Lại một ngày qua…
Bình minh đến, thân ảnh của Lạc Nam xuất hiện bên trong đại điện của Thanh Long Học Cung, chứng kiến bóng hồng lãnh diễm yêu dị ngồi bắt chéo hai chân lên bàn, nhất thời khinh khỉnh nói:
“U Hồn Nô Lệ, thấy chủ nhân trở về cũng không biết nghênh đón?”
ẦM!
Huyết Hàn Lệ phẫn nộ vỗ bàn, tay ngọc chỉ thẳng vào một sấp thư tịch trên bàn rống lớn:
“Nào có tên Hiệu Trưởng giống như ngươi? Từ khi thành lập Thanh Long Học Cung đến nay có một ngày nào ngươi nhúng tay vào sự vụ? lão nương muốn nổ cả đầu, nhứt cả não…”
“Nào là định kỳ Ngư Vượt Long Môn tuyển chọn đệ tử có thiên phú, nào là chiêu mộ số lượng lớn lão sư, cường giả đa dạng mọi lĩnh vực để bổ sung vào các viện đường trong Học Cung…”
“Rồi còn phải suy xét lai lịch của bọn hắn, khẳng định tất cả đều phải lý lịch trong sạch, không phải do địch nhân cài vào…”
“Còn muốn đi đón ngươi? Lão nương nhổ vào.”
Nói xong liền muốn hất tung tất cả xuống đất, linh hồn vừa giận vừa mệt mỏi.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ đến chỉ vừa đùa một câu lại chọc nàng nổi cơn tam bành.
Mà hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, rõ ràng Thanh Long Học Cung hiện tại đã có một bộ mặt hoàn toàn khác so với thời điểm hắn mới rời đi, công lao lớn đương nhiên thuộc về Phó Hiệu Trưởng như nàng rồi.
Nhìn dáng vẻ như hận không thể lao lên cắn mình một ngụm của Huyết Hàn Lệ, Lạc Nam vuốt cằm nói:
“Xem ra nàng phải cảm tạ vị muội muội của mình.”
“Ngươi có ý gì?” Huyết Hàn Lệ hừ một tiếng.
Lạc Nam nhún nhún vai: “Thì như đã thấy rồi đó, chỉ mới quản lý một Thanh Long Học Cung nho nhỏ của ta mà nàng đã sắp phát rồ, huống hồ tiếp quản đại nghiệp của toàn bộ Tu La Giáo?”
“Muội muội của nàng thành công chiếm chức vụ Tu La Giáo Chủ, e rằng lúc này còn phát điên hơn cả nàng.”
Huyết Hàn Lệ linh hồn chấn động, nhất thời lâm vào trầm tư, ngồi yên trên bảo tọa…lời của Lạc Nam không phải không có lý nha.
Trước đây nàng ham muốn quyền lực, không chịu thua kém ai nên cương quyết cạnh trang ngôi vị Tu La Giáo Chủ cho bằng được dù chưa biết mình có thật sự ưa thích hay không.
Nếu biết quản lý đại thế lực lớn mệt mỏi như vậy, nàng còn ham hố cái rắm a, tiêu dao tự tại không phải sướng hơn?
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Huyết Hàn Lệ không muốn thừa nhận, yêu kiều hừ một tiếng:
“Ta thấy vị muội muội ta cũng chẳng tốt lành gì, chắc chắn là giống như ngươi…ném hết đại sự cho người dưới trướng giải quyết.”
“Cái này thì ta không biết…” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, hắn còn chưa dám tùy tiện nghị luận Tu La Giáo Chủ, chỉ riêng đồ đệ Huyết Thánh Nữ của nàng đã đủ khủng bố rồi.
“Không có chuyện gì thì mau đi! bổn tọa còn có sự vụ.” Huyết Hàn Lệ hùng hổ đuổi khách.
“Thật ra lần này ta trở về mục đích lớn là nàng.” Lạc Nam mỉm cười:
“Đã gần đủ điều kiện giúp nàng phục hồi thân thể, nếu không thích thì thôi vậy.”
Nói xong hắn xoay người muốn đi.
XOẸT.
Không gian lóe lên, thân ảnh Huyết Hàn Lệ đã xuất hiện trước mặt, một đôi mắt đẹp sáng rực lên:
“Ngươi vừa nói thật?”
Lạc Nam cười nhạt, phất tay lấy ra khung xương cốt của Thi Thần Tông Chủ đời trước.
ẦM.
Huyết Hàn Lệ lập tức nhìn chằm chằm, nhịn không được thốt lên: “Hoàn hảo.”
Với kiến thức của nàng đương nhiên đã nhận ra đây là khung xương của một vị nữ Chí Tôn còn nguyên vẹn, chưa sứt mẻ chỗ nào, cực kỳ hoàn hảo để nàng đúc lại cơ thể.
