Theo đuổi?
Lăng Tiêu luôn mãi xác định mình không nghe lầm, không khỏi sắc mặt xanh đen, y vội vàng xoay đầu, thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Vũ Quân.
Phó Vũ Quân nhíu mày, hơi mất mát thu hồi tay mình nói: “Không thể… Cho ta cơ hội này?”
Hoàng tử dị quốc, mặt mày tuấn lãng, đang thâm tình chân thành nhìn mình, một bộ dáng tuyệt đối si tâm, nếu không phải mình là một nam nhân, nếu không phải Lăng Tiêu đời trước biết Phó Vũ Quân là hạng người gì, nói không chừng thật sự sẽ bị biểu tình lúc này của hắn đả động.
Đáng tiếc, đời trước Lăng Tiêu đã hiểu rõ Phó Vũ Quân rồi.
Nam nhân này trời sinh phong lưu, chỉ cần là nữ nhân hơi đẹp, hắn đều có thể bày ra bộ dáng thâm tình, nói lời tâm tình ngọt ngào nhất trên thế giới, nâng tim trên tay như nâng Phật, qua tay có thể đưa cho người âu yếm.
Nhưng mà, đằng sau phong lưu cũng là bạc tình, khi thích thì nâng người yêu trong lòng bàn tay sợ ngã, khi hết thích, người yêu ngày xưa liền sẽ bị hắn vứt bỏ như giày dép.
Hắn phong lưu và bạc tình rất nổi tiếng ở Thiệu quốc.
Cũng bởi vì điều này, đời trước Lăng Tiêu đã nhiều lần ngăn cản Mạc Khởi gặp hoàng tử này, sợ Mạc Khởi bị người bỏ, may mắn, đời trước, tâm tư của Mạc Khởi phần lớn đều ở bên hoàng đế, cũng không chọc phiền toái cho y ở phương diện.
Bọn họ và hoàng tử Thiệu quốc này cũng không tính là can thiệp quá sâu.
Chẳng qua, lúc ấy sau dung mạo tuyệt sắc của Mạc Khởi cùng với một điệu múa hình cắt kia khiến vị hoàng tử Thiệu quốc này lúc nào cũng dây dưa, Lăng Tiêu cũng phải phí chút tâm lực vật lộn với hắn qua một đoạn ngày.
Không nghĩ tới, đời này, Phó Vũ Quân đúng là cả nam nhân cũng ghẹo! Không phải nam nhân, mà là thế nhưng cả thái giám cũng ghẹo! Lăng Tiêu co rút khóe mắt.
Biết hoàng tử Thiệu quốc này chỉ là nhất thời hứng khởi, hơn nữa ăn mềm không ăn cứng, Lăng Tiêu hít sâu cưỡng chế lửa giận, bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Hoàng tử, ngài chớ nói đùa với nô tài.”
Nhìn tiểu nô tài trước mắt, sắc mặt từ xanh biến thành đen, từ đen chuyển đỏ cuối cùng đỏ lại chuyển thành trắng xanh, xác thực rất phấn khích, Phó Vũ Quân cười “Hì hì” một tiếng.
Hắn rất muốn đùa giỡn tiểu nô tài này nữa, nhưng, chỗ này dù sao cũng là hoàng cung Mục quốc, không thể làm quá, nghĩ, Phó Vũ Quân mỉm cười, không nói với Lăng Tiêu nữa, chỉ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, một bộ chờ đợi tương lai.
Lăng Tiêu ức chế không được mà mí mắt nhảy loạn, hơi dịch ra sau nửa phần nói: “Hoàng tử, ngài không phải hỏi nô tài muốn gì hay sao?”
Phó Vũ Quân gật đầu, mỉm cười nói: “Nghĩ xong rồi?”
Lăng Tiêu im lặng, muốn nói, hiện giờ y thân ở cục diện nguy hiểm, quả thật có nơi cần hoàng tử dị quốc giúp đỡ.
Nhưng mà, Lăng Tiêu có chuyện cần xác định.
Trước khi hôn mê y mơ mơ hồ hồ nghe thấy Mạc Khởi đã bị hoàng đế xử tử.
Nhưng cũng không biết là thật hay giả…
Lăng Tiêu cảm thấy cần phải làm rõ, ánh mắt liền hướng về phía Phó Vũ Quân, cân nhắc mở miệng nói: “Trước đó, có thể hỏi hoàng tử ngài mấy vấn đề không?”
Phó Vũ Quân cảm thấy hứng thú nhíu mày, hai tay hoàn hung đạo: “Nói nghe một chút.”
