Chu Siêu vừa đè lên cô, chuẩn bị tấn công lượt tiếp theo thì nghe tiếng gõ cửa: "Con dâu! Tiểu Phúc! Tiểu Phúc! Con có ở bên trong không?"
Hai người trên giường bất động nhìn nhau. Chu Siêu nghe thấy tiếng của cha mình, sợ nhảy dựng, vội mặc quần vào, nhảy ngay ra cửa sổ, tránh bên ngoài ban công. Trương Tiểu Phúc ngồi dậy, đáp: "Có chuyện gì vậy ba?"
"Nhà họ Vương bên cạnh tới, nói thằng hai đánh con trai bọn họ. Con có thấy thằng hai đâu không? Cha tìm nó hỏi cho ra nhẽ chuyện này." Ấn đường ông nhíu chặt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì cả.
Chu Siêu nghe xong, tức điên cả người. Anh chòm người nhìn xuống dưới lầu, quả thấy cha con Vương Trụ Tử bên dưới. Đầu thằng con đã được băng bó, hai cha con hợp sức nháo hết cả lên. Anh chửi bậy một tiếng, từ ban công tiến vào đại sảnh: "Bọn họ còn dám tới đây, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."
Cha Chu thấy anh tiến vào từ ban công thì giật mình, nghe thêm mấy lời anh vừa nói bèn vội vàng hỏi. Chu Siêu kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, cha Chu nghe rõ ngọn ngành thì nổi nóng, hai cha con xuống lầu, vớ đại mấy khúc cây dựng ở góc tường hùng hổ muốn đánh người. Trương Tiểu Phúc tìm quần áo mặc vào, nhìn qua cửa sổ thì thấy bốn người họ đang cự cãi ầm ĩ, một lát sau hai cha con nhà họ Vương bị rượt chạy ra sân thoát thân.
Cha Chu đuổi người đi xong vội vàng chạy lên lầu thì thấy cô ngồi ở phòng khách mà không nói một lời. Ông căng thẳng bước đến an ủi: "Con dâu, khiến con chịu ủy khuất rồi."
Trương Tiểu Phúc nhào vào ngực ông, nghẹn ngào gọi: "Ba ơi." Cô khóc làm ông luống cuống hết chân tay, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Đừng sợ, thằng súc sinh kia không dám tới đây gây sự nữa đâu."
Ông lau nước mắt cho cô, trong lòng hốt hoảng khi thấy cô rơi lệ. Trương Tiểu Phúc thấp giọng nức nở, nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nói: "Con vẫn còn sợ lắm. Con muốn về nhà ở vài ngày."
Cha Chu thất thần: "Con muốn lên thành phố?"
"Dạ, cả năm rồi con không về nhà, con cũng nhớ ba mẹ của con lắm. Cha theo con vào thành phố nha." Cô lắc lắc cánh tay ông: "Ba mẹ con vẫn chưa biết mặt thông gia nữa."
Cha Chu lo lắng cô một thân một mình về nhà, hiện tại Tư Niên cũng không còn, ông cũng nên chào hỏi thông gia một tiếng mới phải. Ngẫm nghĩ một lúc thì ông đồng ý. Thấy ông gật, Trương Tiểu Phúc vui vẻ hôn lên má ông: "Con cảm ơn ba. Để con gọi điện nhờ ba mẹ con đặt vé xe trước."
Mặt già nóng hết cả lên, nhưng thấy con dâu vui vẻ ông cũng yên tâm. Từ nhỏ đến giờ ông chưa từng vào thành phố, đi lần này xem như là mở rộng tầm mắt.
Chu Siêu bên cạnh cúi đầu ghen tị, sao cô không dẫn anh cùng theo chứ. Phút điên cuồng đã qua đi, anh tỉnh táo nghĩ lại, anh không nên nói ra mấy lời trong lòng này. Trông dáng vẻ cô đơn kia của anh, Trương Tiểu Phúc cười nói: "Anh Siêu, đợi vụ mùa thảnh thơi, có thời gian em sẽ dẫn mọi người vào thành phố chơi."
Cảm giác mất mác nãy giờ trong lòng Chu Siêu nhờ có câu này của cô chợt tan biến hết.
Vài ngày sau, cha chồng nàng dâu hai người thuê xe ra trạm xe lửa. Tuy nơi này cũng có sân bay nhưng cô vẫn cố tình nhờ cha mẹ mình mua vé tàu lửa, còn bao cả một toa riêng chỉ dành cho hai người, chuyến xe số mười tám tuyến đi thẳng vào thành phố, mất hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi. Cô nghĩ: thời gian dài thế này chính là cơ hội tốt để cô và cha chồng phát sinh một vài chuyện vui vẻ đây.
Cha Chu chẳng hề biết những suy tính trong lòng cô, ông hưng phấn ngồi cùng cô trên ô tô ra nhà ga. Lúc trẻ ông chỉ lên tới ngoại thành một lần, từ đó đến nay ông chỉ lo cắm cúi làm việc trong núi, vậy nên lòng có chút bồn chồn.
Vài tiếng sau họ mới đến nhà ga, ngồi trong phòng chờ khoảng hơn một tiếng mới đến giờ xuất hành, hai cha con mang hết đồ đạc lên tàu lửa. Trương Tiểu Phúc xách hai vali nhỏ đựng đầy quần áo, còn cha Chu thì ôm hai bao đồ ăn, theo đám đông lên xe. Ông cực kì hào hứng, mãi cho đến khi xe lửa khởi hành mới bình tĩnh lại.
"Tiểu Phúc, toa chỉ có hai cha con mình thôi hả con?" Cha Chu ngồi đối diện cô, thắc mắc. Lúc nãy có rất đông người lên xe, ông còn tưởng mình phải ngồi chen chúc với một đống người khác chứ.
"Dạ." Cô cười, nghĩ thầm: sao cô có thể để người khác chen vào kế hoạch đã dày công đặt sẵn từ trước được.
Trương Tiểu Phúc đóng cửa lại, lấy một bộ quần áo thoải mái trong vali ra, bắt đầu cởi đồ. Lúc nãy chuyển đồ lên tàu, mồ hôi mồ kê ướt hết cả lưng áo, rất là khó chịu. Cha Chu thấy cô thay đồ, mắt nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lại nghe thấy tiếng quần áo ma sát với da thịt cô, đột nhiên cảm thấy khô nóng hết cả người.
"Mặc quần áo ẩm mồ hôi rất dễ cảm lạnh, ba mau thay quần áo khác cho thoải mái." Trương Tiểu Phúc thay một chiếc váy ôm sát màu đen cổ chữ V, chiều dài chỉ đủ che trọn bờ mông tròn trịa vểnh cao, khắc họa rõ đường cong chữ S đầy gợi cảm đủ để đàn ông sặc máu mũi.
