“Tốt lắm.” Nghe Phó Vũ Quân nói, hoàng đế híp mắt nói hai chữ.
Hai chữ kia tựa như băng nện trong lòng Lăng Tiêu, làm Lăng Tiêu cả người run lên, y biết Phó Vũ Quân… xong rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo hoàng đế ý bảo Lan Úy, Lan Úy hiểu ý tiến lên, chỉ giây lát, liền liên hợp Ám Nhai chế phục Phó Vũ Quân bị thương, áp hắn đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế khoát tay áo, tựa hồ không hứng thú với Phó Vũ Quân quỳ trên mặt đất biểu hiện phục tùng, bảo đám người Lan Úy áp hắn xuống.
Mình thì mang theo Lăng Tiêu ngồi trên cỗ kiệu nghênh ngang rời đi.
Lăng Tiêu rất khẩn trương, y không biết hoàng đế đến tột cùng sẽ làm gì y.
Dáng vẻ của hoàng đế, không giống như là giận y.
Nhưng mà, như vậy liền cho rằng hoàng đế sẽ bỏ qua cho y, Lăng Tiêu có chết cũng không tin.
Cỗ kiệu dừng ở trước Vọng Xuân lâu, Lăng Tiêu bị hoàng đế mang xuống cỗ kiệu, một đường đi lên lầu hai.
Lên lầu hai, Lăng Tiêu bị đưa đến một ghế lô bí mật, cạnh nơi này là một phòng ngủ nhỏ, giường bàn đầy đủ mọi thứ, trên bàn đốt huân hương, còn có trà tỏa hơi nóng.
Xem ra, hoàng đế ở Thiệu quốc vẫn luôn ở nơi này.
Lăng Tiêu không dấu vết đánh giá, hoàng đế đột nhiên buông y ra, cao cao tại thượng ngồi trước bàn.
Lăng Tiêu vội vàng hiểu ý quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế thấy thế, nhíu mày, hơi cúi đầu nhìn Lăng Tiêu, tựa vào lưng ghế.
“Xem ra, ngươi quả nhiên rất sợ trẫm.”
Hoàng đế nói như thế, như có chút không cao hứng, Lăng Tiêu nghe vậy không dám tùy ý trả lời, chỉ cúi đầu thấp đến cực thấp.
Hoàng đế nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lăng Tiêu, nhìn chăm chú hồi lâu, giao hai tay đặt trước người, mang theo thở dài hỏi: “Ngươi sợ trẫm điều gì?”
“…” Hoàng đế hỏi như thế, ngược lại làm Lăng Tiêu rất là kinh ngạc, nhưng trong lòng y biết hoàng đế không thích nói dối, mà mình hiện giờ vốn là thân gánh trọng tội, cũng không cần giấu diếm hoàng đế, liền thẳng thắn thành khẩn mở miệng nói.
“Hoàng Thượng, ngài là quân chủ, là thiên tử cao cao tại thượng, trong tay ngài, nắm mệnh Lăng Tiêu, Lăng Tiêu là một người tiếc mệnh.”
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, thưởng thức bàn tay, như không chút để ý mà nói: “Ngươi nếu không làm sai chuyện, vì sao phải lo lắng trẫm sẽ muốn mạng của ngươi?”
Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, có chút hắc tuyến ngẩng đầu, y còn không phải làm sai chuyện sao, cho tới nay lợi dụng hoàng đế lừa gạt hoàng đế mới sợ hoàng đế quái trách như vậy sao!
Hoàng đế biết rõ việc mình phạm phải, còn muốn hỏi y như thế!
Đây không phải là gián tiếp nói mình chột dạ hay sao!
Lăng Tiêu đảo mắt, có chút bất mãn than thở: “Hoàng Thượng, ngài biết rõ Lăng Tiêu làm sai chuyện…”
Ngữ khí của tiểu thái giám, tràn ngập ủy khuất cùng bất mãn, biểu tình kia tự sân hàm oán, như là đang trách mình nhắc tới, hoàng đế nhếch môi, tiểu thái giám này, rõ ràng là tự mình làm sai chuyện, bộ dáng như vậy ngược lại là tự mình thấy ủy khuất trước?
