Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên váy, ánh mắt ai oán nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Ân Dập Diễm cảm thấy buồn cười, anh chọc tới cô sao?
"Diễm, cô ta tới tìm anh làm gì?"
Cô không muốn nhìn thấy Bắc Xuyên Hạ Tử, không biết vì cái gì, dáng người của cô gái Nhật Bản đẹp hơn cô, khuôn mặt cũng xinh hơn cô, từ quần áo đến gia thế tốt hơn cô, bằng cấp nhất định cũng cao hơn cô. . . . . . Tóm lại, mọi thứ đều hơn cô!
Những cái này làm cho cô tự ti.
Cũng không biết là tình cảm gì, trong ngực có chút ê ẩm, hàm răng chua xót cũng muốn rớt.
Cô thở dài, tiếp tục dùng ánh mắt ai oán dò xét anh.
Nhưng, không biết, những phản ứng này ở trong mắt anh, chờ mong đã lâu .
Cô đã bắt đầu vì ghen tị vì anh sao?
Đôi môi bạc nâng lên, nở nụ cười không dêc nhìn thấy. Bên ngoài trông như không có biểu cảm gì.
Anh chậm rãi đi về phía sô pha, hai tay dang ra, chờ cô ngoan ngoãn trở lại trong ngực của anh.
Oa Oa mím miệng, xoa mông, tâm không cam lòng, chuyện không muốn đã qua, nhưng không có như anh mong muốn —— ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng anh.
Anh cười nhu tình, cô bé này, còn đang vì chuyện vừa rồi mà giận dỗi !
"Oa Oa." Anh chủ động kéo qua, giúp cô vuốt vuốt sợi tóc, "Anh không thể hiểu được hành động của em, là ghen a?"
Nghe vậy, cô lập tức kêu to."Nói bậy! Em không có ghen!"
"Vậy em bây giờ tại sao lại dùng ánh mắt ai oán nhìn anh?"
"Em đâu có! Nhất định là anh nhìn nhầm rồi. . . . . ." Cô áp sát mặt vào Ân Dập Diễm, "Anh nhìn đi, ánh mắt của em đâu có ai oán?"
Rõ ràng là anh nói bậy, thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt!
Huống hồ. . . . . . Cô cũng không biết đây có phải là ăn dấm chua của anh, liền chính cô cũng không rõ, anh làm sao lại biết? !
Đoán được suy nghĩ của cô, anh chỉ cười nhạt một tiếng."Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê."
Cô bỗng dưng trừng lớn hai mắt."Anh biết em đang nghĩ gì?"
Anh không thể phủ nhận.
Nguyên nhân anh biết rõ suy nghĩ của cô. . . . . . Cô cúi đầu thất bại.
Ân Dập Diễm nghiêng đầu, hôn vào bên cổ của cô, anh thì thào mở miệng: "Cô bé, chúng ta tìm thời gian."
"Tìm thời gian? Thời gian gì?"
"Chúng ta nên đi thăm cha mẹ của em ."
" Đúng, chúng ta đây nên tìm chút thời gian ."
Cánh tay dài của anh duỗi ra, cầm lấy điện thoại ở trên bàn làm việc rồi nói, đưa ống nghe cho cô: "Gọi đi, trong vòng một tháng sẽ về nhà thăm cha mẹ của em."
"Cái gì, trong vòng một tháng?" Cô cầm ống nghe, ngạc nhiên."Tại sao phải nhanh như vậy? !"
Ân Dập Diễm cười nhưng không nói, đôi mắt đen có sự quá khích, hiện nay chỉ có duy nhất biện pháp này mới có thể giữ cô bên mình .
Oa Oa chỉ cảm thấy chân lạnh lẽo, một cỗ lạnh lẽo tự lòng bàn chân tự nhiên sinh ra, cô nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ấn dãy số sớm đã khắc vào đầu, nói với mẹ và cha , trong chủ nhật tuần sau cô sẽ mang theo "ông xã chuẩn" về nhà, chờ "phỏng vấn" của cha mẹ.
Không biết vì sao, cô luôn cảm giác hai người biết nhau không đến một tháng, mà bắt đầu đính hôn, thật sự là làm cho người há hốc mồm. Nhưng mà, có một loại cảm giác không nói nên lời, như hai người bọn họ, mấy năm trước đã quen biết, hiểu nhau, rồi yêu nhau, hơn nữa yêu không thể kềm chế, là không thể mất đi lẫn nhau. . . . . .