Còn chưa kịp quan sát kỹ càng, Lạc Nam đã thản nhiên thu hồi, vừa quay đi vừa nói:
“Ta còn tiêu hao một ân tình lớn để nhờ vả nữ Chí Tôn Luyện Đan Sư hỗ trợ, hiện tại xem ra tiết kiệm được ân tình rồi…”
“Không nha.” Huyết Hàn Lệ vội vàng nắm hắn kéo lại.
“Vừa rồi không phải đuổi ta?” Lạc Nam lạnh nhạt hỏi.
“Nào có.” Huyết Hàn Lệ tủm tỉm cười, dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn quét sạch, cố gắng ôn nhu nói:
“Người ta là U Hồn Nô Lệ của ngài, còn là Phó Hiệu Trưởng xinh đẹp của ngài, làm sao dám đuổi ngài? Vừa rồi chỉ là đuổi một con côn trùng quấy rầy ngài nha.”
Vừa nói vừa lôi kéo Lạc Nam ngồi lên ghế của nàng, châm trà rót nước.
Lạc Nam rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt nói: “Bổn hộ pháp bên ngoài lăn lộn cửu tử nhất sinh, nhiều lần rơi vào thập diện mai phục, đối mặt cả Cấm Kỵ cường giả và hàng vạn tổ chức bí ẩn ở Trung Châu, đôi lúc chỉ còn một hơi thở phải tìm đường sống trong chỗ chết…từ đó mới tìm ra hướng đúc lại cơ thể cho nàng, kết quả nàng chỉ quản lý một cái Thanh Long Học Cung liền lên mặt với ta?”
“Không đến mức đó chứ?” Huyết Hàn Lệ hoài nghi nhìn chằm chằm.
“Khụ…khụ…” Lạc Nam ho khan: “Cũng không kém bao nhiêu đâu.”
“Thế phải làm sao Nam Thiên Đại Hộ Pháp, Đông Hoa Cung Chủ mới bằng lòng tha thứ?” Huyết Hàn Lệ quyết tâm xuống nước.
“Tâm trạng bổn hộ pháp đang không vui.” Lạc Nam gật gù nói:
“Nàng múa một khúc xem nào!”
“Múa?” Huyết Hàn Lệ hoài nghi mình nghe lầm.
“Chính là khiêu vũ.” Lạc Nam nói: “Mỹ nhân chẳng lẽ không biết khiêu vũ? Vậy thì lấy chùy ra vung đi.”
Nói xong liền lấy ra Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, ý niệm vừa động 69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ đã hiện thân, một nửa đàn tấu, một nửa nhảy múa chiều lòng chủ nhân.
Huyết Hàn Lệ hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, góc chân ngọc ngà khẽ điểm vào hư không, thân ảnh uyển chuyển rơi vào giữa trung tâm các vị Hồn Cơ, tiến hành một điệu tiêu hồn thực cốt.
Lạc Nam cảm thấy trà không đủ, lấy ra một bầu rượu ngửa đầu tu cạn, hai mắt kinh diễm nhìn ngắm mỹ cảnh trần gian, cảm thấy thiên đường cũng không hơn cái này.
Huyết Hàn Lệ quả thật là một trong những mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, nàng thuộc cấp bậc Tuyết Mộng Thiên Nữ, Hi Vũ, Tuế Nguyệt chứ không ít…
Lại thêm thân phận cao quý trước đây, từng là Chí Tôn cường giả cao cao tại thượng, nhìn thấy nàng phục tùng nhảy múa chiều lòng mình, sự thỏa mãn của một nam nhân quả thật không cần phải tả.
Ngay cả 69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ cũng trở thành những đóa hoa tô điểm cho sự lộng lẫy của Huyết Hàn Lệ, trong mắt hắn lúc này chỉ có thân ảnh của nàng, quả thật là làm lòng người mơ màng.
Huyết Hàn Lệ nhìn thấy ánh mắt hân thưởng của nam nhân, tâm tình cũng đắc ý, khiêu vũ càng thêm nhập tâm, âm thầm suy nghĩ:
“Xem có hay không mê hoặc chết ngươi.”
Dưới ánh bình minh mờ ảo chiếu rọi xuyên qua cửa sổ đại điện, hồn ảnh giai nhân tóc đỏ phiêu bồng, eo thon uyển chuyển, chân ngọc linh lung, ánh mắt kiều mị mê hồn thật sâu làm lòng người say đắm trong từng vũ điệu.
Một chút tức giận của Lạc Nam không cánh mà bay, hắn đứng lên nở nụ cười:
“Theo ta đi thôi…”
…
Tổng bộ Nam Thiên Môn…
Lại là trong căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc có chút cũ kĩ, Lạc Nam chậm rãi tiến vào.
“Đông Hoa Cung Chủ, mời ngồi…”
Trấn Nam Chí Tôn chậm rãi mở ra đôi mắt đục ngầu cười nhẹ.