“Mạc Khởi… Mạc tú nữ thế nào?”
Phó Vũ Quân nghe vậy buông mắt, trong mắt như đang suy tư điều gì, nửa ngày, hắn giương mắt đáp: “Chết, hoàng đế Mục quốc ban chết.”
Lăng Tiêu mắt sáng rõ, sự vui mừng trong mắt không tránh khỏi ánh mắt Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân nhìn Lăng Tiêu như có điều suy nghĩ.
Lăng Tiêu này, chẳng lẽ có cừu oán với Mạc Khởi?
“Xác chết của nàng ở đâu?”
Mới vừa nghĩ vậy, chợt nghe thấy Lăng Tiêu mở miệng hỏi, Phó Vũ Quân chống hàm dưới, hơi suy nghĩ một hồi, cười nói: “Vấn đề này, ngươi không nên hỏi ta, mà nên đi hỏi hoàng đế Mục quốc kia của ngươi, người là hắn ban chết, xử lý thi thể thế nào cũng là hắn nói.”
Lăng Tiêu nghe vậy, mắt lóe lóe, Phó Vũ Quân nói lời này đến vân đạm phong khinh, tựa hồ người bị ám sát lúc trước không phải là hắn, Mạc Khởi bị xử tử cũng như không có quan hệ với hắn.
Lăng Tiêu nhíu mày, mang theo nghi hoặc, y như thăm dò hỏi: “Vậy hoàng tử… không có gì dị nghị với chuyện này hay sao?”
“Dị nghị?” Phó Vũ Quân dường như không có việc gì cười nói: “Hoàng đế Mục quốc giúp ta giải quyết nữ nhân muốn hại ta, ta tự nhiên là cảm ơn từ đáy lòng, trừ điều này cũng không có gì phải để ý.”
“Ngài… không phải rất thích nàng sao?” Lăng Tiêu tiếp tục thăm dò.
Lăng Tiêu nhớ rõ, Phó Vũ Quân này tuy rằng phong lưu, nhưng nếu có một nữ nhân vào được hắn thích, hắn cũng là tình nhân đủ tư cách, sẽ dốc hết tất cả tốt với đối phương bằng mọi cách, đó cũng là nguyên nhân hắn tuy rằng nổi tiếng phong lưu bạc tình, ở Thiệu quốc vẫn được rất nhiền nữ tử mến mộ.
Mà Mạc Khởi lúc này nếu thật sự được Phó Vũ Quân thích, cho dù Mạc Khởi có tính kế hắn, nhưng cũng không thật sự làm hắn bị thương, nàng chết Phó Vũ Quân không nên thờ ơ như thế, ít nhất, thi thể của nàng ở đâu, Phó Vũ Quân cũng phải biết.
Phó Vũ Quân nghe vậy, lại như nghe thấy chuyện nực cười gì mà cười nhạo ra tiếng, nhưng lời nói lại không bỏ qua yêu thích với Mạc Khởi: “Có thích đi nữa cũng không quan trọng bằng tánh mạng, ngươi nói có phải không?”
Lăng Tiêu nghe vậy cúi đầu, quả thật, tánh mạng dù sao cũng quan trọng nhất, ấn tượng mà Phó Vũ Quân cho y đời trước, phần lớn là phong lưu hoa tâm, phóng đãng không kềm chế được, hiện tại xem ra, cũng là một người tiếc mệnh.
Lăng Tiêu chầm chậm thở dài, biết không thể từ trong miệng Phó Vũ Quân có tin tức y muốn, Lăng Tiêu cũng không lao lực nữa.
Chẳng qua, y đang tự hỏi, dưới tiền đề chưa xác định Mạc Khởi có chết hay chưa, còn chưa cần đề xuất yêu cầu mà y muốn…
Lăng Tiêu bưng miệng vết thương trước ngực, rối rắm nhíu mày.
Lần này bị thương nặng hơn lần trước nhiều.
Mới ngồi một lát, cũng đã thấy khí lực xói mòn, thân thể càng nặng, cho dù dựa vào đầu giường, vẫn là có chút ngồi không vững…
Lăng Tiêu muốn cúi đầu nhìn thương thế của mình một chút, nháy mắt khi cúi đầu, y trừng lớn mắt.
Miệng vết thương của y đã được xử lý, nửa người trên bọc băng gạc tầng tầng lớp lớp, nhưng trên băng gạc lại là bạch y mới tinh.
Đây không phải y phục bị đâm một lỗ thủng, bạch y đầy người là máu, mà là một bộ mới tinh, áo khoác đầy đủ.
Y phục của y bị đổi qua!