"Không, không cần đâu con." Cha Chu thu tầm mắt đảo đi nơi khác, trái tim đập thình thịch thình thịch, không dám nhìn lại. Đáng tiếc Trương Tiểu Phúc sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho ông, cô cúi người xuống, quan tâm nói: "Ba không thay ra lỡ cảm lạnh thì con lo lắng lắm. Nơi này không có người ngoài, ba đừng ngại, cửa con đóng lại rồi, không ai thấy đâu."
"Ba không phải…" Cha Chu muốn giải thích, vừa ngẩn đầu lên, tầm mắt ngay lập tức bị đôi gò bồng đảo trắng ngần lộ ra ngoài cổ áo thu hút. Đại não ông chịu kích thích cực độ, hô hấp dồn dập, muốn lên tiếng cực tuyệt nhưng không còn kịp. Trương Tiểu Phúc đã khom người xuống, chủ động cời áo sơ mi đen của ông. Quần áo ngoài của ông đã bị cô cởi ra hết, gió thổi qua làm ông run rẩy.
"Ba xem, cả người toàn là mồ hôi không à." Trương Tiểu Phúc ném quần áo ông sang một bên, tay ngọc chạm vào ngực ông. Mồ hôi nhớp nháp ra đầy trên cơ thể đầy sinh lực, theo cơ ngực đang phập phồng xuống dưới là cơ bụng đầy quyến rũ, khe rãnh chạy dọc xuống bộ vị được che dấu dưới quần soọc đầy gọi mời… Hại cô miệng đắng lưỡi khô, lưỡi nhỏ hận một nỗi không thể liếm xuống ngay lập tức.
"Sao ba thở gấp vậy? Ba thấy trong người thế nào?" Bàn tay mềm đang đặt trên ngực ông khẽ vuốt, nghe thấy tiếng hô hấp ngày càng nặng nề hơn, cô cố tình hỏi.
"Không, không có việc gì." Nhũ phong trắng ngần của cô khiến ông nhiệt huyết sôi trào, vật đáng sợ dưới quần đã sung sức ngẩng cao đầu. Sợ con dâu phát hiện, ông nhanh chóng tìm bộ quần áo sạch mặc vào người: "Con dâu, chắc con cũng đói rồi. Để ba mang ít trái cây đi rửa." Nói xong không đợi cô trả lời, ông liền lấy túi nho trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.
"Thật là, mình có đáng sợ thế không!" Trương Tiểu Phúc ra khỏi toa, ngồi chờ ông trên ghế đặt ở lối đi. Nơi này cũng không ít người, thấy cô ăn mặc gợi cảm bước ra, nam nhân ai nấy hai mắt sáng ngời. Có người đàn ông lớn mật di chuyển đến ngồi đối diện với cô.
Trương Tiểu Phúc lười biếng ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm, không thèm để ý đến người đàn ông đang khoác lát ngồi phía trước. Một lát sau, cha Chu rửa trái cây trở lại thì thấy cảnh này. Ông không nói gì, trực tiếp vào toa.
"Ba đang mất hứng hả?" Một lát sau, cô vào toa đóng cửa, ngồi đối diện ông. Cha Chu lắc đầu, hàm hồ đáp rằng ông không có mất hứng, chỉ khó chịu chút thôi.
"Ba đừng cau mày nữa. Mình ăn cơm trước nha." Cô lấy hộp đùi gà chiên giòn sốt cay đặt lên bàn. Sức ăn của ông rất lớn, bữa cơm không có thịt thì không thể nào no được.
Cha Chu cũng thấy hơi đói nên không cự tuyệt. Trương Tiểu Phúc cố tình chuyển sang ngồi kế bên ông, theo bản năng ông vội vàng nhích ra xa một chút. Cô gắn điện thoại vào giá đỡ trên bàn, cả người dựa hết lên vai ông, nói nhẹ: "Mình xem phim điện ảnh nha ba."
Hai người sát kề bên nhau. Cô thò tay lấy một cái đùi gà trong hộp, cắn hai miếng, vẻ mặt thỏa mãn mút phần nước sốt dính trên mấy đầu ngón tay. Ông thấy động tác mút ngón tay của cô, nhất thời khí huyết dân trào, vội vàng cúi đầu hung hăng xé dùi gà, ăn liên tiếp vài miếng. Hơi thở loạn xạ khó khăn lắm mới trở lại bình thường thì phân cảnh tiếp theo trong phim làm ông choáng váng.
Phim đang chiếu đến cảnh nam nữ chính hôn môi nồng nhiệt, gấp gáp cởi quần áo cho nhau rồi ngã lên giường. Cha Chu hơi nghiêng đầu nhìn sang cô thì thấy mặt nhỏ ửng đỏ, hai mắt nhu tình gọi mời, đầy dụ hoặc. Hô hấp của ông như bị con dâu cướp đi. Ánh mắt này của cô đúng là câu hồn đoạt phách. Ngực ông phập phồng kịch liệt, nhịp thở rối loạn.
"Ba ơi." Nhìn thấy lửa dục vọng đang bùng cháy trong mắt ông, tâm tình cô cũng sục sôi dâng trào, chậm rãi nhích tới gần, lắng nghe tiếng hít thở ngày càng dồn dập của ông. Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn môi ông: "Cơm dính trên miệng ba kìa.”
Khoảnh khắc cô sát lại gần, cơ thể ông căng cứng như dây cung, theo thời gian, sức kéo chỉ có tăng chứ không giảm. Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện cô muốn hôn ông, chẳng ngờ cô chỉ muốn lấy hạt cơm dính trên miệng. Cung tên trong nháy mắt được thả lỏng, đính kèm theo là cảm giác mất mác không nói nên lời.
Thấu rõ chuyển biến tâm lý của ông từ nãy giờ, tâm trạng của cô vô cùng tốt. Ai bảo lúc nãy ông không cho cô ăn thịt, giờ đây cô cho ông nếm thử cảm giác miếng thịt gắp đến miệng rồi mà chẳng được ăn khó chịu ra sao. Xem hết bộ phim đầu tiên, cô mệt mỏi bèn đi ngủ trước. Cô lên giường đối diện, kéo chăn nằm xuống liền ngủ.
Cha Chu ngơ ngác nhìn con dâu phủ chăn kín từ đầu đến chân, ảo não cúi đầu nhìn “ông bạn” giữa hai chân của mình, rồi thở dài. Ông ngủ không yên là cái chắc rồi, đành xem phim tiếp cho đến khi mí mắt mở không lên mới ngủ. Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, ông nhìn sang giường đối diện thì thấy một góc chăn đã rơi xuống đất.