Lạc Nam lắc đầu: “Nhạc mẫu đại nhân lại cười nhạo tiểu tử.”
“Tiểu tử ngươi luôn biết cách khiến người khác ngoài ý muốn, ngay cả bà già này nội tâm đã sớm phủ bụi vẫn có lần bị ngươi làm cho kinh ngạc.” Trấn Nam Chí Tôn tán thán:
“Bà già ta từng nghe qua về vị đệ nhất mỹ nhân Đông Vực kia, ngoại trừ một thân thực lực đáng gờm còn có lai lịch bí ẩn, không nghĩ đến ngươi lại kế thừa Đông Hoa Cung của nàng.”
“Đông Hoa Chí Tôn là sư phụ của tiểu tử.” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu:
“Lần này đi Đông Vực mục đích cũng vì tiếp nhận Đông Hoa Cung.”
“Chúc mừng ngươi thành công.” Trấn Nam Chí Tôn nhấp một ngụm trà.
“Nhạc mẫu đại nhân, bất kể là Đông Hoa Cung Chủ, Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn hay sắp tới là cái gì của Tu La Giáo, tiểu tử vẫn là tiểu tế của ngài, là Nam Thiên Môn Đại Hộ Pháp.” Lạc Nam chân thành lên tiếng.
“Không cần phải nói những lời như vậy.” Trấn Nam Chí Tôn lắc đầu:
“Như bà già ta từng nói, ánh mắt của lão già kia và Thiên Tố sẽ không sai, bọn họ đã tán thành ngươi, ngươi liền thoải mái mà hành sự, đừng quan tâm đến cái nhìn của bất kỳ ai, kể cả ta.”
Lạc Nam âm thầm cảm động, bất kể thế nào thì việc có một thế lực vững vàng chống lưng, có những trưởng bối luôn hết mực tin cậy đều là chuyện đáng mừng của một đời người.
Lời của nhạc mẫu đại nhân thật sự khiến hắn an tâm, ngay cả những câu khách khí như muốn cảm tạ bà đã phái ra Đàm Tùng và Triệu Dũng hỗ trợ, hay cảm tạ việc bà chiếu cố chúng nữ trong thời gian qua cũng nuốt ngược vào bụng, vì không cần thiết nữa.
“Người trẻ tuổi các ngươi mắt nhìn thiên hạ rộng lớn, bà già này theo không kịp.” Trấn Nam Chí Tôn vẫn không nhanh không chậm:
“Nhưng nếu ở bên ngoài gặp khó khăn, cứ trở về Nam Thiên Môn, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ đứng về phía ngươi.”
Lạc Nam nở nụ cười ấm áp, bắt đầu cùng nhạc mẫu tâm sự một số chuyện, như dã tâm của Thiên Tượng Chí Tôn và thế lực sau lưng hắn đối với cục diện Đông Vực trước mắt.
“Lại là Trung Châu a…” Trấn Nam Chí Tôn thở dài:
“Sân khấu càng huy hoàng dã tâm của người càng lớn, khó mà tránh được.”
“Nhạc mẫu, Trung Châu đã có thế lực nhắm đến Đông Vực, liệu rằng bọn hắn sẽ lại ra tay với Kiếm Châu hay những đại lục khác?” Lạc Nam thỉnh giáo.
“Cũng có thể…bất quá mọi thứ đều có cái giá của nó.” Trấn Nam Chí Tôn trầm thấp:
“Bởi vì Trung Châu tuy mạnh nhưng các đại lục khác cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
“Thiên Tượng Chí Tôn kia muốn tính kế một phiến đại lục như Đông Vực cũng đã mất hàng tỷ năm, cuối cùng còn bị sự xuất hiện của ngươi làm cho hư hết một nửa kế hoạch không phải sao?”
“Năm đó Nam Vực đột ngột cường thịnh, cường giả hàng đầu đồng lòng tham lam ngấp nghé Kiếm Châu, còn không phải có bóng dáng của những kẻ âm thầm bạo tay đầu tư?”
Lạc Nam âm thầm chấn động, vậy ra trận đại chiến quy mô lớn năm đó giữa Nam Vực và Kiếm Châu khiến nhạc phụ Định Nam Chí Tôn và vô số cường giả ngã xuống là do có phương thứ ba nỗ lực ra sức thúc đẩy?
Nhưng cuối cùng với sự ngoan cường của Nam Thiên Môn và toàn bộ Kiếm Châu đồng tâm hiệp lực, vẫn là thành công đẩy lùi bước tiến của Nam Vực, lấy lại thế cân bằng, xem như phương thứ ba kia tạm thời thất bại rồi.
Đúng như lời nhạc mẫu nói, các đại lục cũng không phải quả hồng mềm để Trung Châu tùy ý nắn bóp.