Lăng Tiêu luôn mãi xác định mình không nghe lầm, không khỏi sắc mặt xanh đen, y vội vàng xoay đầu, thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Vũ Quân.
Phó Vũ Quân nhíu mày, hơi mất mát thu hồi tay mình nói: “Không thể… Cho ta cơ hội này?”
Hoàng tử dị quốc, mặt mày tuấn lãng, đang thâm tình chân thành nhìn mình, một bộ dáng tuyệt đối si tâm, nếu không phải mình là một nam nhân, nếu không phải Lăng Tiêu đời trước biết Phó Vũ Quân là hạng người gì, nói không chừng thật sự sẽ bị biểu tình lúc này của hắn đả động.
Đáng tiếc, đời trước Lăng Tiêu đã hiểu rõ Phó Vũ Quân rồi.
Nam nhân này trời sinh phong lưu, chỉ cần là nữ nhân hơi đẹp, hắn đều có thể bày ra bộ dáng thâm tình, nói lời tâm tình ngọt ngào nhất trên thế giới, nâng tim trên tay như nâng Phật, qua tay có thể đưa cho người âu yếm.
Nhưng mà, đằng sau phong lưu cũng là bạc tình, khi thích thì nâng người yêu trong lòng bàn tay sợ ngã, khi hết thích, người yêu ngày xưa liền sẽ bị hắn vứt bỏ như giày dép.
Hắn phong lưu và bạc tình rất nổi tiếng ở Thiệu quốc.
Cũng bởi vì điều này, đời trước Lăng Tiêu đã nhiều lần ngăn cản Mạc Khởi gặp hoàng tử này, sợ Mạc Khởi bị người bỏ, may mắn, đời trước, tâm tư của Mạc Khởi phần lớn đều ở bên hoàng đế, cũng không chọc phiền toái cho y ở phương diện.
Bọn họ và hoàng tử Thiệu quốc này cũng không tính là can thiệp quá sâu.
Chẳng qua, lúc ấy sau dung mạo tuyệt sắc của Mạc Khởi cùng với một điệu múa hình cắt kia khiến vị hoàng tử Thiệu quốc này lúc nào cũng dây dưa, Lăng Tiêu cũng phải phí chút tâm lực vật lộn với hắn qua một đoạn ngày.
Không nghĩ tới, đời này, Phó Vũ Quân đúng là cả nam nhân cũng ghẹo! Không phải nam nhân, mà là thế nhưng cả thái giám cũng ghẹo! Lăng Tiêu co rút khóe mắt.
Biết hoàng tử Thiệu quốc này chỉ là nhất thời hứng khởi, hơn nữa ăn mềm không ăn cứng, Lăng Tiêu hít sâu cưỡng chế lửa giận, bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Hoàng tử, ngài chớ nói đùa với nô tài.”
Nhìn tiểu nô tài trước mắt, sắc mặt từ xanh biến thành đen, từ đen chuyển đỏ cuối cùng đỏ lại chuyển thành trắng xanh, xác thực rất phấn khích, Phó Vũ Quân cười “Hì hì” một tiếng.
Hắn rất muốn đùa giỡn tiểu nô tài này nữa, nhưng, chỗ này dù sao cũng là hoàng cung Mục quốc, không thể làm quá, nghĩ, Phó Vũ Quân mỉm cười, không nói với Lăng Tiêu nữa, chỉ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, một bộ chờ đợi tương lai.
Lăng Tiêu ức chế không được mà mí mắt nhảy loạn, hơi dịch ra sau nửa phần nói: “Hoàng tử, ngài không phải hỏi nô tài muốn gì hay sao?”
Phó Vũ Quân gật đầu, mỉm cười nói: “Nghĩ xong rồi?”
Lăng Tiêu im lặng, muốn nói, hiện giờ y thân ở cục diện nguy hiểm, quả thật có nơi cần hoàng tử dị quốc giúp đỡ.
Nhưng mà, Lăng Tiêu có chuyện cần xác định.
Trước khi hôn mê y mơ mơ hồ hồ nghe thấy Mạc Khởi đã bị hoàng đế xử tử.
Nhưng cũng không biết là thật hay giả…
Lăng Tiêu cảm thấy cần phải làm rõ, ánh mắt liền hướng về phía Phó Vũ Quân, cân nhắc mở miệng nói: “Trước đó, có thể hỏi hoàng tử ngài mấy vấn đề không?”
Phó Vũ Quân cảm thấy hứng thú nhíu mày, hai tay hoàn hung đạo: “Nói nghe một chút.”
