“Con tìm ông Tần Lăng Hàng!” Nói với vẻ rất lễ phép: “Chú ơi, phiền chú mở cửa cho con!”
Trời ơi!
Đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên của ông chủ! Đứa bé này đúng là quá to gan, còn nói muốn tìm ông chủ. Một đứa bé như nó tìm ông chủ để làm gì?
“Nè bạn nhỏ, con mau đi đi, ông chủ của chú dạo này đang rất bực bội, dễ nổi nóng lắm, con không gặp được đâu!” Chú bảo vệ của nói với vẻ tốt bụng.
“Con muốn gặp ông ấy, chú mở cửa ra đi. Còn không, chú kêu ông ấy ra đây gặp con cũng được! Con đến đây để thương lượng!” Thịnh Thịnh nói với vẻ nghiêm túc, sắc mặt cũng điềm tĩnh theo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có sự điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, và cả khí thế bẩm sinh. Khí thế đó làm cho chú bảo vệ cũng phải sững sờ.
“Ông chủ sẽ không gặp con đâu!” Chú bảo vệ phải mất một lúc mới có phản ứng lại, rồi khuyên cậu với ý tốt. “Con là con cái nhà ai vậy? Sao dám đến đây một mình? Mau về nhà đi!”
“Chú nói với ông ấy là con muốn gặp ông ấy. Bộ ông ấy không dám gặp con à?” Thịnh Thịnh đứng ngay giữa cổng sắt. “Chú đi nói với ông ấy, cứ nói là con không thích tính cách của ông ấy, đúng là quá ngang ngược!”
“Anh bạn nhỏ, chú đã nói với con rồi, ông chủ sẽ không gặp một đứa trẻ như con đâu. Trên núi có cọp đó, mau về nhà đi!”
“Chú gạt con. Nếu trên núi có hổ thì tốt rồi, có thể xây thành vườn thú, làm gì có chỗ cho mọi người sống ở đây?” Thịnh Thịnh hừ một tiếng. “Chú mau đi báo với ông Tần đi! Con ghét nhất là những người ngang ngược đó!”
Chú bảo vệ kinh ngạc, dám nói ông chủ như vậy, đứa bé này là người đầu tiên đó! Nhưng làm sao ông chủ lại chịu thương lượng với một đứa trẻ được? “Anh bạ nhỏ, con mau về đi, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa!”
“Chú à, chú bất lịch sự quá, chú chưa vào hỏi thì làm sao biết rằng ông ấy không chịu gặp con? Chú đi nói với ông ấy, kêu ông ấy trả Ngữ Điền lại cho mẹ con, nếu không con sẽ không khách sáo với ông ấy đâu đó!”
Nói rất thẳng thắn và nghiêm túc, giống như đang đe dọa. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng khí thế này…, khí thế này không thua kém gì cậu chủ cả!
“Nhưng mà, chú không dám đi!” Chú bảo vệ nói sự thật. Dạo này ông chủ dữ lắm, nhốt cậu chủ nhỏ trong phòng luôn, làm sao chú ấy dám chạm vào mông cọp chứ?
Đang nói bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên. “Lý Phúc, có chuyện gì vậy? Mới sáng ra đã om sòm, còn ra thể thống gì nữa?”
“Dạ! Ông chủ!” Chú bảo vệ Lý Phúc vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Lăng Hàng đang đứng trong sân, liền căng thẳng rõ rệt. “Có một đứa bé, nó muốn gặp ông!”
Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên, phóng tầm mắt ra khỏi cổng sắt, đúng là có nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu.
“Xin chào ông Tần, con tên là Tiêu Thừa, con muốn gặp ông!” Thịnh Thịnh đứng trước cửa và nói bằng một giọng đúng mực, giọng nói to và rõ, nhổ ra từng chữ, khí thế vừa đủ, đã thu hút được ánh nhìn của Tần Lăng Hàng.