“Thân phận càng cao tầm mắt càng lớn, hiểu biết cũng tự nhiên sẽ nhiều hơn.” Trấn Nam Chí Tôn mỉm cười hiền từ:
“Chỉ cần tự thân có đủ thực lực, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi?”
“Vậy nên thay vì lo lắng một cách mơ hồ, cứ vững tâm đi theo con đường của ngươi, từng bước leo cao hơn, dù cuối cùng ngã đau cũng không có gì tiếc nuối.”
Lạc Nam chắp tay thụ giáo: “Nhạc mẫu dạy phải.”
Nghe nhân vật thế hệ trước nói một câu như đọc vạn quyển sách, Lạc Nam chỉ cảm thấy nội tâm sáng sủa hơn rất nhiều…
“Còn về đám Huyết Kiếm Ngục, Kiếm Phách Tộc hay Khai Tinh Kiếm Phái, ngươi thích đánh lúc nào thì đánh lúc đó.” Trấn Nam Chí Tôn thản nhiên tùy ý như đang nói về một chuyện rất nhỏ:
“Kiếm Châu không thiếu Chí Tôn Thế Lực, diệt bớt một số không ảnh hưởng gì đến đại cục đâu.”
Lạc Nam nghiêm nghị gật đầu.
Lần này đi Đông Vực hắn nhìn thấy cũng có vài chục cái Chí Tôn Thế Lực, Kiếm Châu không thể thua Đông Vực được, điều này chứng tỏ hiểu biết về Kiếm Châu của hắn vẫn còn giới hạn, tiếp xúc của hắn với các Chí Tôn Thế Lực còn quá ít, chắc chắn là có những thế lực không ưa rêu rao nên chưa xuất đầu lộ diện mà thôi.
Giống như Kiếm Tây Thành, rõ ràng lần Kiếm Mộ khai mở hay lần Đúc Kiếm Đại Hội cũng không thấy bất kỳ ai công khai đại diện đến tham dự, hoặc cũng có kẻ tham dự nhưng lại âm thầm lặng lẽ, không để người khác biết hành tung của mình.
Không loại trừ khả năng nhiều Chí Tôn Thế Lực ở Kiếm Châu có phong cách hành sự giống như thế.
Nếu nghĩ rằng một đại lục to lớn cổ xưa như Kiếm Châu chỉ có từng ấy Chí Tôn Thế Lực tồn tại, vậy khó tránh khỏi quá mức ngây thơ…
“Còn gì nữa không?” Trấn Nam Chí Tôn hỏi, hiển nhiên đã muốn một mình yên tịnh.
Lạc Nam hơi suy nghĩ, hắn định mang lễ vật ra hiếu kính nhạc mẫu đại nhân…nhưng nghĩ lại mấy thứ quý trọng của mình ở trong mắt bà chắc cũng không có nhiều giá trị.
“Tiểu tử thúi còn định hối lộ bà già à?” Nhận ra ý đồ của hắn, Trấn Nam Chí Tôn cười mắng:
“Còn Tọa Kỵ Linh Tuyền không? lần trước hình như ngươi có cho Thiên Tố một ít?”
“Tiểu tử còn.” Lạc Nam mừng khấp khởi, không ngờ nhạc mẫu đại nhân cần tài nguyên bồi dưỡng tọa kỵ, hắn hỏi:
“Nhạc mẫu cần bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, ta cần bồi dưỡng một tiểu sủng vật.” Trấn Nam Chí Tôn hoài niệm nói:
“Phụ mẫu của nó chính là hai tọa kỵ của phu thê chúng ta, chúng đã hy sinh trong trận chiến năm đó…bà già này muốn bù đắp cho nó.”
“Thì ra là thế.” Lạc Nam trong lòng kính nể, không do dự đưa đến một chiếc Nhẫn Trữ Vật:
“Chút tâm ý của tiểu tử.”
Trấn Nam Chí Tôn tiếp nhận, nhất thời ngoài ý muốn: “Còn có cả Phản Tỉnh Huyết?”
Không sai, Lạc Nam đưa cho bà cả một lượng Tọa Kỵ Linh Tuyền và Phản Tỉnh Huyết, xem như cho con tiểu sủng vật kia, hai thứ này đều là tài nguyên hàng đầu cho bất kỳ giống loại yêu tộc nào.
“Nhạc mẫu đừng bận tâm, tiểu tử vẫn còn.” Lạc Nam thành thật nói.
“Ngươi có lòng…” Trấn Nam Chí Tôn biểu lộ nhu hòa:
“Vạn sự cẩn thận.”
Lạc Nam cung kính chắp tay:
“Tiểu tử cáo từ.”
Hắn sắp rời khỏi, lại nghe một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai:
“Thiên Tố vẫn còn ở, ngươi tự mà tìm nàng.”
