Gia Linh chăm chú nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Duệ, hồi lâu mới do dự lên tiếng.
- Thiên Duệ...
Hắn mặc dù nghe thấy cô gọi nhưng vẫn như cũ cố chấp, ngồi bất động trên ghế, vờ như không nghe thấy.
- Duệ làm sao vậy? Tức giận?
Bước ra khỏi chỗ ngồi, vòng ra sau lưng anh, cô khom người tiến sát đến, bắt đầu kế hoạch ôn nhu, dụ dỗ, mặc cho nội tâm vẫn không ngừng nghi vấn rốt cuộc anh nổi giận vì cái gì a!!??
- Đừng giận em nữa được không.
Lãnh Thiên Duệ chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu đi chỗ khác. Mà cô lại như dính trên người anh, thanh âm nhu hòa như nước.
- Đừng giận em, em biết sai rồi, tha thứ cho em được không?
Vẻ mặt anh thoáng có chút rung động nhưng giọng nói vẫn như cũ lạnh băng.
- Em có sai hay không cũng đâu liên quan đến tôi, không cần xin lỗi làm gì cho mệt.
Cô cúi đầu nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười bí hiểm khiến khắp người Lãnh Thiên Duệ nổi thêm một tầng da gà da vịt.
- Duệ anh... đang ghen đúng hông?
Bị nói trúng tim đen, Lãnh Thiên Duệ như bị người lớn bắt quả tan làm việc sai trái. Bị phát hiện, giả ngu là thượng sách, giọng điệu vừa quãn bách vừa cứng nhắc buồn cười vô cùng.
- Toàn nói bậy, ai thèm ghen với tên kênh kiệu, đáng ghét đó chứ. Làm như thân với em lắm vậy đó.
Giấu đầu thì lại lòi đuôi, lúc này Lãnh Thiên Duệ chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi mình cho rồi.
Hiểu được nguyên nhân sự giận dỗi của anh cô cũng phần nào thả lỏng hơn.
- Thì Ngạo chơi với em từ nhỏ nên tỏ ra thân thiết cũng là điều bình thường thôi mà...
' Còn về phần kênh kiệu em thấy anh mới là người kênh kiệu đó'. Cái này chỉ có thể để trong lòng ngàn vạn lần cũng không thể nói ra.
- Thật ra nếu anh thường xuyên tiếp xúc với anh ấy một chút sẽ nhận ra Ngạo là người rất dịu dàng.
- Đó chỉ là đối với em thôi em hiểu không?
Vốn cũng không muốn cô dính dáng đến những ân oán trên chốn thương trường ngươi lừa ta gạt, nhưng mà bây giờ hắn lại không thể không nói ra. Quả thật công ty ở nước ngoài do Lý Ngạo Thiên làm chủ đang rất phát triển, nắm tới 38% nền kinh tế thế giới có điều danh tiếng lại không mấy tốt đẹp. Vì để tranh giành các hợp đồng béo bở với đối phương mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, đã máu lạnh lại tàn nhẫn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã thấy được con người Lý Ngạo Thiên trong ngoài bất đồng, tâm tình bất định, tuyệt đối không như vẻ bề ngoài, là loại người âm hiểm lại rất dối trá.
- Linh, có lẽ em không biết Lý Ngạo Thiên bây giờ là con người máu lạnh, bất chấp thủ đoạn cỡ nào hắn đã không còn là người cùng em trải qua những ngày đẹp nhất của tuổi thơ nữa. Hắn không đơn giản như trong suy nghĩ của em đâu, cho nên em nhớ lấy sau này cách xa hắn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu biết chưa?
- Em sẽ chú ý. Thật đó! Anh cũng mau ăn cơm đi, còn phải trở lại công ty còn gì.
***
...Ngày hôm sau...
- Gia Linh, anh muốn đi viếng mộ dì nhưng mà lại không biết địa chỉ cụ thể, em thấy đó anh mới về nước nhiều thứ vẫn chưa thích nghi được chỉ đành phiền em làm hướng dẫn viên vì ngoài em ra anh thực sự không biết phải nhờ ai nữa... được không?
Mặc dù Duệ bảo cô đừng đến gần Ngạo Thiên, nhưng anh thế nào đi nữa cũng là nguoi lớn lên cùng với cô, cô thực có phần nghi ngờ có phải Duệ đã hiểu lầm anh hay không. Huống hồ lần này người ta lại có ý tốt muốn đi thăm mẹ cô, bảo cô làm sao từ chối đây.
- Vậy anh chờ em một lát, em sẽ trở lại ngay!
Cô cầm theo di động vào phòng WC gần đó. Trên màn hình là một dãy số quen thuộc, cô cũng không chắc giờ này anh có đang bận họp hay không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nhắn tin thì tốt hơn.
' Sau khi tan học em sẽ đi thăm mộ mẹ nên về trễ một tý anh đừng lo nha!!!'
Đúng lúc cô định cất di động vào túi sách thì lại nhận được một cuộc goi khác. Không nghĩ ngợi cô ấn vào nút xanh trên màn hình rồi áp sát vành tai.
Một giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên.
- Em định đi bây giờ luôn sao? Với ai vậy?
Ách bị lộ rồi.
- À... À...Ngạo nhờ em đưa anh ấy đến đó. Anh yên em tin tâm anh ấy sẽ không làm hại em đâu mà...
Cô chưa nói hết thì Lãnh Thiên Duệ ở đầu dây bên kia đã bắt đầu thở phì phì, hét lớn.
- Không cho đi! Mặc kệ hắn ta.
- Sao em lại làm vậy được chứ, dù sao thì anh ấy cung cũng có ý tốt mà.
Cô cư nhiên vì tên khốn đó mà chống đối hắn làm hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể ngay bây giờ có thể xách cô về rồi đánh lên cái mông nhỏ không biết nghe lời kia.
- Anh nói không được là không được, đã bảo em đừng có đến gần cái tên máu lạnh đó mà.
- Cái gì mà máu lạnh, em thấy anh mới là người máu lạnh đó. Em cứ nhất định phải đi đó, anh có giỏi thì cột chân em lại đi. Hừ! Không thèm nói chuyện với người vô lí như anh nữa.
- Em không được tắt máy. Em nói ai máu lạnh hả? Tưởng anh không dám trói chân em lại hả, có ngon nói lại đi. Gia Linh... Gia Linh...
Aizz phu nhân ơi, người nỡ lòng nào đi chọc giận đại Boss, người thì tốt rồi, chỉ có chúng tôi... những công dân vô tội phải nhận lãnh hậu quả khủng khiếp này. Nhìn đi, nhìn đi cái điện thoại mà giám đốc vừa ném bằng cả mấy năm tiền lương của tôi đấy... đau lòng quá đi mức!!! ~~~~mỗ nhân viên âm thầm cảm thán.
*************************
/45
|