"Cha, phía trước có gốc cây, qua gốc cây đó là phải rẽ phải. Cha, chúng ta rẽ phải rồi, vào một căn nhà ba tầng, cha phải theo sát nhé. Cha, nơi này có cầu thang, phải đi bộ lên tầng hai. Cha, chúng ta đang lên tầng rồi, cha phải theo sát nhé. Cha, đã lên đến tầng hai rồi, phía trước là một hành lang, trên hành lang, trên hành lang có một bức Địa Tạng Bồ Tát. Cha, đi tới cuối hàng lang này cần rẽ phải. Cha, chúng ta rẽ phải rồi, cha phải theo sát nhé. Cha, chúng ta tới nơi rồi. Cha, chúng ta tới nơi rồi."
Pháp sư dẫn chúng tôi đi trong chùa Tây Như, dọc đường tôi vẫn không ngừng gọi cha theo sát.
Cuối cùng tới tháp Linh Cốt nơi cất giữ tro cốt, chúng tôi mới dừng bước.
Khi pháp sư đưa tay định nhận lấy đàn tro trong lòng tôi, tôi đột nhiên không muốn buông ra.
"Cha." Tôi cúi đầu gọi một tiếng, nước mắt chảy dài.
Đàn tro cốt của cha được cất giữ cẩn thận rồi, ba người chúng tôi hai tay chắp lại, bái lạy.
Tôi muốn nói với cha vài lời, nhưng một câu cũng chẳng thốt lên nổi, nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ nhỏ giọng gọi tôi. "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tôi gật đầu, lau lau khóe mắt.
Trên đường trở về phải đi qua bức tượng Địa Tạng Bồ Tát.
"Con thắp hương cho Địa Tạng Bồ Tát đi." Mẹ tôi nói. "Cầu bồ tát phù hộ cho cha con."
Ba người chúng ta mỗi người thắp một nén hương, quỳ xuống trước mặt Bồ Tát. Tôi lặng lẽ khấn trong lòng:
"Tín chủ Trương Tĩnh Tuệ, xin cúi lạy Địa Tạng Bồ Tát. Cha tín chủ tên là Trương Nhân Tường, sinh giờ dậu mùng tám tháng tư năm dân quốc 40. Hiện giờ tro cốt của cha tín chủ đang được an bài tại đây, mong Bồ Tát độ hóa giúp cha con khỏi phải chịu nỗi khổ luân hồi, sớm siêu thoát nơi tây phương cực lạc. Cám ơn Bồ Tát. Cám ơn."
Em trai và tôi cùng đứng dậy nhưng mẹ vẫn quỳ trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng khấn bái.
Chúng tôi đợi một lúc, tới lúc khóe mắt mẹ bắt đầu ngân ngấn lệ, thần sắc cũng dần kích động
"Me." Tôi nhỏ giọng nói. "Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho cha."
Tôi với em trai một phải một trái đỡ mẹ dậy, sau đó đi xuống tầng, rời khỏi ngôi chùa.
Trong hơn một tiếng đồng hồ lộ trình tới chùa Tây Như, tôi gần như thấy lại cả cuộc đời mình. Mọi người nói cuộc sống luôn thay đổi, giờ tôi mới thấm thía câu nói đó.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ nói. "Mẹ muốn dặn con một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Sau này nếu mẹ chết, con hãy đưa mẹ đi hỏa thiêu, tro cốt cũng đặt ở chùa Tây Như nhé."
"Mẹ." Tôi nhíu mày. "Giờ nói cái này thì sớm quá."
"Cuộc đời rất khó nói, cha con còn chẳng nói đi mà đã đi rồi." Mẹ thở dài.
"Mẹ."
"Người ai cũng phải chết, chỉ sớm hay muộn mà thôi." Mẹ nói. "Nói chung con nhất định phải nhớ kỹ, hiểu không?"
"Vâng." Tôi gật đầu.
"Vậy mẹ an tâm rồi."
Trên đường lái xe về nhà, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng nói về những chuyện của cha khi còn sống.
Những phần lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng ba người chúng tôi không giống nhau, có điều, vậy ngược lại, lại càng tốt.