Lạc Nam cười tủm tỉm, có nhạc phụ và cả nhạc mẫu ủng hộ, hắn đã thành công một nửa…
Bình minh đến, thân ảnh của Lạc Nam xuất hiện bên trong đại điện của Thanh Long Học Cung, chứng kiến bóng hồng lãnh diễm yêu dị ngồi bắt chéo hai chân lên bàn, nhất thời khinh khỉnh nói:
“U Hồn Nô Lệ, thấy chủ nhân trở về cũng không biết nghênh đón?”
ẦM!
Huyết Hàn Lệ phẫn nộ vỗ bàn, tay ngọc chỉ thẳng vào một sấp thư tịch trên bàn rống lớn:
“Nào có tên Hiệu Trưởng giống như ngươi? Từ khi thành lập Thanh Long Học Cung đến nay có một ngày nào ngươi nhúng tay vào sự vụ? lão nương muốn nổ cả đầu, nhứt cả não…”
“Nào là định kỳ Ngư Vượt Long Môn tuyển chọn đệ tử có thiên phú, nào là chiêu mộ số lượng lớn lão sư, cường giả đa dạng mọi lĩnh vực để bổ sung vào các viện đường trong Học Cung…”
“Rồi còn phải suy xét lai lịch của bọn hắn, khẳng định tất cả đều phải lý lịch trong sạch, không phải do địch nhân cài vào…”
“Còn muốn đi đón ngươi? Lão nương nhổ vào.”
Nói xong liền muốn hất tung tất cả xuống đất, linh hồn vừa giận vừa mệt mỏi.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ đến chỉ vừa đùa một câu lại chọc nàng nổi cơn tam bành.
Mà hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, rõ ràng Thanh Long Học Cung hiện tại đã có một bộ mặt hoàn toàn khác so với thời điểm hắn mới rời đi, công lao lớn đương nhiên thuộc về Phó Hiệu Trưởng như nàng rồi.
Nhìn dáng vẻ như hận không thể lao lên cắn mình một ngụm của Huyết Hàn Lệ, Lạc Nam vuốt cằm nói:
“Xem ra nàng phải cảm tạ vị muội muội của mình.”
“Ngươi có ý gì?” Huyết Hàn Lệ hừ một tiếng.
Lạc Nam nhún nhún vai: “Thì như đã thấy rồi đó, chỉ mới quản lý một Thanh Long Học Cung nho nhỏ của ta mà nàng đã sắp phát rồ, huống hồ tiếp quản đại nghiệp của toàn bộ Tu La Giáo?”
“Muội muội của nàng thành công chiếm chức vụ Tu La Giáo Chủ, e rằng lúc này còn phát điên hơn cả nàng.”
Huyết Hàn Lệ linh hồn chấn động, nhất thời lâm vào trầm tư, ngồi yên trên bảo tọa…lời của Lạc Nam không phải không có lý nha.
Trước đây nàng ham muốn quyền lực, không chịu thua kém ai nên cương quyết cạnh trang ngôi vị Tu La Giáo Chủ cho bằng được dù chưa biết mình có thật sự ưa thích hay không.
Nếu biết quản lý đại thế lực lớn mệt mỏi như vậy, nàng còn ham hố cái rắm a, tiêu dao tự tại không phải sướng hơn?
Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Huyết Hàn Lệ không muốn thừa nhận, yêu kiều hừ một tiếng:
“Ta thấy vị muội muội ta cũng chẳng tốt lành gì, chắc chắn là giống như ngươi…ném hết đại sự cho người dưới trướng giải quyết.”
“Cái này thì ta không biết…” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, hắn còn chưa dám tùy tiện nghị luận Tu La Giáo Chủ, chỉ riêng đồ đệ Huyết Thánh Nữ của nàng đã đủ khủng bố rồi.
“Không có chuyện gì thì mau đi! bổn tọa còn có sự vụ.” Huyết Hàn Lệ hùng hổ đuổi khách.
“Thật ra lần này ta trở về mục đích lớn là nàng.” Lạc Nam mỉm cười:
“Đã gần đủ điều kiện giúp nàng phục hồi thân thể, nếu không thích thì thôi vậy.”
Nói xong hắn xoay người muốn đi.
XOẸT.
Không gian lóe lên, thân ảnh Huyết Hàn Lệ đã xuất hiện trước mặt, một đôi mắt đẹp sáng rực lên:
“Ngươi vừa nói thật?”
Lạc Nam cười nhạt, phất tay lấy ra khung xương cốt của Thi Thần Tông Chủ đời trước.
ẦM.
Huyết Hàn Lệ lập tức nhìn chằm chằm, nhịn không được thốt lên: “Hoàn hảo.”
Với kiến thức của nàng đương nhiên đã nhận ra đây là khung xương của một vị nữ Chí Tôn còn nguyên vẹn, chưa sứt mẻ chỗ nào, cực kỳ hoàn hảo để nàng đúc lại cơ thể.
