ lạ à nha đáng lẽ phải chết lâu rồi chứ nhỉ, kì lạ kì lạ quá.
Lâm Đĩnh thiếu kiên nhẫn hỏi.
-Rốt cuộc là có cứu được không, ngươi nói gì đi chứ?
Nghe Lâm Đĩnh hỏi sách linh thoát ra khỏi trầm tư trả lời.
-Đáng lẽ là không cứu được nhưng có bổn sách ở đây còn sợ không được à, ngươi gấp cái gì.
Có được câu trả lời hắn điên tiết lên.
-Cái gì, khốn kiếp cứu được mà ngươi còn không ra tay, thằng nhóc gần toi đến nơi rồi kìa, móa không nghe cứu người như cứu hỏa à?
-Tổ bà nó gấp cái quái gì, có phải vợ yêu đâu mà lồng lộn lên thế, mà ngươi có chết chưa chắc thằng lỏi con này đã chết đâu.
Tuy sách linh nói hơi khó nghe nhưng người ta là người tu tiên chính cống, hắn còn tự biết mình chỉ là gà, thôi thì đành để chuyên gia ra tay vậy
-Ta nhịn... nhịn a.
.
QC: Game Kiêu Hùng Tam Quốc - Chơi ngay
Game Tướng Thần: Na Tra đấu Quan Vũ - chiến đấu thôi
Các đạo hữu xin vào đây cho bần đạo đôi dòng góp ý để cải tiến công pháp.
Chỉ trong chốc lát sau khi tiếng động vang lên, làm gì còn khung cảnh yên bình, nên thơ nữa. Mây đen tụ tập càng ngày càng nhiều, sấp chớp, cuồng phong gào thét đầy trời xuất hiện, lớp lớp dày đặc đang dịch chuyển về phía đỉnh như muốn thân thiết hôn lên cái nóc nhà cao nhất phía đông nam đại lục này, từng đám mây mang theo lôi điện quấn quanh xoắn xít với nhau dần hình thành nên một vòi rồng đen kịt tràn đầy điện xà chớp lóe.
Nếu nhìn kĩ cái vòi "rồng" này thì sẽ thấy quả thật như một con Hắc Long đang há mồm lao thẳng về phía đỉnh núi như muốn nuốt gọn nó vào bụng của mình.
Nhìn có vẻ hoành tráng nếu là tiền bối cao nhân ở đây sẽ thấy cảnh này có chút đẹp không khéo lại ngồi xếp bàn pha trà ngắm cảnh cũng nên, được cái thiên ý trêu người tiền bối cao nhân rắm chó thì không có, không biết lại mò ở đâu ra một thằng nhóc gầy trơ xương khuôn mặt đầy vẻ bần hàn, thống khổ đang bị uy áp của đại tự nhiên đè bẹp dưới đất không dậy nổi, mà không chỉ có nó xung quanh chân núi lúc này lại không thiếu những động vật nhỏ bị áp lực đến từ bầu trời dọa vỡ mật mà chết, những động vật lớn hơn như hổ báo các loại thì cũng co mình xụi lơ trên mặt đất toàn thân run lên bần bật.
Thế mới biết uy áp mạnh đến cỡ nào, còn trên núi ôi thôi khỏi nói có cái gì thì cũng tan xác hết rồi, nếu sinh vật nào chống cự lại được đã có thiên lôi bồi thêm vài nhát đến cặn bã cũng không còn.
Khi vòi rồng tiếp xúc, tàn phá trên đỉnh núi một lúc nó đã có vẻ đã không còn ổn định như khi mới xuất hiện, lúc phình ra, lúc thu lại lúc lên lúc xuống tựa hồ đang tích lực định phun ra thứ gì, khiến không gian nơi này dần trở nên mất ổn định.
