La nhã một thân vái dài đen đỏ, dẫn theo Mặc Tây Thành mỉm cười hình thức hóa, đứng bên cạnh ông cụ mặc, mặc tây thành mỉm cười với Đường Lạc Lạc, vẻ mặt anh ta có điểm phức tạp, bộ dáng ít nói.
Mà tay trái mặc như nguyệt là đường Lạc Lạc, tay phải của bà là mặc lan, chỉ trong thời gian ngắn mà một phần của đại sảnh đã náo nhiệt hẳn lên.
Mặc lão gia tử hai tay chống gậy, hơi nheo mắt hỏi: "Trần trần đâu?"
Đường Lạc Lạc vội trả lời: "Sáng hôm nay Trần Trần dậy sớm, cháu để thằng bé nghỉ ngơi trước một lát, đến khi buổi tiệc diễn ra, cháu lại dẫn nó ra chào khách ạ, con nít, hay thích ngủ nhiều."
Ông cụ Mặc nở nụ cười hiền từ: "Đúng là quá sớm, làm khó trần trần rồi." Nói xong, xoay người lại hỏi la nhã: "Thiệu đình đâu?"
La nhã nghe đường Lạc Lạc nói chuyện mà mặt không đỏ không trắng về đứa con ngoài giá thú Trần Trần kia, vẻ mặt bà ta sớm đã cười lạnh, giờ lại nghe thêm ông cụ Mặc hỏi thăm Mặc Thiệu Đình thì nụ cười trên mặt bà ta càng lạnh hơn: "Người ta bận lắm, không có việc gì lớn không thèm đến đâu, cứ tưởng nó và bố là người thân cận, có nhắc là người bảo nó tới, cũng chưa đồng ý liền đâu, sau đó ấy à, biết là có người mà nó nhớ thương đến nó mới chịu đồng ý đấy, lúc này mới mấy giờ chứ ạ, người ta có giá lớn lắm, phỏng chừng còn chưa tới đâu."
"Mẹ, sao mẹ nói nhiều thế." Mặc tây thành cau mày, có chút oán trách liếc La Nhã một cái, một câu"Còn chưa tới" không phải là được rồi sao?
Thật đúng là.
Mặc lão gia tử mỉm cười, dáng vẻ cũng không để bụng: " Giowf đúng là còn hơi sớm. Các con cũng biết, ta gọi các con đến sớ như vậy, là có chuyện muốn nói. Nói là buổi tiệc nhưng là nói cho người ngoài, còn bây giờ là nói để cho các con nghe."
Có vài người liền vểnh tai, chăm chú lắng nghe.
Dù sao thì ông cụ Mặc rất có uy tín, lời ông nói cũng không khác gì thánh chỉ của nhà họ Mặc.
Nhất là mặc lan, khẩn trương siết chặt tay.
Đối với mẹ con La Nhã mà nói, buổi yến tiệc hôm nay cùng lắm chỉ là đi xem kịch hay mà thôi, hiện tại nhà họ Mặc đã xem mặc Tây Thành như vật trong tay rồi cho nên Đường Lạc Lạc có vào cửa hay không thì thật ra cũng chả có liên quan gì họ cả.
Mà đối với mẹ con Mặc như Nguyệt và Đường Lạc Lạc càng chỉ là một hình thức cho có mà thôi.
Người duy nhất lo sợ chính là Mặc Lan.
Một khi Đường Lạc Lạc được công nhận, trở thành Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Mặc thì vị trí của cô vô cùng xấu hổ. Một đứa con nuôi, trước khi Đường Lạc Lạc xuất hiện, đã ít được sủng ái mà sau khi đứa con gái chính qui Đường Lạc Lạc xuất hiện thì càng không có khả năng.
Mặc như nguyệt và Đường Lạc Lạc ngày càng trở nên thân thiết hơn, mặc lan thấy mà lo lắng nhưng rồi lại bất lực, giờ phút này đầu óc cô ta liều mạng tự hỏi, làm sao để gây rối để buổi tiệc nhận người thân này thất bai đây.