Hoàng đế lắc đầu, từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài, ném đến trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mờ mịt chớp mắt, nhìn chằm chằm lệnh bài vàng óng ánh trên mặt đất có chút không rõ lí do.
Trên lệnh bài kia có một chữ “Miễn”, nếu mình nhớ không lầm cũng không nhìn lầm, đây là kim bài miễn tử.
Có nó, cho dù là hoàng đế, cũng sẽ không dễ dàng muốn mạng của mình.
Ý của hoàng đế, chẳng lẽ là cho mình cái này?
Lăng Tiêu kinh ngạc, liền thấy phía trước xuất hiện một đôi giày màu đen nạm vàng.
Thì ra hoàng đế không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống Lăng Tiêu nói: “Ngươi sợ chết, trẫm liền cho ngươi một tấm chắn, chỉ cần ngươi không phản bội trẫm, không phản nước, trẫm liền đảm bảo ngươi không chết.”
Lăng Tiêu ngạc nhiên trừng mắt, ý của hoàng đế là…
Chuyện của y cho tới nay đều không truy cứu!
Kể cả chuyện y không phải là thái giám?
“Đứng lên đi.” Hoàng đế mở miệng.
Lăng Tiêu mờ mịt nâng kim bài miễn tử đứng dậy, có loại cảm giác luống cuống khi hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Lăng Tiêu ánh mắt tan rã, động tác cứng ngắc, vẻ mặt hoảng hốt đứng ở trước mặt hoàng đế, có vẻ rất ngốc nghếch, hoàng đế thấy thế, nhếch môi hỏi: “Thế nào? Không hài lòng?”
“Không không không.” Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu, cầm chặt kim bài miễn tử trong tay, tựa như sợ hoàng đế sẽ hối hận.
Hoàng đế nhướng mày.
Lăng Tiêu ý thức động tác của mình rất là thất lễ, lại vội vàng buông lỏng tay, vội vàng trả lời: “Chỉ là cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên.”
“Hạnh phúc?” Hoàng đế nhướng mày: “Miễn tử (miễn chết) liền hạnh phúc sao?”
“…” Lăng Tiêu im lặng, y đương nhiên không có khả năng trả lời ‘phải’ với hoàng đế, nhưng trên thực tế, dù như vậy, miễn tử đã là hạnh phúc, dù sao Lăng Tiêu vẫn luôn cho rằng, ở chỗ hoàng đế mình sẽ chết chắc rồi.
Mặc dù hai người đã thân thiết da thịt, mặc dù hoàng đế đã hạ chiêu cáo sắc phong hoàng quân, cũng không khiến Lăng Tiêu mất đi suy nghĩ này qua.
Đời trước, hoàng đế căm thù nói dối đến tận xương tuỷ đã khiến Lăng Tiêu có ký ức khắc sâu, y thật không cho rằng hoàng đế sẽ nhẹ nhàng tha cho mình như vậy.
Cho dù là hiện tại, mình đã nâng kim bài miễn tử, Lăng Tiêu cũng thực mờ mịt, y luôn có loại cảm giác không chân thật, mình thật sự được hoàng đế tha sao? Hay là hiện tại mình đang nằm mơ?
Bộ dáng Lăng Tiêu giật mình luống cuống, đều dừng ở trong mắt hoàng đế.
Ở cái nhìn của hoàng đế, dáng vẻ Lăng Tiêu ngây ra như phỗng, không giống như lúc trước, ngược lại là khiến hoàng đế cảm thấy mới lạ, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Vài lần này, lại để hắn phát hiện, Lăng Tiêu khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng ngây ngốc không có động tác, hoàng đế lại cảm thấy Lăng Tiêu lúc này, nơi chốn lộ ra mê hoặc, nhất là đôi môi khiến hắn yêu thích kia, hơi hơi dài, khép mở khe hở có thể nhìn thấy rõ hàm răng trắng noãn trong miệng Lăng Tiêu.