Vì ghép lại là có thể tạo thành cha hoàn chỉnh.
"Người thân hay người yêu chết đi sẽ hóa thành dơi, bay về nhà thăm những người mà mình yêu mến khi còn sống."
Đột nhiên tôi nhớ tới truyền thuyết kia bèn hỏi: "Mẹ, mẹ từng nghe chuyện này chưa?"
"Mẹ từng nghe những người thế hệ trước nói." Mẹ tôi đáp.
"Thật vậy sao?" Đôi mắt tôi sáng lên.
"Ừ." Mẹ nói.
"Vậy sau khi cha con qua đời, có con dơi nào bay vào trong nhà không?" Tôi hỏi.
"Có mà. Chẳng lẽ con quên rồi à?" Mẹ có vẻ rất nghi hoặc. "Khi đó con nhìn thấy con dơi xong đã khóc rất lâu, có an ủi thế nào cũng vô dụng, con cứ khóc mãi."
"Hả?" Tôi kinh ngạc. "Con thấy dơi là lúc cha còn sống mà."
"Không." Mẹ tôi lắc đầu. "Đó là chuyện sau khi cha mất."
"Nhưng mà..." Tôi ngạc nhiên đến nỗi lắp ba lắp bắp. "Con nhớ là..."
"Con nhớ lầm rồi." Mẹ nói rất chắc chắn. "Hôm con dơi ấy bay vào nhà là một tuần sau khi cha mất. Mẹ không nhớ nhầm đâu, vì mẹ cũng thấy con dơi ấy mà."
Hóa ra chuyện tôi thấy dơi không phải lúc cha còn sống mà là một tuần sau khi cha mất.
Vậy lần đầu tiên mà tôi thấy dơi đó là hóa thân của cha?
Lẽ nào cha cũng hóa thành dơi, bay về nhà thăm tôi?
"Khi cha con vừa mất, mẹ cảm thấy mình không chống đỡ nổi." Mẹ tôi nói. "Thậm chí mẹ còn nghĩ tới việc tự tử, nhưng mẹ không thể bỏ rơi hai chị em con được. Một tuần sau, con dơi đó bay vào trong nhà, mẹ hỏi con dơi ấy mình nên làm gì? Nó bảo mẹ, nó rất xin lỗi, mong mẹ kiên cường lên, nhất định phải nuôi các con khôn lớn."
"Con dơi ấy bảo mẹ?" Tôi kinh ngạc. "Nhưng mà."
"Con bé ngốc này." Mẹ tôi mỉm cười. "Con dơi ấy chính là cha con."
Mẹ như nhớ tới con dơi hồi 20 năm trước, thần sắc rất thoải mái.
"Mẹ." Tôi hỏi. "Mẹ tin vào truyền thuyết ấy sao?"
"Cho dù truyền thuyết đó có đúng hay không, nếu không có con dơi kia mẹ cũng chẳng lấy đâu ra dũng khí với sức lực để sống sót, đương nhiên cũng không thể nuôi hai con khôn lớn thành người."
Mẹ cũng như bà nội Văn Hiền, tin vào truyền thuyết về con dơi ấy từ tận đáy lòng.
Tôi đột nhiên hiểu thêm một chút về truyền thuyết ấy.
Sau khi cha qua đời, trong lòng mẹ cảm thấy cha sẽ rất lo lắng cho mẹ, cũng rất lo cho tôi và em trai.
Vì vậy mẹ muốn cha hiểu, mẹ nhất định sẽ kiên cường, nhất định sẽ nuôi lớn hai chị em chúng tôi.
Mẹ tin rằng con dơi ấy là hóa thân của cha, cho nên mới nói hết với con dơi, muốn cha yên tâm.
Thật ra mọi dũng khí và sức lực đều do mẹ tự sinh ra.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ lại nói. "Con có biết khi con thấy con dơi đó đã nói sao không?"
"Con có nói gì à?" Tôi rất bối rối.
"Con vừa khóc vừa gọi cha." Mẹ nói.
"Con hoàn toàn không có ấn tương," Tôi kinh ngạc. "Con cho rằng mình sợ đến nỗi không nói nên lời."