"sở dĩ hôm nay ta gọi nhiều người đến như vậy, chỉ vì làm sáng tỏ thân thế của Lạc Lạc." Ông cụ Mặc mỉm cười mở miệng: "phỏng chừng các con cũng đã biết hết rồi, Lạc Lạc là viên trân châu dưới biển cả bị đánh rơi của nhà họ Mặc chúng ta, giờ không dễ dàng gì mẹ con Như NguyỆT mới được đoàn tụ, nhân cơ hội này, ta muốn đem tin tức này nói cho mọi người."
"bố......" Mặc như nguyệt thật không ngờ ông cụ lại sáng suốt như vậy, không so đo thân phận con gái ngoài dã thú của Đường Lạc Lạc dù chỉ một chút và có quan hệ qua lại với Mặc Thiệu Đình, trong lòng không khỏi một trận cảm động, dườn như còn có chút nghẹn ngào.
Ông cụ Mặc vỗ vỗ vai con gái, trên mặt là biểu tình vô cùng hiền hậu: "Tất cả mọi người là người một nhà, ta hy vọng các con có thể hòa thuận, không nên vừa thấy mặt nhau liềntràn ngập mùi thuốc súng, từ nay về sau, hết thẩy chuyện không vui trong quá khứ đều quên đi, vui vẻ đón nhận Lạc Lạc, các con làm được chứ?"
"Ông nội ông cứ yên tâm đi ạ, từ nay về sau Lạc Lạc chính là em gái thân thiết của cháu." Mặc tây thành là người đàu tiên lên tiếng, anh ta liếc nhìn Đường Lạc Lạc với một chút mặc cảm và một chút cảm giác áy náy, nhất thời chuyện xưa lại tuôn ra trong lòng, cục diện xấu hổ ngày hôm nay của Đường Lạc Lạc cũng là do một tay anh ta gây nên, nếu có thể, anh ta thật sự sẵn sàng giúp đỡ Đường Lạc Lạc, đền bù cho cô thật tốt.
"Lạc Lạc là chị của cháu, cháu nhất định sẽ yêu thương chị ấy thật tốt, giống như yêu thương mẹ ạ." Trên gương mặt của Mặc lan lộ ra nụ cười giả tạo, nhướn mày nhìn Đường Lạc Lạc: "Tuổi em còn nhỏ, hy vọng chị không chấp nhặt, nếu có chỗ nào không đúng đừng so đo với em."
Đường Lạc Lạc:......
Đây là lập flag(cờ), là em gái nhỏ đề phòng sau này làm cho cô ấm ức vẫn có thể vô tội sao?
Thật lo lắng.
La nhã thì lạnh lùng nghiêm mặt không nói một lời, mặc tây thành lay lay cánh tay của bà ta, hơi lúng túng thúc giục bà ta: "Mẹ, mẹ nói một câu đi."
Cho dù là từ đầu đến cuối chưa có ấn tượng tốt về Đường Lạc Lạc, nhưng mà làm trò trước mặt ông cụ mặc không nên quá mưc hiến cho sự việc không tốt, la nhã xoay người, nhếch nhếch khóe miêng mỉm cười lấy lệ: "Con tự nhiên sẽ không làm khó ai đâu, ở nhà họ Mặc, chỉ có người khác khi dễ con,con tuyệt đối không bao giờ chủ động true chọc đến ai đâu."
Mặc như nguyệt bất đắc dĩ nhíu mày, biết người hi dâu này vẫn luôn có thành kiến với mình, cũng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Đường Lạc Lạc.
Vài người đã tỏ xong thai độ, ông cụ Mặc hài lòng gật đầu: "Các con nếu đều đã nói như vậy, ta cũng yên tâm, hôm nay ngoại trừ thân thế của Lạc Lạc, thật ra ta vẫn còn một việc cần tuyên bố, Lạc Lạc, cháu lại đây."