Hắn không khỏi nhớ tới, trong miệng Lăng Tiêu thơm mềm như thế nào, khi triền miên, tư vị trong miệng lại tiêu hồn như thế nào.
Hoàng đế mâu sắc tối sầm, hơi để sát vào Lăng Tiêu một ít, Lăng Tiêu hồn nhiên không phát hiện, đơn thuần mà nhìn thẳng phía hoàng đế, hai mắt thuần khiết kia, đụng thẳng vào đáy lòng hoàng đế, khiến trái tim bình tĩnh của hoàng đế một vòng một vòng nổi lên gợn sóng.
Hắn thô lỗ kéo Lăng Tiêu qua, ôm người trong ngực mình, bá đạo hấp thu đôi môi làm người mơ màng kia.
Một lần liền công lược phòng thủ của Lăng Tiêu, hoàng đế xông thẳng vào khu vực chỉ thuộc về Lăng Tiêu, kéo cái lưỡi trơn mềm của Lăng Tiêu đi theo mình cùng nhau triền miên, cùng nhau khiêu vũ.
Một nụ hôn xong, hai người đều có chút thở dốc.
Lăng Tiêu mềm nhũn trong ngực hoàng đế, mặt mũi đỏ bừng, hoàng đế lại như không thỏa mãn, ở ngoài miệng Lăng Tiêu lại liên tục khẽ chạm nhiều lần.
“Hạnh phúc không đơn giản chỉ là miễn tử, ngươi từng nói ngươi thích trẫm, hy vọng vẫn luôn ở bên người trẫm, trẫm hiện giờ cho ngươi cơ hội này, trẫm sẽ cùng ngươi ngắm nhìn non sông tươi đẹp, cùng nhau dắt tay đến già.”
Hoàng đế bình tĩnh nói.
Ở trong tai Lăng Tiêu, lời này lại tựa như một cây búa đập cho Lăng Tiêu bừng tỉnh, Lăng Tiêu biết hoàng đế cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được.
Cũng bởi vì như thế, Lăng Tiêu biết phân lượng của lời này, cũng biết hoàng đế quyết tâm.
Y lúc này mới chính thức ý thức được.
Hoàng đế… cong!
Hai chữ kia tựa như băng nện trong lòng Lăng Tiêu, làm Lăng Tiêu cả người run lên, y biết Phó Vũ Quân… xong rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo hoàng đế ý bảo Lan Úy, Lan Úy hiểu ý tiến lên, chỉ giây lát, liền liên hợp Ám Nhai chế phục Phó Vũ Quân bị thương, áp hắn đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế khoát tay áo, tựa hồ không hứng thú với Phó Vũ Quân quỳ trên mặt đất biểu hiện phục tùng, bảo đám người Lan Úy áp hắn xuống.
Mình thì mang theo Lăng Tiêu ngồi trên cỗ kiệu nghênh ngang rời đi.
Lăng Tiêu rất khẩn trương, y không biết hoàng đế đến tột cùng sẽ làm gì y.
Dáng vẻ của hoàng đế, không giống như là giận y.
Nhưng mà, như vậy liền cho rằng hoàng đế sẽ bỏ qua cho y, Lăng Tiêu có chết cũng không tin.
Cỗ kiệu dừng ở trước Vọng Xuân lâu, Lăng Tiêu bị hoàng đế mang xuống cỗ kiệu, một đường đi lên lầu hai.
Lên lầu hai, Lăng Tiêu bị đưa đến một ghế lô bí mật, cạnh nơi này là một phòng ngủ nhỏ, giường bàn đầy đủ mọi thứ, trên bàn đốt huân hương, còn có trà tỏa hơi nóng.
Xem ra, hoàng đế ở Thiệu quốc vẫn luôn ở nơi này.
Lăng Tiêu không dấu vết đánh giá, hoàng đế đột nhiên buông y ra, cao cao tại thượng ngồi trước bàn.
Lăng Tiêu vội vàng hiểu ý quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế thấy thế, nhíu mày, hơi cúi đầu nhìn Lăng Tiêu, tựa vào lưng ghế.
“Xem ra, ngươi quả nhiên rất sợ trẫm.”