Cha Chu đứng dậy nhặt chăn lên, định đắp lại cho cô thì đột nhiên cô chuyển tư thế sang nằm nghiêng, chân cong lên làm váy ngủ theo chuyển động của chân dồn lên bụng, lộ mông ra ngoài. Chiếc quần lót đen bằng tơ tằm như lớp da thứ hai ôm trọn lấy mông xinh. Người ta nói quả không sai: mông vểnh đùi đẹp là chân ái. Ông ngượng hết cả mặt, vội đắp chăn lên cho cô.
Đêm dần khuya, đèn trong các toa đã tắt hết, cha Chu mới nằm xuống nghỉ lưng. Ông vẫn còn chưa ngủ thì thấy cô ngồi bật dậy, ông hỏi: "Sao vậy con dâu?"
"Ba ơi, con lạnh quá." Khí lạnh trên xe quá dày, chăn lại quá mỏng, cô bị lạnh làm tỉnh.
"Lạnh hả con? Làm sao bây giờ?” Cha Chu cũng thấy lạnh. Ông da dày thịt cứng, quanh năm làm nông chịu đủ thời tiết khắc nghiệt mà còn thấy không quen, huống chi con dâu.. Vừa chuẩn bị ngồi dậy, Trương Tiểu Phúc đã ôm chăn qua giường ông, sau đó chui lên giường: "Con với ba ngủ chung đi, như vậy sẽ không lạnh nữa."
Ông choáng váng, lòng cảm thấy chuyện này không hợp tình hơp lý cho lắm. Nhưng khi cô chui vào ngực ông, tay mát lạnh ôm lấy thắt lưng ông thì lời cự tuyệt đến bên môi rồi mà chẳng sao thốt nên lời.
"Ba ấm quá đi." Trương Tiểu Phúc cảm thấy mỹ mãn, giường chật hẹp nên cô chỉ có thể nằm trong lòng ông. Cơ thể ông ấm nóng như cái lò sưởi, dễ chịu quá đi mất!
Cha Chu vừa cố gắng điều chỉnh hô hấp, vừa cố lùi sát vô vách. Dù cố thế nào thì ông cũng đã chiếm hết nửa cái giường, lại sợ cô xoay người rớt xuống đất, không còn cách nào đành ôm chặt lấy eo cô, chạm vào cánh tay lành lạnh mịn màng của cô thì càng ra sức ôm chặt hơn. Sau khi phủ chăn kín hết cả hai, ông hỏi: "Ấm hơn chưa con?"
"Dạ ấm lắm. Nằm trong ngực ba thích thật." Vòng tay cô càng ôm chặt tấm lưng rộng hơn, tạo điều kiện cho hai con thỏ lớn đầy đặn của cô dính lên ngực ông. Sự cọ xát mềm mại kia khiến da đầu ông muốn nứt ra, hơi thở càng rối loạn. Cha Chu cố hết sức để mình bình tĩnh lại cũng phải đành bó tay trước viên ngọc bích mê người trong ngực.
Cha Chu liều mạng áp chế dục vọng, nhưng cuối cùng thân thể đã phản bội lý trí, vật nào đó đã bành trướng ngẩng đầu. Với tư thế dán chặt không một khe hở thế này, Trương Tiểu Phúc nhanh chóng cảm nhận được có thứ gì đó chỉa vào hạ thân cô.
"Ba... Ba...." Giọng cô mang theo ngượng ngùng cùng kinh ngạc, cha Chu đã xấu hổ đến không chịu nổi. Thấy ông không dám mở miệng, miệng thở hổn hển bên tay mình, Trương Tiểu Phúc môi kề gần môi, nói khẽ: "Ba không thoải mái hả?”
Nói xong cô làm như lơ đãng môi chạm vào khóe môi ông. Cảm giác mềm mại lướt qua đấy chính là giọt nước làm tràn ly, đánh nát hết những giãy giụa trong tư tưởng từ nãy đến giờ. Kẻ thắng làm vui, thú tính đã nắm quyền sai khiến. Ông chuẩn xác chiếm cứ đôi môi nhỏ nhắn, hưng phấn như nắng hạn gặp mưa rào, lý trí đều bị vứt lên chín từng mây.
Trong bóng đêm, Cha Chu xoay người đè lên người cô, thở hổn hển lấp kín đôi môi anh đào, tựa dã thú điên cuồng cắn xé cánh hoa thơm. Bàn tay chai sần hung hăng chui vào cổ áo, cầm lấy “bánh bao lớn” thô bạo xoa nắn. Đầu lưỡi nóng hổi tiến vào trong khoang miệng, điên cuồng liếm mút. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, một bên hôn môi, một bên cởi quần.
Trương Tiểu Phúc cũng bị ông hôn đến mê muội. Thân thể bị một cơn sóng nhiệt đánh úp, vừa khô nóng vừa khó chịu,. Cánh tay bấu víu lấy người đàn ông, chủ động nồng nhiệt đáp trả, một chân ma xát lên đùi tráng kiện.
Trước hành động đáp trả của cô, tia lý trí mong manh còn lại của ông hoàn toàn tan rả. Đầu lưỡi giảo hoạt quấy phá trong khoang miệng cô, tay còn lại luồn ra sau lưng cô kéo khóa kéo váy của cô xuống, nút gài nội y cũng bị cởi bỏ, chỉ tốn khoảng hai ba giây đồng hồ đã đem quần áo cô cởi sạch. Hai thân thể trần trụi dán cùng một chỗ, không gian nhỏ hẹp theo sự ma sát đầy khắng khít dần nóng lên.
Không còn quần áo trói buộc, hai tay cha Chu chẳng kiêng dè bắt lấy đôi gò bồng đảo cao ngất, tha hồ vuốt ve, nhào nặn. Ông thở hào hển hỏi: "Con dâu… Ngực của con vừa lớn vừa mềm."
"Ân… Ba… Ừm…” Ngực Trương Tiểu Phúc kịch liệt phập phồng, thở gấp liên tục. Hai chân nhanh chóng khẹp lấy ông, mười ngón tay bấu lấy bả vai rắn chắc, khó chịu vặn vẹo dưới thân ông. Sợ cô rên lớn quá, cha Chu cúi xuống khóa môi cô lại, chỉ cảm thấy môi cô vừa mềm vừa thơm, hôn rất thích. Liếm mút cánh môi một lát, đầu lưỡi lại chui vào khoang miệng, khám phá từng chiếc răng đều như hạt bắp, không quên quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, cùng nhau chơi đuổi bắt trốn tìm.
Bị hôn cuồng nhiệt thế này, Trương Tiểu Phúc biết chắc huyệt nhi bên dưới nước nôi đã lầy lội. Tay cô vuốt ve khắp cơ thể bóng loáng, không chút mỡ thừa bên trên. Nhũ phong mềm mại lại bị ông làm cho biến dạng, không ra hình thù.
"Ba… Đừng..." Lúc môi ông thoáng rời khỏi, cô kìm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ. Lời nỉ non yêu kiều kia như chất kích thích, vật dưới háng càng phấn chấn thô ngạnh.