Đường lạc Lạc mê mê tỉnh tỉnh đi tới bên cạnh ông cụ Mặc, không biết tiếp theo sẽ công bố chuyện gì,thấy ông cụ Mặc ho khan hai tiếng, lúc này mới từ từ lên tiếng: "gần đây tình hình kinh doanh của Mặc thị cũng không tốt lắm,chuyện này các con cũng đã biết rồi đấy.Hậu duệ nhà họ Mặc, bất kể nam hay nữ thì ở trong mắt ta đều giống nhau, ta đều tạo cơ hội. Giowf tây thành và lan lan đều đã vào mặc thị, cũng làm việc không tồi, bây giờ ta cũng muốn để cho Lạc Lạc vào Mặc Thị, rèn luyện một chút......"
Không chờ ông cụ mặc nói xong, sắc mặt của mặc lan đ lập tức trở nêntrắng bệch, thốt lên: "Không được!"
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía mặc lan.
Ý thức được bản thân đã lở lời, mặc lan có chút xấu hổ cười: "Cháu...... cháu nói là, thật ra chị ấy đã có sự nghiệp riêng của mình rồi ạ, không phải đã mở văn phòng thiết kế gì đó rồi sao? Hiện tại bộ phận thiết kế cũng không thiếu người, thì sao chị ấy phát huy hết khả năng được ạ? Lại nói, vừa mới nhận tổ qui tông đã vào Mặc thị liền, sợ người khác sẽ nói chị ấy nịnh hót ạ......"
Chết tiệt, ở nhà đường Lạc Lạc đã muốn thay thế cô ta, giờ lại đưa Đường Lạc Lạc vào bộ phận thiết kế nữa......
Trước kia không phải Đường Lạc Lạc chưa từng làm ở bộ phận thiết kế, năm đó cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé đã đủ khiến cho phòng thiết kế gà bay chó sủa, huống chi hiện tại, ông cụ làm sao lại để cho cháu gái thân thích của mình chỉ làm một nhân viên nhỏ được chứ?
Mặc lan cắn môi, đẩy đường Lạc Lạc: "Chị,em nghĩ là chị cũng không muốn, chị nói đi, chị nói cho ông ngaoij là chị không muốn đi."
Đường Lạc Lạc cười khổ trong lòng, đúng là cô không muốn vào Mặc thị.
Đối với người khác thì đây là cơ hội khó có được nhưng đối với cô là một vũng bùn lầy.
Nhưng ông cụ Mặc vẫn chưa nói xong, nếu cô thét lên cự tuyệt lại sợ tổn thương đến tấm lòng của ông cụ Mặc.
Đang trong lúc còn do dự, ông cụ Mặc tiếp tục nói: "Người ngoài thích nói gì thì cứ nói đi, trước kia ta rât sĩ diện, rất để ý đến họ nói gì nên bây giờ mới làm chậm trễ đến Như Nguyệt. Hiện tại ta đã thông suốt, miệng đời đáng sợ, thì đã sao? Có thể lấy đi mạng già của ta được không? Huống chi, ta nói để cho Lạc Lạc vào bộ phận thiết kế khi nào?"
Không vào bộ phận thiết kế?
Lúc này không chỉ có đường Nhạc Nhạc sửng sốt, những người còn lại cũng đều kinh ngạc không ngớt.
Đường lạc Lạc học ngành thiết kế thời trang, cho nên cả mặc lan và Mặc Tây Thành đều cho rằng ông cụ Mặc sẽ sắp xếp cô vào bộ phận thiết kế, nhưng......
"Ta muốn cho Lạc Lạc vào Mặc thị, đi theo Tây Thành để làm quen với qui trình quản lý công ty."Ông cụ Mặc ho khan một tiếng, giọng nói đầy vẻ chắc chắn: "Ta thấy Lạc Lạc là hạt giống tốt, tây thành, cưu mang em gái cháu cho tốt vào."
Trong đầu Mặc lan ong một tiếng, cô ta nghĩ sai rồi, hoàn toàn nghĩ sai rồi, ông cụ Mặc vốn không phải muốn để Đường Lạc Lạc vào bộ phận thay thế cô ta, mà là muốn bồi dưỡng Đường Lạc Lạc làm người thừa kế. Nói là để cho Mặc Tây Thành chỉ bảo cô nhưng cuối cùng thì tương lai Mặc Thị là của Mặc Tây Thành, hay là của Đường Lạc Lạc, cũng có thể là anh em chia đều, còn chưa chắc đâu......