Hoàng đế nói như thế, như có chút không cao hứng, Lăng Tiêu nghe vậy không dám tùy ý trả lời, chỉ cúi đầu thấp đến cực thấp.
Hoàng đế nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lăng Tiêu, nhìn chăm chú hồi lâu, giao hai tay đặt trước người, mang theo thở dài hỏi: “Ngươi sợ trẫm điều gì?”
“…” Hoàng đế hỏi như thế, ngược lại làm Lăng Tiêu rất là kinh ngạc, nhưng trong lòng y biết hoàng đế không thích nói dối, mà mình hiện giờ vốn là thân gánh trọng tội, cũng không cần giấu diếm hoàng đế, liền thẳng thắn thành khẩn mở miệng nói.
“Hoàng Thượng, ngài là quân chủ, là thiên tử cao cao tại thượng, trong tay ngài, nắm mệnh Lăng Tiêu, Lăng Tiêu là một người tiếc mệnh.”
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, thưởng thức bàn tay, như không chút để ý mà nói: “Ngươi nếu không làm sai chuyện, vì sao phải lo lắng trẫm sẽ muốn mạng của ngươi?”
Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, có chút hắc tuyến ngẩng đầu, y còn không phải làm sai chuyện sao, cho tới nay lợi dụng hoàng đế lừa gạt hoàng đế mới sợ hoàng đế quái trách như vậy sao!
Hoàng đế biết rõ việc mình phạm phải, còn muốn hỏi y như thế!
Đây không phải là gián tiếp nói mình chột dạ hay sao!
Lăng Tiêu đảo mắt, có chút bất mãn than thở: “Hoàng Thượng, ngài biết rõ Lăng Tiêu làm sai chuyện…”
Ngữ khí của tiểu thái giám, tràn ngập ủy khuất cùng bất mãn, biểu tình kia tự sân hàm oán, như là đang trách mình nhắc tới, hoàng đế nhếch môi, tiểu thái giám này, rõ ràng là tự mình làm sai chuyện, bộ dáng như vậy ngược lại là tự mình thấy ủy khuất trước?
Hoàng đế lắc đầu, từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài, ném đến trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mờ mịt chớp mắt, nhìn chằm chằm lệnh bài vàng óng ánh trên mặt đất có chút không rõ lí do.
Trên lệnh bài kia có một chữ “Miễn”, nếu mình nhớ không lầm cũng không nhìn lầm, đây là kim bài miễn tử.
Có nó, cho dù là hoàng đế, cũng sẽ không dễ dàng muốn mạng của mình.
Ý của hoàng đế, chẳng lẽ là cho mình cái này?
Lăng Tiêu kinh ngạc, liền thấy phía trước xuất hiện một đôi giày màu đen nạm vàng.
Thì ra hoàng đế không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống Lăng Tiêu nói: “Ngươi sợ chết, trẫm liền cho ngươi một tấm chắn, chỉ cần ngươi không phản bội trẫm, không phản nước, trẫm liền đảm bảo ngươi không chết.”
Lăng Tiêu ngạc nhiên trừng mắt, ý của hoàng đế là…
Chuyện của y cho tới nay đều không truy cứu!
Kể cả chuyện y không phải là thái giám?
“Đứng lên đi.” Hoàng đế mở miệng.
Lăng Tiêu mờ mịt nâng kim bài miễn tử đứng dậy, có loại cảm giác luống cuống khi hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Lăng Tiêu ánh mắt tan rã, động tác cứng ngắc, vẻ mặt hoảng hốt đứng ở trước mặt hoàng đế, có vẻ rất ngốc nghếch, hoàng đế thấy thế, nhếch môi hỏi: “Thế nào? Không hài lòng?”
“Không không không.” Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu, cầm chặt kim bài miễn tử trong tay, tựa như sợ hoàng đế sẽ hối hận.
Hoàng đế nhướng mày.
Lăng Tiêu ý thức động tác của mình rất là thất lễ, lại vội vàng buông lỏng tay, vội vàng trả lời: “Chỉ là cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên.”
