Chương 194: Bảo mẫu và thiếu gia Chu Thiến và Tống Thiệu Vân hai người một trước một sau thoải mái đi đến bên hai anh em Triệu Hi Thành.Triệu Hi Thành thấy mắt Tống Thiệu Vân đỏ hồng thì hỏi:- Em làm sao thế?Triệu Hi Tuấn và Thế Duy nhìn về phía hai ngườiTống Thiệu Vân trào nước mắt, cô tuy là con riêng nhưng từ nhỏ đếnlớn chưa từng có ai đối xử với cô như vậy, chưa ai khiến cô phải chịunhục như vậy. Cho dù mọi người có khinh thường thân phận con riêng củacô ta thì cũng nể mặt Tống Trí Hào mà không làm cô khó xử trước mặtnhiều người. Hôm nay lại bị một bảo mẫu nho nhỏ làm cho phải khóc lóccầu xin là sự nhục nhã vô cùng. Cô ta cũng muốn kể lể với Triệu Hi Thành nhưng nếu thế thì Chu Thiến cũng sẽ nói những lời cô ta đã nói ra. Mình luôn cố gắng giữ gìn hình tượng thục nữ như Thiệu Lâm, nếu những lờinày để Triệu Hi Thành nghe được thì tuyệt đối sẽ phá hoại hình tượng của mình trong mắt anh. Mọi công sức trước kia cũng chỉ là uổng phí.Cho nên dù Tống Thiệu Vân hận Chu Thiến đến ngứa rang nhưng vẫn phải cố che giấu chuyện này. Cô ta nói:- Vừa rồi bị trượt chân ngã trong toilet, có hơi đauNói như vậy chắc hẳn là phù hợp với hình tượng nhu nhược của Thiệu Lâm điChu Thiến vốn không sợ cô ta nói chuyện vừa rồi ra, nói ra càng tốt,mọi người nói cho rõ ràng đỡ phải đoán già đoán non mà khó chịu. Nhưnggiờ Tống Thiệu Vân lại nuốt chuyện này vào lòng, còn tìm ra lí do sứtsẹo như vậy thì khiến cô thực sự buồn cười. Chu Thiến phải cố gắng lắmmới nhịn lại đượcThế Duy nghe Thiệu Vân nói thì bĩu môi:- Thế Duy ngã cũng còn chẳng khóc, dì thật vô dụngBên cạnh, Triệu Hi Tuấn không chút nể tình cười phá lên. Tống ThiệuVân tức tái mặt. Cô ta lén liếc Triệu Hi Thành một cái, chỉ thấy anhcũng khẽ mỉm cười thì lại cúi đầu, không rõ anh cười là có ý gì.Đến giữa trưa, bốn người vào cửa hàng trong công viên mà ăn trưa.Buổi chiều lại dẫn Thế Duy đi chơi hai tiếng liền. Thái độ của Triệu HiThành với Chu Thiến vẫn lạnh lùng như cũ, cơ bản là không để ý đến cô.May mà Triệu Hi Tuấn ở bên cạnh nói chuyện cùng cô khiến cô đỡ xấu hổ.Nhưng mọi việc này Triệu Hi Thành đều nhìn thấy, sắc mặt anh càng trởnên âm trầm.Đến khi Thế Duy mệt mỏi bát đầu ngủ gà ngủ gật, bốn người mới lái xe rời đi.Đi đến bãi đỗ xe, Triệu Hi Thành một mình đi đến bên xe mình, ChuThiến nhìn khuôn mặt càng lúc càng lạnh lùng của anh thì bế Thế Duy chủđộng ngồi vào xe của Triệu Hi Tuấn. Tống Thiệu Vân vội lên xe của HiThành.Triệu Hi Thành thấy Chu Thiến ngồi lên xe Hi Tuấn thì khẽ hừ mộttiếng. Lúc ngồi vào xe thì đóng cử xe đánh sầm một tiếng khiến TốngThiệu Vân ngồi bên trong giật mình hoảng sợDọc đường đi, sắc mặt Triệu Hi Thành vô cùng âm trầm đáng sợ, bêntrong xe không khí như bị đè nén. Cô ta muốn nói chuyện, vài lần định mở miệng nhưng vừa nhìn sắc mặt của anh thì mọi lời nói đều vội nuốt vàotrong. Ở bên anh lâu như vậy nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi anh. Hiệngiờ vì sao anh lại nổi giận? Cô hoàn toàn không hiểu, là vì mình sao?Hay là vì… Chu Thiến?Mà xe bên kia, không khí thoải mái hơn nhiềuThế Duy dựa vào lòng Chu Thiến mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tiếng hít thở khe khẽ đều đềuTriệu Hi Tuấn lái xe, nhìn thoáng qua Thế Duy, mỉm cười nói- Tiểu gia hỏa này hôm nay chắc chắn là chơi mệt rồiChu Thiến nhẹ nhàng nói:- Đúng thế, bình thường ăn trưa xong là nó đã đi ngủ rồi, hôm nay cố đến lúc này đã là không tệ- Hôm nay cô chơi vui không?