Mà mặc kệ thế nào, thái độ của ông cụ Mặc đã cho thấy một cách ro ràng là cô ta tuyệt đối không có phần ở Mặc thị!
Cô ta là người sớm nhất tiến vào mặc thị, vì mặc thị mà làm trâu làm ngựa, nhưng nhiều năm như vậy, cũng chưa được ra khỏi bộ phận thiết kế, từ trước, mặc lan cứ tưởng cô ta chỉ là con gái, con gái không thể thừa kế gia sản là chuyện bình thường, nhưng mà bây giờ, đường Lạc Lạc mới từ nước ngoài trở về, ông cụ Mặc đã gấp rút chuẩn bị tương lai cho cô rồi, vậy còn cô ta thì sao?
Bản thân cô ta đã bị ông cụ loại trừ ra khỏi tầm mắt rồi!
Mặc lan đứng tại chỗ,cô ta chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn độn.
giờ phút này, đường Lạc Lạc cũng có một chút kinh ngạc, hai mẹ con liếc nhìn nhau, không nghĩ tới ông cụ Mặc cứ như vậy mà nhét cô vào mặc thị, có vẻ như còn có ý muốn bồi dưỡng cô làm người thừa kế thì phải?
La nhã trợn to mắt, bà ta bị sốc nói không ra lời, bước đi loạng choạng, may mắn có Mặc Tây Thành đỡ lấy, dùng ánh mắt ý bảo bà ta yên tâm chớ nóng vội.
Ai cũng không ngờ rằng ông cụ Mặc lại nhanh đến như vậy, rõ ràng là thiên vị cho đường Lạc Lạc, lớn giọng nâng đỡ cho Đường Lạc Lạc, dù sao đường Lạc Lạc chỉ là cháu gái, hơn hai mươi năm trước lại cũng không lớn lên ở nhà họ Mặc.
Chuyện Này thật sự là qúa đột ngột rồi.
"Ông ngoại......" Đường Lạc Lạc cắn môi, giọng nói trong một góc của đại sảnh phá lệ rõ ràng, còn mang theo tiếng vọng mờ nhạt: "Cháu thấy, ông vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa đi ạ."
Mà tay trái mặc như nguyệt là đường Lạc Lạc, tay phải của bà là mặc lan, chỉ trong thời gian ngắn mà một phần của đại sảnh đã náo nhiệt hẳn lên.
Mặc lão gia tử hai tay chống gậy, hơi nheo mắt hỏi: "Trần trần đâu?"
Đường Lạc Lạc vội trả lời: "Sáng hôm nay Trần Trần dậy sớm, cháu để thằng bé nghỉ ngơi trước một lát, đến khi buổi tiệc diễn ra, cháu lại dẫn nó ra chào khách ạ, con nít, hay thích ngủ nhiều."
Ông cụ Mặc nở nụ cười hiền từ: "Đúng là quá sớm, làm khó trần trần rồi." Nói xong, xoay người lại hỏi la nhã: "Thiệu đình đâu?"
La nhã nghe đường Lạc Lạc nói chuyện mà mặt không đỏ không trắng về đứa con ngoài giá thú Trần Trần kia, vẻ mặt bà ta sớm đã cười lạnh, giờ lại nghe thêm ông cụ Mặc hỏi thăm Mặc Thiệu Đình thì nụ cười trên mặt bà ta càng lạnh hơn: "Người ta bận lắm, không có việc gì lớn không thèm đến đâu, cứ tưởng nó và bố là người thân cận, có nhắc là người bảo nó tới, cũng chưa đồng ý liền đâu, sau đó ấy à, biết là có người mà nó nhớ thương đến nó mới chịu đồng ý đấy, lúc này mới mấy giờ chứ ạ, người ta có giá lớn lắm, phỏng chừng còn chưa tới đâu."
"Mẹ, sao mẹ nói nhiều thế." Mặc tây thành cau mày, có chút oán trách liếc La Nhã một cái, một câu"Còn chưa tới" không phải là được rồi sao?
Thật đúng là.