"Có lẽ khi đó con còn nhỏ nên không nhớ rõ." Mẹ tôi nói. "Sau khi cha qua đời., con không khóc thành tiếng, mẹ nghĩ chắc đó là do tính con, chắc chỉ len lén rơi nước mắt. Thế nhưng, sau khi thấy con dơi, không ngờ con lại khóc lớn như vậy. Khi đó mẹ nghĩ, có lẽ con biết đó là cha về thăm con nên mới khóc lóc như vậy."
Suốt 20 năm qua, tôi luôn cho rằng sau khi cha qua đời, mình không khóc thành tiếng, hóa ra từ lâu rồi tôi đã khóc, vì con dơi kia.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ tôi nói: "Cha con đã từng hóa thành dơi về gặp con, vì vậy con không cần cảm thấy tiếc nuối cả đời vì không thể gặp mặt cha lần cuối. Hiểu không?"
"Mẹ..."
Tiếc nuối và hối hận suốt 20 năm đó đã sớm cắm sâu vào trong lòng tôi như lưỡi dao sắc nhọn.
Không ngờ cha đã từng về, cha đã từng hóa thành dơi về thăm tôi.
Tôi đột nhiên bật khóc, hơn nữa càng khóc càng ấm ức, càng khóc càng lớn tiếng.
"Con gái ngốc." Mẹ vỗ nhẹ lên lưng trấn an tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Không cách nào thấy mặt người đã khuất lần cuối, người còn sống nhất định sẽ tiếc nuối cả đời; hơn nữa cũng sẽ cho rằng người đã khuất cũng sẽ tiếc nuối và hối hận như vậy.
Khi con dơi bay vào trong nhà, người còn sống và người đã khuất gặp nhau, sẽ không còn tiếc nuối và hối hận nữa.
Văn Hiền nói không sai, truyền thuyết về con dơi kia cũng như chuyện kiêng kỵ lúc ăn cá không được lật cá.
Thật ra cũng là một loại cảm xúc, cảm xúc muốn an ủi người còn sống và thương cảm cho người đã khuất.
Chuyện luôn canh cánh trong lòng tôi suốt 20 năm nay giờ rốt cuộc cũng tiêu tan.
Khi chúng tôi về nhà đã là giờ cơm tối.
Tôi với mẹ nhanh chóng bước vào bếp, làm vài món ăn đơn giản.
Em trai tôi và Văn Hiền thì ngồi nói chuyện trong phòng khách, Tiểu Kiệt ngủ trong nôi.
Sau khi ăn tối xong, mẹ nói muốn dẫn em trai ra cửa hàng mua đặc sản quê mình cho bạn gái nó.
"Mẹ, không cần đâu." Em trai nói. "Cần gì khách khí như vậy."
"Không thì con dẫn nó về nhà chơi đi." Mẹ tôi nói.
"Được." Em trai tôi lập tức đứng dậy. "Mẹ, hai mẹ con mình đi mua thôi."
"Hả?" Mẹ tôi kinh ngạc.
"Con thấy lần đội hình của nhà mình khi anh rể tới lần trước rồi." Em trai tôi mỉm cười.
"Con không muốn mang em ấy về nhà, khiến em ấy bị dọa tới phát khiếp đâu."
Mẹ tôi mỉm cười mắng một tiếng rồi cùng em trai tôi ra ngoài.
Tôi ôm Tiểu Kiệt vừa bú sữa xong, ngồi trong phòng khách cùng Văn Hiền.
Trên tường phòng khách treo di ảnh của cha, đó là bức hình chụp cha mấy năm trước khi mất.
Tuổi cha khi chụp bức ảnh đó hẳn cũng khoảng tuổi tôi lúc này.
Tương lai tôi sẽ già đi, nhưng cho dù tôi già thế nào, cha sẽ vĩnh viễn trẻ trung như khi chụp ảnh.
Tôi đang chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp cha, đột nhiên thấy trên tấm kính loáng thoáng một hình ảnh đang di động.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại thấy một con dơi.
Con dơi nhanh chóng bay vài vòng trên không trung, nhưng khi qua chỗ di ảnh của cha tôi thì lại chậm lại.