“Mạc Khởi… Mạc tú nữ thế nào?”
Phó Vũ Quân nghe vậy buông mắt, trong mắt như đang suy tư điều gì, nửa ngày, hắn giương mắt đáp: “Chết, hoàng đế Mục quốc ban chết.”
Lăng Tiêu mắt sáng rõ, sự vui mừng trong mắt không tránh khỏi ánh mắt Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân nhìn Lăng Tiêu như có điều suy nghĩ.
Lăng Tiêu này, chẳng lẽ có cừu oán với Mạc Khởi?
“Xác chết của nàng ở đâu?”
Mới vừa nghĩ vậy, chợt nghe thấy Lăng Tiêu mở miệng hỏi, Phó Vũ Quân chống hàm dưới, hơi suy nghĩ một hồi, cười nói: “Vấn đề này, ngươi không nên hỏi ta, mà nên đi hỏi hoàng đế Mục quốc kia của ngươi, người là hắn ban chết, xử lý thi thể thế nào cũng là hắn nói.”
Lăng Tiêu nghe vậy, mắt lóe lóe, Phó Vũ Quân nói lời này đến vân đạm phong khinh, tựa hồ người bị ám sát lúc trước không phải là hắn, Mạc Khởi bị xử tử cũng như không có quan hệ với hắn.
Lăng Tiêu nhíu mày, mang theo nghi hoặc, y như thăm dò hỏi: “Vậy hoàng tử… không có gì dị nghị với chuyện này hay sao?”
“Dị nghị?” Phó Vũ Quân dường như không có việc gì cười nói: “Hoàng đế Mục quốc giúp ta giải quyết nữ nhân muốn hại ta, ta tự nhiên là cảm ơn từ đáy lòng, trừ điều này cũng không có gì phải để ý.”
“Ngài… không phải rất thích nàng sao?” Lăng Tiêu tiếp tục thăm dò.
Lăng Tiêu nhớ rõ, Phó Vũ Quân này tuy rằng phong lưu, nhưng nếu có một nữ nhân vào được hắn thích, hắn cũng là tình nhân đủ tư cách, sẽ dốc hết tất cả tốt với đối phương bằng mọi cách, đó cũng là nguyên nhân hắn tuy rằng nổi tiếng phong lưu bạc tình, ở Thiệu quốc vẫn được rất nhiền nữ tử mến mộ.
Mà Mạc Khởi lúc này nếu thật sự được Phó Vũ Quân thích, cho dù Mạc Khởi có tính kế hắn, nhưng cũng không thật sự làm hắn bị thương, nàng chết Phó Vũ Quân không nên thờ ơ như thế, ít nhất, thi thể của nàng ở đâu, Phó Vũ Quân cũng phải biết.
Phó Vũ Quân nghe vậy, lại như nghe thấy chuyện nực cười gì mà cười nhạo ra tiếng, nhưng lời nói lại không bỏ qua yêu thích với Mạc Khởi: “Có thích đi nữa cũng không quan trọng bằng tánh mạng, ngươi nói có phải không?”
Lăng Tiêu nghe vậy cúi đầu, quả thật, tánh mạng dù sao cũng quan trọng nhất, ấn tượng mà Phó Vũ Quân cho y đời trước, phần lớn là phong lưu hoa tâm, phóng đãng không kềm chế được, hiện tại xem ra, cũng là một người tiếc mệnh.
Lăng Tiêu chầm chậm thở dài, biết không thể từ trong miệng Phó Vũ Quân có tin tức y muốn, Lăng Tiêu cũng không lao lực nữa.
Chẳng qua, y đang tự hỏi, dưới tiền đề chưa xác định Mạc Khởi có chết hay chưa, còn chưa cần đề xuất yêu cầu mà y muốn…
Lăng Tiêu bưng miệng vết thương trước ngực, rối rắm nhíu mày.
Lần này bị thương nặng hơn lần trước nhiều.
Mới ngồi một lát, cũng đã thấy khí lực xói mòn, thân thể càng nặng, cho dù dựa vào đầu giường, vẫn là có chút ngồi không vững…
Lăng Tiêu muốn cúi đầu nhìn thương thế của mình một chút, nháy mắt khi cúi đầu, y trừng lớn mắt.
Miệng vết thương của y đã được xử lý, nửa người trên bọc băng gạc tầng tầng lớp lớp, nhưng trên băng gạc lại là bạch y mới tinh.
Đây không phải y phục bị đâm một lỗ thủng, bạch y đầy người là máu, mà là một bộ mới tinh, áo khoác đầy đủ.
Y phục của y bị đổi qua!
/72
|