Mặc lão gia tử mỉm cười, dáng vẻ cũng không để bụng: " Giowf đúng là còn hơi sớm. Các con cũng biết, ta gọi các con đến sớ như vậy, là có chuyện muốn nói. Nói là buổi tiệc nhưng là nói cho người ngoài, còn bây giờ là nói để cho các con nghe."
Có vài người liền vểnh tai, chăm chú lắng nghe.
Dù sao thì ông cụ Mặc rất có uy tín, lời ông nói cũng không khác gì thánh chỉ của nhà họ Mặc.
Nhất là mặc lan, khẩn trương siết chặt tay.
Đối với mẹ con La Nhã mà nói, buổi yến tiệc hôm nay cùng lắm chỉ là đi xem kịch hay mà thôi, hiện tại nhà họ Mặc đã xem mặc Tây Thành như vật trong tay rồi cho nên Đường Lạc Lạc có vào cửa hay không thì thật ra cũng chả có liên quan gì họ cả.
Mà đối với mẹ con Mặc như Nguyệt và Đường Lạc Lạc càng chỉ là một hình thức cho có mà thôi.
Người duy nhất lo sợ chính là Mặc Lan.
Một khi Đường Lạc Lạc được công nhận, trở thành Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Mặc thì vị trí của cô vô cùng xấu hổ. Một đứa con nuôi, trước khi Đường Lạc Lạc xuất hiện, đã ít được sủng ái mà sau khi đứa con gái chính qui Đường Lạc Lạc xuất hiện thì càng không có khả năng.
Mặc như nguyệt và Đường Lạc Lạc ngày càng trở nên thân thiết hơn, mặc lan thấy mà lo lắng nhưng rồi lại bất lực, giờ phút này đầu óc cô ta liều mạng tự hỏi, làm sao để gây rối để buổi tiệc nhận người thân này thất bai đây.
"sở dĩ hôm nay ta gọi nhiều người đến như vậy, chỉ vì làm sáng tỏ thân thế của Lạc Lạc." Ông cụ Mặc mỉm cười mở miệng: "phỏng chừng các con cũng đã biết hết rồi, Lạc Lạc là viên trân châu dưới biển cả bị đánh rơi của nhà họ Mặc chúng ta, giờ không dễ dàng gì mẹ con Như NguyỆT mới được đoàn tụ, nhân cơ hội này, ta muốn đem tin tức này nói cho mọi người."
"bố......" Mặc như nguyệt thật không ngờ ông cụ lại sáng suốt như vậy, không so đo thân phận con gái ngoài dã thú của Đường Lạc Lạc dù chỉ một chút và có quan hệ qua lại với Mặc Thiệu Đình, trong lòng không khỏi một trận cảm động, dườn như còn có chút nghẹn ngào.
Ông cụ Mặc vỗ vỗ vai con gái, trên mặt là biểu tình vô cùng hiền hậu: "Tất cả mọi người là người một nhà, ta hy vọng các con có thể hòa thuận, không nên vừa thấy mặt nhau liềntràn ngập mùi thuốc súng, từ nay về sau, hết thẩy chuyện không vui trong quá khứ đều quên đi, vui vẻ đón nhận Lạc Lạc, các con làm được chứ?"
"Ông nội ông cứ yên tâm đi ạ, từ nay về sau Lạc Lạc chính là em gái thân thiết của cháu." Mặc tây thành là người đàu tiên lên tiếng, anh ta liếc nhìn Đường Lạc Lạc với một chút mặc cảm và một chút cảm giác áy náy, nhất thời chuyện xưa lại tuôn ra trong lòng, cục diện xấu hổ ngày hôm nay của Đường Lạc Lạc cũng là do một tay anh ta gây nên, nếu có thể, anh ta thật sự sẵn sàng giúp đỡ Đường Lạc Lạc, đền bù cho cô thật tốt.
"Lạc Lạc là chị của cháu, cháu nhất định sẽ yêu thương chị ấy thật tốt, giống như yêu thương mẹ ạ." Trên gương mặt của Mặc lan lộ ra nụ cười giả tạo, nhướn mày nhìn Đường Lạc Lạc: "Tuổi em còn nhỏ, hy vọng chị không chấp nhặt, nếu có chỗ nào không đúng đừng so đo với em."