Tần Lăng Hàng liếc nhìn bóng người nhỏ xíu bên ngoài cánh cửa sắt, đứa bé nhỏ xíu, chắc bằng cỡ Ngữ Điền, vậy mà có vẻ hiên ngang mà cháu nội của mình không có được, khóe miệng ông ta bất giác nhếch lên một chút thú vị. “Mở cửa ra, cho nó vào!”
Một con búp bê mặt còn búng ra sữa, mới sáng sớm đã chạy đến tìm mình, đúng là rất buồn cười.
Cuối cùng Thịnh Thịnh cũng được cho vào trong. Cậu đi đến trước mặt Tần Lăng Hàng, đứng cách ông ta 5 bước chân rồi mỉm cười, nhìn vào Tần Lăng Hàng rất nghiêm nghị, cậu lại giới thiệu một lần nữa. “Vừa rồi con đã giới thiệu tên của con rồi, bây giờ con muốn giải thích thêm. Con tên là Tiêu Thừa, mẹ con là Tiêu Hà Hà, cũng là mẹ ruột của Tần Ngữ Điền - cháu nội của ông!”
Nghe đến đây, ánh mắt của Tần Lăng Hàng lập tức di chuyển, đôi mắt sắc bén khóa chặt khuôn mặt của Thịnh Thịnh. Rồi đột nhiên, ánh mắt đó trở nên xa xăm. Đôi mắt to và sáng này, thực sự là rất… quen thuộc...
Ba của con là ai?” Tần Lăng Hàng đoán độ tuổi của cậu bé, đột nhiên trong đầu lóe lên một chút khả năng. Lẽ nào Tiêu Hà Hà cùng lúc sinh ra hai đứa con? Đoán tuổi chắc cũng ngang ngang với Ngữ Điền.
Thịnh Thịnh nhìn ông ta và không nói gì, im lặng trong vài giây rồi nói: “Ông định bắt con đứng trong sân để thảo luận những chuyện rất riêng tư này với ông à? Hình như đây không phải là đạo hiếu khách thì phải?”
Tần Lăng Hàng hơi ngớ ra! Giỏi cho một đứa bé hùng hổ dọa người! Hiếm khi ông ta không nổi giận, chỉ quay người lại và đi vào phòng khách. “Vào đây!”
Thịnh Thịnh đi theo sau, bước đi điềm tĩnh.
Vào đến phòng khách, Tần Lăng Hàng vẫy tay một cái, mấy người giúp việc đều lui ra ngoài, bối rối khi nhìn thấy một đứa bé xa lạ, nhưng lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Đặc biệt là dì Trương, khi nhìn thấy Thịnh Thịnh, đôi mắt của bà ấy hơi hoảng hốt. Sao bà ấy cứ cảm thấy đôi mắt đó rất giống với cô gái đó và cậu chủ...
Nhưng Tần Lăng Hàng đã ra dấu cho bà đi ra ngoài, bà liền không nói gì và đi ra.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Lăng Hàng và Thịnh Thịnh, ông ta ngồi trên ghế sofa và nhìn cậu, nói: “Con cũng là con của Tiêu Hà Hà?”
“Con không phải con ruột của mẹ!” Thịnh Thịnh nói xong câu này thì giọng nói khác đi, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé, bị hỏi quá nhiều lần về vấn đề này thì sẽ rất buồn bã và chán nản.
Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên. “Không phải con ruột?”
“Dạ phải!” Thịnh Thịnh gật đầu. “Ông Tần, chúng ta đang nói về chuyện của Ngữ Điền, không phải nói chuyện của con đâu. Ông có thể trả Ngữ Điền lại cho mẹ con không? Mẹ con lo lắng đến sắp phát điên rồi!”
“Ngữ Điền là cháu của ta, nó có người ông nội này là đủ rồi, không cần có mẹ đâu!” Tần Lăng Hàng nói với vẻ gia trưởng. Trả cho Tiêu Hà Hà? Loại đàn bà vì tiền mà chịu làm người đẻ mướn, thì có tư cách gì làm mẹ của cháu nội ông ta?