Ánh mắt Chu Thiến buồn bã, nửa thời gian đều phải nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hi Thành thì sao có thể vui vẻ?- Tôi thì có gì mà vui hay không, tôi đi là để chăm sóc Thế Duy chứ đâu phải đi chơiNhững lời này là dỗi Hi Thành nhưng giờ cũng chỉ có thể nói trước mặt Hi Tuấn, chỉ có anh mới khiến cô được thoải mái bộc lộ cảm xúc.Triệu Hi Tuấn nhìn cô một cái, nhẹ giọng an ủi nói:- Cô đừng để ý những lời anh tôi nói. Từ sau khi chị dâu quađừi, tính tình anh trở nên lạnh lùng đi nhiều, ngoài với người thân thìvới ai cũng là như thế. Cũng chẳng phải chỉ nhằm vào mình cô đâuAnh thoáng dừng lại, như do dự một hồi rồi mới nói tiếp:- Tình cảm của anh chị rất sâu sắc, cho dù chị dâu đã qua đời hai năm nhưng anh ấy chưa bao giờ quên chị dâu. Tôi nghĩ, cả đời này có lẽ anh có thể sẽ lấy một người khác nhưng sẽ chẳng thể nào yêu bất kìai nữa…Nói xong, anh nhìn Chu Thiến đầy ý vị.Chu Thiến cũng hồ nghi nhìn lại anh, anh đang nhắc nhở cô điều gì sao?Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Triệu Hi Tuấn mỉm cười rồi lại quay đầu đi.Bốn người quay về biệt thự thiếu gia, Chu Thiến bế Thế Duy lên phòng. Triệu Hi Thành như quên đi sự tồn tại của Tống Thiệu Vân, cũng đi theoChu Thiến lên tầng ba.Tống Thiệu Vân bị bỏ qua đứng một mình trong đại sảnh, đi cũng khôngđược ở lại cũng không xong, mặt lúc hồng lúc trắng, vẻ mặt vô cùng xấuhổ. Cuối cùng vẫn là Triệu Hi Tuấn giải vây cho côAnh thấy cô ta trông tủi thân, tựa như Thiệu Lâm lúc còn sống những lúc cô đơn mà lòng mềm lại nói:- Ăn cơm tối rồi hãy vềGiọng nói chứa sự thương hạiTống Thiệu Vân cũng có lòng kiêu hãnh của mình, cả ngày hôm nay đềubị lạnh lùng, giờ chẳng nhẽ còn ở đây nhận sự thương hại của người nhàTriệu gia sao? Cô tuy thực sự thích Hi Thành nhưng còn chưa đến mức quỵlụy như thế.Vì thế cô ta nhìn Triệu Hi Tuấn, mặt không đổi sắc:- Không cần, tôi muốn vềNói xong quay đầu đi, nổi giận đùng đùng đi ra cửa lớnTống Thiệu Vân vừa ra khỏi phòng khách thì đụng mặt Quế tẩuQuế tẩu thấy cô thì vội cười:- Tống tiểu thư, đến tìm đại thiếu gia à?Tống Thiệu Vân hôm nay không có tâm tình luyên thuyên với bà ta nênchỉ ừ một tiếng rồi lại đi tiếp. Nhưng đi được hai bước thì lại ngừnglại, quay đầu nhìn Quế tẩu, sau đó mỉm cười nói:- Quế tẩu, Chu Thiến kia làm ở đây mấy hôm, bà thấy cô ta thế nào? Là người an phận sao?Vừa nhắc đến Chu Thiến, lòng Quế tẩu cũng chẳng thoải mái gì. Bà tatỏ vẻ khinh thường, sau đó nhìn trái nhìn phải, kéo Tống Thiệu Vân đếngóc vắng nói:- Tống tiểu thư, cô đừng thấy cô ta trông hiền lành mà coithường! Cô ta có mưu kế đó! Chẳng những thu phục được tiểu thiếu giatrong thời gian ngắn mà bây giờ ngay cả phu nhân và tiên sinh cũng rấttín nhiệm cô ta, còn cho cô ta ngồi ăn cơm cùng nữa.Tống Thiệu Vân lắp bắp kinh hãi, mới có vài ngày ngắn ngủi mà địa vị của cô ta trong Triệu gia đã ổn định thế sao?Quế tẩu thấy thần sắc của Tống Thiệu Vân thì biết cô ta cũng không thích Chu Thiến, lòng nổi lên suy nghĩ rồi nói:- Còn nữa, Tống tiểu thư, tôi nhắc nhở cô nhé, giờ cô ta đang ở ngay trong phòng tiểu thiếu gia, mà phòng của tiểu thiếu gia lại sátvách với phòng của đại thiếu gia đó.