"Làm sao vậy?" Ân Dập Diễm cảm thấy buồn cười, anh chọc tới cô sao?
"Diễm, cô ta tới tìm anh làm gì?"
Cô không muốn nhìn thấy Bắc Xuyên Hạ Tử, không biết vì cái gì, dáng người của cô gái Nhật Bản đẹp hơn cô, khuôn mặt cũng xinh hơn cô, từ quần áo đến gia thế tốt hơn cô, bằng cấp nhất định cũng cao hơn cô. . . . . . Tóm lại, mọi thứ đều hơn cô!
Những cái này làm cho cô tự ti.
Cũng không biết là tình cảm gì, trong ngực có chút ê ẩm, hàm răng chua xót cũng muốn rớt.
Cô thở dài, tiếp tục dùng ánh mắt ai oán dò xét anh.
Nhưng, không biết, những phản ứng này ở trong mắt anh, chờ mong đã lâu .
Cô đã bắt đầu vì ghen tị vì anh sao?
Đôi môi bạc nâng lên, nở nụ cười không dêc nhìn thấy. Bên ngoài trông như không có biểu cảm gì.
Anh chậm rãi đi về phía sô pha, hai tay dang ra, chờ cô ngoan ngoãn trở lại trong ngực của anh.
Oa Oa mím miệng, xoa mông, tâm không cam lòng, chuyện không muốn đã qua, nhưng không có như anh mong muốn —— ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng anh.
Anh cười nhu tình, cô bé này, còn đang vì chuyện vừa rồi mà giận dỗi !
"Oa Oa." Anh chủ động kéo qua, giúp cô vuốt vuốt sợi tóc, "Anh không thể hiểu được hành động của em, là ghen a?"
Nghe vậy, cô lập tức kêu to."Nói bậy! Em không có ghen!"
"Vậy em bây giờ tại sao lại dùng ánh mắt ai oán nhìn anh?"
"Em đâu có! Nhất định là anh nhìn nhầm rồi. . . . . ." Cô áp sát mặt vào Ân Dập Diễm, "Anh nhìn đi, ánh mắt của em đâu có ai oán?"
Rõ ràng là anh nói bậy, thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt!
Huống hồ. . . . . . Cô cũng không biết đây có phải là ăn dấm chua của anh, liền chính cô cũng không rõ, anh làm sao lại biết? !
Đoán được suy nghĩ của cô, anh chỉ cười nhạt một tiếng."Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê."
Cô bỗng dưng trừng lớn hai mắt."Anh biết em đang nghĩ gì?"
Anh không thể phủ nhận.
Nguyên nhân anh biết rõ suy nghĩ của cô. . . . . . Cô cúi đầu thất bại.
Ân Dập Diễm nghiêng đầu, hôn vào bên cổ của cô, anh thì thào mở miệng: "Cô bé, chúng ta tìm thời gian."
"Tìm thời gian? Thời gian gì?"
"Chúng ta nên đi thăm cha mẹ của em ."
" Đúng, chúng ta đây nên tìm chút thời gian ."
Cánh tay dài của anh duỗi ra, cầm lấy điện thoại ở trên bàn làm việc rồi nói, đưa ống nghe cho cô: "Gọi đi, trong vòng một tháng sẽ về nhà thăm cha mẹ của em."
"Cái gì, trong vòng một tháng?" Cô cầm ống nghe, ngạc nhiên."Tại sao phải nhanh như vậy? !"
Ân Dập Diễm cười nhưng không nói, đôi mắt đen có sự quá khích, hiện nay chỉ có duy nhất biện pháp này mới có thể giữ cô bên mình .
Oa Oa chỉ cảm thấy chân lạnh lẽo, một cỗ lạnh lẽo tự lòng bàn chân tự nhiên sinh ra, cô nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ấn dãy số sớm đã khắc vào đầu, nói với mẹ và cha , trong chủ nhật tuần sau cô sẽ mang theo "ông xã chuẩn" về nhà, chờ "phỏng vấn" của cha mẹ.
Không biết vì sao, cô luôn cảm giác hai người biết nhau không đến một tháng, mà bắt đầu đính hôn, thật sự là làm cho người há hốc mồm. Nhưng mà, có một loại cảm giác không nói nên lời, như hai người bọn họ, mấy năm trước đã quen biết, hiểu nhau, rồi yêu nhau, hơn nữa yêu không thể kềm chế, là không thể mất đi lẫn nhau. . . . . .
/81
|