Cả nửa canh giờ trôi qua chẳng có một điều gì báo trước con hắc long trên núi bất chợt toàn thân xuất hiện vô số điểm sáng phá thể mà ra "ầm" một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, một quang cầu rực rỡ như mặt trời từ miệng con rồng phun ra, bay thẳng về phía đỉnh núi với tốc độ khủng khiếp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi va chạm đã làm cho đỉnh Phan Si Păng hoàn toàn biến mất, (là biến mất hoàn toàn chứ không phải là sụp đổ biến thành cát bụi nhá), đến giữa lòng núi quả cầu ánh sáng mới chầm chậm dừng lại, con hắc long trên bầu trời cũng bị lực phản chấn đánh bật lên không tan thành vô số mảnh chuẩn bị dạt ra bốn phương tám hướng, lại giống như một thước phim quay ngược với tốc độ gấp mười lần thu vào trung tâm rồi tiêu thất.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng hài hòa lại chiếu xuống mặt đất. Cơ Cảnh vẫn chưa hết hoảng sợ từ từ ngồi dậy ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, ngay cả vệt máu đang chảy trên khóe miệng cũng không buồn lau đi.
-Không phải chứ, lạy chúa tôi, núi.. núi..
-Con bà nó tà môn!
Nói xong cu cậu lăn quay ra bất tỉnh, người bình thường ở trong trường hợp đó có khi toi đời từ lâu rồi nhưng còn thằng nhóc này, mụ nội nó thiên địa bất công nha thế mà vẫn sống, đúng là mạng dai hơn gián mà!
Nhìn khung cảnh xung quanh toàn là xác động vật cây cối gãy đổ, cả một vùng quanh chân núi bị san phẳng đừng nói là một đứa nhóc gầy còm ốm yếu cho dù là cao thủ phàm cảnh tầng bốn cũng đừng mong sống sót, không thể không nói thằng nhóc này vận may đúng là nghịch thiên thật.
Trở lại với tình trạng của Lâm Đĩnh lúc này đúng là con mẹ nó thê thảm không chịu nổi nữa, trong đầu hắn lúc này đang gào lên.
-Chư Thiên tổ bà nhà ngươi, nghe ngươi vỗ ngực cam đoan đảm bảo ngon lành mà, ngươi nhìn xem trên người ta còn chỗ nào “ngon lành” không hu hu.
Không nói thì thôi vừa nói thì đúng là từng cơn đau khủng khiếp tràn vào trong đầu hắn, ngoại thương thì không nói, xương cốt toàn thân dập nát, huyết mạch, cơ nhục vỡ vụn ra, nhưng đó chưa phải là điều thống khổ nhất, thống khổ nhất là từng tế bào toàn thân kể cả não bộ như muốn nứt toác ra, cắn xé ý thức, vùi lấp cả linh hồn Lâm Đĩnh. Ngũ mã phanh thây, ngàn đao xẻo thịt, những hình phạt tàn khốc nhất chưa là gì so với nỗi đau đớn mà hắn phải chịu lúc này.
Trong quang cầu ánh sáng không có một chút tiếng động truyền ra, cũng không có chút động tĩnh nào, đơn giản bởi vì đau quá không còn khí lực để kêu gào, toàn thân không có chỗ nào lành lặn muốn động một ngón tay cũng không nổi.
-Ý thức của thằng cha này quá kém rồi chưa gì đã sắp mai một, nếu mà ta không ra tay vị huynh đệ này không khéo toi đời thật à nha.
Ngay khi ý thức Lâm Đĩnh sắp sửa hoàn toàn biến mất một đoạn "Thanh thần chú" được Chư Thiên xướng lên thấm vào tinh thần kéo hắn từ bên bờ sụp đổ trở về.
-Huynh đệ ngươi buông xuôi như vậy à, mới chịu chút đau khổ đã dễ dàng từ bỏ sao?
-Đại ca đệ cũng không muốn nhưng mà quá đau đi, a a a huynh để cho đệ chết đi hu hu, nhanh đi a hu hu.
Chư Thiên gầm lên.
-Tỉnh lại, tỉnh lại đi đệ đệ, ngươi chẳng lẽ không muốn thân nhân của mình bất tử, không muốn mẹ mình mãi mãi sống cùng mình sao, hay là đệ đã quên mẹ đệ đã gửi gắm biết bao tình cảm vào đệ rồi, nếu đệ chết đi như vậy mẹ đệ có chịu nổi đả kích này không, đệ muốn chết như một thằng hèn, một đứa con bất hiếu à.
Ý thức của Lâm Đĩnh tuy được Chư Thiên giữ lại nhưng hắn dù sao cũng không phải là kẻ tâm chí kiên định, hắn chỉ là một kẻ tầm thường, sống cuộc sống bình thường, làm một công việc bình thường mà thôi, tâm chí kiên định, một lòng cầu đạo hay quyết tâm sắt đá dường như không có liên hệ gì với con người này, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có ngoại lệ.