“Hạnh phúc?” Hoàng đế nhướng mày: “Miễn tử (miễn chết) liền hạnh phúc sao?”
“…” Lăng Tiêu im lặng, y đương nhiên không có khả năng trả lời ‘phải’ với hoàng đế, nhưng trên thực tế, dù như vậy, miễn tử đã là hạnh phúc, dù sao Lăng Tiêu vẫn luôn cho rằng, ở chỗ hoàng đế mình sẽ chết chắc rồi.
Mặc dù hai người đã thân thiết da thịt, mặc dù hoàng đế đã hạ chiêu cáo sắc phong hoàng quân, cũng không khiến Lăng Tiêu mất đi suy nghĩ này qua.
Đời trước, hoàng đế căm thù nói dối đến tận xương tuỷ đã khiến Lăng Tiêu có ký ức khắc sâu, y thật không cho rằng hoàng đế sẽ nhẹ nhàng tha cho mình như vậy.
Cho dù là hiện tại, mình đã nâng kim bài miễn tử, Lăng Tiêu cũng thực mờ mịt, y luôn có loại cảm giác không chân thật, mình thật sự được hoàng đế tha sao? Hay là hiện tại mình đang nằm mơ?
Bộ dáng Lăng Tiêu giật mình luống cuống, đều dừng ở trong mắt hoàng đế.
Ở cái nhìn của hoàng đế, dáng vẻ Lăng Tiêu ngây ra như phỗng, không giống như lúc trước, ngược lại là khiến hoàng đế cảm thấy mới lạ, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Vài lần này, lại để hắn phát hiện, Lăng Tiêu khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng ngây ngốc không có động tác, hoàng đế lại cảm thấy Lăng Tiêu lúc này, nơi chốn lộ ra mê hoặc, nhất là đôi môi khiến hắn yêu thích kia, hơi hơi dài, khép mở khe hở có thể nhìn thấy rõ hàm răng trắng noãn trong miệng Lăng Tiêu.
Hắn không khỏi nhớ tới, trong miệng Lăng Tiêu thơm mềm như thế nào, khi triền miên, tư vị trong miệng lại tiêu hồn như thế nào.
Hoàng đế mâu sắc tối sầm, hơi để sát vào Lăng Tiêu một ít, Lăng Tiêu hồn nhiên không phát hiện, đơn thuần mà nhìn thẳng phía hoàng đế, hai mắt thuần khiết kia, đụng thẳng vào đáy lòng hoàng đế, khiến trái tim bình tĩnh của hoàng đế một vòng một vòng nổi lên gợn sóng.
Hắn thô lỗ kéo Lăng Tiêu qua, ôm người trong ngực mình, bá đạo hấp thu đôi môi làm người mơ màng kia.
Một lần liền công lược phòng thủ của Lăng Tiêu, hoàng đế xông thẳng vào khu vực chỉ thuộc về Lăng Tiêu, kéo cái lưỡi trơn mềm của Lăng Tiêu đi theo mình cùng nhau triền miên, cùng nhau khiêu vũ.
Một nụ hôn xong, hai người đều có chút thở dốc.
Lăng Tiêu mềm nhũn trong ngực hoàng đế, mặt mũi đỏ bừng, hoàng đế lại như không thỏa mãn, ở ngoài miệng Lăng Tiêu lại liên tục khẽ chạm nhiều lần.
“Hạnh phúc không đơn giản chỉ là miễn tử, ngươi từng nói ngươi thích trẫm, hy vọng vẫn luôn ở bên người trẫm, trẫm hiện giờ cho ngươi cơ hội này, trẫm sẽ cùng ngươi ngắm nhìn non sông tươi đẹp, cùng nhau dắt tay đến già.”
Hoàng đế bình tĩnh nói.
Ở trong tai Lăng Tiêu, lời này lại tựa như một cây búa đập cho Lăng Tiêu bừng tỉnh, Lăng Tiêu biết hoàng đế cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được.
Cũng bởi vì như thế, Lăng Tiêu biết phân lượng của lời này, cũng biết hoàng đế quyết tâm.
Y lúc này mới chính thức ý thức được.
Hoàng đế… cong!
/72
|