“Con biết Ngữ Điền là cháu nội của ông mà!” Thịnh Thịnh nhướn mày.
Bộ dạng nhướn mày của thằng nhỏ này thật dễ thương! Không biết tại sao, Tần Lăng Hàng cảm thấy hơi quen thuộc. “Rồi sao?”
“Ngữ Điền là cháu nội của ông và là con trai của mẹ con, vốn dĩ là như nhau mà!” Thịnh Thịnh không hiểu, tại sao có mẹ thì không thể có ông nội, còn có ông nội thì không có mẹ chứ?
“Mẹ con kêu con đến đây à?” Khóe miệng của Tần Lăng Hàng hơi cong lên, lộ ra lúc nào không hay.
“Con tự đến!” Thịnh Thịnh nói rồi cúi đầu xuống, nếu biết cậu đến đây, không biết mẹ có giận không nữa. Nhưng cậu thực sự rất lo cho mẹ, muốn làm mẹ vui, không muốn mẹ không thích mình nữa, vậy nên cậu phải giúp mẹ tìm được Ngữ Điền.
Hơi ngạc nhiên, Tần Lăng Hàng thực sự cảm thấy lạ khi cậu bé mới từng tí tuổi đầu mà dám chạy đến đây, xe chạy từ đây xuống núi cũng mất ít nhất 15 phút. “Con đến đây bằng cách nào?”
“Ngồi xe!” Cậu ngẩng đầu lên. “Rất đơn giản! Nói địa chỉ, chú liền chở con đến đây!”
“Taxi?”
“Dạ phải!”
“Vậy con làm sao xuống núi?” Tần Lăng Hàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này, đúng là dư thừa. Từ trước đến nay ông ta không nói chuyện phiếm với người khác, nhất là với trẻ con.
“Ông cho xe chở con xuống chứ sao! Con đã để cho chú tài xế taxi đi rồi, chú ấy phải kiếm tiền nuôi cả gia đình, không dễ dàng gì, đương nhiên con không thể cản trở chú ấy đi kiếm tiền được!” Thịnh Thịnh nói với vẻ hiển nhiên.
“Con dựa vào đâu mà nhận định rằng ta sẽ nhờ người chở con xuống núi?” Tần Lăng Hàng ngày càng có hứng thú với đứa bé này.
“Bởi vì con phải cùng Ngữ Điền về thăm mẹ của con đó! Chẳng lẽ ông yên tâm để hai đứa nhỏ như tụi con bắt xe đi à? Ông không lo con đi lạc, chẳng lẽ ông cũng không lo cháu nội ông sẽ đi lạc à?”
Vậy nên, không có lý nào mà ông Tân không cho xe chở đi! Thịnh Thịnh rất tự tin rằng cậu sẽ thuyết phục được ông Tần.
Ơ!
Nói cũng có lý lắm chứ! Đầu óc của đứa bé này không biết có gì trong đó? Tại sao cháu nội của ông ta lại không có IQ cao như vậy? Dám thương lượng với cả người lớn, có vẻ như còn sắp xếp rất hợp lý. “Ngữ Điền sẽ không theo con xuống núi đâu, nó đã ra nước ngoài rồi. Ta có thể kêu tài xế chở con về, nhưng sau khi về tới phải nói với mẹ của con rằng, nếu muốn cho Ngữ Điền có một cuộc sống tốt hơn, thì cô ta đừng đến tìm nó nữa. Ngữ Điền không có người mẹ như cô ta thì sẽ rất hạnh phúc, có người mẹ như cô ta là sự xấu hổ suốt đời của Ngữ Điền!”
“Tại sao chứ?” Thịnh Thịnh cau mày. “Tại sao ông lại có thành kiến với mẹ con như vậy?”
