Chương 11.2: Chén canh 1-10
Ngoài miệng thì nói thế nhưng luật động dưới thân càng mãnh liệt, máu của Thanh Hoan trở thành vật bôi trơn tốt nhất.
Nỗi đau này đối với Thanh Hoan không tính là gì. Nàng làm ra vẻ đau khổ nhưng dưới đáy lòng thì thật cao hứng, cái này có thể nói là cùng đường bí lối thì tìm được đường ra. Đang lúc nàng không biết dùng cách gì để Lệ Kiếm sơn trang cùng Hoa gia quyết liệt thì Hoa tam gia này lại đưa đến cửa, cái này không phải là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu sao!
Bằng không nàng chỉ là một cô gái yếu đuối lại không quyền không thế, ngay cả tự do liền không có lại muốn dùng sức một mình muốn hủy diệt giao tình của hai nhà Hoa, Quân, chẳng phải là người si nói mộng sao? Ngoại trừ thân thể, nàng không có bất cứ lợi thế gì.
Tại sao lại hèn mọn và yếu đuối như vậy? Chính Thanh Hoan cũng không hiểu. Vì sao nàng đã qua cầu Nại Hà rồi, có nhiệm vụ phải vì quỷ hồn mới hoàn thành tâm nguyện... Những người của thế giới này không biết việc này,nhưng vì sao nàng biết nhiều như thế lại vẫn nhỏ bé như vậy, vẫn bị nam nhân đặt ở dưới thân đây? Thanh Hoan nghĩ hôm nay là Quân Vô Nhai Và Hoa tam gia, ngày mai không biết sẽ là một con mèo con chó nào đây. Chẳng lẽ còn phải luân lạc tới hoàn cảnh bi kịch của chính nàng khi còn sống sao? Lẽ nào muốn hoàn thành tâm nguyện nàng chỉ có thể dùng phương thức này?
Nàng không cam lòng!
Dựa vào cái gì nàng lúc nào cũng bị người bắt nạt? Dựa vào cái gì thì nam nhân đã đành mà nữ nhân cũng thế, bọn họ đều có ham muốn bóc lột từ thân thể nàng? Dựa vào cái gì nàng phải sống dưới mái hiên nhà người khác? Vì sao nàng phải nỗ lực vì một người đối xử không tốt với nàng?! Sống bị người bắt nạt, sau khi chết cũng bị người bắt nạt. Vì sao nàng lại để bản thân trở nên tồi tệ như vậy? Những người bắt nạt nàng này lẽ nào trời sinh ra đã cao quý hơn nàng, ưu việt hơn nàng. Còn nàng sinh ra là nên bị bọn họ làm nhục, bạo hành ư?!
Nàng không cam lòng?
Hai tay bị trói lên đỉnh đầu lặng lẽ nắm thành nắm đấm. Thanh Hoan nhìn Hoa tam gia đang chìm đắm trong dục vọng trên người mình, trong lòng cũng không biết từ nơi nào dâng lên một luồng hào khí, trong nháy mắt liền ra một quyết định. Nàng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng nàng lại không muốn cứ trải qua cả đời như vậy.
Cũng được, cứ như thế chậm rãi leo lên thì đã sao.
Nàng cũng không kém những người khác, tại sao vị trí người khác có thể chiếm mà nàng lại không ngồi được chứ?
Thân thể Thanh Hoan quá tiêu hồn, tam gia lật qua lật lại nàng vài canh giờ mới chịu dừng. Sau khi chấm dứt vẫn còn chưa thỏa mãn, xem nàng giống như một món đồ chơi thú vị, thưởng thức ở trên tay không chịu buông ra. Từ đầu tới cuối hắn cũng không chịu cởi xuống dây trói tay cho nàng, có lẽ hắn căn bản chưa từng để ý tới.
Thế giới này là một thế giới nam tôn nữ ti. Hơn nữa thân phận của Thanh Hoan còn là một kỹ nữ đê tiện, đối với nam nhân mà nói, kỹ nữ nào có nhân quyền gì đây? Bọn họ ra tiền thì tự nhiên muốn dựa theo ý nghĩ của bọn họ mà chơi đùa rồi?
"Ngươi rất tốt, sau này cứ đi theo gia cũng đỡ phải tiếp khách."
Đôi mắt tam gia nheo lại, dùng mặt cà cà lên bộ ngực đầy đặn của Thanh Hoan, vẻ mặt có chút say mê.
Thanh Hoan trầm mặc không nói, trong đôi mắt là nỗi đau đớn vẫn tràn đầy như cũ. Tam gia nằm một lát liền đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc quần áo vừa nói:
"Chẳng lẽ ngươi còn đang nằm mơ cho rằng mình có thể gả cho Quân Vô Nhai? Lúc ngươi đang ở nơi này tiếp khách thì Quân Vô Nhai đang cùng muội muội của ta du sơn ngoạn thủy vô cùng vui vẻ đấy."
Nghe vậy Thanh Hoan liền lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
"Ngươi, ngươi là..."
"Không sai, là ta."
Tam gia cười tà ác:
"Ta họ Hoa, ở trong nhà đứng hàng thứ ba, như thế thì ngươi có thể đoán được ta là ai đi?"
Thanh Hoan cắn răng:
"Ngươi sao dám... Lẽ nào ngươi không sợ ta nói cho công tử biết hay sao?"
"Ta đã dám làm thì đương nhiên không sợ ngươi tố cáo rồi."
Hoa tam gia lộ ra nụ cười đắc ý:
"Ta cũng muốn biết rốt cuộc Quân Vô Nhai sẽ chọn ta, người từ nhỏ cùng hắn lớn lên tình như thủ túc hay là một người nữ tử ở cùng hắn mấy năm, dùng tiền là có thể mua được như ngươi? Thất Thất cô nương chỉ sợ ngươi có một việc vẫn còn chưa hiểu rõ."
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của Thanh Hoan:
"Thân phận địa vị khác nhau một trời một vực. Trên đời này chuyện bay lên cành biến thành phượng hoàng vẫn chưa xảy ra đâu."
Dứt lời hắn liền cắn Thanh Hoan một cái, sau đó xoay người tiêu sái rời đi.
………..
/973
|