Lâm Đĩnh có thể vô tình, có thể thờ ơ với mọi việc thậm chí với chính bản thân mình chỉ là hắn lại không thể thờ ơ được với đấng sinh thành ra mình, cái gì cũng có thể bỏ chỉ có người mẹ đang chờ đợi hắn nơi xa là điều duy nhất mà hắn không thể từ bỏ.
-Không ta không thể chết ở đây được, mẹ ta còn đang đợi ta trở về, ta phải cho bà cuộc sống bất tử, phải báo hiếu cho bà cả đời nữa, a a ta không thể chết được.
Như được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần ý chí của hắn vẫn đang trôi dạt dần về cõi hư vô đột ngột dừng lại, dùng sức mạnh khó tin tụ về trong bản thể đang hư hóa của mình.
Não hải của Lâm Đĩnh đang tan biến đột ngột sáng rực lên, từng điểm sáng bốn phía xung quanh điên cuồng tụ tập vào đỉnh đầu dần hình hành da thịt, xương cốt, từng chút từng chút một lại trở thành thực thể bình thường.
Chư Thiên trong cơ thể hắn kinh ngạc khó nói lên lời.
-Vốn chỉ định cổ vũ để hắn ngưng tụ ý chí không bị mai một đi là được, còn lại để ta giúp hắn, không ngờ hắn lại có thể tự mình tụ tập ý chí ngưng tụ cơ thể mà không cần đến ngoại lực, ài không hổ là huynh đệ của ta nha!
-Hừ nếu không như thế ta đây lại chọn hắn là chủ nhân à.
Bất ngờ một giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên làm Chư Thiên sợ đến nỗi xém són cả ra quần.
-ĐCM vãi hàng quá, thằng khốn nào đấy, làm ông đau tim quá.
-Ở đây này cha nội.
Nhìn đi nhìn lại hóa ra là quyển sách nát giở trò quỷ, nó đang tản mát ra từng tia sáng vàng kết nối với không gian này.
-Móa không phải ta phong ấn ngươi rồi sao thế mà còn bò ra được làm ông sợ muốn chết.
Lúc này thì anh chàng làm đếch gì còn phong phạm cao thủ khỉ gì nữa, chửi ầm cả lên chuẩn bị ra tay dạy giỗ thằng cha dám bày ra bộ mặt thế ngoại cao nhân trước mặt mình
-Dừng, dừng khốn kiếp, mụ nội nhà ngươi hu hu, cướp nhà của ông đây không nói còn nhân lúc ta sơ ý đạp thêm một phát làm bổn sách phí hết sức lực mới bò ra được, ngươi tưởng ta ăn chay chắc.
Nói rồi không để Chư Thiên phản ứng lại từng tia sáng vàng phát ra từ quyển sách như hô ứng với không gian này, những vì sao bình thường vốn tỏa ra ánh sáng êm dịu dưới tác dụng của sách linh đột ngột phát ra từng chùm sáng chiếu về phía Chư Thiên.
-Á à phản rồi, phản rồi, "Chư Thiên thế giới" hiện.
Ngoài miệng thì gào thế nhưng trong lòng hoảng sợ không thôi, mà cũng phải thôi người ta chiếm địa lợi đó, không nói hai lời lập tức xuất ra bản lĩnh áp hòm đối chọi với những chùm sáng phát ra từ bốn phía xung quanh.
Từ trong cơ thể hư ảo của Chư Thiên nơi vùng đan điền sau tiếng quát của hắn bất chợt sáng lên hình thành một quang cầu, trong giây lát đã hóa thành một vòng bảo hộ ánh sáng bao bọc toàn thân thằng cha này, từng chùm sáng từ không gian xung quanh bắn đến vòng bảo hộ của Chư Thiên như bị hòa tan một chút động tĩnh cũng không nổi lên, xem tình hình này hình như có đi không về rồi.
Sách linh thấy thế hét lên.
-Không thể nào, ta không tin không phá được cái vòng bảo hộ nho nhỏ này.
Ánh sáng vàng từ bản công pháp phát ra càng mãnh liệt chói mắt, không gian xung quanh như bị nhuộm thành màu vàng kim, biển sao xung quanh cũng sáng rực lên gấp mười lần lúc trước, từng cột sáng chiếu về phía vòng sáng với khí thế hủy thiên diệt địa, nhưng vẫn như cũ không có tý tác dụng nào.