Còn chưa kịp quan sát kỹ càng, Lạc Nam đã thản nhiên thu hồi, vừa quay đi vừa nói:
“Ta còn tiêu hao một ân tình lớn để nhờ vả nữ Chí Tôn Luyện Đan Sư hỗ trợ, hiện tại xem ra tiết kiệm được ân tình rồi…”
“Không nha.” Huyết Hàn Lệ vội vàng nắm hắn kéo lại.
“Vừa rồi không phải đuổi ta?” Lạc Nam lạnh nhạt hỏi.
“Nào có.” Huyết Hàn Lệ tủm tỉm cười, dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn quét sạch, cố gắng ôn nhu nói:
“Người ta là U Hồn Nô Lệ của ngài, còn là Phó Hiệu Trưởng xinh đẹp của ngài, làm sao dám đuổi ngài? Vừa rồi chỉ là đuổi một con côn trùng quấy rầy ngài nha.”
Vừa nói vừa lôi kéo Lạc Nam ngồi lên ghế của nàng, châm trà rót nước.
Lạc Nam rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt nói: “Bổn hộ pháp bên ngoài lăn lộn cửu tử nhất sinh, nhiều lần rơi vào thập diện mai phục, đối mặt cả Cấm Kỵ cường giả và hàng vạn tổ chức bí ẩn ở Trung Châu, đôi lúc chỉ còn một hơi thở phải tìm đường sống trong chỗ chết…từ đó mới tìm ra hướng đúc lại cơ thể cho nàng, kết quả nàng chỉ quản lý một cái Thanh Long Học Cung liền lên mặt với ta?”
“Không đến mức đó chứ?” Huyết Hàn Lệ hoài nghi nhìn chằm chằm.
“Khụ…khụ…” Lạc Nam ho khan: “Cũng không kém bao nhiêu đâu.”
“Thế phải làm sao Nam Thiên Đại Hộ Pháp, Đông Hoa Cung Chủ mới bằng lòng tha thứ?” Huyết Hàn Lệ quyết tâm xuống nước.
“Tâm trạng bổn hộ pháp đang không vui.” Lạc Nam gật gù nói:
“Nàng múa một khúc xem nào!”
“Múa?” Huyết Hàn Lệ hoài nghi mình nghe lầm.
“Chính là khiêu vũ.” Lạc Nam nói: “Mỹ nhân chẳng lẽ không biết khiêu vũ? Vậy thì lấy chùy ra vung đi.”
Nói xong liền lấy ra Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, ý niệm vừa động 69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ đã hiện thân, một nửa đàn tấu, một nửa nhảy múa chiều lòng chủ nhân.
Huyết Hàn Lệ hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, góc chân ngọc ngà khẽ điểm vào hư không, thân ảnh uyển chuyển rơi vào giữa trung tâm các vị Hồn Cơ, tiến hành một điệu tiêu hồn thực cốt.
Lạc Nam cảm thấy trà không đủ, lấy ra một bầu rượu ngửa đầu tu cạn, hai mắt kinh diễm nhìn ngắm mỹ cảnh trần gian, cảm thấy thiên đường cũng không hơn cái này.
Huyết Hàn Lệ quả thật là một trong những mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, nàng thuộc cấp bậc Tuyết Mộng Thiên Nữ, Hi Vũ, Tuế Nguyệt chứ không ít…
Lại thêm thân phận cao quý trước đây, từng là Chí Tôn cường giả cao cao tại thượng, nhìn thấy nàng phục tùng nhảy múa chiều lòng mình, sự thỏa mãn của một nam nhân quả thật không cần phải tả.
Ngay cả 69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ cũng trở thành những đóa hoa tô điểm cho sự lộng lẫy của Huyết Hàn Lệ, trong mắt hắn lúc này chỉ có thân ảnh của nàng, quả thật là làm lòng người mơ màng.
Huyết Hàn Lệ nhìn thấy ánh mắt hân thưởng của nam nhân, tâm tình cũng đắc ý, khiêu vũ càng thêm nhập tâm, âm thầm suy nghĩ:
“Xem có hay không mê hoặc chết ngươi.”
Dưới ánh bình minh mờ ảo chiếu rọi xuyên qua cửa sổ đại điện, hồn ảnh giai nhân tóc đỏ phiêu bồng, eo thon uyển chuyển, chân ngọc linh lung, ánh mắt kiều mị mê hồn thật sâu làm lòng người say đắm trong từng vũ điệu.
Một chút tức giận của Lạc Nam không cánh mà bay, hắn đứng lên nở nụ cười:
“Theo ta đi thôi…”
…
Tổng bộ Nam Thiên Môn…
Lại là trong căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc có chút cũ kĩ, Lạc Nam chậm rãi tiến vào.
“Đông Hoa Cung Chủ, mời ngồi…”
Trấn Nam Chí Tôn chậm rãi mở ra đôi mắt đục ngầu cười nhẹ.
