"Thật là một cái tên đáng ghét." Oa Oa sau khi trừng mắt thì mắt hơi khô khô, hung hăng nói một câu.
Ân Dập Diễm ôm Oa Oa, để đặt tại trên hai chân của mình, tự mình lấy tay từng miếng từng miếng trứng tôm uy cô ăn.
Hành động này cũng gián tiếo nói cho Nam Cung Ngạo biết cô gái này là của anh, không muốn đàn ông khác nhìn cô!
Hoang đường, Nam Cung Ngạo lại cảm thấy buồn cười, tôi xin cậu, tôi không phải " đạo tặc hái hoa " , đáng đề phòng như vậy sao?
"Diễm, " Anh dở khóc dở cười."Chúng ta sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi?"
Trước kia bọn họ không như thế, có cái chuyện thú vị gì, bí mật, bọn họ sẽ nói với nhau. Nhưng bây giờ, tình cảnh lại thế này?
"Chúng ta vẫn rất tốt, không phải sao?"
"Là như thế này không sai, nhưng mấu chốt là một việc"
Ân Dập Diễm cắt đứt lời của anh ta: "Ngạo, thức ăn nguội rồi."
"Ừ, được."
Anh ngẩn ngơ mà cầm lấy đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng của mình.
"Oa, Diễm, trứng tôm này ăn ngon thật!"
Oa Oa bên cạnh vừa nhai vừa nuốt vừa nói, ăn rất tích cực.
"Vậy ăn nhiều một chút, cẩn thận nghẹn." Ân Dập Diễm nhận khăn tay của người giúp việc, nhẹ nhàng lau nước canh ở khóe miệng cô.
Động tác dịu dàng làm Nam Cung Ngạo trừng mắt —— bây giờ lại có chuyện gì thế này?
Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị từ trước đến nay đều xem phụ nữ như cỏ rác, sao động tác lại có thể dịu dàng như thế? ! Mặc dù nhìn Ân Dập Diễm bên người con gái này cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng lại cho rằng, chỉ là tạm thời mà thôi, tùy ý chơi chơi đùa, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu ta dịu dàng, cũng không rõ lắm.
Tình yêu quả nhiên thật vĩ đại!
Trách không được thái độ đối với anh lại khác như vậy, hóa ra là bởi vì "Trọng sắc khinh bạn" rồi!
Có phụ nữ, liền quên huynh đệ tốt sống chết có nhau? !
Anh lúng túng nói: "Ông trời, trời ạ, không thể suy nghĩ được. . . . . . Tình yêu lại có thể thay đổi cậu ta nhiều như vậy. . . . . . Trời ạ. . . . . ."
Oa Oa nhân cơ hội ném trứng tôm vào anh ta, trứng tôm chấm nước sốt bay đến khuôn mặt tuấn tú của anh, chậm rãi trượt xuống. Vì vậy, trên mặt một người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết, liền xuất hiện ra một vệt nước sốt .
"Ha ha! Diễm, bộ dạng lão xử - nam mắc cười thật!"
Người hầu xung quanh cũng không nhịn cười được.
Nam Cung Ngạo sắc mặt đen lại, trầm xuống, nhịn không được nhếch miệng: "Món đồ chơi chết tiệt. . . . . ."
"Tôi nói tôi không phải đồ chơi!"
Rốt cuộc anh ta có để vào tai không vậy? !
"Ngạo, ăn no chưa?"
Ân Dập Diễm không chịu được hình ảnh hai người nói chuyện vui vẻ, đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ, lạnh lùng nói: "Ăn nó rồi, bây giờ buồn ngủ quá."
Hử? Xảy ra chuyện gì vậy? Oa Oa ngạc nhiên.
Ân Dập Diễm không có đi vào phòng của anh, mà rẽ vào chỗ ngoặc, đi vào phòng tập thể thao.
Đeo bao tay quyền anh, anh nện túi, thể hiện sự tức giận trong lòng.
Đáng chết, đáng chết, chết tiệt!
Anh không muốn nhìn thấy Oa Oa của anh cùng người đàn ông khác cười cười nói nói, làm sao vậy? ! Có người quy định anh không thể nghĩ như vậy sao? !
Đáng ghét ——
Sớm biết như thế, sẽ không cho Nam Cung Ngạo trở về sớm như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi cô dâu nhỏ tự mở miệng nói với anh ba chữ.
"Nam Cung Ngạo, cậu thật là không nên trở về. . . . . . Thật không nên. . . . . ." Nói một câu liền đấm xuống.
"Đáng, ghét. . . . . ." Anh gằn từng chữ, biểu lộ âm tàn.