Có lẽ là bởi trong đầu còn lưu lại hình ảnh cha vừa nhìn thấy, có lẽ là bởi con dơi vừa hay bay qua chỗ cha tôi, có lẽ là bởi ánh mắt tôi đã mờ dần...
Tôi như thấy cha, không phải trên mặt phẳng, là là hình ảnh lập thể.
"Cha em đến thăm em đấy." Vẻ mặt Văn Hiền có hơi bối rối. "Nếu em sợ, thì... để anh đuổi nó đi cho."
"Anh điên rồi à?" Tuy tôi cười nhưng nước mắt lại tràn qua khóe mắt, chảy xuống bên môi. "Đấy là bố vợ anh đấy."
"Cha. Đây là người con trai may mắn nhất trên thế giới, anh ấy tên Văn Hiền, tên anh ấy với con hợp lại là văn tĩnh mà thông tuệ." Tôi nắm tay Văn Hiền. "Chúng con kết hôn từ ba năm trước, Văn Hiền luôn đối xử rất tốt với con, con vẫn luôn hạnh phúc, mong cha yên tâm."
Tôi ngẩng đầu lên nói chuyện với con dơi.
Không, đó không phải con dơi hình dáng xấu xí, đó là cha tôi.
Đó là người cha thích nhẹ nhàng xoa đầu tôi, đó là người cha tôi đã 20 năm rồi không được gặp.
"Cha. Đây là cháu ngoại của cha." Tôi để Tiểu Kiệt trong lòng ngồi thẳng dậy, nâng khuôn mặt con lên. "Nó tên là Tiểu Kiệt, giờ nó đã bảy tháng rồi, con mắt nó rất giống cha."
"Cha. Mẹ rất khỏe, em cũng rất khỏe, xin cha đừng lo lắng. Cha, chúng con đã cầu xin Địa Tạng Bồ Tát độ hóa cho cha, cha cứ ở lại chùa Tây Như nghe giảng kinh, tu hành, đừng lo lắng nữa. Cha, cha ơi, cha..."
Con dơi đáp xuống, bay ngược chiều kim đồng hồ tới trước mặt tôi và Văn Hiền rồi lại bay lên.
Bay hai vòng trên không trung rồi lại đáp xuống, thuận theo chiều kim đồng hồ, lướt qua tôi và Văn Hiền.
Sau đó bay ra theo hướng cánh cửa đang mở một nửa.
Cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.
~ The End ~
Pháp sư dẫn chúng tôi đi trong chùa Tây Như, dọc đường tôi vẫn không ngừng gọi cha theo sát.
Cuối cùng tới tháp Linh Cốt nơi cất giữ tro cốt, chúng tôi mới dừng bước.
Khi pháp sư đưa tay định nhận lấy đàn tro trong lòng tôi, tôi đột nhiên không muốn buông ra.
"Cha." Tôi cúi đầu gọi một tiếng, nước mắt chảy dài.
Đàn tro cốt của cha được cất giữ cẩn thận rồi, ba người chúng tôi hai tay chắp lại, bái lạy.
Tôi muốn nói với cha vài lời, nhưng một câu cũng chẳng thốt lên nổi, nước mắt vừa ngừng rơi lại chảy xuống.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ nhỏ giọng gọi tôi. "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tôi gật đầu, lau lau khóe mắt.
Trên đường trở về phải đi qua bức tượng Địa Tạng Bồ Tát.
"Con thắp hương cho Địa Tạng Bồ Tát đi." Mẹ tôi nói. "Cầu bồ tát phù hộ cho cha con."
Ba người chúng ta mỗi người thắp một nén hương, quỳ xuống trước mặt Bồ Tát. Tôi lặng lẽ khấn trong lòng:
"Tín chủ Trương Tĩnh Tuệ, xin cúi lạy Địa Tạng Bồ Tát. Cha tín chủ tên là Trương Nhân Tường, sinh giờ dậu mùng tám tháng tư năm dân quốc 40. Hiện giờ tro cốt của cha tín chủ đang được an bài tại đây, mong Bồ Tát độ hóa giúp cha con khỏi phải chịu nỗi khổ luân hồi, sớm siêu thoát nơi tây phương cực lạc. Cám ơn Bồ Tát. Cám ơn."