“Ông đúng là ngang ngược, không chịu nói lý lẽ gì cả. Ngữ Điền có cả ba lẫn mẹ không tốt hay sao? Ông biết có ba mẹ mà bị bỏ rơi thì sẽ buồn như thế nào không? Mẹ con rất tốt bụng, mẹ nuôi con khôn lớn, cho con tình yêu, nhưng con ruột của mẹ lại không tìm được, ông có biết trong lòng mẹ buồn như thế nào không? Mẹ con chỉ biết khóc, lúc nào cũng rơi lệ, ông không hiểu hả? Ông Tần, ông không biết Ngữ Điền có mẹ lại vui đến dường nào đâu! Sao ông có thể giấu Ngữ Điền đi? Con ghét ông, ghét loại người ngang ngược và không chịu nói lý lẽ như ông!” Thịnh Thịnh trợn mắt nhìn ông ta, cắn chặt môi, trong mắt đầy ý thù địch quật cường.
Tần Lăng Hàng hơi khựng người lại, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lùng và im lặng hẳn. Nhìn thấy trong mắt Thịnh Thịnh lúc này đang đầy vẻ thù địch với ông ta, còn nhìn ông ta một cách không chịu khuất phục, trong một khoảnh khắc, ông ta nhớ đến hai người khi nhìn vào đôi mắt của cậu, tầm nhìn bị mờ đi, cánh cổng ký ức mở ra - 25 năm trước.
Cũng ở nơi này, cùng một cảnh này, sau cơn la hét lạnh lùng của ông ta, Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi cũng nhìn ông ta với ánh mắt thù địch như vậy. Ánh mắt không chịu khuất phục, cắn chặt môi. “Ba ghét con!”
“Nhìn thấy mày là ghét rồi!” Ông ta nhớ lúc đó mình đã nói rõ ràng đến như vậy.
“Tại sao ba lại có thành kiến với con như vậy?” Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi hỏi ông ta với vẻ không chịu khuất phục, trong đôi mắt đầy vẻ thù địch.
“Bởi vì mày đã hại chết mẹ của mày, nếu không phải tại mày, thì mẹ của mày sẽ không chết. Mày phải nhớ, mẹ mày vì sinh mày nên mới chết đó...”
Chắp tay sau lưng, chắc lúc đó Tần Trọng Hàn cũng lớn bằng đứa bé này thì phải?
Ông ta nhớ lúc đó sau khi nói xong những lời này, trong lòng ông ta đã hối hận, nhìn lên bầu trời xanh, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ cô đơn và đau xót. Người vợ mà ông ta yêu nhất, vì khó sinh mà chết. Từ nhỏ Tần Trọng Hàn đã không có mẹ, vậy thì cháu nội của ông ta không có mẹ cũng đâu có sao? Đâu phải nhà họ Tần không nuôi nổi nó?
Nhưng, lúc đó vì một câu nói của ông ta, Tần Trọng Hàn của 5 tuổi không bao giờ có thể vui vẻ được nữa. Hoặc giả nói, anh ta chưa bao giờ được vui vẻ!
Còn nhớ lúc đó dì Trương đã khóc lóc năn nỉ ông ta: “Ông chủ, cậu chủ đâu có lỗi gì, cậu chủ vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn trách thì trách số phận của bà chủ không may, không có phước để hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc thôi! Tôi biết ông chủ trách cậu chủ đã hại chết bà, nhưng đây là con của ông bà chủ mà, số phận của ông bà đã được định như vậy rồi mà!”
“Nếu không có nó, Vi Nhi sẽ không ra đi đâu.” Đôi mắt đen như hố sâu của Tần Lăng Hàng bỗng đau lên dữ dội, rất nhức nhối, có nỗi nhớ sâu nặng không thể nào phai mờ. Người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đã ra đi, không bao giờ trở về nữa!
Cuộc sống chia cắt hai phương trời này, ông ta đã trải qua 5 năm. 5 năm dài như vô tận, nó đã bao lâu rồi, khó khăn đến mức nào, bi thương đến mức nào!