Tay to thô ráp chạm vào nụ hoa giữa hai chân, cỏ xanh rậm rạp hai bên được mật hoa tưới ướt. Ông run rẩy dùng ngón tay chọc vào tiểu huyệt thăm dò, lối vào vừa chặt lại khít. Ông mất hết kiên nhẫn rút ngón tay ra, cầm “tiểu đệ” thô to của mình để ở cửa huyệt, không chút lưu tình cắm đi vào.
"A… A a… Lớn quá a…" Cự long hùng vĩ đã tiến vào, tuy chỉ mới có quy đầu đã khiến cửa huyệt cô muốn nứt ra. Trương Tiểu Phúc mất khống chế rên lớn, không biết bởi vì quá hưng phấn hay là sợ hãi, cũng may lúc này xe lửa đi vào đường hầm, tiếng gầm ầm ầm đã che giấu tiếng kêu của cô.
Cha Chu cũng khẩn trương đến mức trán toát cả mồ hôi, nộn huyệt của cô quá nhỏ, người anh em của ông lại quá thô, nhưng, súng đã lên nòng không thể không bắn, nói đúng hơn ông không nỡ rút ra. Ông không cho cô thời gian thích nghi, dùng toàn lực đâm vào. Cự vật thô to như pháo đồng hung hăng xỏ xuyên, đầu nắm vô tình va chạm vào chỗ mềm mại trong cô, tiểu huyệt được lắp đầy no trướng lên, khoái cảm mãnh liệt khiến linh hồn cô bay lên tận chốn mây xanh.
"Con dâu, con có sao sao không?" Thấy cô thật lâu không hé răng, cha Chu lo lắng, cúi xuống hỏi. Trương Tiểu Phúc siết hai tay trên cổ ông, chủ động tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, hôn lên.
Cha Chu hoàn toàn yên tâm, tiếp tục hành trình cày cấy. “Người anh em” đã bị cấm dục mấy thập kỉ, một khi được an ủi, bảo ông ôn nhu sao cho được. Ông nằm trên người cô hung hăng luật động, côn thịt đói khát tham lam chiếm đất công thành. Mặt kệ ông cắm vào hay rút ra, cái miệng nhỏ bên dưới đều cắn chặt không chịu buông. Ông sướng đến muốn nổ tung!
"Con dâu… Bên trong con thật chặt… Quá thoải mái..." Ông thở phì phò lên tiếng. Thân thể cường tráng chẳng thua gì thanh niên trai tráng, mỗi lần va chạm dứt khoát như đang đóng cọc, chạm sâu vào hoa tâm. Khoái cảm từng đợt từng đợt lặp đi lặp lại, chỉ một lát sau cô đã chịu không nổi.
"Ba… Ba… A a… Ừ… Thật lớn… Ừ… Ô ô... Chậm thôi… A a… Con dâu chịu không nổi..." Đầu óc cô sớm đã hóa thành hồ tương, chẳng còn biết gì hết, miệng nhỏ “hồ ngôn loạn ngữ” rên rỉ. Hai chân gắt gao kẹp chặt bên hông ông, lắc lư theo nhịp điệu mà ông tạo. Gậy thịt mạnh mẽ chọc vào hoa tâm làm bụng nhỏ vừa xót vừa trướng. Cha Chu đã có năm người con, công phu trên giường tuy không nhiều thủ đoạn nhưng cũng đủ làm phụ nữ mất hồn. Chỉ cần nghe tiếng kêu của cô thôi ông liền biết cô thoải mái đến mức nào, ông càng ra sức nhiều hơn.
Vật thô to trực tiếp làm cô sướng đến muốn tắt thở, cao trào liên tục, chẳng biết sau cực khoái lần thứ bao nhiêu, ông đột nhiên lật người cô nằm sấp xuống gối. Được đổi sang tư thế yêu thích, cô tận lực phối hợp. Mặt cô chôn xuống gối, hai đầu gối dang rộng quỳ trên giường chống mông lên. Cha Chu ôm lấy thắt lưng cô, cự vật ướt đẫm thèm thuồng dập mạnh vào vườn đào nguyên ướt át.
"A a a..." Cự long bất ngờ đâm lút cán vào tận sâu bên trong, đến nỗi bụng phẳng gồ lên chỗ khả nghi hại cô đau buốt. Đau đớn cùng khoái cảm đan xen mãnh liệt, cô vội chộp lấy quần áo bên cạnh nhét vào miệng nhằm chặn lại âm thanh khiến người nghe đỏ mặt tím tai.
Ông cực kì thích tư thế cô nằm quỳ chổng mông thế này! Ông như được thuốc kích dục trợ giúp, vô cùng hứng tình, không ngừng ra vào kiều huyệt của con dâu. U cốc sâu không thấy đáy, đâm hoài không gặp vách chắn dẫn dụ ông càng phải cố gắng thăm dò, tìm tòi. Quả thật trời không phụ người có lòng, quy đầu đã chạm thành cổ tử cung. Ông dùng sức công thành, làm thành trì không ngừng biến dạng, thành công đi sâu vào dạ con.
"Đừng ư…" Trương Tiểu Phúc co giật run rẩy, mắt trợn trắng, không biết là thống khổ hay là khoái hoạt, hai tay nắm chặt chăn, tiểu huyệt kịch liệt co rút, tử cung vẫn bị người hung hăng chà đạp. Kích thích cực đại từ sâu trong nhục huyệt làm cô tiếp nhận không nỗi, ngất đi.
Nhục bích co bóp quá dữ dội, ông đành bỏ vũ khí đầu hàng, phân thân vui thích phun hết nùng tinh vào trong cô. Tinh dịch nóng bỏng như dòng nước ấm rót đầy tử cung, cô sung sướng lên đỉnh lần nữa. Sau khi cha chồng rút thịt bổng ra ngoài, Trương Tiểu Phúc không còn sức lực, nhoài người đổ sấp xuống giường.
Cha Chu vẫn chưa thỏa mãn, “tiểu đệ” chẳng mấy chốc lại trướng to. Mặc con dâu đã mệt nhoài không nhúc nhích, ông chống người nằm sát lưng cô, cầm vật thô to cắm vào từ phía sau. Trương Tiểu Phúc chẳng còn tí sức giãy dụa, mặc kệ ông làm đâm thọc, giày xéo tiểu huyệt đáng thương.
Cha Chu nằm đè lên người cô, hai tay luồn qua nách bắt lấy nhũ phong, thô bạo nắn bóp. Cô vừa đau vừa sung sướng chịu đựng.
Vừa hồi phục được chút thể lực, cô chậm rãi vểnh mông lên, hùa theo ông nghênh đón gậy thịt xuất nhập, mãi đến khi hoa huyệt sưng húp lên, chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi hai “túi trà” căn tròn trở nên xẹp lép, cuộc yêu mới chấm dứt.