Chư Thiên ở trong vòng sáng thoải mái nằm rên lên như chó cái động tình nghe sởn cả gai ốc.
-Ư....ư thoải mái nha, mạnh nữa lên đi anh đẹp trai.
Sách linh nghe thấy thế vừa sợ vừa giận không thể kiềm chế được gào lên.
-Ta...ta.. là con trai đấy, ngươi đừng có làm bậy nha.
Đột nhiên ánh sáng vàng tắt ngúm, bản công pháp tự động đóng lại, thế giới hình chiếu như mất đi động lực duy trì trở lại bình thường.
Chư Thiên thu lại vòng bảo hộ miệng lẩm nhẩm.
-Không phải chỉ kêu ngươi mạnh lên thôi sao, chưa gì đã bẹp ra rồi, chả có tý khí khái đàn ông gì cả.
Sách linh nghe thấy thế run lên cầm cầm cập.
-Mẹ ơi đánh chết ông cũng không đi ra nữa, gặp thằng cha biến thái này ta đánh không lại, không khéo chỉ còn nước ôm mông mà về, quá kinh, quá tởm ọe...
Bên ngoài tình hình Lâm Đĩnh không được khả quan lắm cơ thể vốn đã ngưng tụ được một nửa đến gần đan điền, nhưng năng lượng của màn sáng xung quanh cũng đã mờ lắm rồi như thể chỉ cần gió thổi qua là sẽ tan biến, nhìn thấy thế hắn bi thống gào lên trong đầu.
-Chư Thiên huynh mau giúp đệ với hu hu nhanh lên, hai chân có thể không cần nhưng thằng nhỏ nhất định phải bảo toàn, bao nhiêu mĩ nữ còn đang chờ đệ đó hu hu.
-Gấp cái gì cứ từ từ, đang bận.
-Hu hu từ từ cái con khỉ, có phải là ngươi đâu, đương nhiên không gấp rồi, nhưng liên quan đến nỗi niềm sung sướng của ta đó, không giúp sau này mỗi ngày ông đều bám lấy ngươi đầu tiên.
Vừa nghe thấy thế Chư Thiên liên tưởng đến cảnh một thằng thái giám suốt ngày bám lấy mình với giọng õng ẹo: “Chư Thiên huynh người ta nhớ huynh mà” là đã thấy không rét mà run vội vàng bỏ cả việc phong ấn quyển sách nát lại, liều cái mạng già bò ra ngay.
-Đến đây, đến đây, đừng kích động thế chứ.
Từ mi tâm Lâm Đĩnh bay ra từng điểm sáng màu vàng bao trùm lên những chỗ chưa hóa thực thể rồi tan ra, hình thành huyết nhục xương cốt, chỉ trong chớp mắt cơ thể Lâm Đĩnh đã lành lặn như cũ, vòng sáng bao quanh cũng đang dần dần biến mất.
Bất quá Lâm Đĩnh lại không tài nào cử động được nằm bẹp tại chỗ như khúc gỗ.
-Tại sao lại thế này? rõ ràng ta cảm thấy cơ thể cực kì sung mãn khỏe mạnh lại không thể động đậy được.
-Còn tại sao nữa, cơ thể ngươi quá mạnh so với cảm giác nên chưa kịp thích nghi, một thời gian nữa là tốt thôi.
Còn một điều hắn chưa nói nữa, là do Lâm Đĩnh ý thức li thể chưa hoàn toàn hòa nhập với cơ thể mới được ngưng tụ này, nên cần có thời gian thích ứng, mà cũng có thể là vĩnh viễn không thể thích ứng.
Nằm ở trung tâm lòng núi mặt hướng lên trời, ánh nắng chiếu vào làm Lâm Đĩnh không nhịn được phải nhắm tịt mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại nỗi đau đớn lúc trước dần dần chìm vào trong suy tư.
-Thì ra tu tiên cũng không dễ dàng như vậy, tổ bà nó đúng là đau, sau này mà còn vài lần như vậy nữa không biết ta có qua nổi không đây?