Trời ơi!
Đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên của ông chủ! Đứa bé này đúng là quá to gan, còn nói muốn tìm ông chủ. Một đứa bé như nó tìm ông chủ để làm gì?
“Nè bạn nhỏ, con mau đi đi, ông chủ của chú dạo này đang rất bực bội, dễ nổi nóng lắm, con không gặp được đâu!” Chú bảo vệ của nói với vẻ tốt bụng.
“Con muốn gặp ông ấy, chú mở cửa ra đi. Còn không, chú kêu ông ấy ra đây gặp con cũng được! Con đến đây để thương lượng!” Thịnh Thịnh nói với vẻ nghiêm túc, sắc mặt cũng điềm tĩnh theo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có sự điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, và cả khí thế bẩm sinh. Khí thế đó làm cho chú bảo vệ cũng phải sững sờ.
“Ông chủ sẽ không gặp con đâu!” Chú bảo vệ phải mất một lúc mới có phản ứng lại, rồi khuyên cậu với ý tốt. “Con là con cái nhà ai vậy? Sao dám đến đây một mình? Mau về nhà đi!”
“Chú nói với ông ấy là con muốn gặp ông ấy. Bộ ông ấy không dám gặp con à?” Thịnh Thịnh đứng ngay giữa cổng sắt. “Chú đi nói với ông ấy, cứ nói là con không thích tính cách của ông ấy, đúng là quá ngang ngược!”
“Anh bạn nhỏ, chú đã nói với con rồi, ông chủ sẽ không gặp một đứa trẻ như con đâu. Trên núi có cọp đó, mau về nhà đi!”
“Chú gạt con. Nếu trên núi có hổ thì tốt rồi, có thể xây thành vườn thú, làm gì có chỗ cho mọi người sống ở đây?” Thịnh Thịnh hừ một tiếng. “Chú mau đi báo với ông Tần đi! Con ghét nhất là những người ngang ngược đó!”
Chú bảo vệ kinh ngạc, dám nói ông chủ như vậy, đứa bé này là người đầu tiên đó! Nhưng làm sao ông chủ lại chịu thương lượng với một đứa trẻ được? “Anh bạ nhỏ, con mau về đi, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa!”
“Chú à, chú bất lịch sự quá, chú chưa vào hỏi thì làm sao biết rằng ông ấy không chịu gặp con? Chú đi nói với ông ấy, kêu ông ấy trả Ngữ Điền lại cho mẹ con, nếu không con sẽ không khách sáo với ông ấy đâu đó!”
Nói rất thẳng thắn và nghiêm túc, giống như đang đe dọa. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng khí thế này…, khí thế này không thua kém gì cậu chủ cả!
“Nhưng mà, chú không dám đi!” Chú bảo vệ nói sự thật. Dạo này ông chủ dữ lắm, nhốt cậu chủ nhỏ trong phòng luôn, làm sao chú ấy dám chạm vào mông cọp chứ?
Đang nói bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên. “Lý Phúc, có chuyện gì vậy? Mới sáng ra đã om sòm, còn ra thể thống gì nữa?”
“Dạ! Ông chủ!” Chú bảo vệ Lý Phúc vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Lăng Hàng đang đứng trong sân, liền căng thẳng rõ rệt. “Có một đứa bé, nó muốn gặp ông!”
Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên, phóng tầm mắt ra khỏi cổng sắt, đúng là có nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu.
“Xin chào ông Tần, con tên là Tiêu Thừa, con muốn gặp ông!” Thịnh Thịnh đứng trước cửa và nói bằng một giọng đúng mực, giọng nói to và rõ, nhổ ra từng chữ, khí thế vừa đủ, đã thu hút được ánh nhìn của Tần Lăng Hàng.