Hai người trên giường bất động nhìn nhau. Chu Siêu nghe thấy tiếng của cha mình, sợ nhảy dựng, vội mặc quần vào, nhảy ngay ra cửa sổ, tránh bên ngoài ban công. Trương Tiểu Phúc ngồi dậy, đáp: "Có chuyện gì vậy ba?"
"Nhà họ Vương bên cạnh tới, nói thằng hai đánh con trai bọn họ. Con có thấy thằng hai đâu không? Cha tìm nó hỏi cho ra nhẽ chuyện này." Ấn đường ông nhíu chặt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì cả.
Chu Siêu nghe xong, tức điên cả người. Anh chòm người nhìn xuống dưới lầu, quả thấy cha con Vương Trụ Tử bên dưới. Đầu thằng con đã được băng bó, hai cha con hợp sức nháo hết cả lên. Anh chửi bậy một tiếng, từ ban công tiến vào đại sảnh: "Bọn họ còn dám tới đây, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."
Cha Chu thấy anh tiến vào từ ban công thì giật mình, nghe thêm mấy lời anh vừa nói bèn vội vàng hỏi. Chu Siêu kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, cha Chu nghe rõ ngọn ngành thì nổi nóng, hai cha con xuống lầu, vớ đại mấy khúc cây dựng ở góc tường hùng hổ muốn đánh người. Trương Tiểu Phúc tìm quần áo mặc vào, nhìn qua cửa sổ thì thấy bốn người họ đang cự cãi ầm ĩ, một lát sau hai cha con nhà họ Vương bị rượt chạy ra sân thoát thân.
Cha Chu đuổi người đi xong vội vàng chạy lên lầu thì thấy cô ngồi ở phòng khách mà không nói một lời. Ông căng thẳng bước đến an ủi: "Con dâu, khiến con chịu ủy khuất rồi."
Trương Tiểu Phúc nhào vào ngực ông, nghẹn ngào gọi: "Ba ơi." Cô khóc làm ông luống cuống hết chân tay, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành: "Đừng sợ, thằng súc sinh kia không dám tới đây gây sự nữa đâu."
Ông lau nước mắt cho cô, trong lòng hốt hoảng khi thấy cô rơi lệ. Trương Tiểu Phúc thấp giọng nức nở, nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nói: "Con vẫn còn sợ lắm. Con muốn về nhà ở vài ngày."
Cha Chu thất thần: "Con muốn lên thành phố?"
"Dạ, cả năm rồi con không về nhà, con cũng nhớ ba mẹ của con lắm. Cha theo con vào thành phố nha." Cô lắc lắc cánh tay ông: "Ba mẹ con vẫn chưa biết mặt thông gia nữa."
Cha Chu lo lắng cô một thân một mình về nhà, hiện tại Tư Niên cũng không còn, ông cũng nên chào hỏi thông gia một tiếng mới phải. Ngẫm nghĩ một lúc thì ông đồng ý. Thấy ông gật, Trương Tiểu Phúc vui vẻ hôn lên má ông: "Con cảm ơn ba. Để con gọi điện nhờ ba mẹ con đặt vé xe trước."
Mặt già nóng hết cả lên, nhưng thấy con dâu vui vẻ ông cũng yên tâm. Từ nhỏ đến giờ ông chưa từng vào thành phố, đi lần này xem như là mở rộng tầm mắt.
Chu Siêu bên cạnh cúi đầu ghen tị, sao cô không dẫn anh cùng theo chứ. Phút điên cuồng đã qua đi, anh tỉnh táo nghĩ lại, anh không nên nói ra mấy lời trong lòng này. Trông dáng vẻ cô đơn kia của anh, Trương Tiểu Phúc cười nói: "Anh Siêu, đợi vụ mùa thảnh thơi, có thời gian em sẽ dẫn mọi người vào thành phố chơi."
Cảm giác mất mác nãy giờ trong lòng Chu Siêu nhờ có câu này của cô chợt tan biến hết.
Vài ngày sau, cha chồng nàng dâu hai người thuê xe ra trạm xe lửa. Tuy nơi này cũng có sân bay nhưng cô vẫn cố tình nhờ cha mẹ mình mua vé tàu lửa, còn bao cả một toa riêng chỉ dành cho hai người, chuyến xe số mười tám tuyến đi thẳng vào thành phố, mất hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi. Cô nghĩ: thời gian dài thế này chính là cơ hội tốt để cô và cha chồng phát sinh một vài chuyện vui vẻ đây.
Cha Chu chẳng hề biết những suy tính trong lòng cô, ông hưng phấn ngồi cùng cô trên ô tô ra nhà ga. Lúc trẻ ông chỉ lên tới ngoại thành một lần, từ đó đến nay ông chỉ lo cắm cúi làm việc trong núi, vậy nên lòng có chút bồn chồn.
Vài tiếng sau họ mới đến nhà ga, ngồi trong phòng chờ khoảng hơn một tiếng mới đến giờ xuất hành, hai cha con mang hết đồ đạc lên tàu lửa. Trương Tiểu Phúc xách hai vali nhỏ đựng đầy quần áo, còn cha Chu thì ôm hai bao đồ ăn, theo đám đông lên xe. Ông cực kì hào hứng, mãi cho đến khi xe lửa khởi hành mới bình tĩnh lại.
"Tiểu Phúc, toa chỉ có hai cha con mình thôi hả con?" Cha Chu ngồi đối diện cô, thắc mắc. Lúc nãy có rất đông người lên xe, ông còn tưởng mình phải ngồi chen chúc với một đống người khác chứ.
"Dạ." Cô cười, nghĩ thầm: sao cô có thể để người khác chen vào kế hoạch đã dày công đặt sẵn từ trước được.
Trương Tiểu Phúc đóng cửa lại, lấy một bộ quần áo thoải mái trong vali ra, bắt đầu cởi đồ. Lúc nãy chuyển đồ lên tàu, mồ hôi mồ kê ướt hết cả lưng áo, rất là khó chịu. Cha Chu thấy cô thay đồ, mắt nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lại nghe thấy tiếng quần áo ma sát với da thịt cô, đột nhiên cảm thấy khô nóng hết cả người.
"Mặc quần áo ẩm mồ hôi rất dễ cảm lạnh, ba mau thay quần áo khác cho thoải mái." Trương Tiểu Phúc thay một chiếc váy ôm sát màu đen cổ chữ V, chiều dài chỉ đủ che trọn bờ mông tròn trịa vểnh cao, khắc họa rõ đường cong chữ S đầy gợi cảm đủ để đàn ông sặc máu mũi.