-Chẳng lẽ mấy thằng cha tu tiên đều biến thái như vậy, tu tiên cái khỉ gì phải là hành xác mới đúng, tổ tông nhà nó cũng quá là đau đi.
Chư Thiên sau khi giúp hắn chữa trị thân thể xong đã không còn lên tiếng, Lâm Đĩnh cũng không để ý đến, hắn còn đang lẳng lặng suy tưởng làm quái gì mà chú ý nổi.
Trong thế giới hình chiếu tinh thần Chư Thiên vốn đã hư ảo nay càng ngày càng mờ hơn, dường như việc tái tạo thân thể đã lấy hết sinh mạng lực của hắn vậy.
-Ta kháo may mà ông lúc phá vỡ tiết điểm có trữ hàng không thì lần này đúng là toi thật, còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
-Ê ê sách nát dậy đi đừng giả chết nữa.
-Không, có chết ta cũng không bò ra để ngươi bạo cúc hoa.
-ĐCM bạo tổ bà ngươi, ngươi chỉ là một quyển sách ông đây có muốn bạo cũng chả được, nhanh ra đi đừng có lằng nhằng.
-Ờ há, hề hề thông cảm xem phim heo nhiều quá nên nhập vai luôn.
Chư thiên nghe thế triệt để tắt tiếng.
-Ta giúp Lâm Đĩnh ngưng tụ thân thể đã ảnh hưởng quá sâu đến căn nguyên nên cần phải tu bổ gấp, trời có sập cũng không dậy nổi, ngươi tỉnh lại vừa đúng lúc có người dẫn đường cho hắn.
-Bảo hắn không cần lo cho ta, tự lo thân mình cho tốt đi, đại đạo gian nan phải từng bước cẩn thận, một khi ngã xuống tất cả đều tan thành mây khói mà thôi. Ở đây ta có hai môn công pháp bảo mệnh, một môn cần có pháp lực mới thi triển được ngươi giao cho hắn giúp ta.
Một điểm sáng từ đan điền Chư Thiên bay ra nhập vào quyển sách trước mặt, sau khi làm xong như không thể nào chống đỡ nổi nữa toàn bộ cơ thể hắn mờ dần rồi hóa thành một điểm sáng biến mất trong thế giới này.
-Ài ra đi thanh thản đồ biến thái ta rất nhớ ngươi à nha.
-Tổ cha ngươi thanh thản con khỉ ông đã chết đâu.
Giọng nói đột ngột vang vọng trong không gian này làm sách linh nhảy dựng lên tru mỏ gào.
-Móa thế mà làm như sinh ly tử biệt, khiến ta đây giả dối một hồi phí công.
Tâm trạng của Lâm Đĩnh đã dần tốt hơn, cơ thể đã hoàn toàn ngưng tụ, quan trong là nỗi lo tiệt đường con cháu được giải trừ thế nên anh chàng yên tâm đánh một giấc thẳng cẳng. Cũng phải thôi ai mà bị hành hạ đến chết đi sống lại xém mất cả thằng nhỏ, tinh thần kiên trì không sụp đổ đã là giỏi lắm rồi, bây giờ vạn sự đều tốt đương nhiên phải ngủ một giấc để cơ thể tự động điều tiết phục hồi.
Trong khi anh chàng đang say giấc nồng thì Cơ Cảnh lúc này đang gian nan bò từ chân núi lên chỗ bụng núi, dốc núi tuy không nói cheo leo hiểm trở nhưng cũng không thể nói là bằng phẳng, một người bình thường khỏe mạnh cũng phải cố hết sức mới có thể bò lên, vậy mà thằng nhóc này cứ thoăn thoắt trèo lên, lúc này Cơ Cảnh hai mắt đỏ rực, từng tiếng "hồng hộc" "hồng hộc" cứ vang lên đều đặn giữa chốn rừng núi hoang vu.
Đọc đến đây có lẽ các bạn rất thắc mắc điều gì đã khiến một đứa trẻ gầy còm yếu đuối liều mạng bò lên cho bằng được, vậy đó là gì?
-Hồng hộc, bảo bối a, hồng hộc bảo bối của ta, tiền, ha.. ha, hộc hộc, của t..a, hộc.
Câu trả lời chính là lòng tham mãnh liệt đã giúp anh bạn nhỏ kiên trì không ngỏm củ tỏi giữa đường cho đến tận bây giờ.