Tần Lăng Hàng liếc nhìn bóng người nhỏ xíu bên ngoài cánh cửa sắt, đứa bé nhỏ xíu, chắc bằng cỡ Ngữ Điền, vậy mà có vẻ hiên ngang mà cháu nội của mình không có được, khóe miệng ông ta bất giác nhếch lên một chút thú vị. “Mở cửa ra, cho nó vào!”
Một con búp bê mặt còn búng ra sữa, mới sáng sớm đã chạy đến tìm mình, đúng là rất buồn cười.
Cuối cùng Thịnh Thịnh cũng được cho vào trong. Cậu đi đến trước mặt Tần Lăng Hàng, đứng cách ông ta 5 bước chân rồi mỉm cười, nhìn vào Tần Lăng Hàng rất nghiêm nghị, cậu lại giới thiệu một lần nữa. “Vừa rồi con đã giới thiệu tên của con rồi, bây giờ con muốn giải thích thêm. Con tên là Tiêu Thừa, mẹ con là Tiêu Hà Hà, cũng là mẹ ruột của Tần Ngữ Điền - cháu nội của ông!”
Nghe đến đây, ánh mắt của Tần Lăng Hàng lập tức di chuyển, đôi mắt sắc bén khóa chặt khuôn mặt của Thịnh Thịnh. Rồi đột nhiên, ánh mắt đó trở nên xa xăm. Đôi mắt to và sáng này, thực sự là rất… quen thuộc...
Ba của con là ai?” Tần Lăng Hàng đoán độ tuổi của cậu bé, đột nhiên trong đầu lóe lên một chút khả năng. Lẽ nào Tiêu Hà Hà cùng lúc sinh ra hai đứa con? Đoán tuổi chắc cũng ngang ngang với Ngữ Điền.
Thịnh Thịnh nhìn ông ta và không nói gì, im lặng trong vài giây rồi nói: “Ông định bắt con đứng trong sân để thảo luận những chuyện rất riêng tư này với ông à? Hình như đây không phải là đạo hiếu khách thì phải?”
Tần Lăng Hàng hơi ngớ ra! Giỏi cho một đứa bé hùng hổ dọa người! Hiếm khi ông ta không nổi giận, chỉ quay người lại và đi vào phòng khách. “Vào đây!”
Thịnh Thịnh đi theo sau, bước đi điềm tĩnh.
Vào đến phòng khách, Tần Lăng Hàng vẫy tay một cái, mấy người giúp việc đều lui ra ngoài, bối rối khi nhìn thấy một đứa bé xa lạ, nhưng lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Đặc biệt là dì Trương, khi nhìn thấy Thịnh Thịnh, đôi mắt của bà ấy hơi hoảng hốt. Sao bà ấy cứ cảm thấy đôi mắt đó rất giống với cô gái đó và cậu chủ...
Nhưng Tần Lăng Hàng đã ra dấu cho bà đi ra ngoài, bà liền không nói gì và đi ra.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Lăng Hàng và Thịnh Thịnh, ông ta ngồi trên ghế sofa và nhìn cậu, nói: “Con cũng là con của Tiêu Hà Hà?”
“Con không phải con ruột của mẹ!” Thịnh Thịnh nói xong câu này thì giọng nói khác đi, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé, bị hỏi quá nhiều lần về vấn đề này thì sẽ rất buồn bã và chán nản.
Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên. “Không phải con ruột?”
“Dạ phải!” Thịnh Thịnh gật đầu. “Ông Tần, chúng ta đang nói về chuyện của Ngữ Điền, không phải nói chuyện của con đâu. Ông có thể trả Ngữ Điền lại cho mẹ con không? Mẹ con lo lắng đến sắp phát điên rồi!”
“Ngữ Điền là cháu của ta, nó có người ông nội này là đủ rồi, không cần có mẹ đâu!” Tần Lăng Hàng nói với vẻ gia trưởng. Trả cho Tiêu Hà Hà? Loại đàn bà vì tiền mà chịu làm người đẻ mướn, thì có tư cách gì làm mẹ của cháu nội ông ta?