"Không, không cần đâu con." Cha Chu thu tầm mắt đảo đi nơi khác, trái tim đập thình thịch thình thịch, không dám nhìn lại. Đáng tiếc Trương Tiểu Phúc sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho ông, cô cúi người xuống, quan tâm nói: "Ba không thay ra lỡ cảm lạnh thì con lo lắng lắm. Nơi này không có người ngoài, ba đừng ngại, cửa con đóng lại rồi, không ai thấy đâu."
"Ba không phải…" Cha Chu muốn giải thích, vừa ngẩn đầu lên, tầm mắt ngay lập tức bị đôi gò bồng đảo trắng ngần lộ ra ngoài cổ áo thu hút. Đại não ông chịu kích thích cực độ, hô hấp dồn dập, muốn lên tiếng cực tuyệt nhưng không còn kịp. Trương Tiểu Phúc đã khom người xuống, chủ động cời áo sơ mi đen của ông. Quần áo ngoài của ông đã bị cô cởi ra hết, gió thổi qua làm ông run rẩy.
"Ba xem, cả người toàn là mồ hôi không à." Trương Tiểu Phúc ném quần áo ông sang một bên, tay ngọc chạm vào ngực ông. Mồ hôi nhớp nháp ra đầy trên cơ thể đầy sinh lực, theo cơ ngực đang phập phồng xuống dưới là cơ bụng đầy quyến rũ, khe rãnh chạy dọc xuống bộ vị được che dấu dưới quần soọc đầy gọi mời… Hại cô miệng đắng lưỡi khô, lưỡi nhỏ hận một nỗi không thể liếm xuống ngay lập tức.
"Sao ba thở gấp vậy? Ba thấy trong người thế nào?" Bàn tay mềm đang đặt trên ngực ông khẽ vuốt, nghe thấy tiếng hô hấp ngày càng nặng nề hơn, cô cố tình hỏi.
"Không, không có việc gì." Nhũ phong trắng ngần của cô khiến ông nhiệt huyết sôi trào, vật đáng sợ dưới quần đã sung sức ngẩng cao đầu. Sợ con dâu phát hiện, ông nhanh chóng tìm bộ quần áo sạch mặc vào người: "Con dâu, chắc con cũng đói rồi. Để ba mang ít trái cây đi rửa." Nói xong không đợi cô trả lời, ông liền lấy túi nho trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.
"Thật là, mình có đáng sợ thế không!" Trương Tiểu Phúc ra khỏi toa, ngồi chờ ông trên ghế đặt ở lối đi. Nơi này cũng không ít người, thấy cô ăn mặc gợi cảm bước ra, nam nhân ai nấy hai mắt sáng ngời. Có người đàn ông lớn mật di chuyển đến ngồi đối diện với cô.
Trương Tiểu Phúc lười biếng ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm, không thèm để ý đến người đàn ông đang khoác lát ngồi phía trước. Một lát sau, cha Chu rửa trái cây trở lại thì thấy cảnh này. Ông không nói gì, trực tiếp vào toa.
"Ba đang mất hứng hả?" Một lát sau, cô vào toa đóng cửa, ngồi đối diện ông. Cha Chu lắc đầu, hàm hồ đáp rằng ông không có mất hứng, chỉ khó chịu chút thôi.
"Ba đừng cau mày nữa. Mình ăn cơm trước nha." Cô lấy hộp đùi gà chiên giòn sốt cay đặt lên bàn. Sức ăn của ông rất lớn, bữa cơm không có thịt thì không thể nào no được.
Cha Chu cũng thấy hơi đói nên không cự tuyệt. Trương Tiểu Phúc cố tình chuyển sang ngồi kế bên ông, theo bản năng ông vội vàng nhích ra xa một chút. Cô gắn điện thoại vào giá đỡ trên bàn, cả người dựa hết lên vai ông, nói nhẹ: "Mình xem phim điện ảnh nha ba."
Hai người sát kề bên nhau. Cô thò tay lấy một cái đùi gà trong hộp, cắn hai miếng, vẻ mặt thỏa mãn mút phần nước sốt dính trên mấy đầu ngón tay. Ông thấy động tác mút ngón tay của cô, nhất thời khí huyết dân trào, vội vàng cúi đầu hung hăng xé dùi gà, ăn liên tiếp vài miếng. Hơi thở loạn xạ khó khăn lắm mới trở lại bình thường thì phân cảnh tiếp theo trong phim làm ông choáng váng.
Phim đang chiếu đến cảnh nam nữ chính hôn môi nồng nhiệt, gấp gáp cởi quần áo cho nhau rồi ngã lên giường. Cha Chu hơi nghiêng đầu nhìn sang cô thì thấy mặt nhỏ ửng đỏ, hai mắt nhu tình gọi mời, đầy dụ hoặc. Hô hấp của ông như bị con dâu cướp đi. Ánh mắt này của cô đúng là câu hồn đoạt phách. Ngực ông phập phồng kịch liệt, nhịp thở rối loạn.
"Ba ơi." Nhìn thấy lửa dục vọng đang bùng cháy trong mắt ông, tâm tình cô cũng sục sôi dâng trào, chậm rãi nhích tới gần, lắng nghe tiếng hít thở ngày càng dồn dập của ông. Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn môi ông: "Cơm dính trên miệng ba kìa.”
Khoảnh khắc cô sát lại gần, cơ thể ông căng cứng như dây cung, theo thời gian, sức kéo chỉ có tăng chứ không giảm. Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện cô muốn hôn ông, chẳng ngờ cô chỉ muốn lấy hạt cơm dính trên miệng. Cung tên trong nháy mắt được thả lỏng, đính kèm theo là cảm giác mất mác không nói nên lời.
Thấu rõ chuyển biến tâm lý của ông từ nãy giờ, tâm trạng của cô vô cùng tốt. Ai bảo lúc nãy ông không cho cô ăn thịt, giờ đây cô cho ông nếm thử cảm giác miếng thịt gắp đến miệng rồi mà chẳng được ăn khó chịu ra sao. Xem hết bộ phim đầu tiên, cô mệt mỏi bèn đi ngủ trước. Cô lên giường đối diện, kéo chăn nằm xuống liền ngủ.
Cha Chu ngơ ngác nhìn con dâu phủ chăn kín từ đầu đến chân, ảo não cúi đầu nhìn “ông bạn” giữa hai chân của mình, rồi thở dài. Ông ngủ không yên là cái chắc rồi, đành xem phim tiếp cho đến khi mí mắt mở không lên mới ngủ. Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, ông nhìn sang giường đối diện thì thấy một góc chăn đã rơi xuống đất.
Cha Chu đứng dậy nhặt chăn lên, định đắp lại cho cô thì đột nhiên cô chuyển tư thế sang nằm nghiêng, chân cong lên làm váy ngủ theo chuyển động của chân dồn lên bụng, lộ mông ra ngoài. Chiếc quần lót đen bằng tơ tằm như lớp da thứ hai ôm trọn lấy mông xinh. Người ta nói quả không sai: mông vểnh đùi đẹp là chân ái. Ông ngượng hết cả mặt, vội đắp chăn lên cho cô.