Em trai và tôi cùng đứng dậy nhưng mẹ vẫn quỳ trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng khấn bái.
Chúng tôi đợi một lúc, tới lúc khóe mắt mẹ bắt đầu ngân ngấn lệ, thần sắc cũng dần kích động
"Me." Tôi nhỏ giọng nói. "Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho cha."
Tôi với em trai một phải một trái đỡ mẹ dậy, sau đó đi xuống tầng, rời khỏi ngôi chùa.
Trong hơn một tiếng đồng hồ lộ trình tới chùa Tây Như, tôi gần như thấy lại cả cuộc đời mình. Mọi người nói cuộc sống luôn thay đổi, giờ tôi mới thấm thía câu nói đó.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ nói. "Mẹ muốn dặn con một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Sau này nếu mẹ chết, con hãy đưa mẹ đi hỏa thiêu, tro cốt cũng đặt ở chùa Tây Như nhé."
"Mẹ." Tôi nhíu mày. "Giờ nói cái này thì sớm quá."
"Cuộc đời rất khó nói, cha con còn chẳng nói đi mà đã đi rồi." Mẹ thở dài.
"Mẹ."
"Người ai cũng phải chết, chỉ sớm hay muộn mà thôi." Mẹ nói. "Nói chung con nhất định phải nhớ kỹ, hiểu không?"
"Vâng." Tôi gật đầu.
"Vậy mẹ an tâm rồi."
Trên đường lái xe về nhà, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng nói về những chuyện của cha khi còn sống.
Những phần lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng ba người chúng tôi không giống nhau, có điều, vậy ngược lại, lại càng tốt.
Vì ghép lại là có thể tạo thành cha hoàn chỉnh.
"Người thân hay người yêu chết đi sẽ hóa thành dơi, bay về nhà thăm những người mà mình yêu mến khi còn sống."
Đột nhiên tôi nhớ tới truyền thuyết kia bèn hỏi: "Mẹ, mẹ từng nghe chuyện này chưa?"
"Mẹ từng nghe những người thế hệ trước nói." Mẹ tôi đáp.
"Thật vậy sao?" Đôi mắt tôi sáng lên.
"Ừ." Mẹ nói.
"Vậy sau khi cha con qua đời, có con dơi nào bay vào trong nhà không?" Tôi hỏi.
"Có mà. Chẳng lẽ con quên rồi à?" Mẹ có vẻ rất nghi hoặc. "Khi đó con nhìn thấy con dơi xong đã khóc rất lâu, có an ủi thế nào cũng vô dụng, con cứ khóc mãi."
"Hả?" Tôi kinh ngạc. "Con thấy dơi là lúc cha còn sống mà."
"Không." Mẹ tôi lắc đầu. "Đó là chuyện sau khi cha mất."
"Nhưng mà..." Tôi ngạc nhiên đến nỗi lắp ba lắp bắp. "Con nhớ là..."
"Con nhớ lầm rồi." Mẹ nói rất chắc chắn. "Hôm con dơi ấy bay vào nhà là một tuần sau khi cha mất. Mẹ không nhớ nhầm đâu, vì mẹ cũng thấy con dơi ấy mà."
Hóa ra chuyện tôi thấy dơi không phải lúc cha còn sống mà là một tuần sau khi cha mất.
Vậy lần đầu tiên mà tôi thấy dơi đó là hóa thân của cha?
Lẽ nào cha cũng hóa thành dơi, bay về nhà thăm tôi?
"Khi cha con vừa mất, mẹ cảm thấy mình không chống đỡ nổi." Mẹ tôi nói. "Thậm chí mẹ còn nghĩ tới việc tự tử, nhưng mẹ không thể bỏ rơi hai chị em con được. Một tuần sau, con dơi đó bay vào trong nhà, mẹ hỏi con dơi ấy mình nên làm gì? Nó bảo mẹ, nó rất xin lỗi, mong mẹ kiên cường lên, nhất định phải nuôi các con khôn lớn."
"Con dơi ấy bảo mẹ?" Tôi kinh ngạc. "Nhưng mà."