“Con biết Ngữ Điền là cháu nội của ông mà!” Thịnh Thịnh nhướn mày.
Bộ dạng nhướn mày của thằng nhỏ này thật dễ thương! Không biết tại sao, Tần Lăng Hàng cảm thấy hơi quen thuộc. “Rồi sao?”
“Ngữ Điền là cháu nội của ông và là con trai của mẹ con, vốn dĩ là như nhau mà!” Thịnh Thịnh không hiểu, tại sao có mẹ thì không thể có ông nội, còn có ông nội thì không có mẹ chứ?
“Mẹ con kêu con đến đây à?” Khóe miệng của Tần Lăng Hàng hơi cong lên, lộ ra lúc nào không hay.
“Con tự đến!” Thịnh Thịnh nói rồi cúi đầu xuống, nếu biết cậu đến đây, không biết mẹ có giận không nữa. Nhưng cậu thực sự rất lo cho mẹ, muốn làm mẹ vui, không muốn mẹ không thích mình nữa, vậy nên cậu phải giúp mẹ tìm được Ngữ Điền.
Hơi ngạc nhiên, Tần Lăng Hàng thực sự cảm thấy lạ khi cậu bé mới từng tí tuổi đầu mà dám chạy đến đây, xe chạy từ đây xuống núi cũng mất ít nhất 15 phút. “Con đến đây bằng cách nào?”
“Ngồi xe!” Cậu ngẩng đầu lên. “Rất đơn giản! Nói địa chỉ, chú liền chở con đến đây!”
“Taxi?”
“Dạ phải!”
“Vậy con làm sao xuống núi?” Tần Lăng Hàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này, đúng là dư thừa. Từ trước đến nay ông ta không nói chuyện phiếm với người khác, nhất là với trẻ con.
“Ông cho xe chở con xuống chứ sao! Con đã để cho chú tài xế taxi đi rồi, chú ấy phải kiếm tiền nuôi cả gia đình, không dễ dàng gì, đương nhiên con không thể cản trở chú ấy đi kiếm tiền được!” Thịnh Thịnh nói với vẻ hiển nhiên.
“Con dựa vào đâu mà nhận định rằng ta sẽ nhờ người chở con xuống núi?” Tần Lăng Hàng ngày càng có hứng thú với đứa bé này.
“Bởi vì con phải cùng Ngữ Điền về thăm mẹ của con đó! Chẳng lẽ ông yên tâm để hai đứa nhỏ như tụi con bắt xe đi à? Ông không lo con đi lạc, chẳng lẽ ông cũng không lo cháu nội ông sẽ đi lạc à?”
Vậy nên, không có lý nào mà ông Tân không cho xe chở đi! Thịnh Thịnh rất tự tin rằng cậu sẽ thuyết phục được ông Tần.
Ơ!
Nói cũng có lý lắm chứ! Đầu óc của đứa bé này không biết có gì trong đó? Tại sao cháu nội của ông ta lại không có IQ cao như vậy? Dám thương lượng với cả người lớn, có vẻ như còn sắp xếp rất hợp lý. “Ngữ Điền sẽ không theo con xuống núi đâu, nó đã ra nước ngoài rồi. Ta có thể kêu tài xế chở con về, nhưng sau khi về tới phải nói với mẹ của con rằng, nếu muốn cho Ngữ Điền có một cuộc sống tốt hơn, thì cô ta đừng đến tìm nó nữa. Ngữ Điền không có người mẹ như cô ta thì sẽ rất hạnh phúc, có người mẹ như cô ta là sự xấu hổ suốt đời của Ngữ Điền!”
“Tại sao chứ?” Thịnh Thịnh cau mày. “Tại sao ông lại có thành kiến với mẹ con như vậy?”