Thân thể Cơ Cảnh bây giờ vô cùng mệt mỏi, lúc ở dưới chân núi tuy không chết nhưng cũng đã bị nội thương, nó lại gắng sức bò lên bụng núi nếu không có dục vọng mãnh liệt chống đỡ có mười tên Cơ Cảnh cũng không thể nào còn đứng được.
Từng giọt máu theo khóe miệng chảy xuống nó cũng không thèm để ý, trong đầu chỉ còn hình ảnh con rồng đen phun một quang cầu làm hơn nửa ngọn núi biến mất, vừa rồi còn có hào quang chớp lóe nhất định là bảo bối.
-Nhất định là của ta, của ta, gào……
Cơ Cảnh dốc hết sức lực phi lên lưng núi nơi mà hắn cho là chỗ bảo bối hạ xuống.
Tuy có dục vọng phi thường chống đỡ Cơ Cảnh cũng phải mất nửa ngày mới bò lên được miệng hố giữa lưng núi, nhìn xa xa ở trung tâm hố có một quang cầu mờ nhạt sắp sửa biến mất, đang bao bọc thứ gì đó làm tinh thần hắn không nhịn được rung lên hai hàng nước dãi hòa với máu chảy ròng ròng.
Dốc hết chút sức lực cuối cùng nhảy vào miệng hố, không biết có phải do mệt quá không vừa tiếp đất anh chàng cả người ngã cắm đầu về phía trước lăn thẳng về phía Lâm Đĩnh. Cái hố này cũng đâu phải là nhỏ bán kính cũng phải cả trăm mét ấy vậy mà thằng nhóc đó lăn từ miệng xuống tuy da thịt rách toác máu tươi đầm đìa, một cánh tay gãy gập, chân trái cũng không còn lành lặn lại không chết, đang cố gắng đứng dậy lết từng bước về phía quầng sáng bao bọc Lâm Đĩnh.
Đúng là lòng tham mang đến cho con người ta một sức sống thật mãnh liệt còn hơn cả zombie.
Cuối cùng cũng đến được trước quầng sáng lờ mờ nhìn thấy được có một người nằm bên trong.
Thấy được hình ảnh đó cả người Cơ Cảnh tỉnh táo lại hẳn mở miệng lẩn nhẩm.
-Không thể nào, bảo bối, bảo bối của ta đâu.
Một cỗ uất khí dâng lên trong ngực làm nó không nhịn được phun ra một ngụm máu cả người vô lực đổ thẳng về phía Lâm Đĩnh.
Đúng lúc này quầng sáng hao hết năng lượng và tan biến hiện ra thân ảnh Lâm Đĩnh trần như nhộng đang nằm, thằng nhỏ đang định ngóc cờ khởi nghĩa bất thình lình bị một cú trời giáng hạ đo ván, Lâm Đĩnh đang mơ màng thì cả người đột nhiên gập lại như con tôm luộc, hai mắt lồi lên phun ra một ngụm khí lạnh.
Số là lúc Cơ Cảnh ngã xuống cái đầu không cẩn thận đập thẳng vào thằng nhỏ của Lâm Đĩnh.
Bị thế thì có thằng đàn ông nào chịu nổi cả người hắn hai tay ôm kín chỗ đó lăn qua lăn lại khó nhọc thở ra từng ngụm không khí. Cả nửa ngày sau mới dần bình phục trở lại chậm rãi đứng lên hai tay thủ chặt đại môn xong mới ngó nghiêng tìm kiếm thằng cha nào thất đức chơi mình một vố như vậy.
Nhìn quanh một vòng không thấy ai bất chợt hai chân đạp phải cái gì mềm mềm làm hắn giật nảy người nhảy ngược lại. Vừa cúi xuống thì nhìn thấy một người, đang chuẩn bị xông lên làm thịt tên khốn kiếp này, không ngờ nhìn rõ mới thấy rõ là một đứa trẻ toàn thân đầm đìa máu tươi, mặt mũi bầm dập, lỗ mũi, lỗ miệng đang trào ra từng dòng máu tươi, thoi thóp sắp chết.
-Má ơi ở đâu mò ra thằng nhóc này thế? Chó má thật.