Đêm dần khuya, đèn trong các toa đã tắt hết, cha Chu mới nằm xuống nghỉ lưng. Ông vẫn còn chưa ngủ thì thấy cô ngồi bật dậy, ông hỏi: "Sao vậy con dâu?"
"Ba ơi, con lạnh quá." Khí lạnh trên xe quá dày, chăn lại quá mỏng, cô bị lạnh làm tỉnh.
"Lạnh hả con? Làm sao bây giờ?” Cha Chu cũng thấy lạnh. Ông da dày thịt cứng, quanh năm làm nông chịu đủ thời tiết khắc nghiệt mà còn thấy không quen, huống chi con dâu.. Vừa chuẩn bị ngồi dậy, Trương Tiểu Phúc đã ôm chăn qua giường ông, sau đó chui lên giường: "Con với ba ngủ chung đi, như vậy sẽ không lạnh nữa."
Ông choáng váng, lòng cảm thấy chuyện này không hợp tình hơp lý cho lắm. Nhưng khi cô chui vào ngực ông, tay mát lạnh ôm lấy thắt lưng ông thì lời cự tuyệt đến bên môi rồi mà chẳng sao thốt nên lời.
"Ba ấm quá đi." Trương Tiểu Phúc cảm thấy mỹ mãn, giường chật hẹp nên cô chỉ có thể nằm trong lòng ông. Cơ thể ông ấm nóng như cái lò sưởi, dễ chịu quá đi mất!
Cha Chu vừa cố gắng điều chỉnh hô hấp, vừa cố lùi sát vô vách. Dù cố thế nào thì ông cũng đã chiếm hết nửa cái giường, lại sợ cô xoay người rớt xuống đất, không còn cách nào đành ôm chặt lấy eo cô, chạm vào cánh tay lành lạnh mịn màng của cô thì càng ra sức ôm chặt hơn. Sau khi phủ chăn kín hết cả hai, ông hỏi: "Ấm hơn chưa con?"
"Dạ ấm lắm. Nằm trong ngực ba thích thật." Vòng tay cô càng ôm chặt tấm lưng rộng hơn, tạo điều kiện cho hai con thỏ lớn đầy đặn của cô dính lên ngực ông. Sự cọ xát mềm mại kia khiến da đầu ông muốn nứt ra, hơi thở càng rối loạn. Cha Chu cố hết sức để mình bình tĩnh lại cũng phải đành bó tay trước viên ngọc bích mê người trong ngực.
Cha Chu liều mạng áp chế dục vọng, nhưng cuối cùng thân thể đã phản bội lý trí, vật nào đó đã bành trướng ngẩng đầu. Với tư thế dán chặt không một khe hở thế này, Trương Tiểu Phúc nhanh chóng cảm nhận được có thứ gì đó chỉa vào hạ thân cô.
"Ba... Ba...." Giọng cô mang theo ngượng ngùng cùng kinh ngạc, cha Chu đã xấu hổ đến không chịu nổi. Thấy ông không dám mở miệng, miệng thở hổn hển bên tay mình, Trương Tiểu Phúc môi kề gần môi, nói khẽ: "Ba không thoải mái hả?”
Nói xong cô làm như lơ đãng môi chạm vào khóe môi ông. Cảm giác mềm mại lướt qua đấy chính là giọt nước làm tràn ly, đánh nát hết những giãy giụa trong tư tưởng từ nãy đến giờ. Kẻ thắng làm vui, thú tính đã nắm quyền sai khiến. Ông chuẩn xác chiếm cứ đôi môi nhỏ nhắn, hưng phấn như nắng hạn gặp mưa rào, lý trí đều bị vứt lên chín từng mây.
Trong bóng đêm, Cha Chu xoay người đè lên người cô, thở hổn hển lấp kín đôi môi anh đào, tựa dã thú điên cuồng cắn xé cánh hoa thơm. Bàn tay chai sần hung hăng chui vào cổ áo, cầm lấy “bánh bao lớn” thô bạo xoa nắn. Đầu lưỡi nóng hổi tiến vào trong khoang miệng, điên cuồng liếm mút. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, một bên hôn môi, một bên cởi quần.
Trương Tiểu Phúc cũng bị ông hôn đến mê muội. Thân thể bị một cơn sóng nhiệt đánh úp, vừa khô nóng vừa khó chịu,. Cánh tay bấu víu lấy người đàn ông, chủ động nồng nhiệt đáp trả, một chân ma xát lên đùi tráng kiện.
Trước hành động đáp trả của cô, tia lý trí mong manh còn lại của ông hoàn toàn tan rả. Đầu lưỡi giảo hoạt quấy phá trong khoang miệng cô, tay còn lại luồn ra sau lưng cô kéo khóa kéo váy của cô xuống, nút gài nội y cũng bị cởi bỏ, chỉ tốn khoảng hai ba giây đồng hồ đã đem quần áo cô cởi sạch. Hai thân thể trần trụi dán cùng một chỗ, không gian nhỏ hẹp theo sự ma sát đầy khắng khít dần nóng lên.
Không còn quần áo trói buộc, hai tay cha Chu chẳng kiêng dè bắt lấy đôi gò bồng đảo cao ngất, tha hồ vuốt ve, nhào nặn. Ông thở hào hển hỏi: "Con dâu… Ngực của con vừa lớn vừa mềm."
"Ân… Ba… Ừm…” Ngực Trương Tiểu Phúc kịch liệt phập phồng, thở gấp liên tục. Hai chân nhanh chóng khẹp lấy ông, mười ngón tay bấu lấy bả vai rắn chắc, khó chịu vặn vẹo dưới thân ông. Sợ cô rên lớn quá, cha Chu cúi xuống khóa môi cô lại, chỉ cảm thấy môi cô vừa mềm vừa thơm, hôn rất thích. Liếm mút cánh môi một lát, đầu lưỡi lại chui vào khoang miệng, khám phá từng chiếc răng đều như hạt bắp, không quên quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, cùng nhau chơi đuổi bắt trốn tìm.
Bị hôn cuồng nhiệt thế này, Trương Tiểu Phúc biết chắc huyệt nhi bên dưới nước nôi đã lầy lội. Tay cô vuốt ve khắp cơ thể bóng loáng, không chút mỡ thừa bên trên. Nhũ phong mềm mại lại bị ông làm cho biến dạng, không ra hình thù.
"Ba… Đừng..." Lúc môi ông thoáng rời khỏi, cô kìm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ. Lời nỉ non yêu kiều kia như chất kích thích, vật dưới háng càng phấn chấn thô ngạnh.