“Ông đúng là ngang ngược, không chịu nói lý lẽ gì cả. Ngữ Điền có cả ba lẫn mẹ không tốt hay sao? Ông biết có ba mẹ mà bị bỏ rơi thì sẽ buồn như thế nào không? Mẹ con rất tốt bụng, mẹ nuôi con khôn lớn, cho con tình yêu, nhưng con ruột của mẹ lại không tìm được, ông có biết trong lòng mẹ buồn như thế nào không? Mẹ con chỉ biết khóc, lúc nào cũng rơi lệ, ông không hiểu hả? Ông Tần, ông không biết Ngữ Điền có mẹ lại vui đến dường nào đâu! Sao ông có thể giấu Ngữ Điền đi? Con ghét ông, ghét loại người ngang ngược và không chịu nói lý lẽ như ông!” Thịnh Thịnh trợn mắt nhìn ông ta, cắn chặt môi, trong mắt đầy ý thù địch quật cường.
Tần Lăng Hàng hơi khựng người lại, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lùng và im lặng hẳn. Nhìn thấy trong mắt Thịnh Thịnh lúc này đang đầy vẻ thù địch với ông ta, còn nhìn ông ta một cách không chịu khuất phục, trong một khoảnh khắc, ông ta nhớ đến hai người khi nhìn vào đôi mắt của cậu, tầm nhìn bị mờ đi, cánh cổng ký ức mở ra - 25 năm trước.
Cũng ở nơi này, cùng một cảnh này, sau cơn la hét lạnh lùng của ông ta, Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi cũng nhìn ông ta với ánh mắt thù địch như vậy. Ánh mắt không chịu khuất phục, cắn chặt môi. “Ba ghét con!”
“Nhìn thấy mày là ghét rồi!” Ông ta nhớ lúc đó mình đã nói rõ ràng đến như vậy.
“Tại sao ba lại có thành kiến với con như vậy?” Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi hỏi ông ta với vẻ không chịu khuất phục, trong đôi mắt đầy vẻ thù địch.
“Bởi vì mày đã hại chết mẹ của mày, nếu không phải tại mày, thì mẹ của mày sẽ không chết. Mày phải nhớ, mẹ mày vì sinh mày nên mới chết đó...”
Chắp tay sau lưng, chắc lúc đó Tần Trọng Hàn cũng lớn bằng đứa bé này thì phải?
Ông ta nhớ lúc đó sau khi nói xong những lời này, trong lòng ông ta đã hối hận, nhìn lên bầu trời xanh, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ cô đơn và đau xót. Người vợ mà ông ta yêu nhất, vì khó sinh mà chết. Từ nhỏ Tần Trọng Hàn đã không có mẹ, vậy thì cháu nội của ông ta không có mẹ cũng đâu có sao? Đâu phải nhà họ Tần không nuôi nổi nó?
Nhưng, lúc đó vì một câu nói của ông ta, Tần Trọng Hàn của 5 tuổi không bao giờ có thể vui vẻ được nữa. Hoặc giả nói, anh ta chưa bao giờ được vui vẻ!
Còn nhớ lúc đó dì Trương đã khóc lóc năn nỉ ông ta: “Ông chủ, cậu chủ đâu có lỗi gì, cậu chủ vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn trách thì trách số phận của bà chủ không may, không có phước để hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc thôi! Tôi biết ông chủ trách cậu chủ đã hại chết bà, nhưng đây là con của ông bà chủ mà, số phận của ông bà đã được định như vậy rồi mà!”
“Nếu không có nó, Vi Nhi sẽ không ra đi đâu.” Đôi mắt đen như hố sâu của Tần Lăng Hàng bỗng đau lên dữ dội, rất nhức nhối, có nỗi nhớ sâu nặng không thể nào phai mờ. Người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đã ra đi, không bao giờ trở về nữa!
Cuộc sống chia cắt hai phương trời này, ông ta đã trải qua 5 năm. 5 năm dài như vô tận, nó đã bao lâu rồi, khó khăn đến mức nào, bi thương đến mức nào!
/216
|