Lạc Nam lắc đầu: “Nhạc mẫu đại nhân lại cười nhạo tiểu tử.”
“Tiểu tử ngươi luôn biết cách khiến người khác ngoài ý muốn, ngay cả bà già này nội tâm đã sớm phủ bụi vẫn có lần bị ngươi làm cho kinh ngạc.” Trấn Nam Chí Tôn tán thán:
“Bà già ta từng nghe qua về vị đệ nhất mỹ nhân Đông Vực kia, ngoại trừ một thân thực lực đáng gờm còn có lai lịch bí ẩn, không nghĩ đến ngươi lại kế thừa Đông Hoa Cung của nàng.”
“Đông Hoa Chí Tôn là sư phụ của tiểu tử.” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu:
“Lần này đi Đông Vực mục đích cũng vì tiếp nhận Đông Hoa Cung.”
“Chúc mừng ngươi thành công.” Trấn Nam Chí Tôn nhấp một ngụm trà.
“Nhạc mẫu đại nhân, bất kể là Đông Hoa Cung Chủ, Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn hay sắp tới là cái gì của Tu La Giáo, tiểu tử vẫn là tiểu tế của ngài, là Nam Thiên Môn Đại Hộ Pháp.” Lạc Nam chân thành lên tiếng.
“Không cần phải nói những lời như vậy.” Trấn Nam Chí Tôn lắc đầu:
“Như bà già ta từng nói, ánh mắt của lão già kia và Thiên Tố sẽ không sai, bọn họ đã tán thành ngươi, ngươi liền thoải mái mà hành sự, đừng quan tâm đến cái nhìn của bất kỳ ai, kể cả ta.”
Lạc Nam âm thầm cảm động, bất kể thế nào thì việc có một thế lực vững vàng chống lưng, có những trưởng bối luôn hết mực tin cậy đều là chuyện đáng mừng của một đời người.
Lời của nhạc mẫu đại nhân thật sự khiến hắn an tâm, ngay cả những câu khách khí như muốn cảm tạ bà đã phái ra Đàm Tùng và Triệu Dũng hỗ trợ, hay cảm tạ việc bà chiếu cố chúng nữ trong thời gian qua cũng nuốt ngược vào bụng, vì không cần thiết nữa.
“Người trẻ tuổi các ngươi mắt nhìn thiên hạ rộng lớn, bà già này theo không kịp.” Trấn Nam Chí Tôn vẫn không nhanh không chậm:
“Nhưng nếu ở bên ngoài gặp khó khăn, cứ trở về Nam Thiên Môn, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ đứng về phía ngươi.”
Lạc Nam nở nụ cười ấm áp, bắt đầu cùng nhạc mẫu tâm sự một số chuyện, như dã tâm của Thiên Tượng Chí Tôn và thế lực sau lưng hắn đối với cục diện Đông Vực trước mắt.
“Lại là Trung Châu a…” Trấn Nam Chí Tôn thở dài:
“Sân khấu càng huy hoàng dã tâm của người càng lớn, khó mà tránh được.”
“Nhạc mẫu, Trung Châu đã có thế lực nhắm đến Đông Vực, liệu rằng bọn hắn sẽ lại ra tay với Kiếm Châu hay những đại lục khác?” Lạc Nam thỉnh giáo.
“Cũng có thể…bất quá mọi thứ đều có cái giá của nó.” Trấn Nam Chí Tôn trầm thấp:
“Bởi vì Trung Châu tuy mạnh nhưng các đại lục khác cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
“Thiên Tượng Chí Tôn kia muốn tính kế một phiến đại lục như Đông Vực cũng đã mất hàng tỷ năm, cuối cùng còn bị sự xuất hiện của ngươi làm cho hư hết một nửa kế hoạch không phải sao?”
“Năm đó Nam Vực đột ngột cường thịnh, cường giả hàng đầu đồng lòng tham lam ngấp nghé Kiếm Châu, còn không phải có bóng dáng của những kẻ âm thầm bạo tay đầu tư?”
Lạc Nam âm thầm chấn động, vậy ra trận đại chiến quy mô lớn năm đó giữa Nam Vực và Kiếm Châu khiến nhạc phụ Định Nam Chí Tôn và vô số cường giả ngã xuống là do có phương thứ ba nỗ lực ra sức thúc đẩy?
Nhưng cuối cùng với sự ngoan cường của Nam Thiên Môn và toàn bộ Kiếm Châu đồng tâm hiệp lực, vẫn là thành công đẩy lùi bước tiến của Nam Vực, lấy lại thế cân bằng, xem như phương thứ ba kia tạm thời thất bại rồi.
Đúng như lời nhạc mẫu nói, các đại lục cũng không phải quả hồng mềm để Trung Châu tùy ý nắn bóp.