- Cái gì?Tống Thiệu Vân thất thanh kêu ra. Đây chẳng phải là tạo cơ hội chocon tiện nữ kia sao? Nhìn hành động hôm nay của cô ta thì đúng là cólòng câu dẫn Hi Thành. Khoảng cách gần như vậy, Hi Thành thế nào cũngvẫn là đàn ông, phải làm thế nào để cô ta không thực hiện được âm mưuđây?Tống Thiệu Vân nhìn nhìn bốn phía, thấy tiếng kêu vừa rồi của mình không khiến ai chú ý thì mới nói tiếp:- Quế tẩu, nghe nói bà có con gái học giáo dục mầm non, rất muốn làm bảo mẫu của Thế Duy?Quế tẩu nghe xong, lòng vui vẻ, cười nói:- Thật hiếm có mà Tống tiểu thư còn nhớ đến chuyện nhà tôiSau đó lại tỏ vẻ không cam lòng:- Nhưng giờ Chu Thiến đã được phu nhân tin tưởng vô cùng, chuyện này, chẳng còn hi vọng gì nữa…Nói xong thở dài.Tống Thiệu Vân nhíu mày nói:- Ai nói, chỉ cần Chu Thiến đi thì tôi sẽ có cách đưa con gái bà làm bảo mẫu cho Thế Duy.Quế tẩu nhìn cô ta:- Nhưng Chu Thiến làm rất tốt, sao có thể đi được?Tống Thiệu Vân kéo bà ta sát lại, mắt lóe lên, nhẹ giọng nói:- Cách thì luôn có, chỉ là bà có muốn làm hay không thôiBên kia, Chu Thiến bế Thế Duy lên lầu, thấy Hi Thành lên theo thì cũng chẳng nhìn anh, đi thẳng vào phòngNhìn thấy Chu Thiến, Triệu Hi Thành hơi dừng lại, sau đó cũng quay đầu đi vào phòng, đóng cửa phòng đánh ầm một tiếngTim Chu Thiến nhảy dựng lên theo tiếng đóng cửa kia, cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đứng đó hồi lâu, sau đó ảm đạm cúi đầu, tim đau nhưdao cắt. Nếu có thể, cô thực sự rất muốn kéo anh lại mà hỏi, rốt cuộcanh nghĩ gì, rõ ràng anh để cô ngồi bên cạnh anh, rõ ràng là anh đã định hôn cô… Nhưng vì sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế?Nhưng thân phận hiện tại của cô thì có thể làm thế sao? Cô có tư cách gì hỏi anh điều này? Một bảo mẫu đi hỏi chủ mình rằng vì sao lại lạnhnhạt với mình sao?Nhưng chẳng có thân phận đó thì bọn họ vẫn có khoảng cách rất xa, khó mà vượt qua được.Chu Thiến xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.Triệu Hi Thành không ăn cơm tối ở nhà, trở về không lâu thì công tyđã có người gọi điện đến có việc. Anh vội vàng rời đi, lúc sau mới gọiđiện về nói có tiệc xã giao, về muộnĂn cơm tối xong, Chu Thiến dẫn Thế Duy đi tản bộ trong hoa viên, không lâu sau, Triệu Hi Tuấn đã tìm đếnKhông biết vì sao, Triệu Hi Tuấn rất thích gặp Chu Thiến, cũng thích ở bên cạnh cô. Hai năm qua, anh từng gặp rất nhiều người con gái, xinhđẹp dịu dàng, khí chất cao nhã, tính cách hoạt bát, đủ mọi loại phụ nữnhưng chẳng ai đem đến cho anh cảm giác nàyAnh dựa vào gốc cây đại thụ nhìn Chu Thiến và Thế Duy cách đó không xa.Bóng cây trong hoa viên rất dày, hương hoa thản nhiên tràn ngập khắp nơiChu Thiến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thế Duy, chậm rãi đi trên conđường nhỏ trong hoa viên. Ánh trăng sáng tỏ dịu dàng chiếu lên người cô, tựa như phủ lên người cô một tầng lụa mỏng manh.Chu Thiến đang kể chuyện cổ tích cho Thế Duy, cô kể chuyện gấu nhỏ và quả dưa hấu về. Cuối cùng, Chu Thiến dịu dàng nói với Thế Duy:- Gấu con vì lăn dưa về mà dưa bị hỏng, cũng chẳng ăn được nữa. Nếu là Thế Duy thì Thế Duy sẽ làm gì?Khoảng cách không gần, anh không nhìn được rõ vẻ mặt của cô nhưngnghe giọng cô thì anh có thể tưởng tượng được, nhất định bây giờ cô đang mỉm cười, ánh mắt nhất định dịu dàng khiến người ta mềm lòngThế Duy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vỗ ngực nói:- Thế Duy sẽ vác dưa hấu về nhà. Thế Duy sẽ không lườiChu Thiến bế Thế Duy lên, thơm vào má cậu bé một cái thật kêu:- Thế Duy ngoan quá! Cô rất thích Thế Duy.Thế Duy cao hứng cười khanh khách.- Chú cũng thích Thế Duy lắm!Hai người một lớn một nhỏ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hi Tuấn đangdựa vào gốc cây đại thủ, tán lá dầy đặc che trên đầu khiến mặt anh tốiđi, khiến vẻ tuấn tú của anh lại thêm mấy phần thần bí
/254
|