Đường Lạc Lạc:......
Đây là lập flag(cờ), là em gái nhỏ đề phòng sau này làm cho cô ấm ức vẫn có thể vô tội sao?
Thật lo lắng.
La nhã thì lạnh lùng nghiêm mặt không nói một lời, mặc tây thành lay lay cánh tay của bà ta, hơi lúng túng thúc giục bà ta: "Mẹ, mẹ nói một câu đi."
Cho dù là từ đầu đến cuối chưa có ấn tượng tốt về Đường Lạc Lạc, nhưng mà làm trò trước mặt ông cụ mặc không nên quá mưc hiến cho sự việc không tốt, la nhã xoay người, nhếch nhếch khóe miêng mỉm cười lấy lệ: "Con tự nhiên sẽ không làm khó ai đâu, ở nhà họ Mặc, chỉ có người khác khi dễ con,con tuyệt đối không bao giờ chủ động true chọc đến ai đâu."
Mặc như nguyệt bất đắc dĩ nhíu mày, biết người hi dâu này vẫn luôn có thành kiến với mình, cũng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Đường Lạc Lạc.
Vài người đã tỏ xong thai độ, ông cụ Mặc hài lòng gật đầu: "Các con nếu đều đã nói như vậy, ta cũng yên tâm, hôm nay ngoại trừ thân thế của Lạc Lạc, thật ra ta vẫn còn một việc cần tuyên bố, Lạc Lạc, cháu lại đây."
Đường lạc Lạc mê mê tỉnh tỉnh đi tới bên cạnh ông cụ Mặc, không biết tiếp theo sẽ công bố chuyện gì,thấy ông cụ Mặc ho khan hai tiếng, lúc này mới từ từ lên tiếng: "gần đây tình hình kinh doanh của Mặc thị cũng không tốt lắm,chuyện này các con cũng đã biết rồi đấy.Hậu duệ nhà họ Mặc, bất kể nam hay nữ thì ở trong mắt ta đều giống nhau, ta đều tạo cơ hội. Giowf tây thành và lan lan đều đã vào mặc thị, cũng làm việc không tồi, bây giờ ta cũng muốn để cho Lạc Lạc vào Mặc Thị, rèn luyện một chút......"
Không chờ ông cụ mặc nói xong, sắc mặt của mặc lan đ lập tức trở nêntrắng bệch, thốt lên: "Không được!"
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía mặc lan.
Ý thức được bản thân đã lở lời, mặc lan có chút xấu hổ cười: "Cháu...... cháu nói là, thật ra chị ấy đã có sự nghiệp riêng của mình rồi ạ, không phải đã mở văn phòng thiết kế gì đó rồi sao? Hiện tại bộ phận thiết kế cũng không thiếu người, thì sao chị ấy phát huy hết khả năng được ạ? Lại nói, vừa mới nhận tổ qui tông đã vào Mặc thị liền, sợ người khác sẽ nói chị ấy nịnh hót ạ......"
Chết tiệt, ở nhà đường Lạc Lạc đã muốn thay thế cô ta, giờ lại đưa Đường Lạc Lạc vào bộ phận thiết kế nữa......
Trước kia không phải Đường Lạc Lạc chưa từng làm ở bộ phận thiết kế, năm đó cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé đã đủ khiến cho phòng thiết kế gà bay chó sủa, huống chi hiện tại, ông cụ làm sao lại để cho cháu gái thân thích của mình chỉ làm một nhân viên nhỏ được chứ?
Mặc lan cắn môi, đẩy đường Lạc Lạc: "Chị,em nghĩ là chị cũng không muốn, chị nói đi, chị nói cho ông ngaoij là chị không muốn đi."
Đường Lạc Lạc cười khổ trong lòng, đúng là cô không muốn vào Mặc thị.
Đối với người khác thì đây là cơ hội khó có được nhưng đối với cô là một vũng bùn lầy.
Nhưng ông cụ Mặc vẫn chưa nói xong, nếu cô thét lên cự tuyệt lại sợ tổn thương đến tấm lòng của ông cụ Mặc.