"Con bé ngốc này." Mẹ tôi mỉm cười. "Con dơi ấy chính là cha con."
Mẹ như nhớ tới con dơi hồi 20 năm trước, thần sắc rất thoải mái.
"Mẹ." Tôi hỏi. "Mẹ tin vào truyền thuyết ấy sao?"
"Cho dù truyền thuyết đó có đúng hay không, nếu không có con dơi kia mẹ cũng chẳng lấy đâu ra dũng khí với sức lực để sống sót, đương nhiên cũng không thể nuôi hai con khôn lớn thành người."
Mẹ cũng như bà nội Văn Hiền, tin vào truyền thuyết về con dơi ấy từ tận đáy lòng.
Tôi đột nhiên hiểu thêm một chút về truyền thuyết ấy.
Sau khi cha qua đời, trong lòng mẹ cảm thấy cha sẽ rất lo lắng cho mẹ, cũng rất lo cho tôi và em trai.
Vì vậy mẹ muốn cha hiểu, mẹ nhất định sẽ kiên cường, nhất định sẽ nuôi lớn hai chị em chúng tôi.
Mẹ tin rằng con dơi ấy là hóa thân của cha, cho nên mới nói hết với con dơi, muốn cha yên tâm.
Thật ra mọi dũng khí và sức lực đều do mẹ tự sinh ra.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ lại nói. "Con có biết khi con thấy con dơi đó đã nói sao không?"
"Con có nói gì à?" Tôi rất bối rối.
"Con vừa khóc vừa gọi cha." Mẹ nói.
"Con hoàn toàn không có ấn tương," Tôi kinh ngạc. "Con cho rằng mình sợ đến nỗi không nói nên lời."
"Có lẽ khi đó con còn nhỏ nên không nhớ rõ." Mẹ tôi nói. "Sau khi cha qua đời., con không khóc thành tiếng, mẹ nghĩ chắc đó là do tính con, chắc chỉ len lén rơi nước mắt. Thế nhưng, sau khi thấy con dơi, không ngờ con lại khóc lớn như vậy. Khi đó mẹ nghĩ, có lẽ con biết đó là cha về thăm con nên mới khóc lóc như vậy."
Suốt 20 năm qua, tôi luôn cho rằng sau khi cha qua đời, mình không khóc thành tiếng, hóa ra từ lâu rồi tôi đã khóc, vì con dơi kia.
"Tĩnh Tuệ." Mẹ tôi nói: "Cha con đã từng hóa thành dơi về gặp con, vì vậy con không cần cảm thấy tiếc nuối cả đời vì không thể gặp mặt cha lần cuối. Hiểu không?"
"Mẹ..."
Tiếc nuối và hối hận suốt 20 năm đó đã sớm cắm sâu vào trong lòng tôi như lưỡi dao sắc nhọn.
Không ngờ cha đã từng về, cha đã từng hóa thành dơi về thăm tôi.
Tôi đột nhiên bật khóc, hơn nữa càng khóc càng ấm ức, càng khóc càng lớn tiếng.
"Con gái ngốc." Mẹ vỗ nhẹ lên lưng trấn an tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Không cách nào thấy mặt người đã khuất lần cuối, người còn sống nhất định sẽ tiếc nuối cả đời; hơn nữa cũng sẽ cho rằng người đã khuất cũng sẽ tiếc nuối và hối hận như vậy.
Khi con dơi bay vào trong nhà, người còn sống và người đã khuất gặp nhau, sẽ không còn tiếc nuối và hối hận nữa.
Văn Hiền nói không sai, truyền thuyết về con dơi kia cũng như chuyện kiêng kỵ lúc ăn cá không được lật cá.
Thật ra cũng là một loại cảm xúc, cảm xúc muốn an ủi người còn sống và thương cảm cho người đã khuất.
Chuyện luôn canh cánh trong lòng tôi suốt 20 năm nay giờ rốt cuộc cũng tiêu tan.
Khi chúng tôi về nhà đã là giờ cơm tối.
Tôi với mẹ nhanh chóng bước vào bếp, làm vài món ăn đơn giản.
Em trai tôi và Văn Hiền thì ngồi nói chuyện trong phòng khách, Tiểu Kiệt ngủ trong nôi.