Tay to thô ráp chạm vào nụ hoa giữa hai chân, cỏ xanh rậm rạp hai bên được mật hoa tưới ướt. Ông run rẩy dùng ngón tay chọc vào tiểu huyệt thăm dò, lối vào vừa chặt lại khít. Ông mất hết kiên nhẫn rút ngón tay ra, cầm “tiểu đệ” thô to của mình để ở cửa huyệt, không chút lưu tình cắm đi vào.
"A… A a… Lớn quá a…" Cự long hùng vĩ đã tiến vào, tuy chỉ mới có quy đầu đã khiến cửa huyệt cô muốn nứt ra. Trương Tiểu Phúc mất khống chế rên lớn, không biết bởi vì quá hưng phấn hay là sợ hãi, cũng may lúc này xe lửa đi vào đường hầm, tiếng gầm ầm ầm đã che giấu tiếng kêu của cô.
Cha Chu cũng khẩn trương đến mức trán toát cả mồ hôi, nộn huyệt của cô quá nhỏ, người anh em của ông lại quá thô, nhưng, súng đã lên nòng không thể không bắn, nói đúng hơn ông không nỡ rút ra. Ông không cho cô thời gian thích nghi, dùng toàn lực đâm vào. Cự vật thô to như pháo đồng hung hăng xỏ xuyên, đầu nắm vô tình va chạm vào chỗ mềm mại trong cô, tiểu huyệt được lắp đầy no trướng lên, khoái cảm mãnh liệt khiến linh hồn cô bay lên tận chốn mây xanh.
"Con dâu, con có sao sao không?" Thấy cô thật lâu không hé răng, cha Chu lo lắng, cúi xuống hỏi. Trương Tiểu Phúc siết hai tay trên cổ ông, chủ động tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, hôn lên.
Cha Chu hoàn toàn yên tâm, tiếp tục hành trình cày cấy. “Người anh em” đã bị cấm dục mấy thập kỉ, một khi được an ủi, bảo ông ôn nhu sao cho được. Ông nằm trên người cô hung hăng luật động, côn thịt đói khát tham lam chiếm đất công thành. Mặt kệ ông cắm vào hay rút ra, cái miệng nhỏ bên dưới đều cắn chặt không chịu buông. Ông sướng đến muốn nổ tung!
"Con dâu… Bên trong con thật chặt… Quá thoải mái..." Ông thở phì phò lên tiếng. Thân thể cường tráng chẳng thua gì thanh niên trai tráng, mỗi lần va chạm dứt khoát như đang đóng cọc, chạm sâu vào hoa tâm. Khoái cảm từng đợt từng đợt lặp đi lặp lại, chỉ một lát sau cô đã chịu không nổi.
"Ba… Ba… A a… Ừ… Thật lớn… Ừ… Ô ô... Chậm thôi… A a… Con dâu chịu không nổi..." Đầu óc cô sớm đã hóa thành hồ tương, chẳng còn biết gì hết, miệng nhỏ “hồ ngôn loạn ngữ” rên rỉ. Hai chân gắt gao kẹp chặt bên hông ông, lắc lư theo nhịp điệu mà ông tạo. Gậy thịt mạnh mẽ chọc vào hoa tâm làm bụng nhỏ vừa xót vừa trướng. Cha Chu đã có năm người con, công phu trên giường tuy không nhiều thủ đoạn nhưng cũng đủ làm phụ nữ mất hồn. Chỉ cần nghe tiếng kêu của cô thôi ông liền biết cô thoải mái đến mức nào, ông càng ra sức nhiều hơn.
Vật thô to trực tiếp làm cô sướng đến muốn tắt thở, cao trào liên tục, chẳng biết sau cực khoái lần thứ bao nhiêu, ông đột nhiên lật người cô nằm sấp xuống gối. Được đổi sang tư thế yêu thích, cô tận lực phối hợp. Mặt cô chôn xuống gối, hai đầu gối dang rộng quỳ trên giường chống mông lên. Cha Chu ôm lấy thắt lưng cô, cự vật ướt đẫm thèm thuồng dập mạnh vào vườn đào nguyên ướt át.
"A a a..." Cự long bất ngờ đâm lút cán vào tận sâu bên trong, đến nỗi bụng phẳng gồ lên chỗ khả nghi hại cô đau buốt. Đau đớn cùng khoái cảm đan xen mãnh liệt, cô vội chộp lấy quần áo bên cạnh nhét vào miệng nhằm chặn lại âm thanh khiến người nghe đỏ mặt tím tai.
Ông cực kì thích tư thế cô nằm quỳ chổng mông thế này! Ông như được thuốc kích dục trợ giúp, vô cùng hứng tình, không ngừng ra vào kiều huyệt của con dâu. U cốc sâu không thấy đáy, đâm hoài không gặp vách chắn dẫn dụ ông càng phải cố gắng thăm dò, tìm tòi. Quả thật trời không phụ người có lòng, quy đầu đã chạm thành cổ tử cung. Ông dùng sức công thành, làm thành trì không ngừng biến dạng, thành công đi sâu vào dạ con.
"Đừng ư…" Trương Tiểu Phúc co giật run rẩy, mắt trợn trắng, không biết là thống khổ hay là khoái hoạt, hai tay nắm chặt chăn, tiểu huyệt kịch liệt co rút, tử cung vẫn bị người hung hăng chà đạp. Kích thích cực đại từ sâu trong nhục huyệt làm cô tiếp nhận không nỗi, ngất đi.
Nhục bích co bóp quá dữ dội, ông đành bỏ vũ khí đầu hàng, phân thân vui thích phun hết nùng tinh vào trong cô. Tinh dịch nóng bỏng như dòng nước ấm rót đầy tử cung, cô sung sướng lên đỉnh lần nữa. Sau khi cha chồng rút thịt bổng ra ngoài, Trương Tiểu Phúc không còn sức lực, nhoài người đổ sấp xuống giường.
Cha Chu vẫn chưa thỏa mãn, “tiểu đệ” chẳng mấy chốc lại trướng to. Mặc con dâu đã mệt nhoài không nhúc nhích, ông chống người nằm sát lưng cô, cầm vật thô to cắm vào từ phía sau. Trương Tiểu Phúc chẳng còn tí sức giãy dụa, mặc kệ ông làm đâm thọc, giày xéo tiểu huyệt đáng thương.
Cha Chu nằm đè lên người cô, hai tay luồn qua nách bắt lấy nhũ phong, thô bạo nắn bóp. Cô vừa đau vừa sung sướng chịu đựng.
Vừa hồi phục được chút thể lực, cô chậm rãi vểnh mông lên, hùa theo ông nghênh đón gậy thịt xuất nhập, mãi đến khi hoa huyệt sưng húp lên, chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi hai “túi trà” căn tròn trở nên xẹp lép, cuộc yêu mới chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/25
|