Chửi lên một tiếng xui xẻo có uất khí không biết phát tiết vào đâu, đang ngon giấc nồng tự dưng tiểu đệ ăn một cú trời giáng khi tìm được thủ phạm lại không thể phát tiết, đừng nói là bây giờ thằng nhóc đó thoi thóp không tiện ra tay cho dù khi bình thường lành lặn hắn cũng ra tay không nổi.
Chẳng lẽ lại đánh trẻ con.?
Nhìn thấy đứa trẻ này sắp toi đến nơi, hắn ngáp dài một cái bỏ đi, đi được vài bước nhưng trong lòng cứ cảm thấy nao nao khó chịu thế nào, muốn đi nhưng không tài nào bước nổi. Mắng thầm một câu rồi xoay người lại.
-Mẹ kiếp ông đây không phải người tốt, tại sao phải cứu nó chứ, không phải là mua dây buộc mình sao.
Nói thì là thế nhưng hắn vẫn ngồi xuống cẩn thận xem xét vết thương của Cơ Cảnh trong đầu thì kêu gọi Chư Thiên.
-Ê ê huynh đệ dậy đi, có việc cần làm này.
Gọi cả nửa ngày cũng không có ai đáp lại làm Lâm Đĩnh điên tiết.
-Ài xem ra phải giở tuyệt chiều rồi.
Lấy hét sức hắn gầm lên trong đầu.
-A a có mĩ nữ đang tắm, đào bưởi rung rinh kìa nhanh đến xem đi.
-Đâu, ở đâu, mĩ nữ ở đâu?
Lâm Đĩnh vô cùng đắc chí, đàn ông mà nghe nói đến gái là mắt thằng nào chả sáng lên, có liệt giường cũng phải bò dậy ngay.
Sách linh nghe thấy tiếng cười của Lâm Đĩnh liền hiểu ngay là mình bị lừa tức giận chủi ầm cả lên.
-ĐCM&@%@&@%%xxxx...
Chửi cũng đã sướng miệng nó mới chịu dừng lại cất tiếng hỏi.
-Có chuyện gì, nói nhanh đê để ta còn ngủ.
Lâm Đĩnh cau mày lấy làm lạ.
-Sao tiếng ngươi hôm nay có vẻ khác thế.
-Nói nhảm như thế làm gì, ông đây đến kì kinh nguyệt không được sao, có gì thì phun ra không ta ngủ đây.
Lâm Đĩnh nghe thế thì hóa đá tại chỗ cố nuốt nước bọt trả lời.
-Ực, ngươi xem coi thằng nhóc này có cứu được không.
Nghe Lâm Đĩnh nói sách linh làu bàu với vẻ không tình nguyện lắm.
-Tưởng gì, hóa ra một thằng lỏi con đang thoi thóp cứ để nó tự sinh tự diệt không phải càng tốt à.
Linh thức tùy tiện quét qua cho có lệ rồi định mở miệng nói không được thì bất chợt sách linh dừng lại như phát hiện ra gì đó.
-Kỳ lạ à nha đáng lẽ phải chết lâu rồi chứ nhỉ, kì lạ kì lạ quá.
Lâm Đĩnh thiếu kiên nhẫn hỏi.
-Rốt cuộc là có cứu được không, ngươi nói gì đi chứ?
Nghe Lâm Đĩnh hỏi sách linh thoát ra khỏi trầm tư trả lời.
-Đáng lẽ là không cứu được nhưng có bổn sách ở đây còn sợ không được à, ngươi gấp cái gì.
Có được câu trả lời hắn điên tiết lên.
-Cái gì, khốn kiếp cứu được mà ngươi còn không ra tay, thằng nhóc gần toi đến nơi rồi kìa, móa không nghe cứu người như cứu hỏa à?
-Tổ bà nó gấp cái quái gì, có phải vợ yêu đâu mà lồng lộn lên thế, mà ngươi có chết chưa chắc thằng lỏi con này đã chết đâu.
Tuy sách linh nói hơi khó nghe nhưng người ta là người tu tiên chính cống, hắn còn tự biết mình chỉ là gà, thôi thì đành để chuyên gia ra tay vậy
-Ta nhịn... nhịn a.
.
QC: Game Kiêu Hùng Tam Quốc - Chơi ngay
Game Tướng Thần: Na Tra đấu Quan Vũ - chiến đấu thôi
Các đạo hữu xin vào đây cho bần đạo đôi dòng góp ý để cải tiến công pháp.
/85
|