Sau khi ăn tối xong, mẹ nói muốn dẫn em trai ra cửa hàng mua đặc sản quê mình cho bạn gái nó.
"Mẹ, không cần đâu." Em trai nói. "Cần gì khách khí như vậy."
"Không thì con dẫn nó về nhà chơi đi." Mẹ tôi nói.
"Được." Em trai tôi lập tức đứng dậy. "Mẹ, hai mẹ con mình đi mua thôi."
"Hả?" Mẹ tôi kinh ngạc.
"Con thấy lần đội hình của nhà mình khi anh rể tới lần trước rồi." Em trai tôi mỉm cười.
"Con không muốn mang em ấy về nhà, khiến em ấy bị dọa tới phát khiếp đâu."
Mẹ tôi mỉm cười mắng một tiếng rồi cùng em trai tôi ra ngoài.
Tôi ôm Tiểu Kiệt vừa bú sữa xong, ngồi trong phòng khách cùng Văn Hiền.
Trên tường phòng khách treo di ảnh của cha, đó là bức hình chụp cha mấy năm trước khi mất.
Tuổi cha khi chụp bức ảnh đó hẳn cũng khoảng tuổi tôi lúc này.
Tương lai tôi sẽ già đi, nhưng cho dù tôi già thế nào, cha sẽ vĩnh viễn trẻ trung như khi chụp ảnh.
Tôi đang chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp cha, đột nhiên thấy trên tấm kính loáng thoáng một hình ảnh đang di động.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại thấy một con dơi.
Con dơi nhanh chóng bay vài vòng trên không trung, nhưng khi qua chỗ di ảnh của cha tôi thì lại chậm lại.
Có lẽ là bởi trong đầu còn lưu lại hình ảnh cha vừa nhìn thấy, có lẽ là bởi con dơi vừa hay bay qua chỗ cha tôi, có lẽ là bởi ánh mắt tôi đã mờ dần...
Tôi như thấy cha, không phải trên mặt phẳng, là là hình ảnh lập thể.
"Cha em đến thăm em đấy." Vẻ mặt Văn Hiền có hơi bối rối. "Nếu em sợ, thì... để anh đuổi nó đi cho."
"Anh điên rồi à?" Tuy tôi cười nhưng nước mắt lại tràn qua khóe mắt, chảy xuống bên môi. "Đấy là bố vợ anh đấy."
"Cha. Đây là người con trai may mắn nhất trên thế giới, anh ấy tên Văn Hiền, tên anh ấy với con hợp lại là văn tĩnh mà thông tuệ." Tôi nắm tay Văn Hiền. "Chúng con kết hôn từ ba năm trước, Văn Hiền luôn đối xử rất tốt với con, con vẫn luôn hạnh phúc, mong cha yên tâm."
Tôi ngẩng đầu lên nói chuyện với con dơi.
Không, đó không phải con dơi hình dáng xấu xí, đó là cha tôi.
Đó là người cha thích nhẹ nhàng xoa đầu tôi, đó là người cha tôi đã 20 năm rồi không được gặp.
"Cha. Đây là cháu ngoại của cha." Tôi để Tiểu Kiệt trong lòng ngồi thẳng dậy, nâng khuôn mặt con lên. "Nó tên là Tiểu Kiệt, giờ nó đã bảy tháng rồi, con mắt nó rất giống cha."
"Cha. Mẹ rất khỏe, em cũng rất khỏe, xin cha đừng lo lắng. Cha, chúng con đã cầu xin Địa Tạng Bồ Tát độ hóa cho cha, cha cứ ở lại chùa Tây Như nghe giảng kinh, tu hành, đừng lo lắng nữa. Cha, cha ơi, cha..."
Con dơi đáp xuống, bay ngược chiều kim đồng hồ tới trước mặt tôi và Văn Hiền rồi lại bay lên.
Bay hai vòng trên không trung rồi lại đáp xuống, thuận theo chiều kim đồng hồ, lướt qua tôi và Văn Hiền.
Sau đó bay ra theo hướng cánh cửa đang mở một nửa.
Cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm.
~ The End ~
/7
|