Đang trong lúc còn do dự, ông cụ Mặc tiếp tục nói: "Người ngoài thích nói gì thì cứ nói đi, trước kia ta rât sĩ diện, rất để ý đến họ nói gì nên bây giờ mới làm chậm trễ đến Như Nguyệt. Hiện tại ta đã thông suốt, miệng đời đáng sợ, thì đã sao? Có thể lấy đi mạng già của ta được không? Huống chi, ta nói để cho Lạc Lạc vào bộ phận thiết kế khi nào?"
Không vào bộ phận thiết kế?
Lúc này không chỉ có đường Nhạc Nhạc sửng sốt, những người còn lại cũng đều kinh ngạc không ngớt.
Đường lạc Lạc học ngành thiết kế thời trang, cho nên cả mặc lan và Mặc Tây Thành đều cho rằng ông cụ Mặc sẽ sắp xếp cô vào bộ phận thiết kế, nhưng......
"Ta muốn cho Lạc Lạc vào Mặc thị, đi theo Tây Thành để làm quen với qui trình quản lý công ty."Ông cụ Mặc ho khan một tiếng, giọng nói đầy vẻ chắc chắn: "Ta thấy Lạc Lạc là hạt giống tốt, tây thành, cưu mang em gái cháu cho tốt vào."
Trong đầu Mặc lan ong một tiếng, cô ta nghĩ sai rồi, hoàn toàn nghĩ sai rồi, ông cụ Mặc vốn không phải muốn để Đường Lạc Lạc vào bộ phận thay thế cô ta, mà là muốn bồi dưỡng Đường Lạc Lạc làm người thừa kế. Nói là để cho Mặc Tây Thành chỉ bảo cô nhưng cuối cùng thì tương lai Mặc Thị là của Mặc Tây Thành, hay là của Đường Lạc Lạc, cũng có thể là anh em chia đều, còn chưa chắc đâu......
Mà mặc kệ thế nào, thái độ của ông cụ Mặc đã cho thấy một cách ro ràng là cô ta tuyệt đối không có phần ở Mặc thị!
Cô ta là người sớm nhất tiến vào mặc thị, vì mặc thị mà làm trâu làm ngựa, nhưng nhiều năm như vậy, cũng chưa được ra khỏi bộ phận thiết kế, từ trước, mặc lan cứ tưởng cô ta chỉ là con gái, con gái không thể thừa kế gia sản là chuyện bình thường, nhưng mà bây giờ, đường Lạc Lạc mới từ nước ngoài trở về, ông cụ Mặc đã gấp rút chuẩn bị tương lai cho cô rồi, vậy còn cô ta thì sao?
Bản thân cô ta đã bị ông cụ loại trừ ra khỏi tầm mắt rồi!
Mặc lan đứng tại chỗ,cô ta chỉ cảm thấy trong đầu là một mớ hỗn độn.
giờ phút này, đường Lạc Lạc cũng có một chút kinh ngạc, hai mẹ con liếc nhìn nhau, không nghĩ tới ông cụ Mặc cứ như vậy mà nhét cô vào mặc thị, có vẻ như còn có ý muốn bồi dưỡng cô làm người thừa kế thì phải?
La nhã trợn to mắt, bà ta bị sốc nói không ra lời, bước đi loạng choạng, may mắn có Mặc Tây Thành đỡ lấy, dùng ánh mắt ý bảo bà ta yên tâm chớ nóng vội.
Ai cũng không ngờ rằng ông cụ Mặc lại nhanh đến như vậy, rõ ràng là thiên vị cho đường Lạc Lạc, lớn giọng nâng đỡ cho Đường Lạc Lạc, dù sao đường Lạc Lạc chỉ là cháu gái, hơn hai mươi năm trước lại cũng không lớn lên ở nhà họ Mặc.
Chuyện Này thật sự là qúa đột ngột rồi.
"Ông ngoại......" Đường Lạc Lạc cắn môi, giọng nói trong một góc của đại sảnh phá lệ rõ ràng, còn mang theo tiếng vọng mờ nhạt: "Cháu thấy, ông vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa đi ạ."
/292
|