Ân Dập Diễm ôm Oa Oa, để đặt tại trên hai chân của mình, tự mình lấy tay từng miếng từng miếng trứng tôm uy cô ăn.
Hành động này cũng gián tiếo nói cho Nam Cung Ngạo biết cô gái này là của anh, không muốn đàn ông khác nhìn cô!
Hoang đường, Nam Cung Ngạo lại cảm thấy buồn cười, tôi xin cậu, tôi không phải " đạo tặc hái hoa " , đáng đề phòng như vậy sao?
"Diễm, " Anh dở khóc dở cười."Chúng ta sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi?"
Trước kia bọn họ không như thế, có cái chuyện thú vị gì, bí mật, bọn họ sẽ nói với nhau. Nhưng bây giờ, tình cảnh lại thế này?
"Chúng ta vẫn rất tốt, không phải sao?"
"Là như thế này không sai, nhưng mấu chốt là một việc"
Ân Dập Diễm cắt đứt lời của anh ta: "Ngạo, thức ăn nguội rồi."
"Ừ, được."
Anh ngẩn ngơ mà cầm lấy đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng của mình.
"Oa, Diễm, trứng tôm này ăn ngon thật!"
Oa Oa bên cạnh vừa nhai vừa nuốt vừa nói, ăn rất tích cực.
"Vậy ăn nhiều một chút, cẩn thận nghẹn." Ân Dập Diễm nhận khăn tay của người giúp việc, nhẹ nhàng lau nước canh ở khóe miệng cô.
Động tác dịu dàng làm Nam Cung Ngạo trừng mắt —— bây giờ lại có chuyện gì thế này?
Tổng giám đốc tập đoàn Ân thị từ trước đến nay đều xem phụ nữ như cỏ rác, sao động tác lại có thể dịu dàng như thế? ! Mặc dù nhìn Ân Dập Diễm bên người con gái này cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng lại cho rằng, chỉ là tạm thời mà thôi, tùy ý chơi chơi đùa, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu ta dịu dàng, cũng không rõ lắm.
Tình yêu quả nhiên thật vĩ đại!
Trách không được thái độ đối với anh lại khác như vậy, hóa ra là bởi vì "Trọng sắc khinh bạn" rồi!
Có phụ nữ, liền quên huynh đệ tốt sống chết có nhau? !
Anh lúng túng nói: "Ông trời, trời ạ, không thể suy nghĩ được. . . . . . Tình yêu lại có thể thay đổi cậu ta nhiều như vậy. . . . . . Trời ạ. . . . . ."
Oa Oa nhân cơ hội ném trứng tôm vào anh ta, trứng tôm chấm nước sốt bay đến khuôn mặt tuấn tú của anh, chậm rãi trượt xuống. Vì vậy, trên mặt một người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết, liền xuất hiện ra một vệt nước sốt .
"Ha ha! Diễm, bộ dạng lão xử - nam mắc cười thật!"
Người hầu xung quanh cũng không nhịn cười được.
Nam Cung Ngạo sắc mặt đen lại, trầm xuống, nhịn không được nhếch miệng: "Món đồ chơi chết tiệt. . . . . ."
"Tôi nói tôi không phải đồ chơi!"
Rốt cuộc anh ta có để vào tai không vậy? !
"Ngạo, ăn no chưa?"
Ân Dập Diễm không chịu được hình ảnh hai người nói chuyện vui vẻ, đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ, lạnh lùng nói: "Ăn nó rồi, bây giờ buồn ngủ quá."
Hử? Xảy ra chuyện gì vậy? Oa Oa ngạc nhiên.
Ân Dập Diễm không có đi vào phòng của anh, mà rẽ vào chỗ ngoặc, đi vào phòng tập thể thao.
Đeo bao tay quyền anh, anh nện túi, thể hiện sự tức giận trong lòng.
Đáng chết, đáng chết, chết tiệt!
Anh không muốn nhìn thấy Oa Oa của anh cùng người đàn ông khác cười cười nói nói, làm sao vậy? ! Có người quy định anh không thể nghĩ như vậy sao? !
Đáng ghét ——
Sớm biết như thế, sẽ không cho Nam Cung Ngạo trở về sớm như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi cô dâu nhỏ tự mở miệng nói với anh ba chữ.
"Nam Cung Ngạo, cậu thật là không nên trở về. . . . . . Thật không nên. . . . . ." Nói một câu liền đấm xuống.
"Đáng, ghét. . . . . ." Anh gằn từng chữ, biểu lộ âm tàn.
/81
|