“Thân phận càng cao tầm mắt càng lớn, hiểu biết cũng tự nhiên sẽ nhiều hơn.” Trấn Nam Chí Tôn mỉm cười hiền từ:
“Chỉ cần tự thân có đủ thực lực, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi?”
“Vậy nên thay vì lo lắng một cách mơ hồ, cứ vững tâm đi theo con đường của ngươi, từng bước leo cao hơn, dù cuối cùng ngã đau cũng không có gì tiếc nuối.”
Lạc Nam chắp tay thụ giáo: “Nhạc mẫu dạy phải.”
Nghe nhân vật thế hệ trước nói một câu như đọc vạn quyển sách, Lạc Nam chỉ cảm thấy nội tâm sáng sủa hơn rất nhiều…
“Còn về đám Huyết Kiếm Ngục, Kiếm Phách Tộc hay Khai Tinh Kiếm Phái, ngươi thích đánh lúc nào thì đánh lúc đó.” Trấn Nam Chí Tôn thản nhiên tùy ý như đang nói về một chuyện rất nhỏ:
“Kiếm Châu không thiếu Chí Tôn Thế Lực, diệt bớt một số không ảnh hưởng gì đến đại cục đâu.”
Lạc Nam nghiêm nghị gật đầu.
Lần này đi Đông Vực hắn nhìn thấy cũng có vài chục cái Chí Tôn Thế Lực, Kiếm Châu không thể thua Đông Vực được, điều này chứng tỏ hiểu biết về Kiếm Châu của hắn vẫn còn giới hạn, tiếp xúc của hắn với các Chí Tôn Thế Lực còn quá ít, chắc chắn là có những thế lực không ưa rêu rao nên chưa xuất đầu lộ diện mà thôi.
Giống như Kiếm Tây Thành, rõ ràng lần Kiếm Mộ khai mở hay lần Đúc Kiếm Đại Hội cũng không thấy bất kỳ ai công khai đại diện đến tham dự, hoặc cũng có kẻ tham dự nhưng lại âm thầm lặng lẽ, không để người khác biết hành tung của mình.
Không loại trừ khả năng nhiều Chí Tôn Thế Lực ở Kiếm Châu có phong cách hành sự giống như thế.
Nếu nghĩ rằng một đại lục to lớn cổ xưa như Kiếm Châu chỉ có từng ấy Chí Tôn Thế Lực tồn tại, vậy khó tránh khỏi quá mức ngây thơ…
“Còn gì nữa không?” Trấn Nam Chí Tôn hỏi, hiển nhiên đã muốn một mình yên tịnh.
Lạc Nam hơi suy nghĩ, hắn định mang lễ vật ra hiếu kính nhạc mẫu đại nhân…nhưng nghĩ lại mấy thứ quý trọng của mình ở trong mắt bà chắc cũng không có nhiều giá trị.
“Tiểu tử thúi còn định hối lộ bà già à?” Nhận ra ý đồ của hắn, Trấn Nam Chí Tôn cười mắng:
“Còn Tọa Kỵ Linh Tuyền không? lần trước hình như ngươi có cho Thiên Tố một ít?”
“Tiểu tử còn.” Lạc Nam mừng khấp khởi, không ngờ nhạc mẫu đại nhân cần tài nguyên bồi dưỡng tọa kỵ, hắn hỏi:
“Nhạc mẫu cần bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, ta cần bồi dưỡng một tiểu sủng vật.” Trấn Nam Chí Tôn hoài niệm nói:
“Phụ mẫu của nó chính là hai tọa kỵ của phu thê chúng ta, chúng đã hy sinh trong trận chiến năm đó…bà già này muốn bù đắp cho nó.”
“Thì ra là thế.” Lạc Nam trong lòng kính nể, không do dự đưa đến một chiếc Nhẫn Trữ Vật:
“Chút tâm ý của tiểu tử.”
Trấn Nam Chí Tôn tiếp nhận, nhất thời ngoài ý muốn: “Còn có cả Phản Tỉnh Huyết?”
Không sai, Lạc Nam đưa cho bà cả một lượng Tọa Kỵ Linh Tuyền và Phản Tỉnh Huyết, xem như cho con tiểu sủng vật kia, hai thứ này đều là tài nguyên hàng đầu cho bất kỳ giống loại yêu tộc nào.
“Nhạc mẫu đừng bận tâm, tiểu tử vẫn còn.” Lạc Nam thành thật nói.
“Ngươi có lòng…” Trấn Nam Chí Tôn biểu lộ nhu hòa:
“Vạn sự cẩn thận.”
Lạc Nam cung kính chắp tay:
“Tiểu tử cáo từ.”
Hắn sắp rời khỏi, lại nghe một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai:
“Thiên Tố vẫn còn ở, ngươi tự mà tìm nàng.”
Lạc Nam cười tủm tỉm, có nhạc phụ và cả nhạc mẫu ủng hộ, hắn đã thành công một nửa…
/2381
|